“Trông chừng Khoai Tây Chiên kìa”
Hoàng Ngư Thính Lôi
2024-07-23 08:18:35
Ngày đầu tiên đến trường, chưa chính thức bắt đầu học, nửa ngày đầu nhận tài liệu học tập mới, nửa ngày sau làm vệ sinh lớp học.
Đêm đó, Lương Úy dọn vào ký túc xá. Đa số học sinh sống trong ký túc xá của trường Trung học số 1 là học sinh ở thị trấn bên cạnh Yến Nam, Lương Úy là ngoại lệ.
Nhà Tống Hàng Hàng đến từ thị trấn Lâm Nghi, mất ba tiếng lái xe đến trường Trung học số 1: “Lương Úy, nhà cậu cũng ở thị trấn nhỏ bên cạnh Yến Nam à?”
Lương Úy nói: “Không có, nhà tớ gần trường Trung học số 1.”
Tống Hàng Hàng hoang mang: “Vậy sao cậu đến ký túc xá sống?”
Lương Úy cười: “Ba mẹ tớ chuyển công tác đến phương Nam, họ bảo tớ đến ký túc xá sống.”
Tống Hàng Hàng “ồ” hai tiếng.
Lương Úy dọn giường xong, nhận được cuộc gọi của Chu Trân.
Ngày mai, Chu Trân và Lương Quốc Đống sẽ bay đến phương Nam, hình như Chu Trân không yên lòng, vậy nên Lương Úy cầm điện thoại ra ban công nghe máy.
Chu Trân hỏi: “Con ăn chưa?”
Lương Úy nói: “Dạ rồi.”
Chu Trân bảo: “Con lưu số điện thoại của thím Trần, có chuyện gì thì gọi cho thím Trần, đừng ngại.”
Đầu ngón tay của Lương Úy đặt trên lan can, lòng bàn tay ươn ướt, dấu vân tay hằn lên lan can: “Con biết.”
Chu Trân định nói gì đó, nhưng giọng Lương Quốc Đống xuất hiện trên điện thoại, hét to hỏi Chu Trân để áo của ông ở đâu rồi.
Lương Úy khẽ nhíu mày, nghe Chu Trân nói: “Úy Úy, đừng nói chuyện nữa, mẹ đi lấy quần áo cho ba con.”
Lương Úy cúp máy, thở dài một hơi.
Lúc này, trong ký túc xá phát ra tiếng cửa đóng sầm lại, âm thanh nặng nề, Lương Úy vô thức quay đầu, chỉ nhìn thấy một góc áo màu trắng.
Lương Úy bước vào phòng, nghe Tống Hàng Hàng lẩm bẩm: “Không biết nói gì luôn, đóng cửa mạnh như vậy, làm người ta giật mình!”
Lương Úy bình thản hỏi: “Ai thế?”
Tống Hàng Hàng bĩu môi: “Lý Uyển đấy, phiền phức thật, rõ ràng là học ban xã hội, sao vẫn ở cùng ký túc xá với tớ chứ?”
Lương Úy đã nghe qua cái tên Lý Uyển từ năm lớp 10, như mọi trường trung học khác, luôn có một người ưu tú như Trần Hạc Sâm, cũng sẽ có một học sinh cá biệt như Lý Uyển.
Lương Úy không nói nhiều, đột nhiên điện thoại rung.
Diêu Tri Gia: Úy Úy, tớ đang ở tiệm trà sữa cạnh trường, muốn ra chơi không?
Lương Úy đang gõ tin nhắn, vừa định nhắn lát nữa sẽ ra, giao diện ứng dụng lại hiện ra hai tin nhắn nữa.
Diêu Tri Gia: Ổ Hồ Lâm và Trần Hạc Sâm cũng ở đây.
Diêu Tri Gia: Đến đây đi, để Lão Ổ mời cậu trà sữa.
Ngón tay Lương Úy dừng trên bàn phím, hơi cong lại, xóa những dòng tin nhắn vừa gõ, trả lời tin nhắn mới.
Lương Úy: Được rồi.
Lương Úy cầm điện thoại: “Hàng Hàng, tớ ra ngoài một chút, cậu cần tớ mua gì về không?”
“Vậy cậu mua cho tớ một ly trà xanh nhài sữa ở tiệm trà sữa cạnh cổng trường nhé. Cảm ơn cậu.”
“Được rồi.”
Lương Úy ra khỏi trường, ngang qua khu phòng học của khối 12, phòng học vẫn mở đèn sáng trưng, chỉ còn vài học sinh đứng hóng gió ngoài hành lang.
Học sinh cuối cấp không thoải mái như học sinh khối 10 và khối 11, ngày nhập học đã chính thức vùi đầu học tập, hiện tại là giờ tự học buổi tối, khu phòng học im ắng, không động tĩnh.
Nhiều học sinh tụ tập ngoài cửa tiệm trà sữa, Lương Úy bước từ bóng tối vào không gian sáng sủa, Diêu Tri Gia vẫy tay với cô: “Úy Úy, bên đây.”
Diêu Tri Gia lớn giọng, thu hút nhiều ánh nhìn, bao gồm cả Trần Hạc Sâm.
Trần Hạc Sâm mặc áo thun trắng đơn giản, lười biếng dựa người vào cửa sổ, nhìn xuống điện thoại, tay kia cầm chai nước khoáng, khớp tay nổi lên, còn nhịp nhịp tay lên chân, chai nước nhẹ nhàng lắc lư theo chuyển động của cậu.
Lương Úy cảm thấy tâm trạng của mình cũng lay động, thăng trầm theo chuyển động của cậu ấy.
Diêu Tri Gia đưa cô ly trà dâu phô mai: “Của cậu đây.”
Lương Úy cầm lấy: “Tớ phải mua thêm một ly trà xanh nhài sữa cho bạn cùng phòng.”
Diêu Tri Gia đẩy vai cô, bước vào tiệm: “Vậy cùng vào đi.”
Một bóng dáng trắng tinh nhảy ra từ sau bàn gọi món, Lương Úy giật mình, bất ngờ lùi lại, lúc hoàn hồn mới nhìn rõ, bóng dáng màu trắng đó là một chú chó pomeranian.
Lưng Lương Úy suýt chạm vào tường, chú chó pomeranian không nhìn ra ánh mắt sợ hãi của cô, còn dựng đuôi lên như tỏ ý muốn đến gần cô. Lương Úy nín thở, bàn tay ướt đẫm mồ hôi.
Trần Hạc Sâm cất điện thoại, nhìn Lương Úy, hướng về phía Ổ Hồ Lâm gọi một tiếng: “Anh Ổ.”
Ổ Hồ Lâm: “Gì vậy, anh Sâm?”
“Trông chừng Khoai Tây Chiên kìa.”
Nghe giọng nói đó, Lương Úy bất giác ngước mắt, nhìn về phía Trần Hạc Sâm, cậu ấy lại quay đầu đi vào tiệm, chỉ kịp nhìn bóng lưng cao gầy.
Diêu Tri Gia nắm tay Lương Úy, chạm vào lòng bàn tay đầy mồ hôi của cô, ngạc nhiên hỏi khẽ: “Úy Úy, cậu sợ chó à?”
Lương Úy xấu hổ gật đầu.
Ổ Hồ Lâm ngồi xổm xuống, đeo dây cho Khoai Tây Chiên, dùng hai tay xoa đầu Khoai Tây Chiên: “Tưởng con gái các cậu đều thích mấy đứa nhỏ đáng yêu này chứ, lần đầu mới gặp một người sợ chó đấy.”
Lương Úy xấu hổ mấp máy môi, không biết giải thích thế nào. Dường như cô có một nỗi sợ không thể lý giải được trước những động vật nho nhỏ này, không biết nguyên nhân là gì. Thật ra Lương Úy cũng ghen tị với những người có thể đến gần chó mèo mà không gặp trở ngại nào, nhưng đến sờ thử cô còn không dám.
Lương Úy mua trà sữa cho Tống Hàng Hàng, Diêu Tri Gia trò chuyện với cô một lát, Lương Úy hơi phân tâm, vô thức ghé mắt nhìn Trần Hạc Sâm trong tiệm mấy lần.
Mãi đến khi một chiếc mô tô dừng trước cửa quán mì cạnh tiệm trà sữa, hai người bước xuống xe.
Họ ăn mặc hơi phô trương giữa nhóm học sinh đơn giản, mộc mạc, Lý Uyển mặc áo bó hở rốn và quần jean ống loe, làm cô ấy trông có vẻ cao gầy. Cạnh Lý Uyển là một nam sinh tóc vàng, mặc áo thun đen và quần rách.
Diêu Tri Gia chọc chọc cánh tay cô, ra hiệu cho cô nhìn về phía bên kia, thấp giọng nói: “Hình như cậu ấy là bạn trai của Lý Uyển, nghe nói đang học trường nghề Mậu Hoa, trông cũng được đấy chứ.”
Lương Úy liếc nhìn, chàng trai da ngăm đen, đường nét gương mặt rất mạnh mẽ.
Trần Hạc Sâm ra khỏi tiệm: “Về thôi.”
Ổ Hồ Lâm kéo dây dắt chó: “Sớm thế?”
Trần Hạc Sâm cười, thong thả nói: “Gần mười giờ rồi anh Ổ à, sớm gì nữa?”
Ổ Hồ Lâm lớn giọng, hỏi Diêu Tri Gia: “Cậu về chưa? Để anh Ổ đây đưa cậu về.”
Diêu Tri Gia: “Úy Úy, tớ về trước nhé.”
Lương Úy gật đầu.
Trần Hạc Sâm đi hai bước, dường như nhớ ra gì đó, đột nhiên quay đầu nói với Lương Úy: “Tôi cũng đi nhé.”
Trái tim Lương Úy đập liên hồi, cô nhìn cậu ấy chăm chú, nhẹ nhàng ừ một tiếng.
Ổ Hồ Lâm cũng nói: “Học ủy, ngày mai gặp lại.”
Lương Úy khẽ giọng trả lời: “Trần Hạc Sâm, ngày mai gặp lại.”
Lương Úy quay về ký túc xá, Lý Uyển vẫn chưa trở lại, một bạn cùng phòng khác là Trang Thiến cũng đã về ký túc xá.
Lương Úy và Trang Thiến chào hỏi, trong phòng ký túc xá có bốn người, nhưng Lý Uyển không học cùng lớp với họ.
Lương Úy đưa ly trà sữa cho Tống Hàng Hàng, Tống Hàng Hàng lục lọi trong ví đựng tiền xu, muốn trả tiền trà sữa cho Lương Úy.
Lương Úy nói: “Không cần đâu, xem như tớ mời cậu đi.”
Tống Hàng Hàng cười nói: “Cảm ơn cậu, lần sau tớ cũng sẽ mời cậu.”
Rửa mặt xong xuôi, họ lên giường đi ngủ.
Đã qua giờ gác cổng, Lý Uyển vẫn chưa trở về, vậy nên Lương Úy hỏi.
Giọng của Tống Hàng Hàng phát ra sau tấm rèm giường: “Tối mai cậu ấy mới dọn vào.”
Lương Úy là người đầu tiên bước vào lớp 11/12, toàn bộ khu phòng học khối 11 vắng lặng, gần như không nhìn thấy bóng người. Lương Úy đứng ngoài hành lang, nhìn chăm chú khu phòng học lớp 12 phía đối diện, mỗi phòng học chỉ bố trí vài chỗ ngồi thưa thớt, trái ngược hoàn toàn với khu phòng học vắng lặng như tờ của khối 11.
Khu phía Tây trường trung học số 1 Yến Nam chỉ có khối 11 và khối 12, học sinh khối 10 học bên khu phía Đông, cách xa nơi này, đi xe buýt mất một tiếng.
Buổi tối, phòng học đóng cửa, không khí không lưu thông, trong phòng có mùi lạ.
Lương Úy mở mấy cánh cửa sổ cho thông gió, bạn học lần lượt vào lớp, bao gồm cả bạn cùng bàn Lý Chanh: “Chà, Lương Úy, cậu đến sớm thật đấy.”
Lương Úy nói: “Tớ sống ở ký túc xá, cũng gần đây thôi.”
Lý Chanh nhét cặp xách vào hộc bàn, lấy thức ăn sáng, ra ngoài hành lang ăn.
Lương Úy buồn chán, cầm sách từ vựng tiếng Anh học thuộc lòng.
Giọng một nam sinh từ cửa sau truyền đến.
“Anh Sâm à, nếu cậu dậy sớm thế này, không chừa cho người ta đường sống, vậy thì khi nào tôi mới được trải nghiệm cảm giác đứng đầu toàn khối đây?”
Hôm nay Trần Hạc Sâm mặc áo hoodie màu đen, cậu nói đùa: “Chăm chỉ học hành để vào top 20 trước đi.”
Cậu ấy học lớp tự nhiên 11/11.
“Không thèm, cậu không cần chôn sống người ta như vậy đâu.”
Trần Hạc Sâm: “Về lớp đi.”
Lương Úy nhanh chóng dời mắt, nhận ra góc trang giấy bị gấp lại, Lương Úy giơ tay miết thẳng, dùng ngón tay đè ép một lát, góc giấy cũng phẳng lại, nhưng vẫn nhìn thấy nếp gấp mờ mờ.
Tiết đầu là sinh hoạt lớp, Lê Ba nhẹ nhàng điều chỉnh ghế, thông báo tên lớp trưởng, chỉ định Lương Úy làm đại diện phụ trách môn hóa học.
Lương Úy sửng sốt mất hai giây.
Thường Hưng Vũ cắt ngang: “Anh Ba à, sao lần này không để anh Sâm làm đại diện phụ trách môn hóa học thế?”
“Lần nào cũng để Trần Hạc Sâm làm đại diện phụ trách môn hóa học thì chán lắm”, Lê Ba nói, “Lần này thi phân ban, Lương Úy đạt điểm tuyệt đối môn hóa học.”
Phía dưới ồn ào tán dương.
Lê Ba chống hai tay lên bàn, nói: “Lương Úy, học kỳ này tiếp tục phát huy nhé.”
Lương Úy cầm nắp bút, khe khẽ gật đầu: “Dạ.”
Thường Hưng Vũ nghiêng đầu, thấy người gặp nạn thì hả hê nói: “Anh Sâm, vị trí của cậu trong lòng anh Ba lung lay rồi đấy, tổn thương không, đau lòng không?”
Trần Hạc Sâm nhàn nhạt nói: “Ừ, đau lòng.”
“Học kỳ này, Trần Hạc Sâm sẽ đảm nhiệm vai trò học ủy”, Lê Ba giả vờ dân chủ, hỏi, “Có ai phản đối không?”
Trần Hạc Sâm ngả người ra ghế, cười nói: “Không dám.”
Lại có một tràng cười phát ra, nhưng chủ yếu là từ các nữ sinh.
Sau giờ học, Lý Chanh chắp hai tay lại: “Lương Úy, sao cậu học giỏi hóa học thế? Vậy học kỳ này cậu giúp tớ được không?”
Lương Úy nói: “Được rồi.”
Lý Chanh nói: “Đúng rồi, cậu tham gia nhóm trò chuyện của lớp chưa?”
“Nhóm trò chuyện nào?”
“Cậu không biết à?” Lý Chanh lén lút lấy điện thoại ra, “Đây là nhóm trò chuyện lớp 11/12, số QQ của cậu là gì, tớ sẽ kết bạn với cậu, sau đó gửi số của nhóm trò chuyện cho cậu.”
Lương Úy: “Nhưng tớ để điện thoại ở ký túc xá rồi, không mang đến lớp, trưa nay tan học mới có thể đồng ý lời mời được.”
Chuông vừa reo, Tống Hàng Hàng đến tìm Lương Úy để cùng ra nhà ăn ăn trưa.
Lương Úy: “Hàng Hàng, cậu đi ăn trước đi, tớ về ký túc xá đã.”
Tống Hàng Hàng “ồ” một tiếng, kéo mấy bạn học khác cùng đi.
Lương Úy bước về ký túc xá dưới ánh mặt trời. Thời tiết ở Yến Nam hôm nay hơi khác thường, buổi sáng mưa phùn, bây giờ lại nắng, nóng lạnh luân phiên, Lương Úy sợ thời tiết buổi sáng lạnh lẽo nên mặc quần áo dày một chút, bây giờ lưng ướt đẫm mồ hôi, lòng bàn tay cũng ướt.
Trong tòa nhà ký túc xá không một bóng người, Lương Úy mở cửa, lấy điện thoại trong ngăn tủ đã khóa, đăng nhập QQ, nhận lời mời kết bạn của Lý Chanh.
Lương Úy cầm điện thoại chờ hai phút, nhưng Lý Chanh vẫn chưa gửi số của nhóm lớp. Lương Úy đoán cô ấy đang ăn trưa, có lẽ không xem điện thoại.
Vào ngày nhập học, Lê Ba nhấn mạnh đi, nhấn mạnh lại, không được mang điện thoại vào lớp, nhưng đa số học sinh không để tâm chuyện này, lén lút nhét điện thoại vào túi mang đến lớp.
Lương Úy do dự hai giây, sau đó nhét điện thoại vào túi áo khoác.
Đêm đó, Lương Úy dọn vào ký túc xá. Đa số học sinh sống trong ký túc xá của trường Trung học số 1 là học sinh ở thị trấn bên cạnh Yến Nam, Lương Úy là ngoại lệ.
Nhà Tống Hàng Hàng đến từ thị trấn Lâm Nghi, mất ba tiếng lái xe đến trường Trung học số 1: “Lương Úy, nhà cậu cũng ở thị trấn nhỏ bên cạnh Yến Nam à?”
Lương Úy nói: “Không có, nhà tớ gần trường Trung học số 1.”
Tống Hàng Hàng hoang mang: “Vậy sao cậu đến ký túc xá sống?”
Lương Úy cười: “Ba mẹ tớ chuyển công tác đến phương Nam, họ bảo tớ đến ký túc xá sống.”
Tống Hàng Hàng “ồ” hai tiếng.
Lương Úy dọn giường xong, nhận được cuộc gọi của Chu Trân.
Ngày mai, Chu Trân và Lương Quốc Đống sẽ bay đến phương Nam, hình như Chu Trân không yên lòng, vậy nên Lương Úy cầm điện thoại ra ban công nghe máy.
Chu Trân hỏi: “Con ăn chưa?”
Lương Úy nói: “Dạ rồi.”
Chu Trân bảo: “Con lưu số điện thoại của thím Trần, có chuyện gì thì gọi cho thím Trần, đừng ngại.”
Đầu ngón tay của Lương Úy đặt trên lan can, lòng bàn tay ươn ướt, dấu vân tay hằn lên lan can: “Con biết.”
Chu Trân định nói gì đó, nhưng giọng Lương Quốc Đống xuất hiện trên điện thoại, hét to hỏi Chu Trân để áo của ông ở đâu rồi.
Lương Úy khẽ nhíu mày, nghe Chu Trân nói: “Úy Úy, đừng nói chuyện nữa, mẹ đi lấy quần áo cho ba con.”
Lương Úy cúp máy, thở dài một hơi.
Lúc này, trong ký túc xá phát ra tiếng cửa đóng sầm lại, âm thanh nặng nề, Lương Úy vô thức quay đầu, chỉ nhìn thấy một góc áo màu trắng.
Lương Úy bước vào phòng, nghe Tống Hàng Hàng lẩm bẩm: “Không biết nói gì luôn, đóng cửa mạnh như vậy, làm người ta giật mình!”
Lương Úy bình thản hỏi: “Ai thế?”
Tống Hàng Hàng bĩu môi: “Lý Uyển đấy, phiền phức thật, rõ ràng là học ban xã hội, sao vẫn ở cùng ký túc xá với tớ chứ?”
Lương Úy đã nghe qua cái tên Lý Uyển từ năm lớp 10, như mọi trường trung học khác, luôn có một người ưu tú như Trần Hạc Sâm, cũng sẽ có một học sinh cá biệt như Lý Uyển.
Lương Úy không nói nhiều, đột nhiên điện thoại rung.
Diêu Tri Gia: Úy Úy, tớ đang ở tiệm trà sữa cạnh trường, muốn ra chơi không?
Lương Úy đang gõ tin nhắn, vừa định nhắn lát nữa sẽ ra, giao diện ứng dụng lại hiện ra hai tin nhắn nữa.
Diêu Tri Gia: Ổ Hồ Lâm và Trần Hạc Sâm cũng ở đây.
Diêu Tri Gia: Đến đây đi, để Lão Ổ mời cậu trà sữa.
Ngón tay Lương Úy dừng trên bàn phím, hơi cong lại, xóa những dòng tin nhắn vừa gõ, trả lời tin nhắn mới.
Lương Úy: Được rồi.
Lương Úy cầm điện thoại: “Hàng Hàng, tớ ra ngoài một chút, cậu cần tớ mua gì về không?”
“Vậy cậu mua cho tớ một ly trà xanh nhài sữa ở tiệm trà sữa cạnh cổng trường nhé. Cảm ơn cậu.”
“Được rồi.”
Lương Úy ra khỏi trường, ngang qua khu phòng học của khối 12, phòng học vẫn mở đèn sáng trưng, chỉ còn vài học sinh đứng hóng gió ngoài hành lang.
Học sinh cuối cấp không thoải mái như học sinh khối 10 và khối 11, ngày nhập học đã chính thức vùi đầu học tập, hiện tại là giờ tự học buổi tối, khu phòng học im ắng, không động tĩnh.
Nhiều học sinh tụ tập ngoài cửa tiệm trà sữa, Lương Úy bước từ bóng tối vào không gian sáng sủa, Diêu Tri Gia vẫy tay với cô: “Úy Úy, bên đây.”
Diêu Tri Gia lớn giọng, thu hút nhiều ánh nhìn, bao gồm cả Trần Hạc Sâm.
Trần Hạc Sâm mặc áo thun trắng đơn giản, lười biếng dựa người vào cửa sổ, nhìn xuống điện thoại, tay kia cầm chai nước khoáng, khớp tay nổi lên, còn nhịp nhịp tay lên chân, chai nước nhẹ nhàng lắc lư theo chuyển động của cậu.
Lương Úy cảm thấy tâm trạng của mình cũng lay động, thăng trầm theo chuyển động của cậu ấy.
Diêu Tri Gia đưa cô ly trà dâu phô mai: “Của cậu đây.”
Lương Úy cầm lấy: “Tớ phải mua thêm một ly trà xanh nhài sữa cho bạn cùng phòng.”
Diêu Tri Gia đẩy vai cô, bước vào tiệm: “Vậy cùng vào đi.”
Một bóng dáng trắng tinh nhảy ra từ sau bàn gọi món, Lương Úy giật mình, bất ngờ lùi lại, lúc hoàn hồn mới nhìn rõ, bóng dáng màu trắng đó là một chú chó pomeranian.
Lưng Lương Úy suýt chạm vào tường, chú chó pomeranian không nhìn ra ánh mắt sợ hãi của cô, còn dựng đuôi lên như tỏ ý muốn đến gần cô. Lương Úy nín thở, bàn tay ướt đẫm mồ hôi.
Trần Hạc Sâm cất điện thoại, nhìn Lương Úy, hướng về phía Ổ Hồ Lâm gọi một tiếng: “Anh Ổ.”
Ổ Hồ Lâm: “Gì vậy, anh Sâm?”
“Trông chừng Khoai Tây Chiên kìa.”
Nghe giọng nói đó, Lương Úy bất giác ngước mắt, nhìn về phía Trần Hạc Sâm, cậu ấy lại quay đầu đi vào tiệm, chỉ kịp nhìn bóng lưng cao gầy.
Diêu Tri Gia nắm tay Lương Úy, chạm vào lòng bàn tay đầy mồ hôi của cô, ngạc nhiên hỏi khẽ: “Úy Úy, cậu sợ chó à?”
Lương Úy xấu hổ gật đầu.
Ổ Hồ Lâm ngồi xổm xuống, đeo dây cho Khoai Tây Chiên, dùng hai tay xoa đầu Khoai Tây Chiên: “Tưởng con gái các cậu đều thích mấy đứa nhỏ đáng yêu này chứ, lần đầu mới gặp một người sợ chó đấy.”
Lương Úy xấu hổ mấp máy môi, không biết giải thích thế nào. Dường như cô có một nỗi sợ không thể lý giải được trước những động vật nho nhỏ này, không biết nguyên nhân là gì. Thật ra Lương Úy cũng ghen tị với những người có thể đến gần chó mèo mà không gặp trở ngại nào, nhưng đến sờ thử cô còn không dám.
Lương Úy mua trà sữa cho Tống Hàng Hàng, Diêu Tri Gia trò chuyện với cô một lát, Lương Úy hơi phân tâm, vô thức ghé mắt nhìn Trần Hạc Sâm trong tiệm mấy lần.
Mãi đến khi một chiếc mô tô dừng trước cửa quán mì cạnh tiệm trà sữa, hai người bước xuống xe.
Họ ăn mặc hơi phô trương giữa nhóm học sinh đơn giản, mộc mạc, Lý Uyển mặc áo bó hở rốn và quần jean ống loe, làm cô ấy trông có vẻ cao gầy. Cạnh Lý Uyển là một nam sinh tóc vàng, mặc áo thun đen và quần rách.
Diêu Tri Gia chọc chọc cánh tay cô, ra hiệu cho cô nhìn về phía bên kia, thấp giọng nói: “Hình như cậu ấy là bạn trai của Lý Uyển, nghe nói đang học trường nghề Mậu Hoa, trông cũng được đấy chứ.”
Lương Úy liếc nhìn, chàng trai da ngăm đen, đường nét gương mặt rất mạnh mẽ.
Trần Hạc Sâm ra khỏi tiệm: “Về thôi.”
Ổ Hồ Lâm kéo dây dắt chó: “Sớm thế?”
Trần Hạc Sâm cười, thong thả nói: “Gần mười giờ rồi anh Ổ à, sớm gì nữa?”
Ổ Hồ Lâm lớn giọng, hỏi Diêu Tri Gia: “Cậu về chưa? Để anh Ổ đây đưa cậu về.”
Diêu Tri Gia: “Úy Úy, tớ về trước nhé.”
Lương Úy gật đầu.
Trần Hạc Sâm đi hai bước, dường như nhớ ra gì đó, đột nhiên quay đầu nói với Lương Úy: “Tôi cũng đi nhé.”
Trái tim Lương Úy đập liên hồi, cô nhìn cậu ấy chăm chú, nhẹ nhàng ừ một tiếng.
Ổ Hồ Lâm cũng nói: “Học ủy, ngày mai gặp lại.”
Lương Úy khẽ giọng trả lời: “Trần Hạc Sâm, ngày mai gặp lại.”
Lương Úy quay về ký túc xá, Lý Uyển vẫn chưa trở lại, một bạn cùng phòng khác là Trang Thiến cũng đã về ký túc xá.
Lương Úy và Trang Thiến chào hỏi, trong phòng ký túc xá có bốn người, nhưng Lý Uyển không học cùng lớp với họ.
Lương Úy đưa ly trà sữa cho Tống Hàng Hàng, Tống Hàng Hàng lục lọi trong ví đựng tiền xu, muốn trả tiền trà sữa cho Lương Úy.
Lương Úy nói: “Không cần đâu, xem như tớ mời cậu đi.”
Tống Hàng Hàng cười nói: “Cảm ơn cậu, lần sau tớ cũng sẽ mời cậu.”
Rửa mặt xong xuôi, họ lên giường đi ngủ.
Đã qua giờ gác cổng, Lý Uyển vẫn chưa trở về, vậy nên Lương Úy hỏi.
Giọng của Tống Hàng Hàng phát ra sau tấm rèm giường: “Tối mai cậu ấy mới dọn vào.”
Lương Úy là người đầu tiên bước vào lớp 11/12, toàn bộ khu phòng học khối 11 vắng lặng, gần như không nhìn thấy bóng người. Lương Úy đứng ngoài hành lang, nhìn chăm chú khu phòng học lớp 12 phía đối diện, mỗi phòng học chỉ bố trí vài chỗ ngồi thưa thớt, trái ngược hoàn toàn với khu phòng học vắng lặng như tờ của khối 11.
Khu phía Tây trường trung học số 1 Yến Nam chỉ có khối 11 và khối 12, học sinh khối 10 học bên khu phía Đông, cách xa nơi này, đi xe buýt mất một tiếng.
Buổi tối, phòng học đóng cửa, không khí không lưu thông, trong phòng có mùi lạ.
Lương Úy mở mấy cánh cửa sổ cho thông gió, bạn học lần lượt vào lớp, bao gồm cả bạn cùng bàn Lý Chanh: “Chà, Lương Úy, cậu đến sớm thật đấy.”
Lương Úy nói: “Tớ sống ở ký túc xá, cũng gần đây thôi.”
Lý Chanh nhét cặp xách vào hộc bàn, lấy thức ăn sáng, ra ngoài hành lang ăn.
Lương Úy buồn chán, cầm sách từ vựng tiếng Anh học thuộc lòng.
Giọng một nam sinh từ cửa sau truyền đến.
“Anh Sâm à, nếu cậu dậy sớm thế này, không chừa cho người ta đường sống, vậy thì khi nào tôi mới được trải nghiệm cảm giác đứng đầu toàn khối đây?”
Hôm nay Trần Hạc Sâm mặc áo hoodie màu đen, cậu nói đùa: “Chăm chỉ học hành để vào top 20 trước đi.”
Cậu ấy học lớp tự nhiên 11/11.
“Không thèm, cậu không cần chôn sống người ta như vậy đâu.”
Trần Hạc Sâm: “Về lớp đi.”
Lương Úy nhanh chóng dời mắt, nhận ra góc trang giấy bị gấp lại, Lương Úy giơ tay miết thẳng, dùng ngón tay đè ép một lát, góc giấy cũng phẳng lại, nhưng vẫn nhìn thấy nếp gấp mờ mờ.
Tiết đầu là sinh hoạt lớp, Lê Ba nhẹ nhàng điều chỉnh ghế, thông báo tên lớp trưởng, chỉ định Lương Úy làm đại diện phụ trách môn hóa học.
Lương Úy sửng sốt mất hai giây.
Thường Hưng Vũ cắt ngang: “Anh Ba à, sao lần này không để anh Sâm làm đại diện phụ trách môn hóa học thế?”
“Lần nào cũng để Trần Hạc Sâm làm đại diện phụ trách môn hóa học thì chán lắm”, Lê Ba nói, “Lần này thi phân ban, Lương Úy đạt điểm tuyệt đối môn hóa học.”
Phía dưới ồn ào tán dương.
Lê Ba chống hai tay lên bàn, nói: “Lương Úy, học kỳ này tiếp tục phát huy nhé.”
Lương Úy cầm nắp bút, khe khẽ gật đầu: “Dạ.”
Thường Hưng Vũ nghiêng đầu, thấy người gặp nạn thì hả hê nói: “Anh Sâm, vị trí của cậu trong lòng anh Ba lung lay rồi đấy, tổn thương không, đau lòng không?”
Trần Hạc Sâm nhàn nhạt nói: “Ừ, đau lòng.”
“Học kỳ này, Trần Hạc Sâm sẽ đảm nhiệm vai trò học ủy”, Lê Ba giả vờ dân chủ, hỏi, “Có ai phản đối không?”
Trần Hạc Sâm ngả người ra ghế, cười nói: “Không dám.”
Lại có một tràng cười phát ra, nhưng chủ yếu là từ các nữ sinh.
Sau giờ học, Lý Chanh chắp hai tay lại: “Lương Úy, sao cậu học giỏi hóa học thế? Vậy học kỳ này cậu giúp tớ được không?”
Lương Úy nói: “Được rồi.”
Lý Chanh nói: “Đúng rồi, cậu tham gia nhóm trò chuyện của lớp chưa?”
“Nhóm trò chuyện nào?”
“Cậu không biết à?” Lý Chanh lén lút lấy điện thoại ra, “Đây là nhóm trò chuyện lớp 11/12, số QQ của cậu là gì, tớ sẽ kết bạn với cậu, sau đó gửi số của nhóm trò chuyện cho cậu.”
Lương Úy: “Nhưng tớ để điện thoại ở ký túc xá rồi, không mang đến lớp, trưa nay tan học mới có thể đồng ý lời mời được.”
Chuông vừa reo, Tống Hàng Hàng đến tìm Lương Úy để cùng ra nhà ăn ăn trưa.
Lương Úy: “Hàng Hàng, cậu đi ăn trước đi, tớ về ký túc xá đã.”
Tống Hàng Hàng “ồ” một tiếng, kéo mấy bạn học khác cùng đi.
Lương Úy bước về ký túc xá dưới ánh mặt trời. Thời tiết ở Yến Nam hôm nay hơi khác thường, buổi sáng mưa phùn, bây giờ lại nắng, nóng lạnh luân phiên, Lương Úy sợ thời tiết buổi sáng lạnh lẽo nên mặc quần áo dày một chút, bây giờ lưng ướt đẫm mồ hôi, lòng bàn tay cũng ướt.
Trong tòa nhà ký túc xá không một bóng người, Lương Úy mở cửa, lấy điện thoại trong ngăn tủ đã khóa, đăng nhập QQ, nhận lời mời kết bạn của Lý Chanh.
Lương Úy cầm điện thoại chờ hai phút, nhưng Lý Chanh vẫn chưa gửi số của nhóm lớp. Lương Úy đoán cô ấy đang ăn trưa, có lẽ không xem điện thoại.
Vào ngày nhập học, Lê Ba nhấn mạnh đi, nhấn mạnh lại, không được mang điện thoại vào lớp, nhưng đa số học sinh không để tâm chuyện này, lén lút nhét điện thoại vào túi mang đến lớp.
Lương Úy do dự hai giây, sau đó nhét điện thoại vào túi áo khoác.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro