Hỗn độn (1)
Nhất Thập Tứ Châu
2024-11-20 22:27:51
Một nụ hôn kết thúc.
“Nhưng em…” Lâm Tầm cúi đầu nói.
Đông Quân: “Ừm?”
“Em vẫn muốn tỉnh lại trong thế giới hiện thực.” Lâm Tầm nói.
“Ngay ở chỗ này.” Đông Quân hôn lên trán hắn: “Anh sẽ cho em tất cả những gì có trong hiện thực, em muốn ai vào đây cũng được.”
“Em không muốn.” Lâm Tầm ngẩng đầu lên, ngón tay vuốt ve bên mặt Đông Quân: “Em muốn nhìn… anh trong hiện thực. Em không thể…không thể lại để anh ở đó một mình được nữa.”
Đông Quân: “Anh cũng không thể để em mạo hiểm.”
“Không tính là mạo hiểm.” Lâm Tầm nói: “Nếu em quên đi cái gì, hoặc là lại không nhớ rõ anh, anh hãy đến tìm em lần nữa. Anh cũng không cần theo đuổi em, em sẽ yêu lại anh lần thứ ba.”
Đông Quân nhìn chằm chằm hắn, sau khi trầm mặc một lúc lâu, anh nói: “Nếu em trở nên không thông minh thì sao?”
“Nếu trí lực của em bị tổn thương, không thể viết ra thuật toán có ý nghĩa, sẽ không có được bất kỳ thành tựu gì nữa, cũng không còn có thể dùng sáng tạo của mình để thay đổi thế giới.” Đông Quân nói thật nhỏ: “Như vậy còn không tính là mạo hiểm sao?”
Lâm Tầm ngơ ngác, mở to hai mắt, há to miệng, nhưng lại không nói ra được cái gì.
Đông Quân ôm hắn vào lòng: “Ngoan, ngay đây thôi.”
Trong sự trầm mặc, Lâm Tầm bỗng nhiên nói: “Không.”
Ánh mắt của hắn vượt qua bả vai Đông Quân, nhìn thấy ngàn vạn người dưới sân khấu đang hân hoan nhìn mình chằm chằm, bọn họ vỗ tay lớn tiếng khen hay cho hắn, bởi vì hắn đã sáng tạo ra giá trị. Hắn thích được nhìn như vậy, thích vinh quang và thành tựu, thích sáng tạo ra những thuật toán chưa từng có, thích trên thế giới này có dấu vết của mình.
“Em đồng ý.” Hắn nói khẽ: “Đồng ý mạo hiểm vì anh, có được không?”
“Đáng giá không?”
— “Đáng giá.”
Người ôm hắn khẽ run lên.
“…Được.”
— Một lần nữa trong hư không, Lâm Tầm và Đông Quân đối mặt.
“Ba phút sau chương trình tỉnh lại sẽ được kích hoạt.” Đông Quân nói: “Hãy đi theo nó.”
Lâm Tầm gật đầu: “Vâng.”
Hắn nhìn Đông Quân, cười với anh: “Gặp lại sau.”
Trong mắt Đông Quân như có lo lắng và không nỡ, nhưng cuối cùng vẫn cười một tiếng với hắn: “Gặp lại sau.”
Sau đó, Lâm Tầm thấy bóng dáng anh biến mất khỏi chỗ này.
Hắn biết không ai có thể thay thế hắn trải qua một vài quá trình, không ai có thể thay thế hắn đưa ra một vài quyết định, có những vụ cá cược, cũng chỉ có một mình hắn có thể làm.
Nhưng nếu như điểm cuối cùng của con đường này có một người đang chờ đợi, cũng không tính là cô độc.
Cho dù là vì nguyên nhân gì, hắn đã từng rời khỏi anh.
Vậy lần này, hắn sẽ đi về phía anh một lần nữa.
Hắn nhắm mắt lại.
Vào giây thứ một trăm tám mươi, một dòng điện khó nói lên lời che kín toàn thân hắn. Khác với sự đau đớn lúc trước, nó giống một cơn gió xuân mát lành, mà hắn giống một chiếc lông vũ bị gió nâng lên, mất đi tất cả ràng buộc hữu hình, càng bay càng cao trong gió.
— sau đó, ở điểm cao nhất, hắn bị cuốn vào vòng xoáy trên bầu trời.
Đến khi mở mắt ra lần nữa, hắn lại vào trong mơ.
Trong căn phòng mờ tối, đầu giường có những mẩu thuốc lá. Dài nhỏ, là loại Đông Quân thường dùng.
Trải qua những chuyện kinh tâm động phách lúc trước, thật ra đã có thể sờ đến một phần cái bóng ký ức, chỉ là những ký ức kia rất hư vô, giống cái bóng dưới mặt nước. Hắn không nhớ kỹ Đông Quân bắt đầu hút thuốc lá từ bao giờ, hẳn là khi Ngân Hà vừa thành lập, vào lúc bận rộn nhất và hỗn loạn nhất. Dùng thứ này cũng không có nguyên nhân gì đặc biệt, nó chỉ nâng cao tinh thần hơn cà phê mà thôi. Dưới tình huống thiếu nghỉ ngơi, con người sẽ dần dần mất trí, cà phê và trà có thể duy trì trí thông minh ở 80% ban đầu, thuốc lá lại có thể duy trì nó ở 95%. Cũng chưa đến mức thành nghiện, chẳng qua là một công cụ thôi.
Nhưng Lâm Tầm luôn không vui lắm.
Hắn cảm thấy cho dù vì Ngân Hà, cũng không phải ép buộc mình đến tình trạng như vậy.
Nhưng hắn sẽ không nói, hắn nghĩ đây là sự nghiệp mà Đông Quân yêu thích, là anh tự nguyện nỗ lực, là chuyện mình không có quyền xen vào — mặc dù hắn là bạn trai của Đông Quân.
Chỉ là có chút khó chịu, có chút, chua.
Đông Quân thường xuyên bận chuyện công ty đến khuya, hai năm đầu hắn sẽ ở Ngân Hà với anh, về sau càng ngày càng muộn, còn nằm trên bàn công tác ngủ gà ngủ gật, liền bị Đông Quân đóng gói ném về nhà, về sau không cho phép trở lại — sau đó chậm rãi chậm rãi thành thói quen nhắn tin tan làm, nhưng cũng không nhất định là tan làm, có thể là một tin nhắn “Đêm nay không trở về”.
Lâm Tầm cũng không cảm thấy gì, tiếp tục đọc luận văn của hắn thôi. Thật ra công việc của hắn không bận rộn lắm, lượng công việc của người viết thuật toán thua xa người viết mã nguồn, chỉ là mạch suy nghĩ càng thêm khó tìm. Cho nên mỗi ngày hắn không phải đọc luận văn thì chính là đọc luận văn trên đường. Vĩnh viễn thu hoạch tri thức, đây là một chuyện rất thú vị. Chỉ là có đôi khi ngẫu nhiên cũng sẽ nhớ lại căn phòng có cây sơn tra ngoài cửa sổ, cùng với người ở trong phòng đọc luận văn đến đêm khuya với hắn.
Nhưng thỉnh thoảng hắn cũng có hoạt động của mình, ví dụ như hôm nay sẽ có một hội nghĩ toán học ở thủ đô, hắn về hơi muộn, khi về nhà, Đông Quân đã trong phòng chờ hắn, vẻ mặt dường như có chút nguy hiểm.
Ngày đó hắn còn nhận được thư mời của IMU, một diễn đàn toán học quốc tế, tham dự hội nghị còn có mấy người bạn năm đó, nhưng thời gian rất dài, hai mươi lăm ngày. Đi hoặc không đi, thật ra Lâm Tầm thấy không quan trọng. Nhưng hắn vẫn nói cho Đông Quân.
Đông Quân nói: “Không cho phép.”
Lâm Tầm quay đầu, thở hổn hển mấy cái, người này đang hôn lên cổ hắn rất mạnh.
Giấc mơ lần trước của hắn chỉ đến chỗ này, nhưng lần này, cảnh tượng vẫn còn tiếp tục.
Hắn nở nụ cười, thả mềm giọng nói: “Nhưng em muốn đi.”
Đông Quân nhìn hắn trong cảnh lờ mờ, một lúc sau mới nhẹ nhàng hôn lên mặt hắn: “Vậy đi đi.”
Lâm Tầm: “…Ò.”
Đông Quân: “Gần đây không vui sao?”
“Không có việc gì.” Lâm Tầm đã quen nói hai chữ này, dừng một chút, lại nói: “Có một chút.”
Đông Quân: “Vậy ra ngoài giải sầu nhé.”
Lâm Tầm: “…Vâng.”
Hắn chôn đầu ở trước ngực Đông Quân.
Rõ ràng chuyện gì Đông Quân cũng nghe hắn, nhưng hắn lại không vui.
Hắn nhắm mắt lại, đột nhiên nhớ tới mười năm trước, lúc người bạn kia gõ cửa gọi hắn ra ngoài chơi đã bám chặt lấy cổ tay hắn, đôi mắt đỏ hồng nhìn hắn chằm chằm, không muốn hắn chơi với bất kì đứa trẻ xinh đẹp nào khác. Thế nhưng con người đều sẽ thay đổi.
Hắn lại nghĩ tới những tài liệu của mình ở Ngân Hà, phát hiện ngoại trừ lợi nhuận của Ngân Hà ra thì vẫn còn có một phần khác sẽ liên tục được gửi vào thẻ của hắn, hắn không có một quyền lực nhúng tay nhúng tay vào tập đoàn khổng lồ này.
Có lẽ, vật quan trọng của một người đang không ngừng đang biến hóa.
… Lúc nào đã cảm thấy Đông Quân bắt đầu không thích mình rồi?
Có lẽ chính là vào lúc này đi.
— Năm đó hắn hai mươi ba tuổi, hai năm sau, hắn rời khỏi Đông Quân, lại qua hai năm nữa, hắn rời khỏi thế giới này ở một mức độ nào đó.
Cũng may chỉ là mức độ nhất định.
Hắn chìm xuống dưới.
Tinh thần của hắn giống một chiếc lông vũ chìm xuống trong nước, mặt nước lăn tay từ từ đi xa, bong bóng nổi lên, cuối cùng không nhìn thấy nữa. Tất cả xung quanh đều trở thành biến sâu, vào lúc không có một ánh sáng nào, hắn lại nhẹ nhàng rơi vào lòng sông mềm mại.
Hắn giống như dần dần nặng hơn, hô hấp nâng lên hạ xuống, thậm chí mỗi một lần trái tim nhảy lên đều vượt qua áp lực của nước — hắn cũng không còn không bị ràng buộc như lông vũ nhẹ nhàng bay trong gió nữa, có thứ gì đó đang níu hắn lại.
Là cái gì?
— là thể xác trần thế.
Lâm Tầm mở choàng mắt.
Thế giới màu đen, không nhìn thấy bất kỳ vật gì, chỉ có ánh đèn yếu ớt lấm ta lấm tấm tràn vào bên trong ánh mắt hắn.
Giống như cách một lớp vỏ nặng nề, bên ngoài là những tiếng dụng cụ vang lên lanh lảnh, hắn giống như một người sinh sống quá lâu trong chân không, bất kỳ sắc thái và âm thanh gì đều phóng đại vô hạn trong giác quan của hắn, đến mức khó mà chịu được. Tiếng bước chân vội vã vang lên, một tiếng kim loại vang lên “keng”, ban đầu ánh sáng màu trắng bên ngoài rất chướng mắt, sau đó dần dần phóng đại.
Lâm Tầm suy nghĩ rất chậm, khoảng hai giây sau, hắn mới chậm chạp nghĩ, đây là Quả Hạch, hắn đang nằm trong Quả Hạch.
Ánh đèn rất nhu hòa — mặc dù vẫn tạo ra kích thích nhất định với võng mạc của hắn.
Hắn chậm rãi cuộn tròn ngón tay, mặc dù đầu ngón tay không thể động, nhưng hắn cảm nhận được sự tồn tại của cơ thể mình.
Phía trên xuất hiện một khuôn mặt người.
Lâm Tầm híp mắt, tất cả trước mắt đều rất mơ hồ, hắn miễn cưỡng nhận ra đây là bác sĩ bằng vào hình dáng ngũ quan.
Bác sĩ đang cười.
“Tỉnh!”
“Tôi đã nói không có vấn đề gì rồi, chưa bao giờ có ai chết dưới tay tôi cả, cậu cũng không thể trở thành tiền lệ.”
Lâm Tầm: “…”
“Nào.” Bác sĩ đưa tay: “Có thể ra, bên trong không tốt cho cơ thể khôi phục.”
Lâm Tầm nắm lấy cổ tay của hắn ta, được đưa ra ngoài, bên cạnh cái khoang của Quả Hạch chính là một cái giường. Hắn ngồi ở trên giường, nhìn khắp bốn phía, đây là một căn phòng không có cửa sổ, nhìn bố cục màu trắng, hắn cảm thấy hơi quen thuộc, nhưng lại nói không ra quen thuộc chỗ nào, rất nhiều ký ức của hắn vẫn không rõ rệt.
“Nhìn quen không?” Bác sĩ vừa gắn thiết bị gì đó lên tay hắn, vừa nói: “Công trình dưới mặt đất của nhà các cậu đó, an toàn cấp S luôn, nhìn đi, sau mặt tường kính có mấy cái máy, tôi mang cả tài sản tính mệnh của tôi đến đấy. Chữa cho một mình cậu vẫn dư xài.”
Thật ra Lâm Tầm cảm thấy hắn ta hơi ồn ào.
Nhưng hắn không có sức nói gì, chỉ có thể để mặc bác sĩ líu lo không ngừng.
“Trong bệnh viện của tôi cũng có thiết bị y như thế tất cả mọi người cho rằng cậu ở đó. Nhưng căn bản không phải, ý thức của cậu được tạo ra trong Quả Hạch này, sau đó chiếu rọi vào một Quả Hạch khác, từ Quả Hạch đó sẽ tiến vào thế giới giả tưởng. Nếu có người ngược dòng thế giới giả tưởng để tìm hiểu nơi phát ra ý thức của cậu, sẽ chỉ có thể tra được Quả Hạch kia thôi, nhưng bất kỳ thao tác gì ở Quả Hạch đó lại không thể gây tổn thương cho bản thân cậu được — không ngờ đúng là có người muốn thông qua Quả Hạch đó để hại chết cậu. Cậu ta nói cậu ta chỉ muốn đảm bảo cho cậu tuyệt đối an toàn theo thói quen, nhưng tôi vẫn rất kinh ngạc với hành động này, cậu nói xem ông xã cậu rốt cuộc là ai? Có cơ hội tôi có thể giải phẫu đầu óc của cậu ta chứ?”
Lâm Tầm thở hổn hển mấy cái, rốt cuộc nói: “Đông Quân… ở đâu?”
“Đang ở chỗ tôi, cậu ta thường xuyên ở đó, Eagle mới có thể xác nhận Quả Hạch mà bọn họ tìm đến mới là số liệu chính xác.” Bác sĩ nói: “Nhưng sau khi giải quyết xong cậu ta sẽ lại đến đây, cậu tỉnh nhanh thật, ban đầu tôi nghĩ sau khi cậu ta tới cậu mới tỉnh cơ, không ngờ tôi mới là người đầu tiên thấy cậu tỉnh lại, tôi có thể khoác lác tới tận đời sau…”
Lâm Tầm: “Anh nói nhiều quá.”
“Thông cảm một chút, cậu mà bất tỉnh là tôi phải chết. Cậu không biết đấy, cậu sống trong thế giới giả tưởng sung sướng như vậy, chúng tôi ở bên ngoài cứ như trải qua một trận chiến tranh, thật, tôi cũng không biết mình sống qua ba mươi ngày này kiểu gì nữa.”
Lâm Tầm nhìn ra cửa phòng, chậm rãi nói: “Cảm ơn, tôi…”
“Ngoan, cậu đừng nói gì.” Bác sĩ chuyển tới một bên khác: “Tôi đo mấy giá trị cho cậu.”
Lâm Tầm chỉ nhìn qua nơi đó, tất cả tiếng vang bên người dường như đã đi xa, toàn bộ thế giới rơi vào yên tĩnh hoàn toàn. Hắn giống một người mới đến nhân gian, không biết rốt cuộc mình ở nơi nào, đang nhìn cái gì.
Bỗng nhiên.
Khí nắm cửa khẽ động.
Cơ thể Lâm Tầm run rẩy.
Ngay sau đó, khi cánh cửa đóng kín ổn định trượt ra, một người đi vào.
— nhưng anh chỉ đi một bước rồi dừng ở đó, không còn tiến lên nữa.
Thời gian bị nhấn nút tạm dừng vào lúc này, Lâm Tầm nhìn chằm chằm vào Đông Quân.
Anh đang suy nghĩ gì? — Ngay cả chính hắn cũng không biết, lúc nhìn thấy bóng người quen thuộc này, hắn và anh nhìn nhau, thế giới trống rỗng.
Qua một phút — cũng có thể là năm phút, hoặc là mười phút, hắn mất đi những khái niệm đó.
Giọng nói của hắn run rẩy: “Anh… tới đây.”
Tiếng bước chân vang lên, Đông Quân đi tới chỗ hắn.
Hắn mãi mãi không quên được đôi mắt, mũi và bờ môi, vĩnh viễn không quên được mái tóc dài, cái cổ, hầu kết và bả vai — hắn mãi mãi không quên được người kia, cứ bước từng bước một đến chỗ hắn, càng ngày càng gần.
Thời gian như thủy triều lên xuống, vận mệnh liên tiếp, chỉ là khoảng cách mười mấy mét, nhưng lại giống mấy ngàn mét, giống mấy chục năm, giống giữa sống chết.
Anh đến trước mắt Lâm Tầm, lúc tay phải nắm lấy tay Lâm Tầm, dường như anh đang hơi run rẩy. Tay trái của anh vuốt ve gương mặt của Lâm Tầm, gạt những sợi tóc trên trán hắn ra, lại chậm rãi hướng xuống phía dưới miêu tả đôi mắt và bờ môi.
Lâm Tầm cứ ngẩng đầu kinh ngạc đối mặt với anh, hàng vạn lời muốn nói nổi sóng chập trùng trong lồng ngực, nhưng lại không nói nên lời. Hắn hận mình khi còn bé không học văn cho giỏi, lại không có thiên phú chơi đùa với ngôn ngữ như Cơ Cấu, hắn vốn nên nói tất cả những lời âu yếm nhất trên thế giới cho người trước mặt nghe, nhưng lại chỉ có thể sử dụng ngôn ngữ dễ hiểu nhất. Hắn há to miệng, cuối cùng chỉ có thể run giọng nói: “…Đã lâu không gặp.”
“Nhưng em…” Lâm Tầm cúi đầu nói.
Đông Quân: “Ừm?”
“Em vẫn muốn tỉnh lại trong thế giới hiện thực.” Lâm Tầm nói.
“Ngay ở chỗ này.” Đông Quân hôn lên trán hắn: “Anh sẽ cho em tất cả những gì có trong hiện thực, em muốn ai vào đây cũng được.”
“Em không muốn.” Lâm Tầm ngẩng đầu lên, ngón tay vuốt ve bên mặt Đông Quân: “Em muốn nhìn… anh trong hiện thực. Em không thể…không thể lại để anh ở đó một mình được nữa.”
Đông Quân: “Anh cũng không thể để em mạo hiểm.”
“Không tính là mạo hiểm.” Lâm Tầm nói: “Nếu em quên đi cái gì, hoặc là lại không nhớ rõ anh, anh hãy đến tìm em lần nữa. Anh cũng không cần theo đuổi em, em sẽ yêu lại anh lần thứ ba.”
Đông Quân nhìn chằm chằm hắn, sau khi trầm mặc một lúc lâu, anh nói: “Nếu em trở nên không thông minh thì sao?”
“Nếu trí lực của em bị tổn thương, không thể viết ra thuật toán có ý nghĩa, sẽ không có được bất kỳ thành tựu gì nữa, cũng không còn có thể dùng sáng tạo của mình để thay đổi thế giới.” Đông Quân nói thật nhỏ: “Như vậy còn không tính là mạo hiểm sao?”
Lâm Tầm ngơ ngác, mở to hai mắt, há to miệng, nhưng lại không nói ra được cái gì.
Đông Quân ôm hắn vào lòng: “Ngoan, ngay đây thôi.”
Trong sự trầm mặc, Lâm Tầm bỗng nhiên nói: “Không.”
Ánh mắt của hắn vượt qua bả vai Đông Quân, nhìn thấy ngàn vạn người dưới sân khấu đang hân hoan nhìn mình chằm chằm, bọn họ vỗ tay lớn tiếng khen hay cho hắn, bởi vì hắn đã sáng tạo ra giá trị. Hắn thích được nhìn như vậy, thích vinh quang và thành tựu, thích sáng tạo ra những thuật toán chưa từng có, thích trên thế giới này có dấu vết của mình.
“Em đồng ý.” Hắn nói khẽ: “Đồng ý mạo hiểm vì anh, có được không?”
“Đáng giá không?”
— “Đáng giá.”
Người ôm hắn khẽ run lên.
“…Được.”
— Một lần nữa trong hư không, Lâm Tầm và Đông Quân đối mặt.
“Ba phút sau chương trình tỉnh lại sẽ được kích hoạt.” Đông Quân nói: “Hãy đi theo nó.”
Lâm Tầm gật đầu: “Vâng.”
Hắn nhìn Đông Quân, cười với anh: “Gặp lại sau.”
Trong mắt Đông Quân như có lo lắng và không nỡ, nhưng cuối cùng vẫn cười một tiếng với hắn: “Gặp lại sau.”
Sau đó, Lâm Tầm thấy bóng dáng anh biến mất khỏi chỗ này.
Hắn biết không ai có thể thay thế hắn trải qua một vài quá trình, không ai có thể thay thế hắn đưa ra một vài quyết định, có những vụ cá cược, cũng chỉ có một mình hắn có thể làm.
Nhưng nếu như điểm cuối cùng của con đường này có một người đang chờ đợi, cũng không tính là cô độc.
Cho dù là vì nguyên nhân gì, hắn đã từng rời khỏi anh.
Vậy lần này, hắn sẽ đi về phía anh một lần nữa.
Hắn nhắm mắt lại.
Vào giây thứ một trăm tám mươi, một dòng điện khó nói lên lời che kín toàn thân hắn. Khác với sự đau đớn lúc trước, nó giống một cơn gió xuân mát lành, mà hắn giống một chiếc lông vũ bị gió nâng lên, mất đi tất cả ràng buộc hữu hình, càng bay càng cao trong gió.
— sau đó, ở điểm cao nhất, hắn bị cuốn vào vòng xoáy trên bầu trời.
Đến khi mở mắt ra lần nữa, hắn lại vào trong mơ.
Trong căn phòng mờ tối, đầu giường có những mẩu thuốc lá. Dài nhỏ, là loại Đông Quân thường dùng.
Trải qua những chuyện kinh tâm động phách lúc trước, thật ra đã có thể sờ đến một phần cái bóng ký ức, chỉ là những ký ức kia rất hư vô, giống cái bóng dưới mặt nước. Hắn không nhớ kỹ Đông Quân bắt đầu hút thuốc lá từ bao giờ, hẳn là khi Ngân Hà vừa thành lập, vào lúc bận rộn nhất và hỗn loạn nhất. Dùng thứ này cũng không có nguyên nhân gì đặc biệt, nó chỉ nâng cao tinh thần hơn cà phê mà thôi. Dưới tình huống thiếu nghỉ ngơi, con người sẽ dần dần mất trí, cà phê và trà có thể duy trì trí thông minh ở 80% ban đầu, thuốc lá lại có thể duy trì nó ở 95%. Cũng chưa đến mức thành nghiện, chẳng qua là một công cụ thôi.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Nhưng Lâm Tầm luôn không vui lắm.
Hắn cảm thấy cho dù vì Ngân Hà, cũng không phải ép buộc mình đến tình trạng như vậy.
Nhưng hắn sẽ không nói, hắn nghĩ đây là sự nghiệp mà Đông Quân yêu thích, là anh tự nguyện nỗ lực, là chuyện mình không có quyền xen vào — mặc dù hắn là bạn trai của Đông Quân.
Chỉ là có chút khó chịu, có chút, chua.
Đông Quân thường xuyên bận chuyện công ty đến khuya, hai năm đầu hắn sẽ ở Ngân Hà với anh, về sau càng ngày càng muộn, còn nằm trên bàn công tác ngủ gà ngủ gật, liền bị Đông Quân đóng gói ném về nhà, về sau không cho phép trở lại — sau đó chậm rãi chậm rãi thành thói quen nhắn tin tan làm, nhưng cũng không nhất định là tan làm, có thể là một tin nhắn “Đêm nay không trở về”.
Lâm Tầm cũng không cảm thấy gì, tiếp tục đọc luận văn của hắn thôi. Thật ra công việc của hắn không bận rộn lắm, lượng công việc của người viết thuật toán thua xa người viết mã nguồn, chỉ là mạch suy nghĩ càng thêm khó tìm. Cho nên mỗi ngày hắn không phải đọc luận văn thì chính là đọc luận văn trên đường. Vĩnh viễn thu hoạch tri thức, đây là một chuyện rất thú vị. Chỉ là có đôi khi ngẫu nhiên cũng sẽ nhớ lại căn phòng có cây sơn tra ngoài cửa sổ, cùng với người ở trong phòng đọc luận văn đến đêm khuya với hắn.
Nhưng thỉnh thoảng hắn cũng có hoạt động của mình, ví dụ như hôm nay sẽ có một hội nghĩ toán học ở thủ đô, hắn về hơi muộn, khi về nhà, Đông Quân đã trong phòng chờ hắn, vẻ mặt dường như có chút nguy hiểm.
Ngày đó hắn còn nhận được thư mời của IMU, một diễn đàn toán học quốc tế, tham dự hội nghị còn có mấy người bạn năm đó, nhưng thời gian rất dài, hai mươi lăm ngày. Đi hoặc không đi, thật ra Lâm Tầm thấy không quan trọng. Nhưng hắn vẫn nói cho Đông Quân.
Đông Quân nói: “Không cho phép.”
Lâm Tầm quay đầu, thở hổn hển mấy cái, người này đang hôn lên cổ hắn rất mạnh.
Giấc mơ lần trước của hắn chỉ đến chỗ này, nhưng lần này, cảnh tượng vẫn còn tiếp tục.
Hắn nở nụ cười, thả mềm giọng nói: “Nhưng em muốn đi.”
Đông Quân nhìn hắn trong cảnh lờ mờ, một lúc sau mới nhẹ nhàng hôn lên mặt hắn: “Vậy đi đi.”
Lâm Tầm: “…Ò.”
Đông Quân: “Gần đây không vui sao?”
“Không có việc gì.” Lâm Tầm đã quen nói hai chữ này, dừng một chút, lại nói: “Có một chút.”
Đông Quân: “Vậy ra ngoài giải sầu nhé.”
Lâm Tầm: “…Vâng.”
Hắn chôn đầu ở trước ngực Đông Quân.
Rõ ràng chuyện gì Đông Quân cũng nghe hắn, nhưng hắn lại không vui.
Hắn nhắm mắt lại, đột nhiên nhớ tới mười năm trước, lúc người bạn kia gõ cửa gọi hắn ra ngoài chơi đã bám chặt lấy cổ tay hắn, đôi mắt đỏ hồng nhìn hắn chằm chằm, không muốn hắn chơi với bất kì đứa trẻ xinh đẹp nào khác. Thế nhưng con người đều sẽ thay đổi.
Hắn lại nghĩ tới những tài liệu của mình ở Ngân Hà, phát hiện ngoại trừ lợi nhuận của Ngân Hà ra thì vẫn còn có một phần khác sẽ liên tục được gửi vào thẻ của hắn, hắn không có một quyền lực nhúng tay nhúng tay vào tập đoàn khổng lồ này.
Có lẽ, vật quan trọng của một người đang không ngừng đang biến hóa.
… Lúc nào đã cảm thấy Đông Quân bắt đầu không thích mình rồi?
Có lẽ chính là vào lúc này đi.
— Năm đó hắn hai mươi ba tuổi, hai năm sau, hắn rời khỏi Đông Quân, lại qua hai năm nữa, hắn rời khỏi thế giới này ở một mức độ nào đó.
Cũng may chỉ là mức độ nhất định.
Hắn chìm xuống dưới.
Tinh thần của hắn giống một chiếc lông vũ chìm xuống trong nước, mặt nước lăn tay từ từ đi xa, bong bóng nổi lên, cuối cùng không nhìn thấy nữa. Tất cả xung quanh đều trở thành biến sâu, vào lúc không có một ánh sáng nào, hắn lại nhẹ nhàng rơi vào lòng sông mềm mại.
Hắn giống như dần dần nặng hơn, hô hấp nâng lên hạ xuống, thậm chí mỗi một lần trái tim nhảy lên đều vượt qua áp lực của nước — hắn cũng không còn không bị ràng buộc như lông vũ nhẹ nhàng bay trong gió nữa, có thứ gì đó đang níu hắn lại.
Là cái gì?
— là thể xác trần thế.
Lâm Tầm mở choàng mắt.
Thế giới màu đen, không nhìn thấy bất kỳ vật gì, chỉ có ánh đèn yếu ớt lấm ta lấm tấm tràn vào bên trong ánh mắt hắn.
Giống như cách một lớp vỏ nặng nề, bên ngoài là những tiếng dụng cụ vang lên lanh lảnh, hắn giống như một người sinh sống quá lâu trong chân không, bất kỳ sắc thái và âm thanh gì đều phóng đại vô hạn trong giác quan của hắn, đến mức khó mà chịu được. Tiếng bước chân vội vã vang lên, một tiếng kim loại vang lên “keng”, ban đầu ánh sáng màu trắng bên ngoài rất chướng mắt, sau đó dần dần phóng đại.
Lâm Tầm suy nghĩ rất chậm, khoảng hai giây sau, hắn mới chậm chạp nghĩ, đây là Quả Hạch, hắn đang nằm trong Quả Hạch.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Ánh đèn rất nhu hòa — mặc dù vẫn tạo ra kích thích nhất định với võng mạc của hắn.
Hắn chậm rãi cuộn tròn ngón tay, mặc dù đầu ngón tay không thể động, nhưng hắn cảm nhận được sự tồn tại của cơ thể mình.
Phía trên xuất hiện một khuôn mặt người.
Lâm Tầm híp mắt, tất cả trước mắt đều rất mơ hồ, hắn miễn cưỡng nhận ra đây là bác sĩ bằng vào hình dáng ngũ quan.
Bác sĩ đang cười.
“Tỉnh!”
“Tôi đã nói không có vấn đề gì rồi, chưa bao giờ có ai chết dưới tay tôi cả, cậu cũng không thể trở thành tiền lệ.”
Lâm Tầm: “…”
“Nào.” Bác sĩ đưa tay: “Có thể ra, bên trong không tốt cho cơ thể khôi phục.”
Lâm Tầm nắm lấy cổ tay của hắn ta, được đưa ra ngoài, bên cạnh cái khoang của Quả Hạch chính là một cái giường. Hắn ngồi ở trên giường, nhìn khắp bốn phía, đây là một căn phòng không có cửa sổ, nhìn bố cục màu trắng, hắn cảm thấy hơi quen thuộc, nhưng lại nói không ra quen thuộc chỗ nào, rất nhiều ký ức của hắn vẫn không rõ rệt.
“Nhìn quen không?” Bác sĩ vừa gắn thiết bị gì đó lên tay hắn, vừa nói: “Công trình dưới mặt đất của nhà các cậu đó, an toàn cấp S luôn, nhìn đi, sau mặt tường kính có mấy cái máy, tôi mang cả tài sản tính mệnh của tôi đến đấy. Chữa cho một mình cậu vẫn dư xài.”
Thật ra Lâm Tầm cảm thấy hắn ta hơi ồn ào.
Nhưng hắn không có sức nói gì, chỉ có thể để mặc bác sĩ líu lo không ngừng.
“Trong bệnh viện của tôi cũng có thiết bị y như thế tất cả mọi người cho rằng cậu ở đó. Nhưng căn bản không phải, ý thức của cậu được tạo ra trong Quả Hạch này, sau đó chiếu rọi vào một Quả Hạch khác, từ Quả Hạch đó sẽ tiến vào thế giới giả tưởng. Nếu có người ngược dòng thế giới giả tưởng để tìm hiểu nơi phát ra ý thức của cậu, sẽ chỉ có thể tra được Quả Hạch kia thôi, nhưng bất kỳ thao tác gì ở Quả Hạch đó lại không thể gây tổn thương cho bản thân cậu được — không ngờ đúng là có người muốn thông qua Quả Hạch đó để hại chết cậu. Cậu ta nói cậu ta chỉ muốn đảm bảo cho cậu tuyệt đối an toàn theo thói quen, nhưng tôi vẫn rất kinh ngạc với hành động này, cậu nói xem ông xã cậu rốt cuộc là ai? Có cơ hội tôi có thể giải phẫu đầu óc của cậu ta chứ?”
Lâm Tầm thở hổn hển mấy cái, rốt cuộc nói: “Đông Quân… ở đâu?”
“Đang ở chỗ tôi, cậu ta thường xuyên ở đó, Eagle mới có thể xác nhận Quả Hạch mà bọn họ tìm đến mới là số liệu chính xác.” Bác sĩ nói: “Nhưng sau khi giải quyết xong cậu ta sẽ lại đến đây, cậu tỉnh nhanh thật, ban đầu tôi nghĩ sau khi cậu ta tới cậu mới tỉnh cơ, không ngờ tôi mới là người đầu tiên thấy cậu tỉnh lại, tôi có thể khoác lác tới tận đời sau…”
Lâm Tầm: “Anh nói nhiều quá.”
“Thông cảm một chút, cậu mà bất tỉnh là tôi phải chết. Cậu không biết đấy, cậu sống trong thế giới giả tưởng sung sướng như vậy, chúng tôi ở bên ngoài cứ như trải qua một trận chiến tranh, thật, tôi cũng không biết mình sống qua ba mươi ngày này kiểu gì nữa.”
Lâm Tầm nhìn ra cửa phòng, chậm rãi nói: “Cảm ơn, tôi…”
“Ngoan, cậu đừng nói gì.” Bác sĩ chuyển tới một bên khác: “Tôi đo mấy giá trị cho cậu.”
Lâm Tầm chỉ nhìn qua nơi đó, tất cả tiếng vang bên người dường như đã đi xa, toàn bộ thế giới rơi vào yên tĩnh hoàn toàn. Hắn giống một người mới đến nhân gian, không biết rốt cuộc mình ở nơi nào, đang nhìn cái gì.
Bỗng nhiên.
Khí nắm cửa khẽ động.
Cơ thể Lâm Tầm run rẩy.
Ngay sau đó, khi cánh cửa đóng kín ổn định trượt ra, một người đi vào.
— nhưng anh chỉ đi một bước rồi dừng ở đó, không còn tiến lên nữa.
Thời gian bị nhấn nút tạm dừng vào lúc này, Lâm Tầm nhìn chằm chằm vào Đông Quân.
Anh đang suy nghĩ gì? — Ngay cả chính hắn cũng không biết, lúc nhìn thấy bóng người quen thuộc này, hắn và anh nhìn nhau, thế giới trống rỗng.
Qua một phút — cũng có thể là năm phút, hoặc là mười phút, hắn mất đi những khái niệm đó.
Giọng nói của hắn run rẩy: “Anh… tới đây.”
Tiếng bước chân vang lên, Đông Quân đi tới chỗ hắn.
Hắn mãi mãi không quên được đôi mắt, mũi và bờ môi, vĩnh viễn không quên được mái tóc dài, cái cổ, hầu kết và bả vai — hắn mãi mãi không quên được người kia, cứ bước từng bước một đến chỗ hắn, càng ngày càng gần.
Thời gian như thủy triều lên xuống, vận mệnh liên tiếp, chỉ là khoảng cách mười mấy mét, nhưng lại giống mấy ngàn mét, giống mấy chục năm, giống giữa sống chết.
Anh đến trước mắt Lâm Tầm, lúc tay phải nắm lấy tay Lâm Tầm, dường như anh đang hơi run rẩy. Tay trái của anh vuốt ve gương mặt của Lâm Tầm, gạt những sợi tóc trên trán hắn ra, lại chậm rãi hướng xuống phía dưới miêu tả đôi mắt và bờ môi.
Lâm Tầm cứ ngẩng đầu kinh ngạc đối mặt với anh, hàng vạn lời muốn nói nổi sóng chập trùng trong lồng ngực, nhưng lại không nói nên lời. Hắn hận mình khi còn bé không học văn cho giỏi, lại không có thiên phú chơi đùa với ngôn ngữ như Cơ Cấu, hắn vốn nên nói tất cả những lời âu yếm nhất trên thế giới cho người trước mặt nghe, nhưng lại chỉ có thể sử dụng ngôn ngữ dễ hiểu nhất. Hắn há to miệng, cuối cùng chỉ có thể run giọng nói: “…Đã lâu không gặp.”
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro