Ngôi Sao Hạng Mười Tám Phất Lên Nhờ Con
Miếu Xà Tiên (3...
2024-11-06 10:10:07
Tống Hàn Tinh sợ đến không dám nhìn tượng Xà Tiên, nắm tay Lý Vĩ kéo mạnh, định đưa anh ấy ra ngoài.
" Chỗ này không ở lâu được, mau chạy thôi! "
Nhưng Lý Vĩ, người bình thường yếu hơn anh, giờ cứ như cái neo ngàn cân, hai chân bám chặt, mặc cho Tống Hàn Tinh dùng sức cũng không nhúc nhích.
Lý Vĩ quay đầu lại, nở nụ cười kỳ quái, nói với Tống Hàn Tinh và Tiểu Điềm Điềm: " Đã đến rồi mà còn muốn đi sao? "
Tống Hàn Tinh sợ quá giật lùi ba bước, ôm chặt lấy Tiểu Điềm Điềm, giọng run rẩy: " Đây… đây không phải giọng của anh Lý… "
Lúc này, ông lão kỳ lạ mà họ gặp ở đầu đường xuất hiện sau lưng Lý Vĩ, thân hình mờ ảo, gương mặt y hệt nụ cười của Lý Vĩ.
Lão vừa mở miệng, Lý Vĩ cũng nói theo: " Đã bái ta, tức là tín đồ của ta, ở lại làm thức ăn cho ta nào! "
Giọng nói vang vọng khắp bốn bề, không rõ nam hay nữ, như thể có hàng trăm người đang cùng nói.
Hiệu ứng đáng sợ không chê vào đâu được.
Tống Hàn Tinh sắp khóc đến nơi.
Tiểu Điềm Điềm vẫn còn bình tĩnh an ủi: " Tinh Tinh đừng sợ. "
Tống Hàn Tinh run lẩy bẩy, " Anh… anh không sợ. " Nói vậy thôi chứ sợ chết đi được!
Ông lão áo đen ngắm nghía biểu cảm kinh hãi của con mồi, bật ra tràng cười quái dị, người tỏa ra khí đen, trong nháy mắt hóa thành một con rắn khổng lồ đen sì.
Con rắn đen chiếm đến một nửa căn phòng rộng, vảy đen của nó lóe lên ánh sáng u ám trong bóng tối.
Tống Hàn Tinh đang ôm Tiểu Điềm Điềm mà đứng trước mặt nó còn không cao bằng mắt của con rắn này.
Điều này đủ để thấy nó lớn đến nhường nào.
" Chết rồi! " Tống Hàn Tinh nhảy dựng lên, nhưng tuyệt vọng phát hiện ra cửa vào đã bị đóng lại, không còn lối thoát.
" Anh Lý! Mau tỉnh lại đi! Không tỉnh thì sẽ bị rắn ăn đấy! "
Tiểu Điềm Điềm lắc đầu, không gấp gáp như Tống Hàn Tinh, " Vô ích thôi. Anh Lý giờ đã bị rắn xấu kiểm soát rồi, Tinh Tinh gọi thế không tỉnh đâu. "
Tống Hàn Tinh hoảng hốt: " Vậy giờ phải làm sao? "
" Không cần làm gì hết. "
Tiểu Điềm Điềm ngước đầu lên, chăm chú quan sát con rắn đen và tượng Xà Tiên sau nó.
Cô bé phát hiện, điều này không khác gì trò tìm điểm khác biệt mà sư phụ cô bé hay bày ra.
Giờ thì Tống Hàn Tinh không nhìn ra gì, chỉ hét toáng lên, nhưng Tiểu Điềm Điềm lại tìm thấy mấy điểm khác biệt giữa con rắn và tượng Xà Tiên.
" Hóa ra ngươi không phải Xà Tiên à. " Tiểu Điềm Điềm gật đầu ra vẻ hiểu rõ.
Con rắn đen hơi khựng lại, lửa giận bùng lên.
" Đợi ta ăn bọn ngươi xong, ta sẽ thành Xà Tiên! "
" Những con người hèn mọn, được ta coi là thức ăn là vinh dự lớn lắm rồi đó! "
" Khà khà khà khà! "
Con rắn mở miệng hết cỡ, những giọt nước dãi tanh hôi nhỏ xuống, cặp răng nanh sắc nhọn lóe lên ánh sáng lạnh lẽo.
Nó lao thẳng về phía Tiểu Điềm Điềm và Tống Hàn Tinh.
" Chỗ này không ở lâu được, mau chạy thôi! "
Nhưng Lý Vĩ, người bình thường yếu hơn anh, giờ cứ như cái neo ngàn cân, hai chân bám chặt, mặc cho Tống Hàn Tinh dùng sức cũng không nhúc nhích.
Lý Vĩ quay đầu lại, nở nụ cười kỳ quái, nói với Tống Hàn Tinh và Tiểu Điềm Điềm: " Đã đến rồi mà còn muốn đi sao? "
Tống Hàn Tinh sợ quá giật lùi ba bước, ôm chặt lấy Tiểu Điềm Điềm, giọng run rẩy: " Đây… đây không phải giọng của anh Lý… "
Lúc này, ông lão kỳ lạ mà họ gặp ở đầu đường xuất hiện sau lưng Lý Vĩ, thân hình mờ ảo, gương mặt y hệt nụ cười của Lý Vĩ.
Lão vừa mở miệng, Lý Vĩ cũng nói theo: " Đã bái ta, tức là tín đồ của ta, ở lại làm thức ăn cho ta nào! "
Giọng nói vang vọng khắp bốn bề, không rõ nam hay nữ, như thể có hàng trăm người đang cùng nói.
Hiệu ứng đáng sợ không chê vào đâu được.
Tống Hàn Tinh sắp khóc đến nơi.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Tiểu Điềm Điềm vẫn còn bình tĩnh an ủi: " Tinh Tinh đừng sợ. "
Tống Hàn Tinh run lẩy bẩy, " Anh… anh không sợ. " Nói vậy thôi chứ sợ chết đi được!
Ông lão áo đen ngắm nghía biểu cảm kinh hãi của con mồi, bật ra tràng cười quái dị, người tỏa ra khí đen, trong nháy mắt hóa thành một con rắn khổng lồ đen sì.
Con rắn đen chiếm đến một nửa căn phòng rộng, vảy đen của nó lóe lên ánh sáng u ám trong bóng tối.
Tống Hàn Tinh đang ôm Tiểu Điềm Điềm mà đứng trước mặt nó còn không cao bằng mắt của con rắn này.
Điều này đủ để thấy nó lớn đến nhường nào.
" Chết rồi! " Tống Hàn Tinh nhảy dựng lên, nhưng tuyệt vọng phát hiện ra cửa vào đã bị đóng lại, không còn lối thoát.
" Anh Lý! Mau tỉnh lại đi! Không tỉnh thì sẽ bị rắn ăn đấy! "
Tiểu Điềm Điềm lắc đầu, không gấp gáp như Tống Hàn Tinh, " Vô ích thôi. Anh Lý giờ đã bị rắn xấu kiểm soát rồi, Tinh Tinh gọi thế không tỉnh đâu. "
Tống Hàn Tinh hoảng hốt: " Vậy giờ phải làm sao? "
" Không cần làm gì hết. "
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Tiểu Điềm Điềm ngước đầu lên, chăm chú quan sát con rắn đen và tượng Xà Tiên sau nó.
Cô bé phát hiện, điều này không khác gì trò tìm điểm khác biệt mà sư phụ cô bé hay bày ra.
Giờ thì Tống Hàn Tinh không nhìn ra gì, chỉ hét toáng lên, nhưng Tiểu Điềm Điềm lại tìm thấy mấy điểm khác biệt giữa con rắn và tượng Xà Tiên.
" Hóa ra ngươi không phải Xà Tiên à. " Tiểu Điềm Điềm gật đầu ra vẻ hiểu rõ.
Con rắn đen hơi khựng lại, lửa giận bùng lên.
" Đợi ta ăn bọn ngươi xong, ta sẽ thành Xà Tiên! "
" Những con người hèn mọn, được ta coi là thức ăn là vinh dự lớn lắm rồi đó! "
" Khà khà khà khà! "
Con rắn mở miệng hết cỡ, những giọt nước dãi tanh hôi nhỏ xuống, cặp răng nanh sắc nhọn lóe lên ánh sáng lạnh lẽo.
Nó lao thẳng về phía Tiểu Điềm Điềm và Tống Hàn Tinh.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro