Ngôn Ngữ C Tu Tiên

Đường ngắn nhất...

Nhất Thập Tứ Châu

2024-11-20 22:27:51

Song tu?

Không, không có chuyện đen tối đó đâu.

Lâm Tầm thề thốt phủ nhận: “Sư phụ, không có.”

“Còn dám giảo biện!” Lão Hoắc vỗ tay, đôi mắt trừng lớn như chuông đồng: “Tu vi của con tiến triển nhanh chóng như thế, tất nhiên là đi theo tà ma ngoại đạo!”

Dứt lời, ông dùng ánh mắt chỉ tiếc rèn sắt không thành thép nhìn Lâm Tầm: “Tuổi trẻ không biết trời cao đất rộng, mới đi nhầm đường, như vậy sẽ khiến căn cơ kim đan bất ổn, hơi thở phù phiếm, chẳng mấy chốc sẽ bị hủy hoại, để con tẩu hỏa nhập ma, con…!”

“Sư phụ bớt giận.” Lâm Tầm nói: “Đồ nhi không song tu, đây là tự mình tu luyện được.”

“Nói năng bậy bạ!” Lão Hoắc nói: “Vậy ta hỏi con, hai ngày nay con không về nhà, là đi nơi nào lêu lổng?”

“Bẩm sư phụ, đồ nhi ở cùng với một tiền bối giới máy tính nghiên cứu luận văn, quá chuyên tâm, mới quên về nhà.”

Lão Hoắc suýt nữa tắt thở: “Giảo biện, tất cả đều là giảo biện, chờ kim đan của con sụp đổ mới biết được lợi hại trong đó.”

Động tĩnh bên này đã thu hút sự chú ý của mọi người. Hồ Điệp phu nhân không gọi điện nữa, nhìn về phía bên này, Bích Hải tiên tử cũng nhẹ nhàng “a” một tiếng: “Cậu!”

Lão Hoắc chuyển hướng sang Bích Hải tiên tử: “Ta không hiểu y thuật, tiên tử mau tới đây tra xét kim đan của tiểu nghiệt súc này đi.”

Bích Hải tiên tử đi xuống ghế, nhấc váy bước nhanh đến bên này, vừa đi còn vừa oán trách Lâm Tầm: “Cậu còn trẻ, sao có thể làm loại chuyện này, yêu nữ kia là nhân vật phương nào? Phương pháp song tu thải bổ chính là tối kỵ của tiên gia…”

Nói, cô đặt tay phải lên mạch đập của Lâm Tầm, một linh lực mát lạnh chảy vào trong cơ thể hắn.

Bích Hải tiên tử nói: “Quả nhiên đã tới Kim Đan, haiz, tháng này cậu mới đến Trúc Cơ, Trúc Cơ đến Kim Đan, đừng nói là một năm rưỡi, cho dù là tám năm mười năm cũng không lâu lắm, sao cậu lại chỉ vì cái trước mắt như thế?”

Lão Hoắc thở hồng hộc quay sang một bên.

Mọi người trong tiên đạo đều nghển cổ duỗi đầu, có vẻ đang xem náo nhiệt.

Hồ Điệp phu nhân lại rất có hứng thú nhìn Lâm Tầm, mà sắc mặt Thường Tịch ở bên cạnh vẫn như thường.

Linh lực mát lạnh chảy trong người Lâm Tầm, cuối cùng hội tụ đến đan điền.

Bích Hải tiên tử nhẹ nhàng nói: “…Ơ?”

“Làm sao vậy?” Lão Hoắc nói: “Tiểu nghiệt súc này còn có thể sống sao?”

“Không, không đúng… Để tôi kiểm tra lại tỉ mỉ.” Bích Hải tiên tử nói.

Lão Hoắc nhướng mày.

Lâm Tầm ho nhẹ một tiếng, hắn đã có kinh nghiệm rồi.

Lúc đến bệnh viện kiểm tra, nếu như bác sĩ chẩn bệnh một phát ra luôn, vậy mọi người có bệnh trị bệnh, có thuốc uống thuốc, nghĩa là không có việc gì, nếu như bác sĩ nói để kiểm tra lại kĩ hơn — vậy thì hỏng, nhất định người bệnh và người thân bạn bè của hắn sẽ lo sợ bất an, sợ kiểm tra ra bệnh nặng.

Bích Hải tiên tử nhắm mắt, Lâm Tầm cảm thấy cô lại đưa linh lực vào sâu trong cơ thể mình.

Khoảng ba phút sau, Bích Hải tiên tử mở mắt ra.

Lão Hoắc, Tiêu Dao Tử, Cô Sơn quân, ngay cả một đám trưởng bối tiên đạo đều hỏi: “Thế nào?”

“Chuyện này…” Bích Hải tiên tử nhìn Lâm Tầm, hình như trong ánh mắt có vẻ khó hiểu: “Tôi đã kiểm tra tường tận, lại không phát hiện ra bất kì điều bất thường gì.”

Tiêu Dao Tử cau chặt mày: “Sao lại như thế?”

Bích Hải tiên tử nói: “Kim đan của Toán Nhi tròn trịa vững chắc, thần hoàn khí túc, cũng không có vết tích tà ma ngoại đạo gì, không phải sử dụng phương pháp yêu tà, rõ ràng là tự mình tu luyện từng bước một mà thành. Thanh Sơn chân quân có đồ như thế thật đáng mừng.”

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Ban đầu lão Hoắc đang giận dữ, lúc nghe Bích Hải tiên tử nói thì là sợ hãi, Bích Hải tiên tử nói xong, dường như ông mới lấy lại tinh thần, biến thành cực kì mừng rỡ.

“Tốt, tốt, tốt!” Ông nói ba chữ “Tốt” liên tục, nắm lấy tay Lâm Tầm: “Là vì sư trách lầm con, không ngờ ái đồ của ta lại là thiên tài như thế, Vô Cực tông chúng ta có người kế tục rồi! Rốt cuộc bất động sản của sư phụ đã tìm được người có thể gửi gắm!”

Các tiền bối đầu tiên là ngẩn người, sau đó cả đám đều đi tới dò xét cảnh giới của Lâm Tầm, bắt đầu phụ họa, nói “Chúc mừng Thanh Sơn chân quân” “Hậu sinh khả uý! Hậu sinh khả uý!” vân vân. Mấy vị tiên tử và nguyên quân càng thêm quan tâm đến hắn, chỉ mới một lát mà Lâm Tầm đã nhận được mười mấy bình đan dược và linh tuyền củng cố cảnh giới.

Chỉ có Tiêu Dao tử thấp giọng nói: “Nguyên Tiêu nhà ta đến nay còn chưa Trúc Cơ, hừ, nó vừa thi đại học xong, còn tại xả láng, ta cũng không tiện thúc giục…”

Lão Hoắc lại làm như không nghe thấy, vuốt vuốt chòm râu, tự nhủ: “Đôi mắt này của lão phu đúng là hoả nhãn kim tinh, còn cao hơn một số người gấp trăm lần.”

Lâm Tầm đáp lễ với các tiền bối, nói mấy câu như “Tiểu bối cũng là đánh bậy đánh bạ thôi” “May mà được Thường Tịch sư huynh chỉ điểm” “Ngự Lôi chân nhân đúng là nói từng chữ như châu… “.

Sau khi trót lọt được qua lần này, nếu hắn lại đến Nguyên Anh, thậm chí đến cảnh giới cao hơn, các trưởng bối sẽ không kinh ngạc như vậy nữa. Giống như sau khi thầy giáo hắn đã quen nhìn hắn đạt điểm tối đa, dần dần cũng quen với việc hắn lấy được vị trí đầu các cuộc thi.

Cứ nói chuyện như vậy một hồi lâu, người trong tiên đạo lần lượt đến đủ, bọn hắn họ phát đến mục đích.

Chỗ đó ở rất gần, là một trường quay rất nhỏ — nói là trường quay, thật ra chính là mấy toà nhà không cao lắm được cây xanh vây thành tường rào bên cạnh ga tàu, khung cảnh xung quanh rất đẹp, thường được đưa vào các bộ phim hiện đại.

Mục đích của bọn họ lại không phải ở trong toà nhà, mà ở dưới mặt đất.

Hồ Điệp phu nhân đã sắp xếp xong, toàn bộ khu vực vắng vẻ không người, chỉ có hòn non bộ vẫn đang phun nước ào ào.

Tiêu Dao tử mở quyển trục lớn mà ông vẫn cầm theo ra.

Quyển trục chầm chậm mở ra, bản đồ lập thể của thủ đô mơ hồ dâng lên, hiện ra bên trên bàn đồ, kinh tuyến vĩ tuyến màu vàng giao thoa, khí đen di chuyển trong đó đại diện cho nơi có ma khí xuất hiện, Lâm Tầm nhận ra thứ này, nó tên là “Đại trận Chư Thiên Tinh Đấu”, có thể giám sát ma khí, cung cấp tiện lợi rất lớn cho việc trừ ma.

Tiêu Dao tử niệm chú, bản đồ địa hình dần dần phóng đại, cảnh quan kiến trúc cũng dần dần rõ ràng, cuối cùng, hiện ra tại trước mặt bọn họ chính là bản đồ linh khí, ma khí của mấy toà nhà phiên bản thu nhỏ.

Tiêu Dao tử vung phất trần: “Hôm nay chúng ta phải ra tay phục ma, không cách nào căn cứ vào đại trận Tinh Đấu để sắp xếp, cần một người giám sát bản đồ này.”

Ánh mắt của ông đảo qua mọi người, cuối cùng ngừng trên người Lâm Tầm: “Lâm Toán tiểu hữu, cậu vừa đến Kim Đan, chắc hẳn võ học còn không tinh thông, hãy trông coi đại trận, nếu như thấy có ma khí trên bản đồ, thông báo cho chúng ta kịp thời là đủ. Đan dược của Bích Hải tiên tử cũng để ở chỗ cậu, nếu có người bị thương, sẽ đi tìm cậu lấy.”

Lâm Tầm nói: “Được.”

Nghĩa là muốn hắn phụ trách công việc hậu cần, không cần ở tiền tuyến đánh ma vật.

Tiêu Dao tử thấy hắn đồng ý, lại sắp xếp công việc của những người khác, cuối cùng, một đoàn đi đến toà nhà ở trung tập, sau khi đi vào, ông quay người khoá kín cửa, đề phòng có phàm nhân đi vào.

Đây không phải là một toà nhà bình thường.

— đây là một toà nhà để quay phim ma.

Đi vào đại sảnh, một luồng gió lạnh đã thổi đến, quấn mấy tờ giấy trắng trong góc phòng, phát ra những tiếng “phần phật”.

Lâm Tầm ngẩng đầu, trông thấy trên trần nhà trắng bệch còn có vết máu, đèn treo lung lay sắp đổ, quầy hàng trước đại sảnh có vẻ bị búa đập mẻ một miếng.

Cùng lúc đó, bên trong truyền đến tiếng gõ rầm rầm, hình như có người.

Hồ Điệp phu nhân sắp xếp thanh lí hết người đi rồi, sao còn có âm thanh?

Tiêu Dao tử nhíu mày, dẫn mọi người đến nơi đó, sau đó đứng vững ngoài một mét, nói: “Yêu nghiệt phương nào?”

“… Hả?” Chỉ thấy một cái đầu người nhô ra phía sau quầy, là một thanh niên rất thanh tú.

Thanh niên đảo mắt một vòng, nói: “Mấy người đi nhầm sao? Chỗ này là nơi quay phim ma, không phải cổ trang.”

“Là người?” Hồ Điệp phu nhân tháo kính râm xuống, đi về phía cậu ta: “Cậu đang làm cái gì thế? Không nhận được thông báo của trường quay sao?”

“Điệp… Chị Điệp?” Thanh niên kia nhìn thấy phu nhân, hiển nhiên có chút luống cuống: “Tôi… Tôi là nhân viên đạo cụ, tới đây làm việc.”

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Sau đó, cậu ta lấy điện thoại ra, ấn mở, xấu hổ nói: “Hết pin, chưa nhận được thông báo.”

Hồ Điệp phu nhân cau mày, nói: “Vậy cậu đi với chúng tôi, không được đi lung tung.”

Thanh niên gãi đầu một cái, không rõ tình hình lắm, nhưng vẫn đáp ứng: “…Vâng.”

Lâm Tầm biết tại sao lại phải giữ cậu ta lại, đầu tiên cửa đã bị khóa kín rồi, để cậu ta đi cậu ta cũng không ra được, bảo cậu ta ra bên ngoài đợi, lát nữa ma vật xuất hiện, chỉ sợ sẽ làm phàm nhân bị thương, không bằng giữ ở bên cạnh cho yên tâm, cùng lắm thì sau khi ra ngoài lại dùng huyễn thuật xóa mất ký ức là xong việc.

Nhưng thanh niên này có vẻ rất lắm chuyện, còn giống như fan của Hồ Điệp phu nhân.

Cậu ta hỏi Hồ Điệp phu nhân: “Chị Điệp, mấy ngươi muốn quay phim sao?”

Hồ Điệp phu nhân cũng không trả lời cậu ta, mà chỉ nói: “Khung cảnh ở đây đều là do cậu bố trí?”

Thanh niên có vẻ rất tự hào: “Là tôi, đều là tôi làm, bây giờ còn chưa đẹp lắm, ban đêm mới đáng sợ.”

Lâm Tầm ngẩng đầu nhìn vách tường loang lổ, sàn nhà bụi bẩn, vết máu trên sàn nhà, trong gốc chất đống tay chân giả, nghĩ thầm nhân viên đạo cụ này cũng quả nhiên chuyên nghiệp.

Nói là tự mình làm xong, thanh niên này lại tiếp tục líu lo không ngừng: “Bộ phim của chúng tôi tên là “Homestay nửa đêm”, kể về ba vị khách du lịch đến căn nhà này, kết quả nghe thấy các vị khách khác chơi trò giết người giữa đêm, bọn họ thấy thú vị cũng đi chơi, kết quả ngày hôm sau phát hiện có người chết, trình tự của người chết dựa theo trò chơi giết người tối hôm qua… Bọn họ muốn chạy ra khỏi căn nhà này, lại không tìm thấy lối ra, cuối cùng phải trốn vào tầng hầm, kết quả phát hiện sau khi các vị khách khác chết, thi thể đều được bỏ vào tầng hầm băng, cứ đến đêm lại bắt đầu quanh quẩn ở tầng hầm…”

Bích Hải tiên tử nghe vậy thì nhíu mày, ngắt lời cậu ta: “Đừng kể nữa.”

Thanh niên ngoan ngoãn ngậm miệng, nhưng đôi mắt vẫn liếc sang phía Bích Hải tiên tử thanh tú xinh xắn, vừa nhìn, vừa nói: “Đây là nghệ sĩ công ty của chị Điệp mới bồi dưỡng sao? Tôi chưa bao giờ nhìn thấy, hay là tỷ tỷ kí tên cho tôi trước đi…”

“Đi.” Hồ Điệp phu nhân nói: “Dẫn bọn tôi xuống tầng hầm.”

“Hả…?”

Hồ Điệp phu nhân: “Tầng hầm.”

“Ồ.” Nhân viên đạo cụ nghe lời, quay người dẫn bọn họ đi đến một hướng khác: “Ở chỗ này.”

Bọn họ đi vào một cửa ngầm không đáng chú ý, bên trong lối đi hẹp không có đèn, ẩm ướt lại âm u, tiếng bước chân còn vang vọng, bầu không khí cực kì quỷ dị.

Nhân viên đạo cụ đi ở đằng trước, vừa xuống cầu thang, vừa nói: “Nơi này hơi hẹp, là vì hiệu ứng, thật ra không gian dưới mặt đất cũng lớn, được cải tạo từ hầm đỗ xe. Chúng tôi có một cảnh, hầm băng mở ra lúc 12 giờ, xác chết mở tiệc ở chỗ này, tay người đùi người chân người tung bay giữa không trung, đầu bếp khách sạn đang làm đồ ăn, chính là đang mổ xẻ người sống, nhân vật chính giả vờ làm người chết cũng mở tiệc theo, đầu bếp bảo hắn phụ một tay, hắn phát hiện người mà đầu bếp đang giết chính là bạn bè mất tích của mình, đồng bạn còn chưa hoàn toàn chết, đang nhìn hắn, có lẽ một giây sau sẽ nói hắn cũng là người sống…”

Cậu ta vừa líu lo vừa đi xuống chỗ sâu nhất, kéo một cái cửa sắt ra, sau đó đi vào, đưa tay tìm tòi trên vách tường: “Vào cửa là đến, để tôi xem có bật được đèn không, hình như trước đó đã hỏng một lần… A —!!!!!!”

Tiếng tru như chọc tiết heo đột nhiên vang lên, quanh quẩn trong hành lang tầng hầm, bụi bẩn trên trần cũng bị tiếng hét của cậu ta làm cho rớt xuống. Tiếng gào thét nửa ngày mới ngừng, mượn ánh sáng mờ tối, Lâm Tầm trông thấy cậu ta lấu một cái mô hình tay người còn đang chảy máu từ trên đầu xuống, vừa run rẩy vừa nói: “Xin… Xin lỗi, tôi bị dọa, cái này… cảnh này, quá chuyên nghiệp…”

Không một ai nói chuyện.

Nhân viên đạo cụ nhìn khắp bốn phía.

Lâm Tầm cũng đảo mắt nhìn xung quanh.

Không biết Thường Tịch đã cầm thiền trượng màu vàng đi tới bên cạnh hắn từ lúc nào, đỉnh thiền trượng tản ra ánh sáng dìu dịu.

Tiền bối Tiêu Dao tử mặc đạo bào màu xanh lam, cầm la bàn Bát Quái trong tay, la bàn ngay đang điên cuồng chuyển động.

Cô Sơn quân cầm trường kiếm Thất Tinh, trường kiếm đã ra khỏi vỏ.

Những phù chú màu vàng, có thể thấy rõ bút tích chu sa lơ lửng, trôi nổi chuyển động vòng quanh người Thần Cơ chân nhân.

Bích Hải tiên tử nâng một hạt châu màu lam, băng rua trên người không gió mà bay.

Chỉ thấy nhân viên đạo cụ gãi đầu một cái: “Mấy người…”

“Mấy người…” Cậu ta cười gượng hai tiếng: “Cũng rất chuyên nghiệp ha.”

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Ngôn Ngữ C Tu Tiên

Số ký tự: 0