Hũ mật (1)
Nhất Thập Tứ Châu
2024-11-20 22:27:51
“Nhưng mà, học trưởng…” Tiết Tân nói: “Sự nghiệp của anh, cũng không cần sao?”
“Tôi vốn không có.” Lâm Tầm bắt một chiếc taxi đêm khuya, thuận miệng nói một tiếng “Đến khu nhà Triều Dương” với tài xế, sau đó tiếp tục nói chuyện với Tiết Tân: “Không phải Ngân Hà vẫn luôn là của anh ấy sao? Tôi không thích kinh doanh công ty.”
Tiết Tân đầu bên kia muốn nói lại thôi, dường như muốn nói cái gì, lại không tìm thấy từ thích hợp.
“Nhưng mà cậu yên tâm.” Lâm Tầm mỉm cười, nói khẽ: “Thứ gì nên viết, tôi vẫn sẽ tiếp tục viết, tôi cũng chỉ có thể làm việc đó thôi.”
Tiết Tân bên kia yên lặng, có vẻ cuối cùng đã không còn chấp nhất với hiện trạng của hắn nữa: “Học trưởng không hổ là học trưởng. Nhưng thành quả quý giá cũng không thể dùng để thay đổi cuộc sống của mọi người trong hiện thực, vẫn sẽ rất tiếc nuối đi.”
Lâm Tầm: “Không quan trọng.”
Tiết Tân khe khẽ thở dài.
Lâm Tầm rất quen với kiểu thở dài này rồi, lúc trước hắn từ bỏ tiếp tục đào tạo sâu, rời khỏi trường tự mình làm việc nhưng mãi vẫn không có thành quả, cũng từng nghe người khác phát ra tiếng cảm thán kiểu này.
“Tôi sống rất tốt.” Lâm Tầm lấy câu nói này để kết thúc cuộc trò chuyện: “Về sau cậu cũng không cần tới nữa, tạm biệt.”
Hắn gọn gàng dứt khoát cúp điện thoại, giống như chiếc xe này đang dứt khoát lao vụt trên đường cái vậy.
Trở lại khu nhà Triều Dương, bầu trời mới hơi sáng, mấy ngôi sao còn đang lấp lóe ở chân trời. Nhưng mấy vị lão tiền bối như Tiêu Dao Tử, lão Hoắc đã rời giường, đang tụ tập ở trên quảng trường nhỏ trong khu nhà. Bọn họ người thì luyện kiếm, người thì đánh quyền.
Thấy Lâm Tầm đến, các tiền bối thi nhau chào hỏi, lão Hoắc cũng rất kinh ngạc: “Thằng nhóc này, sao hôm nay lại chịu khó như vậy?”
Lâm Tầm nghĩ thầm các trưởng bối hiểu nhầm rồi, hắn chỉ muốn về nhà đi ngủ, mà không phải lần đầu tiên dậy sớm luyện công buổi sáng. Nhưng nếu đã các trưởng bối đã tán dương hắn chịu khó, hắn cũng chỉ có thể lá mặt lá trái rèn luyện một phen — thật ra hắn không thích tập thể thao, căn bản không muốn rèn luyện.
Cũng may lúc này, một âm thanh tự nhiên vang lên, giải cứu hắn: “Toán Nhi? Tới đây ngồi một chút với tỷ tỷ.”
Lâm Tầm vui vẻ nhảy nhót đến chỗ ghế dài ở một bên, ngồi cạnh bên người Bích Hải tiên tử: “Sao tiên tử cũng ở đây vậy.”
Hôm nay Bích Hải tiên tử mặc một chiếc váy dài rộng rãi, áo choàng lụa trắng, buôn lỏng tựa vào lưng ghế dài, ưu nhã tiên khí, nói: “Sáng sớm có tử khí, hữu ích cho việc tu luyện, tôi đến để cảm ngộ. Cậu thì sao, làm sao cũng tới?”
“Viết mã nguồn hơi mệt.” Lâm Tầm nói: “Ra thư giãn một tí.”
“Không phải là viết tới bây giờ chứ?” Bích Hải tiên tử khẽ mắng: “Bây giờ còn trẻ không chú ý đến sức khỏe, mấy năm nữa thì phải làm sao?”
Lâm Tầm ngoan ngoãn lên tiếng, cũng ngồi tại trên ghế dài ngẩn người với cô, nói là để tu thân dưỡng tính.
Sáng sớm đầu hạ, gió mát mang theo từng ý lạnh, hôm qua có mưa, thế là trong không khí vẫn còn một mùi hương hỗn hợp giữa cỏ xanh và bùn đất.
Tình cảnh này khiến người ta cảm thấy rất dễ chịu.
Lâm Tầm híp mắt, trong buổi sáng hiếm có này, hắn thoải mái đến mức hoảng hốt.
Bích Hải tiên tử bên cạnh hắn có vẻ cũng rất hài lòng, bắt đầu nhẹ nhàng ngâm nga một điệu hát dân gian, giai điệu khác với những ca khúc hiện đại trầm bổng du dương, rất cổ điển, cũng rất mờ mịt, chắc là bài hát của ngườ tu tiêni.
Cô hát: “Thử hỏi… Thử hỏi khách danh lợi, học trường sinh thế nào.”. Truyện Thám Hiểm
Lại nhẹ nhàng hát: “Không bằng từ đây khoan thai trèo lên ngọc kinh(*).”
(*) Ngọc kinh là cách đạo gia gọi nơi ở của thiên đế
Giọng hát của cô rất đẹp, bay lên chân trời ráng màu, vào lúc này, thậm chí Lâm Tầm cũng muốn quên đi tất cả, tu tiên vấn đạo học trường sinh.
Nhưng vẫn chưa được. Tất cả tình huống trước mắt đã rõ ràng, người thật của hắn nửa chết nửa sống, bị đặt trong một Quả Hạch không biết là phiên bản nào.
Người khác còn sống, tiêu tiền.
Hắn còn sống, hao tốn điện.
Hắn nhắm mắt lại, tiến vào không gian hệ thống yên tĩnh.
“Ê.” Hắn nói với màn hình hệ thống: “Hệ thống?”
Hệ thống không hề có động tĩnh gì.
Lâm Tầm tiếp tục: “Con trai?”
Hệ thống vẫn tiếp tục không có động tĩnh gì.
Lâm Tầm: “Con trai? Vì sao không để ý tới tôi? Tức giận? Đừng mà.”
Hệ thống cứ như chết máy.
Lâm Tầm sờ lên mũi, không còn tiếp tục nữa, mà đi đến giao diện nhiệm vụ.
Giao diện nhiệm vụ chỉ có một nhiệm vụ. Nhiệm vụ chính tuyến: Đạp nát hư không.
Tiến độ: 0.
“Nếu đạp nát hư không là để tôi tỉnh lại trong hiện thực.” Lâm Tầm nói: “Cậu phải giúp tôi chứ? Tôi không thể vất vả tỉnh lại trong hiện thực, sau đó lại rơi vào trong tay tên kia được. Hay là, nhất định tôi phải hoàn thành nhiệm vụ này, cậu mới có thể dẫn tôi rời khỏi đây an toàn?”
“Nhưng cho dù như thế nào. Tôi cũng là cha cậu, cho tôi chút nhắc nhở không được sao? Có thể viết ra Lạc Thần là năng lực cực hạn của tôi bây giờ. Nếu tôi thật sự không thể tỉnh lại, còn phải quay đầu cầu xin đàn em, vậy thì mất mặt lắm, huống chi hắn ta còn đứng sai trận doanh, nguy hiểm như vậy.”
Âm thanh hệ thống vang lên: “Hệ thống đang bận, xin hãy thử lại.”
Lâm Tầm: “Thôi.”
Vẫn nên tự đi thì hơn.
Hắn tu tiên, nhưng cũng không thành tiên được.
Hắn chỉ là một khách danh lợi trong thế gian, đời này cũng không thể vô dục vô cầu.
Lá cây rơi vào mặt nước, còn có thể tạo ra một vòng gợn sóng, người sống, cũng nên sáng tạo ra vài thứ.
— Hắn mở to mắt, đứng dậy đi về phía trước mà không thèm quay đầu lại, cảm thấy mình vẫn rất tiêu sái.
Xe đến trước núi không hãm được, thuyền đến đầu cầu tự nhiên lật, đi trước.
— Vừa mở cửa ra, liền nhìn thấy một cái bóng màu trắng nhảy lên, bám ống quần hắn bò lên, không ngừng muốn chui vào lòng hắn.
Lâm Tầm đưa tay ôm chặt Con Trỏ Chuột, đầu tiên là cúi đầu hôn lên cái đầu lông xù của nó, sau đó lại xoa tai: “…Ngoan, bảo bối.”
Con Trỏ Chuột nằm trong ngực hắn không ra.
Thế là Lâm Tầm liền ôm mèo, không hề nể mặt đạp cửa phòng của Vương An Toàn: “Rời giường dọn gạch!”
“Dọn gạch cái gì…” Vương An Toàn bị đánh thức từ chối không hợp tác: “Chúng ta nằm chờ tranh tài không được sao?”
Lâm Tầm lạnh lùng: “Làm bài tập.”
Vòng thi đầu tiên thanh thế to lớn, nhưng rốt cuộc vẫn chỉ là vòng thi loại, không thể che giấu được bản chất đãi cát lấy vàng. Nhưng đến vòng cuối cùng, mọi người đều là vàng hàng thật giá thật — nhất là mấy đội của công ty lớn còn chưa ra sân, ai dám nói mình mạnh hơn bọn họ?
Cho nên, vào đêm trước vòng cuối cùng, ngoại trừ làm tốt bài tập, thu thập tin tức của đối thủ ra, thì một việc không thể thiếu đó chính là xây dựng tâm lý.
Thời gian hai ngày trôi qua rất nhanh, vòng cuối cùng của hội chợ khoa học kỹ thuật đã đến đúng hạn. Cũng ở bảo tàng triển lãm khoa học kỹ thuật, nhưng đổi sang nhà 1 xịn xò hơn, cũng chứa được nhiều người nhất, bầu không khí nghiêm túc hơn vòng loại rất nhiều, sức nóng trên mạng cũng tăng vọt chưa từng có. Mấy người Lâm Tầm và Cơ Cấu ngồi trong phòng chuẩn bị sau cánh gà, trên màn hình lấp lóe lịch đấu, khác với vòng loại là từng đội một rút số ngẫu nhiên lên sân như ong vỡ tổ, vòng cuối cùng là chia theo nhóm, nói cách khác — cùng một loại sản phẩm sẽ được chia vào một nhóm, sau đó mới bốc thăm ngẫu nhiên ra sân, đợi đến khi mấy đội này dự thi xong, ban giám khảo sẽ tiến hành thống nhất bầu bằng phiếu, quyết định thứ tự của mấy sản phẩm đó.
“Đội chúng ta ra sau.” Vương An Toàn đang xem thông tin, “Sản phẩm trí tuệ nhân tạo ra sân cuối cùng, chắc còn 7, 8 tiếng nữa mới đến chúng ta.”
Lâm Tầm: “Đội chúng ta xếp số mấy?”
“Đúng dịp lắm, cũng là đội cuối cùng luôn.” Vương An Toàn nói: “Nhưng thứ hai từ dưới lên là Eagle.”
Lâm Tầm: “Cũng được, khá thú vị.”
Vương An Toàn: “Vậy là cậu nắm chắc phần thắng?”
“Không.” Lâm Tầm thở dài một hơi, dùng sức vuốt lông Con Trỏ Chuột: “Tớ yến lắm, còn thấy hơi khẩn trương, có cách nào để tớ vượt qua bảy, tám tiếng này không?”
Vương An Toàn: “Thì cậu cứ chơi chứ sao.”
Lâm Tầm vừa ôm mèo, vừa mở điện thoại ra, bắt đầu chơi.
Chỉ là mới lên mạng, tiêu đề to đùng đã nhảy ra ngoài.
“Đánh cược đi, Đông Quân có xuất hiện ở vòng cuối hội chợ khoa học kỹ thuật không?”
“Lại là một năm của khoa học, vòng nguyệt quế sẽ rơi vào nhà nào?”
“Người khác hai mươi tuổi: Hơn hai mươi luận văn đăng báo, quán quân vòng loại hội chợ khoa học kỹ thuật, bạn trai tai tiếng của Đông Quân. Bạn thì sao?”
“Câu hỏi cho trí tuệ nhân tạo: Liệu có đi ngược lại luân lý không? Nó đã chủ động nói ra đáp án.”
Lâm Tầm: “…”
Hắn nắm chặt tai Con Trỏ Chuột.
Rốt cuộc mấy thứ lung tung kia được tạo ra trong thế giới này kiểu gì vậy?
Nhưng mà — dù sao Đông Quân của mấy người sẽ không xuất hiện ở hội chợ đâu.
Trong thế giới hư giả này, chỉ có mèo dưới tay còn có chút nhiệt độ.
“Tôi vốn không có.” Lâm Tầm bắt một chiếc taxi đêm khuya, thuận miệng nói một tiếng “Đến khu nhà Triều Dương” với tài xế, sau đó tiếp tục nói chuyện với Tiết Tân: “Không phải Ngân Hà vẫn luôn là của anh ấy sao? Tôi không thích kinh doanh công ty.”
Tiết Tân đầu bên kia muốn nói lại thôi, dường như muốn nói cái gì, lại không tìm thấy từ thích hợp.
“Nhưng mà cậu yên tâm.” Lâm Tầm mỉm cười, nói khẽ: “Thứ gì nên viết, tôi vẫn sẽ tiếp tục viết, tôi cũng chỉ có thể làm việc đó thôi.”
Tiết Tân bên kia yên lặng, có vẻ cuối cùng đã không còn chấp nhất với hiện trạng của hắn nữa: “Học trưởng không hổ là học trưởng. Nhưng thành quả quý giá cũng không thể dùng để thay đổi cuộc sống của mọi người trong hiện thực, vẫn sẽ rất tiếc nuối đi.”
Lâm Tầm: “Không quan trọng.”
Tiết Tân khe khẽ thở dài.
Lâm Tầm rất quen với kiểu thở dài này rồi, lúc trước hắn từ bỏ tiếp tục đào tạo sâu, rời khỏi trường tự mình làm việc nhưng mãi vẫn không có thành quả, cũng từng nghe người khác phát ra tiếng cảm thán kiểu này.
“Tôi sống rất tốt.” Lâm Tầm lấy câu nói này để kết thúc cuộc trò chuyện: “Về sau cậu cũng không cần tới nữa, tạm biệt.”
Hắn gọn gàng dứt khoát cúp điện thoại, giống như chiếc xe này đang dứt khoát lao vụt trên đường cái vậy.
Trở lại khu nhà Triều Dương, bầu trời mới hơi sáng, mấy ngôi sao còn đang lấp lóe ở chân trời. Nhưng mấy vị lão tiền bối như Tiêu Dao Tử, lão Hoắc đã rời giường, đang tụ tập ở trên quảng trường nhỏ trong khu nhà. Bọn họ người thì luyện kiếm, người thì đánh quyền.
Thấy Lâm Tầm đến, các tiền bối thi nhau chào hỏi, lão Hoắc cũng rất kinh ngạc: “Thằng nhóc này, sao hôm nay lại chịu khó như vậy?”
Lâm Tầm nghĩ thầm các trưởng bối hiểu nhầm rồi, hắn chỉ muốn về nhà đi ngủ, mà không phải lần đầu tiên dậy sớm luyện công buổi sáng. Nhưng nếu đã các trưởng bối đã tán dương hắn chịu khó, hắn cũng chỉ có thể lá mặt lá trái rèn luyện một phen — thật ra hắn không thích tập thể thao, căn bản không muốn rèn luyện.
Cũng may lúc này, một âm thanh tự nhiên vang lên, giải cứu hắn: “Toán Nhi? Tới đây ngồi một chút với tỷ tỷ.”
Lâm Tầm vui vẻ nhảy nhót đến chỗ ghế dài ở một bên, ngồi cạnh bên người Bích Hải tiên tử: “Sao tiên tử cũng ở đây vậy.”
Hôm nay Bích Hải tiên tử mặc một chiếc váy dài rộng rãi, áo choàng lụa trắng, buôn lỏng tựa vào lưng ghế dài, ưu nhã tiên khí, nói: “Sáng sớm có tử khí, hữu ích cho việc tu luyện, tôi đến để cảm ngộ. Cậu thì sao, làm sao cũng tới?”
“Viết mã nguồn hơi mệt.” Lâm Tầm nói: “Ra thư giãn một tí.”
“Không phải là viết tới bây giờ chứ?” Bích Hải tiên tử khẽ mắng: “Bây giờ còn trẻ không chú ý đến sức khỏe, mấy năm nữa thì phải làm sao?”
Lâm Tầm ngoan ngoãn lên tiếng, cũng ngồi tại trên ghế dài ngẩn người với cô, nói là để tu thân dưỡng tính.
Sáng sớm đầu hạ, gió mát mang theo từng ý lạnh, hôm qua có mưa, thế là trong không khí vẫn còn một mùi hương hỗn hợp giữa cỏ xanh và bùn đất.
Tình cảnh này khiến người ta cảm thấy rất dễ chịu.
Lâm Tầm híp mắt, trong buổi sáng hiếm có này, hắn thoải mái đến mức hoảng hốt.
Bích Hải tiên tử bên cạnh hắn có vẻ cũng rất hài lòng, bắt đầu nhẹ nhàng ngâm nga một điệu hát dân gian, giai điệu khác với những ca khúc hiện đại trầm bổng du dương, rất cổ điển, cũng rất mờ mịt, chắc là bài hát của ngườ tu tiêni.
Cô hát: “Thử hỏi… Thử hỏi khách danh lợi, học trường sinh thế nào.”. Truyện Thám Hiểm
Lại nhẹ nhàng hát: “Không bằng từ đây khoan thai trèo lên ngọc kinh(*).”
(*) Ngọc kinh là cách đạo gia gọi nơi ở của thiên đế
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Giọng hát của cô rất đẹp, bay lên chân trời ráng màu, vào lúc này, thậm chí Lâm Tầm cũng muốn quên đi tất cả, tu tiên vấn đạo học trường sinh.
Nhưng vẫn chưa được. Tất cả tình huống trước mắt đã rõ ràng, người thật của hắn nửa chết nửa sống, bị đặt trong một Quả Hạch không biết là phiên bản nào.
Người khác còn sống, tiêu tiền.
Hắn còn sống, hao tốn điện.
Hắn nhắm mắt lại, tiến vào không gian hệ thống yên tĩnh.
“Ê.” Hắn nói với màn hình hệ thống: “Hệ thống?”
Hệ thống không hề có động tĩnh gì.
Lâm Tầm tiếp tục: “Con trai?”
Hệ thống vẫn tiếp tục không có động tĩnh gì.
Lâm Tầm: “Con trai? Vì sao không để ý tới tôi? Tức giận? Đừng mà.”
Hệ thống cứ như chết máy.
Lâm Tầm sờ lên mũi, không còn tiếp tục nữa, mà đi đến giao diện nhiệm vụ.
Giao diện nhiệm vụ chỉ có một nhiệm vụ. Nhiệm vụ chính tuyến: Đạp nát hư không.
Tiến độ: 0.
“Nếu đạp nát hư không là để tôi tỉnh lại trong hiện thực.” Lâm Tầm nói: “Cậu phải giúp tôi chứ? Tôi không thể vất vả tỉnh lại trong hiện thực, sau đó lại rơi vào trong tay tên kia được. Hay là, nhất định tôi phải hoàn thành nhiệm vụ này, cậu mới có thể dẫn tôi rời khỏi đây an toàn?”
“Nhưng cho dù như thế nào. Tôi cũng là cha cậu, cho tôi chút nhắc nhở không được sao? Có thể viết ra Lạc Thần là năng lực cực hạn của tôi bây giờ. Nếu tôi thật sự không thể tỉnh lại, còn phải quay đầu cầu xin đàn em, vậy thì mất mặt lắm, huống chi hắn ta còn đứng sai trận doanh, nguy hiểm như vậy.”
Âm thanh hệ thống vang lên: “Hệ thống đang bận, xin hãy thử lại.”
Lâm Tầm: “Thôi.”
Vẫn nên tự đi thì hơn.
Hắn tu tiên, nhưng cũng không thành tiên được.
Hắn chỉ là một khách danh lợi trong thế gian, đời này cũng không thể vô dục vô cầu.
Lá cây rơi vào mặt nước, còn có thể tạo ra một vòng gợn sóng, người sống, cũng nên sáng tạo ra vài thứ.
— Hắn mở to mắt, đứng dậy đi về phía trước mà không thèm quay đầu lại, cảm thấy mình vẫn rất tiêu sái.
Xe đến trước núi không hãm được, thuyền đến đầu cầu tự nhiên lật, đi trước.
— Vừa mở cửa ra, liền nhìn thấy một cái bóng màu trắng nhảy lên, bám ống quần hắn bò lên, không ngừng muốn chui vào lòng hắn.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Lâm Tầm đưa tay ôm chặt Con Trỏ Chuột, đầu tiên là cúi đầu hôn lên cái đầu lông xù của nó, sau đó lại xoa tai: “…Ngoan, bảo bối.”
Con Trỏ Chuột nằm trong ngực hắn không ra.
Thế là Lâm Tầm liền ôm mèo, không hề nể mặt đạp cửa phòng của Vương An Toàn: “Rời giường dọn gạch!”
“Dọn gạch cái gì…” Vương An Toàn bị đánh thức từ chối không hợp tác: “Chúng ta nằm chờ tranh tài không được sao?”
Lâm Tầm lạnh lùng: “Làm bài tập.”
Vòng thi đầu tiên thanh thế to lớn, nhưng rốt cuộc vẫn chỉ là vòng thi loại, không thể che giấu được bản chất đãi cát lấy vàng. Nhưng đến vòng cuối cùng, mọi người đều là vàng hàng thật giá thật — nhất là mấy đội của công ty lớn còn chưa ra sân, ai dám nói mình mạnh hơn bọn họ?
Cho nên, vào đêm trước vòng cuối cùng, ngoại trừ làm tốt bài tập, thu thập tin tức của đối thủ ra, thì một việc không thể thiếu đó chính là xây dựng tâm lý.
Thời gian hai ngày trôi qua rất nhanh, vòng cuối cùng của hội chợ khoa học kỹ thuật đã đến đúng hạn. Cũng ở bảo tàng triển lãm khoa học kỹ thuật, nhưng đổi sang nhà 1 xịn xò hơn, cũng chứa được nhiều người nhất, bầu không khí nghiêm túc hơn vòng loại rất nhiều, sức nóng trên mạng cũng tăng vọt chưa từng có. Mấy người Lâm Tầm và Cơ Cấu ngồi trong phòng chuẩn bị sau cánh gà, trên màn hình lấp lóe lịch đấu, khác với vòng loại là từng đội một rút số ngẫu nhiên lên sân như ong vỡ tổ, vòng cuối cùng là chia theo nhóm, nói cách khác — cùng một loại sản phẩm sẽ được chia vào một nhóm, sau đó mới bốc thăm ngẫu nhiên ra sân, đợi đến khi mấy đội này dự thi xong, ban giám khảo sẽ tiến hành thống nhất bầu bằng phiếu, quyết định thứ tự của mấy sản phẩm đó.
“Đội chúng ta ra sau.” Vương An Toàn đang xem thông tin, “Sản phẩm trí tuệ nhân tạo ra sân cuối cùng, chắc còn 7, 8 tiếng nữa mới đến chúng ta.”
Lâm Tầm: “Đội chúng ta xếp số mấy?”
“Đúng dịp lắm, cũng là đội cuối cùng luôn.” Vương An Toàn nói: “Nhưng thứ hai từ dưới lên là Eagle.”
Lâm Tầm: “Cũng được, khá thú vị.”
Vương An Toàn: “Vậy là cậu nắm chắc phần thắng?”
“Không.” Lâm Tầm thở dài một hơi, dùng sức vuốt lông Con Trỏ Chuột: “Tớ yến lắm, còn thấy hơi khẩn trương, có cách nào để tớ vượt qua bảy, tám tiếng này không?”
Vương An Toàn: “Thì cậu cứ chơi chứ sao.”
Lâm Tầm vừa ôm mèo, vừa mở điện thoại ra, bắt đầu chơi.
Chỉ là mới lên mạng, tiêu đề to đùng đã nhảy ra ngoài.
“Đánh cược đi, Đông Quân có xuất hiện ở vòng cuối hội chợ khoa học kỹ thuật không?”
“Lại là một năm của khoa học, vòng nguyệt quế sẽ rơi vào nhà nào?”
“Người khác hai mươi tuổi: Hơn hai mươi luận văn đăng báo, quán quân vòng loại hội chợ khoa học kỹ thuật, bạn trai tai tiếng của Đông Quân. Bạn thì sao?”
“Câu hỏi cho trí tuệ nhân tạo: Liệu có đi ngược lại luân lý không? Nó đã chủ động nói ra đáp án.”
Lâm Tầm: “…”
Hắn nắm chặt tai Con Trỏ Chuột.
Rốt cuộc mấy thứ lung tung kia được tạo ra trong thế giới này kiểu gì vậy?
Nhưng mà — dù sao Đông Quân của mấy người sẽ không xuất hiện ở hội chợ đâu.
Trong thế giới hư giả này, chỉ có mèo dưới tay còn có chút nhiệt độ.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro