Mật mã (8)
Nhất Thập Tứ Châu
2024-11-20 22:27:51
“Nếu như…” Lâm Tầm nhìn Đông Quân: “Nếu như anh đang nằm mơ một giấc mơ rất đẹp. Anh sẽ muốn tỉnh lại, hay là muốn nằm mơ tiếp?”
Đông Quân mở mắt. Con ngươi của anh màu đen, đen nhánh giống như rừng rậm đầm sâu ban đêm, ánh đèn từ bên ngoài chiếu vào giống như mặt nước đầy sao. Mặt nước của đầm sâu ban đêm có một loại ma lực thần bí nào đó, xưa nay trên thế giới không thiếu những tin tức có người cực kì mỏi mệt lái xe cả đêm, bởi vì tinh thần rối loạn mà lái chệch hướng, rơi vào trong nước.
Anh hỏi: “Sao lại hỏi thế?”
Lâm Tầm: “Ừm… kiểm tra tính cách?”
Đông Quân có vẻ đang nghiêm túc ngẫm nghĩ.
Một phút sau, anh trả lời: “Chắc là anh sẽ chờ tự nhiên tỉnh lại đi.”
Lâm Tầm: “Vì sao?”
Đông Quân: “Tại sao lại phải hỏi vì sao, không phù hợp với suy nghĩ của em sao?”
“Không phù hợp.” Lâm Tầm lắc đầu, nghĩ một hồi mới nói: “Mơ sẽ có lúc tỉnh, cho nên cho dù nó tốt hay là không có ý nghĩa, em sẽ muốn tỉnh lại ngay lập tức, sau đó đối mặt với hiện thực.”
Đông Quân chậm rãi cong khóe môi, lúc người đàn ông này cười, dịu dàng say đắm như gió xuân. Chỉ nghe anh chậm rãi nói: “Nếu như hiện thực rất xấu thì sao?”
Lâm Tầm: “Vậy thì càng phải tỉnh lại, như vậy sẽ có càng nhiều thời gian để xử lý những tình huống rất xấu trong hiện thực.”
Đông Quân thả lỏng cái tay đang nắm tay hắn, chậm rãi lướt dọc theo cánh tay lên trên, cuối cùng dừng ở gò má, nhẹ nhàng phác hoạ hình dáng cái cằm. Anh nhìn hắn thật lâu không nói gì.
Mãi đến khi Lâm Tầm khó hiểu chớp mắt, hắn mới nghe thấy Đông Quân nói: “Nếu như hiện thực xấu đến mức không thể dùng bất kỳ phương pháp nào xử lý thì sao?”
Lâm Tầm cũng bị anh hỏi kẹt.
Suy nghĩ thật lâu, hắn nói: “Thế nhưng cho dù xấu thế nào, sớm muộn gì cũng phải tỉnh.”
“Ừm.” Giọng nói của rĐông Quân hơi khàn: “Cho nên anh sẽ tiếp tục nằm mơ, đồng thời chuẩn bị tiếp nhận hiện thực.”
“Mặc dù rất hợp lý.” Lâm Tầm nói. “Nhưng có chút không giống anh.”
Đông Quân lại cười.
Anh hỏi: “Anh nên lựa chọn lập tức tỉnh lại?”
Lâm Tầm: “Ừm.”
Đông Quân kéo tay hắn đến bên môi, khẽ hôn một cái: “Em phải cho phép tình huống đặc biệt tồn tại, bảo bối.”
Lâm Tầm cắn môi suy nghĩ thật lâu, nói: “Vậy được rồi.”
Hắn nhìn Đông Quân, đột nhiên nói: “…Em rất thích anh.”
“Cảm ơn.” Đông Quân kéo hắn xuống, hôn lên môi hắn: “Anh cũng thích bảo bối.”
Lâm Tầm bị “bảo bối” đến từ nam thần dỗ dành đến tê dại cả da đầu, lại bị hôn đến chẳng biết trời đất, đến khi tỉnh táo lại, cúc áo lại bị cởi hết ba viên.
“Em không được.” Hắn tựa vào ngực nam thần suy yếu lẩm bẩm: “Em sẽ không quay về được mất.”
Nam thần của hắn trả lời không có chút tình cảm nào: “Em có thể.”
Lâm Tầm: “?”
Sự thật chứng minh người này nói không sai, hắn ngoại trừ trạng thái tinh thần hơi bay bổng ra, trên thân thể không có gì khó chịu, hoặc là nếu đổi góc độ miêu tả, người này biết rõ làm như thế nào mới có thể để hắn tốn ít thể lực nhất.
Nhưng cuối cùng hắn vẫn không chịu nổi, nhỏ giọng xin khoan dung: “Ngài… nhẹ thôi. Ngày mai… Ngày mai em sẽ trở về.”
Đông Quân: “Nếu như không trở về thì sao?”
Lâm Tầm không thở nổi, nói cũng đứt quãng: “Ngày mai… Ngày mai không trở về thì ngày kia, thật đấy.”
Đông Quân: “Em định ngày kia mới về?”
Người này không có cách nào để giao lưu, thật đấy.
Thế là hắn ở trong xe thật lâu, lâu đến mức không nhớ rõ thời gian, mà rốt cuộc đến khi xong việc, Vương An Toàn đã điên cuồng nhắn tin trong nhóm hỏi hắn có phải lại bị ma vật kéo đi rồi không.
Lâm Tầm trả lời: Có lẽ thế.
Vương An Toàn: Vậy bọn tớ cứu cậu kiểu gì?
Lâm Thuật Toán: Không cần, tự tớ sẽ cứu mình.
Là cứu ra — hắn cảm thấy Đông Quân cũng nên no rồi. Quả nhiên tiếp theo anh không tiếp tục đưa ra yêu cầu gì nữa, hắn sửa sang lại quần áo lần nữa, mở cửa xe.
Một giây sau Lạc Thần phát ra tiếng nhắc nhở có mưa, xin chú ý.
Đông Quân cầm ô từ trong xe ra, nói: “Anh đưa em.”
Vừa ra khỏi hầm đỗ xe, chỉ nghe thấy tiếng mưa rơi ào ào bên ngoài, bầu trời âm trầm ảm đạm, mưa to như trút nước. Đông Quân căng một cái ô màu đen che cho hai người bọn họ, bởi vì mưa lớn nên người xung quanh đều đi lại rất vội vàng, không có ai chú ý tới bọn họ.
Lâm Tầm lần theo ký ức tìm tới chỗ để xe của mình — bọn họ tới sớm, xe dừng ở cuối cùng.
Hắn gõ cửa kính xe.
Cửa sổ xe mở xuống, Vương An Toàn tỏ vẻ không kiên nhẫn, nhìn qua là biết sắp chửi ầm lên vì hắn ra muộn, há mồm liền nói: “Cái tên nhà cậu…”
Còn chưa nói hết, đã quay đầu trông thấy Đông Quân, tịt ngòi.
Lâm Tầm miễn đi một trận trách mắng, vui vẻ ngồi vào trong xe, nói tạm biệt với Đông Quân.
Đông Quân nói với hắn: “Ngày mai gặp.”
Lâm Tầm trả lời anh, ô tô chậm rãi khởi động, lái vào bên trong màn mưa phía trước, Lâm Tầm quay người nhìn ra ngoài từ cửa sổ sau xe, Đông Quân bung dù đứng ở nơi đó, vẫn không hề rời đi, mãi đến khi chiếc xe càng chạy càng xa, cái bóng kia mới biến mất trong mưa bụi xám xịt.
Lâm Tầm ngồi trở lại, như lập tức thấp xuống. Hắn cầm điện thoại lên, ấn mở bản ghi nhớ, bổ số hai hàng vào sau một chuỗi thời gian.
6.11, thứ ba. Xuất hiện: 10 am, rời đi: 4 pm.
Cơ Cấu lại gần, cầm điện thoại lên hỏi: “Thuật Toán, gần nhất đây cậu có đi qua MO không? Tớ phát hiện ra một thứ tốt.”
Nhưng Lâm Tầm đang chìm vào trong việc tính nhẩm vô cùng vô tận, dù có nghe thấy cậu ta nói cái gì, đầu óc cũng không kịp phản ứng, qua loa hỏi một câu: “Cái gì?”
Cơ Cấu cảm thấy không hài lòng, nhìn màn hình điện thoại của hắn: “Cậu đang làm gì đấy?”
Lâm Tầm: “Gì chứ, đưa máy tính bảng cho tớ.”
Cơ Cấu từ phía sau đưa máy tính bảng cho hắn, Lâm Tầm cầm bút, tô tô vẽ vẽ lên trên, viết đầy liền đổi trang, bắt đầu viết lần nữa.
Cơ Cấu vẫn biểu đạt sự khó hiểu: “Cậu đang tính thời gian?”
“Cái này cậu không biết đâu.” An Toàn ở phía trước lười biếng nói: “Thuật Toán là một tiểu biến thái, nhớ kỹ cả thời gian mỗi lần gặp mặt và chia tay với Đông Quân. Tớ cũng không biết rốt cuộc cậu ấy đang làm gì. Mấy người yêu nhau rất kỳ quái, có cảm giác nghi thức.”
Cơ Cấu: “Thật sao, tớ cảm thấy Thuật Toán không thể làm loại chuyện nhàm chán này.”
An Toàn nhún nhún vai.
Bọn họ trò chuyện không ảnh hưởng đến động tác của Lâm Tầm, hắn dừng ngòi bút trên màn hình máy tính bảng thật lâu, sau đó mở miệng: “Lần đầu tiên tớ gặp Đông Quân… Gặp bao lâu?”
Cơ Cấu nói: “Hơn một giờ đi, sau đó cậu lấy được hai trăm triệu tệ.”
Lâm Tầm bắt đầu hạ bút.
Thứ bảy. Xuất hiện: 8 pm, rời đi: 10 pm.
“Sai.” Cơ Cấu nói: “Hôm đó cậu đến Ngân Hà vào hai giờ chiều, bốn giờ đi ra.”
Lâm Tầm không nói chuyện thật lâu, mãi đến hai phút sau, hắn mới nói: “Không sai.”
Cơ Cấu: “?”
Lâm Tầm tựa lưng vào ghế ngồi, hắn cảm thấy cái trán phát lạnh, có lẽ là nơi đó đang rịn ra mồ hôi lạnh. Cả người hắn bỗng nhiên rùng mình, tay chân lạnh buốt.
Cơ Cấu nhíu mày: “Cậu sao thế?”
Lâm Tầm lắc đầu: “Không có… Tớ…”
Hắn nói không ra lời, lúc con người đối mặt với biến cố trọng đại sẽ tạm thời mất tiếng.
Một người nằm mơ, hắn hãm trong mộng đẹp đồng thời cũng chuẩn bị việc tỉnh lại sẽ phải đối mặt và tiếp nhận hiện thực. Thế nhưng rốt cuộc hiện thực trông như thế nào? Thật sự có thể tiếp nhận sao?
Hắn không biết.
Thật sự không biết.
Cơ Cấu: “Cậu không vui?”
“Ai chọc Thuật Toán của chúng ta không vui vậy?” Vương An Toàn cất cao giọng: “Đàn ông không đáng tin cậy, thật đấy Thuật Toán. Chỉ có chúng tớ đáng tin.”
Lâm Tầm lành lạnh nói: “Cậu sửa lại giới tính rồi?”
“Lúc tớ nói đến “đàn ông”, ý ngầm là “người đàn ông của cậu”, chứ không phải sinh vật giống đực trên ý nghĩa.” Vương An Toàn ném một thứ ra sau cho hắn: “Ầy, tặng cho cậu. Cậu xem, cho dù tớ có đi thi cũng sẽ không quên mua quà cho cậu.”
Lâm Tầm nhận lấy: “Đây chính là thứ nhàm chán đầu tiên kia sao?”
An Toàn đã nhắc đến chuyện này, mặc dù máy tự động nuôi mèo rất nhàm chán, nhưng cũng chỉ được xếp hạng 2 trong cuộc thi hôm nay, còn có một cái xếp thứ nhất.
Hắn mở cái hộp ra, phát hiện bên trong là một cái — một cái vòng cổ.
Lâm Tầm: “?”
Hắn hỏi: “Cái này dùng thế nào? Vìng cổ tự động nuôi chó sao?”
An Toàn: “Đeo lên cổ chứ sao.”
Lâm Tầm: “Cổ của ta?”
“Không phải thì sao.” An Toàn nói: “Cho người dùng, không phải cho chó dùng. Cậu cứ đeo lên trước, đưa điện thoại cho tớ, tớ kích hoạt cho cậu.”
Lâm Tầm lấy nó từ trong hộp ra, một cái vòng cổ rộng chừng hai đốt ngón tay, rất mỏng, màu đen, có mắt xích bạc. Nó được làm bằng chất liệu cao su mềm mại bóng loáng, đa số những thiết bị điện tử có thể đeo đều áp dụng loại chất liệu này.
Hắn cởi nút cúc áo sơ mi đầu tiên áo — hôm nay những cái cúc áo này đã bị sử dụng quá độ, bây giờ lại còn bị tái sử dụng một lần.
Sau khi đeo thứ này lên, hắn lấy điện thoại ra soi gương trên màn hình đen. Vòng cổ màu đen và xích bạc phía trên như ẩn như hiện trong cổ áo sơ mi trắng, cực kì không hay.
“Cậu có ý gì, An Toàn.” Hắn chất vấn.
An Toàn có vẻ không hiểu: “Có ý gì là sao?”
“Sao thứ này lại…” Lâm Tầm sờ nó, đắn đo tìm từ: “Sắc tình như thế?”
Vương An Toàn xoay đầu lại: “Cậu đang nói chuyện ma quỷ gì vậy?”
Cậu ta giơ điện thoại của Lâm Tầm lên, để hắn thấy rõ giao diện phía trên, nói: “Trợ giúp cho giấc ngủ! Giấc ngủ! Cái tên nhà cậu, cái tên nhà cậu…”
Cậu ta như bị Lâm Tầm chọc giận đến ngất đi.
Triệu Cơ Cấu vỗ vai cậu ta: “Đừng nóng giận, đứa trẻ trưởng thành.”
“Không phải. Cậu ấy liên tưởng như vậy là bình thường sao?” Vương An Toàn nổi giận đùng đùng: “Lâm Thuật Toán, bình thường cậu đều đang làm gì? Trước kia cậu không như vậy.”
“Xin lỗi.” Lâm Tầm nhận sai: “Xin lỗi, ca, tớ nói với cậu mười vạn tiếng xin lỗi, xin lỗi.”
Hắn thật sự không phải cố ý xuyên tạc, cũng không chủ động xem cái gì không nên xem, chỉ là Đông Quân đã từng dùng cà vạt cùng màu siết cổ hắn… mà thôi.
Hắn nghiêm mặt nói: “Cho nên cái trợ giúp cho giấc ngủ này, nó là cái gì?”
Vương An Toàn tức giận nói: “Giám sát tình trạng giấc ngủ.”
Lâm Tầm: “Chỉ như vậy?”
“Chức năng chính rất nhàm chán.” Vương An Toàn nói: “Cậu biết con người sẽ nằm mơ chứ?”
Lâm Tầm: “Tớ biết.”
Vương An Toàn: “Lúc nằm mơ cậu sẽ không biết mình đang nằm mơ, hoặc là ý thức rất mơ hồ, nhưng cái vòng cổ này có tác dụng để cậu tỉnh lại ở trong mơ.”
Lâm Tầm học lại: “Tỉnh lại ở trong mơ?”
“Đúng đấy, kiểu vậy, cậu vẫn còn nằm mơ, nhưng cậu biết mình đang nằm mơ, đồng thời có khả năng khống chế giấc mơ của cậu — bởi vì nội dung giấc mơ vốn do đầu óc của cậu quyết định. Một khi có thể khống chế được cảnh trong mơ, sẽ có thể biến ác mộng thành mộng đẹp, chủ động mơ thấy nam thần nữ thần, hoặc là thăm dò giấc mơ của cậu.” Nói rồi, Vương An Toàn nhấn một cái nút xuống. Ngay sau đó, một dòng điện hoặc cái gì đó dao động không cách nào diễn tả bằng lời lan dọc theo thần kinh đến đỉnh đầu Lâm Tầm, giống như rót nước lạnh vào trong mạch máu, để hắn giật mình một cái.
Lâm Tầm: “Oa.”
Vương An Toàn nói: “Chính là loại cảm giác này, lúc vòng cổ kiểm tra ra cậu đang ổn định nằm mơ, sẽ phóng ra tín hiệu này để nhắc nhở cậu, tiếp theo thì tự xem chính cậu thôi.”
Dứt lời, cậu ta nhún nhún vai: “Cậu xem, bọn họ phát minh ra chức năng nhàm chán này, đúng là một thiên tài.”
Lâm Tầm bỗng nhiên không nhúc nhích nhìn Vương An Toàn.
Vương An Toàn nhíu mày.
“Cha.” Lâm Tầm nói: “Hôm nay ngài chính là cha ruột của tớ.”
Đông Quân mở mắt. Con ngươi của anh màu đen, đen nhánh giống như rừng rậm đầm sâu ban đêm, ánh đèn từ bên ngoài chiếu vào giống như mặt nước đầy sao. Mặt nước của đầm sâu ban đêm có một loại ma lực thần bí nào đó, xưa nay trên thế giới không thiếu những tin tức có người cực kì mỏi mệt lái xe cả đêm, bởi vì tinh thần rối loạn mà lái chệch hướng, rơi vào trong nước.
Anh hỏi: “Sao lại hỏi thế?”
Lâm Tầm: “Ừm… kiểm tra tính cách?”
Đông Quân có vẻ đang nghiêm túc ngẫm nghĩ.
Một phút sau, anh trả lời: “Chắc là anh sẽ chờ tự nhiên tỉnh lại đi.”
Lâm Tầm: “Vì sao?”
Đông Quân: “Tại sao lại phải hỏi vì sao, không phù hợp với suy nghĩ của em sao?”
“Không phù hợp.” Lâm Tầm lắc đầu, nghĩ một hồi mới nói: “Mơ sẽ có lúc tỉnh, cho nên cho dù nó tốt hay là không có ý nghĩa, em sẽ muốn tỉnh lại ngay lập tức, sau đó đối mặt với hiện thực.”
Đông Quân chậm rãi cong khóe môi, lúc người đàn ông này cười, dịu dàng say đắm như gió xuân. Chỉ nghe anh chậm rãi nói: “Nếu như hiện thực rất xấu thì sao?”
Lâm Tầm: “Vậy thì càng phải tỉnh lại, như vậy sẽ có càng nhiều thời gian để xử lý những tình huống rất xấu trong hiện thực.”
Đông Quân thả lỏng cái tay đang nắm tay hắn, chậm rãi lướt dọc theo cánh tay lên trên, cuối cùng dừng ở gò má, nhẹ nhàng phác hoạ hình dáng cái cằm. Anh nhìn hắn thật lâu không nói gì.
Mãi đến khi Lâm Tầm khó hiểu chớp mắt, hắn mới nghe thấy Đông Quân nói: “Nếu như hiện thực xấu đến mức không thể dùng bất kỳ phương pháp nào xử lý thì sao?”
Lâm Tầm cũng bị anh hỏi kẹt.
Suy nghĩ thật lâu, hắn nói: “Thế nhưng cho dù xấu thế nào, sớm muộn gì cũng phải tỉnh.”
“Ừm.” Giọng nói của rĐông Quân hơi khàn: “Cho nên anh sẽ tiếp tục nằm mơ, đồng thời chuẩn bị tiếp nhận hiện thực.”
“Mặc dù rất hợp lý.” Lâm Tầm nói. “Nhưng có chút không giống anh.”
Đông Quân lại cười.
Anh hỏi: “Anh nên lựa chọn lập tức tỉnh lại?”
Lâm Tầm: “Ừm.”
Đông Quân kéo tay hắn đến bên môi, khẽ hôn một cái: “Em phải cho phép tình huống đặc biệt tồn tại, bảo bối.”
Lâm Tầm cắn môi suy nghĩ thật lâu, nói: “Vậy được rồi.”
Hắn nhìn Đông Quân, đột nhiên nói: “…Em rất thích anh.”
“Cảm ơn.” Đông Quân kéo hắn xuống, hôn lên môi hắn: “Anh cũng thích bảo bối.”
Lâm Tầm bị “bảo bối” đến từ nam thần dỗ dành đến tê dại cả da đầu, lại bị hôn đến chẳng biết trời đất, đến khi tỉnh táo lại, cúc áo lại bị cởi hết ba viên.
“Em không được.” Hắn tựa vào ngực nam thần suy yếu lẩm bẩm: “Em sẽ không quay về được mất.”
Nam thần của hắn trả lời không có chút tình cảm nào: “Em có thể.”
Lâm Tầm: “?”
Sự thật chứng minh người này nói không sai, hắn ngoại trừ trạng thái tinh thần hơi bay bổng ra, trên thân thể không có gì khó chịu, hoặc là nếu đổi góc độ miêu tả, người này biết rõ làm như thế nào mới có thể để hắn tốn ít thể lực nhất.
Nhưng cuối cùng hắn vẫn không chịu nổi, nhỏ giọng xin khoan dung: “Ngài… nhẹ thôi. Ngày mai… Ngày mai em sẽ trở về.”
Đông Quân: “Nếu như không trở về thì sao?”
Lâm Tầm không thở nổi, nói cũng đứt quãng: “Ngày mai… Ngày mai không trở về thì ngày kia, thật đấy.”
Đông Quân: “Em định ngày kia mới về?”
Người này không có cách nào để giao lưu, thật đấy.
Thế là hắn ở trong xe thật lâu, lâu đến mức không nhớ rõ thời gian, mà rốt cuộc đến khi xong việc, Vương An Toàn đã điên cuồng nhắn tin trong nhóm hỏi hắn có phải lại bị ma vật kéo đi rồi không.
Lâm Tầm trả lời: Có lẽ thế.
Vương An Toàn: Vậy bọn tớ cứu cậu kiểu gì?
Lâm Thuật Toán: Không cần, tự tớ sẽ cứu mình.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Là cứu ra — hắn cảm thấy Đông Quân cũng nên no rồi. Quả nhiên tiếp theo anh không tiếp tục đưa ra yêu cầu gì nữa, hắn sửa sang lại quần áo lần nữa, mở cửa xe.
Một giây sau Lạc Thần phát ra tiếng nhắc nhở có mưa, xin chú ý.
Đông Quân cầm ô từ trong xe ra, nói: “Anh đưa em.”
Vừa ra khỏi hầm đỗ xe, chỉ nghe thấy tiếng mưa rơi ào ào bên ngoài, bầu trời âm trầm ảm đạm, mưa to như trút nước. Đông Quân căng một cái ô màu đen che cho hai người bọn họ, bởi vì mưa lớn nên người xung quanh đều đi lại rất vội vàng, không có ai chú ý tới bọn họ.
Lâm Tầm lần theo ký ức tìm tới chỗ để xe của mình — bọn họ tới sớm, xe dừng ở cuối cùng.
Hắn gõ cửa kính xe.
Cửa sổ xe mở xuống, Vương An Toàn tỏ vẻ không kiên nhẫn, nhìn qua là biết sắp chửi ầm lên vì hắn ra muộn, há mồm liền nói: “Cái tên nhà cậu…”
Còn chưa nói hết, đã quay đầu trông thấy Đông Quân, tịt ngòi.
Lâm Tầm miễn đi một trận trách mắng, vui vẻ ngồi vào trong xe, nói tạm biệt với Đông Quân.
Đông Quân nói với hắn: “Ngày mai gặp.”
Lâm Tầm trả lời anh, ô tô chậm rãi khởi động, lái vào bên trong màn mưa phía trước, Lâm Tầm quay người nhìn ra ngoài từ cửa sổ sau xe, Đông Quân bung dù đứng ở nơi đó, vẫn không hề rời đi, mãi đến khi chiếc xe càng chạy càng xa, cái bóng kia mới biến mất trong mưa bụi xám xịt.
Lâm Tầm ngồi trở lại, như lập tức thấp xuống. Hắn cầm điện thoại lên, ấn mở bản ghi nhớ, bổ số hai hàng vào sau một chuỗi thời gian.
6.11, thứ ba. Xuất hiện: 10 am, rời đi: 4 pm.
Cơ Cấu lại gần, cầm điện thoại lên hỏi: “Thuật Toán, gần nhất đây cậu có đi qua MO không? Tớ phát hiện ra một thứ tốt.”
Nhưng Lâm Tầm đang chìm vào trong việc tính nhẩm vô cùng vô tận, dù có nghe thấy cậu ta nói cái gì, đầu óc cũng không kịp phản ứng, qua loa hỏi một câu: “Cái gì?”
Cơ Cấu cảm thấy không hài lòng, nhìn màn hình điện thoại của hắn: “Cậu đang làm gì đấy?”
Lâm Tầm: “Gì chứ, đưa máy tính bảng cho tớ.”
Cơ Cấu từ phía sau đưa máy tính bảng cho hắn, Lâm Tầm cầm bút, tô tô vẽ vẽ lên trên, viết đầy liền đổi trang, bắt đầu viết lần nữa.
Cơ Cấu vẫn biểu đạt sự khó hiểu: “Cậu đang tính thời gian?”
“Cái này cậu không biết đâu.” An Toàn ở phía trước lười biếng nói: “Thuật Toán là một tiểu biến thái, nhớ kỹ cả thời gian mỗi lần gặp mặt và chia tay với Đông Quân. Tớ cũng không biết rốt cuộc cậu ấy đang làm gì. Mấy người yêu nhau rất kỳ quái, có cảm giác nghi thức.”
Cơ Cấu: “Thật sao, tớ cảm thấy Thuật Toán không thể làm loại chuyện nhàm chán này.”
An Toàn nhún nhún vai.
Bọn họ trò chuyện không ảnh hưởng đến động tác của Lâm Tầm, hắn dừng ngòi bút trên màn hình máy tính bảng thật lâu, sau đó mở miệng: “Lần đầu tiên tớ gặp Đông Quân… Gặp bao lâu?”
Cơ Cấu nói: “Hơn một giờ đi, sau đó cậu lấy được hai trăm triệu tệ.”
Lâm Tầm bắt đầu hạ bút.
Thứ bảy. Xuất hiện: 8 pm, rời đi: 10 pm.
“Sai.” Cơ Cấu nói: “Hôm đó cậu đến Ngân Hà vào hai giờ chiều, bốn giờ đi ra.”
Lâm Tầm không nói chuyện thật lâu, mãi đến hai phút sau, hắn mới nói: “Không sai.”
Cơ Cấu: “?”
Lâm Tầm tựa lưng vào ghế ngồi, hắn cảm thấy cái trán phát lạnh, có lẽ là nơi đó đang rịn ra mồ hôi lạnh. Cả người hắn bỗng nhiên rùng mình, tay chân lạnh buốt.
Cơ Cấu nhíu mày: “Cậu sao thế?”
Lâm Tầm lắc đầu: “Không có… Tớ…”
Hắn nói không ra lời, lúc con người đối mặt với biến cố trọng đại sẽ tạm thời mất tiếng.
Một người nằm mơ, hắn hãm trong mộng đẹp đồng thời cũng chuẩn bị việc tỉnh lại sẽ phải đối mặt và tiếp nhận hiện thực. Thế nhưng rốt cuộc hiện thực trông như thế nào? Thật sự có thể tiếp nhận sao?
Hắn không biết.
Thật sự không biết.
Cơ Cấu: “Cậu không vui?”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
“Ai chọc Thuật Toán của chúng ta không vui vậy?” Vương An Toàn cất cao giọng: “Đàn ông không đáng tin cậy, thật đấy Thuật Toán. Chỉ có chúng tớ đáng tin.”
Lâm Tầm lành lạnh nói: “Cậu sửa lại giới tính rồi?”
“Lúc tớ nói đến “đàn ông”, ý ngầm là “người đàn ông của cậu”, chứ không phải sinh vật giống đực trên ý nghĩa.” Vương An Toàn ném một thứ ra sau cho hắn: “Ầy, tặng cho cậu. Cậu xem, cho dù tớ có đi thi cũng sẽ không quên mua quà cho cậu.”
Lâm Tầm nhận lấy: “Đây chính là thứ nhàm chán đầu tiên kia sao?”
An Toàn đã nhắc đến chuyện này, mặc dù máy tự động nuôi mèo rất nhàm chán, nhưng cũng chỉ được xếp hạng 2 trong cuộc thi hôm nay, còn có một cái xếp thứ nhất.
Hắn mở cái hộp ra, phát hiện bên trong là một cái — một cái vòng cổ.
Lâm Tầm: “?”
Hắn hỏi: “Cái này dùng thế nào? Vìng cổ tự động nuôi chó sao?”
An Toàn: “Đeo lên cổ chứ sao.”
Lâm Tầm: “Cổ của ta?”
“Không phải thì sao.” An Toàn nói: “Cho người dùng, không phải cho chó dùng. Cậu cứ đeo lên trước, đưa điện thoại cho tớ, tớ kích hoạt cho cậu.”
Lâm Tầm lấy nó từ trong hộp ra, một cái vòng cổ rộng chừng hai đốt ngón tay, rất mỏng, màu đen, có mắt xích bạc. Nó được làm bằng chất liệu cao su mềm mại bóng loáng, đa số những thiết bị điện tử có thể đeo đều áp dụng loại chất liệu này.
Hắn cởi nút cúc áo sơ mi đầu tiên áo — hôm nay những cái cúc áo này đã bị sử dụng quá độ, bây giờ lại còn bị tái sử dụng một lần.
Sau khi đeo thứ này lên, hắn lấy điện thoại ra soi gương trên màn hình đen. Vòng cổ màu đen và xích bạc phía trên như ẩn như hiện trong cổ áo sơ mi trắng, cực kì không hay.
“Cậu có ý gì, An Toàn.” Hắn chất vấn.
An Toàn có vẻ không hiểu: “Có ý gì là sao?”
“Sao thứ này lại…” Lâm Tầm sờ nó, đắn đo tìm từ: “Sắc tình như thế?”
Vương An Toàn xoay đầu lại: “Cậu đang nói chuyện ma quỷ gì vậy?”
Cậu ta giơ điện thoại của Lâm Tầm lên, để hắn thấy rõ giao diện phía trên, nói: “Trợ giúp cho giấc ngủ! Giấc ngủ! Cái tên nhà cậu, cái tên nhà cậu…”
Cậu ta như bị Lâm Tầm chọc giận đến ngất đi.
Triệu Cơ Cấu vỗ vai cậu ta: “Đừng nóng giận, đứa trẻ trưởng thành.”
“Không phải. Cậu ấy liên tưởng như vậy là bình thường sao?” Vương An Toàn nổi giận đùng đùng: “Lâm Thuật Toán, bình thường cậu đều đang làm gì? Trước kia cậu không như vậy.”
“Xin lỗi.” Lâm Tầm nhận sai: “Xin lỗi, ca, tớ nói với cậu mười vạn tiếng xin lỗi, xin lỗi.”
Hắn thật sự không phải cố ý xuyên tạc, cũng không chủ động xem cái gì không nên xem, chỉ là Đông Quân đã từng dùng cà vạt cùng màu siết cổ hắn… mà thôi.
Hắn nghiêm mặt nói: “Cho nên cái trợ giúp cho giấc ngủ này, nó là cái gì?”
Vương An Toàn tức giận nói: “Giám sát tình trạng giấc ngủ.”
Lâm Tầm: “Chỉ như vậy?”
“Chức năng chính rất nhàm chán.” Vương An Toàn nói: “Cậu biết con người sẽ nằm mơ chứ?”
Lâm Tầm: “Tớ biết.”
Vương An Toàn: “Lúc nằm mơ cậu sẽ không biết mình đang nằm mơ, hoặc là ý thức rất mơ hồ, nhưng cái vòng cổ này có tác dụng để cậu tỉnh lại ở trong mơ.”
Lâm Tầm học lại: “Tỉnh lại ở trong mơ?”
“Đúng đấy, kiểu vậy, cậu vẫn còn nằm mơ, nhưng cậu biết mình đang nằm mơ, đồng thời có khả năng khống chế giấc mơ của cậu — bởi vì nội dung giấc mơ vốn do đầu óc của cậu quyết định. Một khi có thể khống chế được cảnh trong mơ, sẽ có thể biến ác mộng thành mộng đẹp, chủ động mơ thấy nam thần nữ thần, hoặc là thăm dò giấc mơ của cậu.” Nói rồi, Vương An Toàn nhấn một cái nút xuống. Ngay sau đó, một dòng điện hoặc cái gì đó dao động không cách nào diễn tả bằng lời lan dọc theo thần kinh đến đỉnh đầu Lâm Tầm, giống như rót nước lạnh vào trong mạch máu, để hắn giật mình một cái.
Lâm Tầm: “Oa.”
Vương An Toàn nói: “Chính là loại cảm giác này, lúc vòng cổ kiểm tra ra cậu đang ổn định nằm mơ, sẽ phóng ra tín hiệu này để nhắc nhở cậu, tiếp theo thì tự xem chính cậu thôi.”
Dứt lời, cậu ta nhún nhún vai: “Cậu xem, bọn họ phát minh ra chức năng nhàm chán này, đúng là một thiên tài.”
Lâm Tầm bỗng nhiên không nhúc nhích nhìn Vương An Toàn.
Vương An Toàn nhíu mày.
“Cha.” Lâm Tầm nói: “Hôm nay ngài chính là cha ruột của tớ.”
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro