Mây (2)
Nhất Thập Tứ Châu
2024-11-20 22:27:51
“Đạo… Đạo diễn Cao.” Kỳ Vân cúi đầu nói, tiện thể lại bọc kín quần áo của mình lại.
Cao Liêu nhìn về phía Lâm Tầm.
Lâm Tầm: “…”
Hắn giải thích: “Xin lỗi, chúng tôi đánh một trận.”
Giọng nói của Cao Liêu hơi hoảng hốt: “Đánh nhau?”
Kỳ Vân “khụ” một tiếng, bổ sung: “Đạo cụ hơi trơn, đang đánh nhau thì… thì rơi vào trong đống đạo cụ, liền…”
Cao Liêu co rúm lông mày: “Liền…?”
Kỳ Vân nhắm hai mắt lại, cam chịu: “Cứ như vậy.”
Cao Liêu nhìn về phía nhân viên đạo cụ hồn vía lên mây, hiển nhiên đã mất trí: “Cậu ta thì sao?”
Lâm Tầm: “A, là thế này, chúng tôi đánh hội đồng, cậu ta cũng tham dự, dáng vẻ của đám đạo cụ lại quá xấu, cậu ta bị dọa. Ngài cũng biết đấy, cậu ta hơi nhát gan.”
Cao Liêu: “Bình thường cậu ta không nhát gan lắm.”
Lâm Tầm: “Có lẽ là che giấu quá tốt, ngài bận rộn nên hay quên.”
Trong mắt Cao Liêu như xuất hiện hai dấu hỏi, ông t nhìn về Kỳ Vân: “Quần cậu đâu?”
Kỳ Vân: “…Đánh hỏng rồi.”
Cao Liêu không nói gì một lúc lâu.
Lâm Tầm đột nhiên cảm giác mặc dù ba người bọn họ đã phải trải qua một trận ác chiến ở trong phòng, mỗi người đều đã mất đi một vài thứ, ví dụ như hắn hơi đau đầu bởi vì điên cuồng tấn công, nhân viên đạo cụ bị sợ vỡ mật, Kỳ Vân thì thảm hại hơn một chút, Kỳ Vân đã làm mất quần của gã, nhưng Cao Liêu mới là người đáng đồng tình nhất.
Kỳ Vân chỉ làm mất một cái quần, đạo diễn Cao lại mất đi Muse(*) của ông ta.
(*) Theo thần thoại Hy Lạp, Muse thường gọi là thần nàng thơ, bây giờ Muse là biểu tượng của ngẫu hứng sáng tác thơ, văn, nhạc, họa, kịch, v.v…
Hắn đặt nhân viên đạo cụ dựa vào tường, mình thì đi về phía trước mấy bước, kéo Kỳ Vân ra phía sau, nói với Cao Liêu: “Xin lỗi, bay giờ gã không thích hợp đi liên hoan lắm, tôi dẫn gã đi trước.”
Có vẻ Cao Liêu vẫn đang ở trạng thái ngây ngốc nào đó, hơi gật nhẹ đầu.
Trợ lý của ông ta cũng đơ mặt đứng ở một bên làm tảng đá.
Lâm Tầm kéo cổ tay Kỳ Vân: “Vậy chúng tôi đi trước.”
Cao Liêu: “Chờ một chút.”
Lâm Tầm dừng bước lại, Kỳ Vân cũng dừng theo.
Ánh mắt của Cao Liêu dừng ở trên mặt Kỳ Vân.
Kỳ Vân mới chỉ hơi tẩy trang, lớp vảy bên cạnh gò má vẫn chưa hoàn toàn rút lui, để lại một ít dấu vết xanh xanh tím tím, tóc tai thì càng thêm lộn xộn.
Cao Liêu nhìn gã rất lâu. Lâu đến mức Kỳ Vân không nhịn được đặt câu hỏi: “Ngài…”
Ánh mắt Cao Liêu nặng nề.
Giọng nói của Cao Liêu cũng nặng nề.
“Cậu…” Ông ta nói: “Bây giờ cũng rất đẹp.”
Xung quanh lặng im.
“Đờ mờ.” Kỳ Vân truyền âm vào trong đầu Lâm Tầm: “Ông ta sẽ không tăm tia tôi thật chứ.”
Lâm Tầm: “Tôi cảm thấy ông ta có vẻ thích theo đuổi nghệ thuật thôi.”
“Tôi nổi hết da gà lên rồi này.”
“Cá không có da gà.”
“Xéo, đi nhanh lên.”
Kỳ Vân nở nụ cười giả tạo: “Cảm ơn.”
Sau đó muốn đi đến thang máy.
Một bàn tay đặt lên bả vai gã.
Giọng nói của Cao Liêu càng thêm âm trầm: “Cậu không nghe tôi nói phải không.”
Còi báo động trong lòng Lâm Tầm vang lên!
Thiên Nhãn Thuật mở ra, mã nguồn lướt qua trước mặt hắn, lóe lên rồi biến mất.
Trần nhà!
Hắn bỗng nhiên ngẩng đầu, một giọt nước trên trần nhà nhỏ xuống, loáng thoáng có một bóng ma bắn lên tường.
Cùng lúc đó, sương mù màu đen bỗng nhiên toả ra từ sau lưng Cao Liêu!
Lâm Tầm: “Cẩn thận!”
Rốt cuộc cơ thể yếu đuối của Kỳ Vân cũng có một lần nhanh nhẹn ở trong nguy hiểm, bỗng nhiên lùi ra sau!
Lâm Tầm cầm bàn phím trong tay, biến thành kiếm, hắn đẩy Kỳ Vân sang bên cạnh, sử dụng Khinh Thân Thuật đâm về phía Cao Liêu.
Lúc này, hắn trông thấy con ngươi của Cao Liêu chỉ có một màu đen, không có tròng trắng, giống như đã mất tỉnh táo.
Không, đúng là đã mất tỉnh táo.
Bị Kỳ Vân chọc tức? Tẩu hỏa nhập ma?
Lâm Tầm nhanh chóng suy nghĩ trong lòng, động tác trên tay lại không ngừng.
— một cái xúc tu đâm nghiêng ra, quấn lấy kiếm của hắn. Lâm Tầm dùng lực, kiếm khí khuấy động lao lên, xúc tu bị cắt đứt rơi xuống đất. Cao Liêu lui lại hai bước, ngay sau đó lại có vô số xúc tu thò ra từ đống nước đọng trên bốn bức tường và trên trần nhà!
— xấu xí chết rồi.
Lâm Tầm khởi động chương trình, vừa suy nghĩ, trước mắt lại biến thành màu đen, hắn biết vừa rồi ở trong phòng mình đã tiêu hao quá nhiều.
Nhưng Cao Liêu lại không cho hắn bất kì cơ hội nghỉ ngơi nào, thân thể vặn vẹo quỷ dị, tấn công tới chỗ hắn!
Lâm Tầm quyết định chắc chắn, dùng Khinh Thân Thuật lơ lửng, tạm thời tránh thoát đòn tấn công, lấy được mấy giây thở dốc, hắn lấy một cái bình ngọc nhỏ trong túi quần, đổ một viên đan dược màu đỏ vàng tròn vo ra.
Đại Hoàn Đan.
Buổi trưa ra khỏi nhà, bởi vì hắn cảm thấy mệt mỏi nên vốn muốn ăn hết thứ này, nhưng lại cảm thấy hơi tiếc, có lẽ phần thưởng nhiệm vụ sẽ có tác dụng lớn hơn, thế là giữ lại, chỉ ăn một ít đan dược do Bích Hải tiên tử luyện chế. Bây giờ xem ra mình đã làm đúng.
Hắn nhét đan dược vào miệng, đan dược lập tức tan ra, một dòng nước ấm xuyên qua toàn thân, đỉnh đầu và đan điền bắt đầu phát nhiệt, tỉnh táo tinh thần.
Lâm Tầm cong môi, ngàn vạn kiếm khí sinh ra lần nữa đánh về phía xúc tu ở xung quanh và Cao Liêu ở giữa! Lúc này hai mắt của trợ lý Cao Liêu cũng đã biến thành màu đen sì, thực lực của hai người còn cao hơn đám xúc tu xung quanh một tầng.
Nhưng mà vẫn còn phần thắng.
Chỉ cần…
Lâm Tầm nhíu mày lại, dừng suy nghĩ của mình, chỉ dùng hết sức để tấn công.
Hắn trông thấy Kỳ Vân quay người đi vào phòng, có vẻ muốn mở cửa, để máy tạo sương mù cho gã một cơ hội biến hoá lần nữa.
Lúc này, đèn hành lang bỗng nhiên tối sầm đi! Bởi vì không có cửa sổ nên trên hành lang tối om ngột ngạt chỉ còn lại một ít ánh sáng yếu ớt của đèn khẩn cấp.
Lâm Tầm khựng lại, Lạc Thần bỗng nhiên xuất hiện, ánh sáng màu xanh nhàn nhạt chiếu sáng toàn bộ khu vực, hắn trông thấy trên tường có một công tắc nguồn điện khẩn cấp, mà một cái xúc tu xấu xí đang cuộn tròn bên trên.
Cắt điện.
Cho nên, nếu bị cắt điện, máy sương mù trong căn phòng kia cũng không thể chạy. Sức chiến đấu của Kỳ Vân chính thức tan biến.
Lâm Tầm hít sâu một hơi, lui lại mấy bước, để một đạo kiếm khí bảo vệ Kỳ Vân, còn mình thì bình tĩnh đối phó với đám xúc tu và hai người. Hắn ít khi phải chiến đấu một mình, cũng may có Lạc Thần ở phía sau phối hợp tác chiến chỉ huy, mặc dù chỉ là nỗ lực chèo chống, nhưng cũng không bị đối phương áp chế.
Mười phút, hắn cảm thấy mười phút đồng hồ đã trôi qua.
Giọng nói của Lạc vang lên: “Nhắc nhở, căn cứ vào kinh nghiệm chiến đấu lần trước, anh sắp hao hết sức lực rồi.”
Lâm Tầm mím môi.
Nhưng mười phút ác chiến này cũng rất có thành quả, hai người trước mặt đều mất trí, đòn tấn công máy móc lên người họ đều gây ra tổn thương rất nghiêm trọng, xúc tu cũng bị thiệt hại hơn nửa.
Hắn nhìn lên đám xúc tu mới xuất hiện trên trần nhà, híp mắt.
Cao Liêu lại tấn công đến, đấm mạnh vào vai hắn. Lâm Tầm không nhúc nhích, hứng chịu một kích này, bị đánh rơi xuống đất.
Kỳ Vân đang nấp một góc tìm kiếm cái gì trong ba lô, thấy thế vội nói: “Cậu không sao chứ!”
Lâm Tầm: “Có sao.”
Hắn thở ra: “Tôi sắp tèo rồi.”
Kỳ Vân đỡ hắn, nói rất nhanh: “Vậy làm sao bây giờ?”
“Tôi…” Hắn nhìn về phía đám xúc tu không ngừng xuất hiện ở bốn phương tám hướng, lui về phía sau một bước.
Lạc Thần bỗng nhiên vang lên tiếng cảnh báo máy móc chói tai!
Sau lưng Lâm Tầm đụng phải một người.
Hơi lạnh truyền tử cổ hắn đến, một cái xúc tu cuốn lên cổ hắn.
Một cánh tay cũng vắt ngang qua cổ, Lâm Tầm thấy màu áo này rất quen.
Nhân viên đạo cụ.
Hơi thở nhẹ nhàng vang lên bên tai hắn.
Lâm Tầm: “Cậu mới là ma vật?”
Nhân viên đạo cụ không nói gì, cổ của Lâm Tầm càng ngày càng bị bóp chặt.
Một giây sau, hắn bỗng nhiên bị quẳng xuống đất!
Ngàn vạn cái xúc tu tuôn lên, nhân viên đạo cụ mặt không thay đổi ở trên cao nhìn xuống hắn.
Nhân viên đạo cụ…
Đạo cụ.
Dự cảm nguy hiểm loáng thoáng lúc trước lại là thật.
Mỗi một lần đều là đạo cụ xảy ra vấn đề.
Còn có lúc trước Cao Liêu xem Kỳ Vân diễn, hốc mắt hơi đỏ lên, vào lúc đó Lâm Tầm gần như thật sự tin tưởng ông ta theo đuổi nghệ thuật nên mới tiếp cận Kỳ Vân chứ không phải có mục đích khác.
Bây giờ xem ra, đúng là Cao Liêu có thể vô tội, chỉ là để ngụy trang.
— Hiển nhiên nhân viên đạo cụ vẫn còn tỉnh táo, mặt không biểu cảm nhưng đôi mắt vẫn trắng đen rõ ràng minh chứng tốt nhất.
Lâm Tầm muốn tụ tập linh lực, cơn đau đầu quen thuộc lại tập kích hắn. Hắn và Kỳ Vân đã ra khỏi phòng, không có máy tạo sương mù, Kỳ Vân mất đi sức chiến đấu. Hắn đã ăn Đại Hoàn Đan dùng để chữa thương, nhưng sức lực khôi phục nhờ Đại Hoàn Đan đã lại hao hết trong lúc chiến đấu vừa nãy rồi, hắn đã sử dụng hết tất cả con át chủ bài có thể sử dụng. Lâm Tầm không thể không tin rằng lần này mình bị dồn đến đường cùng. Mà bây giờ nhân viên đạo cụ đang chiếm lợi thế tuyệt đối.
Hắn có hệ điều hành, đã đến kỳ Nguyên Anh.
Người tu tiên kỳ Nguyên Anh có thể kết nối với trời đất, có thể điều động linh khí vô cùng vô tận, bởi vậy sức chiến đấu cực kì mạnh. Nhưng nếu toàn bộ linh khí trong trời đất đều bị người tu tiên kỳ Nguyên Anh sử dụng không hạn chế, vậy chẳng phải giữa những người cảnh giới Nguyên Anh sẽ không thể phân thắng bại vĩnh viễn sao.
Bởi vậy, trong lúc đánh nhau còn phải xem cảnh giới, hoặc có thể nói là tâm thần, kỹ xảo. Nói một cách khác, một cái máy tính kết nối mạng có thể sử dụng tất cả tài nguyên trên mạng, nhưng rốt cuộc nó có thể làm được bao nhiêu việc thì phải xem phần cứng của máy tính đó — giống như máy chơi game cấp thấp không thể thể hiện được trò chơi một cách sắc nét vậy.
Một cái xúc tu cuốn lấy eo hắn, hắn lại ngã mạnh xuống đất lần nữa, trong miệng toả ra một mùi máu tươi.
Điện thoại rơi ra khỏi túi, ống kính úp xuống, không biết có bị vỡ hay không, hình ảnh của Lạc vặn vẹo biến đổi mấy lần trong không khí mới miễn cưỡng khôi phục bình thường, lúc Cao Liêu nhấc chân đi tới bên này, cậu ta lui về sau mấy bước, đứng ở bên cạnh Lâm Tầm.
Lâm Tầm liếc cậu ta một cái, trông thấy Lạc đang cúi đầu nhìn màn hình điện thoại, mấp máy môi. Thật ra đã sớm gửi tin cầu cứu đi rồi, chỉ là tất cả xảy ra quá nhanh, chỉ trong vòng mười phút, cho dù là các tiền bối cũng không thể đến giúp.
Nhưng lúc này màn hình lại sáng lên, hiển nhiên là Lạc đang điều khiển.
Có thể là bởi vì bị thương nặng, tầm mắt Lâm Tầm có chút mơ hồ, nhưng màn hình vừa sáng lên, hắn liền thấy hai chữ kia.
Lạc đang gọi cho Đông Quân.
Lâm Tầm sững sờ, đã thấy một bàn tay cầm điện thoại màu đen lên, dứt khoát nhấn nút tắt. Có lẽ toàn bộ quá trình không đến hai giây, Lâm Tầm là một người mẫn cảm với thời gian và con số, hắn biết từ khi bấm nút gọi đến khi chính thức kết nối phải cần một khoảng thời gian phản ứng, nếu tắt máy trong lúc đó, đối phương căn bản không nhận được thông báo. Cuộc điện thoại này căn bản chưa được gọi đi.
Nhân viên đạo cụ nhấc chân đi tới chỗ Lâm Tầm, giày da màu đen dẫm lên sàn nhà bóng loáng, phát ra tiếng vang theo quy luật.
Lâm Tầm cúi đầu ho khan vài tiếng, hắn nắm chặt kiếm, ngón tay run rẩy, ngực đau nhức kịch liệt, một khi muốn tập trung sự chú ý phát ra chiêu thức gì sẽ khiến lồng ngực bị tắc nghẽn ngay lập tức, không thể hô hấp. Dùng thuật ngữ tu chân để hình dung, có lẽ đây chính là tu vi hao hết.
Được rồi, thua người không thua trận, hắn chống một tay lên mặt đất, đối mặt với Cao Liêu.
Ngón tay chợt bị đẩy ra, xúc cảm trơn ướt, từ đầu hắn còn tưởng là xúc tu, nhưng lại cảm nhận được khớp xương của con người. Kiếm trong tay bị rút ra, hắn thấy một bóng người màu đen ngăn trước mặt mình, bả vai mảnh khảnh, nhưng thế đứng lại đẹp đẽ.
Kiếm tu, ngồi như chuông đứng như tùng, bả vai vĩnh viễn thẳng tắp.
Chỉ thấy Kỳ Vân nhìn nhân viên đạo cụ: “Cậu… đừng tới đây.”
Dường như nhân viên đạo cụ cong môi nở nụ cười, nhưng phối hợp với con ngươi đen sì không có ánh sáng, cộng với khí đen vờn quanh người thì càng thêm quỷ dị.
Kỳ Vân: “Xéo.”
Nhân viên đạo cụ chậm rãi đưa tay ra, khí đen tập trung lại thành hình dáng một nắm đấm, vỗ xuống đầu Kỳ Vân!
Lâm Tầm nhắm mắt lại.
Không phải là bởi vì không đành lòng nhìn cảnh tượng tiếp theo.
Hắn cảm thấy kiếm tu và bàn phím tu đều sẽ không dễ bị đánh chết.
— hắn cũng thế.
Hắn mở mắt ra.
Không gian hệ thống!
Hắn bước nhanh đến trước giao diện nhiệm vụ, Đại Hoàn Đan đã bị lấy ra sử dụng, chỉ có quyển sách kỹ năng trống không chưa được sử dụng kia là còn lẳng lặng lơ lửng trên thanh vật phẩm ban thưởng.
Hắn cầm lấy.
Tác dụng của sách kỹ năng: Tăng một cấp kỹ năng tuỳ ý, mời lựa chọn kỹ năng.
Kỹ năng một: Khinh Thân Thuật.
Kỹ năng hai: Thiên Nhãn Thuật.
Kỹ năng ba: Thuật Dịch Chuyển.
— mời lựa chọn.
Hắn hít thở sâu một hơi, trái tim đập mạnh, bởi vì thành bại chỉ ở trong một hành động này.
Hắn đảo mắt qua Khinh Thân Thuật và Thuật Dịch Chuyển, cuối cùng dừng ở Thiên Nhãn Thuật.
Lâm Tầm không thích làm chuyện không xác định, nhưng không có nghĩa là hắn chán ghét cá cược.
Xác định thứ tự logic với trật tự rõ ràng và khả năng xác suất thay đổi không ngừng vốn là hai mặt của nữ thần toán học, tay trái và tay phải.
Lâm Tầm ấn vào lựa chọn “Thiên Nhãn Thuật”.
“Lựa chọn kỹ năng ‘Thiên Nhãn Thuật’, xác định?”
Xác định.
“Kỹ năng ‘Thiên Nhãn Thuật’ đang tăng cấp, xin đợi.”
“Tăng cấp xong.”
Lâm Tầm mở to mắt.
Thế giới vô biên đột ngột mọc lên từ mặt đất trong mắt hắn.
Cao Liêu nhìn về phía Lâm Tầm.
Lâm Tầm: “…”
Hắn giải thích: “Xin lỗi, chúng tôi đánh một trận.”
Giọng nói của Cao Liêu hơi hoảng hốt: “Đánh nhau?”
Kỳ Vân “khụ” một tiếng, bổ sung: “Đạo cụ hơi trơn, đang đánh nhau thì… thì rơi vào trong đống đạo cụ, liền…”
Cao Liêu co rúm lông mày: “Liền…?”
Kỳ Vân nhắm hai mắt lại, cam chịu: “Cứ như vậy.”
Cao Liêu nhìn về phía nhân viên đạo cụ hồn vía lên mây, hiển nhiên đã mất trí: “Cậu ta thì sao?”
Lâm Tầm: “A, là thế này, chúng tôi đánh hội đồng, cậu ta cũng tham dự, dáng vẻ của đám đạo cụ lại quá xấu, cậu ta bị dọa. Ngài cũng biết đấy, cậu ta hơi nhát gan.”
Cao Liêu: “Bình thường cậu ta không nhát gan lắm.”
Lâm Tầm: “Có lẽ là che giấu quá tốt, ngài bận rộn nên hay quên.”
Trong mắt Cao Liêu như xuất hiện hai dấu hỏi, ông t nhìn về Kỳ Vân: “Quần cậu đâu?”
Kỳ Vân: “…Đánh hỏng rồi.”
Cao Liêu không nói gì một lúc lâu.
Lâm Tầm đột nhiên cảm giác mặc dù ba người bọn họ đã phải trải qua một trận ác chiến ở trong phòng, mỗi người đều đã mất đi một vài thứ, ví dụ như hắn hơi đau đầu bởi vì điên cuồng tấn công, nhân viên đạo cụ bị sợ vỡ mật, Kỳ Vân thì thảm hại hơn một chút, Kỳ Vân đã làm mất quần của gã, nhưng Cao Liêu mới là người đáng đồng tình nhất.
Kỳ Vân chỉ làm mất một cái quần, đạo diễn Cao lại mất đi Muse(*) của ông ta.
(*) Theo thần thoại Hy Lạp, Muse thường gọi là thần nàng thơ, bây giờ Muse là biểu tượng của ngẫu hứng sáng tác thơ, văn, nhạc, họa, kịch, v.v…
Hắn đặt nhân viên đạo cụ dựa vào tường, mình thì đi về phía trước mấy bước, kéo Kỳ Vân ra phía sau, nói với Cao Liêu: “Xin lỗi, bay giờ gã không thích hợp đi liên hoan lắm, tôi dẫn gã đi trước.”
Có vẻ Cao Liêu vẫn đang ở trạng thái ngây ngốc nào đó, hơi gật nhẹ đầu.
Trợ lý của ông ta cũng đơ mặt đứng ở một bên làm tảng đá.
Lâm Tầm kéo cổ tay Kỳ Vân: “Vậy chúng tôi đi trước.”
Cao Liêu: “Chờ một chút.”
Lâm Tầm dừng bước lại, Kỳ Vân cũng dừng theo.
Ánh mắt của Cao Liêu dừng ở trên mặt Kỳ Vân.
Kỳ Vân mới chỉ hơi tẩy trang, lớp vảy bên cạnh gò má vẫn chưa hoàn toàn rút lui, để lại một ít dấu vết xanh xanh tím tím, tóc tai thì càng thêm lộn xộn.
Cao Liêu nhìn gã rất lâu. Lâu đến mức Kỳ Vân không nhịn được đặt câu hỏi: “Ngài…”
Ánh mắt Cao Liêu nặng nề.
Giọng nói của Cao Liêu cũng nặng nề.
“Cậu…” Ông ta nói: “Bây giờ cũng rất đẹp.”
Xung quanh lặng im.
“Đờ mờ.” Kỳ Vân truyền âm vào trong đầu Lâm Tầm: “Ông ta sẽ không tăm tia tôi thật chứ.”
Lâm Tầm: “Tôi cảm thấy ông ta có vẻ thích theo đuổi nghệ thuật thôi.”
“Tôi nổi hết da gà lên rồi này.”
“Cá không có da gà.”
“Xéo, đi nhanh lên.”
Kỳ Vân nở nụ cười giả tạo: “Cảm ơn.”
Sau đó muốn đi đến thang máy.
Một bàn tay đặt lên bả vai gã.
Giọng nói của Cao Liêu càng thêm âm trầm: “Cậu không nghe tôi nói phải không.”
Còi báo động trong lòng Lâm Tầm vang lên!
Thiên Nhãn Thuật mở ra, mã nguồn lướt qua trước mặt hắn, lóe lên rồi biến mất.
Trần nhà!
Hắn bỗng nhiên ngẩng đầu, một giọt nước trên trần nhà nhỏ xuống, loáng thoáng có một bóng ma bắn lên tường.
Cùng lúc đó, sương mù màu đen bỗng nhiên toả ra từ sau lưng Cao Liêu!
Lâm Tầm: “Cẩn thận!”
Rốt cuộc cơ thể yếu đuối của Kỳ Vân cũng có một lần nhanh nhẹn ở trong nguy hiểm, bỗng nhiên lùi ra sau!
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Lâm Tầm cầm bàn phím trong tay, biến thành kiếm, hắn đẩy Kỳ Vân sang bên cạnh, sử dụng Khinh Thân Thuật đâm về phía Cao Liêu.
Lúc này, hắn trông thấy con ngươi của Cao Liêu chỉ có một màu đen, không có tròng trắng, giống như đã mất tỉnh táo.
Không, đúng là đã mất tỉnh táo.
Bị Kỳ Vân chọc tức? Tẩu hỏa nhập ma?
Lâm Tầm nhanh chóng suy nghĩ trong lòng, động tác trên tay lại không ngừng.
— một cái xúc tu đâm nghiêng ra, quấn lấy kiếm của hắn. Lâm Tầm dùng lực, kiếm khí khuấy động lao lên, xúc tu bị cắt đứt rơi xuống đất. Cao Liêu lui lại hai bước, ngay sau đó lại có vô số xúc tu thò ra từ đống nước đọng trên bốn bức tường và trên trần nhà!
— xấu xí chết rồi.
Lâm Tầm khởi động chương trình, vừa suy nghĩ, trước mắt lại biến thành màu đen, hắn biết vừa rồi ở trong phòng mình đã tiêu hao quá nhiều.
Nhưng Cao Liêu lại không cho hắn bất kì cơ hội nghỉ ngơi nào, thân thể vặn vẹo quỷ dị, tấn công tới chỗ hắn!
Lâm Tầm quyết định chắc chắn, dùng Khinh Thân Thuật lơ lửng, tạm thời tránh thoát đòn tấn công, lấy được mấy giây thở dốc, hắn lấy một cái bình ngọc nhỏ trong túi quần, đổ một viên đan dược màu đỏ vàng tròn vo ra.
Đại Hoàn Đan.
Buổi trưa ra khỏi nhà, bởi vì hắn cảm thấy mệt mỏi nên vốn muốn ăn hết thứ này, nhưng lại cảm thấy hơi tiếc, có lẽ phần thưởng nhiệm vụ sẽ có tác dụng lớn hơn, thế là giữ lại, chỉ ăn một ít đan dược do Bích Hải tiên tử luyện chế. Bây giờ xem ra mình đã làm đúng.
Hắn nhét đan dược vào miệng, đan dược lập tức tan ra, một dòng nước ấm xuyên qua toàn thân, đỉnh đầu và đan điền bắt đầu phát nhiệt, tỉnh táo tinh thần.
Lâm Tầm cong môi, ngàn vạn kiếm khí sinh ra lần nữa đánh về phía xúc tu ở xung quanh và Cao Liêu ở giữa! Lúc này hai mắt của trợ lý Cao Liêu cũng đã biến thành màu đen sì, thực lực của hai người còn cao hơn đám xúc tu xung quanh một tầng.
Nhưng mà vẫn còn phần thắng.
Chỉ cần…
Lâm Tầm nhíu mày lại, dừng suy nghĩ của mình, chỉ dùng hết sức để tấn công.
Hắn trông thấy Kỳ Vân quay người đi vào phòng, có vẻ muốn mở cửa, để máy tạo sương mù cho gã một cơ hội biến hoá lần nữa.
Lúc này, đèn hành lang bỗng nhiên tối sầm đi! Bởi vì không có cửa sổ nên trên hành lang tối om ngột ngạt chỉ còn lại một ít ánh sáng yếu ớt của đèn khẩn cấp.
Lâm Tầm khựng lại, Lạc Thần bỗng nhiên xuất hiện, ánh sáng màu xanh nhàn nhạt chiếu sáng toàn bộ khu vực, hắn trông thấy trên tường có một công tắc nguồn điện khẩn cấp, mà một cái xúc tu xấu xí đang cuộn tròn bên trên.
Cắt điện.
Cho nên, nếu bị cắt điện, máy sương mù trong căn phòng kia cũng không thể chạy. Sức chiến đấu của Kỳ Vân chính thức tan biến.
Lâm Tầm hít sâu một hơi, lui lại mấy bước, để một đạo kiếm khí bảo vệ Kỳ Vân, còn mình thì bình tĩnh đối phó với đám xúc tu và hai người. Hắn ít khi phải chiến đấu một mình, cũng may có Lạc Thần ở phía sau phối hợp tác chiến chỉ huy, mặc dù chỉ là nỗ lực chèo chống, nhưng cũng không bị đối phương áp chế.
Mười phút, hắn cảm thấy mười phút đồng hồ đã trôi qua.
Giọng nói của Lạc vang lên: “Nhắc nhở, căn cứ vào kinh nghiệm chiến đấu lần trước, anh sắp hao hết sức lực rồi.”
Lâm Tầm mím môi.
Nhưng mười phút ác chiến này cũng rất có thành quả, hai người trước mặt đều mất trí, đòn tấn công máy móc lên người họ đều gây ra tổn thương rất nghiêm trọng, xúc tu cũng bị thiệt hại hơn nửa.
Hắn nhìn lên đám xúc tu mới xuất hiện trên trần nhà, híp mắt.
Cao Liêu lại tấn công đến, đấm mạnh vào vai hắn. Lâm Tầm không nhúc nhích, hứng chịu một kích này, bị đánh rơi xuống đất.
Kỳ Vân đang nấp một góc tìm kiếm cái gì trong ba lô, thấy thế vội nói: “Cậu không sao chứ!”
Lâm Tầm: “Có sao.”
Hắn thở ra: “Tôi sắp tèo rồi.”
Kỳ Vân đỡ hắn, nói rất nhanh: “Vậy làm sao bây giờ?”
“Tôi…” Hắn nhìn về phía đám xúc tu không ngừng xuất hiện ở bốn phương tám hướng, lui về phía sau một bước.
Lạc Thần bỗng nhiên vang lên tiếng cảnh báo máy móc chói tai!
Sau lưng Lâm Tầm đụng phải một người.
Hơi lạnh truyền tử cổ hắn đến, một cái xúc tu cuốn lên cổ hắn.
Một cánh tay cũng vắt ngang qua cổ, Lâm Tầm thấy màu áo này rất quen.
Nhân viên đạo cụ.
Hơi thở nhẹ nhàng vang lên bên tai hắn.
Lâm Tầm: “Cậu mới là ma vật?”
Nhân viên đạo cụ không nói gì, cổ của Lâm Tầm càng ngày càng bị bóp chặt.
Một giây sau, hắn bỗng nhiên bị quẳng xuống đất!
Ngàn vạn cái xúc tu tuôn lên, nhân viên đạo cụ mặt không thay đổi ở trên cao nhìn xuống hắn.
Nhân viên đạo cụ…
Đạo cụ.
Dự cảm nguy hiểm loáng thoáng lúc trước lại là thật.
Mỗi một lần đều là đạo cụ xảy ra vấn đề.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Còn có lúc trước Cao Liêu xem Kỳ Vân diễn, hốc mắt hơi đỏ lên, vào lúc đó Lâm Tầm gần như thật sự tin tưởng ông ta theo đuổi nghệ thuật nên mới tiếp cận Kỳ Vân chứ không phải có mục đích khác.
Bây giờ xem ra, đúng là Cao Liêu có thể vô tội, chỉ là để ngụy trang.
— Hiển nhiên nhân viên đạo cụ vẫn còn tỉnh táo, mặt không biểu cảm nhưng đôi mắt vẫn trắng đen rõ ràng minh chứng tốt nhất.
Lâm Tầm muốn tụ tập linh lực, cơn đau đầu quen thuộc lại tập kích hắn. Hắn và Kỳ Vân đã ra khỏi phòng, không có máy tạo sương mù, Kỳ Vân mất đi sức chiến đấu. Hắn đã ăn Đại Hoàn Đan dùng để chữa thương, nhưng sức lực khôi phục nhờ Đại Hoàn Đan đã lại hao hết trong lúc chiến đấu vừa nãy rồi, hắn đã sử dụng hết tất cả con át chủ bài có thể sử dụng. Lâm Tầm không thể không tin rằng lần này mình bị dồn đến đường cùng. Mà bây giờ nhân viên đạo cụ đang chiếm lợi thế tuyệt đối.
Hắn có hệ điều hành, đã đến kỳ Nguyên Anh.
Người tu tiên kỳ Nguyên Anh có thể kết nối với trời đất, có thể điều động linh khí vô cùng vô tận, bởi vậy sức chiến đấu cực kì mạnh. Nhưng nếu toàn bộ linh khí trong trời đất đều bị người tu tiên kỳ Nguyên Anh sử dụng không hạn chế, vậy chẳng phải giữa những người cảnh giới Nguyên Anh sẽ không thể phân thắng bại vĩnh viễn sao.
Bởi vậy, trong lúc đánh nhau còn phải xem cảnh giới, hoặc có thể nói là tâm thần, kỹ xảo. Nói một cách khác, một cái máy tính kết nối mạng có thể sử dụng tất cả tài nguyên trên mạng, nhưng rốt cuộc nó có thể làm được bao nhiêu việc thì phải xem phần cứng của máy tính đó — giống như máy chơi game cấp thấp không thể thể hiện được trò chơi một cách sắc nét vậy.
Một cái xúc tu cuốn lấy eo hắn, hắn lại ngã mạnh xuống đất lần nữa, trong miệng toả ra một mùi máu tươi.
Điện thoại rơi ra khỏi túi, ống kính úp xuống, không biết có bị vỡ hay không, hình ảnh của Lạc vặn vẹo biến đổi mấy lần trong không khí mới miễn cưỡng khôi phục bình thường, lúc Cao Liêu nhấc chân đi tới bên này, cậu ta lui về sau mấy bước, đứng ở bên cạnh Lâm Tầm.
Lâm Tầm liếc cậu ta một cái, trông thấy Lạc đang cúi đầu nhìn màn hình điện thoại, mấp máy môi. Thật ra đã sớm gửi tin cầu cứu đi rồi, chỉ là tất cả xảy ra quá nhanh, chỉ trong vòng mười phút, cho dù là các tiền bối cũng không thể đến giúp.
Nhưng lúc này màn hình lại sáng lên, hiển nhiên là Lạc đang điều khiển.
Có thể là bởi vì bị thương nặng, tầm mắt Lâm Tầm có chút mơ hồ, nhưng màn hình vừa sáng lên, hắn liền thấy hai chữ kia.
Lạc đang gọi cho Đông Quân.
Lâm Tầm sững sờ, đã thấy một bàn tay cầm điện thoại màu đen lên, dứt khoát nhấn nút tắt. Có lẽ toàn bộ quá trình không đến hai giây, Lâm Tầm là một người mẫn cảm với thời gian và con số, hắn biết từ khi bấm nút gọi đến khi chính thức kết nối phải cần một khoảng thời gian phản ứng, nếu tắt máy trong lúc đó, đối phương căn bản không nhận được thông báo. Cuộc điện thoại này căn bản chưa được gọi đi.
Nhân viên đạo cụ nhấc chân đi tới chỗ Lâm Tầm, giày da màu đen dẫm lên sàn nhà bóng loáng, phát ra tiếng vang theo quy luật.
Lâm Tầm cúi đầu ho khan vài tiếng, hắn nắm chặt kiếm, ngón tay run rẩy, ngực đau nhức kịch liệt, một khi muốn tập trung sự chú ý phát ra chiêu thức gì sẽ khiến lồng ngực bị tắc nghẽn ngay lập tức, không thể hô hấp. Dùng thuật ngữ tu chân để hình dung, có lẽ đây chính là tu vi hao hết.
Được rồi, thua người không thua trận, hắn chống một tay lên mặt đất, đối mặt với Cao Liêu.
Ngón tay chợt bị đẩy ra, xúc cảm trơn ướt, từ đầu hắn còn tưởng là xúc tu, nhưng lại cảm nhận được khớp xương của con người. Kiếm trong tay bị rút ra, hắn thấy một bóng người màu đen ngăn trước mặt mình, bả vai mảnh khảnh, nhưng thế đứng lại đẹp đẽ.
Kiếm tu, ngồi như chuông đứng như tùng, bả vai vĩnh viễn thẳng tắp.
Chỉ thấy Kỳ Vân nhìn nhân viên đạo cụ: “Cậu… đừng tới đây.”
Dường như nhân viên đạo cụ cong môi nở nụ cười, nhưng phối hợp với con ngươi đen sì không có ánh sáng, cộng với khí đen vờn quanh người thì càng thêm quỷ dị.
Kỳ Vân: “Xéo.”
Nhân viên đạo cụ chậm rãi đưa tay ra, khí đen tập trung lại thành hình dáng một nắm đấm, vỗ xuống đầu Kỳ Vân!
Lâm Tầm nhắm mắt lại.
Không phải là bởi vì không đành lòng nhìn cảnh tượng tiếp theo.
Hắn cảm thấy kiếm tu và bàn phím tu đều sẽ không dễ bị đánh chết.
— hắn cũng thế.
Hắn mở mắt ra.
Không gian hệ thống!
Hắn bước nhanh đến trước giao diện nhiệm vụ, Đại Hoàn Đan đã bị lấy ra sử dụng, chỉ có quyển sách kỹ năng trống không chưa được sử dụng kia là còn lẳng lặng lơ lửng trên thanh vật phẩm ban thưởng.
Hắn cầm lấy.
Tác dụng của sách kỹ năng: Tăng một cấp kỹ năng tuỳ ý, mời lựa chọn kỹ năng.
Kỹ năng một: Khinh Thân Thuật.
Kỹ năng hai: Thiên Nhãn Thuật.
Kỹ năng ba: Thuật Dịch Chuyển.
— mời lựa chọn.
Hắn hít thở sâu một hơi, trái tim đập mạnh, bởi vì thành bại chỉ ở trong một hành động này.
Hắn đảo mắt qua Khinh Thân Thuật và Thuật Dịch Chuyển, cuối cùng dừng ở Thiên Nhãn Thuật.
Lâm Tầm không thích làm chuyện không xác định, nhưng không có nghĩa là hắn chán ghét cá cược.
Xác định thứ tự logic với trật tự rõ ràng và khả năng xác suất thay đổi không ngừng vốn là hai mặt của nữ thần toán học, tay trái và tay phải.
Lâm Tầm ấn vào lựa chọn “Thiên Nhãn Thuật”.
“Lựa chọn kỹ năng ‘Thiên Nhãn Thuật’, xác định?”
Xác định.
“Kỹ năng ‘Thiên Nhãn Thuật’ đang tăng cấp, xin đợi.”
“Tăng cấp xong.”
Lâm Tầm mở to mắt.
Thế giới vô biên đột ngột mọc lên từ mặt đất trong mắt hắn.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro