Ngôn Ngữ C Tu Tiên

Khe hở (9)

Nhất Thập Tứ Châu

2024-11-20 22:27:51

Mưa càng rơi càng lớn, Lâm Đinh đi đến phía sau hắn, bung ra một chiếc ô màu trắng.

Nước mưa làm ướt cánh hoa màu trắng, khiến cho nó hiện ra một loại màu sắc óng ánh.

Trong nghĩa trang mông lung, hoàn toàn yên tĩnh.

Trong trí nhớ của Lâm Tầm và Lâm Đinh, những điều có liên quan đến cha mẹ rất ít, bọn họ được ông nội nuôi lớn.

Mà sau khi ông nội qua đời, mỗi khi đứng trước bia mộ, nghĩ đến ông lão hiền lành thông minh kia lại biến mất trên thế giới này như vậy, chỉ có một tấm bia đá thay ông đứng trong màn mưa tuyết gian nan vất vả, Lâm Tầm sẽ cảm thấy có một loại cảm giác… sống chết hư ảo. Lại nghĩ, người chết đi, có vẻ chỉ là chuyện trong nháy mắt.

Hắn rất ít khi có thời điểm cảm tính, những lúc có đều cho ông lão cả, giống như hắn vẫn luôn là một người chủ nghĩa duy vật kiên định, nhưng khi nhớ tới ông nội, lại hy vọng trên thế giới thật sự có hồn phách tồn tại.

Lâm Đinh đi ra phía trước, nhẹ nhàng nói mấy câu với ông. Nói cô đã sắp tốt nghiệp, phòng làm việc cũng đi đúng quỹ đạo, tất cả đều rất tốt, Toán Toán cũng rất tốt — nói rồi, hốc mắt cô liền đỏ.

Lại qua hồi lâu, Lâm Đinh mới lau khóe mắt, nói với Lâm Tầm: “Đi thôi.”

Lâm Tầm nhìn bia mộ một cái cuối cùng, quay người rời đi.

Lúc đi ra cổng nghĩa trang, lại trông thấy cách chiếc Jetta nhỏ lẻ loi kia không xa, có thêm một bóng mờ.

Một người mặc tây trang màu đen đang từ trên xe đi xuống. Ông ta có thân hình cao lớn, quần áo vừa người, tóc hơi dài, còn hơi xoăn.

Người này không bung dù, cứ thế mà đi tới, lúc ngẩng đầu lên, một khuôn mặt thâm thúy nổi bật lọt vào trong mắt Lâm Tầm.

Ông ta có vẻ trên dưới bốn mươi, cũng không già lắm, hình dáng ngũ quan khắc sâu, tỉ lệ hoàn mỹ, chỉ là trong đôi mắt, tròng mắt trắng chiếm diện tích quá nhiều, ánh mắt thẳng tắp, hiện ra một loại khí chất cố chấp, có chút giống người bị bệnh tâm thần.

Lâm Tầm biết mặt người này.

Không chỉ biết, một vài chỗ còn nhìn rất quen mắt.

— người này là Đông Thầm, nghệ sĩ dương cầm được gọi là ma quỷ, cha của Đông Quân, cũng là người gián tiếp hoặc trực tiếp hại chết vợ mình, còn bỏ lại đứa con một mình. Ngay tối hôm qua, trong nhóm chat lẳng lơ còn đang thi nhau kêu gào “DC chết”.

Lâm Tầm đi lướt qua ông ta — trong mắt Đông Thầm giống như không có cái gì, có lẽ có nhìn hắn một cái, có lẽ lại không.

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Lâm Tầm quay đầu.

Đông Thầm cũng tới nghĩa trang này, ông ta đến thăm ai?

Theo hắn biết, những người được chôn cất ở nơi này đều là người sống ở khu xung quanh.

Lâm Đinh: “Đang nhìn cái gì thế?”

Lâm Tầm quay lại, nói một câu “Không có gì”, tiếp theo đi lên phía trước.

Hắn nghĩ, có thể là vợ Đông Thầm cũng ở đây, mà bây giờ cuối cùng người này cũng về nước, đến thăm bà.

Về phần hôn nhân của Đông Thầm, cũng chỉ là một chuyện để buôn dưa lê. Lúc Lâm Tầm còn đi học, thường trà trộn ở trong nhóm chat “Tiểu lẳng lơ nhà Đông Quân”, bởi vậy ăn không ít dưa.

Dưa này không biết thực hư, Lâm Tầm cảm thấy thành phần khoa trương và ảo tưởng quá lớn, giống như tiểu thuyết 3 xu. Nói là quý bà kia xuất thân từ hào môn tiếng tăm lừng lẫy nào đó, vừa gặp đã yêu Đông Thầm, hai người yêu nhau, bà và trong nhà cắt đứt quan hệ, gả cho Đông Thầm. Gả cho người bệnh tâm thần, bình thường đều sẽ không dễ chịu, sáu, bảy năm sau quả nhiên bà đã tự sát. Mà khi đó Đông Thầm đã đứng vững bước chân ở giới âm nhạc, sau khi bà chết, ông ta liền ra nước ngoài, vừa đi chính là hai mươi năm.

Về phần Đông Quân — ông ta không đưa theo. Tương tự, nhà bên ngoại cũng chưa từng ra tay giúp đỡ. Đông Quân và Ngân Hà của anh, đến nay đều là một truyền kỳ.

Đương nhiên, nếu Đông Quân được bên ngoại mang về nuôi dưỡng, sau đó mượn tài nguyên của bọn họ để sáng lập Ngân Hà, cũng có thể thực hiện được, nhưng sẽ thiếu đi một chút thú vị. Nghề mạng lưới liên lạc này như sóng lớn đãi cát, cuối cùng chỉ có kỹ thuật mới là thật sự đáng tin, mượn tài nguyên vốn có để lập nghiệp là rất lợi hại, nhưng dựng nghiệp bằng hai bàn tay trắng mới tính là truyền kỳ, Đông Quân chính là như thế — điều này càng làm cho mọi người hiếu kì Đông Quân vượt qua tuổi thơ và thời thiếu niên ở nơi nào, vượt qua như thế nào, đáng tiếc mọi người hoàn toàn không biết gì cả.

Hắn lên xe, một đường không nói chuyện, bây giờ thời gian này trở về khu nhà Triều Dương đã quá muộn rồi, hắn và Lâm Đinh trở về nhà cũ từng ở khi còn nhỏ, cách nơi này nửa giờ đường xe.

Khu nhà cũ còn chưa được tiến hành kiến thiết hiện đại hoá, xuyên qua ngõ nhỏ um tùm ngô đồng, đã đến nơi. Đây là một ngôi nhà hai tầng, mấy nhà xung quanh cũng thế. Trên vách tường tràn đầy dây thường xuân, cây lựu trong vườn còn chưa nở hoa.

Nhà hàng xóm đều lóe lên ánh đèn, trong không khí truyền đến mùi cơm, nhưng ngoại trừ một nhà đối diện, có vẻ như không có ai trong nhà.

Lâm Tầm nhớ lại một chút, lại phát hiện trí nhớ của mình rất mơ hồ, chỉ có thể nhớ mang máng hình như nhà này đã dọn đi từ rất nhiều năm trước rồi.

Sau khi ăn chút gì đó đơn giản với Lâm Đinh, hắn liền lên tầng. Phòng của Lâm Tầm ở trên tầng, không lớn, nhưng bố trí rất ấm áp. Ánh đèn là màu vàng ấm, đối diện giá sách là bàn máy tính, máy tính là kiểu dáng mười mấy năm trước, màu xám trắng, màn hình nhỏ mà cồng kềnh, đã sớm biến chất, có thể khởi động hay không còn phải xem duyên phận — cài đặt hệ thống XP, đã sớm bị đào thải, nhưng Lâm Tầm nhớ tình cũ nên vẫn giữ lại.

Con Trỏ Chuột được hắn thả ra từ trong balo mèo, nó “meo” một tiếng rồi nhảy lên trên giường, bình yên ngồi xuống.

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Lâm Tầm xác nhận lần nữa, con mèo này thật sự không hề sợ người lạ, hoàn cảnh lạ lẫm như thế, không biết còn tưởng rằng nó đã từng ở nhiều năm.

Lâm Tầm lấy bát mèo và bồn cát ra cho nó, cho ăn đồ ăn vặt, lại dùng bàn chải đánh răng, ôm nó vào trong lòng, mở laptop ra, tâm trạng hơi xoắn xuýt.

Hắn không dám gọi video với Đông Quân.

Không phải là bởi vì cảm thấy chuyện hot search tạo thành ảnh hưởng với Đông Quân, mà là… Hắn có chút cảm giác khác.

Bây giờ nghĩ tới bài đăng và icon “^ ^” của Đông Quân, hắn liền không thể không suy nghĩ nhiều.

Xoắn xuýt trong chốc lát, hắn vẫn không có tìm Đông Quân, mà mở Weibo ra.

Cả ngày trôi qua, cuối cùng nhiệt độ đã thoáng hạ xuống, đám fans vợ thương tâm gần chết đã có chỗ chuyển biến tốt đẹp, dần dần tiếp nhận hiện thực… Không, sao các cô có thể ngầm thừa nhận đúng là Đông Quân có bạn trai được chứ?

Tiếp tục xem bình luận của người qua đường, chia làm ba nhóm.

Một nhóm đang chua Đông Quân, có tiền thật tốt, tùy ý lựa chọn trai đẹp.

Một làn sóng khác đang chua hắn, có nhan sắc thật tốt, có thể thông đồng được nam thần vừa đẹp còn có tiền.

Nhóm thứ ba có sức tưởng tượng quá mức, đang diễn kịch về câu chuyện tình yêu của kim chủ và chim hoàng yến của anh, thậm chí còn tra ra được mấy nhà làm phim và công ty truyền thông mà Ngân Hà đầu tư, suy đoán người bạn nhỏ này của Đông Quân sắp debut — các cô làm như không thấy những ngành nghề đầu tư khác của Ngân Hà.

Lâm Tầm: “?”

Sao vậy, người bạn nhỏ bị nói thành bạn trai còn chưa tính, vì sao lại còn biến thành tiểu minh tinh được bao nuôi, dựa mặt ăn cơm?

Đây đâu chỉ là một loại sỉ nhục. Một lập trình viên, mã nguồn và thật toán mới là mặt của hắn, ngũ quan chỉ là vật ngoài thân — cho dù là Đông Quân, nếu anh không viết ra được mã nguồn đẹp mắt, cho dù dáng dấp của anh có đẹp hơn nữa, cũng sẽ không là nam thần.

Nông cạn.

Hắn bình tĩnh đóng trang mạng xã hội lại, tạm biệt internet.

— không, còn không thể tạm biệt được, bởi vì một giây sau đó hắn đã nhận được lời mời gọi video của Đông Quân.

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Ngôn Ngữ C Tu Tiên

Số ký tự: 0