Nén dữ liệu (1)
Nhất Thập Tứ Châu
2024-11-20 22:27:51
“Rất nhiều chỗ đều có thể dùng, xem như một loại phương pháp.” Lâm Tầm nói: “Nhưng so với những phương pháp khác, hình như cũng không có cải tiến thực chất, chỉ là có thêm một lựa chọn.”
“Ừm.” Đông Quân đi đến bên giường: “Em có muốn hiểu về nguyên lý của Quả Hạch không? Nó có ứng dụng vào chỗ này.”
Lâm Tầm: “Muốn.”
Lúc nói lời này, hắn nhìn Đông Quân, không tự giác mỉm cười.
Trong mắt Đông Quân cũng có ý cười, lúc ánh mắt chạm nhau, tựa như là ma xui quỷ khiến, lại như một động tác rất tự nhiên, Lâm Tầm đưa tay nhẹ nhàng ôm lấy eo Đông Quân, chôn mặt vào giữa ngực bụng anh. Cảm giác ám áp rắn chắc, khoảng cách gần đến mức dường như có thể nghe được nhịp tim.
Đông Quân vuốt tóc hắn, động tác rất thân mật.
Lâm Tầm tỉnh táo lại, cảm thấy mình như đang dính người.
Nhưng hắn đã không còn liêm sỉ để rớt rồi.
— Mọi chuyện phải bắt đầu nói từ lúc mới tỉnh lại sáng nay.
Hắn biết lúc ngủ mình thích động đậy, hắn không biết mình đã lăn vào trong lòng Đông Quân, lúc tỉnh lại, cả người hắn dán ở trước ngực anh, tay phải còn đang nắm tay áo anh — về phần những bộ phận khác trên người, Lâm Tầm cảm thấy mình rất giống một con bạch tuộc.
Cũng không biết Đông Quân tu dưỡng mấy trăm năm, thế mà còn dung túng, ôm hắn, cũng không biết ôm bao lâu, sau khi thấy hắn tỉnh lại, thậm chí còn có thể ôn nhu hỏi một câu: “Ngủ ngon không?”
Rất ngon.
Chính là có lẽ ngài không tốt lắm.
Xin lỗi.
Nhưng có lẽ lần sau em còn dám.
Có điều sau khi ngủ một đêm, quả nhiên hắn đã cảm thấy khoảng cách của mình và Đông Quân được rút ngắn, cũng không còn sợ hãi — Đông Quân có thể khoan dung nằm chung với hắn, có thể nghĩ tính tình lúc khác cũng không tệ.
Bây giờ với động tác này, hắn dán cái trán lên lồng ngực Đông Quân, cảm giác có chút chấn động.
Đông Quân: “Có muốn ngủ nữa không?”
Lâm Tầm buông anh ra: “Em muốn dậy.”
Hắn nhìn thời gian một chút: “…Hình như hơi trễ.”
Đông Quân: “Vẫn ổn.”
Lâm Tầm xuống giường đi rửa mặt, trên bồn rửa tay màu trắng bạc đã có sẵn tất cả dụng cụ, hai cái bàn chải, Lâm Tầm súc miệng, trên bàn chải màu trắng chạy bằng điện đã có sẵn kem đánh răng, hắn nhớ tới lúc mình còn chưa tỉnh hoàn toàn đã được Đông Quân hôn một cái lên trán, sau đó người này mới đi rửa mặt trước.
Hắn cầm lấy bàn chải đánh răng, ngậm lấy, sửa sang tóc mình. Người trong gương dạng chó hình người(*), coi như thuận mắt.
(*) Một câu mỉa mai, ý chỉ những người bên ngoài tỏ ra chính nghĩa ngay thẳng nhưng trong lòng lại không biết đang suy nghĩ điều gì.
Rửa mặt xong, hắn ra ngoài, người máy nhỏ đi tới, trên khay màu bạc trắng bưng quần áo của Lâm Tầm — xem ra là nó đã vụng trộm giặt quần áo rửa, lại sấy là vuông vức.
Trong ấn tượng trước kia, người giống như Đông Quân, chắc hẳn trong nhà phải có không ít người giúp việc, lại thêm người làm vườn, tài xế và quản gia. Nhưng ở nơi này, hệ thống thông minh và người máy đã hoàn thành một loạt những công việc vốn nên nên do nhân lực hoàn thành, thậm chí còn làm rất hoàn hảo.
Lâm Tầm vừa mặc quần áo, vừa nghe người máy nhỏ thông báo nhiệt độ không khí và thời tiết, cùng với tin tức sáng sớm hôm nay.
Thời tiết vẫn rất lạnh, hoàn toàn không giống tháng năm sáu, mùa hè năm nay khoan thai tới chậm.
Đông Quân không ở trong phòng, hắn sửa sang mình tươm tất rồi mới nhìn quanh bốn phía một cái, quả nhiên phát hiện một cánh cửa kính ngăn cách một nửa, sau khi đi vào, là phòng chưa quần áo, Đông Quân ngồi trước một chiếc gương, mười ngón tay thon dài đang chuyển động trước ngực — sửa sang lại cà vạt.
Lâm Tầm đi qua, có thể là vì để tỏ vẻ được yêu mà sợ vì hành động lấy kem đánh răng trước của Đông Quân, hắn đi đến bên anh, đứng ở sau lưng.
Ánh đèn trong phòng cất quần áo rất nhẹ nhàng, Đông Quân trong gương có góc cạnh khuôn mặt rõ ràng, mang theo một vẻ lãnh đạm, đẹp đẽ như vừa bước ra từ trong phim.
Lâm Tầm nhìn chằm chằm.
Chỉ thấy Đông Quân trong gương mỉm cười, nhấc khuỷu tay lên.
Nhìn cái hộp nút cài cổ tay áo trên tay anh, Lâm Tầm đã hiểu hắn phải tự làm cái gì.
Hắn lấy một nút cúc áo trong hộp ra — là một trong cả đôi mình đưa Đông Quân. Sau đó, hắn nắm chặt cổ tay anh, ống tay áo sơ mi đã được gấp sẵni, hắn quan sát chừng nửa phút mới hiểu được cách dùng nút cài — để lộ một mặt ra bên ngoài, một mặt xuyên qua hai lần, sau đó cài chặt, một cổ tay khác cũng như thế.
Ánh đèn mập mờ, nút cài cổ tay với hoa văn uốn lượn, mu bàn tay và khớp nối đẹp đẽ, những thứ này làm Lâm Tầm cảm thấy hơi thở của giai cấp tư bản đang phả vào mặt.
Nhưng đồng thời, hắn còn phát hiện một chuyện không tốt lắm.
Lâm Tầm: “Hình như một tay rất khó cài, trước kia anh làm kiểu gì?”
Đông Quân nhíu mày: “Anh cho rằng em biết.”
Lâm Tầm: “…?”
Đông Quân quay đầu nhìn hắn, thản nhiên nói: “Điều kiện đầu tiên để tặng nút cài cổ tay áo là em phải biết đối phương có một người yêu đồng ý cài cho anh ta mỗi ngày.”
Lâm Tầm cảm thấy Đông Quân đang dạy hắn cách đạo lí đối nhân xử thế, nên tặng quà gì, không nên tặng quà gì.
Nhưng hắn lại cảm thấy Đông Quân đang thả thính mình
Hắn cầm tay Đông Quân đưa đến bên môi, hôn lên mu bàn tay anh một cái, cho dù Đông Quân có ý gì, dù sao hắn muốn bị lừa dối.
Đông Quân hơi cong mắt lên, trong mắt lấp lóe ánh sáng giống như những vì sao trong sương mù chạng vạng tối.
Lâm Tầm cũng cười với anh.
Đây chẳng phải là lừa dối.
Đồ ăn sáng vẫn là sản phẩm của phòng bếp thông minh, người máy cũng đổ thức ăn mèo vào bát cho Con Trỏ Chuột. Một cái buổi sáng yên bình, chỉ là vừa ra trước cửa Lâm Tầm đã được Đông Quân phủ thêm một chiếc áo khoác màu đen — hắn vốn mặc quần áo mỏng, hôm nay lại là một ngày mưa dầm ướt lạnh.
Trên đường Đông Quân nhận một cuộc điện thoại, Lâm Tầm không biết cụ thể là cái gì, chỉ là nghe thấy nhắc đến Eagle.
Có vẻ Ngân Hà lại muốn đẩy ra một sản phẩm phát triển mới, mà Eagle lại lựa chọn tung ra sản phẩm cùng loại vào đúng lúc đó, mà hình như bọn họ còn đang kiện tụng nhau.
Những năm gần đây, cái nghề này cạnh tranh càng ngày càng kịch liệt, Ngân Hà và Eagle đã sớm từ bỏ hữu nghị hư giả trước kia, thậm chí còn đối chọi gay gắt — ví dụ như, Ngân Hà vừa mới đẩy ra khoang thuyền “Quả Hạch” đắm chìm trong thế giới ảo, Eagle liền bắt đầu đi trên con đường tạo ra thiết bị thực tế ảo có thể mặc trên người của bọn họ. Người ủng hộ của hai nhà cũng không vừa mắt lẫn nhau, một câu mà fans của Ngân Hà thường nói nhất chính là đề nghị Đông Quân từ chối Eagle sử dụng ngôn ngữ Glax — làm như vậy, ít nhất Eagle sẽ bị trọng thương một nửa dự án. Nhưng Lâm Tầm cảm thấy Đông Quân sẽ không làm thế, giống như khoa học không có biên giới, vĩnh viễn không khép kín kỹ thuật, đây là phong độ của lập trình viên.
Mà trên thực tế, Đông Quân cũng chưa bao giờ làm như vậy.
Lâm Tầm lặng lẽ nhìn bên mặt Đông Quân, vững tin lời khen ngợi của mình cho anh không phải do sự tôn sùng của fan hâm mộ như kính viễn vọng Hubble(*), mà là bởi vì người này đúng là như thế.
(*) Kính viễn vọng không gian Hubble là một kính viễn vọng không gian đang hoạt động của NASA. Hubble không phải là kính viễn vọng không gian đầu tiên trên thế giới nhưng nó là kính viễn vọng lớn và mạnh nhất từng được phóng cho tới hiện tại.
Chỗ ở của Đông Quân cách Ngân Hà cũng không xa, sau khi xe dừng hẳn, hắn xuống xe, đi theo Đông Quân vào đại sảnh Ngân Hà — mặc áo khoác của Đông Quân, mèo của Đông Quân còn nằm trên vai.
— cái đuôi mèo của Đông Quân còn hơi quấn lấy cổ hắn.
Lâm Tầm bị nhìn chằm chằm, nhớ lại số lần mình đến đây.
Rất tốt, ba lần.
Cho dù là tin đồn nhảm nhí gì, đến lần thứ ba xảy ra chuyện như vậy đều đã được chứng thực rồi.
Hắn đối đầu với ánh mắt thăm dò, lễ phép khẽ mỉm cười một cái — sau đó bị Đông Quân dắt vào thang máy.
Đông Quân mở máy tính ra trước mặt hắn, đạt bàn phím vào tay hắn, đặt Con Trỏ Chuột lên bàn.
“Tự chơi.” Đông Quân nói: “Anh đi họp một hội nghị thường kỳ, sau đó sẽ chơi với em.”
Lâm Tầm liền tự mình chơi.
Hắn đeo tai nghe lên, bắt đầu nghiêm túc phân tích số liệu do Lạc Thần sinh ra trong cuộc chạy trốn ở bệnh viện.
Không biết có phải mình cảm giác sai hay không, trong vòng một giờ đó, Lạc Thần đã linh hoạt vượt mức bình thường, thậm chí Lâm Tầm còn tin đây là một người sống đang giúp đỡ mình.
Đại khái hơn một giờ sau, hắn phát hiện Lạc tự vụng trộm học tập một kho giọng nói.
Nguyên lý rất đơn giản.
Căn cứ vào khuynh hướng cảm xúc, chuyển đổi giọng nói.
Ví dụ như đổi “đề nghị vào thang máy” thành “thang máy—!”
Hoặc là “kiểm tra ra nguy hiểm, xin chú ý an toàn” chuyển đổi thành “anh sắp tèo rồi.”
Được thôi.
Năng lực học tập đúng là một điểm sáng của Lạc.
Hắn đang định kết thúc lần kiểm tra này, bỗng nhiên nhíu mày.
Một chuỗi kí hiệu khả nghi, có chút đột ngột.
Hắn di con trỏ chuột vào chỗ đó, định xem kĩ lại, điện thoại bỗng vang lên.
Số điện thoại này rất quen — Lâm Tầm không lưu số, cũng không cho người ta vào danh bạ, bởi vì hắn có thể nhớ kỹ trong một lần.
Suy nghĩ một chút, là một người ngoài dự đoán.
“Xin chào.” Lâm Tầm thản nhiên nói.
Trong ống nghe truyền đến một giọng nam: “Học trưởng?”
Lâm Tầm nói: “Tiết Tân?”
“Là tôi.” Chủ nhân của giọng nói có vẻ rất vui, “Học trưởng còn nhớ rõ tôi.”
“Ừm.” Lâm Tầm không nói gì, hỏi hắn ta: “Có chuyện gì không?”
“Tôi làm một dự án, đột nhiên nghĩ đến học trưởng cũng làm trong phương diện này.” Tiết Tân nói: “Muốn thương lượng với anh một chút…”
Lâm Tầm nghe.
Tiết Tân là một đàn em năm đó.
Cũng không phải đàn em cùng ngành, hắn ta ở học viện thể dục.
Lí do năm đó Lâm Tầm xin miễn người đeo đuổi là “Tôi là kẻ yêu mã nguồn, mã nguồn của bạn không đẹp”.
Thế là, trên thế giới thiếu đi một vận động viên, có thêm một lập trình viên, đàn em này tự học Python, tiến vào trong nghề, cuối cùng đi đến đỉnh cao cuộc đời — việc này đã trở thành chuyện lạ mà Vương An Toàn và Triệu Cơ Cấu thích lôi ra nói nhất, cho đến khi đàn em bắt đầu chơi ong bướm, chia tay với mấy nam nữ liền, bọn họ mới lưu luyến không nỡ từ bỏ đề tài này.
Lâm Tầm cũng không biết hắn ta tìm được cách liên lạc của mình — hắn ta không đổi sổ, mình lại đổi, nhưng cũng không quan trọng.
Ý của Tiết Tân là, nghe nói học trưởng đang làm hệ thống thông minh, chỗ tôi cũng đang làm, phương hướng giống nhau, nếu học trưởng không chê, có thể tới chỗ tôi hướng dẫn, hoặc là chúng ta hợp tác, chúng tôi rất hoan nghênh anh.
Lâm Tầm vừa nghe hắn ta nói, vừa phụ hoạ câu được câu không.
“Học trưởng cảm thấy thế nào?” Cuối cùng Tiết Tân nho nhã lễ độ hỏi.
Lâm Tầm dừng một chút.
Nói thật, cũng không phải hắn không hứng thú với việc của Tiết Tân.
Thật ra hắn có hứng thú với rất nhiều thứ.
Nhưng mà—
Hắn lễ phép mỉm cười một chút, đang định trả lời, bỗng nhiên cảm giác bên cạnh có người khẽ động.
Hắn cảnh giác, sau đó kịp phản ứng chắc hẳn Đông Quân đã ở bên cạnh mình rất lâu, mùi nước hoa nhàn nhạt lành lạnh cũng đã tồn tại ít nhất tầm mười phút — hẳn là lúc mình chơi đùa Lạc Thần quá tập trung, căn bản không chú ý tới anh trở về, mà anh cũng không quấy rầy mình.
Hắn dừng một chút, lấy lại tinh thần, nắm lấy tay Đông Quân, dự định tiếp tục trả lời Tiết Tân.
Một cánh tay vắt ngang qua trước ngực hắn, ngón tay bám lấy bả vai, lại chậm rãi siết chặt.
Lâm Tầm lại dừng một chút, tiếp tục chuẩn bị trả lời.
Tiếng hít thở nhẹ nhàng vang lên bên tai hắn, đôi môi mỏng lành lạnh dán lên, sau đó dịch xuống phía dưới, cắn vành tai hắn.
“Ừm.” Đông Quân đi đến bên giường: “Em có muốn hiểu về nguyên lý của Quả Hạch không? Nó có ứng dụng vào chỗ này.”
Lâm Tầm: “Muốn.”
Lúc nói lời này, hắn nhìn Đông Quân, không tự giác mỉm cười.
Trong mắt Đông Quân cũng có ý cười, lúc ánh mắt chạm nhau, tựa như là ma xui quỷ khiến, lại như một động tác rất tự nhiên, Lâm Tầm đưa tay nhẹ nhàng ôm lấy eo Đông Quân, chôn mặt vào giữa ngực bụng anh. Cảm giác ám áp rắn chắc, khoảng cách gần đến mức dường như có thể nghe được nhịp tim.
Đông Quân vuốt tóc hắn, động tác rất thân mật.
Lâm Tầm tỉnh táo lại, cảm thấy mình như đang dính người.
Nhưng hắn đã không còn liêm sỉ để rớt rồi.
— Mọi chuyện phải bắt đầu nói từ lúc mới tỉnh lại sáng nay.
Hắn biết lúc ngủ mình thích động đậy, hắn không biết mình đã lăn vào trong lòng Đông Quân, lúc tỉnh lại, cả người hắn dán ở trước ngực anh, tay phải còn đang nắm tay áo anh — về phần những bộ phận khác trên người, Lâm Tầm cảm thấy mình rất giống một con bạch tuộc.
Cũng không biết Đông Quân tu dưỡng mấy trăm năm, thế mà còn dung túng, ôm hắn, cũng không biết ôm bao lâu, sau khi thấy hắn tỉnh lại, thậm chí còn có thể ôn nhu hỏi một câu: “Ngủ ngon không?”
Rất ngon.
Chính là có lẽ ngài không tốt lắm.
Xin lỗi.
Nhưng có lẽ lần sau em còn dám.
Có điều sau khi ngủ một đêm, quả nhiên hắn đã cảm thấy khoảng cách của mình và Đông Quân được rút ngắn, cũng không còn sợ hãi — Đông Quân có thể khoan dung nằm chung với hắn, có thể nghĩ tính tình lúc khác cũng không tệ.
Bây giờ với động tác này, hắn dán cái trán lên lồng ngực Đông Quân, cảm giác có chút chấn động.
Đông Quân: “Có muốn ngủ nữa không?”
Lâm Tầm buông anh ra: “Em muốn dậy.”
Hắn nhìn thời gian một chút: “…Hình như hơi trễ.”
Đông Quân: “Vẫn ổn.”
Lâm Tầm xuống giường đi rửa mặt, trên bồn rửa tay màu trắng bạc đã có sẵn tất cả dụng cụ, hai cái bàn chải, Lâm Tầm súc miệng, trên bàn chải màu trắng chạy bằng điện đã có sẵn kem đánh răng, hắn nhớ tới lúc mình còn chưa tỉnh hoàn toàn đã được Đông Quân hôn một cái lên trán, sau đó người này mới đi rửa mặt trước.
Hắn cầm lấy bàn chải đánh răng, ngậm lấy, sửa sang tóc mình. Người trong gương dạng chó hình người(*), coi như thuận mắt.
(*) Một câu mỉa mai, ý chỉ những người bên ngoài tỏ ra chính nghĩa ngay thẳng nhưng trong lòng lại không biết đang suy nghĩ điều gì.
Rửa mặt xong, hắn ra ngoài, người máy nhỏ đi tới, trên khay màu bạc trắng bưng quần áo của Lâm Tầm — xem ra là nó đã vụng trộm giặt quần áo rửa, lại sấy là vuông vức.
Trong ấn tượng trước kia, người giống như Đông Quân, chắc hẳn trong nhà phải có không ít người giúp việc, lại thêm người làm vườn, tài xế và quản gia. Nhưng ở nơi này, hệ thống thông minh và người máy đã hoàn thành một loạt những công việc vốn nên nên do nhân lực hoàn thành, thậm chí còn làm rất hoàn hảo.
Lâm Tầm vừa mặc quần áo, vừa nghe người máy nhỏ thông báo nhiệt độ không khí và thời tiết, cùng với tin tức sáng sớm hôm nay.
Thời tiết vẫn rất lạnh, hoàn toàn không giống tháng năm sáu, mùa hè năm nay khoan thai tới chậm.
Đông Quân không ở trong phòng, hắn sửa sang mình tươm tất rồi mới nhìn quanh bốn phía một cái, quả nhiên phát hiện một cánh cửa kính ngăn cách một nửa, sau khi đi vào, là phòng chưa quần áo, Đông Quân ngồi trước một chiếc gương, mười ngón tay thon dài đang chuyển động trước ngực — sửa sang lại cà vạt.
Lâm Tầm đi qua, có thể là vì để tỏ vẻ được yêu mà sợ vì hành động lấy kem đánh răng trước của Đông Quân, hắn đi đến bên anh, đứng ở sau lưng.
Ánh đèn trong phòng cất quần áo rất nhẹ nhàng, Đông Quân trong gương có góc cạnh khuôn mặt rõ ràng, mang theo một vẻ lãnh đạm, đẹp đẽ như vừa bước ra từ trong phim.
Lâm Tầm nhìn chằm chằm.
Chỉ thấy Đông Quân trong gương mỉm cười, nhấc khuỷu tay lên.
Nhìn cái hộp nút cài cổ tay áo trên tay anh, Lâm Tầm đã hiểu hắn phải tự làm cái gì.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Hắn lấy một nút cúc áo trong hộp ra — là một trong cả đôi mình đưa Đông Quân. Sau đó, hắn nắm chặt cổ tay anh, ống tay áo sơ mi đã được gấp sẵni, hắn quan sát chừng nửa phút mới hiểu được cách dùng nút cài — để lộ một mặt ra bên ngoài, một mặt xuyên qua hai lần, sau đó cài chặt, một cổ tay khác cũng như thế.
Ánh đèn mập mờ, nút cài cổ tay với hoa văn uốn lượn, mu bàn tay và khớp nối đẹp đẽ, những thứ này làm Lâm Tầm cảm thấy hơi thở của giai cấp tư bản đang phả vào mặt.
Nhưng đồng thời, hắn còn phát hiện một chuyện không tốt lắm.
Lâm Tầm: “Hình như một tay rất khó cài, trước kia anh làm kiểu gì?”
Đông Quân nhíu mày: “Anh cho rằng em biết.”
Lâm Tầm: “…?”
Đông Quân quay đầu nhìn hắn, thản nhiên nói: “Điều kiện đầu tiên để tặng nút cài cổ tay áo là em phải biết đối phương có một người yêu đồng ý cài cho anh ta mỗi ngày.”
Lâm Tầm cảm thấy Đông Quân đang dạy hắn cách đạo lí đối nhân xử thế, nên tặng quà gì, không nên tặng quà gì.
Nhưng hắn lại cảm thấy Đông Quân đang thả thính mình
Hắn cầm tay Đông Quân đưa đến bên môi, hôn lên mu bàn tay anh một cái, cho dù Đông Quân có ý gì, dù sao hắn muốn bị lừa dối.
Đông Quân hơi cong mắt lên, trong mắt lấp lóe ánh sáng giống như những vì sao trong sương mù chạng vạng tối.
Lâm Tầm cũng cười với anh.
Đây chẳng phải là lừa dối.
Đồ ăn sáng vẫn là sản phẩm của phòng bếp thông minh, người máy cũng đổ thức ăn mèo vào bát cho Con Trỏ Chuột. Một cái buổi sáng yên bình, chỉ là vừa ra trước cửa Lâm Tầm đã được Đông Quân phủ thêm một chiếc áo khoác màu đen — hắn vốn mặc quần áo mỏng, hôm nay lại là một ngày mưa dầm ướt lạnh.
Trên đường Đông Quân nhận một cuộc điện thoại, Lâm Tầm không biết cụ thể là cái gì, chỉ là nghe thấy nhắc đến Eagle.
Có vẻ Ngân Hà lại muốn đẩy ra một sản phẩm phát triển mới, mà Eagle lại lựa chọn tung ra sản phẩm cùng loại vào đúng lúc đó, mà hình như bọn họ còn đang kiện tụng nhau.
Những năm gần đây, cái nghề này cạnh tranh càng ngày càng kịch liệt, Ngân Hà và Eagle đã sớm từ bỏ hữu nghị hư giả trước kia, thậm chí còn đối chọi gay gắt — ví dụ như, Ngân Hà vừa mới đẩy ra khoang thuyền “Quả Hạch” đắm chìm trong thế giới ảo, Eagle liền bắt đầu đi trên con đường tạo ra thiết bị thực tế ảo có thể mặc trên người của bọn họ. Người ủng hộ của hai nhà cũng không vừa mắt lẫn nhau, một câu mà fans của Ngân Hà thường nói nhất chính là đề nghị Đông Quân từ chối Eagle sử dụng ngôn ngữ Glax — làm như vậy, ít nhất Eagle sẽ bị trọng thương một nửa dự án. Nhưng Lâm Tầm cảm thấy Đông Quân sẽ không làm thế, giống như khoa học không có biên giới, vĩnh viễn không khép kín kỹ thuật, đây là phong độ của lập trình viên.
Mà trên thực tế, Đông Quân cũng chưa bao giờ làm như vậy.
Lâm Tầm lặng lẽ nhìn bên mặt Đông Quân, vững tin lời khen ngợi của mình cho anh không phải do sự tôn sùng của fan hâm mộ như kính viễn vọng Hubble(*), mà là bởi vì người này đúng là như thế.
(*) Kính viễn vọng không gian Hubble là một kính viễn vọng không gian đang hoạt động của NASA. Hubble không phải là kính viễn vọng không gian đầu tiên trên thế giới nhưng nó là kính viễn vọng lớn và mạnh nhất từng được phóng cho tới hiện tại.
Chỗ ở của Đông Quân cách Ngân Hà cũng không xa, sau khi xe dừng hẳn, hắn xuống xe, đi theo Đông Quân vào đại sảnh Ngân Hà — mặc áo khoác của Đông Quân, mèo của Đông Quân còn nằm trên vai.
— cái đuôi mèo của Đông Quân còn hơi quấn lấy cổ hắn.
Lâm Tầm bị nhìn chằm chằm, nhớ lại số lần mình đến đây.
Rất tốt, ba lần.
Cho dù là tin đồn nhảm nhí gì, đến lần thứ ba xảy ra chuyện như vậy đều đã được chứng thực rồi.
Hắn đối đầu với ánh mắt thăm dò, lễ phép khẽ mỉm cười một cái — sau đó bị Đông Quân dắt vào thang máy.
Đông Quân mở máy tính ra trước mặt hắn, đạt bàn phím vào tay hắn, đặt Con Trỏ Chuột lên bàn.
“Tự chơi.” Đông Quân nói: “Anh đi họp một hội nghị thường kỳ, sau đó sẽ chơi với em.”
Lâm Tầm liền tự mình chơi.
Hắn đeo tai nghe lên, bắt đầu nghiêm túc phân tích số liệu do Lạc Thần sinh ra trong cuộc chạy trốn ở bệnh viện.
Không biết có phải mình cảm giác sai hay không, trong vòng một giờ đó, Lạc Thần đã linh hoạt vượt mức bình thường, thậm chí Lâm Tầm còn tin đây là một người sống đang giúp đỡ mình.
Đại khái hơn một giờ sau, hắn phát hiện Lạc tự vụng trộm học tập một kho giọng nói.
Nguyên lý rất đơn giản.
Căn cứ vào khuynh hướng cảm xúc, chuyển đổi giọng nói.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Ví dụ như đổi “đề nghị vào thang máy” thành “thang máy—!”
Hoặc là “kiểm tra ra nguy hiểm, xin chú ý an toàn” chuyển đổi thành “anh sắp tèo rồi.”
Được thôi.
Năng lực học tập đúng là một điểm sáng của Lạc.
Hắn đang định kết thúc lần kiểm tra này, bỗng nhiên nhíu mày.
Một chuỗi kí hiệu khả nghi, có chút đột ngột.
Hắn di con trỏ chuột vào chỗ đó, định xem kĩ lại, điện thoại bỗng vang lên.
Số điện thoại này rất quen — Lâm Tầm không lưu số, cũng không cho người ta vào danh bạ, bởi vì hắn có thể nhớ kỹ trong một lần.
Suy nghĩ một chút, là một người ngoài dự đoán.
“Xin chào.” Lâm Tầm thản nhiên nói.
Trong ống nghe truyền đến một giọng nam: “Học trưởng?”
Lâm Tầm nói: “Tiết Tân?”
“Là tôi.” Chủ nhân của giọng nói có vẻ rất vui, “Học trưởng còn nhớ rõ tôi.”
“Ừm.” Lâm Tầm không nói gì, hỏi hắn ta: “Có chuyện gì không?”
“Tôi làm một dự án, đột nhiên nghĩ đến học trưởng cũng làm trong phương diện này.” Tiết Tân nói: “Muốn thương lượng với anh một chút…”
Lâm Tầm nghe.
Tiết Tân là một đàn em năm đó.
Cũng không phải đàn em cùng ngành, hắn ta ở học viện thể dục.
Lí do năm đó Lâm Tầm xin miễn người đeo đuổi là “Tôi là kẻ yêu mã nguồn, mã nguồn của bạn không đẹp”.
Thế là, trên thế giới thiếu đi một vận động viên, có thêm một lập trình viên, đàn em này tự học Python, tiến vào trong nghề, cuối cùng đi đến đỉnh cao cuộc đời — việc này đã trở thành chuyện lạ mà Vương An Toàn và Triệu Cơ Cấu thích lôi ra nói nhất, cho đến khi đàn em bắt đầu chơi ong bướm, chia tay với mấy nam nữ liền, bọn họ mới lưu luyến không nỡ từ bỏ đề tài này.
Lâm Tầm cũng không biết hắn ta tìm được cách liên lạc của mình — hắn ta không đổi sổ, mình lại đổi, nhưng cũng không quan trọng.
Ý của Tiết Tân là, nghe nói học trưởng đang làm hệ thống thông minh, chỗ tôi cũng đang làm, phương hướng giống nhau, nếu học trưởng không chê, có thể tới chỗ tôi hướng dẫn, hoặc là chúng ta hợp tác, chúng tôi rất hoan nghênh anh.
Lâm Tầm vừa nghe hắn ta nói, vừa phụ hoạ câu được câu không.
“Học trưởng cảm thấy thế nào?” Cuối cùng Tiết Tân nho nhã lễ độ hỏi.
Lâm Tầm dừng một chút.
Nói thật, cũng không phải hắn không hứng thú với việc của Tiết Tân.
Thật ra hắn có hứng thú với rất nhiều thứ.
Nhưng mà—
Hắn lễ phép mỉm cười một chút, đang định trả lời, bỗng nhiên cảm giác bên cạnh có người khẽ động.
Hắn cảnh giác, sau đó kịp phản ứng chắc hẳn Đông Quân đã ở bên cạnh mình rất lâu, mùi nước hoa nhàn nhạt lành lạnh cũng đã tồn tại ít nhất tầm mười phút — hẳn là lúc mình chơi đùa Lạc Thần quá tập trung, căn bản không chú ý tới anh trở về, mà anh cũng không quấy rầy mình.
Hắn dừng một chút, lấy lại tinh thần, nắm lấy tay Đông Quân, dự định tiếp tục trả lời Tiết Tân.
Một cánh tay vắt ngang qua trước ngực hắn, ngón tay bám lấy bả vai, lại chậm rãi siết chặt.
Lâm Tầm lại dừng một chút, tiếp tục chuẩn bị trả lời.
Tiếng hít thở nhẹ nhàng vang lên bên tai hắn, đôi môi mỏng lành lạnh dán lên, sau đó dịch xuống phía dưới, cắn vành tai hắn.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro