Chương 26
Vu Triết
2024-11-20 22:29:54
Dịch: LTLT
Cái tát này đánh hơi mạnh một tí so với Khấu Thầm nghĩ, tiếng chách kia cũng to hơn cậu nghĩ nhiều.
Cho nên Hoắc Nhiên có lẽ chỉ cần một giây, đã thoát khỏi trạng thái ngủ khò khò, ngồi bật dậy.
Đầu tóc rối bù xù, gương mặt tràn đầy mê mang, đôi mắt một lúc lâu vẫn chưa có tập trung lại.
Xem ra hình như cũng chưa có nhận ra mình tỉnh dậy là do bị người ta tát một cái.
“Tỉnh rồi?” Khấu Thầm thử hỏi một câu.
“Hửm?” Hoắc Nhiên ngơ ngác, nhìn chằm chằm Khấu Thầm một hồi, giữa chừng còn ngáp một cái, sau đó mới hơi giật mình hỏi, “Khấu Thầm? Sao cậu lại ở đây?”
“Tụi tôi đều ở đây.” Khấu Thầm chỉ phòng khách, “Người đã đến đủ, chỉ thiếu cậu chưa dậy thôi.”
“Đờ mờ, ăn một bữa thôi mà hăng hái vậy.” Hoắc Nhiên lại ngơ một hồi, cúi đầu dụi mắt, lại ngáp một cái, “Mấy cậu là mèo orange biến thành sao?”
“Cậu xem thời gian đi, nếu là mèo orange thật bây giờ đã cào cậu rồi.” Khấu Thầm đưa điện thoại đến trước mặt Hoắc Nhiên.
“… Tôi ngủ lâu như vậy à?” Hoắc Nhiên cười cười, chà mặt, vén chăn qua một bên giường.
Khấu Thầm nhìn Hoắc Nhiên, trên người chỉ mặc một cái quần ngủ, mặc áo sát nách.
Dáng người rất đẹp, không hổ là đội trưởng đội bóng rổ, nhưng mà… Khấu Thầm hơi giật mình.
Trên eo Hoắc Nhiên có hai vết sẹo từ đằng sau kéo dài đến phía trước.
“Cậu bị gì mà có vết thương này vậy?” Khấu Thầm vừa chỉ vào eo Hoắc Nhiên, vừa tiến đến nhấc cánh tay Hoắc Nhiên lên, nhìn trước nhìn sau, “Ôi đệt, bị người ta chém à?”
“Té.” Hoắc Nhiên cúi đầu nhìn, “Lúc nhỏ đi chơi với ba tôi, ngã vào trong mương, có hơi sâu.”
“Đệt.” Khấu Thầm đè thấp giọng, “Té nặng như vậy? Lúc đó bao nhiêu tuổi?”
“Tiểu học, chủ yếu là lúc té xuống cà vào mép mương, trong đất có rễ cây đã gãy, nên bị rách một đường luôn.” Hoắc Nhiên sờ lên vết sẹo, “Cậu đừng chạy đi hỏi ba tôi đó.”
“Vì sao?” Khấu Thầm nhìn về phía phòng khách, từ trong khe cửa mở ra có thể nhìn thấy ba Hoắc đang nói chuyện cười đùa với đám Từ Tri Phàm.
“Tôi té lúc nửa đêm.” Hoắc Nhiên nhỏ giọng nói, “Ba tôi nửa tiếng sau mới phát hiện, tôi kêu gào đến mức ngủ ở dưới đáy mương luôn… Mẹ tôi suýt nữa vì chuyện này mà ly hôn với ông ấy.”
“Là mẹ tôi thì đã ly hôn rồi.” Khấu Thầm nói.
“Chẳng phải cậu nói địa vị trong nhà của cậu chỉ cao hơn Soái Soái một tí thôi sao?” Hoắc Nhiên nhìn Khấu Thầm.
“Con mẹ nó cậu gây sự có đúng không?” Khấu Thầm chậc một tiếng, nghĩ nghĩ lại hỏi, “Vậy sau đó mẹ cậu sao vẫn đồng ý để ba cậu dẫn cậu ra ngoài chơi vậy? Còn để cậu đi một mình?”
“Tôi thích.” Hoắc Nhiên cười.
“… Thật sáng suốt.” Khấu Thầm nói.
“Đi ra.” Hoắc Nhiên đứng dậy, “Tôi thay quần áo.”
“Cũng chẳng phải con gái, thay quần áo còn phải trốn à?” Khấu Thầm đi đến bên cạnh dựa vào cái kệ trông giống kệ sách nhưng bên trên đều là mô hình và các loại công cụ, một quyển sách cũng chẳng có, “Mông tôi cậu cũng thấy rồi mà.”
Hoắc Nhiên vừa mở cửa tủ quần áo định lấy đồ, vừa nghe thấy câu này của Khấu Thầm, liền quay đầu lại.
“Sao thế, cậu dám nói cậu chưa nhìn đi?” Khấu Thầm nói, “Trước sau gì cũng đã nhìn hết rồi.”
Hoắc Nhiên không nói gì, chỉ kéo quần lên, xoay người tiếp tục tìm quần áo.
Khấu Thầm lập tức cười không ngừng được: “Cậu đáng yêu quá, nếu cậu là con gái tôi tuyệt đối sẽ thịt nát xương tan vì cậu.”
“Đừng, máu me tùm lum tôi còn phải dọn dẹp nữa.” Hoắc Nhiên thở dài, mặc áo vào, cởi quần ngủ ra, tùy tiện kéo một cái quần thể thao mặc vào, “Nếu tôi là con gái, cậu cũng tát tôi để gọi tôi dậy sao?”
“… Ôi đệt?” Khấu Thầm giật mình.
“Tưởng tôi không biết sao?” Hoắc Nhiên nghiêng đầu nhìn Khấu Thầm.
“Đờ mờ.” Khấu Thầm tiếp tục giật mình, “Sao cậu biết được?”
“Tôi mẹ nó bị người ta tát một cái tỉnh lại, cậu hỏi tôi làm sao biết được?” Hoắc Nhiên trừng Khấu Thầm, vung quần ngủ trong tay, nắm chặt hai đầu, “Ban đầu có thể ngủ mơ màng không kịp phản ứng lại, nhưng chỉ mấy phút cũng có thể hoàn hồn lại đó!”
“Tôi không có tát.” Khấu Thầm nhích về phía cửa phòng, “Cậu đừng có nói khoa trương như thế, tôi chỉ là vỗ cậu một…”
Nói đến nửa câu sau cậu đã chuyển từ nhích sang chạy rồi.
Nhưng vẫn không tránh được cái quần ngủ Hoắc Nhiên ở phía sau quất tời.
“Á!” Khấu Thầm hét lên, chạy vào phòng khách.
Mọi người trong phòng khách đều giật nảy người, cùng nhau quay đầu lại nhìn.
“Làm gì thế?” Từ Tri Phàm hỏi.
“Nổi giận rồi, đánh tôi.” Khấu Thầm nói.
“Nhiên Nhiên!” Mẹ Hoắc lập tức cất cao giọng, “Sao con lại đánh người vậy?”
Hoắc Nhiên không có lên tiếng, đi đến sau lưng Khấu Thầm vỗ một cái bốp lên trên lưng Khấu Thầm.
“Á!” Khấu Thầm lại hét lên.
“Tránh ra.” Hoắc Nhiên đẩy Khấu Thầm một cái, đi về phía phòng tắm, “Lúc cậu học nhà trẻ chắc tốt nghiệp ở Trung hí nhỉ.”
“Thôi, cũng chỉ có cậu.” Khấu Thầm chạy vụt đến phòng khách ngồi xuống ghế sô pha, “Đổi thành người khác thử xem.”
Hoắc Nhiên quay đầu lại liếc Khấu Thầm, cái người này từ cửa phòng ngủ đi đến sô pha khoảng cách tổng cộng chỉ có năm bước chân, mà đã hoàn toàn chuyển đổi trạng thái rồi, bây giờ đã lộ ra vẻ mặt “đại thiếu gia xã hội đen trâu bò như tôi đây nói ra câu đó với cậu là một kỳ tích”.
Bình thường gặp mặt nhau bọn họ đều thích ăn đồ nướng, mùa đông vẫn chưa chính thức đến, hoạt động đồ nướng đã triển khai toàn diện, nhưng đặt phòng riêng trong quán nướng, thì đây vẫn là lần đầu tiên của bọn họ.
“Rất khó hiểu sao?” Từ Tri Phàm nói, “Cửa hàng đó buôn bán rất được, không đặt bàn thì không ăn được đâu, nhưng quán bọn lại không có bàn lớn, nhiều nhất 6 người thôi, bảy người chúng ta cộng thêm đống thịt, không chen đủ, chỉ có thể bao phòng riêng thôi, một lần cầm nhiều đồ chút đi.”
“Quán bọn họ có phòng riêng tao không hề biết luôn.” Giang Lỗi nói.
“Tao cũng là hôm qua mới biết.” Từ Tri Phàm nói.
“Tụi mày lúc đi phượt có nướng đồ ăn không?” Ngụy Siêu Nhân hỏi.
“Đi phượt sao nướng đồ được.” Khấu Thầm nói, “Có đồ để ăn đã tốt rồi.”
“Thảm vậy sao?” Vẻ mặt Ngụy Siêu Nhân thông cảm.
“… Không tiện mang theo đồ.” Hoắc Nhiên phối hợp với Khấu Thầm.
“Một người vác hơn 50 ký.” Khấu Thầm nói, “Leo núi, tự mình bắc cầu, còn có sói, có bẫy thú, có… rắn!”
Hoắc Nhiên bình thường không hay nói chuyện đi phượt bên ngoài, cho nên lúc này Khấu Thầm bắt đầu chém gió, mọi người đều vô cùng tin tưởng.
Chỉ có Giang Lỗi người duy nhất từng cùng cậu đi phượt lúc này mới đưa ra nghi vấn.
“Hoắc Nhiên.” Giang Lỗi nhìn cậu, “Lúc hai chúng ta đi phượt sao mày lại không dẫn tao đi tuyến đường tàn khốc một chút vậy!”
“… Sợ mày không chịu được.” Hoắc Nhiên chỉ có thể trả lời như vậy.
“Chẳng phải mày còn trật chân sao.” Khấu Thầm nói, “Nếu như đi con đường này, mày gãy xương luôn đó.”
Hoắc Nhiên thở dài.
Mau im miệng đi! Đoạn đường Giang Lỗi đi còn khó hơn đoạn đường này ba lần đó!
“Đờ mờ.” Giang Lỗi suy nghĩ, “Thật sao.”
“Haiz.” Khấu Thầm hoạt động cánh tay một chút, lúc đang tính nói nữa bỗng nhiên ngừng lại, ánh mắt nhìn về phía trước, “Đó là chị bác sĩ ở trường chúng ta phải không?”
“Chỗ nào?” Từ Tri Phàm và Hứa Xuyên phản ứng nhanh nhất, vội vàng bắt đầu tìm kiếm.
Sau mấy giây, bọn họ nhìn thấy ở chỗ đậu xe phía trước ngay cổng quán ăn, có một cô gái.
Trông dáng vẻ quả thật là chị gái bác sĩ, chỉ là không mặc áo blouse trắng, tóc cũng thả ra không có cột đuôi ngựa như thường ngày, độ thời thượng bỗng nhiên tăng cao, suýt nữa đã không nhận ra.
Chị gái bác sĩ đứng cạnh một chiếc xe, cửa xe đang mở, bên trong có người nắm lấy tay cô, cô đang nói gì đó với người trong xe.
“Hẹn hò sao?” Hồ Dật nheo mắt lại nhìn một hồi, hỏi.
“Làm gì có buổi hẹn hò nào như vậy?” Từ Tri Phàm nói, “Một người muốn đi, một người không cho đi.”
“Lên không?” Khấu Thầm hỏi.
“Lên.” Hứa Xuyên nói xong nhào về phía trước.
“Khoan đã.” Từ Tri Phàm cản cậu ta lại, “Làm rõ ràng là tình huống gì đã, lỡ như người yêu cãi nhau tình thú gì đó thì sao? Đến đó như vậy, phá hỏng cơ hội làm nũng tăng thêm tình cảm…”
“Ôi đệt, mày hiểu ghê đó?” Hứa Xuyên nhìn cậu ta.
“Tao chỉ đoán thôi.” Từ Tri Phàm nói.
Mọi người dừng lại khi cách khoảng hơn mười mét, nhìn bên đó.
Một lúc sau, chị gái bác sĩ hấc tay, người trong xe vẫn nắm lấy không buông, cô bắt đầu nghiêng người ra sau, muốn rút tay ra.
“Cái này hơi bất thường phải không?” Hoắc Nhiên nói.
“Đến đó.” Khấu Thầm nói.
Mọi người vội vàng đi đến bên kia, chưa được mấy bước, thì đã nghe thấy giọng nói phẫn nộ của chị gái bác sĩ: “Thả tay ra! Anh làm gì đó!”
Sau đó dùng sức vùng ra.
“Đào Nhụy!” Hứa Xuyên kêu lên.
Khấu Thầm giật mình: “Đào Nhụy là ai?”
“Chị gái bác sĩ.” Từ Tri Phàm nói xong liền cùng Hứa Xuyên chạy qua đó.
Mọi người nhanh chóng đuổi theo.
“Hai người vậy mà nghe ngóng được tên của người ta luôn rồi?” Ngụy Siêu Nhân nói.
“Biết tên bác sĩ trường rất khó sao?” Từ Tri Phàm nói.
Đào Nhụy quay đầu lại, lúc nhìn thấy mấy người bọn họ chạy đến, biểu cảm lo lắng trên mặt đã thả lỏng hơn, vẫy tay với bọn họ, có hơi vội vã miễn cưỡng lên tiếng chào hỏi: “Mấy em đi đâu vậy?”
“Ăn cơm, không ngờ gặp phải chị, trùng hợp…” Từ Tri Phàm chạy vọt đến bên cạnh chiếc xe, vịn cửa xe lại đưa tay vào trong cũng mặc kệ bên trong là ai, nắm lấy cổ tay vặn lại, “Như thế.”
Người bên trong hít một hơi, sức lực trên tay cũng nới lỏng, gã ta hấc tay Đào Nhụy ra.
“Xảy ra chuyện gì vậy?” Hứa Xuyên chạy đến ngăn ở trước mặt Đào Nhụy, tách cô và người ở trong xe ra.
“Mấy cậu là ai?” Người trong xe bước xuống, là một người đàn ông.
“Đi thôi.” Đào Nhụy cau mày, quay người muốn đi.
Gã đàn ông chợt đẩy Hứa Xuyên một cái, nhưng chân Hứa Xuyên rất vững, không bị gã ta đẩy đi, gã ta lại duỗi tay qua nắm lấy túi xách của Đào Nhụy: “Tiểu Nhụy! Em đừng đi, chúng ta nói chuyện rõ ràng.”
“Không nói, thật sự, chuyện không có ý nghĩa thì đừng phí sức có được không?” Đào Nhụy lại bắt đầu túm túi xách lại từ gã tã.
“Không được, nhất định phải nói.” Gã đàn ông không buông tay, cách Hứa Xuyên lôi lôi kéo kéo với cô, “Chúng ta bình tĩnh lại…”
“Bình tĩnh con khỉ á!” Hứa Xuyên quát lên, “Thả tôi ra! Nếu không tôi đánh đó!”
“Mấy cậu là ai? Tôi với bạn gái tôi mâu thuẫn cãi nhau một chút liên quan gì đến các cậu?” Gã đàn ông trừng Hứa Xuyên.
“Đừng có làm mất mặt nữa được không!” Đào Nhụy nói, “Chia tay đã mấy tháng rồi!”
Từ Tri Phàm vừa nghe thấy câu này, cũng không lên tiếng nữa, trực tiếp túm lấy sau cổ áo của gã.
Bạn trai cũ dây dưa không rõ, loại chuyện này vừa nghe, mọi người đều nổi giận.
Đây có còn là đàn ông không vậy?
Chia tay cũng đã chia rồi còn dây dưa với người ta không buông!
Tuy không gian giữa hai chiếc xe vô cùng có hạn, nhưng một đám người vẫn chen vào hết, giựt túi xách, kéo Đào Nhụy, liên tục lôi kéo nhân tiện ra tay đánh mấy cái, lập tức náo nhiệt phi thường.
Hoắc Nhiên đã không còn vị trí có thể chen vào trong, trận này cũng không cần cậu phải đến nữa. Chương mới nhất tại _ TrumT ruyen.c o m _
Chỉ là sau khi Đào Nhụy thoát ra cậu bước đến kéo Đào Nhụy qua một bên.
“Bảo mấy cậu ấy đừng đánh nữa.” Đào Nhụy nói, “Lát nữa ồn ào quá cảnh sát sẽ đến, đến lúc đó để nhà trường biết, mấy đứa bị phạt cũng ép không xuống nổi đâu.”
“Đánh không được.” Khấu Thầm rất ung dung ở bên cạnh nói, “Cánh tay cũng không nhấc lên nổi đánh khỉ gì.”
Lúc này Hoắc Nhiên mới phát hiện vua đánh nhau Khấu Thầm vậy mà không có tham gia hoạt động đánh nhau giả lần này.
Đương nhiên, có lẽ chính là vì đánh nhau giả, người ta mới không thèm tham gia.
“Chuyện này đừng có can thiệp.” Khấu Thầm nói nhỏ bên tai Hoắc Nhiên, “Cơ hội thể hiện tốt nhất của Từ Tri Phàm và Hứa Xuyên, đám ngu ngốc này đang giải quyết giùm người ta.”
“… Hai đứa nó đang theo đuổi Đào Nhụy sao?” Hoắc Nhiên giật mình.
“Không phải theo đuổi, là thích.” Khấu Thầm nhìn Hoắc Nhiên, “Cậu là thằng ngốc sao? Cậu chưa từng thích giáo viên thực tập xinh đẹp, cô bảo mẫu xinh đẹp, chị gái bác sĩ xinh đẹp nào… sao?”
“Không có.” Hoắc Nhiên cũng nhìn Khấu Thầm, “Tôi có thể thích người lớn tuổi hơn tôi sao?”
“Ngu ngốc! Tôi nói là kiểu thích này, không phải kiểu thích kia!” Khấu Thầm bày ra vẻ mặt “trời ơi mau xuống đây mà xem chỗ này có tên ngốc” nhìn Hoắc Nhiên chằm chằm một hồi, “Thôi bỏ đi, có thể loại thích kia cậu cũng chưa từng có.”
“Loại nào?” Hoắc Nhiên hỏi.
“Cái loại nếu như cậu là một đứa con gái thì tôi sẽ thịt nát xương tan vì cậu.” Khấu Thầm nói.
“… Loại này thật sự chưa từng có.” Hoắc Nhiên híp mắt lại, “Cái thứ này vẫn là không nên tùy tiện viết khắp nơi đi, không dễ dọn sạch đâu.”
“Muốn đánh nhau đúng không?” Khấu Thầm quay mặt qua, hung dữ nhếch miệng hỏi.
“Đánh không lại.” Hoắc Nhiên cười nói.
“Tôi để cậu tức chết.” Khấu Thầm nói, sau khi quay tại chỗ mấy vòng Khấu Thầm nhào vào trong đám người, ra tay hai ba cái đã tách mọi người ra, lại đẩy gã đàn ông ở chính giữa bị lôi kéo có phần hơi chật vật một cái.
Gã đàn ông lùi ra sau mấy bước mới ngừng lại, chỉ vào Khấu Thầm vừa định mở miệng, cậu đã vung tay đẩy tay gã ta ra, chỉ vào gã ta: “Đừng chỉ ba của anh, lúc tâm trạng không tốt đánh anh thành cháu nội luôn giờ.”
Gã đàn ông im lặng, có lẽ đang sắp xếp bối phận.
“Còn dây dưa với Đào Nhụy, thì không phải đẩy anh mấy cái thôi đâu, sợ anh không chịu nổi.” Khấu Thầm gằn giọng, giọng điệu bình tĩnh giống như một tên ác bá.
“Mấy thằng oắt con, còn muốn làm gì hả?” Gã đàn ông cực kỳ không vui.
“Cái đó phải hỏi hai người họ, chúng tôi không thể làm chủ được.” Khấu Thầm hấc cằm về phía Từ Tri Phàm và Hứa Xuyên.
Trong lòng Hoắc Nhiên đang vỗ tay cho Khấu Thầm.
Bé ngoan, làm màu không quên bạn bè.
Mang theo bạn bè cùng nhau ngầu.
Mọi người ngầu mới thật sự là ngầu.
Không chờ gã đàn ông kia nói nữa, Từ Tri Phàm vung tay: “Đi.”
Dưới sự chỉ huy của Từ Tri Phàm và Hứa Xuyên, mọi người nghênh ngang đi về hướng quán ăn.
Đào Nhụy được bọn họ vây quanh đi ra ngoài được nửa đường mới cười ra tiếng: “Mấy đứa sao có thể hành hạ người ta như thế.”
“Thật sự là bạn trai cũ của chị à?” Hứa Xuyên hỏi.
“Ừ.” Đào Nhụy gật đầu, “Hôm nay cảm ơn mấy đứa giải vây, mấy đứa mau đi ăn đi, chị phải đi về rồi.”
“Chị, chị cũng chưa ăn cơm phải không?” Từ Tri Phàm nói, “Cùng ăn nhé? Tụi em đặt phòng riêng, ở phía trước này.”
“Không cần đâu.” Đào Nhụy cười nói, “Mấy đứa đang gặp mặt riêng, thêm chị, không thoải mái đâu, muốn nói gì cũng không dám nói đúng chứ?”
“Bọn họ cũng chỉ là nói chị gái bác sĩ xinh đẹp cỡ nào các kiểu thôi.” Giang Lỗi nói, “Có gì không dám nói chứ.”
“Đệt.” Hứa Xuyên có hơi xấu hổ.
Mọi người đều vui vẻ cười.
“Được rồi, chị gọi xe về, mấy ngày nay chị đều chưa về nhà ăn cơm nữa, sắp mập rồi.” Đào Nhụy nói, “Với lại chị cũng sợ lỡ như nghe thấy chuyện xấu mấy đứa làm hay gì đó, không nói cho thầy Viên của mấy đứa cũng không được, nói rồi lại ảnh hưởng đến hữu nghị của chúng ta, đúng không?”
Mọi người cũng không giữ nữa, giúp Đào Nhụy gọi xe, nhìn xe chạy đu mới tiếp tục đi về phía trước.
“Tên kia chắc chắn chưa xong đâu.” Hồ Dật nói, “Lúc chúng ta vừa đi, tao quay đầu lại nhìn, gã ta cứ trừng mắt nhìn về phía này, dáng vẻ vô cùng tức giận.”
“Ai sợ gã ta chứ?” Hứa Xuyên khinh thường nói, “Chưa xong thì chưa xong thôi.”
“Dù sao quyết định xử phạt của chúng ta cũng chưa thông báo.” Từ Tri Phàm nói, “Thật sự chưa xong chúng ta lại ra tay vì chính nghĩa lần nữa.”
“À.” Hoắc Nhiên quay đầu nhìn Khấu Thầm, “Cậu nói với gia đình là phải gọi phụ huynh chưa?”
“Chờ cậu đi nói này.” Khấu Thầm nói, “Hôm nào cậu rãnh?”
“Ngày nào cũng được, xem thời gian của cậu đi.” Hoắc Nhiên nói.
“Vậy ngày mốt đi, lúc cậu đi thì gọi điện thoại cho tôi, tôi ra ngoài trước…” Khấu Thầm cầm điện thoại xem lịch, “Sau đó…”
“Khoan đã.” Hoắc Nhiên ngạc nhiên, “Cậu ra ngoài?”
“Nói nhảm.” Khấu Thầm nói, “Lỡ như ba tôi nổi điên không kiềm chế được thì sao? Tôi còn ở đó biểu diễn một một màn biến thành lạp xưởng à?”
Hoắc Nhiên bật cười: “Không đến mức đó đâu, thật sự, tôi chắc chắn có thể khiến ba cậu hiểu là cậu làm chuyện tốt mới đánh nhau, cố hết sức bảo đảm cậu không biến thành lạp xưởng.”
“Thật?” Khấu Thầm khoác tay lên trên vai Hoắc Nhiên, “Thật sự nhìn không ra đó nha Nhiên Nhiên.”
“Hả?” Hoắc Nhiên nhìn Khấu Thầm.
“Cậu thương tôi đến thế.” Khấu Thầm nói xong ngay cả ngừng lại một khoảnh khắc cũng không có, quay đầu sang vô cùng lưu loát hôn một cái lên trán của Hoắc Nhiên, “Chụt!”
Hoắc Nhiên đơ ra mấy giây mới gằn giọng chửi: “Cậu chết chắc rồi!”
Mấy người đi ở phía trước đều quay đầu lại, Từ Tri Phàm hỏi: “Ai?”
“Chụt mẹ nó chứ chụt, hôm nay tôi cho cậu biết cái gì gọi là chụt chụt!” Hoắc Nhiên tóm lấy cổ áo Khấu Thầm, kéo đến trước mặt mình, ở trên mặt Khấu Thầm bẹp bẹp một trận hôn, “Chụt! Chụt! Chụt!”
Bản thân cảm thấy giống như chạm phải tường.
Cả đám người đầu tiên là ngơ ra, sau đó thì bắt đầu cười điên cuồng không ngừng.
“Thế nào hả!” Hoắc Nhiên chùi miệng.
Cả người Khấu Thầm đều đang ngơ ngác, nhìn Hoắc Nhiên.
“Hỏi cậu đó?” Hoắc Nhiên nhướng mày.
Khấu Thầm vẫn nhìn Hoắc Nhiên chằm chằm, một lát sau mới nói: “Ầy đờ mờ.”
“Hả?” Hoắc Nhiên nhìn Khấu Thầm, có loại cảm giác vui sướng khi đánh thắng trận.
Khấu Thầm bỗng nhiên cười, cũng nhướng mày: “Quên chụp hình rồi.”
Cái tát này đánh hơi mạnh một tí so với Khấu Thầm nghĩ, tiếng chách kia cũng to hơn cậu nghĩ nhiều.
Cho nên Hoắc Nhiên có lẽ chỉ cần một giây, đã thoát khỏi trạng thái ngủ khò khò, ngồi bật dậy.
Đầu tóc rối bù xù, gương mặt tràn đầy mê mang, đôi mắt một lúc lâu vẫn chưa có tập trung lại.
Xem ra hình như cũng chưa có nhận ra mình tỉnh dậy là do bị người ta tát một cái.
“Tỉnh rồi?” Khấu Thầm thử hỏi một câu.
“Hửm?” Hoắc Nhiên ngơ ngác, nhìn chằm chằm Khấu Thầm một hồi, giữa chừng còn ngáp một cái, sau đó mới hơi giật mình hỏi, “Khấu Thầm? Sao cậu lại ở đây?”
“Tụi tôi đều ở đây.” Khấu Thầm chỉ phòng khách, “Người đã đến đủ, chỉ thiếu cậu chưa dậy thôi.”
“Đờ mờ, ăn một bữa thôi mà hăng hái vậy.” Hoắc Nhiên lại ngơ một hồi, cúi đầu dụi mắt, lại ngáp một cái, “Mấy cậu là mèo orange biến thành sao?”
“Cậu xem thời gian đi, nếu là mèo orange thật bây giờ đã cào cậu rồi.” Khấu Thầm đưa điện thoại đến trước mặt Hoắc Nhiên.
“… Tôi ngủ lâu như vậy à?” Hoắc Nhiên cười cười, chà mặt, vén chăn qua một bên giường.
Khấu Thầm nhìn Hoắc Nhiên, trên người chỉ mặc một cái quần ngủ, mặc áo sát nách.
Dáng người rất đẹp, không hổ là đội trưởng đội bóng rổ, nhưng mà… Khấu Thầm hơi giật mình.
Trên eo Hoắc Nhiên có hai vết sẹo từ đằng sau kéo dài đến phía trước.
“Cậu bị gì mà có vết thương này vậy?” Khấu Thầm vừa chỉ vào eo Hoắc Nhiên, vừa tiến đến nhấc cánh tay Hoắc Nhiên lên, nhìn trước nhìn sau, “Ôi đệt, bị người ta chém à?”
“Té.” Hoắc Nhiên cúi đầu nhìn, “Lúc nhỏ đi chơi với ba tôi, ngã vào trong mương, có hơi sâu.”
“Đệt.” Khấu Thầm đè thấp giọng, “Té nặng như vậy? Lúc đó bao nhiêu tuổi?”
“Tiểu học, chủ yếu là lúc té xuống cà vào mép mương, trong đất có rễ cây đã gãy, nên bị rách một đường luôn.” Hoắc Nhiên sờ lên vết sẹo, “Cậu đừng chạy đi hỏi ba tôi đó.”
“Vì sao?” Khấu Thầm nhìn về phía phòng khách, từ trong khe cửa mở ra có thể nhìn thấy ba Hoắc đang nói chuyện cười đùa với đám Từ Tri Phàm.
“Tôi té lúc nửa đêm.” Hoắc Nhiên nhỏ giọng nói, “Ba tôi nửa tiếng sau mới phát hiện, tôi kêu gào đến mức ngủ ở dưới đáy mương luôn… Mẹ tôi suýt nữa vì chuyện này mà ly hôn với ông ấy.”
“Là mẹ tôi thì đã ly hôn rồi.” Khấu Thầm nói.
“Chẳng phải cậu nói địa vị trong nhà của cậu chỉ cao hơn Soái Soái một tí thôi sao?” Hoắc Nhiên nhìn Khấu Thầm.
“Con mẹ nó cậu gây sự có đúng không?” Khấu Thầm chậc một tiếng, nghĩ nghĩ lại hỏi, “Vậy sau đó mẹ cậu sao vẫn đồng ý để ba cậu dẫn cậu ra ngoài chơi vậy? Còn để cậu đi một mình?”
“Tôi thích.” Hoắc Nhiên cười.
“… Thật sáng suốt.” Khấu Thầm nói.
“Đi ra.” Hoắc Nhiên đứng dậy, “Tôi thay quần áo.”
“Cũng chẳng phải con gái, thay quần áo còn phải trốn à?” Khấu Thầm đi đến bên cạnh dựa vào cái kệ trông giống kệ sách nhưng bên trên đều là mô hình và các loại công cụ, một quyển sách cũng chẳng có, “Mông tôi cậu cũng thấy rồi mà.”
Hoắc Nhiên vừa mở cửa tủ quần áo định lấy đồ, vừa nghe thấy câu này của Khấu Thầm, liền quay đầu lại.
“Sao thế, cậu dám nói cậu chưa nhìn đi?” Khấu Thầm nói, “Trước sau gì cũng đã nhìn hết rồi.”
Hoắc Nhiên không nói gì, chỉ kéo quần lên, xoay người tiếp tục tìm quần áo.
Khấu Thầm lập tức cười không ngừng được: “Cậu đáng yêu quá, nếu cậu là con gái tôi tuyệt đối sẽ thịt nát xương tan vì cậu.”
“Đừng, máu me tùm lum tôi còn phải dọn dẹp nữa.” Hoắc Nhiên thở dài, mặc áo vào, cởi quần ngủ ra, tùy tiện kéo một cái quần thể thao mặc vào, “Nếu tôi là con gái, cậu cũng tát tôi để gọi tôi dậy sao?”
“… Ôi đệt?” Khấu Thầm giật mình.
“Tưởng tôi không biết sao?” Hoắc Nhiên nghiêng đầu nhìn Khấu Thầm.
“Đờ mờ.” Khấu Thầm tiếp tục giật mình, “Sao cậu biết được?”
“Tôi mẹ nó bị người ta tát một cái tỉnh lại, cậu hỏi tôi làm sao biết được?” Hoắc Nhiên trừng Khấu Thầm, vung quần ngủ trong tay, nắm chặt hai đầu, “Ban đầu có thể ngủ mơ màng không kịp phản ứng lại, nhưng chỉ mấy phút cũng có thể hoàn hồn lại đó!”
“Tôi không có tát.” Khấu Thầm nhích về phía cửa phòng, “Cậu đừng có nói khoa trương như thế, tôi chỉ là vỗ cậu một…”
Nói đến nửa câu sau cậu đã chuyển từ nhích sang chạy rồi.
Nhưng vẫn không tránh được cái quần ngủ Hoắc Nhiên ở phía sau quất tời.
“Á!” Khấu Thầm hét lên, chạy vào phòng khách.
Mọi người trong phòng khách đều giật nảy người, cùng nhau quay đầu lại nhìn.
“Làm gì thế?” Từ Tri Phàm hỏi.
“Nổi giận rồi, đánh tôi.” Khấu Thầm nói.
“Nhiên Nhiên!” Mẹ Hoắc lập tức cất cao giọng, “Sao con lại đánh người vậy?”
Hoắc Nhiên không có lên tiếng, đi đến sau lưng Khấu Thầm vỗ một cái bốp lên trên lưng Khấu Thầm.
“Á!” Khấu Thầm lại hét lên.
“Tránh ra.” Hoắc Nhiên đẩy Khấu Thầm một cái, đi về phía phòng tắm, “Lúc cậu học nhà trẻ chắc tốt nghiệp ở Trung hí nhỉ.”
“Thôi, cũng chỉ có cậu.” Khấu Thầm chạy vụt đến phòng khách ngồi xuống ghế sô pha, “Đổi thành người khác thử xem.”
Hoắc Nhiên quay đầu lại liếc Khấu Thầm, cái người này từ cửa phòng ngủ đi đến sô pha khoảng cách tổng cộng chỉ có năm bước chân, mà đã hoàn toàn chuyển đổi trạng thái rồi, bây giờ đã lộ ra vẻ mặt “đại thiếu gia xã hội đen trâu bò như tôi đây nói ra câu đó với cậu là một kỳ tích”.
Bình thường gặp mặt nhau bọn họ đều thích ăn đồ nướng, mùa đông vẫn chưa chính thức đến, hoạt động đồ nướng đã triển khai toàn diện, nhưng đặt phòng riêng trong quán nướng, thì đây vẫn là lần đầu tiên của bọn họ.
“Rất khó hiểu sao?” Từ Tri Phàm nói, “Cửa hàng đó buôn bán rất được, không đặt bàn thì không ăn được đâu, nhưng quán bọn lại không có bàn lớn, nhiều nhất 6 người thôi, bảy người chúng ta cộng thêm đống thịt, không chen đủ, chỉ có thể bao phòng riêng thôi, một lần cầm nhiều đồ chút đi.”
“Quán bọn họ có phòng riêng tao không hề biết luôn.” Giang Lỗi nói.
“Tao cũng là hôm qua mới biết.” Từ Tri Phàm nói.
“Tụi mày lúc đi phượt có nướng đồ ăn không?” Ngụy Siêu Nhân hỏi.
“Đi phượt sao nướng đồ được.” Khấu Thầm nói, “Có đồ để ăn đã tốt rồi.”
“Thảm vậy sao?” Vẻ mặt Ngụy Siêu Nhân thông cảm.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
“… Không tiện mang theo đồ.” Hoắc Nhiên phối hợp với Khấu Thầm.
“Một người vác hơn 50 ký.” Khấu Thầm nói, “Leo núi, tự mình bắc cầu, còn có sói, có bẫy thú, có… rắn!”
Hoắc Nhiên bình thường không hay nói chuyện đi phượt bên ngoài, cho nên lúc này Khấu Thầm bắt đầu chém gió, mọi người đều vô cùng tin tưởng.
Chỉ có Giang Lỗi người duy nhất từng cùng cậu đi phượt lúc này mới đưa ra nghi vấn.
“Hoắc Nhiên.” Giang Lỗi nhìn cậu, “Lúc hai chúng ta đi phượt sao mày lại không dẫn tao đi tuyến đường tàn khốc một chút vậy!”
“… Sợ mày không chịu được.” Hoắc Nhiên chỉ có thể trả lời như vậy.
“Chẳng phải mày còn trật chân sao.” Khấu Thầm nói, “Nếu như đi con đường này, mày gãy xương luôn đó.”
Hoắc Nhiên thở dài.
Mau im miệng đi! Đoạn đường Giang Lỗi đi còn khó hơn đoạn đường này ba lần đó!
“Đờ mờ.” Giang Lỗi suy nghĩ, “Thật sao.”
“Haiz.” Khấu Thầm hoạt động cánh tay một chút, lúc đang tính nói nữa bỗng nhiên ngừng lại, ánh mắt nhìn về phía trước, “Đó là chị bác sĩ ở trường chúng ta phải không?”
“Chỗ nào?” Từ Tri Phàm và Hứa Xuyên phản ứng nhanh nhất, vội vàng bắt đầu tìm kiếm.
Sau mấy giây, bọn họ nhìn thấy ở chỗ đậu xe phía trước ngay cổng quán ăn, có một cô gái.
Trông dáng vẻ quả thật là chị gái bác sĩ, chỉ là không mặc áo blouse trắng, tóc cũng thả ra không có cột đuôi ngựa như thường ngày, độ thời thượng bỗng nhiên tăng cao, suýt nữa đã không nhận ra.
Chị gái bác sĩ đứng cạnh một chiếc xe, cửa xe đang mở, bên trong có người nắm lấy tay cô, cô đang nói gì đó với người trong xe.
“Hẹn hò sao?” Hồ Dật nheo mắt lại nhìn một hồi, hỏi.
“Làm gì có buổi hẹn hò nào như vậy?” Từ Tri Phàm nói, “Một người muốn đi, một người không cho đi.”
“Lên không?” Khấu Thầm hỏi.
“Lên.” Hứa Xuyên nói xong nhào về phía trước.
“Khoan đã.” Từ Tri Phàm cản cậu ta lại, “Làm rõ ràng là tình huống gì đã, lỡ như người yêu cãi nhau tình thú gì đó thì sao? Đến đó như vậy, phá hỏng cơ hội làm nũng tăng thêm tình cảm…”
“Ôi đệt, mày hiểu ghê đó?” Hứa Xuyên nhìn cậu ta.
“Tao chỉ đoán thôi.” Từ Tri Phàm nói.
Mọi người dừng lại khi cách khoảng hơn mười mét, nhìn bên đó.
Một lúc sau, chị gái bác sĩ hấc tay, người trong xe vẫn nắm lấy không buông, cô bắt đầu nghiêng người ra sau, muốn rút tay ra.
“Cái này hơi bất thường phải không?” Hoắc Nhiên nói.
“Đến đó.” Khấu Thầm nói.
Mọi người vội vàng đi đến bên kia, chưa được mấy bước, thì đã nghe thấy giọng nói phẫn nộ của chị gái bác sĩ: “Thả tay ra! Anh làm gì đó!”
Sau đó dùng sức vùng ra.
“Đào Nhụy!” Hứa Xuyên kêu lên.
Khấu Thầm giật mình: “Đào Nhụy là ai?”
“Chị gái bác sĩ.” Từ Tri Phàm nói xong liền cùng Hứa Xuyên chạy qua đó.
Mọi người nhanh chóng đuổi theo.
“Hai người vậy mà nghe ngóng được tên của người ta luôn rồi?” Ngụy Siêu Nhân nói.
“Biết tên bác sĩ trường rất khó sao?” Từ Tri Phàm nói.
Đào Nhụy quay đầu lại, lúc nhìn thấy mấy người bọn họ chạy đến, biểu cảm lo lắng trên mặt đã thả lỏng hơn, vẫy tay với bọn họ, có hơi vội vã miễn cưỡng lên tiếng chào hỏi: “Mấy em đi đâu vậy?”
“Ăn cơm, không ngờ gặp phải chị, trùng hợp…” Từ Tri Phàm chạy vọt đến bên cạnh chiếc xe, vịn cửa xe lại đưa tay vào trong cũng mặc kệ bên trong là ai, nắm lấy cổ tay vặn lại, “Như thế.”
Người bên trong hít một hơi, sức lực trên tay cũng nới lỏng, gã ta hấc tay Đào Nhụy ra.
“Xảy ra chuyện gì vậy?” Hứa Xuyên chạy đến ngăn ở trước mặt Đào Nhụy, tách cô và người ở trong xe ra.
“Mấy cậu là ai?” Người trong xe bước xuống, là một người đàn ông.
“Đi thôi.” Đào Nhụy cau mày, quay người muốn đi.
Gã đàn ông chợt đẩy Hứa Xuyên một cái, nhưng chân Hứa Xuyên rất vững, không bị gã ta đẩy đi, gã ta lại duỗi tay qua nắm lấy túi xách của Đào Nhụy: “Tiểu Nhụy! Em đừng đi, chúng ta nói chuyện rõ ràng.”
“Không nói, thật sự, chuyện không có ý nghĩa thì đừng phí sức có được không?” Đào Nhụy lại bắt đầu túm túi xách lại từ gã tã.
“Không được, nhất định phải nói.” Gã đàn ông không buông tay, cách Hứa Xuyên lôi lôi kéo kéo với cô, “Chúng ta bình tĩnh lại…”
“Bình tĩnh con khỉ á!” Hứa Xuyên quát lên, “Thả tôi ra! Nếu không tôi đánh đó!”
“Mấy cậu là ai? Tôi với bạn gái tôi mâu thuẫn cãi nhau một chút liên quan gì đến các cậu?” Gã đàn ông trừng Hứa Xuyên.
“Đừng có làm mất mặt nữa được không!” Đào Nhụy nói, “Chia tay đã mấy tháng rồi!”
Từ Tri Phàm vừa nghe thấy câu này, cũng không lên tiếng nữa, trực tiếp túm lấy sau cổ áo của gã.
Bạn trai cũ dây dưa không rõ, loại chuyện này vừa nghe, mọi người đều nổi giận.
Đây có còn là đàn ông không vậy?
Chia tay cũng đã chia rồi còn dây dưa với người ta không buông!
Tuy không gian giữa hai chiếc xe vô cùng có hạn, nhưng một đám người vẫn chen vào hết, giựt túi xách, kéo Đào Nhụy, liên tục lôi kéo nhân tiện ra tay đánh mấy cái, lập tức náo nhiệt phi thường.
Hoắc Nhiên đã không còn vị trí có thể chen vào trong, trận này cũng không cần cậu phải đến nữa. Chương mới nhất tại _ TrumT ruyen.c o m _
Chỉ là sau khi Đào Nhụy thoát ra cậu bước đến kéo Đào Nhụy qua một bên.
“Bảo mấy cậu ấy đừng đánh nữa.” Đào Nhụy nói, “Lát nữa ồn ào quá cảnh sát sẽ đến, đến lúc đó để nhà trường biết, mấy đứa bị phạt cũng ép không xuống nổi đâu.”
“Đánh không được.” Khấu Thầm rất ung dung ở bên cạnh nói, “Cánh tay cũng không nhấc lên nổi đánh khỉ gì.”
Lúc này Hoắc Nhiên mới phát hiện vua đánh nhau Khấu Thầm vậy mà không có tham gia hoạt động đánh nhau giả lần này.
Đương nhiên, có lẽ chính là vì đánh nhau giả, người ta mới không thèm tham gia.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
“Chuyện này đừng có can thiệp.” Khấu Thầm nói nhỏ bên tai Hoắc Nhiên, “Cơ hội thể hiện tốt nhất của Từ Tri Phàm và Hứa Xuyên, đám ngu ngốc này đang giải quyết giùm người ta.”
“… Hai đứa nó đang theo đuổi Đào Nhụy sao?” Hoắc Nhiên giật mình.
“Không phải theo đuổi, là thích.” Khấu Thầm nhìn Hoắc Nhiên, “Cậu là thằng ngốc sao? Cậu chưa từng thích giáo viên thực tập xinh đẹp, cô bảo mẫu xinh đẹp, chị gái bác sĩ xinh đẹp nào… sao?”
“Không có.” Hoắc Nhiên cũng nhìn Khấu Thầm, “Tôi có thể thích người lớn tuổi hơn tôi sao?”
“Ngu ngốc! Tôi nói là kiểu thích này, không phải kiểu thích kia!” Khấu Thầm bày ra vẻ mặt “trời ơi mau xuống đây mà xem chỗ này có tên ngốc” nhìn Hoắc Nhiên chằm chằm một hồi, “Thôi bỏ đi, có thể loại thích kia cậu cũng chưa từng có.”
“Loại nào?” Hoắc Nhiên hỏi.
“Cái loại nếu như cậu là một đứa con gái thì tôi sẽ thịt nát xương tan vì cậu.” Khấu Thầm nói.
“… Loại này thật sự chưa từng có.” Hoắc Nhiên híp mắt lại, “Cái thứ này vẫn là không nên tùy tiện viết khắp nơi đi, không dễ dọn sạch đâu.”
“Muốn đánh nhau đúng không?” Khấu Thầm quay mặt qua, hung dữ nhếch miệng hỏi.
“Đánh không lại.” Hoắc Nhiên cười nói.
“Tôi để cậu tức chết.” Khấu Thầm nói, sau khi quay tại chỗ mấy vòng Khấu Thầm nhào vào trong đám người, ra tay hai ba cái đã tách mọi người ra, lại đẩy gã đàn ông ở chính giữa bị lôi kéo có phần hơi chật vật một cái.
Gã đàn ông lùi ra sau mấy bước mới ngừng lại, chỉ vào Khấu Thầm vừa định mở miệng, cậu đã vung tay đẩy tay gã ta ra, chỉ vào gã ta: “Đừng chỉ ba của anh, lúc tâm trạng không tốt đánh anh thành cháu nội luôn giờ.”
Gã đàn ông im lặng, có lẽ đang sắp xếp bối phận.
“Còn dây dưa với Đào Nhụy, thì không phải đẩy anh mấy cái thôi đâu, sợ anh không chịu nổi.” Khấu Thầm gằn giọng, giọng điệu bình tĩnh giống như một tên ác bá.
“Mấy thằng oắt con, còn muốn làm gì hả?” Gã đàn ông cực kỳ không vui.
“Cái đó phải hỏi hai người họ, chúng tôi không thể làm chủ được.” Khấu Thầm hấc cằm về phía Từ Tri Phàm và Hứa Xuyên.
Trong lòng Hoắc Nhiên đang vỗ tay cho Khấu Thầm.
Bé ngoan, làm màu không quên bạn bè.
Mang theo bạn bè cùng nhau ngầu.
Mọi người ngầu mới thật sự là ngầu.
Không chờ gã đàn ông kia nói nữa, Từ Tri Phàm vung tay: “Đi.”
Dưới sự chỉ huy của Từ Tri Phàm và Hứa Xuyên, mọi người nghênh ngang đi về hướng quán ăn.
Đào Nhụy được bọn họ vây quanh đi ra ngoài được nửa đường mới cười ra tiếng: “Mấy đứa sao có thể hành hạ người ta như thế.”
“Thật sự là bạn trai cũ của chị à?” Hứa Xuyên hỏi.
“Ừ.” Đào Nhụy gật đầu, “Hôm nay cảm ơn mấy đứa giải vây, mấy đứa mau đi ăn đi, chị phải đi về rồi.”
“Chị, chị cũng chưa ăn cơm phải không?” Từ Tri Phàm nói, “Cùng ăn nhé? Tụi em đặt phòng riêng, ở phía trước này.”
“Không cần đâu.” Đào Nhụy cười nói, “Mấy đứa đang gặp mặt riêng, thêm chị, không thoải mái đâu, muốn nói gì cũng không dám nói đúng chứ?”
“Bọn họ cũng chỉ là nói chị gái bác sĩ xinh đẹp cỡ nào các kiểu thôi.” Giang Lỗi nói, “Có gì không dám nói chứ.”
“Đệt.” Hứa Xuyên có hơi xấu hổ.
Mọi người đều vui vẻ cười.
“Được rồi, chị gọi xe về, mấy ngày nay chị đều chưa về nhà ăn cơm nữa, sắp mập rồi.” Đào Nhụy nói, “Với lại chị cũng sợ lỡ như nghe thấy chuyện xấu mấy đứa làm hay gì đó, không nói cho thầy Viên của mấy đứa cũng không được, nói rồi lại ảnh hưởng đến hữu nghị của chúng ta, đúng không?”
Mọi người cũng không giữ nữa, giúp Đào Nhụy gọi xe, nhìn xe chạy đu mới tiếp tục đi về phía trước.
“Tên kia chắc chắn chưa xong đâu.” Hồ Dật nói, “Lúc chúng ta vừa đi, tao quay đầu lại nhìn, gã ta cứ trừng mắt nhìn về phía này, dáng vẻ vô cùng tức giận.”
“Ai sợ gã ta chứ?” Hứa Xuyên khinh thường nói, “Chưa xong thì chưa xong thôi.”
“Dù sao quyết định xử phạt của chúng ta cũng chưa thông báo.” Từ Tri Phàm nói, “Thật sự chưa xong chúng ta lại ra tay vì chính nghĩa lần nữa.”
“À.” Hoắc Nhiên quay đầu nhìn Khấu Thầm, “Cậu nói với gia đình là phải gọi phụ huynh chưa?”
“Chờ cậu đi nói này.” Khấu Thầm nói, “Hôm nào cậu rãnh?”
“Ngày nào cũng được, xem thời gian của cậu đi.” Hoắc Nhiên nói.
“Vậy ngày mốt đi, lúc cậu đi thì gọi điện thoại cho tôi, tôi ra ngoài trước…” Khấu Thầm cầm điện thoại xem lịch, “Sau đó…”
“Khoan đã.” Hoắc Nhiên ngạc nhiên, “Cậu ra ngoài?”
“Nói nhảm.” Khấu Thầm nói, “Lỡ như ba tôi nổi điên không kiềm chế được thì sao? Tôi còn ở đó biểu diễn một một màn biến thành lạp xưởng à?”
Hoắc Nhiên bật cười: “Không đến mức đó đâu, thật sự, tôi chắc chắn có thể khiến ba cậu hiểu là cậu làm chuyện tốt mới đánh nhau, cố hết sức bảo đảm cậu không biến thành lạp xưởng.”
“Thật?” Khấu Thầm khoác tay lên trên vai Hoắc Nhiên, “Thật sự nhìn không ra đó nha Nhiên Nhiên.”
“Hả?” Hoắc Nhiên nhìn Khấu Thầm.
“Cậu thương tôi đến thế.” Khấu Thầm nói xong ngay cả ngừng lại một khoảnh khắc cũng không có, quay đầu sang vô cùng lưu loát hôn một cái lên trán của Hoắc Nhiên, “Chụt!”
Hoắc Nhiên đơ ra mấy giây mới gằn giọng chửi: “Cậu chết chắc rồi!”
Mấy người đi ở phía trước đều quay đầu lại, Từ Tri Phàm hỏi: “Ai?”
“Chụt mẹ nó chứ chụt, hôm nay tôi cho cậu biết cái gì gọi là chụt chụt!” Hoắc Nhiên tóm lấy cổ áo Khấu Thầm, kéo đến trước mặt mình, ở trên mặt Khấu Thầm bẹp bẹp một trận hôn, “Chụt! Chụt! Chụt!”
Bản thân cảm thấy giống như chạm phải tường.
Cả đám người đầu tiên là ngơ ra, sau đó thì bắt đầu cười điên cuồng không ngừng.
“Thế nào hả!” Hoắc Nhiên chùi miệng.
Cả người Khấu Thầm đều đang ngơ ngác, nhìn Hoắc Nhiên.
“Hỏi cậu đó?” Hoắc Nhiên nhướng mày.
Khấu Thầm vẫn nhìn Hoắc Nhiên chằm chằm, một lát sau mới nói: “Ầy đờ mờ.”
“Hả?” Hoắc Nhiên nhìn Khấu Thầm, có loại cảm giác vui sướng khi đánh thắng trận.
Khấu Thầm bỗng nhiên cười, cũng nhướng mày: “Quên chụp hình rồi.”
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro