Root (4)
Nhất Thập Tứ Châu
2024-11-20 22:27:51
Quá trình sau đó rất bình thường, Lâm Tầm gửi tin cho các tiền bối, sẽ tập trung ở chỗ đó. Tiếp theo hắn và Thường Tịch sư huynh lên xe lần nữa, Lạc đã suy đoán được mục đích từ lúc bọn họ nói chuyện với nhau rồi, Lâm Tầm không cần nhúng tay hay nói gì, nó đã thiết lập xong địa điểm.
Ô tô khởi động, lái vào dòng xe cộ mênh mông trong thành phố.
Lâm Tầm ngồi trước tay nái, tâm niệm vừa động, bàn phím hóa thành trường kiếm lại hiện ra trên tay hắn.
Thân kiếm màu xám bạc, tỏa ra ánh sáng đỏ, sự phối màu này giống với bàn phím của hắn như đúc, càng xem càng thấy quen mắt. Mà đối với thân kiếm dài nhỏ sắc bén và sát khí quanh trường kiếm, hắn cũng càng xem càng cảm thấy phù hợp với gu thẩm mỹ của mình.
Có lẽ bàn phím trong tay lập trình viên đối chiếu vào trong thế giới tu tiên chính là một thanh trường kiếm sắc bén vô song thế này đi. Đương nhiên, còn có một khả năng khác —
Suy nghĩ này mới vừa xuất hiện trong đầu hắn, hắn liền gửi tin nhắn cho Vương An Toàn.
Lâm Thuật Toán: Có đó không?
Vương An Toàn: Cậu cứ nói đi.
Vương An Toàn: Hơn nửa đêm, bị cậu làm cho tỉnh.
Lâm Thuật Toán: Cậu đã phá giải được mã nguồn trên thần khí chưa?
Vương An Toàn: Từ lâu rồi, tớ còn mở rộng viết ra một bản thu gọn hơn.
Lâm Thuật Toán: Nếu vẫn còn có mã nguồn, cậu có cần không?
Vương An Toàn: Từ bỏ, đó là thứ gì, tức chết tớ.
Lâm Thuật Toán:?
Lâm Thuật Toán: Không phải hôm qua cậu còn khoác lác với Cơ Cấu sao?
Vương An Toàn: Cậu cũng biết đó là khoác lác đấy.
Vương An Toàn: Thật ra tớ đã muốn nói với cậu từ lâu rồi, kết quả cậu không rên một tiếng chạy tới ở chung cùng Đông Quân, nên vẫn chưa kịp nói. Những mã nguồn mà cậu có tớ, tớ đã suy đoán ra được một dàn khung đại khái, sau đó viết xong, phát hiện cmn chính là cái lừa gạt.
Lâm Thuật Toán: là sao?
Vương An Toàn: Năng lực phòng ngự và năng lực tấn công của thứ này quá lợi hại, lấy ra làm bảo vệ cho hệ thống quan trọng đến đâu cũng được. Nhưng nó yêu cầu quyền hạn quá cao, căn bản không thực dụng.
Vương An Toàn: Theo tớ suy đoán, thứ này tuyệt vời đến trình độ phòng ngự kiểu tự sát. Cậu hoàn toàn không biết gì về lĩnh vực an toàn, nên tớ sẽ lấy ví dụ đơn giản nhất cho cậu, ổ cứng của cậu có virus, nó có thể lựa chọn trực tiếp phong tỏa tất cả chức năng, dừng hết định dạng đĩa mà không cần hỏi cậu. Nhưng đây là thao tác đẳng cấp gì chứ? Nói tóm lại, cậu chỉ có quyền hạn của root(*) mới có thể phát huy tất cả chức năng của thần khí.
(*) Root là quá trình can thiệp trực tiếp vào hệ thống để giành quyền truy cập gốc, tùy chỉnh và thay đổi so với tập tin gốc ban đầu, vượt qua rào cản bảo mật cao của nhà sản xuất. Khi root thành công, đồng nghĩa với việc bạn đã làm chủ và có thể cài đặt thiết bị theo ý muốn của mình.
Vương An Toàn: Nhưng quyền hạn root không có thể mở ra cho người sử dụng. Đó căn bản không phải là hệ thống phòng ngực có thể sử dụng được, Tớ đã bị lừa, nó là một phòng tuyến chuyên dụng, chính là phòng tuyến cuối cùng trong hệ thống tuyệt mật ấy, vì không để tiết lộ bí mật, chỉ cần bị tấn công sẽ dừng lại tự sát, xóa sạch tất cả các dấu vết.
Lâm Thuật Toán: Cái này mà cũng có thể nhìn ra, cho cậu một tràng pháo tay.
Vương An Toàn: Tớ mất công phân tích nửa tháng, cậu bồi thường đi.
Đương nhiên Lâm Tầm không có khả năng bồi thường được, hắn cho Vương An Toàn một cái icon rồi chạy.
Vừa ngẩng đầu lên khỏi điện thoại, hắn đã nhìn thấy Thường Tịch cũng nhìn về phía kiếm, hơi nhíu mày, Lâm Tầm nghĩ kiếm này quá sát khí, có lẽ không phù hợp với gu thẩm mỹ của Phật tu, giống như đám kiếm tu nói bậy không phù hợp với Phật tu vậy.
Lại thấy Thường Tịch nhìn từ đầu đến cuối kiếm, nói: “Giống kiếm Xích Tiêu Long Tước.”
Lâm Tầm giơ ngón cái lên với sư huynh: “Đúng, tôi cũng rất thích cách phối màu của kiếm Xích Tiêu Long Tước.”
Sau đó hắn cầm thanh kiếm này, lại nói: “Có đôi khi tôi gần như phải tin tưởng mình chính là Đế quân của giới tu chân.”
Sư huynh nở nụ cười.
Lâm Tầm thở dài, mặt ủ mày chau gục trên tay lái, nhìn thành phố vừa tỉnh dậy buổi sáng này. Trước đó mệt nhọc lâu như vậy, bây giờ đã là bảy giờ sáng, khoảng tám giờ sẽ đến nơi.
Hắn không tính sai, 8 giờ 15 phút, bóng dáng của tòa nhà Ngân Hà xuất hiện trong các tòa nhà cao tầng phía trước — trụ sở chính của Ngân Hà có cả một khuôn viên lớn, tòa nhà Ngân Hà là kiến trúc mang tính tiêu chí của nó. Hôm qua vừa có mưa to, hôm nay vẫn chưa tạnh, bầu trời âm u, cho dù đã hơn tám giờ nhưng mặt trời vẫn còn chưa ló hẳn, y như lúc sáu giờ vậy. Chỉ thấy dưới bầu trời màu xám, tòa nhà màu bạc trắng đứng sừng sững giữa những tòa nhà tối tăm mờ mịt xung quanh, nhìn qua trông có vẻ kỳ huyễn hoặc khoa huyễn.
Chiếc xe dừng ở bãi đỗ của cửa hàng gần đó, lúc Lâm Tầm và sư huynh đi ra khỏi bãi đỗ xe, ga tàu điện ngầm gần đó đã chật ních người. Nơi này là một khu công nghệ nổi tiếng, xung quanh là những tòa nhà cao tầng san sát, toàn bộ đều có liên quan với ngành khoa học kỹ thuật sản, thỉnh thoảng còn xen lẫn một hai khu nghiên cứu khoa học. Nhất là ở gần tòa nhà Ngân Hà — khu vực này lấy “quảng trường Ngân Hà” làm trung tâm, phóng tầm mắt nhìn bốn phía toàn là những tòa nhà có mười tầng thì tận chín tầng là các công ty khoa học kỹ thuật, lỡ có một viên đá rơi từ trên trời xuống, hoặc là đập vào lập trình viên, hoặc là đập vào quản lý sản phẩm, hoặc là đập vào anh shipper đồ ăn. Bởi vậy Lâm Tầm đoán bây giờ những người đi vào ga tàu điện ngầm đều là đồng nghiệp theo chế độ 996 của hắn.
— Chỉ thấy trong đám người mặc áo sơmi quần jean đột nhiên xuất hiện lão Hoắc mặc đường trang, tiền bối Tiêu Dao Tử bởi vì mặc đạo bào rất bắt mắt nên cũng chuyển sang mặc bị đường trang rộng rãi, Ngự Phong chân nhân Âu phục giày da, Cô Sơn Quân Âu phục giày da, Bích Hải tiên tử mặc váy dài lụa màu lam, Hồ Điệp phu nhân đeo kính râm che mặt, giống y như hạc giữa bầy gà, vô cùng dễ thấy.
Lâm Tầm đi qua, chỉ thấy lão Hoắc đang dùng ánh mắt ghét bỏ nhìn đám người xung quanh, nói: “Ai nấy đều mặt ủ mày chau!”
Lâm Tầm: “Bọn họ làm việc quá mệt thôi.”
Lão Hoắc: “Không ai phấn chấn tinh thần cả!”
Lâm Tầm: “Nghề của bọn con tương đối vô dục vô cầu.”
Lão Hoắc nghiêng mắt dò xét hắn nửa ngày, “Hừ” một tiếng từ trong lỗ mũi: “Con không cần giảo biện, ta thấy những người này giống y như cái xác không hồn.”
Thật sao?
Lâm Tầm ngẫm lại, cảm thấy lão Hoắc nói cũng không đúng, mặt ủ mày chau còn chưa tính, cái xác không hồn thì đám lập trình viên bọn hắn còn chưa đủ trình độ, bọn họ vẫn còn đang cố gắng lắm.
Hắn nhìn bốn phía theo ánh mắt của lão Hoắc, muốn tìm ra chứng cứ phản bác, nhưng nhìn một hồi cũng không biết nên nói cái gì mới tốt.
— Chỉ thấy đám người đang vội vã đi xung quanh đều cúi đầu, hai mắt vô thần, ngũ quan căng cứng, chỉ máy móc đi về phương hướng của riêng mình, rõ ràng là đi làm, nhưng vẻ mặt của những người này cứ như muốn đi viếng mồ mả vậy.
Hắn dùng khuỷu tay huých sư huynh: “Sư huynh.”
Sư huynh: “Ừm.”
“Những người này…” Hắn nói: “Làm sao đều không nói lời nào vậy.”
Yên tĩnh.
Hoàn toàn yên tĩnh.
Đám người đi lại trên quảng trường lớn như vậy mà không có bất kỳ ai trò chuyện hay tương tác với nhau. Bọn họ giống như hàng ngàn hàng vạn con rối bị giật dây, chuyển động theo quỹ đạo cố định, càng xem càng khiến người ta phải run rẩy.
Lâm Tầm: “Có phải chúng ta đi vào thế giới xombie không?”
Nói rồi, hắn quay đầu nhìn Thường Tịch, muốn lấy được ý kiến của sư huynh, lại nghe sư huynh nói: “Cậu không phải Đế quân sao, vì sao không biết?”
Lâm Tầm: “Trên thực tế tôi còn chưa đăng cơ.”
Bên này đang nói chuyện, bên kia Hồ Điệp phu nhân cũng nhẹ nhàng “a” một tiếng: “Ba hồn ly thể, không phải là bị hạ cổ rồi chứ?”
Lão Hoắc nói: “Ắt có vấn đề.”
Hồ Điệp phu nhân đã nhắc nhở Lâm Tầm.
Hắn phát hiện mình có một loại tính trơ, một khi đi theo các tiền bối sẽ lập tức bị giảm trí thông minh, từ bỏ suy nghĩ. Nhưng thật ra bây giờ hắn còn vượt qua các tiền bối ở một vài phương diện rất nhiều.
Hồ Điệp phu nhân vừa dứt lời, hắn liền tập trung sự chú ý nhìn khung chương trình của người đi đường — vừa nhìn liền phát hiện vấn đề lớn.
Phía sau những người này, toàn bộ đều đang vận hành chương trình.
Lâm Tầm nhìn kỹ, lại thấy rất quen.
Hắn đã quá quen với loại chương trình này rồi.
Vào ngày đi thử vai vói Kỳ Vân trước đây không lâu, mấy người như nhân viên đạo cụ, Cao Liêu đều bị ma vật phụ thân, đẩy hắn vào cảnh hẳn phải chết. Mà hắn cược một ván, thăng cấp Thiên Nhãn Thuật, lĩnh ngộ quyết khiếu kỳ Phân Thần vào lúc ngàn cân treo sợi tóc, dùng tất cả mọi người xung quanh làm đơn vị tính toán, xây dựng ra một nền tảng phân tán, lúc này mới có được linh lực vô cùng vô tận, giết ngược lại khi đến đường cùng.
Mà cảnh tượng trước mắt — hiển nhiên những người này đang bị thứ gì đó khống chế, xem như một bộ phận tạo thành nền tảng phân tán!
Máy chủ của nền tảng này đang tiêu hao gần hết tất cả tài nguyên tính toán của bọn họ, đến mức những người này không có cách nào duy trì giao lưu hay tương tác.
Lâm Tầm híp mắt, muốn tìm kiếm vị trí dấu vết của máy chủ.
Những đơn vị tính toán liên kết với nhau qua một mạng lưới vô hình, không nhìn ra tung tích trong hiện thực, nhưng chỉ cần biết những đơn vị tính toán này gửi kết quả đến chỗ nào, đương nhiên sẽ có thể suy ra vị trí của máy chủ — mà cái gọi là máy chủ của nền tảng đám mây, cũng chính là người dựng ra mạng lưới tính toán này, hiển nhiên là một vị tiền bối đã đạt tới kỳ Phân Thần.
Một tiền bối Phân Thần xuất hiện ở đây.
Viêm Dương Tử thuê khách sạn ở khu vực này.
Trên thế giới có rất nhiều điều trùng hợp, nhưng bây giờ chắc chắn tình huống này không phải trùng hợp, chỗ chỉ cần tìm được máy chủ, thì tương đương với việc tìm được Viêm Dương Tử, tiếp theo tìm ra kiếm Xích Tiêu Long Tước và Kỳ Vân.
Lâm Tầm lấy bàn phím ra, gửi virus xâm lấn ba người gần hắn nhất, dùng thời gian ngắn nhất để hiểu rõ cơ chế của bọn họ — bọn họ đang gửi kết quả tính toán cho một người nào đó với tần suất cố định. Lâm Tầm xem không hiểu những kết quả này, bởi vì đây chỉ là một phần ngàn vạn của một nhiệm vụ tính toán cỡ lớn. Mặc dù không có cách nào nhìn thấy toàn bộ, hắn lại có thể ngụy trang một virus thành một tệp, để nó theo những kết quả tính toán này truyền đến điểm cuối cùng.
Hắn dùng Thiên Nhãn Thuật, tất cả cảnh tượng trong thế giới số liệu đều rõ ràng rành mạch trong mắt hắn, nhanh chóng xuyên thẳng qua đại dương mã nguồn được tạo ra bởi những ký tự phức tạp, mà sau khi được hắn sửa lại —
Lâm Tầm nói: “Đi theo tôi.”
Toàn bộ tài nguyên tính toán của những người xung quanh đều bị chiếm dụng, đã mất đi bản năng của người, đương nhiên cũng không có ai chú ý đến hành động của bọn họ, thế là một đoàn người đều dùng công pháp bay lượn ở giữa không trung.
Lâm Tầm ôm bàn phím dùng Khinh Thân Thuật, dẫm lên một bức tượng trong quảng trường Ngân Hà bay lên không trung, truy tìm một gợn sóng thuộc về hắn trong đại dương số liệu, bay về hướng nam mấy chục mét, rơi lên nóc một chiếc xe — số liệu trong mạng lưới truyền đi rất nhanh, chỉ trong chớp mắt ngắn ngủi, thứ của hắn đã biến mất.
Lâm Tầm lại đóng gói một cái nữa — tuy nói là virus, nhưng vì để tránh bị phát hiện nên đều là vô hại.
Cái này cũng hướng về phía nam, Lâm Tầm đuổi theo.
Cứ vừa đi vừa về mười lần như vậy, quả nhiên bọn họ đã đi đến khách sạn mà Viêm Dương Tử ở lại trong ghi chép của cảnh sát. Nhưng số liệu ghi chép lại không chỉ hướng vào trong tòa nhà, mà là mái nhà — không hổ là kiếm tu am hiểu thuật ngự kiếm nhất, thích bay đến chỗ cao để bao quát non sông. Chỉ là tòa nhà Ngân Hà còn cao hơn cả khách sạn này, có thể thấy được cho dù là kiếm tu cũng không dám đến đỉnh đầu Đông Quân giương oai.
Lâm Tầm thông báo tình huống cho đám người, để Tiêu Dao Tử tiền bối quyết định, toàn bộ dùng ẩn cư phù, sau đó bay lên mái tòa nhà.
Mặc dù Lâm Tầm có Khinh Thân Thuật, nhưng hắn không biết bay, thế là bị sư phụ túm lên.
Gió trên bầu trời thành phố rất lớn. Hắn bị sư phụ mang túm cổ áo, cảm thấy có chút lạnh, còn hơi siết.
Một đám người ẩn thân lặng lẽ rơi xuống mái nhà. Đây là một khách sạn với quy mô cực lớn, nhưng gu thẩm mỹ cực kém, cũng chính là sống ở trong khu công nghệ thấp nên mới không có người ghét bỏ nó xấu. Toàn bộ tòa nhà đều có màu lam lục, bề ngoài đều là mặt kính, ở chính giữa kiến trúc chủ thể có một cái sân thượng hình tròn vô cùng xấu xí, trên sân thượng còn có một cái cột thu lôi to lớn dựng thẳng lên trời.
Lâm Tầm nhìn chăm chằm vào cái cột thu lôi khoa trương bất khuất kia, nói với không khí bên cạnh: “Căn cứ vào hiểu biết của tôi về kiếm tu, chắc hẳn bọn họ ở nơi đó.”
Trong không khí truyền đến giọng nói của sư huynh: “Tôi cũng đoán thế.”
— Bọn hắn lặng lẽ đi về phía đó, Lâm Tầm đi ở phía trước, lượn một vòng quanh cái cột thu lôi rồi mới nhảy lên.
Một con cá.
Một nhân ngư.
Hai mắt gã dại ra, cứ bị phơi trong gió lớn trên bầu trời thành phố, vảy cá màu xanh sẫm xinh đẹp của gã đã mất đi màu sắc vì khô ráo.
Lâm Tầm nghĩ, nếu như bọn họ không đến, có phải Kỳ Vân cứ sẽ như vậy, biến thành một con cá ướp muối phơi khô không.
Đương nhiên, nhân ngư này cũng không cô đơn, sư phụ gã đang ở ngay bên cạnh gã.
Nhưng sư phụ gã ngồi xếp bằng dưới đất, tập trung toàn bộ lực chú ý lên trên kiếm Xích Tiêu Long Tước trước mặt.
Giống như lần đầu tiên Lâm Tầm nhìn thấy ở trong sơn động sau núi Thanh Thành, Viêm Dương Tử nhắm chặt hai mắt, dường như đang cộng hưởng với kiếm Xích Tiêu Long Tước trước mặt. Ánh sáng đỏ chói lọi trên thân kiếm Xích Tiêu Long Tước, sóng nhiệt lấy Viêm Dương Tử và kiếm Xích Tiêu Long Tước làm trung tâm, quét sạch ra bốn phía. Ngay cả Lâm Tầm đều cảm thấy có một luồng gió khô nóng đập vào mặt, giống như đang đặt mình vào trong biển lửa, bị ngọn lửa liếm láp.
Đối mặt với tình huống này, Lâm Tầm cảm thấy mình nên khẩn trương, hoặc là mất mát, bởi vì có vẻ kiếm Xích Tiêu Long Tước thật sự có một loại quan hệ không giống bình thường nào đó với Viêm Dương Tử.
Nhưng đối mặt với Kỳ Vân, hắn chỉ cảm thấy buồn cười.
Đây không còn là một nhân ngư nữa.
Mà đây chính là một con cá nướng.
Ô tô khởi động, lái vào dòng xe cộ mênh mông trong thành phố.
Lâm Tầm ngồi trước tay nái, tâm niệm vừa động, bàn phím hóa thành trường kiếm lại hiện ra trên tay hắn.
Thân kiếm màu xám bạc, tỏa ra ánh sáng đỏ, sự phối màu này giống với bàn phím của hắn như đúc, càng xem càng thấy quen mắt. Mà đối với thân kiếm dài nhỏ sắc bén và sát khí quanh trường kiếm, hắn cũng càng xem càng cảm thấy phù hợp với gu thẩm mỹ của mình.
Có lẽ bàn phím trong tay lập trình viên đối chiếu vào trong thế giới tu tiên chính là một thanh trường kiếm sắc bén vô song thế này đi. Đương nhiên, còn có một khả năng khác —
Suy nghĩ này mới vừa xuất hiện trong đầu hắn, hắn liền gửi tin nhắn cho Vương An Toàn.
Lâm Thuật Toán: Có đó không?
Vương An Toàn: Cậu cứ nói đi.
Vương An Toàn: Hơn nửa đêm, bị cậu làm cho tỉnh.
Lâm Thuật Toán: Cậu đã phá giải được mã nguồn trên thần khí chưa?
Vương An Toàn: Từ lâu rồi, tớ còn mở rộng viết ra một bản thu gọn hơn.
Lâm Thuật Toán: Nếu vẫn còn có mã nguồn, cậu có cần không?
Vương An Toàn: Từ bỏ, đó là thứ gì, tức chết tớ.
Lâm Thuật Toán:?
Lâm Thuật Toán: Không phải hôm qua cậu còn khoác lác với Cơ Cấu sao?
Vương An Toàn: Cậu cũng biết đó là khoác lác đấy.
Vương An Toàn: Thật ra tớ đã muốn nói với cậu từ lâu rồi, kết quả cậu không rên một tiếng chạy tới ở chung cùng Đông Quân, nên vẫn chưa kịp nói. Những mã nguồn mà cậu có tớ, tớ đã suy đoán ra được một dàn khung đại khái, sau đó viết xong, phát hiện cmn chính là cái lừa gạt.
Lâm Thuật Toán: là sao?
Vương An Toàn: Năng lực phòng ngự và năng lực tấn công của thứ này quá lợi hại, lấy ra làm bảo vệ cho hệ thống quan trọng đến đâu cũng được. Nhưng nó yêu cầu quyền hạn quá cao, căn bản không thực dụng.
Vương An Toàn: Theo tớ suy đoán, thứ này tuyệt vời đến trình độ phòng ngự kiểu tự sát. Cậu hoàn toàn không biết gì về lĩnh vực an toàn, nên tớ sẽ lấy ví dụ đơn giản nhất cho cậu, ổ cứng của cậu có virus, nó có thể lựa chọn trực tiếp phong tỏa tất cả chức năng, dừng hết định dạng đĩa mà không cần hỏi cậu. Nhưng đây là thao tác đẳng cấp gì chứ? Nói tóm lại, cậu chỉ có quyền hạn của root(*) mới có thể phát huy tất cả chức năng của thần khí.
(*) Root là quá trình can thiệp trực tiếp vào hệ thống để giành quyền truy cập gốc, tùy chỉnh và thay đổi so với tập tin gốc ban đầu, vượt qua rào cản bảo mật cao của nhà sản xuất. Khi root thành công, đồng nghĩa với việc bạn đã làm chủ và có thể cài đặt thiết bị theo ý muốn của mình.
Vương An Toàn: Nhưng quyền hạn root không có thể mở ra cho người sử dụng. Đó căn bản không phải là hệ thống phòng ngực có thể sử dụng được, Tớ đã bị lừa, nó là một phòng tuyến chuyên dụng, chính là phòng tuyến cuối cùng trong hệ thống tuyệt mật ấy, vì không để tiết lộ bí mật, chỉ cần bị tấn công sẽ dừng lại tự sát, xóa sạch tất cả các dấu vết.
Lâm Thuật Toán: Cái này mà cũng có thể nhìn ra, cho cậu một tràng pháo tay.
Vương An Toàn: Tớ mất công phân tích nửa tháng, cậu bồi thường đi.
Đương nhiên Lâm Tầm không có khả năng bồi thường được, hắn cho Vương An Toàn một cái icon rồi chạy.
Vừa ngẩng đầu lên khỏi điện thoại, hắn đã nhìn thấy Thường Tịch cũng nhìn về phía kiếm, hơi nhíu mày, Lâm Tầm nghĩ kiếm này quá sát khí, có lẽ không phù hợp với gu thẩm mỹ của Phật tu, giống như đám kiếm tu nói bậy không phù hợp với Phật tu vậy.
Lại thấy Thường Tịch nhìn từ đầu đến cuối kiếm, nói: “Giống kiếm Xích Tiêu Long Tước.”
Lâm Tầm giơ ngón cái lên với sư huynh: “Đúng, tôi cũng rất thích cách phối màu của kiếm Xích Tiêu Long Tước.”
Sau đó hắn cầm thanh kiếm này, lại nói: “Có đôi khi tôi gần như phải tin tưởng mình chính là Đế quân của giới tu chân.”
Sư huynh nở nụ cười.
Lâm Tầm thở dài, mặt ủ mày chau gục trên tay lái, nhìn thành phố vừa tỉnh dậy buổi sáng này. Trước đó mệt nhọc lâu như vậy, bây giờ đã là bảy giờ sáng, khoảng tám giờ sẽ đến nơi.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Hắn không tính sai, 8 giờ 15 phút, bóng dáng của tòa nhà Ngân Hà xuất hiện trong các tòa nhà cao tầng phía trước — trụ sở chính của Ngân Hà có cả một khuôn viên lớn, tòa nhà Ngân Hà là kiến trúc mang tính tiêu chí của nó. Hôm qua vừa có mưa to, hôm nay vẫn chưa tạnh, bầu trời âm u, cho dù đã hơn tám giờ nhưng mặt trời vẫn còn chưa ló hẳn, y như lúc sáu giờ vậy. Chỉ thấy dưới bầu trời màu xám, tòa nhà màu bạc trắng đứng sừng sững giữa những tòa nhà tối tăm mờ mịt xung quanh, nhìn qua trông có vẻ kỳ huyễn hoặc khoa huyễn.
Chiếc xe dừng ở bãi đỗ của cửa hàng gần đó, lúc Lâm Tầm và sư huynh đi ra khỏi bãi đỗ xe, ga tàu điện ngầm gần đó đã chật ních người. Nơi này là một khu công nghệ nổi tiếng, xung quanh là những tòa nhà cao tầng san sát, toàn bộ đều có liên quan với ngành khoa học kỹ thuật sản, thỉnh thoảng còn xen lẫn một hai khu nghiên cứu khoa học. Nhất là ở gần tòa nhà Ngân Hà — khu vực này lấy “quảng trường Ngân Hà” làm trung tâm, phóng tầm mắt nhìn bốn phía toàn là những tòa nhà có mười tầng thì tận chín tầng là các công ty khoa học kỹ thuật, lỡ có một viên đá rơi từ trên trời xuống, hoặc là đập vào lập trình viên, hoặc là đập vào quản lý sản phẩm, hoặc là đập vào anh shipper đồ ăn. Bởi vậy Lâm Tầm đoán bây giờ những người đi vào ga tàu điện ngầm đều là đồng nghiệp theo chế độ 996 của hắn.
— Chỉ thấy trong đám người mặc áo sơmi quần jean đột nhiên xuất hiện lão Hoắc mặc đường trang, tiền bối Tiêu Dao Tử bởi vì mặc đạo bào rất bắt mắt nên cũng chuyển sang mặc bị đường trang rộng rãi, Ngự Phong chân nhân Âu phục giày da, Cô Sơn Quân Âu phục giày da, Bích Hải tiên tử mặc váy dài lụa màu lam, Hồ Điệp phu nhân đeo kính râm che mặt, giống y như hạc giữa bầy gà, vô cùng dễ thấy.
Lâm Tầm đi qua, chỉ thấy lão Hoắc đang dùng ánh mắt ghét bỏ nhìn đám người xung quanh, nói: “Ai nấy đều mặt ủ mày chau!”
Lâm Tầm: “Bọn họ làm việc quá mệt thôi.”
Lão Hoắc: “Không ai phấn chấn tinh thần cả!”
Lâm Tầm: “Nghề của bọn con tương đối vô dục vô cầu.”
Lão Hoắc nghiêng mắt dò xét hắn nửa ngày, “Hừ” một tiếng từ trong lỗ mũi: “Con không cần giảo biện, ta thấy những người này giống y như cái xác không hồn.”
Thật sao?
Lâm Tầm ngẫm lại, cảm thấy lão Hoắc nói cũng không đúng, mặt ủ mày chau còn chưa tính, cái xác không hồn thì đám lập trình viên bọn hắn còn chưa đủ trình độ, bọn họ vẫn còn đang cố gắng lắm.
Hắn nhìn bốn phía theo ánh mắt của lão Hoắc, muốn tìm ra chứng cứ phản bác, nhưng nhìn một hồi cũng không biết nên nói cái gì mới tốt.
— Chỉ thấy đám người đang vội vã đi xung quanh đều cúi đầu, hai mắt vô thần, ngũ quan căng cứng, chỉ máy móc đi về phương hướng của riêng mình, rõ ràng là đi làm, nhưng vẻ mặt của những người này cứ như muốn đi viếng mồ mả vậy.
Hắn dùng khuỷu tay huých sư huynh: “Sư huynh.”
Sư huynh: “Ừm.”
“Những người này…” Hắn nói: “Làm sao đều không nói lời nào vậy.”
Yên tĩnh.
Hoàn toàn yên tĩnh.
Đám người đi lại trên quảng trường lớn như vậy mà không có bất kỳ ai trò chuyện hay tương tác với nhau. Bọn họ giống như hàng ngàn hàng vạn con rối bị giật dây, chuyển động theo quỹ đạo cố định, càng xem càng khiến người ta phải run rẩy.
Lâm Tầm: “Có phải chúng ta đi vào thế giới xombie không?”
Nói rồi, hắn quay đầu nhìn Thường Tịch, muốn lấy được ý kiến của sư huynh, lại nghe sư huynh nói: “Cậu không phải Đế quân sao, vì sao không biết?”
Lâm Tầm: “Trên thực tế tôi còn chưa đăng cơ.”
Bên này đang nói chuyện, bên kia Hồ Điệp phu nhân cũng nhẹ nhàng “a” một tiếng: “Ba hồn ly thể, không phải là bị hạ cổ rồi chứ?”
Lão Hoắc nói: “Ắt có vấn đề.”
Hồ Điệp phu nhân đã nhắc nhở Lâm Tầm.
Hắn phát hiện mình có một loại tính trơ, một khi đi theo các tiền bối sẽ lập tức bị giảm trí thông minh, từ bỏ suy nghĩ. Nhưng thật ra bây giờ hắn còn vượt qua các tiền bối ở một vài phương diện rất nhiều.
Hồ Điệp phu nhân vừa dứt lời, hắn liền tập trung sự chú ý nhìn khung chương trình của người đi đường — vừa nhìn liền phát hiện vấn đề lớn.
Phía sau những người này, toàn bộ đều đang vận hành chương trình.
Lâm Tầm nhìn kỹ, lại thấy rất quen.
Hắn đã quá quen với loại chương trình này rồi.
Vào ngày đi thử vai vói Kỳ Vân trước đây không lâu, mấy người như nhân viên đạo cụ, Cao Liêu đều bị ma vật phụ thân, đẩy hắn vào cảnh hẳn phải chết. Mà hắn cược một ván, thăng cấp Thiên Nhãn Thuật, lĩnh ngộ quyết khiếu kỳ Phân Thần vào lúc ngàn cân treo sợi tóc, dùng tất cả mọi người xung quanh làm đơn vị tính toán, xây dựng ra một nền tảng phân tán, lúc này mới có được linh lực vô cùng vô tận, giết ngược lại khi đến đường cùng.
Mà cảnh tượng trước mắt — hiển nhiên những người này đang bị thứ gì đó khống chế, xem như một bộ phận tạo thành nền tảng phân tán!
Máy chủ của nền tảng này đang tiêu hao gần hết tất cả tài nguyên tính toán của bọn họ, đến mức những người này không có cách nào duy trì giao lưu hay tương tác.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Lâm Tầm híp mắt, muốn tìm kiếm vị trí dấu vết của máy chủ.
Những đơn vị tính toán liên kết với nhau qua một mạng lưới vô hình, không nhìn ra tung tích trong hiện thực, nhưng chỉ cần biết những đơn vị tính toán này gửi kết quả đến chỗ nào, đương nhiên sẽ có thể suy ra vị trí của máy chủ — mà cái gọi là máy chủ của nền tảng đám mây, cũng chính là người dựng ra mạng lưới tính toán này, hiển nhiên là một vị tiền bối đã đạt tới kỳ Phân Thần.
Một tiền bối Phân Thần xuất hiện ở đây.
Viêm Dương Tử thuê khách sạn ở khu vực này.
Trên thế giới có rất nhiều điều trùng hợp, nhưng bây giờ chắc chắn tình huống này không phải trùng hợp, chỗ chỉ cần tìm được máy chủ, thì tương đương với việc tìm được Viêm Dương Tử, tiếp theo tìm ra kiếm Xích Tiêu Long Tước và Kỳ Vân.
Lâm Tầm lấy bàn phím ra, gửi virus xâm lấn ba người gần hắn nhất, dùng thời gian ngắn nhất để hiểu rõ cơ chế của bọn họ — bọn họ đang gửi kết quả tính toán cho một người nào đó với tần suất cố định. Lâm Tầm xem không hiểu những kết quả này, bởi vì đây chỉ là một phần ngàn vạn của một nhiệm vụ tính toán cỡ lớn. Mặc dù không có cách nào nhìn thấy toàn bộ, hắn lại có thể ngụy trang một virus thành một tệp, để nó theo những kết quả tính toán này truyền đến điểm cuối cùng.
Hắn dùng Thiên Nhãn Thuật, tất cả cảnh tượng trong thế giới số liệu đều rõ ràng rành mạch trong mắt hắn, nhanh chóng xuyên thẳng qua đại dương mã nguồn được tạo ra bởi những ký tự phức tạp, mà sau khi được hắn sửa lại —
Lâm Tầm nói: “Đi theo tôi.”
Toàn bộ tài nguyên tính toán của những người xung quanh đều bị chiếm dụng, đã mất đi bản năng của người, đương nhiên cũng không có ai chú ý đến hành động của bọn họ, thế là một đoàn người đều dùng công pháp bay lượn ở giữa không trung.
Lâm Tầm ôm bàn phím dùng Khinh Thân Thuật, dẫm lên một bức tượng trong quảng trường Ngân Hà bay lên không trung, truy tìm một gợn sóng thuộc về hắn trong đại dương số liệu, bay về hướng nam mấy chục mét, rơi lên nóc một chiếc xe — số liệu trong mạng lưới truyền đi rất nhanh, chỉ trong chớp mắt ngắn ngủi, thứ của hắn đã biến mất.
Lâm Tầm lại đóng gói một cái nữa — tuy nói là virus, nhưng vì để tránh bị phát hiện nên đều là vô hại.
Cái này cũng hướng về phía nam, Lâm Tầm đuổi theo.
Cứ vừa đi vừa về mười lần như vậy, quả nhiên bọn họ đã đi đến khách sạn mà Viêm Dương Tử ở lại trong ghi chép của cảnh sát. Nhưng số liệu ghi chép lại không chỉ hướng vào trong tòa nhà, mà là mái nhà — không hổ là kiếm tu am hiểu thuật ngự kiếm nhất, thích bay đến chỗ cao để bao quát non sông. Chỉ là tòa nhà Ngân Hà còn cao hơn cả khách sạn này, có thể thấy được cho dù là kiếm tu cũng không dám đến đỉnh đầu Đông Quân giương oai.
Lâm Tầm thông báo tình huống cho đám người, để Tiêu Dao Tử tiền bối quyết định, toàn bộ dùng ẩn cư phù, sau đó bay lên mái tòa nhà.
Mặc dù Lâm Tầm có Khinh Thân Thuật, nhưng hắn không biết bay, thế là bị sư phụ túm lên.
Gió trên bầu trời thành phố rất lớn. Hắn bị sư phụ mang túm cổ áo, cảm thấy có chút lạnh, còn hơi siết.
Một đám người ẩn thân lặng lẽ rơi xuống mái nhà. Đây là một khách sạn với quy mô cực lớn, nhưng gu thẩm mỹ cực kém, cũng chính là sống ở trong khu công nghệ thấp nên mới không có người ghét bỏ nó xấu. Toàn bộ tòa nhà đều có màu lam lục, bề ngoài đều là mặt kính, ở chính giữa kiến trúc chủ thể có một cái sân thượng hình tròn vô cùng xấu xí, trên sân thượng còn có một cái cột thu lôi to lớn dựng thẳng lên trời.
Lâm Tầm nhìn chăm chằm vào cái cột thu lôi khoa trương bất khuất kia, nói với không khí bên cạnh: “Căn cứ vào hiểu biết của tôi về kiếm tu, chắc hẳn bọn họ ở nơi đó.”
Trong không khí truyền đến giọng nói của sư huynh: “Tôi cũng đoán thế.”
— Bọn hắn lặng lẽ đi về phía đó, Lâm Tầm đi ở phía trước, lượn một vòng quanh cái cột thu lôi rồi mới nhảy lên.
Một con cá.
Một nhân ngư.
Hai mắt gã dại ra, cứ bị phơi trong gió lớn trên bầu trời thành phố, vảy cá màu xanh sẫm xinh đẹp của gã đã mất đi màu sắc vì khô ráo.
Lâm Tầm nghĩ, nếu như bọn họ không đến, có phải Kỳ Vân cứ sẽ như vậy, biến thành một con cá ướp muối phơi khô không.
Đương nhiên, nhân ngư này cũng không cô đơn, sư phụ gã đang ở ngay bên cạnh gã.
Nhưng sư phụ gã ngồi xếp bằng dưới đất, tập trung toàn bộ lực chú ý lên trên kiếm Xích Tiêu Long Tước trước mặt.
Giống như lần đầu tiên Lâm Tầm nhìn thấy ở trong sơn động sau núi Thanh Thành, Viêm Dương Tử nhắm chặt hai mắt, dường như đang cộng hưởng với kiếm Xích Tiêu Long Tước trước mặt. Ánh sáng đỏ chói lọi trên thân kiếm Xích Tiêu Long Tước, sóng nhiệt lấy Viêm Dương Tử và kiếm Xích Tiêu Long Tước làm trung tâm, quét sạch ra bốn phía. Ngay cả Lâm Tầm đều cảm thấy có một luồng gió khô nóng đập vào mặt, giống như đang đặt mình vào trong biển lửa, bị ngọn lửa liếm láp.
Đối mặt với tình huống này, Lâm Tầm cảm thấy mình nên khẩn trương, hoặc là mất mát, bởi vì có vẻ kiếm Xích Tiêu Long Tước thật sự có một loại quan hệ không giống bình thường nào đó với Viêm Dương Tử.
Nhưng đối mặt với Kỳ Vân, hắn chỉ cảm thấy buồn cười.
Đây không còn là một nhân ngư nữa.
Mà đây chính là một con cá nướng.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro