Thiểu năng nhân...
Nhất Thập Tứ Châu
2024-11-20 22:27:51
Hắn lại nằm mơ.
Từ một thời gian nào đó, mỗi lần chìm vào giấc ngủ, dường như cũng đều nằm mư.
Có lẽ đây là mùa thu, ban đêm lạnh như nước.
Chấm nhỏ đầy trời, đêm đã khuya, hắn đang ngồi trên cái xích đu trong sân.
Xích đu là thứ trong nhà cũ.
Đêm khuya ngồi xích đu, là đang chờ ai đó — chẳng biết tại sao hắn lại có suy nghĩ như vậy.
Đèn trong nhà vẫn sáng, Lâm Đinh đang ngồi vẽ tranh dưới ánh đèn hành lang, đối tượng vẽ là một đóa hoa nhỏ nở về đêm trong sân. Căn cứ vào vẻ bề ngoài của Lâm Đinh, Lâm Tầm đoán bây giờ tuổi của mình không quá mười.
Ban đêm yên tĩnh, bỗng nhiên truyền đến tiếng gõ cửa.
Lâm Tầm nhảy xuống khỏi xích đu, đi mở cửa.
Cửa vừa mở ra, đập vào mắt hắn chính là một khuôn mặt nhỏ xinh đẹp.
Là một tiểu mỹ nhân tóc dài, lớn bằng mình, mặc áo sơ mi mày trắng mềm mại, tay áo có đường viền tinh xảo, cổ áo có một dải ruy băng màu bạc xinh xắn, nhìn qua ngũ quan không phân biệt được là trai hay gái.
“Không ngủ được.” Tiểu mỹ nhân dụi mắt, hình dạng đôi mắt cậu rất đẹp, khóe mắt nhọn, lông mi dày dài giống như vẽ.
Lâm Tầm nói: “Em ngủ cùng anh nha.”
Dứt lời, hắn lại nói: “Ba ba của anh sẽ phát hiện anh không ở nhà ngủ sao?”
Tiểu mỹ nhân nói: “Ông ta sẽ không quản anh.”
Cậu nắm tay Lâm Tầm, nắm rất chặt.
Lâm Tầm dắt cậu lên lầu, lên tới nấc thang cuối cùng, hắn lại quay đầu nhìn người trên bậc thang.
“Anh trông như một cô công chúa nhỏ.” Hắn nói.
Sắc mặt của tiểu mỹ nhân lặng lẽ ấm áp lại dịu dàng, ngửa mặt lên nhìn hắn: “Anh là con trai mà.”
“Đúng thật.”
“Vậy được rồi.”
Lâm Tầm dắt cậu lên trên giường, trên giường có hai cái gối, một cái cho mình, một cái cho người bạn xinh đẹp.
Hắn nhớ tên của Lâm Đinh, nhớ tên của ông nội, lại nhớ không nổi tên của người này.
Hắn đứng trước tủ sách, hỏi: “Anh có muốn đọc sách không? Hay là muốn ngủ luôn?”
“Không muốn.” Tiểu mỹ nhân trên giường dùng đôi đen láy nhìn hắn, vẫn luôn không dịch đi, giọng nói mềm mềm: “Em qua đây.”
Lâm Tầm liền đi qua, lên giường, cũng vùi mình vào trong chăn. Một giây sau có người nhẹ nhàng ôm lấy cánh tay hắn, cậu bé xinh đẹp kia ghé đầu vào vai hắn, tư thế không muốn xa rời, sau đó cái tay ôm lấy hắn dần dần siết chặt.
Thật ra có chút chặt, nhưng dường như Lâm Tầm đã quen thuộc, rất tự nhiên đưa tay tắt đèn ngủ.
“Ngủ ngon.” hắn nói.
“Ngủ ngon.”
Hắn ngủ rất nhanh, không lâu sau đã thiếp đi trong mơ.
Lúc Lâm Tầm tỉnh lại, mình đang nằm.
Trần nhà màu trắng, khung cảnh mờ tối.
Đầu hắn vẫn còn có chút choáng váng, nhưng đã tốt hơn trước đó nhiều.
Cơ bắp cả người đều đang thả lỏng, giống như mỏi mệt mấy ngày nay đã được ngủ ngon thật sâu vậy. Gối đầu và giường đều rất mềm, an toàn và thoải mái dễ chịu khiến hắn nhớ tới căn phòng khi còn bé, đầu giường cũng có một chiếc đèn bàn.
Nhưng đây không phải phòng của hắn.
Lâm Tầm đứng dậy, một giây sau bên cạnh hắn truyền đến một tiếng “tích” rất nhỏ, một người máy cỡ nhỏ đi ra. Lâm Tầm mắt lớn trừng mắt nhỏ với nó, xem xét mấy giây, xác nhận đây là người máy chữa bệnh sắp được đưa ra trong truyền thuyết. Ngân Hà tuyên bố nó sẽ thành một bộ phận thông minh trong gia đình, cung cấp hệ thống quản lý sức khoẻ cho mỗi thành viên.
Bánh lăn dưới thân người máy nhỏ nhấp nhô, đẩy nó đi đến giữa cửa phòng
Sau đó —
Lạch cạch.
Nó xô cửa.
Lâm Tầm bật cười.
Người máy nhỏ đứng lên, tiếp tục thẳng tiến xô cửa.
Lâm Tầm thăm dò nói một câu.
Hắn nói: “Có thể kéo màn cửa ra không?”
Hắn vừa dứt lời, màn cửa tự động mở ra, ngoài cửa sổ là cảnh sắc chạng vạng tối, rừng cây cực kì yên tĩnh, mặt hồ nơi xa chiết xạ ra ráng chiều.
Hắn đã từng đến đây, là biệt thự bên hồ của Đông Quân.
Lâm Tầm cầm điện thoại lên trong những tiếng xô cửa, bị nhiều tin tức làm cho đầu óc choáng váng.
Những tin tức mà trước đó Lạc Thần chưa kịp gửi ra ngoài cuối cùng đã được gửi đi khi tín hiệu khôi phục, đám người giới tu chân đã vào xuống tầng hầm của viện nhi sau khi xe cảnh sát rời đi, quả nhiên phát hiện ra một cái khe Ma Giới hiểm ác, bây giờ đang bắt đầu tu bổ, Lâm Tầm là người phát hiện khe hở, lại được trưởng bối ca ngợi.
Đương nhiên, cũng có trưởng bối nói đứa nhỏ này xui xẻo quá.
Trừ cái đó ra, gửi tin nhiều nhất là Triệu Cơ Cấu.
Triệu Cơ Cấu: Lâm Mã Nguồn nói anh ta đưa cậu về nhà, cậu còn sống không?
Lâm Thuật Toán: Còn sống.
Triệu Cơ Cấu: Tại sao cậu lại bị đóng gói mang đi???
Lâm Thuật Toán: Bởi vì một vài chuyện không theo chủ nghĩa duy vật, tớ bị bất tỉnh.
Triệu Cơ Cấu: Cho nên cậu không nhờ tớ và An Toàn – người bạn trung thành nhất của cậu giúp đỡ, mà nhờ nam thần cậu mới quen chưa được mấy ngày.
Lâm Thuật Toán: ^^
Giải quyết xong Cơ Cấu, hắn mở bản ghi nhớ ra, viết thêm mấy thứ vào tệp “Mơ”, sau đó mở tệp “Điểm đáng ngờ”, vội vàng gõ vài câu:
Hệ thống hư hại, mục tiêu ma vật là hệ thống tu tiên? Không đúng, hệ thống chỉ thích hợp với mình.
Rời xa ma vật? Rời xa Con Trỏ Chuột? Còn nghi vấn. Đọc truyện tại == TRUMt гuyen. vN ==
Con Trỏ Chuột mới là Đế Quân?
Thời gian hệ thống offline trùng hợp với thời gian Đông Quân tới.
Trình độ thông minh của Lạc vượt ngoài mong muốn, đợi điều tra.
Vừa gõ xong, cửa phòng liền phát ra một tiếng — trừ người máy chữa bệnh đang xô cửa, bên ngoài cửa còn truyền tới tiếng cào của động vật, còn có tiếng kêu meo meo.
Con Trỏ Chuột muốn vào.
Mà lúc Lâm Tầm định xuống giường mở cửa, để người máy chữa bệnh ra ngoài, để Con Trỏ Chuột tiến vào, chốt cửa lại chuyển động, có người đẩy cửa đi tới.
Là Đông Quân.
Nhưng mà Con Trỏ Chuột còn nhanh hơn Đông Quân một bước, sau mấy lần chạm nhẹ móng lên đất, nó nhảy lên giường.
Lâm Tầm ôm Con Trỏ Chuột lông xù, ngẩng đầu nhìn về phía Đông Quân, nhất thời không biết nên có biểu cảm gì: “…Chào buổi tối.”
“Chào buổi tối.” Đông Quân đến gần, ngồi bên giường hắn: “Tốt hơn chưa?”
Thanh âm hắn rất thấp, cũng rất nhẹ, giọng điệu ân cần.
“Tốt hơn nhiều rồi.” Lâm Tầm nói, hắn đang cố gắng đưa ra lý do đáng tin để Đông Quân tin tưởng hắn ngất là phù hợp với lẽ thường, còn chưa bịa ra, đã nghe Đông Quân nói: “Người máy chẩn bệnh cho em là mệt nhọc quá độ.”
“Có thể là thế.” Lâm Tầm hùa theo.
Một cái tay dán lên trán hắn, Lâm Tầm giật mình.
Sau khi kịp phản ứng là Đông Quân đang thử nhiệt độ cho hắn, hắn mấp máy môi, cảm thấy bên tai mình đang nóng lên.
Trong trí nhớ, hình như đã lâu rồi không có người làm động tác này với hắn nữa.
Lúc hắn đang học cấp ba, Lâm Đinh đã ra nước ngoài, về sau cả ngày chỉ ở cùng mấy người An Toàn, Cơ Cấu, tuy bình thường không khác mấy, nhưng cũng chỉ tuỳ tiện sống — có sốt hay cảm bị bọn họ biết được, ngoại trừ một câu “con trai đừng làm ba ba lo lắng” ra, cũng sẽ không có bất kì hỏi han ân cần, cùng lắm là ném qua một hộp thuốc Ibuprofen, nếu không phải Ibuprofen thì chính là Paracetamol.
“Em đã ngủ chín giờ.” Đông Quân dời tay đi, giọng nói hơi trầm, “Gần đây em không đi ngủ đúng hạn phải không?”
Ánh mắt Lâm Tầm bắt đầu dao động.
Hắn cũng không thể nói cho người đang có thế giới quan, thậm chí còn xây dựng hệ thống trên chủ nghĩa duy vật như Đông Quân về ma vật gì đó đyowjc, lại không thể nói dối là mình thật sự không vi phạm giấc ngủ mà Đông Quân quy định.
Đông Quân nhìn hắn, nhíu mày.
Đối với ánh mắt của anh, Lâm Tầm cụp mắt xuống, tay phải lặng lẽ di động, vươn ra khỏi chăn mền.
Sau đó, nhẹ nhàng ngoắc lấy ngón tay Đông Quân.
Từ một thời gian nào đó, mỗi lần chìm vào giấc ngủ, dường như cũng đều nằm mư.
Có lẽ đây là mùa thu, ban đêm lạnh như nước.
Chấm nhỏ đầy trời, đêm đã khuya, hắn đang ngồi trên cái xích đu trong sân.
Xích đu là thứ trong nhà cũ.
Đêm khuya ngồi xích đu, là đang chờ ai đó — chẳng biết tại sao hắn lại có suy nghĩ như vậy.
Đèn trong nhà vẫn sáng, Lâm Đinh đang ngồi vẽ tranh dưới ánh đèn hành lang, đối tượng vẽ là một đóa hoa nhỏ nở về đêm trong sân. Căn cứ vào vẻ bề ngoài của Lâm Đinh, Lâm Tầm đoán bây giờ tuổi của mình không quá mười.
Ban đêm yên tĩnh, bỗng nhiên truyền đến tiếng gõ cửa.
Lâm Tầm nhảy xuống khỏi xích đu, đi mở cửa.
Cửa vừa mở ra, đập vào mắt hắn chính là một khuôn mặt nhỏ xinh đẹp.
Là một tiểu mỹ nhân tóc dài, lớn bằng mình, mặc áo sơ mi mày trắng mềm mại, tay áo có đường viền tinh xảo, cổ áo có một dải ruy băng màu bạc xinh xắn, nhìn qua ngũ quan không phân biệt được là trai hay gái.
“Không ngủ được.” Tiểu mỹ nhân dụi mắt, hình dạng đôi mắt cậu rất đẹp, khóe mắt nhọn, lông mi dày dài giống như vẽ.
Lâm Tầm nói: “Em ngủ cùng anh nha.”
Dứt lời, hắn lại nói: “Ba ba của anh sẽ phát hiện anh không ở nhà ngủ sao?”
Tiểu mỹ nhân nói: “Ông ta sẽ không quản anh.”
Cậu nắm tay Lâm Tầm, nắm rất chặt.
Lâm Tầm dắt cậu lên lầu, lên tới nấc thang cuối cùng, hắn lại quay đầu nhìn người trên bậc thang.
“Anh trông như một cô công chúa nhỏ.” Hắn nói.
Sắc mặt của tiểu mỹ nhân lặng lẽ ấm áp lại dịu dàng, ngửa mặt lên nhìn hắn: “Anh là con trai mà.”
“Đúng thật.”
“Vậy được rồi.”
Lâm Tầm dắt cậu lên trên giường, trên giường có hai cái gối, một cái cho mình, một cái cho người bạn xinh đẹp.
Hắn nhớ tên của Lâm Đinh, nhớ tên của ông nội, lại nhớ không nổi tên của người này.
Hắn đứng trước tủ sách, hỏi: “Anh có muốn đọc sách không? Hay là muốn ngủ luôn?”
“Không muốn.” Tiểu mỹ nhân trên giường dùng đôi đen láy nhìn hắn, vẫn luôn không dịch đi, giọng nói mềm mềm: “Em qua đây.”
Lâm Tầm liền đi qua, lên giường, cũng vùi mình vào trong chăn. Một giây sau có người nhẹ nhàng ôm lấy cánh tay hắn, cậu bé xinh đẹp kia ghé đầu vào vai hắn, tư thế không muốn xa rời, sau đó cái tay ôm lấy hắn dần dần siết chặt.
Thật ra có chút chặt, nhưng dường như Lâm Tầm đã quen thuộc, rất tự nhiên đưa tay tắt đèn ngủ.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
“Ngủ ngon.” hắn nói.
“Ngủ ngon.”
Hắn ngủ rất nhanh, không lâu sau đã thiếp đi trong mơ.
Lúc Lâm Tầm tỉnh lại, mình đang nằm.
Trần nhà màu trắng, khung cảnh mờ tối.
Đầu hắn vẫn còn có chút choáng váng, nhưng đã tốt hơn trước đó nhiều.
Cơ bắp cả người đều đang thả lỏng, giống như mỏi mệt mấy ngày nay đã được ngủ ngon thật sâu vậy. Gối đầu và giường đều rất mềm, an toàn và thoải mái dễ chịu khiến hắn nhớ tới căn phòng khi còn bé, đầu giường cũng có một chiếc đèn bàn.
Nhưng đây không phải phòng của hắn.
Lâm Tầm đứng dậy, một giây sau bên cạnh hắn truyền đến một tiếng “tích” rất nhỏ, một người máy cỡ nhỏ đi ra. Lâm Tầm mắt lớn trừng mắt nhỏ với nó, xem xét mấy giây, xác nhận đây là người máy chữa bệnh sắp được đưa ra trong truyền thuyết. Ngân Hà tuyên bố nó sẽ thành một bộ phận thông minh trong gia đình, cung cấp hệ thống quản lý sức khoẻ cho mỗi thành viên.
Bánh lăn dưới thân người máy nhỏ nhấp nhô, đẩy nó đi đến giữa cửa phòng
Sau đó —
Lạch cạch.
Nó xô cửa.
Lâm Tầm bật cười.
Người máy nhỏ đứng lên, tiếp tục thẳng tiến xô cửa.
Lâm Tầm thăm dò nói một câu.
Hắn nói: “Có thể kéo màn cửa ra không?”
Hắn vừa dứt lời, màn cửa tự động mở ra, ngoài cửa sổ là cảnh sắc chạng vạng tối, rừng cây cực kì yên tĩnh, mặt hồ nơi xa chiết xạ ra ráng chiều.
Hắn đã từng đến đây, là biệt thự bên hồ của Đông Quân.
Lâm Tầm cầm điện thoại lên trong những tiếng xô cửa, bị nhiều tin tức làm cho đầu óc choáng váng.
Những tin tức mà trước đó Lạc Thần chưa kịp gửi ra ngoài cuối cùng đã được gửi đi khi tín hiệu khôi phục, đám người giới tu chân đã vào xuống tầng hầm của viện nhi sau khi xe cảnh sát rời đi, quả nhiên phát hiện ra một cái khe Ma Giới hiểm ác, bây giờ đang bắt đầu tu bổ, Lâm Tầm là người phát hiện khe hở, lại được trưởng bối ca ngợi.
Đương nhiên, cũng có trưởng bối nói đứa nhỏ này xui xẻo quá.
Trừ cái đó ra, gửi tin nhiều nhất là Triệu Cơ Cấu.
Triệu Cơ Cấu: Lâm Mã Nguồn nói anh ta đưa cậu về nhà, cậu còn sống không?
Lâm Thuật Toán: Còn sống.
Triệu Cơ Cấu: Tại sao cậu lại bị đóng gói mang đi???
Lâm Thuật Toán: Bởi vì một vài chuyện không theo chủ nghĩa duy vật, tớ bị bất tỉnh.
Triệu Cơ Cấu: Cho nên cậu không nhờ tớ và An Toàn – người bạn trung thành nhất của cậu giúp đỡ, mà nhờ nam thần cậu mới quen chưa được mấy ngày.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Lâm Thuật Toán: ^^
Giải quyết xong Cơ Cấu, hắn mở bản ghi nhớ ra, viết thêm mấy thứ vào tệp “Mơ”, sau đó mở tệp “Điểm đáng ngờ”, vội vàng gõ vài câu:
Hệ thống hư hại, mục tiêu ma vật là hệ thống tu tiên? Không đúng, hệ thống chỉ thích hợp với mình.
Rời xa ma vật? Rời xa Con Trỏ Chuột? Còn nghi vấn. Đọc truyện tại == TRUMt гuyen. vN ==
Con Trỏ Chuột mới là Đế Quân?
Thời gian hệ thống offline trùng hợp với thời gian Đông Quân tới.
Trình độ thông minh của Lạc vượt ngoài mong muốn, đợi điều tra.
Vừa gõ xong, cửa phòng liền phát ra một tiếng — trừ người máy chữa bệnh đang xô cửa, bên ngoài cửa còn truyền tới tiếng cào của động vật, còn có tiếng kêu meo meo.
Con Trỏ Chuột muốn vào.
Mà lúc Lâm Tầm định xuống giường mở cửa, để người máy chữa bệnh ra ngoài, để Con Trỏ Chuột tiến vào, chốt cửa lại chuyển động, có người đẩy cửa đi tới.
Là Đông Quân.
Nhưng mà Con Trỏ Chuột còn nhanh hơn Đông Quân một bước, sau mấy lần chạm nhẹ móng lên đất, nó nhảy lên giường.
Lâm Tầm ôm Con Trỏ Chuột lông xù, ngẩng đầu nhìn về phía Đông Quân, nhất thời không biết nên có biểu cảm gì: “…Chào buổi tối.”
“Chào buổi tối.” Đông Quân đến gần, ngồi bên giường hắn: “Tốt hơn chưa?”
Thanh âm hắn rất thấp, cũng rất nhẹ, giọng điệu ân cần.
“Tốt hơn nhiều rồi.” Lâm Tầm nói, hắn đang cố gắng đưa ra lý do đáng tin để Đông Quân tin tưởng hắn ngất là phù hợp với lẽ thường, còn chưa bịa ra, đã nghe Đông Quân nói: “Người máy chẩn bệnh cho em là mệt nhọc quá độ.”
“Có thể là thế.” Lâm Tầm hùa theo.
Một cái tay dán lên trán hắn, Lâm Tầm giật mình.
Sau khi kịp phản ứng là Đông Quân đang thử nhiệt độ cho hắn, hắn mấp máy môi, cảm thấy bên tai mình đang nóng lên.
Trong trí nhớ, hình như đã lâu rồi không có người làm động tác này với hắn nữa.
Lúc hắn đang học cấp ba, Lâm Đinh đã ra nước ngoài, về sau cả ngày chỉ ở cùng mấy người An Toàn, Cơ Cấu, tuy bình thường không khác mấy, nhưng cũng chỉ tuỳ tiện sống — có sốt hay cảm bị bọn họ biết được, ngoại trừ một câu “con trai đừng làm ba ba lo lắng” ra, cũng sẽ không có bất kì hỏi han ân cần, cùng lắm là ném qua một hộp thuốc Ibuprofen, nếu không phải Ibuprofen thì chính là Paracetamol.
“Em đã ngủ chín giờ.” Đông Quân dời tay đi, giọng nói hơi trầm, “Gần đây em không đi ngủ đúng hạn phải không?”
Ánh mắt Lâm Tầm bắt đầu dao động.
Hắn cũng không thể nói cho người đang có thế giới quan, thậm chí còn xây dựng hệ thống trên chủ nghĩa duy vật như Đông Quân về ma vật gì đó đyowjc, lại không thể nói dối là mình thật sự không vi phạm giấc ngủ mà Đông Quân quy định.
Đông Quân nhìn hắn, nhíu mày.
Đối với ánh mắt của anh, Lâm Tầm cụp mắt xuống, tay phải lặng lẽ di động, vươn ra khỏi chăn mền.
Sau đó, nhẹ nhàng ngoắc lấy ngón tay Đông Quân.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro