Thiểu năng nhân...
Nhất Thập Tứ Châu
2024-11-20 22:27:51
(*) Giải thích tiêu đề: Thiểu năng nhân tạo là cách Lâm Tầm gọi hệ thống của mình, ngược lại với “Trí tuệ nhân tạo”, còn tại sao lại là “thiểu năng”, đọc sẽ biết ^^
Đám người này, nhất là Triệu Cơ Cấu, rõ ràng trước khi hắn ra ngoài cậu ta còn đang không ngừng chửi bới Đông Quân, bây giờ lại trở mặt nhanh như vậy.
— Thế là Lâm Tầm cũng học theo, copy một câu “Xin chào Đông thần”.
Đây không phải là lần thứ nhất hắn gõ bốn chữ này, nhưng trước đây tất cả “Xin chào Đông thần” đều bị dìm ngập trong vô số bình luận rác rưởi trên mạng.
Hôm nay, hắn, một quả chanh tinh vui vẻ, đã từng nhảy nhót ở khu bình luận của Đông Quân lâu như vậy, cuối cùng đã làm được.
Hắn lặng lẽ nhìn Đông Quân một cái.
Ánh mắt Đông Quân lúc đang tập trung lái xe trông rất đẹp.
Hắn chuyển sang giao diện Wechat với Đông Quân, không lên tiếng, mà nhập một chỉ thị cho Lạc của hắn, để nó nói chuyện phiếm với Đông Quân — hắn cho rằng Đông Quân cảm thấy rất hứng thú với hệ thống điện thoại này.
Tiếp theo, hắn liền không thao tác điện thoại nữa.
Một con trỏ chuột vui vẻ: Chào anh.
Đông Quân: ^^
Một con trỏ chuột vui vẻ: Anh muốn trở thành thành viên mới của chúng tôi sao?
Đông Quân: Đúng thế.
Một con trỏ chuột vui vẻ: Nhưng chúng tôi không còn chỗ trống.
Đông Quân: Tôi hy vọng cậu có thể tới Ngân Hà.
Một con trỏ chuột vui vẻ: Vậy tôi có thể ở trong phòng làm việc của anh không?
Đông Quân: Có thể ^^
Lâm Tầm: “?”
Lạc, mày đang nói cái gì thế?
Hắn vội vàng cầm lấy điện thoại, muốn thu hồi tin lại.
Nhưng đã quá muộn, hắn trông thấy Đông Quân đã nhìn về phía điện thoại của mình.
Hắn biện bạch: “Không phải em.”
Đông Quân: “Lạc Thần?”
“Ừm” Lâm Tầm nói, “Lạc Thần là một cái module nhỏ.”
Nhìn giao diện tin nhắn, hắn hỏi Đông Quân: “Hệ thống của anh tên là gì?”
“Bán thành phẩm, không có tên.” Đông Quân thản nhiên nói, “Hạng mục này hôm qua vừa mới gác lại.”
Lâm Tầm: “Vì sao?”
“Hệ số Bradlik là 1.397.” Đông Quân nói.
Hệ số Bradlik, một danh từ xa lạ.
Thế là, Lâm Tầm tiếp tục hỏi: “Đây là cái gì?”
“Thành quả của hội nghị ở Canada vài ngày trước, gần đây trong nước muốn đẩy ra một hệ thống phép thử, tên là Bradlik” Giọng nói của Đông Quân rất ôn hòa, Lâm Tầm cảm thấy như đang trở lại thời còn học sinh, được nghe thầy giáo giảng bài.
Chỉ nghe Đông Quân tiếp tục nói: “Hoặc có thể nói là bản tiến hoá của phép thử Turing (*), kết quả phép thử dùng hệ số Bradlik, là trình độ trí tuệ hoá, càng gần đến 0, có nghĩa là càng có năng lực tương tự với hiểu biết và quyết định của con người. 1 là tiêu chuẩn, nhỏ hơn 1 sẽ thông qua phép thử, nó sẽ cho rằng đó là một cá thể thông minh độc lập.”
“Oa.” Lâm Tầm không nhịn được mà tán thưởng.
Hắn hỏi: “Thành tích tốt nhất là bao nhiêu?”
“Theo anh biết, trước mắt vẫn chưa có hệ thống thông minh nào có thể thông qua phép thử. Nhưng mà có mấy đoàn đội đã công bố bọn họ thấy được hy vọng.” Nói đến đây, Đông Quân mỉm cười: “Có lẽ Eagle sẽ công bố sản phẩm có hệ số Bradlik nhỏ hơn 1 của bọn họ ở hội chợ khoa học kỹ thuật.”
“Bọn họ đã làm được sao?” Lâm Tầm nhìn về phía Đông Quân: “Cho nên mấu chốt của điểm đạt tới 1 là ở chỗ nào?”
“Ừm…” Đông Quân trầm ngâm một hồi, nhưng sau đó cũng không để lộ ra, mà chỉ nói: “Em đang muốn bám sát vào phương hướng thông qua phép thử sao?”
“Nếu tất cả mọi người muốn tham gia hội chợ, hơn nữa còn là sản phẩm giống nhau…” Lâm Tầm nhỏ giọng nói: “Nếu tin tức không ngang nhau, vậy Lạc Thần sẽ tèo.”
Đông Quân nói: “Anh không muốn quấy nhiễu suy nghĩ của em.”
Lâm Tầm lấy kinh nghiệm của mình lúc nói chuyện với Hồ Điệp phu nhân, thả mềm giọng: “Sẽ không bị quấy nhiễu.”
Đông Quân nhìn hắn một cái.
Lâm Tầm nháy nháy mắt, làm ra vẻ ngoan ngoãn.
Đông Quân: “Anh quên rồi.”
Lâm Tầm: “…”
Tốt.
Nam thần, vậy mà anh lại là nam thần kiểu này.
Hắn nghiến răng.
Trong mắt Đông Quân dường như có ý cười.
Đi qua ngã tư đường phía trước lại là đèn xanh.
Lúc xe của bọn họ sắp đến gần, đèn xanh đúng lúc chuyển vàng.
Trên cả đoạn đường này đã có rất nhiều lần như thế rồi.
Một người dùng tay lái xe muốn làm được điều này, nhất định anh phải quen thuộc với đường xá, nhớ kỹ khoảng cách mỗi cái đèn xanh đèn đỏ, sau đó — lúc đi qua cái đèn giao thông thứ nhất, anh sẽ dùng tình trạng khi đó làm điều kiện ban đầu, bắt đầu tính toán. Cuối cùng điều chỉnh tốc độ thông qua thời gian đi qua mỗi đoạn đường, để mỗi lần anh đi đến một đoạn đường khác đều đúng lúc là đèn xanh.
Đầu óc của anh phải vô cùng thông minh, tất nhiên trí nhớ của hắn cũng cực kì xuất sắc.
Một người như vậy, mà anh lại nói đã quên mất sao?
Em tin anh còn không bằng tin quỷ.
Lâm Tầm cho Đông Quân cái cúp quán quân về tài năng mở mắt nói ở trong lòng.
Lúc nghi thức trao giải kết thúc, Bentley vừa vặn dừng ở dưới toà nhà Triều Dương.
Hắn nhìn về phía Đông Quân: “Vậy… em về đây.”
“Ngủ sớm đi” Đông Quân nói: “Ngủ ngon.”
“Ngủ ngon.” Lâm Tầm đối mặt với Đông Quân, hắn hẳn phải nên mở cửa xe, sau đó xuống xe, nhưng lúc này hắn lại cảm thấy thiếu cái gì đó.
Có lẽ, hẳn là nên có một nụ hôn ngủ ngon, hoặc là cái gì khác. Lúc hắn còn đi học, ngoại trừ An Toàn và Cơ Cấu ra thì còn có mấy người bạn thân, lúc trước, bọn họ cùng nhau đi thư viện, đi ra thư viện, cùng nhau ăn cơm trưa cơm tối thậm chí là bữa khuya — về sau những người này dần dần thoát khỏi tổ chức, Lâm Tầm thường xuyên trông thấy bọn họ và bạn gái quấn lấy nhau như con rắn ở dưới tầng kí túc xá nữ, mãi đến khi kí túc xá đóng cửa mới tách ra, sau đó đưa mắt nhìn cô ấy lên tầng.
Sau một giây do dự, hắn vẫn không làm gì, mở cửa, xuống xe, đóng cửa, chuẩn bị đi về.
Trong nháy mắt cửa xe đóng lại, dường như Lâm Tầm trông thấy Đông Quân nhìn về phía mình, ánh mắt của bọn họ chạm nhau phút chốc, dưới ánh đèn lờ mờ, hình dáng của người này có một vẻ yên tĩnh và ôn nhu khó diễn tả được, có lẽ anh đang đợi cái gì.
Lâm Tầm đứng trước cửa xe, một lát sau, hắn vòng qua đầu xe, đi đến bên cánh cửa chỗ Đông Quân.
Cửa sổ xe trượt xuống, Đông Quân nhìn hắn.
“Anh… Anh cũng ngủ sớm đi.” Lâm Tầm nói: “Được rồi, em nói xong rồi.”
“Ngủ ngon.” Giọng nói của Đông Quân dường như có cả giọng mũi, điều này khiến âm thanh của anh càng thêm thấp mà giàu từ tính, giống như có một chiếc lông vũ đang nhẹ nhàng lướt qua tai Lâm Tầm: “Anh sẽ mơ về em.”
Lâm Tầm: “Vậy em cũng sẽ cố gắng mơ về anh.”
Đông Quân khẽ cười: “Em về đi.”
Lâm Tầm: “Không, anh về trước.”
Hắn nhìn cửa sổ xe khép lại, động cơ khởi động, cuối cùng đưa mắt nhìn Bentley màu đen trượt vào trong bóng đêm, mới quay người lên tầng.
Mở khoá vân tay xong, hắn mở cửa.
Vừa vào trong, đã bị tiếng nhạc chui thằng vào tai.
Giai điệu cũ kỹ, xen lẫn một chút ca từ, hắn lờ mờ nghe ra là một bài tên là “Người cha”, một ca khúc lưu hành rất nhiều rất nhiều năm trước, không biết bọn họ tìm ra từ xó xỉnh nào.
Lâm Tầm: “…”
Triệu Cơ Cấu nhô đầu ra: “Cậu có cảm nhận được tâm trạng như người cha già của bọn tớ lúc cậu không có ở đây không?”
Lâm Tầm còn chưa lên tiếng, Vương An Toàn đang thò đầu ra từ một hướng khác: “Một bài “Người cha”, hy vọng sẽ làm đứa con hư sắp bị lừa đi như cậu cảm động.”
Lâm Tầm mặt không biểu cảm tắt nhạc đi.
“Tớ sẽ không bị lừa đi” Hắn nói: “Là Đông Quân gia nhập với chúng ta.”
“Chẳng lẽ không phải anh ta muốn lấy được kỹ thuật trung tâm của chúng ta sao?” Vương An Toàn như gặp kẻ địch.
“Anh ấy muốn gõ một vài mã nguồn thú vị.” Lâm Tầm ngồi xuống ghế sô pha: “Niềm tin giữa lập trình viên đâu?”
Vương An Toàn: “Không còn gì dưới sự uy hiếp của nhà tư bản rồi.”
Lâm Tầm nói: “Thật ra cậu có tin, chỉ là cậu nhìn tớ không vừa mắt.”
“Đúng.” Vương An Toàn chân thành nói: “Thuật toán quái quỷ của cậu dày vò tớ cả ngày.”
Triệu Cơ Cấu ngồi xuống bên cạnh Lâm Tầm.
“Tầm” Cậu ta nói: “Nói cho tớ biết, hai người đã làm gì.”
Lâm Tầm: “Bọn tớ… dùng duyệt cây có chiều sâu đi vào một mê cung, sau đó ngồi vòng quay, sau đó ăn cơm, xem pháo hoa, sau đó… không còn nữa.”
Triệu Cơ Cấu: “?”
Triệu Cơ Cấu: “Tàu lượng siêu tốc thì sao?”
Lâm Tầm: “Không đi.”
Triệu Cơ Cấu: “Vòng quay ngựa?”
Lâm Tầm: “Tại sao tớ lại phải chơi vòng quay ngựa.”
Triệu Cơ Cấu: “Nhà ma?”
Lâm Tầm: “Mọi người đều biết người kiên định với chủ nghĩa duy vật sẽ không bị nhà ma doạ sợ.”
Triệu Cơ Cấu hít sâu một hơi.
“Tốt, tốt, tốt.” Cậu ta nói: “Vậy cậu nói cho tớ, thời gian còn lại hai người làm gì?”
Lâm Tầm: “Bọn tớ… tiến hành giao lưu về phuong diện máy tính, chính là chuyện hay xảy ea giữa lập trình viên và lập trình viên ấy.”
Triệu Cơ Cấu: “?”
“Cậu biết mà, tớ rất thích mã nguồn của anh ấy.” Lâm Tầm nói: “Hôm nay anh ấy nói, anh ấy cũng thích thuật toán của tớ.”
Ánh mắt Triệu Cơ Cấu sáng rực: “Sau đó thì sao?”
“Linh hồn của chúng tớ có điểm chung ở phương diện này, cho nên, sau đó…” Lâm Tầm nhìn Triệu Cơ Cấu, chân thành nói: “Sau đó quan hệ của tớ và anh ấy đã xảy ra một số biến hoá thực chất.”
“Tớ…” Triệu Cơ Cấu đảo mắt một vòng, có vẻ sắp ngã ngửa ra sau.
“Tỉnh táo, tỉnh táo.” Vương An Toàn vỗ vỗ sau lưng cậu ta.
Triệu Cơ Cấu: “An Toàn, cậu lấy máy tính của tớ ra đây.”
Một cái laptop được mở ra trước mặt Lâm Tầm.
Lâm Tầm ấn nút mở máy, trên màn hình xuất hiện một giao diện, bên trên giao diện có chữ.
“Câu hỏi khởi động máy, xin trả lời: Cậu là chó nhỏ sao?”
Lâm Tầm: “Cậu lại gì đấy.”
“Không có gì,” Cơ Cấu nói: “Cậu cứ chọn đi.”
Lâm Tầm: “Tớ không phải chó con.”
Nói rồi, hắn nhấn vào lựa chọn “không phải”.
Giao diện mới hiện ra.
“Thông qua câu hỏi, cậu là một chú chó con mạnh miệng.”
Lâm Tầm: “…”
Ba giây sau, giao diện biến mất, màn hình máy tính xuất hiện.
Triệu Cơ Cấu: “Cậu mở Java của tớ ra.”
Lâm Tầm mở ra.
Triệu Cơ Cấu: “Mã nguồn của tớ trông được không?”
Lâm Tầm: “Đẹp.”
Triệu Cơ Cấu: “Tớ cảm thấy thuật toán của cậu cũng rất hữu hiệu.”
Trong lòng Lâm Tầm không có chút dao động nào: “Cho nên?”
Vẻ mặt Triệu Cơ Cấu cũng không có chút dao động: “Cho nên bây giờ cậu có thể hôn tớ rồi.”
Lâm Tầm nhìn chằm chằm vào Triệu Cơ Cấu, buông máy tính xuống, rời khỏi ghế sô pha, lui lại.
Hắn ôm quả bóng con thỏ của mình, di chuyển đến trước cửa phòng ngủ.
Vương An Toàn vỗ tay: “Làm nhanh lên, tớ chứng hôn cho các cậu.”
Lâm Tầm: “Không được đâu.”
Hắn nhanh chóng đi vào, đóng cửa, nhốt tiếng tru của Cơ Cấu, tiếng cười to của An Toàn và khuôn mặt ngơ ngác của Khương Liên ở ngoài cửa.
Hắn ngồi trước bàn máy tính, bắt đầu kiểm tra “hệ số Bradlik”, nhưng nửa giờ sau vẫn không thu hoạch được gì — có thể hiểu là trước khi được công bố, nó sẽ là một bí mật.
Từ bỏ việc tìm kiếm bí mật này, hắn lấy ổ cứng của mình ra, gửi mười nghìn câu mã nguồn của kiếm Xích Tiêu Long Tước cho Vương An Toàn.
Vương An Toàn tạm thời không có phản ứng, hắn gấp máy tính lạnh, nằm ở trên giường, nhìn trần nhà ngẩn người.
Mười giây sau, tiếng chuông điện thoại chói tai vang lên, hắn cầm lên xem.
Một số xa lạ đến từ khu Triều Dương.
Có rất ít người gọi điện cho hắn.
Lâm Tầm ấn nút nghe, đối diện truyền đến tiếng thở hổn hển.
Đám người này, nhất là Triệu Cơ Cấu, rõ ràng trước khi hắn ra ngoài cậu ta còn đang không ngừng chửi bới Đông Quân, bây giờ lại trở mặt nhanh như vậy.
— Thế là Lâm Tầm cũng học theo, copy một câu “Xin chào Đông thần”.
Đây không phải là lần thứ nhất hắn gõ bốn chữ này, nhưng trước đây tất cả “Xin chào Đông thần” đều bị dìm ngập trong vô số bình luận rác rưởi trên mạng.
Hôm nay, hắn, một quả chanh tinh vui vẻ, đã từng nhảy nhót ở khu bình luận của Đông Quân lâu như vậy, cuối cùng đã làm được.
Hắn lặng lẽ nhìn Đông Quân một cái.
Ánh mắt Đông Quân lúc đang tập trung lái xe trông rất đẹp.
Hắn chuyển sang giao diện Wechat với Đông Quân, không lên tiếng, mà nhập một chỉ thị cho Lạc của hắn, để nó nói chuyện phiếm với Đông Quân — hắn cho rằng Đông Quân cảm thấy rất hứng thú với hệ thống điện thoại này.
Tiếp theo, hắn liền không thao tác điện thoại nữa.
Một con trỏ chuột vui vẻ: Chào anh.
Đông Quân: ^^
Một con trỏ chuột vui vẻ: Anh muốn trở thành thành viên mới của chúng tôi sao?
Đông Quân: Đúng thế.
Một con trỏ chuột vui vẻ: Nhưng chúng tôi không còn chỗ trống.
Đông Quân: Tôi hy vọng cậu có thể tới Ngân Hà.
Một con trỏ chuột vui vẻ: Vậy tôi có thể ở trong phòng làm việc của anh không?
Đông Quân: Có thể ^^
Lâm Tầm: “?”
Lạc, mày đang nói cái gì thế?
Hắn vội vàng cầm lấy điện thoại, muốn thu hồi tin lại.
Nhưng đã quá muộn, hắn trông thấy Đông Quân đã nhìn về phía điện thoại của mình.
Hắn biện bạch: “Không phải em.”
Đông Quân: “Lạc Thần?”
“Ừm” Lâm Tầm nói, “Lạc Thần là một cái module nhỏ.”
Nhìn giao diện tin nhắn, hắn hỏi Đông Quân: “Hệ thống của anh tên là gì?”
“Bán thành phẩm, không có tên.” Đông Quân thản nhiên nói, “Hạng mục này hôm qua vừa mới gác lại.”
Lâm Tầm: “Vì sao?”
“Hệ số Bradlik là 1.397.” Đông Quân nói.
Hệ số Bradlik, một danh từ xa lạ.
Thế là, Lâm Tầm tiếp tục hỏi: “Đây là cái gì?”
“Thành quả của hội nghị ở Canada vài ngày trước, gần đây trong nước muốn đẩy ra một hệ thống phép thử, tên là Bradlik” Giọng nói của Đông Quân rất ôn hòa, Lâm Tầm cảm thấy như đang trở lại thời còn học sinh, được nghe thầy giáo giảng bài.
Chỉ nghe Đông Quân tiếp tục nói: “Hoặc có thể nói là bản tiến hoá của phép thử Turing (*), kết quả phép thử dùng hệ số Bradlik, là trình độ trí tuệ hoá, càng gần đến 0, có nghĩa là càng có năng lực tương tự với hiểu biết và quyết định của con người. 1 là tiêu chuẩn, nhỏ hơn 1 sẽ thông qua phép thử, nó sẽ cho rằng đó là một cá thể thông minh độc lập.”
“Oa.” Lâm Tầm không nhịn được mà tán thưởng.
Hắn hỏi: “Thành tích tốt nhất là bao nhiêu?”
“Theo anh biết, trước mắt vẫn chưa có hệ thống thông minh nào có thể thông qua phép thử. Nhưng mà có mấy đoàn đội đã công bố bọn họ thấy được hy vọng.” Nói đến đây, Đông Quân mỉm cười: “Có lẽ Eagle sẽ công bố sản phẩm có hệ số Bradlik nhỏ hơn 1 của bọn họ ở hội chợ khoa học kỹ thuật.”
“Bọn họ đã làm được sao?” Lâm Tầm nhìn về phía Đông Quân: “Cho nên mấu chốt của điểm đạt tới 1 là ở chỗ nào?”
“Ừm…” Đông Quân trầm ngâm một hồi, nhưng sau đó cũng không để lộ ra, mà chỉ nói: “Em đang muốn bám sát vào phương hướng thông qua phép thử sao?”
“Nếu tất cả mọi người muốn tham gia hội chợ, hơn nữa còn là sản phẩm giống nhau…” Lâm Tầm nhỏ giọng nói: “Nếu tin tức không ngang nhau, vậy Lạc Thần sẽ tèo.”
Đông Quân nói: “Anh không muốn quấy nhiễu suy nghĩ của em.”
Lâm Tầm lấy kinh nghiệm của mình lúc nói chuyện với Hồ Điệp phu nhân, thả mềm giọng: “Sẽ không bị quấy nhiễu.”
Đông Quân nhìn hắn một cái.
Lâm Tầm nháy nháy mắt, làm ra vẻ ngoan ngoãn.
Đông Quân: “Anh quên rồi.”
Lâm Tầm: “…”
Tốt.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Nam thần, vậy mà anh lại là nam thần kiểu này.
Hắn nghiến răng.
Trong mắt Đông Quân dường như có ý cười.
Đi qua ngã tư đường phía trước lại là đèn xanh.
Lúc xe của bọn họ sắp đến gần, đèn xanh đúng lúc chuyển vàng.
Trên cả đoạn đường này đã có rất nhiều lần như thế rồi.
Một người dùng tay lái xe muốn làm được điều này, nhất định anh phải quen thuộc với đường xá, nhớ kỹ khoảng cách mỗi cái đèn xanh đèn đỏ, sau đó — lúc đi qua cái đèn giao thông thứ nhất, anh sẽ dùng tình trạng khi đó làm điều kiện ban đầu, bắt đầu tính toán. Cuối cùng điều chỉnh tốc độ thông qua thời gian đi qua mỗi đoạn đường, để mỗi lần anh đi đến một đoạn đường khác đều đúng lúc là đèn xanh.
Đầu óc của anh phải vô cùng thông minh, tất nhiên trí nhớ của hắn cũng cực kì xuất sắc.
Một người như vậy, mà anh lại nói đã quên mất sao?
Em tin anh còn không bằng tin quỷ.
Lâm Tầm cho Đông Quân cái cúp quán quân về tài năng mở mắt nói ở trong lòng.
Lúc nghi thức trao giải kết thúc, Bentley vừa vặn dừng ở dưới toà nhà Triều Dương.
Hắn nhìn về phía Đông Quân: “Vậy… em về đây.”
“Ngủ sớm đi” Đông Quân nói: “Ngủ ngon.”
“Ngủ ngon.” Lâm Tầm đối mặt với Đông Quân, hắn hẳn phải nên mở cửa xe, sau đó xuống xe, nhưng lúc này hắn lại cảm thấy thiếu cái gì đó.
Có lẽ, hẳn là nên có một nụ hôn ngủ ngon, hoặc là cái gì khác. Lúc hắn còn đi học, ngoại trừ An Toàn và Cơ Cấu ra thì còn có mấy người bạn thân, lúc trước, bọn họ cùng nhau đi thư viện, đi ra thư viện, cùng nhau ăn cơm trưa cơm tối thậm chí là bữa khuya — về sau những người này dần dần thoát khỏi tổ chức, Lâm Tầm thường xuyên trông thấy bọn họ và bạn gái quấn lấy nhau như con rắn ở dưới tầng kí túc xá nữ, mãi đến khi kí túc xá đóng cửa mới tách ra, sau đó đưa mắt nhìn cô ấy lên tầng.
Sau một giây do dự, hắn vẫn không làm gì, mở cửa, xuống xe, đóng cửa, chuẩn bị đi về.
Trong nháy mắt cửa xe đóng lại, dường như Lâm Tầm trông thấy Đông Quân nhìn về phía mình, ánh mắt của bọn họ chạm nhau phút chốc, dưới ánh đèn lờ mờ, hình dáng của người này có một vẻ yên tĩnh và ôn nhu khó diễn tả được, có lẽ anh đang đợi cái gì.
Lâm Tầm đứng trước cửa xe, một lát sau, hắn vòng qua đầu xe, đi đến bên cánh cửa chỗ Đông Quân.
Cửa sổ xe trượt xuống, Đông Quân nhìn hắn.
“Anh… Anh cũng ngủ sớm đi.” Lâm Tầm nói: “Được rồi, em nói xong rồi.”
“Ngủ ngon.” Giọng nói của Đông Quân dường như có cả giọng mũi, điều này khiến âm thanh của anh càng thêm thấp mà giàu từ tính, giống như có một chiếc lông vũ đang nhẹ nhàng lướt qua tai Lâm Tầm: “Anh sẽ mơ về em.”
Lâm Tầm: “Vậy em cũng sẽ cố gắng mơ về anh.”
Đông Quân khẽ cười: “Em về đi.”
Lâm Tầm: “Không, anh về trước.”
Hắn nhìn cửa sổ xe khép lại, động cơ khởi động, cuối cùng đưa mắt nhìn Bentley màu đen trượt vào trong bóng đêm, mới quay người lên tầng.
Mở khoá vân tay xong, hắn mở cửa.
Vừa vào trong, đã bị tiếng nhạc chui thằng vào tai.
Giai điệu cũ kỹ, xen lẫn một chút ca từ, hắn lờ mờ nghe ra là một bài tên là “Người cha”, một ca khúc lưu hành rất nhiều rất nhiều năm trước, không biết bọn họ tìm ra từ xó xỉnh nào.
Lâm Tầm: “…”
Triệu Cơ Cấu nhô đầu ra: “Cậu có cảm nhận được tâm trạng như người cha già của bọn tớ lúc cậu không có ở đây không?”
Lâm Tầm còn chưa lên tiếng, Vương An Toàn đang thò đầu ra từ một hướng khác: “Một bài “Người cha”, hy vọng sẽ làm đứa con hư sắp bị lừa đi như cậu cảm động.”
Lâm Tầm mặt không biểu cảm tắt nhạc đi.
“Tớ sẽ không bị lừa đi” Hắn nói: “Là Đông Quân gia nhập với chúng ta.”
“Chẳng lẽ không phải anh ta muốn lấy được kỹ thuật trung tâm của chúng ta sao?” Vương An Toàn như gặp kẻ địch.
“Anh ấy muốn gõ một vài mã nguồn thú vị.” Lâm Tầm ngồi xuống ghế sô pha: “Niềm tin giữa lập trình viên đâu?”
Vương An Toàn: “Không còn gì dưới sự uy hiếp của nhà tư bản rồi.”
Lâm Tầm nói: “Thật ra cậu có tin, chỉ là cậu nhìn tớ không vừa mắt.”
“Đúng.” Vương An Toàn chân thành nói: “Thuật toán quái quỷ của cậu dày vò tớ cả ngày.”
Triệu Cơ Cấu ngồi xuống bên cạnh Lâm Tầm.
“Tầm” Cậu ta nói: “Nói cho tớ biết, hai người đã làm gì.”
Lâm Tầm: “Bọn tớ… dùng duyệt cây có chiều sâu đi vào một mê cung, sau đó ngồi vòng quay, sau đó ăn cơm, xem pháo hoa, sau đó… không còn nữa.”
Triệu Cơ Cấu: “?”
Triệu Cơ Cấu: “Tàu lượng siêu tốc thì sao?”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Lâm Tầm: “Không đi.”
Triệu Cơ Cấu: “Vòng quay ngựa?”
Lâm Tầm: “Tại sao tớ lại phải chơi vòng quay ngựa.”
Triệu Cơ Cấu: “Nhà ma?”
Lâm Tầm: “Mọi người đều biết người kiên định với chủ nghĩa duy vật sẽ không bị nhà ma doạ sợ.”
Triệu Cơ Cấu hít sâu một hơi.
“Tốt, tốt, tốt.” Cậu ta nói: “Vậy cậu nói cho tớ, thời gian còn lại hai người làm gì?”
Lâm Tầm: “Bọn tớ… tiến hành giao lưu về phuong diện máy tính, chính là chuyện hay xảy ea giữa lập trình viên và lập trình viên ấy.”
Triệu Cơ Cấu: “?”
“Cậu biết mà, tớ rất thích mã nguồn của anh ấy.” Lâm Tầm nói: “Hôm nay anh ấy nói, anh ấy cũng thích thuật toán của tớ.”
Ánh mắt Triệu Cơ Cấu sáng rực: “Sau đó thì sao?”
“Linh hồn của chúng tớ có điểm chung ở phương diện này, cho nên, sau đó…” Lâm Tầm nhìn Triệu Cơ Cấu, chân thành nói: “Sau đó quan hệ của tớ và anh ấy đã xảy ra một số biến hoá thực chất.”
“Tớ…” Triệu Cơ Cấu đảo mắt một vòng, có vẻ sắp ngã ngửa ra sau.
“Tỉnh táo, tỉnh táo.” Vương An Toàn vỗ vỗ sau lưng cậu ta.
Triệu Cơ Cấu: “An Toàn, cậu lấy máy tính của tớ ra đây.”
Một cái laptop được mở ra trước mặt Lâm Tầm.
Lâm Tầm ấn nút mở máy, trên màn hình xuất hiện một giao diện, bên trên giao diện có chữ.
“Câu hỏi khởi động máy, xin trả lời: Cậu là chó nhỏ sao?”
Lâm Tầm: “Cậu lại gì đấy.”
“Không có gì,” Cơ Cấu nói: “Cậu cứ chọn đi.”
Lâm Tầm: “Tớ không phải chó con.”
Nói rồi, hắn nhấn vào lựa chọn “không phải”.
Giao diện mới hiện ra.
“Thông qua câu hỏi, cậu là một chú chó con mạnh miệng.”
Lâm Tầm: “…”
Ba giây sau, giao diện biến mất, màn hình máy tính xuất hiện.
Triệu Cơ Cấu: “Cậu mở Java của tớ ra.”
Lâm Tầm mở ra.
Triệu Cơ Cấu: “Mã nguồn của tớ trông được không?”
Lâm Tầm: “Đẹp.”
Triệu Cơ Cấu: “Tớ cảm thấy thuật toán của cậu cũng rất hữu hiệu.”
Trong lòng Lâm Tầm không có chút dao động nào: “Cho nên?”
Vẻ mặt Triệu Cơ Cấu cũng không có chút dao động: “Cho nên bây giờ cậu có thể hôn tớ rồi.”
Lâm Tầm nhìn chằm chằm vào Triệu Cơ Cấu, buông máy tính xuống, rời khỏi ghế sô pha, lui lại.
Hắn ôm quả bóng con thỏ của mình, di chuyển đến trước cửa phòng ngủ.
Vương An Toàn vỗ tay: “Làm nhanh lên, tớ chứng hôn cho các cậu.”
Lâm Tầm: “Không được đâu.”
Hắn nhanh chóng đi vào, đóng cửa, nhốt tiếng tru của Cơ Cấu, tiếng cười to của An Toàn và khuôn mặt ngơ ngác của Khương Liên ở ngoài cửa.
Hắn ngồi trước bàn máy tính, bắt đầu kiểm tra “hệ số Bradlik”, nhưng nửa giờ sau vẫn không thu hoạch được gì — có thể hiểu là trước khi được công bố, nó sẽ là một bí mật.
Từ bỏ việc tìm kiếm bí mật này, hắn lấy ổ cứng của mình ra, gửi mười nghìn câu mã nguồn của kiếm Xích Tiêu Long Tước cho Vương An Toàn.
Vương An Toàn tạm thời không có phản ứng, hắn gấp máy tính lạnh, nằm ở trên giường, nhìn trần nhà ngẩn người.
Mười giây sau, tiếng chuông điện thoại chói tai vang lên, hắn cầm lên xem.
Một số xa lạ đến từ khu Triều Dương.
Có rất ít người gọi điện cho hắn.
Lâm Tầm ấn nút nghe, đối diện truyền đến tiếng thở hổn hển.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro