Ngôn Ngữ C Tu Tiên

Khe hở (3)

Nhất Thập Tứ Châu

2024-11-20 22:27:51

Chỉ thấy Con Trỏ Chuột nhắm hai mắt lại, cái bụng lật một cái, phàm trần tục thế không có quan hệ gì với nó nữa.

Đối mặt với một con mèo chống cự tiêu cực, Lâm Tầm biết làm gì được?

Lâm Tầm không biết làm gì, thậm chí còn phải vuốt lông cho nó.

Vuốt lông Con Trỏ Chuột xong, còn phải giải thích với Đông Quân.

Một con trỏ chuột vui vẻ: Không, không phải ý này. Gần đây tôi không thức đêm.

Đông Quân: Ừ.

Giọng điệu trả lời vẫn là ngắn gọn lãnh đạm như cũ, thậm chí còn tích chữ như vàng, đại khái là công việc bề bộn đi.

Lâm Tầm liền không tiếp tục đối thoại với anh nữa, hắn không có chuyện để làm, liền ôm mèo dựa vào vào tường, đứng một chỗ quan sát với sư huynh Thường Tịch.

Dựa vào lão Hoắc, Tiêu Dao Tử và Vạn Thiền đại sư còn chưa đủ, mỗi người bọn họ bắt đầu gọi điện thoại, nửa giờ sau, Hồ Điệp phu nhân, Phượng Hoàng phu nhân, Cô Sơn Kiếm quân, Ngự Phong chân nhân vân vân, đều đến đông đủ — đây đều là các tiền bối Nguyên Anh trong giới Tu Chân, gần như hợp thành toàn bộ sức chiến đấu cao nhất của giới Tu Chân.

Chỉ thấy Thần Cơ chân nhân đứng đầu tiên, cầm một quẻ bàn trong tay, dẫn đầu bày trận. Các vị tiền bối ngồi xuống ngay tại chỗ, tay kết đủ loại pháp ấn, vô số luồng khí dâng lên từ trên người bọn họ, xen lẫn ở giữa không trung, hình thành một dòng khí mênh mông khổng lồ, cuốn vào lối đi đen sì kia.  

Cửa vào đang thu nhỏ lại với tốc độ mắt thường có thể nhìn thấy.

Lâm Tầm ôm Con Trỏ Chuột nhìn về phía bên kia, cái cửa đen sì trong mắt hắn là vô số mã nguồn, mà khi các tiền bối tu sửa, một ít mã nguồn lặng lẽ xảy ra biến hóa.

“Sư huynh.” Hắn nói với Thường Tịch: “Anh nhìn khe hở kia, nhìn thấy cái gì?”

Thường Tịch nói: “Bể khổ chúng sinh.”

“Cái gì?” Lâm Tầm bỗng chốc chưa kịp phản ứng.

“Tôi không có văn hóa lắm.” Hắn nói: “Sư huynh, anh có thể nói cụ thể một chút không.”

Thường Tịch trầm mặc một hồi, nói: “Tôi nhìn thấy bên trong là biển máu, ác niệm, oan nghiệt, tâm ma bốc lên.”

Lâm Tầm như có điều suy nghĩ.

Hắn nghĩ trong chốc lát, lại hỏi Thường Tịch: “Mỗi người nhìn thấy đều giống nhau sao?”

“Có lẽ có khác biệt.” Thường Tịch nói: “Nhưng cơ bản đều giống nhau.”

Lâm Tầm: “Nếu… tôi nói nếu, anh tiến vào khe hở Ma giới, phải nghĩ cách ra ngoài, anh sẽ làm gì?”

Thường Tịch: “Vượt qua tâm ma, có lẽ có thể thoát ra, nhưng cơ hội rất xa vời.”

Lâm Tầm cũng không biết nên nói như thế nào.

Cho dù hắn có nói, chỉ sợ cũng không có ai tin.

Trầm ngâm hồi lâu, hắn nói: “Sư phụ tôi nói mọi thứ đều được tạo ra từ linh khí ngũ hành, hiểu được linh khí ngũ hành, sẽ có thể đạt được lý lẽ vạn vật vận hành. Nếu… người tu tiên đều có ‘Đạo’ của mình, sau đó bọn họ dùng cách nói của mình để giải thích thế giới, nó có đúng không?”

“Hoặc là có một câu.” Lâm Tầm ngẫm nghĩ: “Giải cấu trúc?”

(*) Giải cấu trúc là một cách tiếp cận để hiểu mối quan hệ giữa văn bản và ý nghĩa. Nó được bắt nguồn bởi nhà triết học Jacques Derrida.

Thường Tịch: “Cậu lại biết ‘Giải cấu trúc’ cơ à.”

Lâm Tầm: “…”

Hắn tiếp tục nói: “Mọi người dùng “đạo” của mọi người để giải cấu trúc thế giới. Nếu thế giới ở trong mắt mọi người là linh khí, trong mắt tôi là mã nguồn, vậy cũng không có gì kỳ quái, chỉ là “đạo” của chúng ta khác biệt. Có thể nói như vậy không?”

“Mặc dù tôi cảm thấy cậu nói không đúng.” Sư huynh Thường Tịch nói: “Nhưng có vẻ cũng có lý.”

“Cho nên, chỉ là “đạo” không giống, thế giới vẫn là thế giới này.” Hắn nhìn Thường Tịch, “Thế giới là chân thật, đúng không?”

Thường Tịch: “Đây là vấn đề triết học.”

Lâm Tầm đau đầu: “Tôi muốn xác nhận thế giới này là chân thật.”

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Thường Tịch nhìn hắn chằm chằm: “Tôi cho rằng là.”

“Được.” Lâm Tầm chân thành nói: “Cảm ơn sư huynh.”

Sư huynh: “Thứ tư trường tôi có một buổi toạ đàm, cậu có thể đi nghe một chút.”

Lâm Tầm: “Tôi sẽ cân nhắc.”

“Nếu cậu muốn đến, có lẽ tôi không thể dẫn đi được. Mấy ngày kế tiếp tôi muốn bế quan.”

Lâm Tầm: “Sư huynh lại có tiến cảnh rồi sao?”

Thường Tịch: “Có lẽ có thể tới Kim Đan.”

Lâm Tầm: “Chúc mừng sư huynh.”

Chúc mừng sư huynh xong, hắn bắt đầu yên lặng nhìn các tiền bối thi pháp, nhưng không được bao lâu, liền nhận được tin nhắn Wechat của “Lục Hoa Trong Quân”.

Lục Hoa Trong Quân: …Camera ngẫu nhiên phát hiện, đám phần tử khả nghi ở tầng bốn thi nhau xuống dưới tầng hầm rồi, tôi đang trực ban, cậu thay tôi đến nhìn xem.

Một con trỏ chuột vui vẻ: Cháu đã mai phục từ bốn mươi phút trước rồi. Kết quả quan sát: Bọn họ là một nhóm người yêu thích khí công, đang luyện công, vô hại.

Sau đó, Lâm Tầm lại đi ra xa chụp một bức ảnh gửi cho ông chú bảo vệ.

Lục Hoa Trong Quân: Ngón cái

Lục Hoa Trong Quân: Thật đáng mừng, khu nhà lại loại bỏ được một tai hoạ ngầm.

Một con trỏ chuột vui vẻ: Vỗ tay vỗ tay vỗ tay

Lại qua một phút, Vương An Toàn gọi điện thoại tới, giọng nói hoảng sợ, nói đột nhiên không thấy mèo đâu.

Lâm Tầm trấn an cậu ta, nói mèo đã ở trong lòng hắn.

Vương An Toàn: “Thật thông minh.”

Lâm Tầm thở dài khe khẽ.

Hắn đang nghe điện thoại, công việc tu sửa bên kia cũng tiến vào bước cuối.

Khi khe hở được sửa xong hoàn toàn, âm thanh hệ thống vang lên.

“Hoàn thành nhiệm vụ chi nhánh “Tâm nguyện của Tiêu Tiêu”, đã phát phần thưởng, mời kiểm tra và nhận.”

Lâm Tầm nhẹ nhàng thở ra một hơi, câu “chú ý an toàn” của hệ thống quả nhiên không phải nói chơi, đây đúng là nhiệm vụ nguy hiểm nhất mà hắn từng làm cho đến nay.

Lão Hoắc giải quyết khe hở xong, lại tận tâm chỉ bảo Lâm Tầm, nhắc đi nhắc lại tuyệt đối không thể tiến vào khe hở, nếu không có đi không có về. Lâm Tầm gật đầu lia lịa, cuối cùng cũng bình an về đến nhà.

Triệu Cơ Cấu và Vương An Toàn cùng nhau tiến lên vuốt ve Con Trỏ Chuột, Khương Liên cũng biểu đạt sự hoan nghênh.

Theo bọn họ nói, sau khi Lâm Tầm rời nhà, Con Trỏ Chuột kêu meo meo một hồi, liền trở về phòng Lâm Tầm chơi, bọn họ bận lập trình, đều không chú ý đến. Nửa giờ sau, căn phòng từ đầu đến cuối vẫn không có động tĩnh, Triệu Cơ Cấu vào xem mèo, lúc này mới phát hiện trong phòng không có bóng dáng Con Trỏ Chuột, mà cửa sổ không biết làm sao lại bị Con Trỏ Chuột đẩy mở.

Ngoài cửa sổ của Lâm Tầm là cây sơn tra, sau khi Con Trỏ Chuột đẩy mở cửa sổ, hoàn toàn có thể bò xuống theo cái cây đó, thu hoạch được tự do, lần này bọn họ đều luống cuống.

Lâm Tầm: “Tớ nghi ngờ nó không phải một con mèo bình thường.”

Vương An Toàn: “Cậu đã sớm không phải người bình thường, cho nên nhìn cái gì đều thấy không bình thường.”

Lâm Tầm: “Lần này cậu phải tin tớ. Được rồi, tớ đi ăn cái gì trước đã.”

Hàng tồn trong tủ lạnh đã hết, không có đồ ăn gì đứng đắn cả, hắn chỉ có thể trưng dụng sữa bò của Cơ Cấu, sau đó bóc một bao khoai tây chiên.

Con Trỏ Chuột ngồi trên mặt bàn đối diện hắn, cái đuôi cong lên che móng vuốt, dáng vẻ ưu nhã, khí chất cao quý.

Mà Cơ Cấu ngồi phịch trên ghế sa lon, đang xem video.

Cậu ta bật loa, tiếng trong video truyền đến rõ ràng: “Lập trình viên là một loại sinh vật thần bí, phạm vi lãnh địa của bọn họ là hai cái cây, một cái là cây nhị phân, cái khác cũng là cây nhị phân.”

(*) Cây nhị phân: một cấu trúc dữ liệu cây mà mỗi nút có nhiều nhất hai nút con, được gọi là con trái và con phải. 

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});




Vương An Toàn: “Đừng nói đến cây nhị phân với tôi.”

Lâm Tầm: “Cũng đừng đề cập cây nhị phân với tớ.”

Vương An Toàn: “Cậu sao thế?”

“Các cậu có thể tưởng tượng được không?” Lâm Tầm nói: “Tớ đi tới khe hở kết giới nhân gian cùng Ma giới, kết quả phát hiện một cái cây nhị phân ở lối vào. Số nhị phân, số nhị phân không có điểm cuối, tớ cứ như đang nhìn thấy tầng dưới cùng của hệ điều hành vậy. Tớ nghi ngờ khe hở chính là lỗ thủng tư duy của hệ thống, sau đó mấy người sư phụ tớ sửa xong khe hở rồi.”

“Ngậm miệng đi.” Vương An Toàn nói: “Cậu chỉ là một kẻ làm toán học, hoàn toàn không biết gì về tầng dưới cùng cả. Tớ biết buổi học hệ điều hành cậu đều trốn sang lớp bên để học lý thuyết đồ thị. Báo cáo thí nghiệm đều lấy chương trình của tớ và Cơ Cấu để nộp, là tên dị dạng.”

Lâm Tầm: “Nhưng cuối cùng tớ vẫn thi cao hơn cậu.”

Vương An Toàn: “Không biết thì đừng nói.”

Lâm Tầm tựa ở trên ghế sô pha mà cười.

Ăn xong, hắn đi rửa mặt, tốt bụng nói ngủ ngon, trở lại phòng của mình.

Con Trỏ Chuột quấn lấy hắn, tiến vào.

Lâm Tầm đùa bỡn mèo trong chốc lát, nằm trên giường, ý thức đi vào không gian hệ thống.

Nhiệm vụ chi nhánh đã hoàn thành, bây giờ hắn đã có 120 linh lực, có thể mở ra ngôn ngữ mới.

Bốn ngôn ngữ lập trình hướng đối tượng, C, Python, Java, PHP, đây là một sự lựa chọn.

C là một ngôn ngữ không có cách nào tinh thông được, hắn không thích những thứ không thể xác định, loại bỏ đầu tiên.

PHP dùng khá nhiều để làm web, hắn rất ít tiếp xúc, đương nhiên loại trừ.

Ngôn ngữ Java có ứng dụng rất rộng, tính năng cũng tốt, ngoại trừ các câu lệnh có chút dông dài, rất giống Triệu Cơ Cấu ra, tất cả đều rất hoàn mỹ.

Python mở rộng hiệu suất cao, ngữ pháp ngắn gọn, hoàn toàn chiến thắng Java, nhưng tốc độ vận hành lại hơi thua Java, giống như Vương An Toàn có trọng lượng cơ thể hơi nặng vậy.

Đương nhiên, những thứ bên trên đều vô hiệu.

Khi đánh nhau ở giới tu chân, hắn vận dụng kiến thức chuyên nghiệp của Vương An Toàn tương đối nhiều, mà Vương An Toàn dùng Python.

Ngón tay Lâm Tầm chỉ lên cành cây đại diện cho ngôn ngữ này, ấn xác định.

— Đời người ngắn ngủi, tôi chọn Python.

Chọn xong, màn hình phía trước biến thành đen, một thanh tiến độ xuất hiện, hẳn là hệ thống đang tải ngôn ngữ mới.

Trong lúc chờ, Lâm Tầm đi đến giao diện nhiệm vụ.

Sư huynh Thường Tịch đã sắp đến kỳ Kim Đan, vậy đương nhiên hắn cũng không thể lạc hậu.

Nhiệm vụ chính tuyến trước mắt mà Lâm Tầm nhận được đều có liên quan đến thăng cấp, bây giờ hắn đang ở Trúc Cơ, mục tiêu cảnh giới kế tiếp chính là Kim Đan.

Lão Hoắc không nghĩ hắn có thể tu đến kỳ Kim Đan, cho nên không đưa sách tham khảo. Nhưng Lâm Tầm cũng không phải phải là loại nhảy cóc, hắn sẽ tiến lên theo trình tự, mà hơn nữa năng lực thu thập tin tức không phải bình thường.

— thông qua những chủ đề nói chuyện trong nhóm Wechat, Lâm Tầm biết được, Ngự Phong chân nhân có một sư đệ, gọi Ngự Lôi chân nhân. Tìm kiếm trên internet, vị Ngự Lôi chân nhân này là một người đặc biệt, trong quá trình tu tiên, ông có sáng tác truyện huyền huyễn, bây giờ đã là tác giả bạch kim trên tiểu thuyết Qidian(*), bằng vào sức một mình nuôi sống toàn bộ tông môn. Mang theo suy nghĩ nghèo thì chỉ lo thân mình, giàu thì nuôi cả thiên hạ, chân nhân dung hợp lý luận tu tiên chân chính vào trong sách, cung cấp cho vô số người đọc quan sát.

(*) Qidian là web truyện lớn nhất bên Trung Quốc 

Lâm Tầm tự biết mình, hắn không đọc hiểu được sách cổ, nhưng có thể đọc được truyện tu tiên, cho nên thời gian nhàn rỗi mấy ngày nay đều vượt qua trên Qidian.

Ngự Lôi chân nhân giải thích kĩ càng về cảnh giới Kim Đan trong tiểu thuyết “Tiên đồ mênh mông” như sau: Trúc Cơ kỳ, “khí” qua lại tuần hoàn trong kinh mạch, không ngừng chảy xuôi. Nhưng rốt cuộc khả năng gánh chịu khí của kinh mạch cũng có hạn. Lúc này, người tu tiên bắt đầu lấy tinh chất của mình để làm lò, lấy khí trong kinh mạch làm nguyên liệu, luyện hóa ra kim đan.

“Khí” nén lại, ngưng kết đến cực hạn, sẽ biến thành chất lỏng, chất lỏng lại trải qua luyện hóa, trở thành nửa thể rắn, cuối cùng ngưng tụ hình thành một viên kim đan trong đan điền. Viên kim đan này gánh chịu linh khí rất lớn, đồng thời thống trị tất cả linh khí di chuyển trong cơ thể, chỉ cần người tu tiên muốn, là có thể xuất ra — cho nên, lực chiến của tu sĩ ở kỳ Kim Đan ít nhất phải cao gấp năm lần so với tu sĩ Trúc Cơ, mở ngoặc, mọi người đều biết, lý luận này không thích hợp với kiếm tu, kiếm tu tự có trường phái riêng.

Lâm Tầm suy nghĩ đến nội dung bên trong “Tiên đồ mênh mông”, nhất là tập trung lên quá trình “khí” bị nén thành kim đan.

Hắn nghĩ, thuật toán nén, tôi đã hiểu được rồi.

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Ngôn Ngữ C Tu Tiên

Số ký tự: 0