Ngông Cuồng (Khinh Cuồng)

Chương 6

Vu Triết

2024-11-20 22:29:54

Dịch: LTLT

Nói thật, cái khung cảnh hai phe giằng co giương cung bạt kiếm ánh mắt tóe lửa như này, là một loại khung cảnh vô cùng nghiêm túc.

Hoắc Nhiên cực kỳ xác định trước khi Khấu Thầm mở miệng, cậu đã sẵn sàng cưỡng chế khó chịu xoay người rời đi nếu như đi không được vậy thì chỉ đành đánh một trận.

Nhưng lúc này cậu lại đột nhiên bật cười.

Thoáng cái cậu cười ra tiếng.

Còn dẫn Từ Tri Phàm thoát vai, cười còn vang hơn cậu.

Đây là chuyện vô cùng không nên, khiến mấy người khối 12 lập tức khó chịu.

“Kiếm chuyện phải không?” Hoa khôi lạnh mặt, nhưng mà tuy là Hoắc Nhiên và Từ Tri Phàm cười, nhưng cô ta vẫn tóm chính xác đầu xỏ không buông tha, nhìn Khấu Thầm chằm chằm.

Hoắc Nhiên không nhịn được quan sát bốn nam sinh kia, xác định đều có miệng, loại thời điểm này người phát ngôn khiêu khích chửi người nói lời hung hãn vẫn do hoa khôi đảm nhận, thực sự có hơi khó hiểu.

Nữ lão đại ở trường học bọn họ thật sự không thấy nhiều.

“Nhà vệ sinh xa quá.” Khấu Thầm nói vừa kéo lưng quần “Nếu mấy người tè xong thì đi, tham quan phải thu phí.”

“Mày là học sinh lớp nào?” Cuối cùng có một nam sinh mở miệng.

Khấu Thầm từ từ quay đầu lại, Hoắc Nhiên chỉ nhìn một bên mặt của Khấu Thầm cũng có thể nhìn ra được trên mặt cậu toàn là “Có phải da mày ngứa hay không, mày thế mà dám hỏi ông đây học lớp nào”.

“Lần sau khi gây hấn với người khác phải nghe ngóng rõ ràng trước.” Khấu Thầm không nhanh không chậm nói “Biết người biết ta, trăm trận trăm thắng.”

Mấy người học sinh kia không nói gì, đưa mắt nhìn nhau mấy cái, hình như có hơi do dự.

“Lớp 11 Văn 1.” Khấu Thầm thở dài “Khấu Thầm, nghe ngóng xong thì đến tìm tao là được, nếu không yên tâm để lại số điện thoại cho mày?”

“Đi.” Hoa khôi nhíu mày, lại nhìn chằm chằm Khấu Thầm, lôi cánh tay nữ sinh bên cạnh đi.

Nữ sinh kia bị cô ta kéo loạng choạng một cái.

Mấy người đó khi đi qua bên cạnh Hoắc Nhiên và Từ Tri Phàm, Hoắc Nhiên lại liếc nhìn nữ sinh bị hoa khôi lôi đi kia, dáng vẻ trông còn không xinh bằng hoa khôi, luôn cúi đầu chưa từng ngẩng đầu lên.

Hoắc Nhiên cũng thở dài, cậu biết có một vài nữ sinh thích ở cùng với nữ sinh mà ở một vài phương diện không bằng bọn họ, để làm nổi bật chính mình.

Sau khi mấy người kia đi khỏi, Từ Tri Phàm liếc mắt nhìn Khấu Thầm vẫn còn đang đứng bên tường cúi đầu nhìn đũng quần của mình, do dự vài giây: “Mày tè thiệt à?”

“Không.” Khấu Thầm cười, xoay người kéo quần lên “Tao đi vệ sinh xong mới đến đây, vốn dĩ không muốn qua lúc này, thấy hai cậu qua đây, tôi mới đi theo.”

“Hứa Xuyên đâu?” Từ Tri Phàm hỏi.

“Phòng y tế.” Khấu Thầm nói.

“Hử? Cậu ta bệnh rồi?” Hoắc Nhiên hỏi.

“Nó bệnh khỉ khô ấy.” Khấu Thầm chậc một tiếng “Học kỳ này phòng y tế có một chị gái bác sĩ vô cùng xinh đẹp, mấy tháng tiếp theo chắc là cả người từ trên xuống dưới của nó đều phải đau một lần.”

“…À.” Hoắc Nhiên cạn lời.

“Ra ngoài ăn cơm đi?” Khấu Thầm nhìn giờ trên điện thoại “Cũng sắp rồi.”

Hoắc Nhiên không kiềm được lấy điện thoại ra cũng nhìn giờ: “Má nó còn chưa đến 4 giờ, cậu lệch giờ nước nào hả…”

“Đói thì phải ăn chứ.” Khấu Thầm xoay người ngồi lên trên đống đá ở góc tường cạnh quỷ lâu “Hẹn người trước đi, hai người kêu Giang Lỗi Hồ Dật luôn.”

Từ Tri Phàm gửi tin nhắn trong group bảo Giang Lỗi Hồ Dật mau mau đến trường đi ăn cơm.

Hoắc Nhiên nhìn Khấu Thầm: “Mấy người lớp 12 đó, nếu như đến lớp tìm cậu thì làm sao đây?”

“Tìm thì tìm đi.” Khấu Thầm duỗi chân “Tôi nói chứ, cũng chỉ có kiểu trường chuyên cấp 3 của mấy cậu, loại người này mới có thể làm trùm trường, nếu như đổi là trường học trước kia của tôi, sớm đánh nhau rồi, còn cần một nữ sinh trái một câu phải một câu sao…”

Hoắc Nhiên không nói gì, Khấu Thầm lại vuốt cổ họng: “Kiếm chuyện đúng không, cút đi, không cút nắm đấm nhỏ đánh ngực mày đó.”

“Đệt.” Từ Tri Phàm bên cạnh buồn cười.

“Thật là.” Khấu Thầm khinh thường vẫy tay “Bọn họ muốn đến tìm tôi, tôi chờ bất cứ lúc nào, chỉ sợ không đến thôi.”

Bình thường Giang Lỗi rất không tích cực đến trường, vừa nghe có cơm ăn, dù là tiệc của Khấu Thầm, cũng bay nhanh kéo Hồ Dật đến đây.

Nhưng mà xem ra nhà Ngụy Siêu Nhân đúng là ở rất xa, mấy người bọn họ cùng nhau chui vào phòng y tế “cùng hộ” Hứa Xuyên một tiếng đồng hồ, Ngụy Siêu Nhân mới đến.

Vừa vào phòng y tế, cậu ta liền chỉ Hứa Xuyên: “Đi đi, đi ăn cơm thôi, sắp đến giờ rồi, còn giả vờ thì thành bệnh nan y đó.”

“Cút mẹ mày đi.” Hứa Xuyên đang ôm túi chườm nóng rầm rì đây nè, vừa nghe câu này, túi chườm nóng suýt chút nữa bóp nát “Con mẹ nó trong não mày chứa hạt táo hả!”

Chị gái bác sĩ lập tức bật cười: “Đi ăn cơm trước đi, chị cũng dọn dẹp chuẩn bị tan làm.”

Mấy người họ lập tức có hơi mất mặt, dù trước đó chị gái đã nhìn ra rồi, nhưng chỉ cần không nói toẹt ra, bọn họ còn có thể mặt dày ngồi chờ tiếp, bây giờ chợt bị Ngụy Siêu Nhân lột sạch… Hoắc Nhiên co giò chạy ra ngoài, đụng vào trên khung cửa loạng choạng.

Khấu Thầm đi theo đằng sau kéo cậu lại, cậu hất tay Khấu Thầm ra, thở dài.

Có điều tâm trạng của bọn họ rất nhanh liền khôi phục, dù sao bây giờ nhập thu rồi, con người dễ đói bụng, đặc biệt là khi nghe thấy chỗ sắp đi ăn là một quán buffet rất được.

Tuy Hoắc Nhiên vẫn ôm bất mãn đối với nhóm ba người, nhưng khi bọn họ gọi xe taxi đến, cậu vẫn giống như đám kia, vô cùng vui vẻ chui vào trong xe.

Quá vui vẻ, thế cho nên xe đã chạy được một lúc lâu cậu mới phát hiện ngồi bên cạnh cậu chính là Khấu Thầm.

“Sao cậu lại lên xe này?” Hoắc Nhiên sững người.

Từ Tri Phàm ngồi ở ghế lái phụ, ngồi ở sau chỉ có cậu và Khấu Thầm.

“Cậu đi hỏi Giang Lỗi ấy.” Khấu Thầm nói “Tôi muốn lên chiếc xe phía trước kia, chẳng phải chen không lại cậu ta sao.”

Hồ Dật chắc chắn bị Giang Lỗi lôi lên xe, Hoắc Nhiên cạn lời, cái loại vị giác húp canh bột ngọt cũng cảm thấy đắc ý của Giang Lỗi, cái tên không có phẩm vị gì vừa nghe có ăn liền xông lên đầu tiên!

“Thực ra ăn một bữa cơm không cần đến chỗ đắt như vậy.” Từ Tri Phàm ở đằng trước nói “Ăn bữa này xong tiền sinh hoạt hai tháng hết luôn rồi.”

“Mấy người chúng ta đều ăn rất được, chỉ có ăn buffet mới có thể hồi vốn thôi.” Khấu Thầm nói “Với lại tôi cầm thẻ nội bộ của chị tôi, có giảm giá.”

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Nói xong lại quay đầu nhìn Hoắc Nhiên: “Chính là chị con gái đó của tôi.”

“Cậu má nó ghi thù thiệt.” Hoắc Nhiên suýt chút nữa không kịp phản ứng vì sao Khấu Thầm nói câu này “Ấu trĩ.”

“Miệng thiếu đánh mới ấu trĩ.” Khấu Thầm nói “Sợ ma cũng ấu trĩ…”

Hoắc Nhiên quay mặt nhìn cậu.

“Chị cậu làm việc ở đó à?” Từ Tri Phàm kịp thời đánh tan giao tranh của hai người họ.

“Ừ.” Khấu Thầm gật đầu “Nhưng mà chị ấy làm hành chính.”

Hoắc Nhiên cũng không nói nữa, nhìn bên ngoài cửa sổ.

Cậu coi như đã phát hiện, Khấu Thầm là người mới gặp đã quen, với ai cũng đều có thể nói chuyện, ngay cả chém gió cũng mang ý cười, nếu như không có Từ Tri Phàm, không chừng Khấu Thầm với bác tài cũng có thể nói chuyện không phân tôi anh.

Thiệt là phiền.

Ồn ào.

Cái tên phản đồ Từ Tri Phàm!

Hoắc Nhiên nhíu mày ấn ngón trỏ xuống, đốt ngón tay vang lên một tiếng rắc.

Không chờ cậu ấn ngón tiếp theo, bên cạnh cũng vang lên một tiếng rắc.

Hoắc Nhiên liếc nhìn Khấu Thầm, điên à?

Cậu và Khấu Thầm nhìn nhau, lại ấn ngón giữa xuống, rắc.

Khấu Thầm cũng ấn ngón giữa, rắc.

“Quán ăn đó…” Từ Tri Phàm quay đầu lại “Quán ăn…”

Hoắc Nhiên ấn ngón áp út, rắc.

Khấu Thầm cũng ấn ngón áp út, rắc.

Ngón cái, rắc.

Cũng ngón cái, rắc.

“Hai đứa mày là học nhảy lớp phải không!” Từ Tri Phàm quay người ngồi ngay ngắn lại, lười để ý đến hai người bọn họ nữa.

Trận chiến vẫn đang tiếp tục.

Tuy không có chút ý nghĩa nào, nhưng cũng không thể thua.

Hoắc Nhiên đếm, sau khi ấn ngón út ngón cuối cùng vang lên, rắc, 19 tiếng.

Nhưng tiếng thứ 20 không có xuất hiện.

Khấu Thầm ấn pháo lép rồi.

Hoắc Nhiên lập tức đắc ý một trận, giơ nắm đấm lên, ở trước mặt Khấu Thầm mở tay ra, từ từ hoạt động.

Khấu Thầm mặt không thay đổi nhìn cậu, lại ấn ngón út một cái.

Vẫn không ra tiếng.

“Chặt đi.” Hoắc Nhiên nói.

“Đệt.” Khấu Thầm cúi đầu nhìn tay của mình, ngón út tay trái đỡ lấy lòng bàn tay tay phải lại ấn xuống.

Rắc.

Cuối cùng cũng vang lên.

“Tôi thay chứng cưỡng chế của tôi cảm ơn cậu.” Từ Tri Phàm ở đằng trước nới.

“Không cần khách sáo, đây là chuyện tôi nên làm.” Khấu Thầm nói.

Hoắc Nhiên để tay xuống, cậu nghe thấy giọng nói của Khấu Thầm có hơi sai sai, cảm thấy có chút nghiến răng nghiến lợi, Từ Tri Phàm cũng quay đầu lại.

“A…” Khấu Thầm sau khi nhịn 3 giây gào lên, vừa gào vừa cầm tay “Ngón tay đứt rồi…”

“Ấy ya!” Bác tài giật mình, vội vàng chạy xe sát bên đường.

Nói thật, nếu không phải Hoắc Nhiên nhìn thấy Khấu Thầm ấn cái cuối cùng, biết sức lực không nhỏ, lúc này nghe tiếng la của Khấu Thầm, cậu sẽ cảm thấy tên ngu ngốc này đang giả vờ.

Má nó gào quá khoa trương đi, cậu suýt chút nữa muốn nằm xuống sàn tìm thử xem có phải ngón tay rớt rồi hay không.

“Tôi xem thử.” Hoắc Nhiên đưa tay.

“Đừng đụng!” Khấu Thầm rụt tay về “Đau quá đệt đệt đệt… đau chết tôi rồi, ngón tay của tôi không nhúc nhích được rồi! Bác tài đi bệnh viện đi bệnh viện trước đi tôi sắp chết rồi…”

“Tôi xem thử!” Hoắc Nhiên rống lên, nắm lấy cổ tay của Khấu Thầm.

“Á…” Khấu Thầm vẫn còn la.

“Đừng gào nữa!” Hoắc Nhiên chỉ Khấu Thầm.

“… Đau quá đệt!” Khấu Thầm nói “Cậu xem cái gì? Xem được sao? Nếu không cậu thổi thử xem có thể nối xương cho tôi được hay không…”

“Đừng nhúc nhích.” Hoắc Nhiên cầm thật chặt cổ tay của Khấu Thầm, sau đó nắn ngón tay của cậu bình tĩnh kéo ra ngoài.

Khấu Thầm không biết là bởi vì đau hay là kinh ngạc, chớp mắt không lên tiếng, chỉ phát ra một tiếng “Á…” từ trong cổ họng.

Số mệnh chặn lại cổ họng của Khấu Thầm.

“Trật khớp.” Hoắc Nhiên thả lỏng ngón tay của Khấu Thầm, khớp tay đã trở lại vị trí cũ “Cậu động đậy thử xem, có phải không đau nữa không.”

Khấu Thầm nhìn Hoắc Nhiên chằm chằm, một lát sau, mới ngoắc ngoắc ngón út: “Đệt?”

Hoắc Nhiên mò mò trong ba lô, lấy ra một cuộn băng vải đàn hồi, quấn mấy vòng lên trên tay Khấu Thầm: “Được rồi, tối về đắp đá một chút, qua mấy ngày sẽ không còn cảm giác gì nữa, nếu như sưng lên không tan thì lại đi bệnh viện coi thử.”

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


“Chắc không vấn đề gì đâu.” Bác tài thở phào nhẹ nhõm “Tụi chú lúc nhỏ, trật khớp đều tự mình kéo về lại… Cháu rất lợi hại đó.”

“Nếu cậu ta không la thành bộ dạng đó cháu có thể nhanh hơn chút.” Hoắc Nhiên liếc Khấu Thầm “La đến độ cháu căng thẳng luôn.”

“Cảm ơn.” Khấu Thầm động đậy tay.

Bác tài tiếp tục chạy xe đến quán ăn, có lẽ là hồi nãy Khấu Thầm hét quá kinh tâm động phách, lúc này mọi người đều im lặng.

Một lúc lâu Khấu Thầm mới cảm khái nói: “Tôi thật sự không nhìn ra… Hoắc Nhiên cậu rất trâu bò đó.”

“Tôi cũng không nhìn ra cậu…” Hoắc Nhiên thở dài, không nói hết câu, dù gì Khấu Thầm bao ăn, trước đó còn giải vây cho tụi Hoắc Nhiên, ôm chuyện vào người.

Chỉ là… tuy hình ảnh đằng đằng sát khí muốn đi tè của Khấu Thầm ban nãy vẫn còn hiện rõ ràng trước mắt, Hoắc Nhiên vẫn sẽ nhịn không được nghĩ rằng, nếu như người ta thật sự đến tìm gây phiền phức, Khấu Thầm có thể sẽ bị đánh đến gào khóc nằm vật ra đất.

Tin đồn quả nhiên đều là tin đồn.

Sau khi đến quán ăn tìm bàn, Giang Lỗi ngồi xuống nói: “Trật khớp là chuyện nhỏ, lần trước tôi đi bộ đi phượt với Hoắc Nhiên, cái kiểu đi nửa tháng ấy, té xuống khe, trật khớp bả vai, nó một chân đạp lên trên ngực tôi, kéo cánh tay một cái, răng rắc!”

“Gãy rồi.” Khấu Thầm cau mày, ôm lấy tay trái của mình.

“Gãy con khỉ, xong rồi.” Giang Lỗi động đậy bả vai “Mấy tháng rồi, giờ một chút vấn đề cũng không có.”

“Tôi chỉ vì chuyện này đó.” Khấu Thầm nói “Lấy đồ ăn trước đã, lát nữa tôi phải viết một bài bút ký.”

Hoắc Nhiên đi dạo một vòng, cầm một dĩa đồ ăn quay lại, phát hiện Khấu Thầm không biết đã trở về bàn bên cạnh lúc nào, trước mặt chồng ba cái dĩa đã sạch bách, đang vui sướng ăn dĩa thứ tư.

“Rượu ở bên kia miễn phí sao?” Hồ Dật hỏi.

“Không để giá thì đều miễn phí.” Khấu Thầm nói “Nếu ông đi lấy cũng lấy cho tôi một chai đi.”

“Được.” Hồ Dật gật đầu, đứng lên đi lấy rượu.

Hoắc Nhiên có hơi phẫn nộ, chỉ với thời gian hai ngày, vậy mà nói chuyện với ba tên bạn thân bọn họ cũng có thể nói chuyện giống như người quen cũ.

Thứ chó.

“Hoắc Nhiên.” Khấu Thầm ăn xong, khi mọi người vẫn còn ăn, Khấu Thầm đã buông đũa xuống “Có phải cậu tham gia các loại câu lạc bộ bên ngoài gì đó hay không?”

“Không.” Hoắc Nhiên nói “Tôi chỉ tham gia câu lạc bộ đua xe đạp.”

“Vậy cậu đi bộ đi phượt đều là tự mình đi sao?” Khấu Thầm hỏi.

“Ừ.” Hoắc Nhiên cắn cánh gà nước một cái, nhắc đến những chuyện này, cậu vẫn bằng lòng nói chuyện “Có thể gặp người có kinh nghiệm, thì đi chung, không tìm được thì một mình.”

Khấu Thầm nhìn Giang Lỗi.

“Nó không tính, nó thuộc NPC của nhiệm vụ chính, không đi vòng qua được, không hoàn thành không cho qua màn.” Hoắc Nhiên nói.

Khấu Thầm mỉm cười: “Vậy cậu nói cho tôi nghe chút đi, phải mang mấy thứ cơ bản gì?”

“… Không phải tôi không chịu nói, cậu không có chút kinh nghiệm nào, tốt nhất đừng ra ngoài ba ngày.” Hoắc Nhiên nói “Cậu có thể bắt đầu từ picnic.”

“Tôi đã đi picnic ở công viên tiểu khu chỗ tôi mấy năm rồi.” Khấu Thầm nói “Kinh nghiệm picnic vô cùng đầy đủ.”

Hoắc Nhiên nhìn cậu, nhét một miếng thịt vào trong miệng.

“Lễ quốc khánh cậu chắc sẽ ra ngoài đúng không?” Khấu Thầm không từ bỏ “Cậu nói trang bị của cậu cho tôi là được rồi.”

“Lễ quốc khánh tôi đi thời gian dài, đồ nhiều…” Hoắc Nhiên còn chưa nói hết, đã bị Khấu Thầm ngắt lời.

“Dẫn tôi đi.” Khấu Thầm nói.

“Cái gì?” Hoắc Nhiên ngây người, một hồi sau mới hoàn hồn lại, vội vàng bổ sung “Tôi vẫn chưa quyết định thời gian…”

“Tôi sẽ không cản trở.” Khấu Thầm nói “Ngay cả Giang Lỗi cậu cũng có thể dẫn theo được, tôi mạnh hơn cậu ta nhiều.”

Mạnh hơn Giang Lỗi nhiều?

Hoắc Nhiên nhịn không được nhớ lại tiếng kêu thảm thiết như nát tan cõi lòng của Khấu Thầm trên xe taxi, dư âm vẫn còn văng vẳng bên tai.

Chưa chắc đâu.

Hoắc Nhiên thở dài, cậu là người sĩ diện, lời nói khiến Khấu Thầm moi ra, cưỡng ép chắp vá thực sự cũng không phải phong cách của cậu.

Chỉ có thể im lặng.

Nhưng đối với loại người mới gặp như đã quen thân không biết xấu hổ như Khấu Thầm mà nói, im lặng có lẽ tương đương với ừ ừ được.

Quốc khánh vẫn còn một khoảng thời gian, Hoắc Nhiên lựa chọn không suy nghĩ chuyện này nữa, ngẩng đầu nhìn đám người vừa ăn vừa nói chuyện bên cạnh.

“Tao luôn tưởng rằng quỷ lâu đó không ai dám đi.” Hứa Xuyên nói “Đám 12 vậy mà chạy đến đó chơi?”

“Bọn họ đến đó làm gì?” Hồ Dật hỏi.

“Hút thuốc? Tám chuyện?” Ngụy Siêu Nhân nói “Hôn nhau? Yêu đương tập thể?”

“Chuyện này nếu ở trường học tao lúc trước.” Khấu Thầm uống hớp rượu “Đó là thu phí bảo kê đấy, không có khả năng thứ hai.”

“Không thể nào?” Giang Lỗi giật mình “Trường chúng ta là trường trọng điểm thuộc đại học.”

“Đúng vậy, trường chuyên cấp 3 các ông nhiều quy định, không đánh nhau không chửi nhau.” Khấu Thầm nói “Cho nên mấy người kia chắc chắn là ở chỗ đó giải bài tập đó.”

Hoắc Nhiên không nói gì, trước đó thật sự cậu không nghĩ quá nhiều, giải bài tập là chuyện không thể, nhưng loại chuyện trốn hút thuốc trường chuyên cấp 3 cũng không hiếm thấy.

“Này, Khấu Thầm.” Giang Lỗi hỏi “Ông nói sôi nổi đến như vậy, lúc trước có phải từng thu phí bảo kê không, dù sao ngay cả giáo viên cũng đánh rồi.”

Khấu Thầm cười không nói, vẻ mặt cao thâm khó dò mày xem người lợi hại như tao có phải giả vờ rất tốt không.

Trong lúc Hoắc Nhiên đút một miếng thịt, Khấu Thầm vẫn mở miệng: “Haiz, tôi đắc tội quá nhiều người, không đi không được.”

Hoắc Nhiên sặc một cái, khó khăn nuốt miếng thịt trong miệng xuống.

Cái đồ vua giả ngầu!

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Ngông Cuồng (Khinh Cuồng)

Số ký tự: 0