Trình thu thập...
Nhất Thập Tứ Châu
2024-11-20 22:27:51
Vô Cực - Lâm Toán: Mới vào tiên môn, xin chư vị tiền bối chỉ giáo nhiều hơn. / mỉm cười
Thanh Thành - Tiêu Dao Tử: Bây giờ tiểu hữu là cảnh giới gì?
Vô Cực - Lâm Toán: Trước mắt đang ở Luyện Khí Kỳ. / hoa hồng
Thanh Thành - Tiêu Dao Tử: Ha ha, tiểu đệ tử của tôi bây giờ cũng đang ở Luyện Khí Kỳ, các cậu có thể làm quen với nhau. @ Thanh Thành - Nguyên Tiêu
Vô Cực - Thanh Sơn chân quân: Tiêu Dao huynh, đệ tử của tôi là kỳ tài hiếm thấy, không tới ba năm, nhất định sẽ Trúc Cơ!
Thanh Thành - Tiêu Dao Tử: Thật vậy sao? Ha ha, mười ngày sau chính là thịnh hội luận pháp, đến lúc đó, đệ tử trẻ tuổi so tài lẫn nhau, lão phu mỏi mắt mong chờ.
Vô Cực - Thanh Sơn chân quân: Tôi sẽ dẫn tiểu đồ đi theo.
Lâm Tầm: "?"
Hể?
Cái gì?
Sao lại thành so tài rồi?
Hắn chỉ là một lập trình viên thôi mà.
Hắn vừa định trò chuyện riêng với lão Hoắc để hỏi, trong nhóm chat lại nhảy ra một người khác.
Thanh Thành - Nguyên Tiêu: Đạo hữu, chào anh. @Vô Cực - Lâm Toán
Thấy người này, Lâm Tầm vui mừng trong lòng.
Nguyên nhân là vì avatar của cậu bạn này chính là một icon mặt gấu trúc. Phía trên còn có một hàng chữ "Tôi muốn tu tiên, vui vẻ cực lạc".
Là một người hiện đại bình thường!
Hắn lập tức mở ra tin trò chuyện riêng.
Một quả chanh tinh vui vẻ: Đạo hữu, cậu tu tiên bao lâu rồi?
Nguyên Tiêu không ăn bữa ăn khuya: Đạo hữu, em tu tiên hai tháng rồi.
Một quả chanh tinh vui vẻ: Cậu bái sư như thế nào vậy?
Nguyên Tiêu không ăn bữa ăn khuya: Anh cũng là bị kéo tu tiên sao?
Một quả chanh tinh vui vẻ: Đúng vậy.
Nguyên Tiêu không ăn bữa ăn khuya gửi cho hắn một cái meme, sau đó trả lời: Em vẫn còn đang học cấp 3, nghỉ hè đi núi Thanh Thành du lịch, leo núi đến một nửa thì mệt mỏi, ngồi ở trên bậc thang nghỉ ngơi. Bị đạo trưởng nơi đó nhìn thấy, nói em có linh căn, phải thu em về làm đệ tử tục gia, liền bị kéo vào trong nhóm chat này.
Một quả chanh tinh vui vẻ: Vậy cậu biết tu luyện thật không?
Nguyên Tiêu không ăn bữa ăn khuya: Biết, em hít vào thở ra như sư phụ dạy, cảm thấy cả người đều nhẹ bẫng.
Một quả chanh tinh vui vẻ: Là thật sao?
Nguyên Tiêu không ăn bữa ăn khuya gửi cho hắn một meme “gắn bó làm gay", sau đó trả lời: Đúng là thật, đạo hữu, anh liền nhận đi.
Một quả chanh tinh vui vẻ: Được rồi... vậy luận đạo sẽ là cái gì, chúng ta cũng phải gặp mặt sao?
Nguyên Tiêu không ăn bữa ăn khuya: Phải, đám đệ tử trẻ tuổi chúng ta còn phải so tài tỷ thí, nếu như được top 3, sư phụ sẽ cho phần thưởng.
Một quả chanh tinh vui vẻ:...Tôi bỗng chốc khó mà tiếp nhận nổi.
Nguyên Tiêu không ăn bữa ăn khuya: Đạo hữu, anh xem nhóm chat đi, các tiền bối lại cue anh rồi.
(*) cue ý chỉ việc nhắc đến, chỉ điểm ai đó.
Lâm Tầm trở về, nhìn thấy Tiêu Dao Tử tiền bối đang hỏi: Thân phận tục gia của Lâm tiểu hữu là gì, làm công việc gì?
Hắn còn chưa kịp trả lời, chỉ thấy sư phụ nhà mình đã giành trước.
Vô Cực - Thanh Sơn chân quân: Ai, hắn không biết cố gắng, không có công việc đàng hoàng, ở nhà sửa máy tính.
Lâm Tầm bỗng không biết nên giãi bày như thế nào, cùng lúc đó, âm thanh máy móc vang lên!
"Cảnh cáo, độ hảo cảm của trưởng bối tiên môn bắt đầu hạ xuống, xin chú ý hoàn thành nhiệm vụ."
Lâm Tầm vội vàng gõ chứ chứng minh trong sạch: Tôi là lập trình viên chương trình máy tính.
Thanh Thành - Nguyên Tiêu: Oa! Đạo hữu! Lập trình viên! Anh có biết tạo trò chơi không?
Thanh Thành - Tiêu Dao Tử: Tạo trò chơi?
Cố Sơn - Khô Mộc tán nhân: Trò chơi rất hại người! Tiểu đồ đệ của tôi vì thế mà không chịu tu luyện! Ngày hôm trước tôi thu điện thoại của nó, nó còn vì vậy mà bỏ nhà ra đi.
Phổ Chiếu - Nhất Thiện pháp sư: Tạo nghiệt, tạo nghiệt, A di đà Phật.
Lâm Tầm: "..."
Các tiền bối có vẻ rất kì thị với nghề nghiệp này, hắn càng nói càng rối.
Âm thanh máy móc tiếp tục vang lên: "Cảnh cáo, độ hảo cảm của trưởng bối tiên môn hạ xuống mức âm, xin chú ý hoàn thành nhiệm vụ."
Lâm Tầm điên cuồng suy nghĩ nên dùng cách nói thông thường dễ hiểu như thế nào để giải thích cho các tiền bối, bỗng nhiên, ánh sáng lóe lên trong đầu!
Hắn mở album ra, tìm được một tấm hình trước kia.
Lúc học đại học làm dự án tại phòng thí nghiệm, có một lần hắn và Triệu Cơ Cấu, Vương An Toàn đi họp cùng thầy, địa điểm là một trung tâm siêu máy tính nào đó ở phương Bắc.
Nếu đã đến trung tâm siêu máy tính, vậy nhất định phải đi thăm bản thể siêu máy tính — dẫu sao vật này đều được sử dụng tầm xa, không thể sờ tới thực thể.
Phòng máy, ba màu xanh, đen, bạc chiếu rọi xen lẫn nhau, máy tính khổng lồ xếp thành hàng, cao đến tận trần nhà, tràn đầy cảm giác khoa học kỹ thuật trang nghiêm.
Thầy nói, các em, chúng ta đến chụp ảnh để thầy chia sẻ nào. Vì vậy Vương An Toàn chụp hình, thầy đứng ở chính giữa, Triệu Cơ Cấu bên phải, Lâm Tầm bên trái, bối cảnh là kết cấu máy phức tạp, làm người ta sinh lòng kính sợ.
Mà năm ấy thầy năm mươi tuổi, mép tóc lùi về phía sau nghiêm trọng, chỉ có hai bên tóc mai, nhìn một cái liền biết là một học giả vĩ đại dốc hết tâm huyết vì sự nghiệp khoa học, vô cùng có sức thuyết phục.
Bức ảnh này, hắn chỉ đi theo một người thầy như vậy, hiển nhiên không thể nào là người không có việc làm đàng hoàng được rồi.
Lâm Tầm chọn tấm hình này, gửi vào nhóm chat.
Vô Cực - Lâm Toán: Hiến thân vì khoa học máy tính. / mỉm cười
Thanh Thành - Nguyên Tiêu: Đạo hữu, tóc anh hơi ít thì phải.
Lâm Tầm: "..."
Hắn nhanh chóng gõ chữ: Bên trái mới là tôi.
Lời này vừa nói ra, trong đầu bỗng nhiên vang lên một âm thanh.
"Tinh."
"Được Hồ Điệp phu nhân thừa nhận, độ tiến triển nhiệm vụ 1/3."
Một giây kế tiếp, Hồ Điệp phu nhân nhắn tin vào trong nhóm: Ai nha! Đẹp trai quá!
Thanh Thành - Tiêu Dao Tử: Hóa ra tiểu hữu là làm công nghệ cao, thất kính. / vỗ tay
Bọn họ lại copy lần nữa rồi.
— Tiêu Dao Tử tiền bối, luôn là người dẫn đầu việc copy như vậy.
"Tinh."
"Được Tiêu Dao Tử thừa nhận, độ tiến triển nhiệm vụ 2/3."
"Được Bạch Lộ tiên tử thừa nhận, nhiệm vụ hoàn thành."
"Được Thu Luyện tiên tử thừa nhận, nhiệm vụ hoàn thành vượt mức."
"Được Thải Hà nguyên quân thừa nhận, nhiệm vụ hoàn thành vượt mức."
Trong đầu Lâm Tầm toàn tiếng vang tinh tinh liên tục, hắn không nghĩ tới dễ dàng có được sự chấp nhận của tiền bối như vậy, cũng chú ý tới người công nhận hắn phần lớn đều là tên của tiền bối phái nữ.
Tại sao?
Cuối cùng sau một thời gian tinh tinh, hệ thống mới lên tiếng: "Phần thưởng đã phát ra, mời nhận kịp thời."
Lâm Tầm nhìn lướt qua giao diện tin nhắn, nhìn thấy bọn họ đã thay đổi đề tài, nhắc tới bây giờ thu đồ đệ khó như thế nào.
Nếu không có chuyện của hắn nữa, hắn liền cài đặt không nhắc nhở tin nhắn, nhắm mắt tiến vào không gian hệ thống.
Giao diện nhiệm vụ có thêm một quyển trục màu bạc.
Hiển nhiên, quyển trục màu vàng đại diện cho nhiệm vụ chính tuyến, màu bạc là nhiệm vụ chi nhánh.
Lâm Tầm dò xét đưa tay chạm vào giao diện, bỗng nhiên trong tay nặng xuống, theo bản năng nhận lấy thứ gì đó.
— Là một bảo rương màu bạc, dáng vẻ rất cổ xưa, giống như đồ dùng biểu diễn trong phim truyền hình.
Giống như có một hình chiếu phát ra ở trước mặt hắn, giữa không trung xuất hiện chữ viết màu bạc.
Hỗn độn bảo rương: Thưởng vật phẩm, mở ra kỹ năng cấp một ngẫu nhiên.
Lâm Tầm nửa tin nửa ngờ mở rương ra.
Trong rương lẳng lặng nằm một bó thẻ tre.
Hắn cầm lên, nhìn thấy trên đó viết ba chữ "Khinh Thân thuật".
Thấy rõ ba chữ này rồi, thẻ tre và cả cái rương đều nhanh chóng hư hóa, biến thành một chuỗi số liệu được tạo bởi 0 và 1, giống như một luồng sáng chảy vào trong giao diện lập trình.
Những chuỗi mã hiệu phức tạp hiện ra trên giao diện, nhanh chóng chuyển động, sau đó biến mất.
Âm thanh máy móc: "Đã học xong."
Lâm Tầm không hiểu rõ, trở lại thực tế.
Trong phút chốc ý thức trở về, hắn đột nhiên cảm thấy thân thể mình có chút không chân thực.
Hơi nhẹ.
Hắn đạp lên sàn nhà, cảm thấy giống như là đạp lên bông vải.
Khinh Thân thuật, tên như ý nghĩa, chính là pháp thuật để cho thân thể nhẹ hơn.
Lâm Tầm hé mắt, cảm nhận lực mềm mại dưới chân, nhẹ nhàng nhảy lên một cái.
Trong chớp mắt hai chân cách mặt đất, thân thể hắn tựa như biến thành một chiếc lông chim, bị gió thổi bay lên đến một độ cao mà việc nhảy bình thường không thể đạt được, sau đó nhẹ nhàng rơi xuống.
Lâm Tầm lại nhảy lên trên ghế, tiếp đó nhảy lên trên bệ cửa sổ, thiếu chút nữa đụng phải trần nhà.
Hắn nhảy tới nhảy lui, dần dần thích ứng lực độ và khoảng cách, cảm thấy rất mới mẻ — hắn gần như đang bay, hoặc có thể nói đã lấy được khinh công.
Đây cũng không phải là chuyện kết cấu sinh lý cơ thể con người có thể làm được.
Hắn lấy được một quyển thẻ tre lắp thành sách kỹ năng, sau đó, sách kỹ năng hóa thành mã hiệu, được trình biên dịch biên dịch… sau đó, hắn liền nhận được kỹ năng thần kì.
Cho nên, có thể hiểu là chương trình biên dịch kia, đang biên dịch chính cơ thể hắn hay không?
Lâm Tầm cảm thấy mình đã hiểu được suy luận trong đó.
Như vậy, hắn tu tiên, chính là viết ra chương trình phù hợp với yêu cầu tu tiên, những chương trình này sẽ tác dụng lên cơ thể mình, khiến nó xảy ra biến hóa.
— Hình như cũng không phải rất khó.
"Thị lực và thính lực của mình đã trở nên cực kì tốt, bây giờ còn học được khinh công, nếu mình tiếp tục tu luyện..." Lâm Tầm vốn cũng không có hứng thú với tu tiên, nhưng bây giờ nghĩ lại, đột nhiên hưng phấn hẳn lên: "Nếu mình tiếp tục tu luyện, có phải có thể sửa đổi chỉ số thông minh nữa không? Sau đó, mình sẽ có thể viết ra thuật toán và chương trình tốt hơn?”
Hắn bắt đầu chờ mong.
Thanh Thành - Tiêu Dao Tử: Bây giờ tiểu hữu là cảnh giới gì?
Vô Cực - Lâm Toán: Trước mắt đang ở Luyện Khí Kỳ. / hoa hồng
Thanh Thành - Tiêu Dao Tử: Ha ha, tiểu đệ tử của tôi bây giờ cũng đang ở Luyện Khí Kỳ, các cậu có thể làm quen với nhau. @ Thanh Thành - Nguyên Tiêu
Vô Cực - Thanh Sơn chân quân: Tiêu Dao huynh, đệ tử của tôi là kỳ tài hiếm thấy, không tới ba năm, nhất định sẽ Trúc Cơ!
Thanh Thành - Tiêu Dao Tử: Thật vậy sao? Ha ha, mười ngày sau chính là thịnh hội luận pháp, đến lúc đó, đệ tử trẻ tuổi so tài lẫn nhau, lão phu mỏi mắt mong chờ.
Vô Cực - Thanh Sơn chân quân: Tôi sẽ dẫn tiểu đồ đi theo.
Lâm Tầm: "?"
Hể?
Cái gì?
Sao lại thành so tài rồi?
Hắn chỉ là một lập trình viên thôi mà.
Hắn vừa định trò chuyện riêng với lão Hoắc để hỏi, trong nhóm chat lại nhảy ra một người khác.
Thanh Thành - Nguyên Tiêu: Đạo hữu, chào anh. @Vô Cực - Lâm Toán
Thấy người này, Lâm Tầm vui mừng trong lòng.
Nguyên nhân là vì avatar của cậu bạn này chính là một icon mặt gấu trúc. Phía trên còn có một hàng chữ "Tôi muốn tu tiên, vui vẻ cực lạc".
Là một người hiện đại bình thường!
Hắn lập tức mở ra tin trò chuyện riêng.
Một quả chanh tinh vui vẻ: Đạo hữu, cậu tu tiên bao lâu rồi?
Nguyên Tiêu không ăn bữa ăn khuya: Đạo hữu, em tu tiên hai tháng rồi.
Một quả chanh tinh vui vẻ: Cậu bái sư như thế nào vậy?
Nguyên Tiêu không ăn bữa ăn khuya: Anh cũng là bị kéo tu tiên sao?
Một quả chanh tinh vui vẻ: Đúng vậy.
Nguyên Tiêu không ăn bữa ăn khuya gửi cho hắn một cái meme, sau đó trả lời: Em vẫn còn đang học cấp 3, nghỉ hè đi núi Thanh Thành du lịch, leo núi đến một nửa thì mệt mỏi, ngồi ở trên bậc thang nghỉ ngơi. Bị đạo trưởng nơi đó nhìn thấy, nói em có linh căn, phải thu em về làm đệ tử tục gia, liền bị kéo vào trong nhóm chat này.
Một quả chanh tinh vui vẻ: Vậy cậu biết tu luyện thật không?
Nguyên Tiêu không ăn bữa ăn khuya: Biết, em hít vào thở ra như sư phụ dạy, cảm thấy cả người đều nhẹ bẫng.
Một quả chanh tinh vui vẻ: Là thật sao?
Nguyên Tiêu không ăn bữa ăn khuya gửi cho hắn một meme “gắn bó làm gay", sau đó trả lời: Đúng là thật, đạo hữu, anh liền nhận đi.
Một quả chanh tinh vui vẻ: Được rồi... vậy luận đạo sẽ là cái gì, chúng ta cũng phải gặp mặt sao?
Nguyên Tiêu không ăn bữa ăn khuya: Phải, đám đệ tử trẻ tuổi chúng ta còn phải so tài tỷ thí, nếu như được top 3, sư phụ sẽ cho phần thưởng.
Một quả chanh tinh vui vẻ:...Tôi bỗng chốc khó mà tiếp nhận nổi.
Nguyên Tiêu không ăn bữa ăn khuya: Đạo hữu, anh xem nhóm chat đi, các tiền bối lại cue anh rồi.
(*) cue ý chỉ việc nhắc đến, chỉ điểm ai đó.
Lâm Tầm trở về, nhìn thấy Tiêu Dao Tử tiền bối đang hỏi: Thân phận tục gia của Lâm tiểu hữu là gì, làm công việc gì?
Hắn còn chưa kịp trả lời, chỉ thấy sư phụ nhà mình đã giành trước.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Vô Cực - Thanh Sơn chân quân: Ai, hắn không biết cố gắng, không có công việc đàng hoàng, ở nhà sửa máy tính.
Lâm Tầm bỗng không biết nên giãi bày như thế nào, cùng lúc đó, âm thanh máy móc vang lên!
"Cảnh cáo, độ hảo cảm của trưởng bối tiên môn bắt đầu hạ xuống, xin chú ý hoàn thành nhiệm vụ."
Lâm Tầm vội vàng gõ chứ chứng minh trong sạch: Tôi là lập trình viên chương trình máy tính.
Thanh Thành - Nguyên Tiêu: Oa! Đạo hữu! Lập trình viên! Anh có biết tạo trò chơi không?
Thanh Thành - Tiêu Dao Tử: Tạo trò chơi?
Cố Sơn - Khô Mộc tán nhân: Trò chơi rất hại người! Tiểu đồ đệ của tôi vì thế mà không chịu tu luyện! Ngày hôm trước tôi thu điện thoại của nó, nó còn vì vậy mà bỏ nhà ra đi.
Phổ Chiếu - Nhất Thiện pháp sư: Tạo nghiệt, tạo nghiệt, A di đà Phật.
Lâm Tầm: "..."
Các tiền bối có vẻ rất kì thị với nghề nghiệp này, hắn càng nói càng rối.
Âm thanh máy móc tiếp tục vang lên: "Cảnh cáo, độ hảo cảm của trưởng bối tiên môn hạ xuống mức âm, xin chú ý hoàn thành nhiệm vụ."
Lâm Tầm điên cuồng suy nghĩ nên dùng cách nói thông thường dễ hiểu như thế nào để giải thích cho các tiền bối, bỗng nhiên, ánh sáng lóe lên trong đầu!
Hắn mở album ra, tìm được một tấm hình trước kia.
Lúc học đại học làm dự án tại phòng thí nghiệm, có một lần hắn và Triệu Cơ Cấu, Vương An Toàn đi họp cùng thầy, địa điểm là một trung tâm siêu máy tính nào đó ở phương Bắc.
Nếu đã đến trung tâm siêu máy tính, vậy nhất định phải đi thăm bản thể siêu máy tính — dẫu sao vật này đều được sử dụng tầm xa, không thể sờ tới thực thể.
Phòng máy, ba màu xanh, đen, bạc chiếu rọi xen lẫn nhau, máy tính khổng lồ xếp thành hàng, cao đến tận trần nhà, tràn đầy cảm giác khoa học kỹ thuật trang nghiêm.
Thầy nói, các em, chúng ta đến chụp ảnh để thầy chia sẻ nào. Vì vậy Vương An Toàn chụp hình, thầy đứng ở chính giữa, Triệu Cơ Cấu bên phải, Lâm Tầm bên trái, bối cảnh là kết cấu máy phức tạp, làm người ta sinh lòng kính sợ.
Mà năm ấy thầy năm mươi tuổi, mép tóc lùi về phía sau nghiêm trọng, chỉ có hai bên tóc mai, nhìn một cái liền biết là một học giả vĩ đại dốc hết tâm huyết vì sự nghiệp khoa học, vô cùng có sức thuyết phục.
Bức ảnh này, hắn chỉ đi theo một người thầy như vậy, hiển nhiên không thể nào là người không có việc làm đàng hoàng được rồi.
Lâm Tầm chọn tấm hình này, gửi vào nhóm chat.
Vô Cực - Lâm Toán: Hiến thân vì khoa học máy tính. / mỉm cười
Thanh Thành - Nguyên Tiêu: Đạo hữu, tóc anh hơi ít thì phải.
Lâm Tầm: "..."
Hắn nhanh chóng gõ chữ: Bên trái mới là tôi.
Lời này vừa nói ra, trong đầu bỗng nhiên vang lên một âm thanh.
"Tinh."
"Được Hồ Điệp phu nhân thừa nhận, độ tiến triển nhiệm vụ 1/3."
Một giây kế tiếp, Hồ Điệp phu nhân nhắn tin vào trong nhóm: Ai nha! Đẹp trai quá!
Thanh Thành - Tiêu Dao Tử: Hóa ra tiểu hữu là làm công nghệ cao, thất kính. / vỗ tay
Bọn họ lại copy lần nữa rồi.
— Tiêu Dao Tử tiền bối, luôn là người dẫn đầu việc copy như vậy.
"Tinh."
"Được Tiêu Dao Tử thừa nhận, độ tiến triển nhiệm vụ 2/3."
"Được Bạch Lộ tiên tử thừa nhận, nhiệm vụ hoàn thành."
"Được Thu Luyện tiên tử thừa nhận, nhiệm vụ hoàn thành vượt mức."
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
"Được Thải Hà nguyên quân thừa nhận, nhiệm vụ hoàn thành vượt mức."
Trong đầu Lâm Tầm toàn tiếng vang tinh tinh liên tục, hắn không nghĩ tới dễ dàng có được sự chấp nhận của tiền bối như vậy, cũng chú ý tới người công nhận hắn phần lớn đều là tên của tiền bối phái nữ.
Tại sao?
Cuối cùng sau một thời gian tinh tinh, hệ thống mới lên tiếng: "Phần thưởng đã phát ra, mời nhận kịp thời."
Lâm Tầm nhìn lướt qua giao diện tin nhắn, nhìn thấy bọn họ đã thay đổi đề tài, nhắc tới bây giờ thu đồ đệ khó như thế nào.
Nếu không có chuyện của hắn nữa, hắn liền cài đặt không nhắc nhở tin nhắn, nhắm mắt tiến vào không gian hệ thống.
Giao diện nhiệm vụ có thêm một quyển trục màu bạc.
Hiển nhiên, quyển trục màu vàng đại diện cho nhiệm vụ chính tuyến, màu bạc là nhiệm vụ chi nhánh.
Lâm Tầm dò xét đưa tay chạm vào giao diện, bỗng nhiên trong tay nặng xuống, theo bản năng nhận lấy thứ gì đó.
— Là một bảo rương màu bạc, dáng vẻ rất cổ xưa, giống như đồ dùng biểu diễn trong phim truyền hình.
Giống như có một hình chiếu phát ra ở trước mặt hắn, giữa không trung xuất hiện chữ viết màu bạc.
Hỗn độn bảo rương: Thưởng vật phẩm, mở ra kỹ năng cấp một ngẫu nhiên.
Lâm Tầm nửa tin nửa ngờ mở rương ra.
Trong rương lẳng lặng nằm một bó thẻ tre.
Hắn cầm lên, nhìn thấy trên đó viết ba chữ "Khinh Thân thuật".
Thấy rõ ba chữ này rồi, thẻ tre và cả cái rương đều nhanh chóng hư hóa, biến thành một chuỗi số liệu được tạo bởi 0 và 1, giống như một luồng sáng chảy vào trong giao diện lập trình.
Những chuỗi mã hiệu phức tạp hiện ra trên giao diện, nhanh chóng chuyển động, sau đó biến mất.
Âm thanh máy móc: "Đã học xong."
Lâm Tầm không hiểu rõ, trở lại thực tế.
Trong phút chốc ý thức trở về, hắn đột nhiên cảm thấy thân thể mình có chút không chân thực.
Hơi nhẹ.
Hắn đạp lên sàn nhà, cảm thấy giống như là đạp lên bông vải.
Khinh Thân thuật, tên như ý nghĩa, chính là pháp thuật để cho thân thể nhẹ hơn.
Lâm Tầm hé mắt, cảm nhận lực mềm mại dưới chân, nhẹ nhàng nhảy lên một cái.
Trong chớp mắt hai chân cách mặt đất, thân thể hắn tựa như biến thành một chiếc lông chim, bị gió thổi bay lên đến một độ cao mà việc nhảy bình thường không thể đạt được, sau đó nhẹ nhàng rơi xuống.
Lâm Tầm lại nhảy lên trên ghế, tiếp đó nhảy lên trên bệ cửa sổ, thiếu chút nữa đụng phải trần nhà.
Hắn nhảy tới nhảy lui, dần dần thích ứng lực độ và khoảng cách, cảm thấy rất mới mẻ — hắn gần như đang bay, hoặc có thể nói đã lấy được khinh công.
Đây cũng không phải là chuyện kết cấu sinh lý cơ thể con người có thể làm được.
Hắn lấy được một quyển thẻ tre lắp thành sách kỹ năng, sau đó, sách kỹ năng hóa thành mã hiệu, được trình biên dịch biên dịch… sau đó, hắn liền nhận được kỹ năng thần kì.
Cho nên, có thể hiểu là chương trình biên dịch kia, đang biên dịch chính cơ thể hắn hay không?
Lâm Tầm cảm thấy mình đã hiểu được suy luận trong đó.
Như vậy, hắn tu tiên, chính là viết ra chương trình phù hợp với yêu cầu tu tiên, những chương trình này sẽ tác dụng lên cơ thể mình, khiến nó xảy ra biến hóa.
— Hình như cũng không phải rất khó.
"Thị lực và thính lực của mình đã trở nên cực kì tốt, bây giờ còn học được khinh công, nếu mình tiếp tục tu luyện..." Lâm Tầm vốn cũng không có hứng thú với tu tiên, nhưng bây giờ nghĩ lại, đột nhiên hưng phấn hẳn lên: "Nếu mình tiếp tục tu luyện, có phải có thể sửa đổi chỉ số thông minh nữa không? Sau đó, mình sẽ có thể viết ra thuật toán và chương trình tốt hơn?”
Hắn bắt đầu chờ mong.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro