Dù sao cậu ấy cũng không thích mấy cuộc thi trẻ con thế này, không...
Hoàng Ngư Thính Lôi
2024-07-23 08:18:35
Sau khi Lê Ba dặn dò về kỳ nghỉ đông, thầy gọi Lương Úy đến văn phòng.
Lương Úy đi theo Lê Ba, giơ tay xem thời gian liên tục, Lê Ba nhìn thấy, mỉm cười hỏi cô: “Sao thế, vội đi à?”
Lương Úy bỏ tay xuống, chột dạ nói: “Dạ, không phải.”
Lê Ba lấy một tờ đơn từ trong ngăn kéo: “Chỉ nói vài lời thôi, năm sau sẽ có một cuộc thi hóa học, em có muốn tham gia không?”
Lương Úy sửng sốt một hồi.
“Em có nền tảng hóa học tốt, nếu tham gia cuộc thi này, có thể em không chỉ giành giải nhất mà còn lấy luôn giải nhì, tham gia những cuộc thi thế này, sau này ra ngoài xã hội cũng coi như có thêm lợi thế.” Lê Ba đưa đơn đăng ký cho cô, “Vậy đi, em quay về suy nghĩ hai ngày, sau đó cho thầy câu trả lời, nếu thật sự có ý định tham gia, em phải học lớp luyện thi từ thứ hai đến thứ sáu trong suốt kỳ nghỉ đông.”
Tâm tư của Lương Úy hoàn toàn không đặt vào chuyện này, cô vội vàng gật đầu: “Dạ.”
Lương Úy rời khỏi văn phòng, gấp đơn đăng ký mấy lần, nhét vào túi áo khoác. Vội vàng đi xuống lầu, chạy ra cổng trường, rẽ một góc, nhìn thấy bóng dáng quen thuộc trước cửa tiệm trà sữa.
Lương Úy dừng bước, tim đập liên hồi, cô chậm rãi bước đến tiệm trà sữa.
Ổ Hồ Lâm nói: “Nghe nói học kỳ sau có một cuộc thi hóa học, cậu có tham gia không?”
“Không.”
“Sao thế?”
“Cho các bạn học khác thêm cơ hội.”
“Thiệt thòi hay không cũng là cậu chịu thôi.” Ổ Hồ Lâm cười, mắng cậu, sau đó lại nhìn cậu chằm chằm, “Thật sự không tham gia sao?”
Trần Hạc Sâm cúi nhìn điện thoại, thong thả nói: “Ừ, kỳ nghỉ đông này tôi có chút việc, không đi được.”
“Được rồi.”
Ổ Hồ Lâm gãi cổ, quay đầu, thấy Lương Úy cách đó mấy bước, cậu ấy cười: “Cuối cùng cũng đến rồi.”
Lương Úy tiến đến, áy náy: “Xin lỗi, thầy Lê muốn nói chuyện với tớ, tớ ra trễ một chút.”
Ổ Hồ Lâm lớn tiếng: “Có phải là về cuộc thi hóa học không?”
Lương Úy gật đầu, do dự hỏi: “Các cậu có tham gia không?”
“Quên tôi đi.” Ổ Hồ Lâm khoác vai Trần Hạc Sâm, “Dù sao cậu ấy cũng không thích mấy cuộc thi trẻ con thế này, không định tham gia đâu.”
Trần Hạc Sâm cất điện thoại, cười với Lương Úy: “Đừng nghe cậu ấy nói nhảm, kỳ nghỉ đông này tôi có việc, không tham gia được.”
Vé xem phim là suất chiếu lúc một giờ rưỡi, bây giờ đến đó thì sớm quá. Họ đi ăn trưa trước, Diêu Tri Gia quyết định ăn lẩu, hai chàng trai không phản đối.
Họ đi bộ đến trạm xe buýt đợi xe, Lương Úy lấy điện thoại ra nhắn tin cho Chu Trân, nói trưa nay không về nhà, sẽ đến trung tâm thương mại ăn trưa với các bạn.
Diêu Tri Gia kéo tay Lương Úy, nhẹ giọng hỏi: “Vậy cậu có định tham gia cuộc thi hóa học không?”
“Tớ chưa biết, phải nói chuyện với mẹ tớ đã.”
Ổ Hồ Lâm chỉ đến Trần Hạc Sâm: “Đừng bắt chước cậu ấy không tham gia, không thì chắc anh Ba hộc máu mất.”
Lương Úy cong môi cười, nói được rồi.
Trần Hạc Sâm trả tiền nồi lẩu.
Lương Úy băn khoăn, len lén nói với Diêu Tri Gia, cô muốn tự trả phần mình.
Ổ Hồ Lâm đứng trước nghe được, quay đầu nói: “Đừng lo, học ủy lớp cậu mời một bữa thì có gì đâu.”
Trần Hạc Sâm cong môi, nửa đùa nửa thật nói: “Không có gì, hai người này lừa tiền tôi bao nhiêu lần, chưa từng thấy họ khách sáo bao giờ.”
Lương Úy cười gượng gạo: “Được rồi.”
Rạp phim nằm trên tầng cao nhất của trung tâm thương mại, Trần Hạc Sâm đi lấy vé, Lương Úy và Diêu Tri Gia đi mua nước ngọt và bắp rang.
Trần Hạc Sâm cầm vé quay lại, Ổ Hồ Lâm nói: “Sao có bốn vé thế? Đào Tử không đến à?”
Trần Hạc Sâm nói: “Cô ấy có việc đột xuất, chỉ có bọn mình thôi.”
Ổ Hồ Lâm đưa Diêu Tri Gia hai vé, cô ấy đưa Lương Úy một vé: “Không phải nói còn một người nữa à?”
Ổ Hồ Lâm thấy người gặp nạn thì hả hê: “Bỏ đi.”
Lương Úy vô thức nhìn trộm Trần Hạc Sâm, dáng vẻ của cậu thoải mái, bắt gặp ánh nhìn của cô, hình như còn hiểu lầm ý tứ của cô, cậu vươn tay, nhẹ nhàng cầm hai ly nước ngọt trên tay cô.
Lương Úy khẽ run tay, nghe Trần Hạc Sâm hỏi: “Ai trả tiền thế?”
Diêu Tri Gia nghiêng đầu: “Lương Úy trả đấy.”
Trần Hạc Sâm nhìn cô: “Bao nhiêu thế, tôi trả lại cậu.”
“Không sao, không đáng bao nhiêu mà.” Ánh mắt Lương Úy cứng đờ, cô li3m đôi môi khô khốc, “Xem như tớ mời các cậu đi”.
Diêu Tri Gia lại nói: “Trần Hạc Sâm, để Lương Úy mời cậu đi, không thì cậu ấy không tiêu hóa nổi nồi lẩu hôm nay đâu.”
Trần Hạc Sâm không phản đối: “Vậy, cảm ơn cậu.”
Lương Úy mím môi: “Không có gì.”
Trong hành lang rạp phim, ánh đèn mờ mịt, khung cảnh im ắng.
Ổ Hồ Lâm và Trần Hạc Sâm đi trước trò chuyện, Lương Úy bắt gặp bóng dáng Ổ Hồ Lâm chạm vào cánh tay của Trần Hạc Sâm: “Lần đầu tiên được con gái mời, thấy thế nào?”
Hình như cậu mỉm cười: “Không thấy gì cà.”
“Đào Tử không đến nên cậu không vui à?”
Trần Hạc Sâm chậc lưỡi: “Nói nhảm nhiều thế? Tôi đi về bây giờ.”
“Đừng mà, giúp tôi với.” Ổ Hồ Lâm liếc nhìn Diêu Tri Gia sau lưng, nháy mắt, “Tình cảm anh em tôi phụ thuộc vào cậu đấy”.
Trần Hạc Sâm bật cười.
Lương Úy cố tình bước chậm lại, thấp giọng hỏi Diêu Tri Gia: “Người bạn của Trần Hạc Sâm hôm nay không đến, cậu có biết là ai không?”
Diêu Tri Gia lắc đầu, nói: “Tớ không biết.”
Lương Úy cầm ly nước ngọt trong tay, giọt nước đọng trên ly rơi lên tay cô, cảm giác lạnh cóng.
Diêu Tri Gia lấy một miếng bắp rang cho vào miệng: “Sao cậu hỏi thế?”
Lương Úy trộm nhìn bóng dáng trước mặt: “Thuận miệng hỏi thôi.”
Diêu Tri Gia “ồ” một tiếng.
Trong rạp, chỉ có lối đi hai bên được chiếu sáng, đã có nhiều người ngồi vào chỗ, có nhiều cặp đôi trẻ và phụ huynh đi cùng con cái.
Trần Hạc Sâm mua vé ở hàng thứ sáu, bốn người ngồi cạnh nhau. Lương Úy và Diêu Tri Gia ngồi xuống, bên cạnh Diêu Tri Gia có một ghế trống, không biết là của ai.
Ổ Hồ Lâm và Trần Hạc Sâm vào phòng vệ sinh chưa quay lại.
Người vào rạp liên tục, tiếng nói chuyện trầm thấp xôn xao. Mãi đến khi màn hình chiếu được nửa đoạn quảng cáo, Trần Hạc Sâm và Ổ Hồ Lâm mới quay lại. Ổ Hồ Lâm đi trước, Trần Hạc Sâm theo sau.
Đèn trong rạp tắt ngóm, lưng Lương Úy dán sát vào ghế, cả người cứng đờ, cô nhìn màn hình chiếu phim trong vô định, từ khóe mắt nhìn thấy Trần Hạc Sâm bước đến.
Ổ Hồ Lâm cúi người bước ngang qua cô, Lương Úy thu chân lại, chừa chỗ cho Ổ Hồ Lâm đi qua. Ổ Hồ Lâm ngồi cạnh Diêu Tri Gia, nghĩa là chiếc ghế cạnh cô là của Trần Hạc Sâm.
Nhận ra chuyện này, đôi mắt Lương Úy khẽ run rẩy, ngón tay cô vân vê ống hút, hơi thở gấp gáp.
Một bóng dáng ngồi xuống bên cạnh cô.
Trần Hạc Sâm kéo ghế xuống ngồi. Ánh sáng và bóng tối luân phiên nhấp nháy, mùi khói thuốc trên người cậu xâm chiếm từng giác quan của cô, Lương Úy ngây người.
Cậu ngồi vào ghế, cúi đầu, lấy điện thoại ra tắt âm thanh, sau đó nhét vào túi. Sự hiện diện của cậu rõ ràng đến mức, không khí xung quanh đột nhiên loãng đi và ngột ngạt hết sức. Lương Úy nhẹ nhàng thở ra, cảm thấy hai má nóng bừng, không biết là do điều hòa trong rạp nóng quá hay vì lý do gì khác, cô hướng mắt về màn hình, nhưng không cách nào trấn tĩnh bản thân được.
Phim chiếu được một nửa, có lẽ cậu thấy nóng nên vươn tay cởi áo khoác, bên trong là áo hoodie đen, tay áo khoác của cậu rơi xuống đùi cô, cảm giác nặng nề tan biến trong phút chốc.
Mãi đến khi ra khỏi rạp phim, Lương Úy lên xe buýt, ngây ngốc nhìn ra cửa sổ, cố nhớ lại bộ phim vừa xem, nhưng không thể nhớ được chút nào. Chỉ nhớ ngón tay cậu nhẹ nhàng gõ trên điện thoại trong bóng tối và mùi thuốc lá nhàn nhạt trên người cậu.
Cô về đến nhà, Chu Trân đang nấu ăn trong bếp, nghe động tĩnh nên nghiêng đầu ra, hỏi: “Tối nay ăn mì nhé?”
Lương Úy mang dép lê, nói dạ.
Chu Trân nói tiếp: “Hôm nay mẹ mua dâu để trên bàn, con muốn ăn thì rửa qua rồi ăn lót dạ đi, nấu mì lâu lắm.”
Lương Úy cầm mấy trái dâu từ trong túi trên bàn bếp, Chu Trân nhìn thấy, mỉm cười hỏi cô: “Sao không rửa thêm mấy trái nữa?”
“Con ăn vài trái thôi ạ.”
Chu Trân hỏi: “Có kết quả thi cuối kỳ chưa?”
Lương Úy gật đầu, nói: “Dạ có, tổng điểm là 620, top 15 toàn khóa.”
“Giỏi thế.”
Lương Úy nghĩ ngợi một lát, gọi mẹ.
Chu Trân quay đầu: “Sao thế?”
“Ở trường có một cuộc thi hóa học, thầy Lê đưa con đơn đăng ký, bảo con nói chuyện với mẹ.”
Chu Trân ngừng cắt rau, nói: “Con muốn thế nào, mẹ sẽ theo ý con.”
Lương Úy mím môi, do dự nói: “Con chưa nghĩ gì cả.”
“Thầy Lê của con có nói khi nào phải nộp đơn không?”
“Thầy nói con suy nghĩ hai ngày rồi cho thầy câu trả lời.”
Chu Trân nói: “Vậy không phải vội đâu, hai ngày tới con nên suy nghĩ kỹ càng.”
Lương Úy cúi đầu, dạ một tiếng, sau đó lấy dâu cho vào miệng, hôm nay Chu Trân mua dâu chín đỏ mọng, ăn vào sẽ thấy ngọt vô cùng.
Chu Trân quay đầu nhìn cô: “Dâu ngọt không?”
“Dạ, cũng ngọt.”
Chu Trân nói: “Hôm nay mẹ ra chợ mua rau, thấy ông cụ gánh dâu bán bên đường, nói là nhà trồng, ông ấy lớn tuổi như vậy, mẹ muốn mua giúp ông ấy hai cân, con thấy ngon thì ăn nhiều một chút.”
“Dạ.”
Lương Úy đi theo Lê Ba, giơ tay xem thời gian liên tục, Lê Ba nhìn thấy, mỉm cười hỏi cô: “Sao thế, vội đi à?”
Lương Úy bỏ tay xuống, chột dạ nói: “Dạ, không phải.”
Lê Ba lấy một tờ đơn từ trong ngăn kéo: “Chỉ nói vài lời thôi, năm sau sẽ có một cuộc thi hóa học, em có muốn tham gia không?”
Lương Úy sửng sốt một hồi.
“Em có nền tảng hóa học tốt, nếu tham gia cuộc thi này, có thể em không chỉ giành giải nhất mà còn lấy luôn giải nhì, tham gia những cuộc thi thế này, sau này ra ngoài xã hội cũng coi như có thêm lợi thế.” Lê Ba đưa đơn đăng ký cho cô, “Vậy đi, em quay về suy nghĩ hai ngày, sau đó cho thầy câu trả lời, nếu thật sự có ý định tham gia, em phải học lớp luyện thi từ thứ hai đến thứ sáu trong suốt kỳ nghỉ đông.”
Tâm tư của Lương Úy hoàn toàn không đặt vào chuyện này, cô vội vàng gật đầu: “Dạ.”
Lương Úy rời khỏi văn phòng, gấp đơn đăng ký mấy lần, nhét vào túi áo khoác. Vội vàng đi xuống lầu, chạy ra cổng trường, rẽ một góc, nhìn thấy bóng dáng quen thuộc trước cửa tiệm trà sữa.
Lương Úy dừng bước, tim đập liên hồi, cô chậm rãi bước đến tiệm trà sữa.
Ổ Hồ Lâm nói: “Nghe nói học kỳ sau có một cuộc thi hóa học, cậu có tham gia không?”
“Không.”
“Sao thế?”
“Cho các bạn học khác thêm cơ hội.”
“Thiệt thòi hay không cũng là cậu chịu thôi.” Ổ Hồ Lâm cười, mắng cậu, sau đó lại nhìn cậu chằm chằm, “Thật sự không tham gia sao?”
Trần Hạc Sâm cúi nhìn điện thoại, thong thả nói: “Ừ, kỳ nghỉ đông này tôi có chút việc, không đi được.”
“Được rồi.”
Ổ Hồ Lâm gãi cổ, quay đầu, thấy Lương Úy cách đó mấy bước, cậu ấy cười: “Cuối cùng cũng đến rồi.”
Lương Úy tiến đến, áy náy: “Xin lỗi, thầy Lê muốn nói chuyện với tớ, tớ ra trễ một chút.”
Ổ Hồ Lâm lớn tiếng: “Có phải là về cuộc thi hóa học không?”
Lương Úy gật đầu, do dự hỏi: “Các cậu có tham gia không?”
“Quên tôi đi.” Ổ Hồ Lâm khoác vai Trần Hạc Sâm, “Dù sao cậu ấy cũng không thích mấy cuộc thi trẻ con thế này, không định tham gia đâu.”
Trần Hạc Sâm cất điện thoại, cười với Lương Úy: “Đừng nghe cậu ấy nói nhảm, kỳ nghỉ đông này tôi có việc, không tham gia được.”
Vé xem phim là suất chiếu lúc một giờ rưỡi, bây giờ đến đó thì sớm quá. Họ đi ăn trưa trước, Diêu Tri Gia quyết định ăn lẩu, hai chàng trai không phản đối.
Họ đi bộ đến trạm xe buýt đợi xe, Lương Úy lấy điện thoại ra nhắn tin cho Chu Trân, nói trưa nay không về nhà, sẽ đến trung tâm thương mại ăn trưa với các bạn.
Diêu Tri Gia kéo tay Lương Úy, nhẹ giọng hỏi: “Vậy cậu có định tham gia cuộc thi hóa học không?”
“Tớ chưa biết, phải nói chuyện với mẹ tớ đã.”
Ổ Hồ Lâm chỉ đến Trần Hạc Sâm: “Đừng bắt chước cậu ấy không tham gia, không thì chắc anh Ba hộc máu mất.”
Lương Úy cong môi cười, nói được rồi.
Trần Hạc Sâm trả tiền nồi lẩu.
Lương Úy băn khoăn, len lén nói với Diêu Tri Gia, cô muốn tự trả phần mình.
Ổ Hồ Lâm đứng trước nghe được, quay đầu nói: “Đừng lo, học ủy lớp cậu mời một bữa thì có gì đâu.”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Trần Hạc Sâm cong môi, nửa đùa nửa thật nói: “Không có gì, hai người này lừa tiền tôi bao nhiêu lần, chưa từng thấy họ khách sáo bao giờ.”
Lương Úy cười gượng gạo: “Được rồi.”
Rạp phim nằm trên tầng cao nhất của trung tâm thương mại, Trần Hạc Sâm đi lấy vé, Lương Úy và Diêu Tri Gia đi mua nước ngọt và bắp rang.
Trần Hạc Sâm cầm vé quay lại, Ổ Hồ Lâm nói: “Sao có bốn vé thế? Đào Tử không đến à?”
Trần Hạc Sâm nói: “Cô ấy có việc đột xuất, chỉ có bọn mình thôi.”
Ổ Hồ Lâm đưa Diêu Tri Gia hai vé, cô ấy đưa Lương Úy một vé: “Không phải nói còn một người nữa à?”
Ổ Hồ Lâm thấy người gặp nạn thì hả hê: “Bỏ đi.”
Lương Úy vô thức nhìn trộm Trần Hạc Sâm, dáng vẻ của cậu thoải mái, bắt gặp ánh nhìn của cô, hình như còn hiểu lầm ý tứ của cô, cậu vươn tay, nhẹ nhàng cầm hai ly nước ngọt trên tay cô.
Lương Úy khẽ run tay, nghe Trần Hạc Sâm hỏi: “Ai trả tiền thế?”
Diêu Tri Gia nghiêng đầu: “Lương Úy trả đấy.”
Trần Hạc Sâm nhìn cô: “Bao nhiêu thế, tôi trả lại cậu.”
“Không sao, không đáng bao nhiêu mà.” Ánh mắt Lương Úy cứng đờ, cô li3m đôi môi khô khốc, “Xem như tớ mời các cậu đi”.
Diêu Tri Gia lại nói: “Trần Hạc Sâm, để Lương Úy mời cậu đi, không thì cậu ấy không tiêu hóa nổi nồi lẩu hôm nay đâu.”
Trần Hạc Sâm không phản đối: “Vậy, cảm ơn cậu.”
Lương Úy mím môi: “Không có gì.”
Trong hành lang rạp phim, ánh đèn mờ mịt, khung cảnh im ắng.
Ổ Hồ Lâm và Trần Hạc Sâm đi trước trò chuyện, Lương Úy bắt gặp bóng dáng Ổ Hồ Lâm chạm vào cánh tay của Trần Hạc Sâm: “Lần đầu tiên được con gái mời, thấy thế nào?”
Hình như cậu mỉm cười: “Không thấy gì cà.”
“Đào Tử không đến nên cậu không vui à?”
Trần Hạc Sâm chậc lưỡi: “Nói nhảm nhiều thế? Tôi đi về bây giờ.”
“Đừng mà, giúp tôi với.” Ổ Hồ Lâm liếc nhìn Diêu Tri Gia sau lưng, nháy mắt, “Tình cảm anh em tôi phụ thuộc vào cậu đấy”.
Trần Hạc Sâm bật cười.
Lương Úy cố tình bước chậm lại, thấp giọng hỏi Diêu Tri Gia: “Người bạn của Trần Hạc Sâm hôm nay không đến, cậu có biết là ai không?”
Diêu Tri Gia lắc đầu, nói: “Tớ không biết.”
Lương Úy cầm ly nước ngọt trong tay, giọt nước đọng trên ly rơi lên tay cô, cảm giác lạnh cóng.
Diêu Tri Gia lấy một miếng bắp rang cho vào miệng: “Sao cậu hỏi thế?”
Lương Úy trộm nhìn bóng dáng trước mặt: “Thuận miệng hỏi thôi.”
Diêu Tri Gia “ồ” một tiếng.
Trong rạp, chỉ có lối đi hai bên được chiếu sáng, đã có nhiều người ngồi vào chỗ, có nhiều cặp đôi trẻ và phụ huynh đi cùng con cái.
Trần Hạc Sâm mua vé ở hàng thứ sáu, bốn người ngồi cạnh nhau. Lương Úy và Diêu Tri Gia ngồi xuống, bên cạnh Diêu Tri Gia có một ghế trống, không biết là của ai.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Ổ Hồ Lâm và Trần Hạc Sâm vào phòng vệ sinh chưa quay lại.
Người vào rạp liên tục, tiếng nói chuyện trầm thấp xôn xao. Mãi đến khi màn hình chiếu được nửa đoạn quảng cáo, Trần Hạc Sâm và Ổ Hồ Lâm mới quay lại. Ổ Hồ Lâm đi trước, Trần Hạc Sâm theo sau.
Đèn trong rạp tắt ngóm, lưng Lương Úy dán sát vào ghế, cả người cứng đờ, cô nhìn màn hình chiếu phim trong vô định, từ khóe mắt nhìn thấy Trần Hạc Sâm bước đến.
Ổ Hồ Lâm cúi người bước ngang qua cô, Lương Úy thu chân lại, chừa chỗ cho Ổ Hồ Lâm đi qua. Ổ Hồ Lâm ngồi cạnh Diêu Tri Gia, nghĩa là chiếc ghế cạnh cô là của Trần Hạc Sâm.
Nhận ra chuyện này, đôi mắt Lương Úy khẽ run rẩy, ngón tay cô vân vê ống hút, hơi thở gấp gáp.
Một bóng dáng ngồi xuống bên cạnh cô.
Trần Hạc Sâm kéo ghế xuống ngồi. Ánh sáng và bóng tối luân phiên nhấp nháy, mùi khói thuốc trên người cậu xâm chiếm từng giác quan của cô, Lương Úy ngây người.
Cậu ngồi vào ghế, cúi đầu, lấy điện thoại ra tắt âm thanh, sau đó nhét vào túi. Sự hiện diện của cậu rõ ràng đến mức, không khí xung quanh đột nhiên loãng đi và ngột ngạt hết sức. Lương Úy nhẹ nhàng thở ra, cảm thấy hai má nóng bừng, không biết là do điều hòa trong rạp nóng quá hay vì lý do gì khác, cô hướng mắt về màn hình, nhưng không cách nào trấn tĩnh bản thân được.
Phim chiếu được một nửa, có lẽ cậu thấy nóng nên vươn tay cởi áo khoác, bên trong là áo hoodie đen, tay áo khoác của cậu rơi xuống đùi cô, cảm giác nặng nề tan biến trong phút chốc.
Mãi đến khi ra khỏi rạp phim, Lương Úy lên xe buýt, ngây ngốc nhìn ra cửa sổ, cố nhớ lại bộ phim vừa xem, nhưng không thể nhớ được chút nào. Chỉ nhớ ngón tay cậu nhẹ nhàng gõ trên điện thoại trong bóng tối và mùi thuốc lá nhàn nhạt trên người cậu.
Cô về đến nhà, Chu Trân đang nấu ăn trong bếp, nghe động tĩnh nên nghiêng đầu ra, hỏi: “Tối nay ăn mì nhé?”
Lương Úy mang dép lê, nói dạ.
Chu Trân nói tiếp: “Hôm nay mẹ mua dâu để trên bàn, con muốn ăn thì rửa qua rồi ăn lót dạ đi, nấu mì lâu lắm.”
Lương Úy cầm mấy trái dâu từ trong túi trên bàn bếp, Chu Trân nhìn thấy, mỉm cười hỏi cô: “Sao không rửa thêm mấy trái nữa?”
“Con ăn vài trái thôi ạ.”
Chu Trân hỏi: “Có kết quả thi cuối kỳ chưa?”
Lương Úy gật đầu, nói: “Dạ có, tổng điểm là 620, top 15 toàn khóa.”
“Giỏi thế.”
Lương Úy nghĩ ngợi một lát, gọi mẹ.
Chu Trân quay đầu: “Sao thế?”
“Ở trường có một cuộc thi hóa học, thầy Lê đưa con đơn đăng ký, bảo con nói chuyện với mẹ.”
Chu Trân ngừng cắt rau, nói: “Con muốn thế nào, mẹ sẽ theo ý con.”
Lương Úy mím môi, do dự nói: “Con chưa nghĩ gì cả.”
“Thầy Lê của con có nói khi nào phải nộp đơn không?”
“Thầy nói con suy nghĩ hai ngày rồi cho thầy câu trả lời.”
Chu Trân nói: “Vậy không phải vội đâu, hai ngày tới con nên suy nghĩ kỹ càng.”
Lương Úy cúi đầu, dạ một tiếng, sau đó lấy dâu cho vào miệng, hôm nay Chu Trân mua dâu chín đỏ mọng, ăn vào sẽ thấy ngọt vô cùng.
Chu Trân quay đầu nhìn cô: “Dâu ngọt không?”
“Dạ, cũng ngọt.”
Chu Trân nói: “Hôm nay mẹ ra chợ mua rau, thấy ông cụ gánh dâu bán bên đường, nói là nhà trồng, ông ấy lớn tuổi như vậy, mẹ muốn mua giúp ông ấy hai cân, con thấy ngon thì ăn nhiều một chút.”
“Dạ.”
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro