Ngôi Sao Thứ Mười Hai

“Đừng nói cậu không nhận ra ai đấy nhé?”

Hoàng Ngư Thính Lôi

2024-07-23 08:18:35

Sau buổi hội chẩn cùng Khoa Thần kinh và Khoa Gây mê, cuối cùng cũng xác định được thời điểm phẫu thuật cho bà ngoại. Tuy Chu Hiểu Lôi và Chu Trân nhẹ nhõm, họ cũng không nén được nỗi lo vì ca phẫu thuật.

Ca phẫu thuật diễn ra vào lúc chín giờ sáng, Trần Hạc Sâm trao đổi với Chu Trân trước giờ phẫu thuật, nói bà ngoại là bệnh nhân lớn tuổi, phương pháp điều trị ở đây sẽ là thay khớp háng. Mà khả năng vận động của bà ngoại yếu, lại lớn tuổi, có bệnh nền, sẽ áp dụng phương pháp thay khớp háng ít xâm lấn nhất.

Trần Hạc Sâm giải thích phương pháp phẫu thuật xong, còn đề cập đến những rủi ro có thể gặp phải trong quá trình phẫu thuật. Sắc mặt Chu Trân tái nhợt, dường như Trần Hạc Sâm nhìn ra nỗi lo của Chu Trân, nói vài lời trấn an: “Dì à, đây chỉ là quy trình bắt buộc trước khi phẫu thuật, dì đừng lo lắng quá, tình trạng thể chất hiện tại của bà cũng đủ điều kiện phẫu thuật, sẽ không có vấn đề gì nghiêm trọng đâu.”

Gương mặt Chu Trân hồng hào một chút, bà gật đầu: “Làm phiền cậu, bác sĩ Trần.”

Chuẩn bị trước phẫu thuật đã hoàn tất, bà ngoại được đẩy vào phòng phẫu thuật.

Lương Úy và Chu Trân trông chừng ngoài cửa, Chu Trân ngồi trên ghế, thở dài, “Nếu lần này bà ngoại phẫu thuật thành công, sau này hai người già xuống lầu đi dạo, mẹ sẽ đi cùng.” Đối với chuyện bà ngoại bị ngã, Chu Trân luôn cảm thấy do bản thân lơ là, bà mới bị ngã nặng như vậy.

Chu Hiểu Lôi nói: “Chị, không sao đâu, bác sĩ đã đồng ý phẫu thuật, chắc chắn sẽ ổn thôi, đừng lo lắng linh tinh.”

Lương Úy ngồi cạnh mẹ, im lặng không nói từ đầu đến cuối.

Ca phẫu thuật kéo dài hơn một tiếng, gần mười một giờ rưỡi mới kết thúc. Cửa phòng phẫu thuật mở ra, Trần Hạc Sâm bước ra đầu tiên, anh mặc áo choàng vô trùng màu xanh, chỉ lộ ra đôi mắt sâu thẳm như bể nước: “Ca phẫu thuật diễn ra tốt đẹp, lát nữa bệnh nhân sẽ được đưa ra, xin người nhà hãy yên tâm.”

Chu Hiểu Lôi và Chu Trân nhanh chóng đứng dậy: “Cảm ơn bác sĩ.”

Trần Hạc Sâm nhẹ giọng nói: “Đây là chuyện chúng tôi nên làm mà.”

Anh quay đầu, lại vào phòng phẫu thuật, khi cửa phòng phẫu thuật mở ra lần thứ hai, bà ngoại nằm trên giường, được đẩy ra ngoài, thuốc gây mê chưa hết tác dụng, bà vẫn chưa tỉnh lại.

Lương Úy đi theo Chu Trân và mọi người, đưa bà ngoại trở về phòng bệnh.

Nửa tiếng sau, bà ngoại mở mắt.

Tảng đá trong lòng Lương Úy rơi xuống, cô cầm tăm bông nhúng nước, thấm môi bà ngoại, ở với bà một lát. Đợi Chu Trân và Chu Hiểu Lôi ăn trưa về, Lương Úy viện cớ ra ngoài mua chút đồ, bước ra khỏi phòng bệnh, đi đến cuối hành lang, cô đẩy cửa chống cháy, bước vào trong.

Cuối hành lang có một cửa sổ nhỏ. Lương Úy vươn tay đẩy ra, đầu ngón tay dính bụi. Cô cong ngón tay, lấy từ túi áo khoác một bao thuốc lá mới mua trong cửa hàng tiện lợi gần Bệnh viện số 6, còn chưa bóc lớp nilon bọc bên ngoài.

Vừa rồi bà ngoại được đẩy vào phòng phẫu thuật, không biết bao nhiêu lần cô muốn hút thuốc để giải tỏa căng thẳng, nhưng vẫn nén lại, sợ Chu Trân phát hiện cô hút thuốc. Lương Úy bóc lớp nilon, vừa lấy ra một điếu.

Cánh cửa chống cháy sau lưng cô lại bị đẩy ra, Lương Úy vô thức quay đầu, đụng phải ánh mắt của Trần Hạc Sâm, hơi thở của Lương Úy như ngưng lại, giây tiếp theo, ánh mắt của anh dời xuống bao thuốc lá trên tay cô, tựa như ánh nhìn của anh có thể thiêu đốt, đầu ngón tay của cô nắm chặt bao thuốc.

Trần Hạc Sâm khẽ nhướng mày, không thể không nhớ lại ngày anh gặp cô ở nhà của Thư Kiều. Dường như nhiều năm trôi qua, cô đã thay đổi rất nhiều, không chỉ ngoại hình thay đổi mà tính cách cũng hướng ngoại một chút. Năm lớp 12 cô chuyển trường, Lê Ba còn tiếc nuối một thời gian. Sau đó có người nói cô chuyển trường vì ở nhà xảy ra chuyện, Trần Hạc Sâm cũng không rõ là chuyện gì.

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Thật ra trong mấy năm đó, Trần Hạc Sâm cũng từng được Ổ Hồ Lâm cho xem ảnh của cô. Lúc đó là năm cuối đại học, anh vừa chia tay Đào Dao không lâu, Ổ Hồ Lâm học thạc sĩ ở nước ngoài quay về, mời anh đi ăn tối, đưa điện thoại cho anh xem ảnh của Lương Úy, khi đó Diêu Tri Gia chưa chia tay Ổ Hồ Lâm.

Hai người họ nói chuyện, chủ yếu là Ổ Hồ Lâm than thở đời sống nghiên cứu sinh vất vả ở nước ngoài, hoặc chuyện phân biệt chủng tộc. Đúng lúc đó, Diêu Tri Gia gửi cho Ổ Hồ Lâm ảnh của Lương Úy trên weibo, Ổ Hồ Lâm xem ảnh, nói “Mẹ nó”, sau đó vui vẻ đưa điện thoại cho anh: “Cậu biết ai không?”

Trần Hạc Sâm cầm lon bia nhấp một ngụm, liếc anh ta, vô cảm cầm lấy, cứ tưởng bạn học cũ gửi ảnh hài hước rồi Ổ Hồ Lâm đưa cho anh xem. Ánh mắt lướt qua màn hình, hóa ra là ảnh chụp một cô gái.

Ảnh chụp ngoài trời, những tòa nhà xa xa mờ mịt. Tổng thể mang tông màu lạnh, cô gái là ánh sáng duy nhất của bức ảnh. Cô ngồi xổm trên mặt đất, cầm cây dù trong suốt, ngón tay đỏ ửng vì lạnh, tuyết vụn bám trên mặt dù. Cô gái cầm dù mặc áo khoác len tím nhạt, tóc dài buông xõa hai bên vai, để lộ hàng chân mày thanh thoát, sóng mũi thẳng tắp, gương mặt hiền hòa dịu dàng.

Ổ Hồ Lâm nhìn chằm chằm, thong thả nói: “Đừng nói cậu không nhận ra ai đấy nhé?”

Trần Hạc Sâm gật đầu, trả điện thoại lại cho anh ta, không chút do dự: “Lương Úy?”

“Cô ấy đấy, cô ấy chụp bức ảnh này, thay đổi nhiều quá.” Ổ Hồ Lâm thở dài, ngẩng đầu hỏi anh, “Cậu thấy bức ảnh này thế nào, đẹp không?”

Mới nhìn lần đầu, đúng là Trần Hạc Sâm hơi bất ngờ, anh thật thà nói: “Đẹp.”

Thật ra, khi đó Ổ Hồ Lâm cũng ngà ngà say, khi bữa ăn của hai người sắp kết thúc, đột nhiên Ổ Hồ Lâm nói gì đó. Ngón tay của Trần Hạc Sâm đang gõ nhẹ lon bia, đột nhiên dừng lại, nhìn thẳng vào mắt Ổ Hồ Lâm, anh ta nói xong câu đó cũng gục xuống. Sau đó, Trần Hạc Sâm không để bụng mấy lời say xỉn của Ổ Hồ Lâm, dù sao lúc say cũng toàn nói bậy, sao có thể xem là thật được chứ.

Lương Úy đột nhiên không còn ý định che giấu, cô nhét điếu thuốc vào bao thuốc, cứ như không có chuyện gì xảy ra: “Sao anh đến đây?”

Trần Hạc Sâm lấy bao thuốc từ trong túi áo blouse trắng, thẳng thắn nói: “Giống em.”

Lương Úy dừng hai giây, không biết phải trả lời thế nào.

Nhưng Trần Hạc Sâm nói: “Tôi ở đây, em thấy không tiện à?”

Lương Úy vội vàng nói: “Không phải, tôi không hút thuốc nữa.”

Trần Hạc Sâm nhìn cô: “Còn lo lắng tình hình của bà ngoại sao?”

Lương Úy gật đầu.

Trần Hạc Sâm cười: “Ca phẫu thuật thành công, nếu sau này tiến hành vật lý trị liệu phục hồi chức năng, về cơ bản là không có vấn đề gì đâu, em đừng quá lo lắng.”

Lương Úy nhẹ giọng ừ một tiếng, đột nhiên điện thoại cô reo, là Chu Hiểu Lôi gọi đến.

Lương Úy bấm nghe máy, Trần Hạc Sâm cũng im lặng. Từ khóe mắt, cô thấy anh rút ra một điếu thuốc từ trong bao thuốc lá, đưa lên miệng, đột nhiên nghĩ gì đó, lại lấy điếu thuốc ra khỏi miệng, cầm trên tay không hút.

Không gian đột nhiên trở nên tĩnh lặng, làm người ta hoảng loạn vô cớ, nhịp tim Lương Úy gấp gáp như nhịp trống, ánh mắt vô định. Cô quay lưng về phía anh, ngón tay ấn vào khung cửa sổ, cảm thấy hơi đau một chút, cũng vì vậy mà cô hoàn hồn, nghe Chu Hiểu Lôi nói: “Úy Úy, sao con đi mua đồ lâu thế, dì định về nhà, con muốn đi với dì không?”

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Tối qua Lương Úy ở lại bệnh viện trông chừng bà ngoại, vẫn chưa thay quần áo, phải về nhà thay quần áo, vậy nên cô thì thầm: “Bây giờ con về.”

Sau khi cúp máy, cô quay đầu lại, không thấy ai sau lưng, không biết anh lặng lẽ rời đi từ lúc nào.

Lương Úy thầm thở dài, đột nhiên nhận ra chuyển bà ngoại đến Bệnh viện số 6 là một quyết định sai lầm đối với bản thân. Tựa như quay về năm cấp ba, tâm trạng bị anh dẫn dắt, rõ ràng là điềm báo không lành.

Lương Úy đi thang máy xuống lầu, Chu Hiểu Lôi đang đợi trong xe, thấy cô tay không quay lại, dì hỏi: “Không phải con nói đi mua chút đồ à? Đồ đâu?”

Lương Úy chột dạ nói: “Hết hàng rồi ạ.”

Chu Hiểu Lôi thong thả hỏi: “Con định mua gì? Nói cho dì đi, lát nữa dì tìm cho con.”

Lương Úy: “Dạ, không có gì, bây giờ cũng chưa cần vội.”

Chu Hiểu Lôi liếc nhìn cô hai cái: “Đứa nhỏ này, sao hôm nay con cư xử lạ thế?”

Lương Úy không nói gì, nhưng Chu Hiểu Lôi nói: “Nghe mẹ con nói, bác sĩ Trần là bạn học cấp ba của con.”

Lương Úy dựa vào ghế, nhìn khung cảnh lướt qua ngoài cửa sổ, thấp giọng dạ một tiếng.

Chu Hiểu Lôi: “Có phải bạn học này thời cấp ba rất được nữ sinh săn đón không?”

Lương Úy quay đầu nhìn dì: “Sao dì lại nói thế ạ?”

Chu Hiểu Lôi cười nói: “Dì vừa ra khỏi phòng bệnh, thấy người nhà bệnh nhân hỏi y tá ở quầy là bác sĩ Trần còn độc thân không, muốn giới thiệu đối tượng cho cậu ấy.”

Tim Lương Úy thắt lại: “Y tá nói gì ạ?”

Chu Hiểu Lôi: “Cô bé y tá nói cậu ấy còn độc thân, kể thêm mấy lời về gia cảnh của cậu ấy, gia cảnh đúng là tốt thật, nghe nói ông ngoại cậu ấy là viện trưởng của Bệnh viện Thành phố.”

Lương Úy suy nghĩ miên man.

“Úy Úy?”

Lương Úy hoàn hồn, đột nhiên nhìn Chu Hiểu Lôi, Chu Hiểu Lôi nhíu mày nhìn cô: “Con mệt à, tối nay về nhà nghỉ ngơi đi, dì ở lại bệnh viện trông chừng là được.”

Lương Úy gật đầu, nói dạ.

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Ngôi Sao Thứ Mười Hai

Số ký tự: 0