Cậu ấy có nói gì không?
Hoàng Ngư Thính Lôi
2024-07-23 08:18:35
Lương Úy ra khỏi phòng vệ sinh, vừa đi ngang qua cửa, bước chân của cô chậm lại, cố ý đi về phía trước cửa lớp.
Thường Hưng Vũ khoác vai Trần Hạc Sâm: “Anh Sâm, chị dâu là ai thế?”
Đôi mi Lương Úy run rẩy, hơi thở gấp gáp, đột nhiên cô cảm thấy hành lang trống trải vô cùng ngột ngạt, trái tim cô bị một bàn tay vô hình bóp nát, gần như ngạt thở, sau đó nghe được giọng nói nam sinh truyền đến tai: “Cậu tin thật à?”
Thường Hưng Vũ: “Mẹ nó, cậu đùa à?”
Trần Hạc Sâm cúi đầu, tóc mái che đi lông mày, khóe miệng cong lên: “Ừ.”
Lương Úy không cách nào diễn ta được tâm trạng của cô lúc này, dây thần kinh được thả lỏng, tựa như người sắp chết đuối chìm sâu dưới đáy biển vớ được phao cứu sinh, nhịp tim đã có thể trở lại bình thường.
Lương Úy về lớp không lâu, lại thấy Triệu Văn mắt đỏ hoe quay lại.
Triệu Văn bước vào, không khí lớp học như ngưng trệ trong giây lát, sau đó lại có tiếng xôn xao.
Lý Chanh thở dài: “Dù bị từ chối tình cảm cũng hơi mất mặt, nhưng tớ vẫn ngưỡng mộ Triệu Văn.”
Cô gái nằm dài lên bàn, ôm trọn mọi cảm xúc trong vòng tay, cố giấu đi, nhưng đôi vai khẽ run rẩy của cô ấy đã phơi bày mọi cảm xúc thật.
Lương Úy rũ mắt, cầm bút, thấp giọng “ừ” một tiếng.
Sau giờ tự học buổi tối, Lương Úy về nhà, nhận được thông báo Ổ Hồ Lâm đã chấp nhận lời mời kết bạn. Ngay sau đó, Ổ Hồ Lâm gửi một dấu chấm hỏi, Lương Úy cầm điện thoại hệt như cầm củ khoai tay nóng hổi, do dự hai phút, cuối cùng gửi một lý do hết sức nhạt nhẽo, may mà Ổ Hồ Lâm không hỏi tiếp.
Lương Úy thở phào nhẹ nhõm, gục đầu trên mặt bàn lạnh ngắt, hình ảnh Triệu Văn ngả người trên bàn lại xuất hiện trong tâm trí cô.
Cô mơ màng, sắp ngủ thiếp đi thì tiếng Chu Trân đẩy cửa đánh thức cô, bà nói: “Sao vậy, buồn ngủ à?”
Lương Úy ngẩng đầu, dụi mắt: “Dạ không, chỉ nằm xuống nghỉ một lát thôi ạ.”
Chu Trân đặt ly sữa lên bàn: “Uống sữa xong thì rửa mặt rồi đi ngủ đi, còn bệnh đấy, đừng cố, không thì lại trở nặng.”
“Con biết.” Lương Úy uống sữa, giọng nói nghèn nghẹn.
Chu Trân đợi Lương Úy uống xong, mang ly ra ngoài rửa.
Sáng hôm sau, Lương Úy đến trường, gặp được Ổ Hồ Lâm.
Học kỳ này, Ổ Hồ Lâm chuyển sang lớp 11/11, cậu ấy đột nhiên chuyển từ lớp 11/5 sang lớp 11/11, vài học sinh khối 11 còn lén lút bàn tán, nói chắc là lót tay nhiều tiền lắm, Diêu Tri Gia cũng nhắc đến chuyện này với Lương Úy, đến giờ cô ấy vẫn chưa hay biết, Ổ Hồ Lâm cố tình thi trượt bài thi phân ban là vì cô ấy.
Ổ Hồ Lâm lười biếng dựa người vào cửa, tay nhét trong túi quần, nói chuyện với Trần Hạc Sâm trước cửa lớp 11/11, nhìn thấy cô, cậu ấy giơ tay vẫy vẫy: “Chào buổi sáng.”
Lương Úy cũng gật đầu với hai chàng trai, khi Trần Hạc Sâm nhìn sang, cô chột dạ dời mắt, bước vào lớp.
Thấy Lương Úy đã vào lớp, Ổ Hồ Lâm nhướng mày: “Tối qua có chuyện lạ.”
“Chuyện gì?”
Ổ Hồ Lâm nói: “Tự nhiên Lương Úy kết bạn với tôi.”
Trần Hạc Sâm nghiêng người nói: “Có gì lạ đâu?”
Ổ Hồ Lâm biểu cảm kiểu cậu chẳng hiểu gì cả: “Bọn tôi học cùng lớp cả năm trời, cô ấy cũng không kết bạn QQ với tôi, đột nhiên tối qua lại kết bạn, hẳn là phải có chuyện gì rồi.”
Trần Hạc Sâm rời mắt khỏi điện thoại, ngẩng đầu nhìn: “Cô ấy có nói gì không?”
“Chỉ hỏi tôi số điện thoại của bạn cũ hồi lớp 10.” Ổ Hồ Lâm nhíu mày, “Tôi luôn có cảm giác cô ấy kết bạn với tôi không chỉ vì lý do đó.”
Trần Hạc Sâm nhét điện thoại vào túi quần, không để tâm.
Chuyện Triệu Văn thổ lộ với Trần Hạc Sâm đã lắng xuống sau một đêm, không ai trong lớp còn nhắc đến chuyện này. Giờ học buổi sáng, Lương Úy nhìn về phía của Triệu Văn, Triệu Văn vui đùa với bạn cùng bàn, dường như đã quên hết chuyện xảy ra tối qua.
Nhưng Lương Úy không thể nào quên, cô luôn nghĩ chuyện gì sẽ xảy ra nếu cô thổ lộ với Trần Hạc Sâm, nhưng Lương Úy không có can đảm để liều mình làm chuyện được ăn cả ngã về không như vậy.
Tựa như người đánh bạc, nếu không nhìn thấy át chủ bài, vẫn có khả năng giành được chiến thắng.
Lý Chanh đẩy tay cô: “Lương Úy, cậu nhìn gì thế?”
Lương Úy hoàn hồn, mở sách: “Không nhìn gì cả.”
Ba giờ chiều có tiết thể dục, luyện tập cầu lông nửa tiết, nửa tiết còn lại được hoạt động tự do. Lý Chanh vội vàng chạy vào phòng vệ sinh, nhờ Lương Úy vào cửa hàng tiện lợi mua giúp cô ấy một chai nước.
Lương Úy lấy chai nước trên kệ, có giọng nói từ cửa ra vào của cửa hàng tiện lợi truyền đến.
“Nghe nói tối qua nữ sinh cùng lớp thổ lộ tình cảm với cậu à?”
“Ngoài chuyện này, không còn chuyện gì khác để nói à?” Giọng điệu thiếu kiên nhẫn.
Nam sinh: “Được rồi, cuối tuần đi chơi khai hắc nhé.”
(* Khai hắc: Một thuật ngữ dùng trong thể loại game đấu trường trận chiến trực tuyến nhiều người chơi, như L0L, khi chơi game có thể chat hoặc trao đổi mặt đối mặt. Cũng có trường hợp một nhóm game thủ tập trung lại một chỗ ngoài đời, tạo thành một nhóm cùng chơi với nhau.)
“Cứ báo thời gian cho tôi.”
Nam sinh: “Được rồi, đến lúc đó tôi gọi cậu.”
Giọng điệu thong thả: “Ừ.”
Lương Úy không vội đi ra, mua thêm một cục tẩy nhỏ trong khu văn phòng phẩm, khi cô đi ra, Trần Hạc Sâm cũng không còn đứng bên cửa.
Lương Úy cầm chai nước khoáng đã mua quay về lớp cho Lý Chanh, Lý Chanh vẫn còn trong phòng vệ sinh chưa ra.
Có vài học sinh lẻn về lớp học thuộc từ vựng tiếng Anh, tiết sau học tiếng Anh, họ phải viết chính tả những từ này.
Đêm qua Lương Úy đã ôn bài, còn viết lại một lần, bây giờ cũng không cần phải đọc lại. Cô nhìn ra cửa sổ, nhớ đến giọng nói của cậu bên cửa ra vào của cửa hàng tiện lợi ban nãy.
Lương Úy bước đến cửa sổ, thấy Trần Hạc Sâm dưới sân thể dục.
Cậu cúi người, chống hai tay trên gối, cúi đầu thở hổn hển. Đột nhiên cậu ngẩng đầu, hình như còn liếc nhìn lên lầu. Trái tim Lương Úy lỡ một nhịp, bất giác trốn sau tấm rèm, khi nhìn ra lần nữa, Trần Hạc Sâm đã không còn đứng trên sân thể dục.
Lý Chanh từ phòng vệ sinh đi vào, tựa cằm lên vai cô: “Lương Úy, cậu nhìn gì thế?”
Lương Úy dời mắt, rời khỏi khung cửa sổ: “Không nhìn gì cả.”
Lý Chanh nói: “Tiết sau phải viết chính tả à?”
“Ừ.”
“Thôi xong, tối qua tớ quên học thuộc lòng.” Lý Chanh lấy sách tiếng Anh từ trong cặp, “Nếu lát nữa gặp từ nào tớ không biết, cậu giúp tớ nhé.”
Giáo viên tiếng Anh luôn xem trọng việc viết chính tả, nếu viết sai sẽ bị phạt, chép lại 20 lần, vậy nên hầu hết học sinh không dám tùy tiện đối phó.
Lương Úy: “Được rồi.”
Cuối tuần, Lý Uyển hẹn gặp Lương Úy trong thư viện.
Lần trước dự sinh nhật Lý Uyển, Lương Úy đến nhà cô ấy, ba của Lý Uyển biết Lương Úy có thành tích tốt, nói đùa, nhờ Lương Úy dành thời gian dạy kèm cho Lý Uyển. Thành tích của Lý Uyển không tệ, cũng ở mức khá, có thể xếp hạng cao. Nhưng bản thân cô ấy không thích học, tuy nói là vào thư viện ôn bài, thật ra cũng chỉ tán gẫu.
Hai người họ mua trà sữa, đến thư viện bên cạnh trường tiểu học ôn bài, dưới lầu có hồ bơi và khu tập thể hình.
Lý Uyển nói: “Triệu Văn thổ lộ với Trần Hạc Sâm à?”
Lương Úy buồn bực: “Cậu cũng biết sao?”
“Dù sao người đó cũng là Trần Hạc Sâm, sao tớ không biết được chứ?”
Lương Úy cười chua xót. Trong thời học sinh nhạt nhẽo, cậu chính là ngôi sao của trường, nhất cử nhất động đều hệt như một nghệ sĩ trong giới giải trí, bao giờ cũng bị phóng đại, huống hồ chi một sự kiện ầm ĩ thế này.
Lý Uyển nhìn cô chằm chằm: “Còn cậu, cậu nghĩ sao?”
“Sao chứ?” Lương Úy chột dạ tránh ánh mắt của Lý Uyển.
“Thổ lộ tình càm?” Lý Uyển nói, “Đừng làm bộ làm tịch”.
Ánh mắt Lương Úy lóe lên một cái, sau đó cô cúi đầu nhìn cây bút trong tay: “Tớ chưa từng nghĩ đến chuyện đó.”
Lý Uyển khẽ cười: “Tớ chỉ hỏi thôi, cũng đoán được, có lẽ cậu không dám thổ lộ.”
“Tớ không dám.”
Lương Úy tự giễu mình, cô còn không có bản lĩnh kết bạn QQ với cậu. Thật ra cũng không có gì, nhiều nữ sinh trong lớp kết bạn với cậu, cậu đều đồng ý. Nhưng cô đã bỏ lỡ cơ hội đó, bây giờ kết bạn thì rất kỳ quặc.
Lương Úy và Lý Uyển ngồi trong thư viện đến bốn giờ chiều mới về nhà.
Trên đường đi, Lương Úy bắt xe buýt, quay đầu nhìn khung cảnh lướt qua ngoài cửa sổ. Vẫn không thể không nhớ đến lời của Lý Uyển, cũng nhớ đến lần đó đi xe buýt về nhà thì nhìn thấy cậu trên đường. Khung cảnh xung quanh cậu đều hóa thành phông nền, chỉ có bóng hình của cậu khắc sâu nơi đáy mắt.
Nửa tiếng sau, Lương Úy về đến nhà, đèn tắt ngóm, Chu Trân không có ở nhà.
Lương Úy vào phòng ngủ, cầm điện thoại gọi Chu Trân, bên kia báo bận, không gọi được. Điện thoại tự động ngắt máy, Lương Úy định bấm gọi lần nữa thì nghe tiếng mở cửa ngoài phòng khách.
Lương Úy ra khỏi phòng ngủ, Chu Trân chống tay lên tường, thay dép lê: “Về rồi à?”
Lương Úy dạ một tiếng: “Mẹ không mang theo điện thoại ạ?”
“Có mang theo, con gọi mẹ à?” Chu Trân nói, lấy điện thoại trong túi áo khoác nhìn thử. “Mẹ tắt tiếng nên không nghe con gọi, đói không, mẹ vào hâm thức ăn cho con.”
Lương Úy dạ.
Chu Trân thấy nửa ly trà sữa trên bàn trà, nói: “Uống mấy thứ này ít thôi, không tốt đâu, không phải con nói uống trà không ngủ được sao?”
“Dạ không sao, tuần sau con tham gia cuộc thi, cuối tuần này không phải đến trường.”
Chu Trân vào bếp hâm thức ăn, Lương Úy theo sau, Chu Trân nghiêng đầu nhìn cô: “Thi ở đâu?”
Lương Úy: “Thầy chưa nói ạ, chắc tuần sau sẽ thông báo.”
Chu Trân nói: “Thi sớm một chút cũng tốt, không thì cuối tuần này lại phải đến trường, mệt lắm, chưa lên lớp 12, cũng không đáng giày vò sức khỏe vậy đâu.”
Lương Úy cười: “Không phải mẹ muốn con giành giải sao?”
“Tất nhiên giành giải thì tốt,” Chu Trân nói, “nhưng không giành giải cũng không sao, quan trọng là con đã tham gia”.
Lương Úy: “Có lẽ con sẽ giành giải, chỉ là chưa biết giải nào thôi.”
Thường Hưng Vũ khoác vai Trần Hạc Sâm: “Anh Sâm, chị dâu là ai thế?”
Đôi mi Lương Úy run rẩy, hơi thở gấp gáp, đột nhiên cô cảm thấy hành lang trống trải vô cùng ngột ngạt, trái tim cô bị một bàn tay vô hình bóp nát, gần như ngạt thở, sau đó nghe được giọng nói nam sinh truyền đến tai: “Cậu tin thật à?”
Thường Hưng Vũ: “Mẹ nó, cậu đùa à?”
Trần Hạc Sâm cúi đầu, tóc mái che đi lông mày, khóe miệng cong lên: “Ừ.”
Lương Úy không cách nào diễn ta được tâm trạng của cô lúc này, dây thần kinh được thả lỏng, tựa như người sắp chết đuối chìm sâu dưới đáy biển vớ được phao cứu sinh, nhịp tim đã có thể trở lại bình thường.
Lương Úy về lớp không lâu, lại thấy Triệu Văn mắt đỏ hoe quay lại.
Triệu Văn bước vào, không khí lớp học như ngưng trệ trong giây lát, sau đó lại có tiếng xôn xao.
Lý Chanh thở dài: “Dù bị từ chối tình cảm cũng hơi mất mặt, nhưng tớ vẫn ngưỡng mộ Triệu Văn.”
Cô gái nằm dài lên bàn, ôm trọn mọi cảm xúc trong vòng tay, cố giấu đi, nhưng đôi vai khẽ run rẩy của cô ấy đã phơi bày mọi cảm xúc thật.
Lương Úy rũ mắt, cầm bút, thấp giọng “ừ” một tiếng.
Sau giờ tự học buổi tối, Lương Úy về nhà, nhận được thông báo Ổ Hồ Lâm đã chấp nhận lời mời kết bạn. Ngay sau đó, Ổ Hồ Lâm gửi một dấu chấm hỏi, Lương Úy cầm điện thoại hệt như cầm củ khoai tay nóng hổi, do dự hai phút, cuối cùng gửi một lý do hết sức nhạt nhẽo, may mà Ổ Hồ Lâm không hỏi tiếp.
Lương Úy thở phào nhẹ nhõm, gục đầu trên mặt bàn lạnh ngắt, hình ảnh Triệu Văn ngả người trên bàn lại xuất hiện trong tâm trí cô.
Cô mơ màng, sắp ngủ thiếp đi thì tiếng Chu Trân đẩy cửa đánh thức cô, bà nói: “Sao vậy, buồn ngủ à?”
Lương Úy ngẩng đầu, dụi mắt: “Dạ không, chỉ nằm xuống nghỉ một lát thôi ạ.”
Chu Trân đặt ly sữa lên bàn: “Uống sữa xong thì rửa mặt rồi đi ngủ đi, còn bệnh đấy, đừng cố, không thì lại trở nặng.”
“Con biết.” Lương Úy uống sữa, giọng nói nghèn nghẹn.
Chu Trân đợi Lương Úy uống xong, mang ly ra ngoài rửa.
Sáng hôm sau, Lương Úy đến trường, gặp được Ổ Hồ Lâm.
Học kỳ này, Ổ Hồ Lâm chuyển sang lớp 11/11, cậu ấy đột nhiên chuyển từ lớp 11/5 sang lớp 11/11, vài học sinh khối 11 còn lén lút bàn tán, nói chắc là lót tay nhiều tiền lắm, Diêu Tri Gia cũng nhắc đến chuyện này với Lương Úy, đến giờ cô ấy vẫn chưa hay biết, Ổ Hồ Lâm cố tình thi trượt bài thi phân ban là vì cô ấy.
Ổ Hồ Lâm lười biếng dựa người vào cửa, tay nhét trong túi quần, nói chuyện với Trần Hạc Sâm trước cửa lớp 11/11, nhìn thấy cô, cậu ấy giơ tay vẫy vẫy: “Chào buổi sáng.”
Lương Úy cũng gật đầu với hai chàng trai, khi Trần Hạc Sâm nhìn sang, cô chột dạ dời mắt, bước vào lớp.
Thấy Lương Úy đã vào lớp, Ổ Hồ Lâm nhướng mày: “Tối qua có chuyện lạ.”
“Chuyện gì?”
Ổ Hồ Lâm nói: “Tự nhiên Lương Úy kết bạn với tôi.”
Trần Hạc Sâm nghiêng người nói: “Có gì lạ đâu?”
Ổ Hồ Lâm biểu cảm kiểu cậu chẳng hiểu gì cả: “Bọn tôi học cùng lớp cả năm trời, cô ấy cũng không kết bạn QQ với tôi, đột nhiên tối qua lại kết bạn, hẳn là phải có chuyện gì rồi.”
Trần Hạc Sâm rời mắt khỏi điện thoại, ngẩng đầu nhìn: “Cô ấy có nói gì không?”
“Chỉ hỏi tôi số điện thoại của bạn cũ hồi lớp 10.” Ổ Hồ Lâm nhíu mày, “Tôi luôn có cảm giác cô ấy kết bạn với tôi không chỉ vì lý do đó.”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Trần Hạc Sâm nhét điện thoại vào túi quần, không để tâm.
Chuyện Triệu Văn thổ lộ với Trần Hạc Sâm đã lắng xuống sau một đêm, không ai trong lớp còn nhắc đến chuyện này. Giờ học buổi sáng, Lương Úy nhìn về phía của Triệu Văn, Triệu Văn vui đùa với bạn cùng bàn, dường như đã quên hết chuyện xảy ra tối qua.
Nhưng Lương Úy không thể nào quên, cô luôn nghĩ chuyện gì sẽ xảy ra nếu cô thổ lộ với Trần Hạc Sâm, nhưng Lương Úy không có can đảm để liều mình làm chuyện được ăn cả ngã về không như vậy.
Tựa như người đánh bạc, nếu không nhìn thấy át chủ bài, vẫn có khả năng giành được chiến thắng.
Lý Chanh đẩy tay cô: “Lương Úy, cậu nhìn gì thế?”
Lương Úy hoàn hồn, mở sách: “Không nhìn gì cả.”
Ba giờ chiều có tiết thể dục, luyện tập cầu lông nửa tiết, nửa tiết còn lại được hoạt động tự do. Lý Chanh vội vàng chạy vào phòng vệ sinh, nhờ Lương Úy vào cửa hàng tiện lợi mua giúp cô ấy một chai nước.
Lương Úy lấy chai nước trên kệ, có giọng nói từ cửa ra vào của cửa hàng tiện lợi truyền đến.
“Nghe nói tối qua nữ sinh cùng lớp thổ lộ tình cảm với cậu à?”
“Ngoài chuyện này, không còn chuyện gì khác để nói à?” Giọng điệu thiếu kiên nhẫn.
Nam sinh: “Được rồi, cuối tuần đi chơi khai hắc nhé.”
(* Khai hắc: Một thuật ngữ dùng trong thể loại game đấu trường trận chiến trực tuyến nhiều người chơi, như L0L, khi chơi game có thể chat hoặc trao đổi mặt đối mặt. Cũng có trường hợp một nhóm game thủ tập trung lại một chỗ ngoài đời, tạo thành một nhóm cùng chơi với nhau.)
“Cứ báo thời gian cho tôi.”
Nam sinh: “Được rồi, đến lúc đó tôi gọi cậu.”
Giọng điệu thong thả: “Ừ.”
Lương Úy không vội đi ra, mua thêm một cục tẩy nhỏ trong khu văn phòng phẩm, khi cô đi ra, Trần Hạc Sâm cũng không còn đứng bên cửa.
Lương Úy cầm chai nước khoáng đã mua quay về lớp cho Lý Chanh, Lý Chanh vẫn còn trong phòng vệ sinh chưa ra.
Có vài học sinh lẻn về lớp học thuộc từ vựng tiếng Anh, tiết sau học tiếng Anh, họ phải viết chính tả những từ này.
Đêm qua Lương Úy đã ôn bài, còn viết lại một lần, bây giờ cũng không cần phải đọc lại. Cô nhìn ra cửa sổ, nhớ đến giọng nói của cậu bên cửa ra vào của cửa hàng tiện lợi ban nãy.
Lương Úy bước đến cửa sổ, thấy Trần Hạc Sâm dưới sân thể dục.
Cậu cúi người, chống hai tay trên gối, cúi đầu thở hổn hển. Đột nhiên cậu ngẩng đầu, hình như còn liếc nhìn lên lầu. Trái tim Lương Úy lỡ một nhịp, bất giác trốn sau tấm rèm, khi nhìn ra lần nữa, Trần Hạc Sâm đã không còn đứng trên sân thể dục.
Lý Chanh từ phòng vệ sinh đi vào, tựa cằm lên vai cô: “Lương Úy, cậu nhìn gì thế?”
Lương Úy dời mắt, rời khỏi khung cửa sổ: “Không nhìn gì cả.”
Lý Chanh nói: “Tiết sau phải viết chính tả à?”
“Ừ.”
“Thôi xong, tối qua tớ quên học thuộc lòng.” Lý Chanh lấy sách tiếng Anh từ trong cặp, “Nếu lát nữa gặp từ nào tớ không biết, cậu giúp tớ nhé.”
Giáo viên tiếng Anh luôn xem trọng việc viết chính tả, nếu viết sai sẽ bị phạt, chép lại 20 lần, vậy nên hầu hết học sinh không dám tùy tiện đối phó.
Lương Úy: “Được rồi.”
Cuối tuần, Lý Uyển hẹn gặp Lương Úy trong thư viện.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Lần trước dự sinh nhật Lý Uyển, Lương Úy đến nhà cô ấy, ba của Lý Uyển biết Lương Úy có thành tích tốt, nói đùa, nhờ Lương Úy dành thời gian dạy kèm cho Lý Uyển. Thành tích của Lý Uyển không tệ, cũng ở mức khá, có thể xếp hạng cao. Nhưng bản thân cô ấy không thích học, tuy nói là vào thư viện ôn bài, thật ra cũng chỉ tán gẫu.
Hai người họ mua trà sữa, đến thư viện bên cạnh trường tiểu học ôn bài, dưới lầu có hồ bơi và khu tập thể hình.
Lý Uyển nói: “Triệu Văn thổ lộ với Trần Hạc Sâm à?”
Lương Úy buồn bực: “Cậu cũng biết sao?”
“Dù sao người đó cũng là Trần Hạc Sâm, sao tớ không biết được chứ?”
Lương Úy cười chua xót. Trong thời học sinh nhạt nhẽo, cậu chính là ngôi sao của trường, nhất cử nhất động đều hệt như một nghệ sĩ trong giới giải trí, bao giờ cũng bị phóng đại, huống hồ chi một sự kiện ầm ĩ thế này.
Lý Uyển nhìn cô chằm chằm: “Còn cậu, cậu nghĩ sao?”
“Sao chứ?” Lương Úy chột dạ tránh ánh mắt của Lý Uyển.
“Thổ lộ tình càm?” Lý Uyển nói, “Đừng làm bộ làm tịch”.
Ánh mắt Lương Úy lóe lên một cái, sau đó cô cúi đầu nhìn cây bút trong tay: “Tớ chưa từng nghĩ đến chuyện đó.”
Lý Uyển khẽ cười: “Tớ chỉ hỏi thôi, cũng đoán được, có lẽ cậu không dám thổ lộ.”
“Tớ không dám.”
Lương Úy tự giễu mình, cô còn không có bản lĩnh kết bạn QQ với cậu. Thật ra cũng không có gì, nhiều nữ sinh trong lớp kết bạn với cậu, cậu đều đồng ý. Nhưng cô đã bỏ lỡ cơ hội đó, bây giờ kết bạn thì rất kỳ quặc.
Lương Úy và Lý Uyển ngồi trong thư viện đến bốn giờ chiều mới về nhà.
Trên đường đi, Lương Úy bắt xe buýt, quay đầu nhìn khung cảnh lướt qua ngoài cửa sổ. Vẫn không thể không nhớ đến lời của Lý Uyển, cũng nhớ đến lần đó đi xe buýt về nhà thì nhìn thấy cậu trên đường. Khung cảnh xung quanh cậu đều hóa thành phông nền, chỉ có bóng hình của cậu khắc sâu nơi đáy mắt.
Nửa tiếng sau, Lương Úy về đến nhà, đèn tắt ngóm, Chu Trân không có ở nhà.
Lương Úy vào phòng ngủ, cầm điện thoại gọi Chu Trân, bên kia báo bận, không gọi được. Điện thoại tự động ngắt máy, Lương Úy định bấm gọi lần nữa thì nghe tiếng mở cửa ngoài phòng khách.
Lương Úy ra khỏi phòng ngủ, Chu Trân chống tay lên tường, thay dép lê: “Về rồi à?”
Lương Úy dạ một tiếng: “Mẹ không mang theo điện thoại ạ?”
“Có mang theo, con gọi mẹ à?” Chu Trân nói, lấy điện thoại trong túi áo khoác nhìn thử. “Mẹ tắt tiếng nên không nghe con gọi, đói không, mẹ vào hâm thức ăn cho con.”
Lương Úy dạ.
Chu Trân thấy nửa ly trà sữa trên bàn trà, nói: “Uống mấy thứ này ít thôi, không tốt đâu, không phải con nói uống trà không ngủ được sao?”
“Dạ không sao, tuần sau con tham gia cuộc thi, cuối tuần này không phải đến trường.”
Chu Trân vào bếp hâm thức ăn, Lương Úy theo sau, Chu Trân nghiêng đầu nhìn cô: “Thi ở đâu?”
Lương Úy: “Thầy chưa nói ạ, chắc tuần sau sẽ thông báo.”
Chu Trân nói: “Thi sớm một chút cũng tốt, không thì cuối tuần này lại phải đến trường, mệt lắm, chưa lên lớp 12, cũng không đáng giày vò sức khỏe vậy đâu.”
Lương Úy cười: “Không phải mẹ muốn con giành giải sao?”
“Tất nhiên giành giải thì tốt,” Chu Trân nói, “nhưng không giành giải cũng không sao, quan trọng là con đã tham gia”.
Lương Úy: “Có lẽ con sẽ giành giải, chỉ là chưa biết giải nào thôi.”
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro