Chương 63
Vu Triết
2024-11-20 22:29:54
Dịch: LTLT
Số lần Khấu Thầm bị gọi vào văn phòng không hề ít.
Từ nhỏ đến lớn cậu đều bị xếp vào trong nhóm học sinh “sau này sẽ tiến bộ”, văn phòng giáo viên, văn phòng thầy chủ nhiệm, văn phòng hiệu trưởng cậu đều rất quen thuộc, nhưng mà sau khi lên cấp 2 thì cậu không đi nữa.
Không phải không ai kêu cậu đi mà là cậu bắt đầu nhắm mắt làm ngơ với mệnh lệnh như này.
Lúc nể mặt thì cậu sẽ đi đến trước tòa nhà văn phòng rồi mới bỗng nhiên rẽ đi nhà vệ sinh hoặc là sân vận động, khi không nể mặt thì người ra lệnh còn chưa nói xong cậu đã đi mất rồi.
Hôm nay là lần đầu tiên cậu được gọi đến văn phòng chủ nhiệm mà tâm trạng thoải mái, bước chân nhẹ nhàng như vậy.
Hình như thầy chủ nhiệm có chuyện nhờ cậu.
Không, bọn cậu.
Cậu và Hoắc Nhiên.
Mặc dù chắc là ngẫu nhiên nhưng lúc này ai gặp phải đãi ngộ này thì người đó hẳn sẽ rất vui vẻ.
Trong văn phòng không có ai, chủ nhiệm dẫn bọn họ vào trong, bảo bọn họ ngồi xuống ghế sô pha.
“Uống chút trà không?” Thầy chủ nhiệm hỏi.
“Thanh niên mà uống trà gì chứ.” Lão Viên nói, “Các em ấy uống nước ngọt.”
“Ồ, nước ngọt cũng có.” Chủ nhiệm chỉ tủ lạnh, “Cola gì đấy, thầy Viên lấy giúp hai em ấy đi.”
Thầy Viên bước đến tủ lạnh ở góc văn phòng.
“Ấy, để em tự lấy, em tự lấy.” Hoắc Nhiên đứng bật dậy từ trên sô pha, giành chạy đến tủ lạnh trước lão Viên, “Lão Viên cũng ngồi đi.”
“Cocacola, cảm ơn.” Khấu Thầm vô cùng tự nhiên dựa vào ghế sô pha, quay đầu nhìn Hoắc Nhiên, “Thật ra thì chúng ta không cần khách sáo vậy đâu, còn gọi cả lão Viên mà.”
Hoắc Nhiên bỗng quay đầu lại bổ sung: “Thầy Viên!”
Lão Viên xua tay: “Thầy nghe cũng thấy không tự nhiên.”
Khấu Thầm cười he he một trận.
Hoắc Nhiên lấy hai chai cola, thầy chủ nhiệm thì pha trà uống với lão Viên.
“Chỗ của thầy có phải hơi hủ bại không vậy?” Khấu Thầm uống cola, lại nhìn ngày sản xuất, “Ban đầu còn tưởng rằng là đồ hôm hội thao còn thừa, nhưng thấy ngày sản xuất lại rất mới đó.”
“Văn phòng giáo viên cũng có tủ lạnh, phúc lợi của nhà trường.” Thầy chủ nhiệm nói, “Em muốn uống cũng có thể đến, nhưng mà đừng nói cho người khác biết, cung không đủ cầu đâu.”
Hoắc Nhiên và Khấu Thầm bật cười, khi chủ nhiệm không mắng người mặc dù chẳng có nụ cười nhưng cảm thấy không có hung dữ như bọn cậu tưởng tượng.
“Nói chuyện chính thôi.” Lão Viên uống một ngụm trà, “Hai học sinh này còn khá là có tính đại diện.”
“Ừ.” Thầy chủ nhiệm gật đầu, nhìn Khấu Thầm với Hoắc Nhiên, “Là thế này, hội học sinh có đưa ra một ý tưởng cho nhà trường, có liên quan đến lên sân thượng bày tỏ.”
“Sân thượng làm gì ạ?” Hoắc Nhiên ngẩn người.
“Nhảy lầu.” Khấu Thầm nhìn cậu, “Có phải cậu là đại diện của nhóm học sinh quê mùa không vậy? Bày tỏ trên sân thượng cũng không biết?”
“Ồ.” Hoắc Nhiên phản ứng lại, “Tôi là không kịp phản ứng.”
“Có phải cảm thấy trường chúng ta không có liên quan gì đến chuyện này đúng không?” Lão Viên hỏi, “Cho nên không kịp phản ứng.”
“Vâng.” Hoắc Nhiên gật đầu, “Chỉ cảm thấy nhà trường không thể đồng ý chuyện này thôi ạ.”
“Thấy chưa.” Lão Viên nhìn thầy chủ nhiệm, “Học sinh hoàn toàn không có lòng tin với chúng ta.”
“Nếu như nhà trường đồng ý làm hoạt động như thế này thì các em cảm thấy sẽ xuất hiện những nội dung gì?” Thầy chủ nhiệm hỏi.
“Chắc là tỏ tình ạ.” Khấu Thầm nói, “Nhất định có một người nào đó hét lớn tôi thích cậu các kiểu, dù sao thì hoạt động này tên là bày tỏ trên sân thượng mà.”
“Nếu như em lên sẽ nói gì?” Thầy chủ nhiệm hỏi tiếp.
“Em mới không thèm lên.” Khấu Thầm nói.
“Em sẽ lên chứ?” Thầy chủ nhiệm lại hỏi Hoắc Nhiên.
“Không ạ.” Hoắc Nhiên cười, “Nhưng em chắc chắn sẽ đi xem, em muốn nghe người khác nói cái gì.”
“Nói thẳng ra là đi hóng hớt.” Khấu Thầm nói.
Thầy chủ nhiệm nhìn lão Viên.
“Tôi sao? Tôi sẽ lên chứ.” Lão Viên khoanh tay, “Nếu như cho phép giáo viên lên.”
“Không phải, tôi không muốn hỏi cái này.” Thầy chủ nhiệm uống ngụm trà.
“Mấy em cảm thấy tổ chức hoạt động này, các bạn học sinh sẽ chào đón chứ?” Lão Viên hỏi, “Các em ấy có mong chờ không?”
“Chắc chắn có rồi ạ, năm ngoái hay là năm trước nữa, trường Thập nhất chẳng phải cũng tổ chức một lần sao, lúc đó biết bao trường khác hâm mộ. Mặc dù lần đó của bọn họ thời gian vô cùng ngắn, chỉ có mấy người lên.” Hoắc Nhiên nói, “Nhưng mà nếu như làm thành quy định chủ đề, chuyện này không được nói chuyện kia cũng không thể nói thì không cần phải nói, đoán chừng không một ai bằng lòng đi lên đâu ạ.”
“Ừ.” Lão Viên gật đầu, “Như vậy chẳng qua chỉ đi theo hình thức “khai sáng” mà thôi, quả thật không có ý nghĩa.”
“Cũng đừng gọi phụ huynh ạ.” Khấu Thầm nói, “Nếu như làm thật thì đừng để phụ huynh nhúng tay vào, phía dưới có một nhóm phụ huynh đứng… Dù sao nếu như ba em đứng ở dưới thì thầy có bắt em phải lên em cũng sẽ không lên.”
“Ý tưởng lần này của hội học sinh là muốn học sinh muốn nói gì thì nói.” Thầy chủ nhiệm nói, “Buổi họp phụ huynh lần trước của lớp các em mặc dù có giới hạn chủ đề, nhưng mọi người đều rất thích hình thức này, cho nên hội học sinh mới đề nghị tổ chức hoạt động này, nhà trường cũng sẽ suy nghĩ. Nhưng mà suy nghĩ của chúng ta chắc chắn phải nhiều hơn một chút, bao gồm sẽ có nội dung mang tính công kích hay không…”
“Cũng không phải học sinh tiểu học mà.” Khấu Thầm làm vẻ mặt không có vấn đề gì, “Bên trên viết là bày tỏ, cậu lên trên đó chửi người khác chẳng phải là thằng ngu sao? Người bình thường sẽ không làm như thế, nếu mà có vậy thật thì chuẩn bị người ở bên dưới cùng la ó đến khi tên đó xuống thì thôi, sợ con khỉ gì.”
Thầy chủ nhiệm nhìn cậu, bật cười.
“Thú vị đấy.” Lão Viên nói, “Anh tìm đứa nhỏ khác đến, không chắc có thể nghe thấy mấy câu như vầy đâu.”
“Vậy được, chúng ta tổng kết lại ý kiến của các em.” Thầy chủ nhiệm cười nói, “Các em hy vọng có hoạt động như thế này, nhưng mà từ chối phụ huynh tham gia, nhà trường tốt nhất là không hạn chế chủ đề và nội dung bày tỏ, đúng không?”
“Đúng ạ.” Hoắc Nhiên gật đầu.
“Cảm ơn các bạn học sinh.” Thầy chủ nhiệm gật đầu với các cậu, “Nếu như còn có ý kiến gì nữa thì có thể phản hồi cho lão Viên. Vì cuối cùng vẫn chưa có quyết định có làm hoạt động thế này không, cho nên mong các em giữ bí mật trước.”
Khi đi ra khỏi tòa nhà văn phòng, Khấu Thầm nhỏ giọng nói: “Này, quên mất chuyện quan trọng rồi.”
“Chuyện gì?” Hoắc Nhiên nhìn cậu.
“Chưa đòi phí bịt miệng.” Khấu Thầm nói, “Bảo giữ bí mật thì giữ bí mật à?”
“Vậy cậu đi đòi đi.” Hoắc Nhiên đứng lại, “Tôi ở đây chờ cậu.”
“Có phải cậu chơi xấu quá không vậy? Tôi đi đòi, cậu ở đây chờ hả?” Khấu Thầm nói.
“Được thôi.” Hoắc Nhiên xoay người đi về phía tòa nhà văn phòng, “Tôi đi cùng cậu.”
Vừa xoay người thì thầy chủ nhiệm đúng lúc từ trên lầu bước xuống, hỏi: “Sao thế? Còn có gì…”
“Không có ạ.” Khấu Thầm tóm lấy cổ áo của Hoắc Nhiên, kéo cậu về lại, “Em nói đi uống cola.”
“Lên trên lấy đi, không sao.” Thầy chủ nhiệm nói, “Lão Viên của em còn đang ở trên.”
“Không cần ạ.” Khấu Thầm lôi Hoắc Nhiên đổi phương hướng đi.
Hoắc Nhiên cũng không giãy ra, cười một hồi đi lùi về.
“Cậu rất dữ dội đó.” Sau khi Khấu Thầm kéo Hoắc Nhiên về bên đường thì đứng lại.
“Sao vậy?” Hoắc Nhiên cười chỉnh lại cổ áo, “Cậu nói tôi không đi cùng cậu, nên tôi đi đòi phí bịt miệng với cậu đó.”
“Đi thôi.” Khấu Thầm nói, “Đến căn tin chơi một lát.”
Trong căn tin có vài người của hội học sinh đang ăn, vừa ăn vừa tụ tập lại nhỏ giọng nói chuyện.
Lộ Hoan và Ngũ Hiểu Thần đều có ở đó, nhìn thấy hai cậu thì mỉm cười chào hỏi.
Khấu Thầm mua chút đồ ăn vặt và đồ uống, cùng Hoắc Nhiên tìm một cái bàn trống cách xa bọn họ ngồi xuống.
“Lộ Hoan thì cũng thôi đi, bình thường không nói chuyện.” Khấu Thầm nhỏ giọng nói, “Cái tên phản đồ Ngũ Hiểu Thần này, ngày nào cũng nhảy nhót vui vẻ trong tường nhà, thế mà chuyện này lại không lộ ra chút tin tức gì.”
“Không chừng đã nhận phí bịt miệng rồi.” Hoắc Nhiên cười nói.
“Này.” Khấu Thầm cầm túi đậu nhai rốp rốp, “Nếu như có thể làm hoạt động gào thét trên sân thượng, có thể bảo Giang Lỗi lên hét, Lộ Hoan tôi thích cậu!”
“Chắc chắn nó không dám, nó chỉ dám lên hét Từ Tri Phàm tao yêu mày, không dám hét Lộ Hoan tôi thích cậu đâu.” Hoắc Nhiên nói.
“Cái thằng hèn.” Khấu Thầm cười một hồi.
“Chẳng phải cậu cũng không tính lên đó sao?” Hoắc Nhiên nói.
“Tôi là không có gì để hét.” Khấu Thầm nói, “Tôi không có chuyện gì kìm nén đến mức phải có cơ hội này mới có thể xả ra, tôi muốn nói cái gì thì bình thường nói luôn rồi.”
“Ừ, tôi cũng cảm thấy không có gì để hét.” Hoắc Nhiên nghĩ một chút, “Nhưng tôi thật sự muốn nghe người khác nói, có phải tối thích hóng hớt lắm không?”
“Không.” Khấu Thầm nói, “Tôi thấy ai cũng sẽ thế này, muốn biết người khác đang nghĩ gì, tôi muốn phát minh một cái máy đọc suy nghĩ, tuyệt đối có thể thành người giàu nhất vũ trụ.”
“Trước tiên nạp tiền vào thẻ trường của tôi đi, nhà giàu.” Hoắc Nhiên nói.
“Nạp con khỉ.” Khấu Thầm lấy thẻ của mình ra, quăng trước mặt cậu, “Cầm xài đi.”
“Thẻ không à?” Hoắc Nhiên cầm thẻ quơ quơ.
“Nói gì vậy.” Khấu Thầm nói, “Sớm đã nạp rồi, chỉ chờ ngày ăn sạch thẻ của cậu, cậu lưu lạc đầu đường thôi.”
“Bị điên hả.” Hoắc Nhiên bật cười.
Bởi vì đã hứa với thầy chủ nhiệm và lão Viên, hai người nhịn không nói chuyện bày tỏ trên sân thượng cho nhóm bảy người biết, chỉ chờ nhà trường thông báo.
Nghe ý của thầy chủ nhiệm thì thật ra muốn một lần tổ chức hoạt động này, dù gì trường chuyên vẫn luôn “cởi mở đi đầu” so với các trường khác.
Nhịn cũng được nửa tháng thì có động tĩnh.
Giờ nghỉ sau tiết thứ hai, Ngụy Siêu Nhân đi nhà vệ sinh, khi trở về thì vẻ mặt phấn khởi.
“Tao mới thấy người của hội phụ huynh chuyển một cái poster lớn qua chỗ hội trường.” Ngụy Siêu Nhân khoa tay, “Lớn lắm, tao thấy cũng phải cao hai mét, vẫn chưa vẽ xong.”
“Poster gì?” Từ Tri Phàm hòi.
“Có thể là bày tỏ trên sân thượng.” Ngụy Siêu Nhân nằm sấp trên bàn, nhỏ giọng nói, “Gió thổi một cái tao có thấy chữ, người nói.”
“Cái gì người nói? “Hứa Xuyên ngẩn người.
“Mày có bị ngu không anh Xuyên.” Ngụy Siêu Nhân đang viết trên giấy, “Sân thượng, phần tiếp theo chẳng phải là người nói sao?”
“Trí thông minh của mày sao tự dưng cao như vậy?” Giang Lỗi không tin nổi nhìn cậu ta.
“Tao vẫn luôn cao như vậy.” Ngụy Siêu Nhân nói, “Mày đừng hòng kéo tao vào chung đội tầng một của mày.”
“Không phải.” Giang Lỗi nói, “Bây giờ mày mới là cùng tầng với tao.”
“Biến!” Ngụy Siêu Nhân trừng mắt.
“Bày tỏ trên sân thượng là gì?” Hồ Dật hỏi.
“Chính là đứng trên sân thượng hét ra lời trong lòng.” Hứa Xuyên giải thích cho cậu ta, “Có thể là nói với người nào đó, cũng có thể chỉ đơn giản nói chuyện mình muốn nói.”
“À.” Hồ Dật nghĩ, “Vậy tao lên đó hét nhé, dì ở cửa sổ số 3 của căn tin có đừng run tay nữa không, thịt đều bị dì ấy run hết rồi.”
Mọi người lập tức cười đến mức nằm sấp trên bàn.
Nhà trường đồng ý với đơn xin phép của hội học sinh, thông báo trong trường là hoạt động bày tỏ trên sân thượng sẽ tổ chức vào ba ngày sau.
Tin tức này vừa ra, cả trường đều sôi nổi, dù gì thì kỳ nghỉ mùa đông quá ngắn quá lộn xộn, hăng hái của mọi người không có chỗ để, hoạt động này nhận được hưởng ứng nhiệt liệt từ toàn trường.
Đây cũng là chuyện mà hội học sinh làm được lòng người nhất dạo gần đây, cho nên nhiệt tình của từng người đều dâng trào, poster làm rất xinh đẹp theo phong cách nước ngoài, người thiết kế chắc là fan của Mondrian, nền của poster là các loại hình học và đường thẳng ngang dọc thanh thoát, treo lên trên bức tường của nhà thi đấu từ xa cũng có thể nhìn thấy, nhưng mà bên trên không phải để chữ “bày tỏ trên sân thượng”.
Mà để, “tôi đứng trên sân thượng, tôi có lời muốn nói”.
Có lẽ là vì có thể để cho người tham gia có không gian phát huy lớn hơn, nhưng mà Hoắc Nhiên cảm thấy chuyện này không chừng là mưu kế của lão Viên, tránh cho mọi người bị hai chữ này ám thị, xuất hiện nhiều nội dung khiến phụ huynh khó chịu.
“Tôi đứng trên sân thượng.” Khấu Thầm chỉ poster đằng xa, “Thì tôi muốn bay lên rồi.”
“Vậy cậu đi bay một cái không?” Hoắc Nhiên hỏi.
“Không đâu.” Khấu Thầm nói, “Hai ngày nay tôi đang hướng dẫn Giang Lỗi bay, nó muốn lên đó hét, nhưng lại sợ khiến Lộ Hoan xấu hổ.”
“Vậy phải làm sao đây?” Hoắc Nhiên hỏi.
“Thì đừng nói thẳng là tôi thích cậu. Có thể nói là tôi rất coi trọng cậu, rất may mắn có thể gặp được nữ sinh như cậu.” Khấu Thầm nói, “Hy vọng cậu có thể mãi mãi có nụ cười xinh đẹp như này gì đó, gần giống thế, hai người họ sẽ không bị lúng túng.”
“Khấu Thầm.” Hoắc Nhiên giật mình nhìn cậu, “Tôi có một mong muốn.”
“Nói đi.” Khấu Thầm nói, “Anh trai giúp cậu thực hiện.”
“Với mấy chiêu này của cậu.” Hoắc Nhiên nói, “Tôi thật sự muốn xem khung cảnh cậu tỏ tình với người khác.”
Khấu Thầm cười nhưng không nói gì.
Hoắc Nhiên cũng không lên tiếng, trong đầu tưởng tượng thử Khấu Thầm với một nữ sinh…
Hình như không tưởng tượng ra được.
Còn tự dưng có hơi khó chịu.
Cảm giác này cậu không dám nói với Khấu Thầm, nói ra sẽ bị đánh.
Cậu cảm thấy giống như con chó nhỏ mình nuôi nhiều năm, bỗng nhiên có gì đó với một chú chó cái nào đó…
“Thôi bỏ đi.” Cậu nói, trong đầu ngừng tưởng tượng, trong lòng nói xin lỗi với nữ sinh không biết tên bị cậu ví thành chú chó cái.
“Chuyện này tôi không giúp cậu được.” Khấu Thầm tặc lưỡi, “Tôi chỉ nói vậy thôi, cậu đã bảo tôi đi thật, tôi chắc chắn không được… không được, không được, không được…”
“Tôi đã nói đừng chơi cái móc khóa ấy vào trời lạnh rồi mà.” Hoắc Nhiên nói, “Cậu xem, bây giờ thì không được rồi.”
Khấu Thầm ngẩn người một lúc lâu mới trừng Hoắc Nhiên: “Hoắc Nhiên, mẹ nó cậu đúng là người trong ngoài bất nhất nhất mà tôi từng nhìn thấy đó!”
Hoắc Nhiên cười đến ho khan luôn.
Khi Khấu Thầm nói một tràng không được cậu đã rất muốn cười rồi.
Hoạt động lên sân thượng cất cánh bắt đầu vào tiết thứ hai của buổi chiều, thật ra tiết đầu đã có không ít học sinh chuồn ra khỏi lớp chạy đến bốn phía nhà thi đấu giành chỗ có lợi trước.
Ví dụ như Hứa Xuyên và Từ Tri Phàm.
Hai tên này bình thường rất chững chạc, thế mà không đi học tiết đầu luôn, còn gửi ảnh vào trong nhóm chat, bọn họ đã xếp áo khoác thành một hình hộp đặt trên nóc phòng đựng dụng cụ thể dục cũ đối diện với nhà thi đấu cũ bỏ hoang chiếm chỗ sạch sẽ ở ngoài cùng.
“Vậy mà không gọi tụi mình!” Giang Lỗi tức giận nhìn điện thoại đang đặt giữa hai chân.
“Hai đứa nó ăn cơm xong đã đi rồi.” Hồ Dật nói.
“Vậy sao mày không nói?” Ngụy Siêu Nhân trừng cậu ta.
“Tao có biết hai chúng nó đi chiếm chỗ đâu.” Hồ Dật nói, “Bình thường chuyện vi phạm nội quy đều là mày với Giang Lỗi cùng nhau làm mà đúng không?”
“Vì sao mày gạt Khấu Thầm ra?” Giang Lỗi nói, “Khấu Thầm mới là đứa vi phạm nội quy nhất đó!”
Hồ Dật quay đầu nhìn Khấu Thầm: “Nó ngồi ở đây mà.”
“Tao không nói chuyện với mày được.” Giang Lỗi nhìn xung quanh, “Đm, có phải đi không ít người rồi không?”
Hoắc Nhiên cũng nhìn phòng học một vòng, phát hiện không phải đi không ít người, chắc là có không ít người hoàn toàn không đến, chẳng trách chú Tri Phàm với Hứa Xuyên muốn đi chiếm chỗ trước.
“Đi.” Khấu Thầm quăng sách đang cầm lên trên bàn, đứng lên đi ra bên ngoài.
Cậu vừa dẫn đầu thì hầu như toàn bộ người ở trong lớp đều đứng lên, trùng trùng điệp điệp đi về phía cửa phòng học.
Đi được mấy bước, có người nhìn về phía bên văn phòng, giật mình: “Đm, lão Viên đang nhìn kìa.”
Mọi người đều giật mình, cùng nhau nhìn qua, quả nhiên thấy lão Viên đang cầm ly trà đứng bên cửa sổ nhìn bọn họ. Mọi người lập tức đứng yên tại chỗ, không biết nên tiến hay nên lùi.
Lão Viên uống một ngụm trà, làm thư thế “suỵt” với bọn họ bên này, sau đó kéo rèm cửa sổ của văn phòng lên.
Người trong lớp lập tức phấn khởi trong im lặng vọt ra khỏi phòng học, lúc chạy đến tầng một, bọn họ phát hiện cả lớp Văn 3 đều đang ngồi trong lớp, Lương Mộc Lan đang uy nghiêm đứng trên bục giảng quét mắt nhìn học sinh trong lớp.
“Quá thảm rồi.” Giang Lỗi nhỏ giọng nói, “Chờ bọn họ ngồi thiền xong lúc chạy đến thì cũng không còn cây để trèo lên nữa đâu.”
Suy đoán của Giang Lỗi rất chính xác, tiết thứ hai khi hoạt động bắt đầu, mấy cây lớn đều bị người trèo lên đầy, bên cạnh cây nhỏ đều có người của hội học sinh đứng, sợ có người cây nhỏ cũng không tha.
“Hoạt động hôm nay, đầu tiên là muốn cảm ơn sự ủng hộ của nhà trường, cảm ơn sự cởi mở của các giáo viên cùng sự tin tưởng với chúng em!” Chủ tịch hội học sinh đứng trên sân thượng, vịn lan can hét lên.
“Nghe cũng rất rõ.” Hoắc Nhiên ngồi trên nóc phòng đựng dụng cụ, cùng quơ chân ngay ngắn với nhóm bảy người, “Không biết có sắp xếp người nào lên không, dù sao thì mấy người lên đầu tiên cũng hơi cần dũng khí.”
“Giang Lỗi lên đầu tiên đi!” Ngụy Siêu Nhân nói, “Vừa rồi sốt ruột quá nè.”
“Im mồm.” Giang Lỗi nhanh chóng quơ chân, “Bây giờ tao căng thẳng đến mức muốn đi tè.”
Mọi người đang vui vẻ, bên hội học sinh tuyên bố bắt đầu hoạt động, không biết bao nhiêu học sinh đang vây xung quanh cùng nhau đưa tay reo hò.
Vượt ngoài dự kiến của Hoắc Nhiên, trên sân thượng lập tức xuất hiện không ít người, vậy mà có nhiều người không sợ đứng lên đầu tiên như thế.
Khâm phục.
Khi người đầu tiên lên nói xuất hiện ở bên lan can sân thượng, nhóm bảy người cùng lúc phát ra tiếng ngạc nhiên: “Ôi đệt, Hà Hoa?”
Hà Hoa cúi đầu đứng bên cạnh lan can, tay nắm chặt lấy lan can, không biết là đang căng thẳng hay là sợ hãi.
Sau đó mọi người đều yên tĩnh lại, chị ấy cũng không nói gì, cứ cúi đầu, giống như đang niệm chú.
“Ngủ rồi à?” Khấu Thầm nhỏ giọng nói.
Lúc này Hà Hoa chợt ngẩng đầu, dựa vào lan can, dùng sức hét một tiếng: “Khấu Thầm!”
“Ấy đệt!” Khấu Thầm giật mình, ôm Hoắc Nhiên trốn ra sau.
—————–
Lảm nhảm: Nhiên Nhiên đã nghĩ đến như vậy rồi mà vẫn chưa nhận ra:)))))))) Hai đứa bây nên đi xem phim đọc truyện nhiều hơn đi:))))))))))) À mà sắp xuất hiện nhân vật khá quan trọng rồi nè:)))))
Số lần Khấu Thầm bị gọi vào văn phòng không hề ít.
Từ nhỏ đến lớn cậu đều bị xếp vào trong nhóm học sinh “sau này sẽ tiến bộ”, văn phòng giáo viên, văn phòng thầy chủ nhiệm, văn phòng hiệu trưởng cậu đều rất quen thuộc, nhưng mà sau khi lên cấp 2 thì cậu không đi nữa.
Không phải không ai kêu cậu đi mà là cậu bắt đầu nhắm mắt làm ngơ với mệnh lệnh như này.
Lúc nể mặt thì cậu sẽ đi đến trước tòa nhà văn phòng rồi mới bỗng nhiên rẽ đi nhà vệ sinh hoặc là sân vận động, khi không nể mặt thì người ra lệnh còn chưa nói xong cậu đã đi mất rồi.
Hôm nay là lần đầu tiên cậu được gọi đến văn phòng chủ nhiệm mà tâm trạng thoải mái, bước chân nhẹ nhàng như vậy.
Hình như thầy chủ nhiệm có chuyện nhờ cậu.
Không, bọn cậu.
Cậu và Hoắc Nhiên.
Mặc dù chắc là ngẫu nhiên nhưng lúc này ai gặp phải đãi ngộ này thì người đó hẳn sẽ rất vui vẻ.
Trong văn phòng không có ai, chủ nhiệm dẫn bọn họ vào trong, bảo bọn họ ngồi xuống ghế sô pha.
“Uống chút trà không?” Thầy chủ nhiệm hỏi.
“Thanh niên mà uống trà gì chứ.” Lão Viên nói, “Các em ấy uống nước ngọt.”
“Ồ, nước ngọt cũng có.” Chủ nhiệm chỉ tủ lạnh, “Cola gì đấy, thầy Viên lấy giúp hai em ấy đi.”
Thầy Viên bước đến tủ lạnh ở góc văn phòng.
“Ấy, để em tự lấy, em tự lấy.” Hoắc Nhiên đứng bật dậy từ trên sô pha, giành chạy đến tủ lạnh trước lão Viên, “Lão Viên cũng ngồi đi.”
“Cocacola, cảm ơn.” Khấu Thầm vô cùng tự nhiên dựa vào ghế sô pha, quay đầu nhìn Hoắc Nhiên, “Thật ra thì chúng ta không cần khách sáo vậy đâu, còn gọi cả lão Viên mà.”
Hoắc Nhiên bỗng quay đầu lại bổ sung: “Thầy Viên!”
Lão Viên xua tay: “Thầy nghe cũng thấy không tự nhiên.”
Khấu Thầm cười he he một trận.
Hoắc Nhiên lấy hai chai cola, thầy chủ nhiệm thì pha trà uống với lão Viên.
“Chỗ của thầy có phải hơi hủ bại không vậy?” Khấu Thầm uống cola, lại nhìn ngày sản xuất, “Ban đầu còn tưởng rằng là đồ hôm hội thao còn thừa, nhưng thấy ngày sản xuất lại rất mới đó.”
“Văn phòng giáo viên cũng có tủ lạnh, phúc lợi của nhà trường.” Thầy chủ nhiệm nói, “Em muốn uống cũng có thể đến, nhưng mà đừng nói cho người khác biết, cung không đủ cầu đâu.”
Hoắc Nhiên và Khấu Thầm bật cười, khi chủ nhiệm không mắng người mặc dù chẳng có nụ cười nhưng cảm thấy không có hung dữ như bọn cậu tưởng tượng.
“Nói chuyện chính thôi.” Lão Viên uống một ngụm trà, “Hai học sinh này còn khá là có tính đại diện.”
“Ừ.” Thầy chủ nhiệm gật đầu, nhìn Khấu Thầm với Hoắc Nhiên, “Là thế này, hội học sinh có đưa ra một ý tưởng cho nhà trường, có liên quan đến lên sân thượng bày tỏ.”
“Sân thượng làm gì ạ?” Hoắc Nhiên ngẩn người.
“Nhảy lầu.” Khấu Thầm nhìn cậu, “Có phải cậu là đại diện của nhóm học sinh quê mùa không vậy? Bày tỏ trên sân thượng cũng không biết?”
“Ồ.” Hoắc Nhiên phản ứng lại, “Tôi là không kịp phản ứng.”
“Có phải cảm thấy trường chúng ta không có liên quan gì đến chuyện này đúng không?” Lão Viên hỏi, “Cho nên không kịp phản ứng.”
“Vâng.” Hoắc Nhiên gật đầu, “Chỉ cảm thấy nhà trường không thể đồng ý chuyện này thôi ạ.”
“Thấy chưa.” Lão Viên nhìn thầy chủ nhiệm, “Học sinh hoàn toàn không có lòng tin với chúng ta.”
“Nếu như nhà trường đồng ý làm hoạt động như thế này thì các em cảm thấy sẽ xuất hiện những nội dung gì?” Thầy chủ nhiệm hỏi.
“Chắc là tỏ tình ạ.” Khấu Thầm nói, “Nhất định có một người nào đó hét lớn tôi thích cậu các kiểu, dù sao thì hoạt động này tên là bày tỏ trên sân thượng mà.”
“Nếu như em lên sẽ nói gì?” Thầy chủ nhiệm hỏi tiếp.
“Em mới không thèm lên.” Khấu Thầm nói.
“Em sẽ lên chứ?” Thầy chủ nhiệm lại hỏi Hoắc Nhiên.
“Không ạ.” Hoắc Nhiên cười, “Nhưng em chắc chắn sẽ đi xem, em muốn nghe người khác nói cái gì.”
“Nói thẳng ra là đi hóng hớt.” Khấu Thầm nói.
Thầy chủ nhiệm nhìn lão Viên.
“Tôi sao? Tôi sẽ lên chứ.” Lão Viên khoanh tay, “Nếu như cho phép giáo viên lên.”
“Không phải, tôi không muốn hỏi cái này.” Thầy chủ nhiệm uống ngụm trà.
“Mấy em cảm thấy tổ chức hoạt động này, các bạn học sinh sẽ chào đón chứ?” Lão Viên hỏi, “Các em ấy có mong chờ không?”
“Chắc chắn có rồi ạ, năm ngoái hay là năm trước nữa, trường Thập nhất chẳng phải cũng tổ chức một lần sao, lúc đó biết bao trường khác hâm mộ. Mặc dù lần đó của bọn họ thời gian vô cùng ngắn, chỉ có mấy người lên.” Hoắc Nhiên nói, “Nhưng mà nếu như làm thành quy định chủ đề, chuyện này không được nói chuyện kia cũng không thể nói thì không cần phải nói, đoán chừng không một ai bằng lòng đi lên đâu ạ.”
“Ừ.” Lão Viên gật đầu, “Như vậy chẳng qua chỉ đi theo hình thức “khai sáng” mà thôi, quả thật không có ý nghĩa.”
“Cũng đừng gọi phụ huynh ạ.” Khấu Thầm nói, “Nếu như làm thật thì đừng để phụ huynh nhúng tay vào, phía dưới có một nhóm phụ huynh đứng… Dù sao nếu như ba em đứng ở dưới thì thầy có bắt em phải lên em cũng sẽ không lên.”
“Ý tưởng lần này của hội học sinh là muốn học sinh muốn nói gì thì nói.” Thầy chủ nhiệm nói, “Buổi họp phụ huynh lần trước của lớp các em mặc dù có giới hạn chủ đề, nhưng mọi người đều rất thích hình thức này, cho nên hội học sinh mới đề nghị tổ chức hoạt động này, nhà trường cũng sẽ suy nghĩ. Nhưng mà suy nghĩ của chúng ta chắc chắn phải nhiều hơn một chút, bao gồm sẽ có nội dung mang tính công kích hay không…”
“Cũng không phải học sinh tiểu học mà.” Khấu Thầm làm vẻ mặt không có vấn đề gì, “Bên trên viết là bày tỏ, cậu lên trên đó chửi người khác chẳng phải là thằng ngu sao? Người bình thường sẽ không làm như thế, nếu mà có vậy thật thì chuẩn bị người ở bên dưới cùng la ó đến khi tên đó xuống thì thôi, sợ con khỉ gì.”
Thầy chủ nhiệm nhìn cậu, bật cười.
“Thú vị đấy.” Lão Viên nói, “Anh tìm đứa nhỏ khác đến, không chắc có thể nghe thấy mấy câu như vầy đâu.”
“Vậy được, chúng ta tổng kết lại ý kiến của các em.” Thầy chủ nhiệm cười nói, “Các em hy vọng có hoạt động như thế này, nhưng mà từ chối phụ huynh tham gia, nhà trường tốt nhất là không hạn chế chủ đề và nội dung bày tỏ, đúng không?”
“Đúng ạ.” Hoắc Nhiên gật đầu.
“Cảm ơn các bạn học sinh.” Thầy chủ nhiệm gật đầu với các cậu, “Nếu như còn có ý kiến gì nữa thì có thể phản hồi cho lão Viên. Vì cuối cùng vẫn chưa có quyết định có làm hoạt động thế này không, cho nên mong các em giữ bí mật trước.”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Khi đi ra khỏi tòa nhà văn phòng, Khấu Thầm nhỏ giọng nói: “Này, quên mất chuyện quan trọng rồi.”
“Chuyện gì?” Hoắc Nhiên nhìn cậu.
“Chưa đòi phí bịt miệng.” Khấu Thầm nói, “Bảo giữ bí mật thì giữ bí mật à?”
“Vậy cậu đi đòi đi.” Hoắc Nhiên đứng lại, “Tôi ở đây chờ cậu.”
“Có phải cậu chơi xấu quá không vậy? Tôi đi đòi, cậu ở đây chờ hả?” Khấu Thầm nói.
“Được thôi.” Hoắc Nhiên xoay người đi về phía tòa nhà văn phòng, “Tôi đi cùng cậu.”
Vừa xoay người thì thầy chủ nhiệm đúng lúc từ trên lầu bước xuống, hỏi: “Sao thế? Còn có gì…”
“Không có ạ.” Khấu Thầm tóm lấy cổ áo của Hoắc Nhiên, kéo cậu về lại, “Em nói đi uống cola.”
“Lên trên lấy đi, không sao.” Thầy chủ nhiệm nói, “Lão Viên của em còn đang ở trên.”
“Không cần ạ.” Khấu Thầm lôi Hoắc Nhiên đổi phương hướng đi.
Hoắc Nhiên cũng không giãy ra, cười một hồi đi lùi về.
“Cậu rất dữ dội đó.” Sau khi Khấu Thầm kéo Hoắc Nhiên về bên đường thì đứng lại.
“Sao vậy?” Hoắc Nhiên cười chỉnh lại cổ áo, “Cậu nói tôi không đi cùng cậu, nên tôi đi đòi phí bịt miệng với cậu đó.”
“Đi thôi.” Khấu Thầm nói, “Đến căn tin chơi một lát.”
Trong căn tin có vài người của hội học sinh đang ăn, vừa ăn vừa tụ tập lại nhỏ giọng nói chuyện.
Lộ Hoan và Ngũ Hiểu Thần đều có ở đó, nhìn thấy hai cậu thì mỉm cười chào hỏi.
Khấu Thầm mua chút đồ ăn vặt và đồ uống, cùng Hoắc Nhiên tìm một cái bàn trống cách xa bọn họ ngồi xuống.
“Lộ Hoan thì cũng thôi đi, bình thường không nói chuyện.” Khấu Thầm nhỏ giọng nói, “Cái tên phản đồ Ngũ Hiểu Thần này, ngày nào cũng nhảy nhót vui vẻ trong tường nhà, thế mà chuyện này lại không lộ ra chút tin tức gì.”
“Không chừng đã nhận phí bịt miệng rồi.” Hoắc Nhiên cười nói.
“Này.” Khấu Thầm cầm túi đậu nhai rốp rốp, “Nếu như có thể làm hoạt động gào thét trên sân thượng, có thể bảo Giang Lỗi lên hét, Lộ Hoan tôi thích cậu!”
“Chắc chắn nó không dám, nó chỉ dám lên hét Từ Tri Phàm tao yêu mày, không dám hét Lộ Hoan tôi thích cậu đâu.” Hoắc Nhiên nói.
“Cái thằng hèn.” Khấu Thầm cười một hồi.
“Chẳng phải cậu cũng không tính lên đó sao?” Hoắc Nhiên nói.
“Tôi là không có gì để hét.” Khấu Thầm nói, “Tôi không có chuyện gì kìm nén đến mức phải có cơ hội này mới có thể xả ra, tôi muốn nói cái gì thì bình thường nói luôn rồi.”
“Ừ, tôi cũng cảm thấy không có gì để hét.” Hoắc Nhiên nghĩ một chút, “Nhưng tôi thật sự muốn nghe người khác nói, có phải tối thích hóng hớt lắm không?”
“Không.” Khấu Thầm nói, “Tôi thấy ai cũng sẽ thế này, muốn biết người khác đang nghĩ gì, tôi muốn phát minh một cái máy đọc suy nghĩ, tuyệt đối có thể thành người giàu nhất vũ trụ.”
“Trước tiên nạp tiền vào thẻ trường của tôi đi, nhà giàu.” Hoắc Nhiên nói.
“Nạp con khỉ.” Khấu Thầm lấy thẻ của mình ra, quăng trước mặt cậu, “Cầm xài đi.”
“Thẻ không à?” Hoắc Nhiên cầm thẻ quơ quơ.
“Nói gì vậy.” Khấu Thầm nói, “Sớm đã nạp rồi, chỉ chờ ngày ăn sạch thẻ của cậu, cậu lưu lạc đầu đường thôi.”
“Bị điên hả.” Hoắc Nhiên bật cười.
Bởi vì đã hứa với thầy chủ nhiệm và lão Viên, hai người nhịn không nói chuyện bày tỏ trên sân thượng cho nhóm bảy người biết, chỉ chờ nhà trường thông báo.
Nghe ý của thầy chủ nhiệm thì thật ra muốn một lần tổ chức hoạt động này, dù gì trường chuyên vẫn luôn “cởi mở đi đầu” so với các trường khác.
Nhịn cũng được nửa tháng thì có động tĩnh.
Giờ nghỉ sau tiết thứ hai, Ngụy Siêu Nhân đi nhà vệ sinh, khi trở về thì vẻ mặt phấn khởi.
“Tao mới thấy người của hội phụ huynh chuyển một cái poster lớn qua chỗ hội trường.” Ngụy Siêu Nhân khoa tay, “Lớn lắm, tao thấy cũng phải cao hai mét, vẫn chưa vẽ xong.”
“Poster gì?” Từ Tri Phàm hòi.
“Có thể là bày tỏ trên sân thượng.” Ngụy Siêu Nhân nằm sấp trên bàn, nhỏ giọng nói, “Gió thổi một cái tao có thấy chữ, người nói.”
“Cái gì người nói? “Hứa Xuyên ngẩn người.
“Mày có bị ngu không anh Xuyên.” Ngụy Siêu Nhân đang viết trên giấy, “Sân thượng, phần tiếp theo chẳng phải là người nói sao?”
“Trí thông minh của mày sao tự dưng cao như vậy?” Giang Lỗi không tin nổi nhìn cậu ta.
“Tao vẫn luôn cao như vậy.” Ngụy Siêu Nhân nói, “Mày đừng hòng kéo tao vào chung đội tầng một của mày.”
“Không phải.” Giang Lỗi nói, “Bây giờ mày mới là cùng tầng với tao.”
“Biến!” Ngụy Siêu Nhân trừng mắt.
“Bày tỏ trên sân thượng là gì?” Hồ Dật hỏi.
“Chính là đứng trên sân thượng hét ra lời trong lòng.” Hứa Xuyên giải thích cho cậu ta, “Có thể là nói với người nào đó, cũng có thể chỉ đơn giản nói chuyện mình muốn nói.”
“À.” Hồ Dật nghĩ, “Vậy tao lên đó hét nhé, dì ở cửa sổ số 3 của căn tin có đừng run tay nữa không, thịt đều bị dì ấy run hết rồi.”
Mọi người lập tức cười đến mức nằm sấp trên bàn.
Nhà trường đồng ý với đơn xin phép của hội học sinh, thông báo trong trường là hoạt động bày tỏ trên sân thượng sẽ tổ chức vào ba ngày sau.
Tin tức này vừa ra, cả trường đều sôi nổi, dù gì thì kỳ nghỉ mùa đông quá ngắn quá lộn xộn, hăng hái của mọi người không có chỗ để, hoạt động này nhận được hưởng ứng nhiệt liệt từ toàn trường.
Đây cũng là chuyện mà hội học sinh làm được lòng người nhất dạo gần đây, cho nên nhiệt tình của từng người đều dâng trào, poster làm rất xinh đẹp theo phong cách nước ngoài, người thiết kế chắc là fan của Mondrian, nền của poster là các loại hình học và đường thẳng ngang dọc thanh thoát, treo lên trên bức tường của nhà thi đấu từ xa cũng có thể nhìn thấy, nhưng mà bên trên không phải để chữ “bày tỏ trên sân thượng”.
Mà để, “tôi đứng trên sân thượng, tôi có lời muốn nói”.
Có lẽ là vì có thể để cho người tham gia có không gian phát huy lớn hơn, nhưng mà Hoắc Nhiên cảm thấy chuyện này không chừng là mưu kế của lão Viên, tránh cho mọi người bị hai chữ này ám thị, xuất hiện nhiều nội dung khiến phụ huynh khó chịu.
“Tôi đứng trên sân thượng.” Khấu Thầm chỉ poster đằng xa, “Thì tôi muốn bay lên rồi.”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
“Vậy cậu đi bay một cái không?” Hoắc Nhiên hỏi.
“Không đâu.” Khấu Thầm nói, “Hai ngày nay tôi đang hướng dẫn Giang Lỗi bay, nó muốn lên đó hét, nhưng lại sợ khiến Lộ Hoan xấu hổ.”
“Vậy phải làm sao đây?” Hoắc Nhiên hỏi.
“Thì đừng nói thẳng là tôi thích cậu. Có thể nói là tôi rất coi trọng cậu, rất may mắn có thể gặp được nữ sinh như cậu.” Khấu Thầm nói, “Hy vọng cậu có thể mãi mãi có nụ cười xinh đẹp như này gì đó, gần giống thế, hai người họ sẽ không bị lúng túng.”
“Khấu Thầm.” Hoắc Nhiên giật mình nhìn cậu, “Tôi có một mong muốn.”
“Nói đi.” Khấu Thầm nói, “Anh trai giúp cậu thực hiện.”
“Với mấy chiêu này của cậu.” Hoắc Nhiên nói, “Tôi thật sự muốn xem khung cảnh cậu tỏ tình với người khác.”
Khấu Thầm cười nhưng không nói gì.
Hoắc Nhiên cũng không lên tiếng, trong đầu tưởng tượng thử Khấu Thầm với một nữ sinh…
Hình như không tưởng tượng ra được.
Còn tự dưng có hơi khó chịu.
Cảm giác này cậu không dám nói với Khấu Thầm, nói ra sẽ bị đánh.
Cậu cảm thấy giống như con chó nhỏ mình nuôi nhiều năm, bỗng nhiên có gì đó với một chú chó cái nào đó…
“Thôi bỏ đi.” Cậu nói, trong đầu ngừng tưởng tượng, trong lòng nói xin lỗi với nữ sinh không biết tên bị cậu ví thành chú chó cái.
“Chuyện này tôi không giúp cậu được.” Khấu Thầm tặc lưỡi, “Tôi chỉ nói vậy thôi, cậu đã bảo tôi đi thật, tôi chắc chắn không được… không được, không được, không được…”
“Tôi đã nói đừng chơi cái móc khóa ấy vào trời lạnh rồi mà.” Hoắc Nhiên nói, “Cậu xem, bây giờ thì không được rồi.”
Khấu Thầm ngẩn người một lúc lâu mới trừng Hoắc Nhiên: “Hoắc Nhiên, mẹ nó cậu đúng là người trong ngoài bất nhất nhất mà tôi từng nhìn thấy đó!”
Hoắc Nhiên cười đến ho khan luôn.
Khi Khấu Thầm nói một tràng không được cậu đã rất muốn cười rồi.
Hoạt động lên sân thượng cất cánh bắt đầu vào tiết thứ hai của buổi chiều, thật ra tiết đầu đã có không ít học sinh chuồn ra khỏi lớp chạy đến bốn phía nhà thi đấu giành chỗ có lợi trước.
Ví dụ như Hứa Xuyên và Từ Tri Phàm.
Hai tên này bình thường rất chững chạc, thế mà không đi học tiết đầu luôn, còn gửi ảnh vào trong nhóm chat, bọn họ đã xếp áo khoác thành một hình hộp đặt trên nóc phòng đựng dụng cụ thể dục cũ đối diện với nhà thi đấu cũ bỏ hoang chiếm chỗ sạch sẽ ở ngoài cùng.
“Vậy mà không gọi tụi mình!” Giang Lỗi tức giận nhìn điện thoại đang đặt giữa hai chân.
“Hai đứa nó ăn cơm xong đã đi rồi.” Hồ Dật nói.
“Vậy sao mày không nói?” Ngụy Siêu Nhân trừng cậu ta.
“Tao có biết hai chúng nó đi chiếm chỗ đâu.” Hồ Dật nói, “Bình thường chuyện vi phạm nội quy đều là mày với Giang Lỗi cùng nhau làm mà đúng không?”
“Vì sao mày gạt Khấu Thầm ra?” Giang Lỗi nói, “Khấu Thầm mới là đứa vi phạm nội quy nhất đó!”
Hồ Dật quay đầu nhìn Khấu Thầm: “Nó ngồi ở đây mà.”
“Tao không nói chuyện với mày được.” Giang Lỗi nhìn xung quanh, “Đm, có phải đi không ít người rồi không?”
Hoắc Nhiên cũng nhìn phòng học một vòng, phát hiện không phải đi không ít người, chắc là có không ít người hoàn toàn không đến, chẳng trách chú Tri Phàm với Hứa Xuyên muốn đi chiếm chỗ trước.
“Đi.” Khấu Thầm quăng sách đang cầm lên trên bàn, đứng lên đi ra bên ngoài.
Cậu vừa dẫn đầu thì hầu như toàn bộ người ở trong lớp đều đứng lên, trùng trùng điệp điệp đi về phía cửa phòng học.
Đi được mấy bước, có người nhìn về phía bên văn phòng, giật mình: “Đm, lão Viên đang nhìn kìa.”
Mọi người đều giật mình, cùng nhau nhìn qua, quả nhiên thấy lão Viên đang cầm ly trà đứng bên cửa sổ nhìn bọn họ. Mọi người lập tức đứng yên tại chỗ, không biết nên tiến hay nên lùi.
Lão Viên uống một ngụm trà, làm thư thế “suỵt” với bọn họ bên này, sau đó kéo rèm cửa sổ của văn phòng lên.
Người trong lớp lập tức phấn khởi trong im lặng vọt ra khỏi phòng học, lúc chạy đến tầng một, bọn họ phát hiện cả lớp Văn 3 đều đang ngồi trong lớp, Lương Mộc Lan đang uy nghiêm đứng trên bục giảng quét mắt nhìn học sinh trong lớp.
“Quá thảm rồi.” Giang Lỗi nhỏ giọng nói, “Chờ bọn họ ngồi thiền xong lúc chạy đến thì cũng không còn cây để trèo lên nữa đâu.”
Suy đoán của Giang Lỗi rất chính xác, tiết thứ hai khi hoạt động bắt đầu, mấy cây lớn đều bị người trèo lên đầy, bên cạnh cây nhỏ đều có người của hội học sinh đứng, sợ có người cây nhỏ cũng không tha.
“Hoạt động hôm nay, đầu tiên là muốn cảm ơn sự ủng hộ của nhà trường, cảm ơn sự cởi mở của các giáo viên cùng sự tin tưởng với chúng em!” Chủ tịch hội học sinh đứng trên sân thượng, vịn lan can hét lên.
“Nghe cũng rất rõ.” Hoắc Nhiên ngồi trên nóc phòng đựng dụng cụ, cùng quơ chân ngay ngắn với nhóm bảy người, “Không biết có sắp xếp người nào lên không, dù sao thì mấy người lên đầu tiên cũng hơi cần dũng khí.”
“Giang Lỗi lên đầu tiên đi!” Ngụy Siêu Nhân nói, “Vừa rồi sốt ruột quá nè.”
“Im mồm.” Giang Lỗi nhanh chóng quơ chân, “Bây giờ tao căng thẳng đến mức muốn đi tè.”
Mọi người đang vui vẻ, bên hội học sinh tuyên bố bắt đầu hoạt động, không biết bao nhiêu học sinh đang vây xung quanh cùng nhau đưa tay reo hò.
Vượt ngoài dự kiến của Hoắc Nhiên, trên sân thượng lập tức xuất hiện không ít người, vậy mà có nhiều người không sợ đứng lên đầu tiên như thế.
Khâm phục.
Khi người đầu tiên lên nói xuất hiện ở bên lan can sân thượng, nhóm bảy người cùng lúc phát ra tiếng ngạc nhiên: “Ôi đệt, Hà Hoa?”
Hà Hoa cúi đầu đứng bên cạnh lan can, tay nắm chặt lấy lan can, không biết là đang căng thẳng hay là sợ hãi.
Sau đó mọi người đều yên tĩnh lại, chị ấy cũng không nói gì, cứ cúi đầu, giống như đang niệm chú.
“Ngủ rồi à?” Khấu Thầm nhỏ giọng nói.
Lúc này Hà Hoa chợt ngẩng đầu, dựa vào lan can, dùng sức hét một tiếng: “Khấu Thầm!”
“Ấy đệt!” Khấu Thầm giật mình, ôm Hoắc Nhiên trốn ra sau.
—————–
Lảm nhảm: Nhiên Nhiên đã nghĩ đến như vậy rồi mà vẫn chưa nhận ra:)))))))) Hai đứa bây nên đi xem phim đọc truyện nhiều hơn đi:))))))))))) À mà sắp xuất hiện nhân vật khá quan trọng rồi nè:)))))
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro