Ngôn Ngữ C Tu Tiên

Mật mã (6)

Nhất Thập Tứ Châu

2024-11-20 22:27:51

Sau năm giây yên tĩnh, cả căn phòng bắt đầu vỗ tay, cũng không phải là đột nhiên bộc phát — ban đầu còn thưa thớt, sau đó mới có nhiều người gia nhập. Giống như người xem dần dần tỉnh táo lại, mười giây sau, tiếng vỗ tay mới long trọng chưa từng có.

Lâm Tầm nhìn về phía Lạc. Đây cũng là câu trả lời ngoài dự đoán của hắn. Hơn nữa nó còn là một câu trả lời hoàn hảo.

Tiểu Vương đặt câu hỏi buông tay cười to, nói với Lạc Thần: “Cậu đã thuyết phục được tôi, bây giờ tôi thừa nhận cậu có năng lực suy nghĩ.”

Lạc mỉm cười với hắn ta: “Cảm ơn.”

Trên màn hình lớn bốn phía đều hiện ra hình ảnh phóng đại của Lạc, nụ cười này lại nhấc lên những tiếng gào “Oa —”.

Thời gian đặt câu hỏi của Tiểu Vương đã kết thúc, người đặt câu hỏi tiếp theo đứng lên, nhưng trong những người kế tiếp đã không còn quản lý sản phẩm, cho nên câu hỏi của bọn họ cũng sẽ không tiếp tục xảo trá tai quái, mà là nghiêm túc hỏi thăm Lạc Thần hoàn thành học tập và suy nghĩ như thế nào, hoặc là xây dựng ra một hình ảnh rất khó ứng dụng, để cậu ấy đi giải quyết vấn đề.

Nhưng trong quá trình vấn đáp từng bước, đột nhiên xuất hiện một thiên tài.

Người này hơi gầy gò, đeo một cái kính gọng đen, ngũ quan nghiêm túc, ánh mắt cũng rất linh hoạt, nhìn giống như người kiểm thử.

“Chào cậu, tôi là một kỹ sư kiểm thử.” Hắn ta mở miệng.

Lạc: “Chào anh.”

“Tôi muốn biết lúc cậu phải đối mặt với vấn đề luân lý sẽ lựa chọn. như thế nào. Lấy một ví dụ mà mọi người quen thuộc nhất, xe điện — nếu cậu diều khiển một chiếc xe điện, trên con đường trước mặt có năm người, cậu nhất định phải đưa ra một lựa chọn, cậu có lựa chọn vọt sang một con đường khác có một người vì để tránh năm người này không.”

Lạc vẫn chưa trả lời, Lâm Tầm đã cười trước. Lạc cũng không phải là một trí tuệ nhân tạo có tri thức cằn cỗi, mà con người đã từng thảo luận rất nhiều về vấn đề này rồi.

Chỉ nghe Lạc đáp: “Hệ thống lái tự động khống chế chiếc xe sẽ không phải rơi vào sự lựa chọn này.”

Người đặt câu hỏi nói: “Không, tôi chỉ muốn biết trong tình huống này cậu chọn cái gì.”

“Đây là một tiêu chuẩn để đánh giá đạo đức chứ không phải một câu hỏi.” Lạc bình tĩnh nói: “Nếu như anh muốn tôi đưa ra một lựa chọn, lựa chọn của tôi được quyết định bởi người thiết kế ra tiêu chuẩn phán đoán của tôi căn cứ vào chủ nghĩa đạo đức hay là chủ nghĩa công lợi. Căn cứ vào đạo đức, tôi lựa chọn không làm, căn cứ vào hiệu quả và lợi ích, tôi lựa chọn hi sinh một người.”

Người đặt câu hỏi nói: “Cậu vẫn trả lời tránh nặng tìm nhẹ, lập lờ nước đôi, như vậy tôi muốn biết người thiết kế cậu định ra tiêu chuẩn phán đoán của cậu là gì.”

Lạc bình tĩnh nhìn thẳng hắn ta: “Tôi là một trí tuệ nhân tạo được thiết kế mô phỏng theo con người.”

Lần này không có tiếng vỗ tay, căn phòng lại rơi vào yên tĩnh lần nữa.

Lâm Tầm nhìn thấy có người bên dưới bỗng nhiên bịt miệng lại, lộ ra vẻ mặt bừng tỉnh.

Người đặt câu hỏi ngẩn người — sửng sốt năm giây mới đưa tay ra vỗ ba lần, tiếng vỗ tay này thậm chí có mấy phần đột ngột trong căn phòng yên tĩnh.

Hắn ta ngồi xuống: “Cảm ơn, tôi không còn câu hỏi gì nữa.”

Người trong phòng còn hơi ngây ngốc, may mà MC đã mỉm cười phá vỡ cục diện bế tắc: “Tại sao tôi lại không hiểu lần đặt câu hỏi này vậy?”

Lâm Tầm nhìn Lạc Thần một chút, thấy cậu ấy không định tiếp tục phát biểu mới ấn tai nghe, khẽ mỉm cười nói: “Tôi nghĩ ý của cậu ấy là, trong nhận thức của trí tuệ nhân tạo, tránh nặng tìm nhẹ và lập lờ nước đôi cũng là một tính cách của loài người.”

Những tiếng “Oa —” đến chậm đã vang lên trong phòng, xen lẫn một vài tiếng cười thiện ý và tiếng vỗ tay nhiệt liệt, nhưng trên mặt người xem đều có vẻ nghiêm túc, có lẽ lần vấn đáp này còn chấn động lòng người hơn câu hỏi đầu tiên về thảo luận tương lai loài người. Nó mang ý nghĩa là trí tuệ nhân tạo này đã học được cách chơi chữ như thế nào.

Điều này không thể hiện sự thông minh của cậu ấy, nhưng lại thể hiện cậu ấy giống người như thế nào.

Mãi đến khi căn phòng yên tĩnh lại, MC mới mở miệng nói: “Khó có thể tưởng tượng.”

Người xem bên dưới phát ra tiếng đồng ý.

Lâm Tầm lễ phép mỉm cười.

Thời gian đặt câu hỏi dừng ở đây, MC tổng kết xong, Lâm Tầm đi ra chính giữa sân khấ cúi chào người xem, Lạc đi đến bên cạnh hắn, đưa tay ra nắm tay hắn. Lâm Tầm quay người, một tay ôm tập tài liệu, một tay dắt Lạc Thần đi xuống, tiếng vỗ tay và đèn flash vang lên liên tiếp, vạt áo màu tuyết trắng của Lạc bay bổng bên cạnh hắn. Vào lúc này, trong lòng hắn bỗng nhiên rất bình tĩnh, hai câu hỏi mở màn và kết thúc chắc chắn là một tác phẩm của thần, đến bây giờ, hắn đã đưa Lạc ra cho người xem, còn bình luận như thế nào thì không còn là chức trách của hắn nữa.

Vương An Toàn và Triệu Cơ Cấu đón hắn sau cánh gà, kêu một tiếng quỷ tru, Triệu Cơ Cấu đi lên bắt tay hắn.

“Lâm Thuật Toán, cậu có biết cậu đẹp trai cỡ nào không?” Vương An Toàn giơ màn hình phát sóng trực tiếp tạm dừng trong tay lên cho hắn nhìn: “Cậu đẹp trai trai giống vụ nổ lớn của vũ trụ vậy. Chắc chắn sẽ được vào vòng trong rồi, tớ còn cảm thấy chúng ta sẽ lấy được giải quán quân cơ. Thật ra tớ cảm thấy thậm chí có thể được đưa vào sách giáo khoa, đó là một sự kiện quan trọng!”

Lâm Tầm đẩy cậu ta: “Gì chứ, vụ nổ lớn vũ trụ là kiểu ví von gì?”

Triệu Cơ Cấu xuất hiện ở phía sau Vương An Toàn: “Nghĩa là lúc cậu thuyết trình rất trâu bò ấy.”

Có vẻ Triệu Cơ Cấu đang nghèo từ.

Vậy mà người này lại nghèo từ.

“Anh, hôm nay tớ sẽ gọi cậu một tiếng anh.” Vương An Toàn nói: “Anh, mặc dù xu hướng tính dục của chúng ta là khác phái, nhưng trong thời gian cậu thuyết trình, tớ đã yêu cậu hai mươi phút. Trong lúc trả lời, tớ lại yêu tiểu bảo bối Lạc Thần hai mươi phút.”

Triệu Cơ Cấu: “Tớ cũng trở thành tình địch với An Toàn trong bốn mươi phút đó, mặc dù bây giờ chúng tớ đã hòa hợp rồi.”

Triệu Cơ Cấu: “Trong bốn mươi phút kia còn có một triệu người trở thành tình địch với bọn tớ.”

Vương An Toàn: “Cậu xem quần áo của cậu hôm nay này, áo sơ mi trắng này, ông trời của tôi ạ, thật luôn.”

Triệu Cơ Cấu: “Cậu mặc áo sơ mi trắng, Lạc cũng mặc quần áo trắng, sức hút kia, tớ như đang xem một bộ phim khoa học viễn tưởng vậy. Cậu không biết Lạc xinh đẹp thế nào đâu, rốt cuộc cậu lấy được máy chiếu 3D ở đâu vậy?”

Lâm Tầm nghiêm túc đặt câu hỏi: “Tớ có thể nghe vài lời khen về phương diện chuyên nghiệp không?”

“Không thể.” Cơ Cấu nói như chém đinh chặt sắt: “Không biết khen từ đâu nữa, dù sao Lạc Thần ra sân là xong việc. Cậu có thấy vẻ mặt của người xem bên dưới không, bọn họ giống như bị cậu hạ cổ, hoàn toàn bị cậu khống chế. À đúng, cậu đã đọc bình luận chưa? Tớ cảm thấy cậu sắp nổi tiếng rồi, thật đấy. Vừa nãy tớ đã nhận năm cuộc điện thoại. Khôi hài chính là Tiễn Chỉ, chính là công ty nói “Chúng tôi cho rằng nó không phù hợp với chiến lược phát triển của công ty của chúng tôi” ấy, giờ lại nói “Chúng tôi rất có hứng thú với dự án của ngài, có ý muốn tiến một bước hợp tác với ngài”.”

Lâm Tầm “hầy” một tiếng thật dài, sau đó cười nói: “Cậu trả lời thế nào?”

Cơ Cấu nói: “Tớ đáp: Xin lỗi, chúng tôi đã nghiên cứu thảo luận, cho rằng dự án của chúng tôi không phù hợp với chiến lược phát triển của quý công ty, chúc ngài tìm ra bên hợp tác thích hợp hơn.”

Lâm Tầm: “Cậu thật độc.”

Triệu Cơ Cấu: “Tớ rất vui vẻ.”

Vương An Toàn: “Tớ cũng rất vui.”

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Lâm Tầm: “Tỡ nữa.”

Hắn quay đầu, nhìn thấy Khương Liên ngồi phía sau, anh Khương vẫn luôn không đáp lời với bọn họ, nhưng khi Lâm Tầm nhìn về phía anh ta, anh ta dựng ngón tay cái lên với Lâm Tầm.

Lâm Tầm cảm giác rất yên ổn, nói: “Cảm ơn anh.”

Khương Liên đưa cho hắn một bình nước, nói: “Có quá nhiều người đặt câu hỏi, thật ra đã quá thời gian, nhưng nhân viên hậu trường cố ý kéo dài thời gian cho cậu, nói đúng không nỡ cắt đứt, muốn để cậu nói xong.”

Lâm Tầm vặn nắp bình ra uống mấy hớp lớn, nói lâu như vậy, hắn thật sự rất khát, nhưng hai tên ăn cháo đá bát An Toàn và Cơ Cấu còn đang đắm chìm trong vui sướng, chỉ có anh Khương vĩnh viễn là anh Khương của hắn.

Đội khác vào trong phòng chuẩn bị, bọn họ đi ra từ một cửa nhỏ, trở lại hậu trường — vừa đến hậu trường, Lâm Tầm đã bị bao vây.

“Học trưởng!” Cô gái chen lên trước làm động tác thắng lợi với hắn: “Anh thật giỏi!”

Lâm Tầm: “Cảm ơn.”

Còn chưa cảm ơn xong, bên kia lại có thêm người nữa: “Học trưởng rất đẹp trai!”

Lâm Tầm: “Cảm ơn cảm ơn.”

“Học trưởng, bây giờ có thể để Lạc Thần đi ra không? Em rất muốn nhìn ửo khoảng cách gần!”

“Cậu ấy xấu hổ, bây giờ không muốn ra lắm.”

Vừa dứt lời, lại có một cậu trai xuyên qua biển người, giơ một tờ giấy trắng tô tô vẽ vẽ tới: “Học trưởng, chỗ này tôi không hiểu lắm, về lý luận phân tán…”

Lâm Tầm: “Là thế này, cậu thay một tờ giấy khác lớn hơn trước đã.”

“Không có việc gì, tôi cầm bảng thông minh!”

— Thế là, một đám người cứ bắt đầu ngồi xuống ngay tại chỗ,quan sát Lâm Tầm trả lời câu hỏi của đàn em. Bên cạnh Lâm Tầm có một một vòng người vây quanh — thật ra không có mấy ai quen mặt, nhưng cách xưng hô lại cứ như bị truyền nhiễm, không biết vì sao mọi người đều gọi “Học trưởng” “Học trưởng”, để Lâm Tầm cảm thấy mình như rất lớn tuổi, nhưng trên thực tế có lẽ tuổi của hắn còn nhỏ hơn những người này, bởi vì năm đó nhảy cấp hơi nhiều.

Nam sinh kia đang tô tô vẽ vẽ, ánh mắt sáng rực: “Hiểu như vậy đúng không?”

Những người khác cũng nhìn về phía hắn.

Đối với ánh mắt của những người này, Lâm Tầm hơi thất thần, giống như đảo ngược thời gian, hắn trở lại thời còn đi học.

Lúc thảo luận trên lớp, sau khi tan học, hoặc là trước khi kiểm tra, luôn có người cầm theo giấy bút ngồi xuống đối diện hắn, nói mình có thể hỏi một câu không.

Cứ nói nói, người bên cạnh sẽ dần dần nhiều hơn, có đôi khi giảng đến một nửa, lại có người đưa ra vấn đề mới. Ánh nắng mùa hè xuyên qua khe hở rèm cửa phòng học vào, hắn ngẩng đầu lên liền nhìn thấy khuôn mặt của bọn họ.

Hắn có rất ít lúc xuân đau thu buồn, nhưng lúc này ký ức đột nhiên ùa về, nhớ lại một câu thoại, hoặc là câu thơ, ca từ không biết nhìn thấy ở đâu.

Thời gian đẹp như nước chảy, một đi không trở lại.

Lần cuối cùng giảng bài cho người ta đã là ba năm trước rồi.

Mà thời gian giảng bải cũng trôi qua như nước, nói xong vấn đề này, người xung quanh lại líu ríu nói tới nói lui.

Cô gái ban đầu giơ tay lên, nói: “Học trưởng, hội chợ khoa học lên hot search rồi!”. Truyện Hot

“A, em thấy rồi, tên của học trưởng ở trên đó nè!”

Không lâu sau, lại có người nói: “Oa, lại thêm một cái liên quan đến Đông Quân này!”

Một cô gái phía sau hắn hỏi: “Học trưởng, anh và Đông Quân là thật sao?”

“Học trưởng có quan hệ với Ngân Hà không?”

“Sắp có hai triệu người xem trực tiếp rồi, đáng tiếc học trưởng đã đi xuống, ai đến muộn là không gặp được, em rất muốn cười.”

“Học trưởng học trưởng, anh và Đông Quân quen nhau như thế nào?”

Lâm Tầm chưa bao giờ tự so sánh mình với một con thỏ.

Nhưng bây giờ hắn cảm thấy mình giống như một con thỏ rơi vào ổ sói.

Nhưng ngay lúc này —

Một giọng nói vang lên.

“Đàn em, nhường đường một tí.”

“Đàn em, làm phiền nhường một chút.”

Đàn em liếc mắt: “Ai là đàn em của anh?”

Vương An Toàn: “…”

Chỉ thấy Vương An Toàn lôi kéo Cơ Cấu, khó khăn xuyên qua biển người, rốt cuộc đã đến trước mặt Lâm Tầm, đưa tay ngăn cách hắn và đám em gái: “Thuật Toán thật sự mệt mỏi rồi, chúng tôi dẫn cậu ấy đi nghỉ ngơi một lát đã, cho tới trưa sẽ rất bận. Nếu mọi người có vấn đề gì có thể hỏi tôi, nick Wechat của tôi là 1624WW —”

Còn chưa dứt lời, đám người đã giải tán ngay lập tức.

Chỉ có gió.

Gió từ ngoài cửa sổ thổi tới, lẳng lặng, chậm rãi thổi bay tóc của Vương An Toàn.

Cậu ta bình tĩnh đứng trong gió.

Bóng người cậu ta có vẻ cô đơn và cứng ngắc, giống một đoạn mã nguồn đột nhiên xuất hiện bug.

Sau lưng cậu ta, Lâm Tầm ôm Cơ Cấu, Cơ Cấu ôm máy tính, cười đến mức bả vai run rẩy, nếu không phải còn có Khương Liên lôi kéo, hai người bọn họ đã cười đến đổ xuống.

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Triệu Cơ Cấu run rẩy giống một cây cỏ đuôi chó trong gió, nói: “Tuyệt, tớ hận mình không cầm máy ảnh.”

Vương An Toàn xoay đầu lại, nhìn thẳng Lâm Tầm: “Hôm nay tớ phải phân rõ giới hạn với cậu, tớ không thể xuất hiện đồng thời với cậu được.”

Triệu Cơ Cấu: “Vừa rồi cậu còn nói yêu cậu ấy.”

Vương An Toàn: “Tớ có nói như vậy sao? Tớ nhớ nhầm đấy.”

Thế là hai người bọn họ lại rùm beng.

Vừa lúc này, màn hình điện thoại của Lâm Tầm sáng lên, hắn nói: “Tớ ra ngoài nghe.”

Phòng nghỉ hậu trường không có người, dùng để cất một vài đạo cụ và thiết bị, mặc dù lộn xộn nhưng cũng yên tĩnh, còn có cả một hành lang dài dằng dặc cung cấp cho nhân viên công tác đi lại.

Lâm Tầm bắt máy, là chị hắn, Lâm Đinh.

“Toán Toán, chị xem trực tiếp rồi.” Giọng nói của Lâm Đinh vang lên bên kia điện thoại: “Em giỏi lắm!”

Lâm Tầm mỉm cười: “Cũng bình thường thôi.”

“Chị không biết nên nói cái gì, cực kì vui vẻ.” Lâm Đinh ở bên kia cười khanh khách: “Bạn cùng phòng còn xin cách liên lạc với em, em có cho hay không?”

“Không cho.” Lâm Tầm nói: “Đợi bao giờ em đi thăm chị sẽ gặp thôi.”

“Chị cảm thấy cũng thế.” Lâm Đinh nói: “Toán Toán.”

Lâm Tầm: “Vâng?”

Lâm Đinh: “Toán Toán à.”

Lâm Tầm: “?”

Lâm Đinh: “Toán Toán.”

Lâm Tầm: “…?”

Hắn: “Chị đang làm gì?”

“Chỉ là chị rất vui thôi.” Giọng nói của Lâm Đinh như sắp bay lên: “Thật tốt.”

Lâm Tầm cầm di động cười.

Hắn nói: “Em cũng rất vui.”

“Vui là được.” Lâm Đinh nói: “Từ nhỏ hễ cứ làm đề toán là em lại vui.”

“Được rồi.” Cô nói: “Không quấy rầy em nữa, đi ăn mừng với Cơ Cấu và An Toàn đi? Mà khoan, sao lại nghe thấy hai người bọn họ đang cãi nhau vậy?”

Lâm Tầm: “Không phải chị đã quen rồi à.”

Lâm Đinh lại cười, hàn huyên vài câu xong, cuộc điện thoại này mới kết thúc.

Trên màn hình điện thoại lại bắn ra không ít tin nhắn, đến từ những người bạn đã lâu không liên lạc, phần lớn đều là chúc mừng. Hắn tắt giao diện đi, trông thấy một tin nhắn của sư tỷ Diệp Nguyện.

Diệp Nguyện – định luật số 0: Chúc mừng tăng cấp, xưa nay cậu đều không khiến người ta phải thất vọng.

Lâm Tầm nhìn tin nhắn kia thật lâu, lúc này hắn có rất nhiều lời muốn nói, rất nhiều suy nghĩ lung tung, nhưng thiên ngôn vạn ngữ chỉ ở trong lòng, nói không nên lời, chỉ có thể chậm rãi gõ chữ “Cảm ơn”.

Cảm ơn cái gì?

Cảm ơn vì đã ủng hộ, hay là cảm ơn vì đã tin tưởng? Có lẽ đều có, rốt cuộc cảm xúc của con người vẫn là một thứ rất phức tạp.

Hoặc là cảm ơn vì đã hiểu.

Hôm nay hắn nhận được rất nhiều lời chúc mừng, nhưng thật ra câu nói này mới là nặng nhất.

Hắn biết sư tỷ muốn nói là, cậu không để tôi phải thất vọng.

Mà đối với hắn… chuyện đáng sợ nhất chính là có người tự nhủ, tôi rất thất vọng về cậu. Hắn cũng không phải là một người an phận thủ thường, không chỉ không thể tiếp nhận mình yếu kém hơn người khác, còn không thể chấp nhận mình kém hơn Lâm Tầm trong kỳ vọng của người khác, có lẽ đây chính là bản chất của một quả chanh tinh.

Sau khi gửi đi câu “Cảm ơn” này, hắn lần lượt trả lời tin nhắn của những người khác, để điện thoại xuống, nhìn ra ngoài.

Vương An Toàn và Triệu Cơ Cấu không còn ầm ĩ nữa, lại ôm vai nhau kêu gào, Khương Liên đang cười, anh ta rất ít cười, nhưng hôm nay đã cười rất nhiều lần.

Lại nhìn ra bên ngoài, các đội ở hậu trường đều đang chuẩn bị phần diễn thuyết của mình, cũng có không ít người tụ tập trò chuyện.

Ánh mắt lại xuyên qua một cánh cửa, hội chợ còn đang cử hành, hắn lướt qua hàng ngàn hàng vạn người xem, nhìn chằm chằm vào giữa sân khấu. Đập vào mắt hắn toàn là cảnh tượng náo nhiệt.

Mà hôm nay hắn cũng đã có được một trận thắng lợi hoàn toàn, thực hiện những thứ vẫn luôn muốn thực hiện, cũng nhận được lời chúc mừng của hầu hết mọi người.

Nhưng lúc này hắn đứng trong phòng nghỉ lờ mờ trống trải, đột nhiên cảm thấy rất mê man. Giống như vẫn thiết một vài thứ, chỉ một chút ấy thôi là sẽ có thể hoàn toàn vui vẻ trở lại, dung nhập vào khung cảnh náo nhiệt trước mắt.

… Là cái gì?

Hắn cúi đầu, muốn gọi Lạc Thần ra, để nó lẳng lặng ngồi với mình một lát.

Điện thoại lại bị đè xuống.

Hắn không kịp phản ứng — một giây sau bỗng nhiên bị một người ôm từ phía sau lưng vào trong lòng.

Sợi tóc hơi lạnh phất qua mặt, một nụ hôn nhẹ nhàng rơi xuống, giống như đến từ chỗ rất xa.

“Chúc mừng tăng cấp, bảo bối.”

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Ngôn Ngữ C Tu Tiên

Số ký tự: 0