Ngông Cuồng (Khinh Cuồng)

Chương 72

Vu Triết

2024-11-20 22:29:54

Dịch: LTLT

Khí thế mở màn của Văn 1 rất dữ dội, chưa được mấy phút đã khiến quần chúng sôi nổi. Rất nhiều người đều đang chờ Lý 1 tiêu diệt hạt giống cuối cùng của ban xã hội, đặc biệt hạt giống này còn vì rút được phiếu trống nên mới vào được vòng hai.

Nhưng không ngờ rằng Lý 1 được coi như là đội mạnh vậy mà mới bắt đầu đã rơi vào tình trạng bị áp đảo, khán giả lập tức phấn khích.

Có người quay lại cổ vũ cho Văn 1, có người tiếp tục cổ động cho ban tự nhiên, đứng ở bên sân hò hét các kiểu chiến thuật vị trí di chuyển, đội cổ vũ cũng đã hoàn toàn lộn xộn, chỉ lo cùng nhau hét lên và vung vẫy lung tung đồ trong tay.

Sau khi Hoắc Nhiên đưa bóng vào rổ ở một độ khó cao thì điểm số đã là 11, Lý 1 vẫn chưa vào được trái nào.

Lý 1 hô tạm ngừng.

Hoắc Nhiên cho rằng các cậu cũng nên kêu tạm ngừng, bây giờ cả đội Văn 1 đều đang sung sức, nếu như không cần một lúc tạm ngừng để bình tĩnh lại thì sau đó các cậu thật sự không chơi dễ dàng như vậy được nữa.

Từ Tri Phàm đứng ở bên sân, các cậu vừa bước đến đã mỉm cười nói: “Thắng chắc rồi.”

“Cũng được.” Hoắc Nhiên rời khỏi sân bóng thì đã ôn hòa không ít.

Ngũ Hiểu Thần và mấy nữ sinh chạy đến đưa nước và khăn.

Lúc này có hơi chảy mồ hôi, nhưng không khát lắm, có điều các cậu đều nhận nước, đã hô tạm ngừng thì cũng phải làm cho tới, cho có cảm giác nghiêm túc.

Hoắc Nhiên cầm chai nước vừa định vặn nắp ra thì Đường Duy bỗng nhiên lại đưa tay đến đổi chai nước trong tay cậu cho Giang Lỗi.

“Sao thế?” Giang Lỗi không hiểu gì hết hỏi.

“Không sao cả.” Đường Duy cười, nói xong thì mấy nữ sinh đã chạy mất rồi.

“Sao vậy?” Giang Lỗi giơ chai nước lên, “Bây giờ tao không dám uống nữa rồi! Có phải có độc không?”

Hoắc Nhiên cũng mù mịt.

“Uống của mày đi.” Từ Tri Phàm nói, “Chắc là chỉ lấy hai chai nắp đỏ đến đây, những chai còn lại đều là nắp trắng.”

Lúc này Hoắc Nhiên mới chú ý đến nước được đem tới đây có hai loại, chai mà cậu với Khấu Thầm đang cầm đều là nắp màu đỏ, cậu nhìn Khấu Thầm.

Khấu Thầm đang ngửa cổ uống nước, vừa uống vừa cười với cậu.

Hoắc Nhiên cũng cười, dời tầm mắt đi.

Cổ áo đồng phục của Khấu Thầm có hơi lệch, cậu không thể chịu được chứng OCD phát tác, cực kỳ muốn đưa tay kéo lại cho Khấu Thầm, nhưng tất cả khán giả bên cạnh đều đang nhìn về phía này, còn có người đang hét ý kiến chiến thuật về phía các cậu, cậu thật sự không tiện đưa tay ra.

Cuối cùng vẫn không nhịn được: “Cậu kéo áo lại đi.”

“Hửm?” Khấu Thầm đặt chai nước qua bên cạnh, nắm lấy vạt áo bên dưới tùy ý kéo mấy cái, sau đó hỏi, “Lát nữa vẫn chơi như vậy sao? Bọn họ có thay người không?”

Kéo mấy cái hoàn toàn không thay đổi được trạng thái cổ áo đang bị lệch của Khấu Thầm, nhưng mà Khấu Thầm đã đột ngột đổi chủ đề, Hoắc Nhiên cũng không tiện nói tiếp, sẽ có vẻ là mình cực kỳ có bệnh.

“Bây giờ sẽ không thay, mấy người bọn họ vẫn chưa có sai lầm gì, thể lực cũng không có vấn đề.” Hoắc Nhiên nhìn đồng đội, “Chúng ta cũng không có gì đáng để thay, vẫn chơi theo nhịp độ vừa rồi là được.”

“Vừa rồi tụi tao chơi cũng được đúng không?” Ngụy Siêu Nhân hỏi.

“Tao là không muốn chửi.” Hoắc Nhiên nói, “Nếu như không kìm chế thì từng động tác của tụi mày đều có thể khiến tao chửi 10 phút… Nhưng mà chơi vầy rất tốt rồi, nếu như chơi không tốt thì sao có thể đè Lý 1 đến bây giờ vẫn còn là một quả trứng chứ.”

Mọi người đều bật cười.

“Mệt không?” Hứa Xuyên hỏi, “Nếu thay người, tạm ngừng gì đó thì ra hiệu cho Từ Tri Phàm, nó đi kêu.”

“Ừ.” Hoắc Nhiên gật đầu, “Trạng thái bây giờ rất tốt.”

“Tao chơi hết trận cũng chẳng thấy mệt, chỉ cần đội trưởng Hoắc đừng cứ chửi tao hoài.” Khấu Thầm nói.

“Cậu kéo cổ áo lại cho ngay coi!” Hoắc Nhiên xoay đầu nhìn Khấu Thầm, cuối cùng vẫn không nhịn được, “Tôi sợ chứng OCD của tôi không khỏi, lát nữa ra sân không phát huy bình thường được.”

“Đệt?” Khấu Thầm giật mình, nhưng vẫn nhanh chóng kéo cổ áo, “Như vậy được chưa?”

“… Được rồi.” Hoắc Nhiên thở phào nhẹ nhõm.

“Ây ya, mẹ nó, yêu cầu của cậu cao thật đó.” Khấu Thầm ở đằng sau cậu, khoác cánh tay về phía trước, ôm vai rồi dán sát lưng cậu, “Quần áo lệch cũng muốn quản, lát nữa tôi lên rổ một cái thì nó lại lệch nữa.”

Hoắc Nhiên không lên tiếng, động tác này của Khấu Thầm đã kéo hết ánh mắt của các nữ sinh qua bên đây rồi, thậm chí cậu còn có thể nhìn thấy vài nữ sinh đang giơ điện thoại quay phim đều đưa tay quẹt quẹt trên màn hình, rõ ràng là đang phóng to hình ảnh.

Ngay lập tức cậu liền cảm thấy nhiệt độ cơ thể của Khấu Thầm bốc cháy từ trên lưng và vai.

Vào lúc tai cậu sắp bị đốt cháy thì tiếng còi của trọng tài kịp thời vang lên, cậu vội vàng nói: “Ra sân, duy trì nhịp độ vừa rồi.”

Mọi người đứng thành vòng tròn cùng nhau hô: “Cố lên!”

Khấu Thầm còn dựa ở trên người Hoắc Nhiên, hét lên bên tai cậu: “Cố lên!”

“Tránh ra!” Hoắc Nhiên vừa đi ra sân vừa kéo cánh tay Khấu Thầm, tiếng hét vừa rồi suýt nữa khiến lỗ tai của cậu điếc luôn, thế lửa cũng bị Khấu Thầm dập tắt.

“Ừm, lớp bọn họ phát bóng sao?” Khấu Thầm đáp một tiếng, nhưng mà không có buông tay, cứ ôm cậu từ phía sau như thế, hai người cùng nhau di chuyển sắp đến giữa sân rồi, trọng tài cũng nhìn qua bên này, lúc này Khấu Thầm mới rút cánh tay về.

“Phải” Hoắc Nhiên nói.

Lúc Khấu Thầm ôm Hoắc Nhiên đi vào trong sân, cậu có thể nghe thấy bên trong tiếng hô cố lên có kèm theo tiếng cười và tiếng la hét, đều là vì động tác này của cậu mà vang lên.

Cậu cũng không cố ý muốn làm như vậy, thật ra cậu vẫn có hơi căng thẳng.

Trước đây, dù có thi đấu gì cậu đều rất ít khi tham gia, bây giờ tất cả tiếng la hét, tiếng cố lên, tiếng thét, tiếng vỗ tay, tiếng huýt sáo của mọi người đều vì mấy người bọn họ. Dù là bình thường cậu không quan tâm gì hết nhưng vẫn căng thẳng, suy cho cùng đây là thi đấu, có thắng có thua, cậu còn nói là phải cho Hoắc Nhiên nở mày nở mặt.

Nhưng mà ở bên cạnh Hoắc Nhiên thì cậu có thể bình tĩnh. Khi ra sân thi đấu, Hoắc Nhiên mở miệng, dù là chửi người, cậu cũng lập tức có thể tập trung tinh thần, sục sôi ý chí chiến đấu.

Hoắc Nhiên giống như đồ sạc pin biết xoạc chân ấy.

Còn về việc vì sao Hoắc Nhiên lại cho cậu cảm giác như vậy, rất rõ ràng, bởi vì thực lực của Hoắc Nhiên quá mạnh.

Mấy người Lý 1, đặc biệt là hai người trong đội bóng rổ trường, cái cảm giác khẩn trương và bị áp bách khi đối diện Hoắc Nhiên của bọn họ, ngay cả Khấu Thầm còn có thể cảm nhận được.

Cậu nhìn chằm chằm Hoắc Nhiên nạp mấy giây pin, Hoắc Nhiên chợt biến mất trong tầm mắt cậu, ngay sau đó cậu nghe thấy tiếng quát to của Hoắc Nhiên: “Khấu Thầm, nếu cậu không muốn di chuyển thì mẹ nó ra sân cho bố!”

Giọng điệu vô cùng gắt gỏng, oai phong, hung dữ.

Khấu Thầm vội vàng di chuyển, không thèm nhìn, trước tiên cứ chạy vội mấy bước về phía giọng nói Hoắc Nhiên truyền đến, sau đó mới lướt mắt nhìn tình hình xung quanh.

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Người của Lý 1 đã ép toàn bộ đến sân phía trước, Cao Kiệt dẫn bóng từ giữa sân xông thẳng đến vạch ba điểm.

Xem ra, trong một lát tạm ngừng ấy, lớp bọn họ đã chỉnh đốn lại sĩ khí rồi.

Khi Mã Hách đón bóng, chuẩn bị nhảy lên ném rổ, Khấu Thầm biết rằng có lẽ mình không chỉ sắp bị mắng mà sợ là còn phải bị đánh nữa.

Bởi vì cậu chậm nửa nhịp, phòng thủ để lọt người nên Mã Hách tìm được cơ hội.

Khấu Thầm vọt lên từ bên hông Mã Hách, cú nhảy này là cậu dốc hết sức lực, cậu có thể đếm được trên đỉnh đầu Mã Hách có hai cái xoáy… Nhưng vẫn chậm một chút, bóng của Mã Hách đã rời khỏi tay, cánh tay của cậu vung vào không trung.

Bóng vào rồi.

Đội cổ vũ của Lý 1 lập tức trào dâng như sóng lớn, vừa hét vừa nhảy lên.

“Mẹ nó cậu ngủ gật à?” Chưa đến một giây Hoắc Nhiên đã đến trước mặt Khấu Thầm, chóp mũi gần như sắp đâm vào mặt cậu.

“Tôi…” Khấu Thầm không biết nên nói gì, lúc này cậu cũng rất buồn bực.

Hoắc Nhiên chợt tiến đến, trán đập một phát thật mạnh lên trên trán cậu.

Âm lượng tiếng thét của nữ sinh bên sân từ sự im lặng vì vừa mới mất điểm nháy mắt tăng vọt lên hai quãng tám.

“Tỉnh chưa hả?” Hoắc Nhiên trừng Khấu Thầm.

“Tỉnh rồi.” Khấu Thầm nói.

“Không thể để bọn họ dâng khí thế lên cậu có hiểu không?” Hoắc Nhiên hỏi.

“Hiểu rồi.” Khấu Thầm nói.

Hoắc Nhiên vỗ vỗ mấy phát lên trên mặt Khấu Thầm: “Chặn Mã Hách chặt vào.”

“Ừ.” Khấu Thầm nhướng mày, “Giao cho tôi.”

“Mẹ nó còn ngủ gật nữa tôi giết chết cậu!” Hoắc Nhiên xoay người đi được vài bước lại quay đầu chỉ Khấu Thầm.

“Chụt” Khấu Thầm cho Hoắc Nhiên một nụ hôn gió.

Có lẽ lúc này Hoắc Nhiên mới bị tiếng thét chói tai làm cho hoàn hồn, trừng Khấu Thầm chửi: “Biến!”

La Phi Ngọc phát bóng, Khấu Thầm đón bóng xông về phần sân phía trước, thành viên đội điền kinh của Lý 1 muốn cản cậu lại, vừa mới đụng mặt đã bị cậu dùng bả vai đẩy ra.

Trọng tài không có thổi còi, cậu tiếp tục xông về trước.

Khấu Thầm không để ý chuyện Hoắc Nhiên chửi cậu, nhưng cậu để ý chuyện mất mặt.

Nếu như vì bản thân mà làm mất mặt người khác, mất mặt Văn 1 thì càng khiến cậu không chịu được.

Khi dẫn bóng vọt đến dưới rổ, ngay cả tiếng reo hò cổ vũ hai bên cậu đều không nghe thấy, trong tai chỉ có tiếng gió vù vù.

Nhưng mà dù trong tình huống sung sức cậu vẫn là một người có lý trí, sau khi chạy đến dưới rổ cậu ngừng bóng lại.

“Trực tiếp lên rổ!” Hoắc Nhiên hét lên.

Giữa ba điểm và ba bước Khấu Thầm đã chọn ba bước ổn định. (Lên rổ (layup) là một kỹ thuật ném bóng của bóng rổ, trước khi ném thì phải chạy đà)

Sau khi chạy về trước hai bước, Mã Hách xuất hiện ở trước mặt cậu, chân cậu đạp mạnh lên sân, bật nhảy lên trước khi Mã Hách đứng vững. Cậu cảm thấy độ cao lần bật nhảy này của mình chính là lần lợi hại nhất từ khi lọt lòng đến nay. Gương mặt của Mã Hách hình như đụng vào bụng cậu, cậu nghĩ nếu nhảy lên chút nữa thì sẽ xuất hiện một khung cảnh rất khó coi giữa cậu với Mã Hách.

Sau khi bay lên, cậu ném bóng trong tay đi.

Bóng rơi vào rổ.

“Ném đẹp!!!” Khán giả xung quanh đều hét lên.

Chỉ là rơi xuống không hoàn mỹ lắm, khi Khấu Thầm rơi xuống đất suýt nữa đè lên người Mã Hách ở dưới.

“Không sao chứ?” Cậu vỗ cánh tay của Mã Hách.

“Không sao.” Mã Hách nhìn cậu, “Cậu hăng máu gà rồi à? Sung đến vậy.”

“Uống rượu rồi.” Khấu Thầm nhướng mày, lại nhìn về phía Hoắc Nhiên.

Hoắc Nhiên mặt không cảm xúc nhìn cậu.

Cậu lại nhướng mày.

Hoắc Nhiên vẫn nhìn cậu, thế là cậu tiếp tục nhướng mày.

“Làm gì vậy?” Hoắc Nhiên khó hiểu gào lên, “Không cần lông mày nữa thì tặng cho La Phi Ngư* đi!” (*Phi Ngư (非鱼) đọc gần giống Phi Ngọc (飞玉))

“Đậu má.” La Phi Ngọc ở bên cạnh bật cười, “Lông mày tao nhạt một chút thôi, không đến mức cần người khác tặng đâu!”

“Sai thì chửi tôi!” Khấu Thầm chỉ Hoắc Nhiên, “Vào rổ thì không khen! Cậu làm đội trưởng kiểu gì thế?”

“… Cú vừa rồi vào rất đẹp.” Cuối cùng Hoắc Nhiên cũng hiểu ý của Khấu Thầm, “Toàn bộ quá trình tấn công đều rất hoàn mỹ.”

“Về phòng thủ!” Khấu Thầm hét về phía cậu.

Hoắc Nhiên nhìn Khấu Thầm, xoay người quay về.

Vất vả giành được hai điểm, lại lập tức bị đuổi về cách biệt 11 điểm, khí thế của Lý 1 lập tức hừng hực hơn trước đó, ai nấy đều kìm nén sức lực, xông lên vô cùng mạnh mẽ.

Khi Giang Lỗi dẫn bóng thậm chí còn bị đẩy ra đường biên.

Nhưng Văn 1 từ đầu đến cuối vẫn không bị loạn nhịp, cả nhịp độ chửi người của Hoắc Nhiên cũng không bị loạn, khi kết thúc nửa hiệp, tỉ số cách biệt 15 điểm.

“Ổn rồi.” Giang Lỗi ngồi xuống ghế khu nghỉ ngơi, trên đầu đắp một cái khăn, “Những trận khác thế nào rồi?”

“Không có hắc mã.” Từ Tri Phàm nói, “Những đội đang dẫn trước đều là các đội mạnh mà trước đây chúng ta đã nhận định. Tỉ số trận này cố gắng kéo ra, nếu không thì không có cơ hội tranh hạng nhất.”

“Trận này chúng ta có thể thắng đã rất sướng rồi.” Ngụy Siêu Nhân nói, “Bình thường thôi.”

“Bình thường con khỉ!” Hoắc Nhiên nói, “Bình thường thì mày thi đấu cái đếch gì, thi đấu phải có ý chí chiến thắng! Mày bình thường thì lát nữa mày đến khán đài cổ vũ đi!”

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


“Đậu má.” Ngụy Siêu Nhân bật cười, “Mẹ nó, may mà tao không ở trong đội bóng trường, hiệp này tao bị chửi bao nhiêu lần rồi vậy?”

“Không chửi mày óc chó đã đỡ rồi.” Giang Lỗi nói.

Khấu Thầm nhìn Hoắc Nhiên, lần xung đột đầu tiên của hai người cũng là vì Hoắc Nhiên chửi ai đó trong lớp của mình một câu óc chó, đúng lúc Khấu Thầm ở bên cạnh.

Xem ra thói quen này của Hoắc Nhiên đúng là thi cái gì cũng đều duy trì.

“Mau, lão Viên bảo tui nhớ chụp mấy tấm lúc nghỉ ngơi giữa hiệp, có mồ hôi nè, thở hồng hộc nè.” Ngũ Hiểu Thần chạy đến, ngồi xổm trước mặt bọn họ, giơ điện thoại lên, “Thanh xuân tươi trẻ…”

“Cần tạo dáng không?” Giang Lỗi lập tức hỏi.

“Không cần, trạng thái tự nhiên đi.” Ngũ Hiểu Thần nói.

“Hay là làm nổi bật trọng điểm đi.” Hứa Xuyên nói, “Đám dự bị tụi tui ở bên cạnh phía sau, đám chủ lực bọn họ thì ở chính giữa, lựa tư thế kiểu đứng nhìn thoáng qua như không để ý nhưng thật ra lại tràn đầy tâm cơ…”

“Hiểu.” Ngũ Hiểu Thần gật đầu, “Con gái tụi tui đều chụp như thế.”

Mọi người nhanh chóng tràn đầy tâm cơ tự mình đứng yên. Năm người chủ lực ngồi chính giữa, có người uống nước, có người ngẩn người, có người đội khăn còn phải lộ mặt ra, nhóm dự bị cũng tản ra xung quanh, có đứng có dựa, có người hất áo khoác lên, có người để lộ đồng phục luôn.

Hoắc Nhiên chậm rãi uống nước, nghiêng đầu nhìn về phía Lý 1, nửa trận sau chắc là bọn họ sẽ thay người, có hai nam sinh cường tráng cởi áo khoác đang khởi động.

“Nửa trận sau bọn họ sẽ dâng cao lên, dưới rổ nhớ chú ý.” Hoắc Nhiên nói.

Mọi người đều gật đầu.

“Ừ.” Khấu Thầm cũng lên tiếng, lại hỏi Ngũ Hiểu Thần, “Chụp hết người à?”

“Phải đó, tui canh vào hết rồi.” Ngũ Hiểu Thần nói.

Khấu Thầm không lên tiếng, bất ngờ duỗi chân ra, đá một cái lên chân phải của Hoắc Nhiên.

Hoắc Nhiên ngồi dựa vào ghế, chân phải không có chịu lực cho nên rất dễ bị Khấu Thầm đá trượt ra một đoạn ngắn. Lúc đang định hỏi Khấu Thầm lên cơn điên gì thì Khấu Thầm đã duỗi chân trái của mình ra ngoài, để sát bên chân của cậu.

Hai vòng chân thước da.

Hoắc Nhiên không nhúc nhích, vội nhìn về phía Ngũ Hiểu Thần.

Ngũ Hiểu Thần vẻ mặt nghiêm túc giơ điện thoại lên, liều mạng cắn môi, chắc là nếu thả lỏng thì cậu ta sẽ phát ra nụ cười ha hả bên trong tiếng thét chói tai.

Hoắc Nhiên không nói ra được loại cảm giác này.

Có hơi ngượng ngùng, nhưng càng nhiều hơn là lặng lẽ tận hưởng.

Đương nhiên, thứ tận hưởng chắc chắn không phải là ánh mắt của đám nữ sinh Ngũ Hiểu Thần…

Vậy rốt cuộc là cậu đang tận hưởng cái khỉ gì chứ?

Cậu không nói rõ được.

Bắt đầu nửa trận sau, Văn 1 không có thay người, trạng thái của mấy người bọn họ vẫn còn rất tốt, nếu không có gì bất ngờ thì đánh hết trận cũng không có vấn đề.

Sau khi Lý 1 thay người cũng không thể thay đổi cục diện bị áp đảo trước đó.

Hoắc Nhiên liên tục vào hai cú ba điểm thì Lý 1 lại hô tạm ngừng, nhưng thứ như sĩ khí một khi đã hạ xuống thì rất khó dâng lên lại, đây cũng là nguyên nhân mà Khấu Thầm để Mã Hách ném bóng vào rổ nhưng Hoắc Nhiên lại không chửi.

Bọn họ thắng Lý 1 đã không còn gì bất ngờ, chuyện duy nhất phải làm là kéo giãn tỉ số.

Lúc này toàn bộ cầu thủ bên Văn 1 giống như hổ dữ xuống núi, dù là chuyền bóng hay lên rổ, động tác đều tự tin.

Đặc biệt là Khấu Thầm.

Mới đầu vẫn còn hơi căng thẳng, đến cuối cùng chỉ cần bóng vào tay thì cậu cũng dám nhắm mắt đập vào trong rổ.

“Cậu bình tĩnh lại một chút có được không?” Hoắc Nhiên đành phải nhắc nhở Khấu Thầm.

“Muộn rồi.” Khấu Thầm vừa chạy vừa nói, “Tôi đã nổ tung rồi, bây giờ đang bay tá lả giữa trời nè, bình tĩnh con khỉ á!”

Hoắc Nhiên nhìn thời gian, vậy mà chỉ còn chưa đến một phút.

Chơi bóng thỏa thê, thời gian cũng bay theo gió.

Lý 1 bắt đầu kéo dài thời gian, dù không thắng nổi nhưng cũng cố gắng giảm cơ hội vào rổ của các cậu.

Cao Kiệt dẫn bóng chậm rãi tiến về trước, Khấu Thầm không theo nhịp độ của bọn họ, trực tiếp ra chính diện đón quơ tay đến dưới tay Cao Kiệt, tuy Cao Kiệt đã sa sút sĩ khí nhưng kỹ thuật vẫn còn, nhanh chóng dẫn bóng ra sau lưng.

Lúc này Hoắc Nhiên không có xoạc chân mà từ đằng sau Cao Kiệt lướt qua, lấy bóng đi.

Đây gần như là cơ hội ném bóng cuối cùng của cả trận đấu, toàn bộ đội cổ vũ đều vừa nhảy cao vừa hét lớn, khán giả cũng đứng lên, Hoắc Nhiên thậm chí nghe thấy âm thanh “keng két” do khán đài kim loại bị mọi người dùng chân đạp phát ra.

“Hoắc Nhiên! Hoắc Nhiên!”

Trái bóng này hầu như không có độ khó, Lý 1 từ bỏ sự giãy giụa cuối cùng, Hoắc Nhiên đối diện với vùng dưới rổ trống hoác, ung dung nhảy lên, bóng nhẹ nhàng nâng lên, vào trong rổ.

Ngay sau đó, tiếng còi vang lên.

Toàn bộ người của Văn 1 từ trên khán đài nhảy xuống.

“Thắng rồi!” Khấu Thầm vô cùng phấn khích chạy đến, ôm lấy Hoắc Nhiên, dùng sức hôn lên trên trán cậu, sau đó lại ôm chầm, điên cuồng xoa một trận lên trên lưng cậu.

“Biến!” Hoắc Nhiên đẩy Khấu Thầm ra, xoa lên trên đầu cậu.

Nữ sinh bên cạnh vừa cười vừa hét lên: “Hoắc Nhiên! Đánh cậu ta! Đánh cậu ta*!”

Lúc này tâm trạng của Hoắc Nhiên rất tốt, bình thường mấy câu nói như này chắc chắn cậu sẽ giả vờ không nghe thấy, nhưng bây giờ cậu lại chần chừ một lát, nhìn chằm chằm Khấu Thầm mấy giây, sau đó nhào đến dùng sức vò* một trận lên trên đầu Khấu Thầm. (*Gốc của câu “đánh cậu ta” bên trên là 盘他 chỉ đánh nó, tán nó… Chữ 盘 trong đó là động từ chỉ hành động vo, xoa, cọ. Nên chỗ này có thể hiểu là mấy bạn nữ muốn Hoắc Nhiên phản công lại Khấu Thầm, nhưng Hoắc Nhiên lại nghe theo nghĩa xoa đầu.)

“Ông nội cậu!” Khấu Thầm chửi, “Kiểu tóc của tôi! Kiểu tóc của tôi!”

“Cậu có kiểu tóc khỉ gì?” Hoắc Nhiên lại xoa mấy cái mới buông tay.

Hơi không kìm được, muốn cười.

———————

Lảm nhảm: Còn mấy chương chơi bóng rổ nữa 囧rz

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Ngông Cuồng (Khinh Cuồng)

Số ký tự: 0