Cậu cũng là giấc mộng trưa hè xưa cũ
Hoàng Ngư Thính Lôi
2024-07-23 08:18:35
Kỳ nghỉ dài ngày bắt đầu, Lương Úy có nhiều thời gian rảnh rỗi. Chu Trân lại bắt đầu bận rộn, đi sớm về khuya, ban ngày, Lương Úy hiếm khi gặp được bà, có đôi lúc cô ngủ rồi, Chu Trân vẫn chưa quay lại. Ngoài chuyện đó, Chu Trân còn nhận được rất nhiều cuộc gọi, trên màn hình không hiện tên người gọi, đôi khi đụng phải Lương Úy, bà gượng gạo cúp máy, thấp giọng lầm bầm, bảo là mấy cuộc gọi chào hàng, lát sau lại cầm điện thoại vào phòng gọi.
Lương Úy mờ mịt bất an, luôn có cảm giác, ngoài chuyện Lương Quốc Đống ngoại tình, vẫn còn chuyện khác mà cô không biết. Cô muốn hỏi dì nhỏ, nhưng sợ nói ra sẽ làm dì lo lắng.
Giữa tháng bảy, Chu Hiểu Lôi về nhà, dì và Chu Trân vào phòng đóng cửa, nói chuyện. Lương Úy làm bài tập nghe tiếng Anh trong phòng, đã hoàn thành một mặt.
Trong lúc lật đáp án kiểm tra, Lương Úy đưa tay cầm ly nước, khóe môi chạm vào thành ly, cô rũ mắt, phát hiện đã uống hết nước, cô đứng dậy, cầm ly bước ra khỏi phòng, đi ngang qua phòng ngủ của Chu Trân.
Chu Hiểu Lôi: “Tiền lương mỗi tháng của chị chỉ có 3000 tệ, còn phải trả tiền vay, chị và Úy Úy sẽ sống thế nào? Nghe em, chị và Úy Úy theo em đến thành phố Phủ sống, em có một người bạn làm giáo viên ở thành phố Phủ, thành tích của Úy Úy như vậy, muốn vào trường cũng không thành vấn đề.”
Chu Trân thở dài: “Hiểu Lôi, cuộc đời của chị lộn xộn quá, chị không muốn làm phiền em nữa.”
Chu Hiểu Lôi: “Chị là chị của em, đâu phải người ngoài, có việc mà không tìm đến em mình, chẳng lẽ lại đi trông cậy vào người ngoài? Nói những lời này cũng vô nghĩa thôi. Dù chị không nghĩ cho bản thân thì cũng nên nghĩ cho Úy Úy, còn một năm nữa thôi là thi đại học. Lớp 12 là giai đoạn mấu chốt, chị đâu muốn để con bé sống ở ký túc xá. Lên đại học còn tốn nhiều tiền hơn, hai tháng nay chị không trả tiền vay, ngân hàng có gọi đến đòi không?”
“Ngoài tiền vay còn có phí phạt trễ hạn.”
Chu Hiểu Lôi nhíu mày: “Lương Quốc Đống thì sao, tiền trên thẻ đều chuyển cho ông ta, không giữ lại chút nào sao?”
Giọng điệu Chu Trân mệt mỏi: “Chuyển hết rồi, sau Tết ông ấy quay lại phương Nam, lấy thẻ của chị đi luôn, nói bạn bè giới thiệu một khoản đầu tư, ông ấy thấy có tiềm năng, muốn đầu tư một ít, chị cũng không nghĩ gì nhiều.”
Lương Úy đứng bên cửa, rũ mắt, đầu ngón tay nắm chặt tay cầm của ly nước.
“Chuyện hoang đường vậy mà cũng nói ra được, đúng là cặn bã.” Chu Hiểu Lôi không thể không mắng.
Chu Trân giơ tay lau mặt, thở dài nặng nề.
Chu Hiểu Lôi nhìn mặt Chu Trân, ngừng nói, nghĩ ngợi một lát, lại nói: “Cứ làm theo lời em đi, đừng sợ làm phiền em, mấy năm qua em tiết kiệm được rất nhiều tiền, đủ cho ba người chúng ta sinh hoạt, nếu chị muốn tìm việc làm, em cũng có bạn bè thân thiết mở siêu thị, lúc đó chỉ cần nói với họ một tiếng là được.”
“Lương Úy học ở trường Trung học số 1 Yến Nam được hai năm rồi, nói đến chuyện này, không biết đứa nhỏ đó có bằng lòng không nữa.” Chu Trân khổ sở.
Chu Hiểu Lôi: “Hai ngày tới, em sẽ dành thời gian nói chuyện với Úy Úy.”
Vừa nói xong, có tiếng gõ cửa phòng, hai người trong phòng đều giật mình.
Chu Trân chưa kịp nói gì, Lương Úy đã mở cửa: “Mẹ nghe theo lời của dì đi.”
Chu Trân ngây người hai giây mới phản ứng được, sắc mặt cứng đờ: “Đứa nhỏ này, con biết chuyện rồi sao?”
Lương Úy cầm ly nước trên tay, gật đầu nói: “Mẹ, con không còn nhỏ nữa, mẹ không cần giấu diếm mọi chuyện với con, con chấp nhận được.”
Chu Trân cười gượng gạo, nói: “Nhưng chỉ còn một năm nữa con sẽ thi đại học, mẹ sợ thay đổi môi trường đột ngột như vậy, con không quen.”
“Không sao, lớp 12 là giai đoạn ôn tập, con không thấy có vấn đề gì.” Lương Úy dừng lại, mím môi, “Mẹ tìm thời gian ly hôn với ông ấy đi.”
Chu Trân im lặng hai giây, hốc mắt ửng đỏ, gật đầu: “Được rồi, mẹ sẽ nghe theo con.”
Kể từ lần đó nói chuyện, Chu Hiểu Lôi bắt đầu thu xếp cho Lương Úy chuyển trường, Lương Úy không nói chuyện này với ai, nếu có ai đó hỏi lý do, cô không biết cách nào giải thích mớ hỗn độn này, cũng không muốn Trần Hạc Sâm biết chuyện, dù chỉ là một chút.
Nhưng sâu thẳm trong lòng, cô biết rõ nguyên nhân mình không hề do dự khi dì nhỏ thu xếp mọi chuyện. Sang năm, cô sẽ là học sinh cuối cấp, cô gái kia sẽ lên lớp 11, cũng sẽ chuyển sang cơ sở mới. Lương Úy không thể không nặng lòng chuyện cô và Đào Dao học cùng một nơi.
Đầu tháng tám, Lương Úy theo Chu Trân đến thành phố Phủ, sống ở nhà dì nhỏ. Chu Trân tìm được công việc mới, cũng vì không thể trả nợ, căn nhà nhỏ gần trường Trung học số 1 Yến Nam bị ngân hàng tịch thu. Chu Trân không còn phải lo lắng chuyện tháng nào cũng nhận được cuộc gọi nhắc nợ của ngân hàng, dường như cuộc sống của bà quay về trạng thái bình yên.
Đôi lúc Lương Úy tỉnh dậy trên giường, tưởng cô vẫn còn ở Yến Nam, nhưng nhanh chóng nhận ra tất cả chỉ là ảo ảnh.
Học sinh cuối cấp của trường Trung học số 1 thành phố Phủ nhập học sớm hơn trường Trung học số 1 Yến Nam, cuối tháng tám đã bắt đầu lên lớp. Lương Úy được phân vào lớp trọng điểm, chủ nhiệm lớp là một thầy giáo 40 tuổi, họ Ngô, nhưng phong cách giảng dạy của thầy Ngô không khai sáng như Lê Ba, tương đối cứng nhắc và nghiêm túc, ít nhiều giống cô Lâm, chủ nhiệm năm lớp 10 của cô.
Đầu học kỳ, Lương Úy vẫn chưa thích ứng được, khuôn viên lạ lẫm, giáo viên và bạn học xa lạ. Đi học được nửa tháng, Lương Úy cũng quen dần. Đầu tháng chín, Lương Úy nhận được tin nhắn của Lê Ba, nói không thể đi cùng cô đến năm cuối cấp thật đáng tiếc, cô vĩnh viễn là học sinh của thầy, thầy mong cô sang trường mới sẽ tiếp tục cố gắng.
Lương Úy đoán có lẽ thầy Lê nghe chuyện khi dì nhỏ đang làm thủ tục chuyển trường cho cô. Lương Úy nhìn chằm chằm tin nhắn một lát, đôi mắt chua xót, cô gửi lại thầy Lê hai từ “cảm ơn”.
Sau tin nhắn của Lê Ba, Lương Úy còn nhận được tin nhắn của nhóm Lý Uyển và Diêu Tri Gia. Lương Úy không biết trả lời thế nào, cả ngày không nhìn điện thoại.
Mãi đến khi giờ tự học buổi tối kết thúc, Lương Úy không kiềm lòng được, đăng nhập QQ, xem bức ảnh mà Lý Uyển gửi, ảnh chụp cánh cửa màu nâu của nhà cô, trên cửa dán giấy niêm phong trắng, dòng chữ Tòa án Nhân dân quận Tây Phổ của thành phố Yến Nam đập vào mắt.
Lương Úy dừng lại, nhìn giấy niêm phong, đôi mắt run rẩy, giơ tay gõ mấy từ vào khung nhập tin nhắn.
Lương Úy: Tớ chuyển sang trường khác rồi.
Lý Uyển: Ở nhà có chuyện gì à?
Lương Úy: Ừ.
Lý Uyển không hỏi thêm. Cuộc trò chuyện của họ gián đoạn. Mấy ngày sau, Lý Uyển lại nhắn tin cho cô, nhưng không nhắc đến những chuyện đó, chỉ hỏi cô cuộc sống ở thành phố Phủ thế nào, có làm quen được bạn mới chưa.
Năm cuối cấp vô cùng căng thẳng, ai ai cũng bận rộn làm bài tập của mình. Không ai có tâm trạng đuổi bắt, đùa giỡn với nhau trong giờ giải lao, áp lực học hành ở thành phố Phủ càng lớn hơn. Ngay cả trong giờ thể dục buổi sáng, có mấy học sinh còn cầm sách từ vựng tiếng Anh, tận dụng thời gian ghi nhớ vài từ.
Như vậy, Lương Úy cũng không làm quen được bạn mới, cô nhớ một lần giáo viên đang hướng dẫn bài tập hóa học, ngày đó cô vô tình quên mang bài tập theo, vậy nên bạn cùng bàn nhẹ nhàng đẩy tờ giấy về phía cô.
Cả tiết học, Lương Úy phải xoay tới xoay lui xem đề bài, mãi đến khi chuông reo, Lương Úy mới thở phào nhẹ nhõm. Chỉ là hơi khó hiểu, bạn cùng bàn cũng từng quên mang theo bài tập, nhiều lần Lương Úy còn đặt ngay giữa bàn để cả hai cùng đọc được, lại không thể không nghĩ, lẽ nào cô đã vô tình đắc tội với cô ấy sao? Nhưng chuyện này không để lại quá nhiều ảnh hưởng trong lòng Lương Úy, sau này, mỗi lần đến trường, cô luôn cẩn thận kiểm tra cặp, xem còn thiếu gì không.
Thời gian nhẹ nhàng trôi qua, Lương Úy hiếm khi nghĩ đến Trần Hạc Sâm, chỉ nhớ về cậu một chút vào ngày Lễ Quốc khánh hồi tháng 10. Đối với học sinh cuối cấp, Lễ Quốc khánh hoàn toàn không tồn tại, họ chỉ được nghỉ ba ngày, nhưng ba ngày đã là vô cùng quý giá, dù sao cuối tuần, học sinh cuối cấp của trường Trung học số 1 thành phố Phủ cũng chỉ được nghỉ một ngày.
Ngày đó Lương Úy từ trường về nhà, không định học bài, cô đi tắm, sau đó thong thả đăng nhập QQ.
Bây giờ cô ít khi đăng nhập QQ, muốn tránh nhìn thấy tin nhắn của Trần Hạc Sâm, nhưng ngày đó, cô bấm vào danh sách thành viên lớp 11/12, ngoại trừ nhóm trưởng và quản trị viên, các thành viên còn lại đều được sắp xếp theo thứ tự 26 chữ cái, cậu được xếp vào cột C, ảnh đại diện hiển thị đang trực tuyến.
Mí mắt Lương Úy run rẩy, cô chuyển sang màn hình trò chuyện của nhóm, đúng lúc Thường Hưng Vũ nhắn tin trong nhóm: Anh Sâm, mối quan hệ của cậu và Đào Dao là như thế nào, gọi tôi nhanh lên.
Nhưng giây tiếp theo, tin nhắn đã bị thu hồi.
Tựa như trí tưởng tượng của cô tạo nên ảo ảnh, nhưng dòng chữ nhỏ màu xám “Thường Hưng Vũ đã thu hồi tin nhắn” thật sự nhắc nhở cô, đây không phải là ảo ảnh.
Lương Úy nhìn màn hình trong vô định, đầu óc trống rỗng, đuôi tóc còn chưa khô, nước chảy xuống, chảy qua cổ cô, sống lưng mát lạnh.
Trong nhóm lớp 11/12, có người hỏi tin nhắn Thường Hưng Vũ vừa thu hồi là gì.
Lát sau, Thường Hưng Vũ trả lời: Không có gì, gửi nhầm.
Dường như chỉ có mình cô thấy được tin nhắn mà Thường Hưng Vũ thu hồi.
Chu Hiểu Lôi tan làm về nhà, đẩy cửa phòng Lương Úy, trong phòng tắt đèn, cô đứng thẳng tắp trước bàn học, cầm điện thoại trong tay, tóc còn ướt, buông xõa trên vai.
Chu Hiểu Lôi vươn tay, chạm vào công tắc trên tường: “Sao không mở đèn lên.”
Căn phòng đột ngột sáng bừng, Lương Úy nhanh chóng giơ tay lau khoé mắt, quay đầu mỉm cười: “Dì nhỏ, dì về rồi sao?”
Chu Hiểu Lôi không nhận ra điều gì khác thường: “Đi sấy tóc đi, rồi ra ngoài ăn, dì mua tôm và pizza đấy.”
Lương Úy gật đầu: “Dạ.”
Cô đặt điện thoại xuống, mơ màng đi vào phòng tắm.
Tiếng máy sấy ầm ĩ khắp phòng tắm, suy nghĩ của Lương Úy lại miên man đi lạc vì tin nhắn mà Thường Hưng Vũ đã thu hồi. Cậu có gần gũi với Đào Dao không? Ngay cả Thường Hưng Vũ cũng nhìn ra gì đó khác thường.
Lương Úy sấy tóc lâu quá, Chu Hiểu Lôi lại vào phòng gọi cô.
Lương Úy gấp gọn máy sấy, cất vào ngăn kéo, đi ra ngồi vào bàn ăn.
Chu Hiểu Lôi: “Sao nhìn con không có tinh thần gì cả, tâm trạng không tốt sao?”
“Dạ, không phải.” Lương Úy cười.
Chu Hiểu Lôi cắt miếng pizza, đưa cho Lương Úy: “Lễ Quốc khánh được nghỉ mấy ngày? Dì đưa con ra ngoài chơi một chút cho giải sầu.”
“Dạ, chỉ có ba ngày, nhưng còn nhiều bài tập lắm.” Lương Úy rũ mắt, “Con muốn đợi đến khi thi đại học xong.”
Chu Hiểu Lôi gật đầu: “Được rồi.”
Ăn xong về phòng, Lương Úy lấy bài tập ra, làm được một phần ba số bài tập được giao, cầm điện thoại lên, thấy đã qua nửa đêm.
Lương Úy đi rửa mặt xong, nằm trên giường đăng nhập QQ, trong nhóm lớp 11/12 không có tin nhắn mới. Lương Úy cắn môi, ngón tay chạm vào nút rời nhóm trò chuyện màu đỏ.
Một khung thông báo hiện ra, “Bạn sắp rời khỏi nhóm trò chuyện, chỉ quản trị viên mới nhìn thấy thông báo rời nhóm”.
Lương Úy hít một hơi sâu, bấm rời nhóm.
Vào thời khắc rời nhóm, Lương Úy nhìn nhóm lớp biến mất khỏi danh sách tin nhắn trong chớp mắt, cô cảm thấy mất mát một chút, nhưng không thể để những điều này ảnh hưởng đến cô nữa, nhiệm vụ quan trọng nhất lúc này là thi đại học, cô không thể phạm thêm sai lầm nào, cũng không thể gánh vác quá nhiều thứ trên lưng.
Hôm sau, Lý Chanh hỏi tại sao cô rời nhóm lớp, Lương Úy không biết trả lời thế nào, cô im lặng hết nửa tiếng, sau đó mới trả lời.
Cô viện cớ đầy sơ hở, Lý Chanh không vạch trần cô, cũng không nói sẽ kéo cô trở lại nhóm. Cô ấy im lặng một phút, sau đó đổi đề tài, than thở bạn cùng bàn không phải là cô, không còn ai kiên nhẫn giảng bài cho cô ấy. Còn nói bây giờ, không khí lớp 12/12 cũng không thoải mái, mọi người đều căng như dây đàn, vùi đầu vào học tập, không để ý chuyện bên ngoài, chỉ một lòng rèn luyện tu dưỡng.
Lý Chanh nói: Áp lực học hành ở trường Trung học số 1 thành phố Phủ rất lớn sao? Nghe nói học sinh nội trú ở đó phải thức dậy lúc năm giờ sáng hàng ngày để học, có thật không?
Lương Úy: Tớ không ở ký túc xá, cũng không rõ lắm.
Lương Úy nói với Lý Chanh, trong giờ thể dục buổi sáng, vài học sinh còn cầm sách từ vựng tiếng Anh học thuộc mấy từ.
Lý Chanh thở dài: Vất vả thật đấy, tớ offline đây, phải đi học, hẹn sớm gặp lại trên đỉnh vinh quang.
Lương Úy: Gặp lại trên đỉnh vinh quang.
Thời gian trôi nhanh, chớp mắt một cái đã đến Tết, chỉ còn bốn tháng nữa là Lương Úy sẽ thi đại học.
Trước Tết, ngân hàng mang căn nhà ra bán đấu giá, trừ đi 160 vạn tiền cọc và án phí, còn dư 20 vạn, ngân hàng chuyển vào thẻ của Chu Trân, xem như Chu Trân có thể thở phào nhẹ nhõm, không cần phải vì chuyện cô thi đại học mà lo lắng chuyện tiền học và sinh hoạt phí.
Năm nay Lương Úy ở thành phố Phủ, dì nhỏ cũng đón ông bà ngoại đến thành phố Phủ, gia đình hạnh phúc. Sau khi Chu Trân và Lương Quốc Đống làm giấy xác nhận ly hôn, Lương Úy chặn số điện thoại của Lương Quốc Đống.
Mâm cơm giao thừa, Chu Trân và bà ngoại cùng vào bếp, dù quá khứ không bình yên, nhưng may mà mọi điều không hay đã qua đi, một năm mới tốt lành sẽ chào đón họ.
Ăn xong bữa cơm giao thừa, Lương Úy nhận được nhiều tin nhắn chúc mừng năm mới, cô ngồi trên sofa, lần lượt nhắn chúc mừng năm mới với Diêu Tri Gia, Lý Uyển và các bạn khác. Lương Úy nhớ đến Lê Ba, lục tìm tin nhắn mà Lê Ba đã gửi từ hồi tháng chín, Lương Úy chưa từng xóa tin nhắn đó, đôi lúc học hành mệt mỏi, cô sẽ đọc tin nhắn đó.
Lương Úy gõ một câu vào khung nhập tin nhắn, thầy Lê, chúc mừng năm mới.
Thầy Lê trả lời, Lương Úy đã chui vào giường, nhưng vẫn chưa ngủ.
Đèn phòng tắt ngóm, âm thanh pháo hoa phát ra liên tục, pháo hoa bên ngoài làm căn phòng lúc sáng lúc tối, nhất định là một đêm không ngủ.
Chỉ còn hai phút đồng hồ nữa, toàn nhân loại sẽ bước sang năm mới.
Lương Úy nghĩ ngợi hồi lâu, lấy điện thoại ra, lưu một chuỗi số quen thuộc vào danh bạ, gửi tin nhắn chúc mừng năm mới.
Trần Hạc Sâm, chúc mừng năm mới, hy vọng cậu mãi mãi hạnh phúc, vạn sự thành công.
Lương Úy gửi tin nhắn xong, định đặt điện thoại xuống, điện thoại đột nhiên rung lên, cậu nhắn lại bốn từ chúc mừng năm mới đơn giản.
Có lẽ cậu nghĩ cô chỉ là một bạn học bình thường.
Sau Tết, thời tiết lại ấm lên.
Hai ngày trước kỳ thi đại học, dự báo thời tiết thông báo sẽ có bão quét qua thành phố Phủ, làm giáo viên và phụ huynh lo lắng, sợ ngày thi đại học xảy ra sự cố. Nhưng đến ngày đó, cơn bão thay đổi hướng đi, không quét qua thành phố Phủ. Dù sao thời tiết hai ngày này cũng rất khác thường, giữa trưa, đột nhiên trời đổ mưa như trút nước, không ai kịp chuẩn bị, nhưng hai tiếng sau, trận mưa này cũng tạnh.
Giữa thời tiết u ám như vậy, kỳ thi đại học kéo dài hai ngày cuối cùng cũng kết thúc.
Ba năm cấp ba của họ đã đi đến hồi kết.
Kỳ thi đại học kết thúc được hai ngày, mỗi lớp tổ chức tiệc tri ân dành cho giáo viên.
Ngày đó Lương Úy cũng đến, nhưng bụng dạ không khỏe, ăn được vài đũa đã dừng lại. Sau đó, lớp trưởng tổ chức đi ca hát, nhưng Lương Úy về sớm, không đi.
Dưới ánh đèn đường rực rỡ, Lương Úy đứng ở giao lộ, xe cộ qua lại, tỏa ra mùi xăng dầu, xộc vào mũi cô, trong thời khắc đó, đột nhiên cô không biết phải đi hướng nào, đúng lúc điện thoại rung, Lương Úy tưởng bạn học cùng lớp nhắn tin, cô bấm điện thoại, biểu tượng con chim cánh cụt QQ trên đầu màn hình nhấp nháy.
Lý Uyển gửi một đoạn ghi âm, trong lòng Lương Úy đã có dự cảm, cô bấm nút phát, giọng hát đầy mê hoặc của chàng trai vang lên, vô cùng quen thuộc, cậu hát hai từ “thiếu niên” bằng giọng mũi nhàn nhạt, không rõ lắm, nhưng cô vẫn phát hiện ra, có phải cậu bị cảm không?
Cô không đeo tai nghe, mở âm lượng đến mức tối đa, dù vạn vật xung quanh ầm ĩ, giọng hát của nam sinh vẫn rõ ràng bên tai.
“Hoa nở mùa xuân, gợn gió mùa thu và hoàng hôn mùa đông, khi tôi còn trẻ, còn u sầu, đã từng ngây thơ nghĩ như vậy, trong bài ca bốn mùa, ngày ngày chong chóng xoay vòng, trong câu thơ phong hoa tuyết nguyệt, tôi trưởng thành qua từng năm tháng, trong quãng đời niên thiếu đó, tôi đa sầu đa cảm, lần đầu rơi lệ.
Quãng đường xa xôi, giấc mộng đêm qua cùng tiếng cười xa xa, lần tới gặp mặt, chúng ta đã trải qua bao nhiêu hành trình, không còn là tôi của ngày xưa thân thương, mang giấc mộng trưa hè xưa cũ.”
Trong nhóm lớp 12/1 của thành phố Phủ, có người nhắn chúc mừng tốt nghiệp.
Cậu vĩnh viễn không biết được, cậu cũng là giấc mộng trưa hè xưa cũ của cô, một giấc mộng không người hay biết.
Trần Hạc Sâm, chúc mừng tốt nghiệp.
Lương Úy mờ mịt bất an, luôn có cảm giác, ngoài chuyện Lương Quốc Đống ngoại tình, vẫn còn chuyện khác mà cô không biết. Cô muốn hỏi dì nhỏ, nhưng sợ nói ra sẽ làm dì lo lắng.
Giữa tháng bảy, Chu Hiểu Lôi về nhà, dì và Chu Trân vào phòng đóng cửa, nói chuyện. Lương Úy làm bài tập nghe tiếng Anh trong phòng, đã hoàn thành một mặt.
Trong lúc lật đáp án kiểm tra, Lương Úy đưa tay cầm ly nước, khóe môi chạm vào thành ly, cô rũ mắt, phát hiện đã uống hết nước, cô đứng dậy, cầm ly bước ra khỏi phòng, đi ngang qua phòng ngủ của Chu Trân.
Chu Hiểu Lôi: “Tiền lương mỗi tháng của chị chỉ có 3000 tệ, còn phải trả tiền vay, chị và Úy Úy sẽ sống thế nào? Nghe em, chị và Úy Úy theo em đến thành phố Phủ sống, em có một người bạn làm giáo viên ở thành phố Phủ, thành tích của Úy Úy như vậy, muốn vào trường cũng không thành vấn đề.”
Chu Trân thở dài: “Hiểu Lôi, cuộc đời của chị lộn xộn quá, chị không muốn làm phiền em nữa.”
Chu Hiểu Lôi: “Chị là chị của em, đâu phải người ngoài, có việc mà không tìm đến em mình, chẳng lẽ lại đi trông cậy vào người ngoài? Nói những lời này cũng vô nghĩa thôi. Dù chị không nghĩ cho bản thân thì cũng nên nghĩ cho Úy Úy, còn một năm nữa thôi là thi đại học. Lớp 12 là giai đoạn mấu chốt, chị đâu muốn để con bé sống ở ký túc xá. Lên đại học còn tốn nhiều tiền hơn, hai tháng nay chị không trả tiền vay, ngân hàng có gọi đến đòi không?”
“Ngoài tiền vay còn có phí phạt trễ hạn.”
Chu Hiểu Lôi nhíu mày: “Lương Quốc Đống thì sao, tiền trên thẻ đều chuyển cho ông ta, không giữ lại chút nào sao?”
Giọng điệu Chu Trân mệt mỏi: “Chuyển hết rồi, sau Tết ông ấy quay lại phương Nam, lấy thẻ của chị đi luôn, nói bạn bè giới thiệu một khoản đầu tư, ông ấy thấy có tiềm năng, muốn đầu tư một ít, chị cũng không nghĩ gì nhiều.”
Lương Úy đứng bên cửa, rũ mắt, đầu ngón tay nắm chặt tay cầm của ly nước.
“Chuyện hoang đường vậy mà cũng nói ra được, đúng là cặn bã.” Chu Hiểu Lôi không thể không mắng.
Chu Trân giơ tay lau mặt, thở dài nặng nề.
Chu Hiểu Lôi nhìn mặt Chu Trân, ngừng nói, nghĩ ngợi một lát, lại nói: “Cứ làm theo lời em đi, đừng sợ làm phiền em, mấy năm qua em tiết kiệm được rất nhiều tiền, đủ cho ba người chúng ta sinh hoạt, nếu chị muốn tìm việc làm, em cũng có bạn bè thân thiết mở siêu thị, lúc đó chỉ cần nói với họ một tiếng là được.”
“Lương Úy học ở trường Trung học số 1 Yến Nam được hai năm rồi, nói đến chuyện này, không biết đứa nhỏ đó có bằng lòng không nữa.” Chu Trân khổ sở.
Chu Hiểu Lôi: “Hai ngày tới, em sẽ dành thời gian nói chuyện với Úy Úy.”
Vừa nói xong, có tiếng gõ cửa phòng, hai người trong phòng đều giật mình.
Chu Trân chưa kịp nói gì, Lương Úy đã mở cửa: “Mẹ nghe theo lời của dì đi.”
Chu Trân ngây người hai giây mới phản ứng được, sắc mặt cứng đờ: “Đứa nhỏ này, con biết chuyện rồi sao?”
Lương Úy cầm ly nước trên tay, gật đầu nói: “Mẹ, con không còn nhỏ nữa, mẹ không cần giấu diếm mọi chuyện với con, con chấp nhận được.”
Chu Trân cười gượng gạo, nói: “Nhưng chỉ còn một năm nữa con sẽ thi đại học, mẹ sợ thay đổi môi trường đột ngột như vậy, con không quen.”
“Không sao, lớp 12 là giai đoạn ôn tập, con không thấy có vấn đề gì.” Lương Úy dừng lại, mím môi, “Mẹ tìm thời gian ly hôn với ông ấy đi.”
Chu Trân im lặng hai giây, hốc mắt ửng đỏ, gật đầu: “Được rồi, mẹ sẽ nghe theo con.”
Kể từ lần đó nói chuyện, Chu Hiểu Lôi bắt đầu thu xếp cho Lương Úy chuyển trường, Lương Úy không nói chuyện này với ai, nếu có ai đó hỏi lý do, cô không biết cách nào giải thích mớ hỗn độn này, cũng không muốn Trần Hạc Sâm biết chuyện, dù chỉ là một chút.
Nhưng sâu thẳm trong lòng, cô biết rõ nguyên nhân mình không hề do dự khi dì nhỏ thu xếp mọi chuyện. Sang năm, cô sẽ là học sinh cuối cấp, cô gái kia sẽ lên lớp 11, cũng sẽ chuyển sang cơ sở mới. Lương Úy không thể không nặng lòng chuyện cô và Đào Dao học cùng một nơi.
Đầu tháng tám, Lương Úy theo Chu Trân đến thành phố Phủ, sống ở nhà dì nhỏ. Chu Trân tìm được công việc mới, cũng vì không thể trả nợ, căn nhà nhỏ gần trường Trung học số 1 Yến Nam bị ngân hàng tịch thu. Chu Trân không còn phải lo lắng chuyện tháng nào cũng nhận được cuộc gọi nhắc nợ của ngân hàng, dường như cuộc sống của bà quay về trạng thái bình yên.
Đôi lúc Lương Úy tỉnh dậy trên giường, tưởng cô vẫn còn ở Yến Nam, nhưng nhanh chóng nhận ra tất cả chỉ là ảo ảnh.
Học sinh cuối cấp của trường Trung học số 1 thành phố Phủ nhập học sớm hơn trường Trung học số 1 Yến Nam, cuối tháng tám đã bắt đầu lên lớp. Lương Úy được phân vào lớp trọng điểm, chủ nhiệm lớp là một thầy giáo 40 tuổi, họ Ngô, nhưng phong cách giảng dạy của thầy Ngô không khai sáng như Lê Ba, tương đối cứng nhắc và nghiêm túc, ít nhiều giống cô Lâm, chủ nhiệm năm lớp 10 của cô.
Đầu học kỳ, Lương Úy vẫn chưa thích ứng được, khuôn viên lạ lẫm, giáo viên và bạn học xa lạ. Đi học được nửa tháng, Lương Úy cũng quen dần. Đầu tháng chín, Lương Úy nhận được tin nhắn của Lê Ba, nói không thể đi cùng cô đến năm cuối cấp thật đáng tiếc, cô vĩnh viễn là học sinh của thầy, thầy mong cô sang trường mới sẽ tiếp tục cố gắng.
Lương Úy đoán có lẽ thầy Lê nghe chuyện khi dì nhỏ đang làm thủ tục chuyển trường cho cô. Lương Úy nhìn chằm chằm tin nhắn một lát, đôi mắt chua xót, cô gửi lại thầy Lê hai từ “cảm ơn”.
Sau tin nhắn của Lê Ba, Lương Úy còn nhận được tin nhắn của nhóm Lý Uyển và Diêu Tri Gia. Lương Úy không biết trả lời thế nào, cả ngày không nhìn điện thoại.
Mãi đến khi giờ tự học buổi tối kết thúc, Lương Úy không kiềm lòng được, đăng nhập QQ, xem bức ảnh mà Lý Uyển gửi, ảnh chụp cánh cửa màu nâu của nhà cô, trên cửa dán giấy niêm phong trắng, dòng chữ Tòa án Nhân dân quận Tây Phổ của thành phố Yến Nam đập vào mắt.
Lương Úy dừng lại, nhìn giấy niêm phong, đôi mắt run rẩy, giơ tay gõ mấy từ vào khung nhập tin nhắn.
Lương Úy: Tớ chuyển sang trường khác rồi.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Lý Uyển: Ở nhà có chuyện gì à?
Lương Úy: Ừ.
Lý Uyển không hỏi thêm. Cuộc trò chuyện của họ gián đoạn. Mấy ngày sau, Lý Uyển lại nhắn tin cho cô, nhưng không nhắc đến những chuyện đó, chỉ hỏi cô cuộc sống ở thành phố Phủ thế nào, có làm quen được bạn mới chưa.
Năm cuối cấp vô cùng căng thẳng, ai ai cũng bận rộn làm bài tập của mình. Không ai có tâm trạng đuổi bắt, đùa giỡn với nhau trong giờ giải lao, áp lực học hành ở thành phố Phủ càng lớn hơn. Ngay cả trong giờ thể dục buổi sáng, có mấy học sinh còn cầm sách từ vựng tiếng Anh, tận dụng thời gian ghi nhớ vài từ.
Như vậy, Lương Úy cũng không làm quen được bạn mới, cô nhớ một lần giáo viên đang hướng dẫn bài tập hóa học, ngày đó cô vô tình quên mang bài tập theo, vậy nên bạn cùng bàn nhẹ nhàng đẩy tờ giấy về phía cô.
Cả tiết học, Lương Úy phải xoay tới xoay lui xem đề bài, mãi đến khi chuông reo, Lương Úy mới thở phào nhẹ nhõm. Chỉ là hơi khó hiểu, bạn cùng bàn cũng từng quên mang theo bài tập, nhiều lần Lương Úy còn đặt ngay giữa bàn để cả hai cùng đọc được, lại không thể không nghĩ, lẽ nào cô đã vô tình đắc tội với cô ấy sao? Nhưng chuyện này không để lại quá nhiều ảnh hưởng trong lòng Lương Úy, sau này, mỗi lần đến trường, cô luôn cẩn thận kiểm tra cặp, xem còn thiếu gì không.
Thời gian nhẹ nhàng trôi qua, Lương Úy hiếm khi nghĩ đến Trần Hạc Sâm, chỉ nhớ về cậu một chút vào ngày Lễ Quốc khánh hồi tháng 10. Đối với học sinh cuối cấp, Lễ Quốc khánh hoàn toàn không tồn tại, họ chỉ được nghỉ ba ngày, nhưng ba ngày đã là vô cùng quý giá, dù sao cuối tuần, học sinh cuối cấp của trường Trung học số 1 thành phố Phủ cũng chỉ được nghỉ một ngày.
Ngày đó Lương Úy từ trường về nhà, không định học bài, cô đi tắm, sau đó thong thả đăng nhập QQ.
Bây giờ cô ít khi đăng nhập QQ, muốn tránh nhìn thấy tin nhắn của Trần Hạc Sâm, nhưng ngày đó, cô bấm vào danh sách thành viên lớp 11/12, ngoại trừ nhóm trưởng và quản trị viên, các thành viên còn lại đều được sắp xếp theo thứ tự 26 chữ cái, cậu được xếp vào cột C, ảnh đại diện hiển thị đang trực tuyến.
Mí mắt Lương Úy run rẩy, cô chuyển sang màn hình trò chuyện của nhóm, đúng lúc Thường Hưng Vũ nhắn tin trong nhóm: Anh Sâm, mối quan hệ của cậu và Đào Dao là như thế nào, gọi tôi nhanh lên.
Nhưng giây tiếp theo, tin nhắn đã bị thu hồi.
Tựa như trí tưởng tượng của cô tạo nên ảo ảnh, nhưng dòng chữ nhỏ màu xám “Thường Hưng Vũ đã thu hồi tin nhắn” thật sự nhắc nhở cô, đây không phải là ảo ảnh.
Lương Úy nhìn màn hình trong vô định, đầu óc trống rỗng, đuôi tóc còn chưa khô, nước chảy xuống, chảy qua cổ cô, sống lưng mát lạnh.
Trong nhóm lớp 11/12, có người hỏi tin nhắn Thường Hưng Vũ vừa thu hồi là gì.
Lát sau, Thường Hưng Vũ trả lời: Không có gì, gửi nhầm.
Dường như chỉ có mình cô thấy được tin nhắn mà Thường Hưng Vũ thu hồi.
Chu Hiểu Lôi tan làm về nhà, đẩy cửa phòng Lương Úy, trong phòng tắt đèn, cô đứng thẳng tắp trước bàn học, cầm điện thoại trong tay, tóc còn ướt, buông xõa trên vai.
Chu Hiểu Lôi vươn tay, chạm vào công tắc trên tường: “Sao không mở đèn lên.”
Căn phòng đột ngột sáng bừng, Lương Úy nhanh chóng giơ tay lau khoé mắt, quay đầu mỉm cười: “Dì nhỏ, dì về rồi sao?”
Chu Hiểu Lôi không nhận ra điều gì khác thường: “Đi sấy tóc đi, rồi ra ngoài ăn, dì mua tôm và pizza đấy.”
Lương Úy gật đầu: “Dạ.”
Cô đặt điện thoại xuống, mơ màng đi vào phòng tắm.
Tiếng máy sấy ầm ĩ khắp phòng tắm, suy nghĩ của Lương Úy lại miên man đi lạc vì tin nhắn mà Thường Hưng Vũ đã thu hồi. Cậu có gần gũi với Đào Dao không? Ngay cả Thường Hưng Vũ cũng nhìn ra gì đó khác thường.
Lương Úy sấy tóc lâu quá, Chu Hiểu Lôi lại vào phòng gọi cô.
Lương Úy gấp gọn máy sấy, cất vào ngăn kéo, đi ra ngồi vào bàn ăn.
Chu Hiểu Lôi: “Sao nhìn con không có tinh thần gì cả, tâm trạng không tốt sao?”
“Dạ, không phải.” Lương Úy cười.
Chu Hiểu Lôi cắt miếng pizza, đưa cho Lương Úy: “Lễ Quốc khánh được nghỉ mấy ngày? Dì đưa con ra ngoài chơi một chút cho giải sầu.”
“Dạ, chỉ có ba ngày, nhưng còn nhiều bài tập lắm.” Lương Úy rũ mắt, “Con muốn đợi đến khi thi đại học xong.”
Chu Hiểu Lôi gật đầu: “Được rồi.”
Ăn xong về phòng, Lương Úy lấy bài tập ra, làm được một phần ba số bài tập được giao, cầm điện thoại lên, thấy đã qua nửa đêm.
Lương Úy đi rửa mặt xong, nằm trên giường đăng nhập QQ, trong nhóm lớp 11/12 không có tin nhắn mới. Lương Úy cắn môi, ngón tay chạm vào nút rời nhóm trò chuyện màu đỏ.
Một khung thông báo hiện ra, “Bạn sắp rời khỏi nhóm trò chuyện, chỉ quản trị viên mới nhìn thấy thông báo rời nhóm”.
Lương Úy hít một hơi sâu, bấm rời nhóm.
Vào thời khắc rời nhóm, Lương Úy nhìn nhóm lớp biến mất khỏi danh sách tin nhắn trong chớp mắt, cô cảm thấy mất mát một chút, nhưng không thể để những điều này ảnh hưởng đến cô nữa, nhiệm vụ quan trọng nhất lúc này là thi đại học, cô không thể phạm thêm sai lầm nào, cũng không thể gánh vác quá nhiều thứ trên lưng.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Hôm sau, Lý Chanh hỏi tại sao cô rời nhóm lớp, Lương Úy không biết trả lời thế nào, cô im lặng hết nửa tiếng, sau đó mới trả lời.
Cô viện cớ đầy sơ hở, Lý Chanh không vạch trần cô, cũng không nói sẽ kéo cô trở lại nhóm. Cô ấy im lặng một phút, sau đó đổi đề tài, than thở bạn cùng bàn không phải là cô, không còn ai kiên nhẫn giảng bài cho cô ấy. Còn nói bây giờ, không khí lớp 12/12 cũng không thoải mái, mọi người đều căng như dây đàn, vùi đầu vào học tập, không để ý chuyện bên ngoài, chỉ một lòng rèn luyện tu dưỡng.
Lý Chanh nói: Áp lực học hành ở trường Trung học số 1 thành phố Phủ rất lớn sao? Nghe nói học sinh nội trú ở đó phải thức dậy lúc năm giờ sáng hàng ngày để học, có thật không?
Lương Úy: Tớ không ở ký túc xá, cũng không rõ lắm.
Lương Úy nói với Lý Chanh, trong giờ thể dục buổi sáng, vài học sinh còn cầm sách từ vựng tiếng Anh học thuộc mấy từ.
Lý Chanh thở dài: Vất vả thật đấy, tớ offline đây, phải đi học, hẹn sớm gặp lại trên đỉnh vinh quang.
Lương Úy: Gặp lại trên đỉnh vinh quang.
Thời gian trôi nhanh, chớp mắt một cái đã đến Tết, chỉ còn bốn tháng nữa là Lương Úy sẽ thi đại học.
Trước Tết, ngân hàng mang căn nhà ra bán đấu giá, trừ đi 160 vạn tiền cọc và án phí, còn dư 20 vạn, ngân hàng chuyển vào thẻ của Chu Trân, xem như Chu Trân có thể thở phào nhẹ nhõm, không cần phải vì chuyện cô thi đại học mà lo lắng chuyện tiền học và sinh hoạt phí.
Năm nay Lương Úy ở thành phố Phủ, dì nhỏ cũng đón ông bà ngoại đến thành phố Phủ, gia đình hạnh phúc. Sau khi Chu Trân và Lương Quốc Đống làm giấy xác nhận ly hôn, Lương Úy chặn số điện thoại của Lương Quốc Đống.
Mâm cơm giao thừa, Chu Trân và bà ngoại cùng vào bếp, dù quá khứ không bình yên, nhưng may mà mọi điều không hay đã qua đi, một năm mới tốt lành sẽ chào đón họ.
Ăn xong bữa cơm giao thừa, Lương Úy nhận được nhiều tin nhắn chúc mừng năm mới, cô ngồi trên sofa, lần lượt nhắn chúc mừng năm mới với Diêu Tri Gia, Lý Uyển và các bạn khác. Lương Úy nhớ đến Lê Ba, lục tìm tin nhắn mà Lê Ba đã gửi từ hồi tháng chín, Lương Úy chưa từng xóa tin nhắn đó, đôi lúc học hành mệt mỏi, cô sẽ đọc tin nhắn đó.
Lương Úy gõ một câu vào khung nhập tin nhắn, thầy Lê, chúc mừng năm mới.
Thầy Lê trả lời, Lương Úy đã chui vào giường, nhưng vẫn chưa ngủ.
Đèn phòng tắt ngóm, âm thanh pháo hoa phát ra liên tục, pháo hoa bên ngoài làm căn phòng lúc sáng lúc tối, nhất định là một đêm không ngủ.
Chỉ còn hai phút đồng hồ nữa, toàn nhân loại sẽ bước sang năm mới.
Lương Úy nghĩ ngợi hồi lâu, lấy điện thoại ra, lưu một chuỗi số quen thuộc vào danh bạ, gửi tin nhắn chúc mừng năm mới.
Trần Hạc Sâm, chúc mừng năm mới, hy vọng cậu mãi mãi hạnh phúc, vạn sự thành công.
Lương Úy gửi tin nhắn xong, định đặt điện thoại xuống, điện thoại đột nhiên rung lên, cậu nhắn lại bốn từ chúc mừng năm mới đơn giản.
Có lẽ cậu nghĩ cô chỉ là một bạn học bình thường.
Sau Tết, thời tiết lại ấm lên.
Hai ngày trước kỳ thi đại học, dự báo thời tiết thông báo sẽ có bão quét qua thành phố Phủ, làm giáo viên và phụ huynh lo lắng, sợ ngày thi đại học xảy ra sự cố. Nhưng đến ngày đó, cơn bão thay đổi hướng đi, không quét qua thành phố Phủ. Dù sao thời tiết hai ngày này cũng rất khác thường, giữa trưa, đột nhiên trời đổ mưa như trút nước, không ai kịp chuẩn bị, nhưng hai tiếng sau, trận mưa này cũng tạnh.
Giữa thời tiết u ám như vậy, kỳ thi đại học kéo dài hai ngày cuối cùng cũng kết thúc.
Ba năm cấp ba của họ đã đi đến hồi kết.
Kỳ thi đại học kết thúc được hai ngày, mỗi lớp tổ chức tiệc tri ân dành cho giáo viên.
Ngày đó Lương Úy cũng đến, nhưng bụng dạ không khỏe, ăn được vài đũa đã dừng lại. Sau đó, lớp trưởng tổ chức đi ca hát, nhưng Lương Úy về sớm, không đi.
Dưới ánh đèn đường rực rỡ, Lương Úy đứng ở giao lộ, xe cộ qua lại, tỏa ra mùi xăng dầu, xộc vào mũi cô, trong thời khắc đó, đột nhiên cô không biết phải đi hướng nào, đúng lúc điện thoại rung, Lương Úy tưởng bạn học cùng lớp nhắn tin, cô bấm điện thoại, biểu tượng con chim cánh cụt QQ trên đầu màn hình nhấp nháy.
Lý Uyển gửi một đoạn ghi âm, trong lòng Lương Úy đã có dự cảm, cô bấm nút phát, giọng hát đầy mê hoặc của chàng trai vang lên, vô cùng quen thuộc, cậu hát hai từ “thiếu niên” bằng giọng mũi nhàn nhạt, không rõ lắm, nhưng cô vẫn phát hiện ra, có phải cậu bị cảm không?
Cô không đeo tai nghe, mở âm lượng đến mức tối đa, dù vạn vật xung quanh ầm ĩ, giọng hát của nam sinh vẫn rõ ràng bên tai.
“Hoa nở mùa xuân, gợn gió mùa thu và hoàng hôn mùa đông, khi tôi còn trẻ, còn u sầu, đã từng ngây thơ nghĩ như vậy, trong bài ca bốn mùa, ngày ngày chong chóng xoay vòng, trong câu thơ phong hoa tuyết nguyệt, tôi trưởng thành qua từng năm tháng, trong quãng đời niên thiếu đó, tôi đa sầu đa cảm, lần đầu rơi lệ.
Quãng đường xa xôi, giấc mộng đêm qua cùng tiếng cười xa xa, lần tới gặp mặt, chúng ta đã trải qua bao nhiêu hành trình, không còn là tôi của ngày xưa thân thương, mang giấc mộng trưa hè xưa cũ.”
Trong nhóm lớp 12/1 của thành phố Phủ, có người nhắn chúc mừng tốt nghiệp.
Cậu vĩnh viễn không biết được, cậu cũng là giấc mộng trưa hè xưa cũ của cô, một giấc mộng không người hay biết.
Trần Hạc Sâm, chúc mừng tốt nghiệp.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro