Ngông Cuồng (Khinh Cuồng)

Chương 90

Vu Triết

2024-11-20 22:29:54

Dịch: LTLT

Lúc Khấu Thầm đi đến cửa, vừa định vươn tay mở cửa ra thì bỗng nhiên chần chừ, lỡ như… cậu tiến lại gần mắt cáo ở trên cửa.

“Xem con khỉ, nếu là chị cậu thật thì cậu trốn nổi không?” Hoắc Nhiên ở đằng sau nói, “Người ta đã gọi cậu là anh Khấu rồi.”

“Cũng đúng.” Khấu Thầm nói.

Nói xong, cậu vẫn lại gần mắt cáo nhìn thử.

Bên ngoài có một nhân viên phục vụ nữ, một nhân viên phục vụ nam và một bảo vệ của khách sạn, ba người đang mỉm cười đứng đối diện cửa.

Khấu Thầm mở cửa.

“Chào anh Khấu.” Nhân viên phục vụ nữ gật đầu với cậu.

“Tôi không có gì để chào hết.” Khấu Thầm bực bội nói.

“Xin lỗi đã làm phiền.” Bảo vệ vừa nói vừa nhìn vào trong phòng, “Trong phòng anh có cần… giúp đỡ không?”

Khấu Thầm quay đầu lại nhìn, Hoắc Nhiên mặt lạnh lùng ngồi dưới đất, đang nhìn qua bên này.

“Không có gì.” Khấu Thầm chùi khóe miệng, “Tôi cãi nhau với bạn học thôi.”

“Vâng.” Nhân viên phục vụ nữ nói, “Vậy có cần lấy thuốc đến giùm anh không? Thuốc khử trùng gì đó, anh…”

Cô chỉ khóe miệng của Khấu Thầm.

“Không cần đâu, vết thương nhỏ.” Khấu Thầm nói xong thì đóng cửa lại, cách một cánh cửa nói, “Cảm ơn.”

Lúc xoay người thì cậu thấy Hoắc Nhiên đang đứng lên, cậu vội chạy đến, kéo Hoắc Nhiên lại.

“Nhân viên phục vụ không biết cậu sao?” Hoắc Nhiên hỏi.

“Không biết.” Khấu Thầm nói, “Chị tôi không tiếp xúc nhiều với quầy lễ tân, trước đây tôi cũng không hay đến khách sạn chơi…”

“Chẳng trách dám trốn ở đây.” Hoắc Nhiên dựa vào cái bàn bên cạnh, cúi đầu kéo áo, phát hiện vạt dưới áo thun của mình bị xé rách một lỗ.

“Ừ.” Khấu Thầm đáp, không có nói tiếp.

“Cậu…” Hoắc Nhiên ngẩng đầu, phát hiện mặt Khấu Thầm đã đến sát trước mặt cậu.

Chóp mũi của Khấu Thầm đang khẽ chạm vào chóp mũi cậu.

Hơi thở quét qua môi của cậu.

Hô hấp của Hoắc Nhiên ngừng lại một giây.

Cậu cũng tiến lại gần, chạm vào môi của Khấu Thầm.

Môi của Khấu Thầm rất mềm, còn mang theo vị mằn mặn do nước mắt trước đó lưu lại, và cả một miếng da bị trầy, lúc đầu lưỡi chạm đến, Khấu Thầm khẽ tránh đi, nhưng lại nhanh chóng quay về.

Điện thoại của Hoắc Nhiên kêu một tiếng trong túi quần.

Động tác của cả hai cùng ngừng lại, Hoắc Nhiên đang chần chừ cầm ra xem trước hay là tiêu sái ném điện thoại qua một bên, điện thoại lại kêu lên.

Sau đó lại kêu.

“Sau này chỉnh điện thoại sang chế độ rung được không?” Khấu Thầm tặc lưỡi, lùi lại một bước ngồi xuống giường.

Hoắc Nhiên bật cười, lấy điện thoại ra: “Đói khát vậy sao.”

“… Cậu ăn nói chú ý chút đi.” Khấu Thầm nhìn Hoắc Nhiên.

Hoắc Nhiên xem điện thoại, tin nhắn do Từ Tri Phàm gửi đến.

Đã gửi mấy tin rồi, mấy tin trước cậu hoàn toàn không nghe thấy.

–?

– Chạy đi đâu rồi

– Mẹ nó mày dù học à?

– Có phải Khấu Thầm liên lạc với mày không?

– Có thể học chuyện tốt không? Trả lời tin nhắn tao coi, ông nội mày

– Tao không gọi điện thoại cho mày là nể mặt mày đó, sợ làm phiền hai đứa mày ôm đầu khóc rống

– Gọi lại coi, mẹ mày

– Ba mày không nói mày chạy rồi không được báo cảnh sát nên tan học tao sẽ báo cảnh sát, tự mày coi mà làm đi

Hoắc Nhiên nhìn điện thoại cười một hồi, lúc muốn trả lời tin nhắn lại không biết trả lời thế nào.

Tuy Từ Tri Phàm biết chuyện của cậu, nhưng tình huống bây giờ phải nói thế nào đây?

Cậu bỗng nhiên rất xấu hổ.

“Ai thế?” Khấu Thầm hỏi.

“Từ Tri Phàm.” Hoắc Nhiên nói, “Lúc hết tiết tôi qua thẳng đây luôn, không có nói với tụi nó.”

“Hỏi cậu à?” Khấu Thầm nhìn Hoắc Nhiên.

“Ừ.” Hoắc Nhiên gật đầu, “Nói thế nào?”

“Thì nói tôi liên lạc với cậu là được, không sao hết, bảo tụi nó đừng nói với người nhà tôi.” Lúc Khấu Thầm nói đến người nhà thì nhíu mày, “Chuyện này vẫn chưa giải quyết đâu.”

Hoắc Nhiên đáp một tiếng, nhanh chóng trả lời một tin nhắn cho Từ Tri Phàm.

– Cậu ấy liên lạc với tao, tao gặp cậu ấy rồi, đừng nói với người nhà cậu ấy

– Đm! Tao biết mà! Cậu ta không sao chứ?

– Không sao, đang ở khách sạn

– Có thể nói với mấy đứa kia không?

“Nói với đám Lỗi Lỗi, anh Xuyên được không?” Hoắc Nhiên hỏi Khấu Thầm.

“Nói đi, đều là người mình, không nói thì không có nghĩa khí rồi.” Khấu Thầm nói.

Hai phút sau, âm báo tin nhắn của điện thoại Hoắc Nhiên vang lên liên tục.

Điện thoại Khấu Thầm đặt ở đầu giường cũng cứ rung mãi.

“Trong nhóm bùng nổ rồi kìa.” Hoắc Nhiên nhìn thử, bốn năm người nói, cứ thế spam ra hiệu ứng giống như giật bao lì xì, tinh tinh tinh, “Cậu có muốn xuất hiện không?”

Khấu Thầm với lấy điện thoại, gửi một biểu cảm mặt cười vào trong nhóm.

– Xin lỗi nha mọi người, giải quyết xong chuyện của tao với gia đình thì về trường lại, mời tụi mày ăn uống thỏa thuê.

Ngay sau đó cả đám lại spam một đợt, các loại biểu cảm bay khắp nơi.

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


“Cậu chỉ vì chuyện đi nước ngoài à?” Hoắc Nhiên đặt điện thoại xuống, thở dài.

“Nếu không thì vì cái gì?” Khấu Thầm nói.

“Không phải chứ.” Hoắc Nhiên đi đến trước mặt Khấu Thầm, “Chỉ đi nước ngoài mà cãi thành thế này…”

Nói được một nửa Hoắc Nhiên chợt nhận ra, ngừng lại.

“Nói đi.” Cánh tay Khấu Thầm chống ở đằng sau, ngửa đầu nhìn Hoắc Nhiên, “Nói, nói tiếp đi, chẳng phải chỉ đi nước ngoài thôi sao? Đi thì đi, có gì ghê gớm đâu.”

Hoắc Nhiên cười, không lên tiếng, một chân quỳ ở mép giường, vươn tay ôm lấy gương mặt của Khấu Thầm, rất nghiêm túc cúi đầu hôn lên môi Khấu Thầm.

“Đau.” Khấu Thầm sờ miệng, “Sao cậu đánh không có chừng mực gì hết vậy? Ra tay nặng như này, răng cũng…”

“Răng không có rụng.” Hoắc Nhiên trừng Khấu Thầm, “Cậu chỉ hét to mà thôi, người nào không biết còn cho rằng cậu bị tôi đánh rớt đầu!”

“Vậy cũng chảy máu rồi, có ai đánh người mình mà đánh đến chảy máu đâu!” Khấu Thầm tặc lưỡi, “Không có chừng mực gì hết.”

“Tôi có, chỉ là tôi muốn đánh mạnh như thế.” Hoắc Nhiên nói.

“… Được.” Khấu Thầm nhìn Hoắc Nhiên, gật đầu, “Được.”

Hoắc Nhiên có hơi xấu hổ, quả thật ra tay không có chừng mực lắm, dù sao cũng không hay đánh nhau giống Khấu Thầm, nắm giữ chừng mực được dày công tôi luyện, cậu nắm môi của Khấu Thầm, kéo ra ngoài: “Tôi xem thử.”

“Ấy!” Khấu Thầm nhíu mày, hít mạnh một hơi.

Hoắc Nhiên vội buông tay.

Nhưng mà vết thương vẫn thấy rõ ràng, một cái lỗ rất to.

“Còn đau không?” Hoắc Nhiên hỏi.

“Vốn dĩ không có đau lắm.” Khấu Thầm nói, “Cậu vừa kéo, tôi dùng thêm chút lực chắc là còn có thể chảy ra chút máu đó.”

“Chủ yếu là vừa rồi cậu quá… quá đột ngột.” Hoắc Nhiên nói xong vẫn thấy hơi xấu hổ, ngồi bên cạnh Khấu Thầm nhìn chằm chằm giày của mình.

“Chuyện này cũng đột ngột à, đm.” Khấu Thầm rất khó chịu, “Cậu thích tôi bao lâu rồi? Mẹ nó cậu chưa từng muốn hôn tôi sao? Chưa từng muốn hôn tôi à? Ngày này cuối cùng cũng đến, chẳng lẽ cậu không nên mừng như điên ôm chầm lấy tôi sao? Cậu bị tật gì thế?”

“… Tôi chưa từng nghĩ đến thật.” Hoắc Nhiên nhìn Khấu Thầm.

Khấu Thầm sửng sốt, một lát sau mới nằm xuống giường: “Được thôi, tôi không trong sáng như cậu, tôi từng nghĩ đến.”

“Vốn dĩ cậu cũng hôn không ít.” Hoắc Nhiên nói.

“Được rồi đó.” Khấu Thầm quay đầu nhìn Hoắc Nhiên, “Cho chút mặt mũi đi.”

“Ờ.” Hoắc Nhiên gật đầu.

Sau mấy giây im lặng, hai người cùng cười vui vẻ.

“Đi ăn cái gì đi.” Sau khi cười đủ, Khấu Thầm sờ bụng, lại nghiêng người sờ bụng của Hoắc Nhiên, “Đói chưa?”

“Có phải mấy ngày nay cậu không ăn uống đàng hoàng không?” Hoắc Nhiên hỏi, “Gầy đến mức tôi cũng nhìn ra được.”

“Ăn hai tô mì tôm.” Khấu Thầm thở dài, “Tôi không muốn ăn, cũng không thấy đói.”

“Đi thôi.” Hoắc Nhiên ngồi dậy, “Đi ăn chút gì đi, tôi bao.”

“Ăn mì tôm lót dạ trước đã, tôi đói lắm rồi.” Khấu Thầm lập tức ngồi dậy, chạy vào trong nhà vệ sinh rửa mặt, “Sau đó lại xem thử ăn cái gì.”

“Ăn mì tôm trước rồi đi ăn cơm à?” Hoắc Nhiên đi theo Khấu Thầu, giật mình hỏi.

“Ừ, tôi đói muốn chết rồi.” Khấu Thầm khom người, úp mặt vào trong bồn rửa, xối nước rào rào lên mặt, “Hay là ăn mì xong chúng ta ăn buffet đi.”

“Tùy cậu, cậu muốn ăn cái gì thì ăn cái đó.” Hoắc Nhiên sờ lên lưng Khấu Thầm, “Tôi nhìn cậu ăn.”

Mấy ngày nay chắc là Khấu Thầm nhịn muốn chết rồi, lúc này rửa mặt giống như Na Tra đại náo biển vậy, còn tiện tay bắt đầu gội đầu.

“Không phải chứ.” Hoắc Nhiên đứng đằng sau Khấu Thầm, dựa vào tường, “Chẳng phải cậu đói rồi sao?”

“Gội đầu rồi đi cũng không trễ.” Khấu Thầm xoẹt xoẹt gội, “Nếu cậu chờ Khấu Tiêu gội đầu thì khác nữa đó, cơm tối cũng đổi thành bữa khuya.”

Nói xong Khấu Thầm cười hì hì hì một hồi.

“Gội mau!” Hoắc Nhiên đánh một cái lên mông Khấu Thầm.

Chách!

Tiếng giòn vang.

Còn rất có cảm giác.

Thế là cậu lại vung tay đánh một cái nữa.

Khấu Thầm ngừng động tác gội đầu lại, quay đầu nhìn cậu qua gương mặt toàn bọt xà phòng: “Xem phim nhiều à? Có phải nghĩ bậy bạ gì không?”

“Biến!” Hoắc Nhiên trừng mắt nhìn Khấu Thầm chửi.

“Chắc chắn là vậy.” Khấu Thầm quay đầu lại, tiếp tục gội, “Nhanh như vậy đã phản ứng rồi.”

“Mấy câu như thế tôi vẫn luôn phản ứng nhanh.” Hoắc Nhiên tặc lưỡi.

“Cũng đúng.” Khấu Thầm nghĩ, “Bình thường còn hay nói.”

“Im miệng đi.” Hoắc Nhiên cười, bước ra khỏi phòng tắm.

Khấu Thầm gội đầu xong bước ra, cũng không sấy khô, chỉ dùng khăn xoa lung tung, kéo Hoắc Nhiên ra ngoài.

Lại đăng ký ở thêm hai ngày với quầy lễ tân dưới lầu.

“Cậu định làm thế nào?” Hoắc Nhiên hỏi, “Cứ vậy không chịu về sao?”

“Ráng một tuần đã.” Lúc Khấu Thầm nói đến chuyện này, tâm trạng vẫn rất sa sút, giọng nói cũng buồn bực, “Thời gian ngắn ba tôi sẽ không cảm nhận được rõ ràng, tôi chỉ muốn ông ấy biết, tôi thật sự không muốn đi nước ngoài, với lại tôi muốn nói chuyện đàng hoàng với ông ấy. Tôi không kéo dài thời gian, ông ấy sẽ cảm thấy tôi chỉ giỡn mà thôi.”

“Chú ấy đến trường tìm lão Viên rồi.” Hoắc Nhiên nói, “Tôi cảm thấy lời lão Viên nói chắc chú ấy nghe vào, lão Viên nói chuyện cũng khá có sức thuyết phục.”

“Tôi phải mời lão Viên ăn cơm.” Khấu Thầm nói.

“Cậu còn tiền không?” Hoắc Nhiên hỏi, “Ở khách sạn chị cậu cũng không rẻ.”

“Còn một chút.” Khấu Thầm mở điện thoại nhìn, “Vốn dĩ tháng này ba tôi nên gửi tiền cho tôi vào hai ngày trước rồi, nhưng ông ấy không gửi, có thể là sợ tôi có nhiều tiền chạy quá xa.”

“Tôi có.” Hoắc Nhiên nói.

“Cậu giữ lại đi.” Khấu Thầm ôm vai Hoắc Nhiên, dựa người lên người Hoắc Nhiên, lắc lư đi về trước, “Tôi tính học kỳ sau sẽ ăn của cậu, dùng của cậu.”

Hoắc Nhiên cười.

Tư thế đi đường không ngay ngắn này của Khấu Thầm gần như bắt đầu từ lúc hai người quen biết nhau đã thế này. Hoắc nhiên cảm thấy mình đã sớm quen rồi, nhưng lúc này Khấu Thầm vẫn là tư thế ấy cậu lại thấy dễ chịu nói không nên lời.

“Nhiên Nhiên.” Khấu Thầm nghiêng đầu, thì thầm bên tai cậu, gọi cậu một tiếng.

“Ừ.” Hoắc Nhiên đáp.

“Cậu không đùa tôi chứ?” Khấu Thầm hỏi.

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


“Đùa cậu chuyện gì?” Hoắc Nhiên sửng sốt.

“Cậu thích tôi.” Khấu Thầm nói.

Dù chuyện này đã nói rõ ràng rồi, thậm chí bất ngờ nhận được câu trả lời giống hệt của Khấu Thầm, nhưng khi nghe thấy Khấu Thầm nói ra mấy chữ này, Hoắc Nhiên vẫn thấy tim đập rộn lên, hoảng hốt đến mức giống như đang ở trần mà chạy.

Mà cũng là bây giờ, vào thời khắc này, cậu mới chợt nhận ra.

Thật sự nhận ra.

“Tôi thích cậu” mà Khấu Thầm nói.

Tôi rất thích cậu, không phải kiểu thích treo bên miệng mỗi ngày, mà là kiểu thích đặt ở trong lòng, nghĩ cũng không dám nghĩ.

Cho đến khoảnh khắc này, tế bào khắp người Hoắc Nhiên mới giống như thức tỉnh hoàn toàn, khôi phục chuyển động.

Cậu có hơi tốn sức, hắng giọng, một lát sau thì hỏi một đằng trả lời một nẻo: “Vừa rồi cậu nói… nói lại lần nữa đi.”

“Cậu thích tôi.” Khấu Thầm nói.

“Biến.” Hoắc Nhiên nói.

“Tôi thích cậu.” Khấu Thầm nói, “Vô cùng vô cùng thích cậu, khi cậu nói cậu thích tôi, đầu tôi phấn khích đến mức nổ tung, nếu không thì mới nãy tôi gội đầu làm gì.”

“… Đầu nổ mà gội đầu là có thể khôi phục à?” Hoắc Nhiên hỏi.

Khấu Thầm bật cười: “Có thể nói chuyện nghiêm túc không?”

Hoắc Nhiên không lên tiếng, cúi đầu đi về trước.

Khấu Thầm cũng không nói nữa, cả người vẫn dựa vào người Hoắc Nhiên, chậm rãi đi, còn vui vẻ nhỏ giọng ngân nga một bài hát.

Không nghe ra được là giai điệu gì.

Có lẽ không có giai điệu, chỉ là ngân lung tung.

Có đôi khi cậu vui quá cũng muốn ngân nga một ca khúc tự sáng tác.

Đi chưa được bao xa, Khấu Thầm chỉ trước mặt: “Bên kia có tiệm mì…”

“Là thật.” Hoắc Nhiên nói. “Tôi không đùa cậu.”

Tay Khấu Thầm vẫn còn giơ ở không trung, một lát sau mới đặt xuống, xoay mặt nhìn Hoắc Nhiên: “Cậu có thể đừng có lần nào cũng dùng cách ngắt lời này nói nội dung quan trọng như thế không?”

“Tôi không đùa cậu.” Hoắc Nhiên nói.

“Vậy thì tôi…” Khấu Thầm cười thầm thì bên tai cậu, “Yên tâm rồi!”

Sau đó khẽ hôn lên vành tai cậu.

“Đm!” Hoắc Nhiên giật mình suýt nữa nhảy dựng lên, phản xạ có điều kiện muốn vung tay qua.

Khấu Thầm phản ứng khá lẹ, một tay tóm lấy cổ tay cậu: “Mẹ nó, cậu lại như này một lần nữa thì tôi không khách sáo đâu! Cậu bị cái tật gì vậy? Hở chút là đánh người!”

“… Tôi không muốn đánh cậu.” Hoắc Nhiên nói, “Tôi chỉ muốn đẩy ra.”

“Mắc gì cậu đẩy tôi ra?” Khấu Thầm nói.

“Tôi…” Hoắc Nhiên nhìn Khấu Thầm.

“Hả?” Khấu Thầm hất cằm, vẻ mặt huênh hoang.

“Được, được, được, không mắc gì cả.” Hoắc Nhiên cười, “Tôi cũng đánh không lại cậu.

Vào quán mì, lúc ngửi thấy mùi thơm, Hoắc Nhiên cũng thấy mình đói rồi, cậu nhìn bảng giá: “Tôi muốn một tô lớn.”

“Cho hai tô lớn ạ.” Khấu Thầm nói.

Sau khi lấy mì ngồi xuống, Hoắc Nhiên thở dài: “Lát nữa còn ăn buffet nổi không?”

“Ăn nổi hay không lát nói, cậu ăn không nổi thì nhìn tôi ăn.” Khấu Thầm chẳng hề quan tâm, “Bây giờ tâm trạng tôi vô cùng tốt, tôi có thể ăn từ lúc này đến sáng ngày mai.”

Hoắc Nhiên nhìn Khấu Thầm, bình thường chỉ cảm thấy Khấu Thầm rất đẹp trai, lúc này trông đặc biệt ngầu, dù cách hơi nóng của hai tô mì cũng có thể nhìn rõ ràng.

Ồ!

Này là cỡ nào…

Còn chưa nghĩa xong định cảm thán gì thì điện thoại cậu kêu lên.

Lúc này không phải âm báo tin nhắn mà là có điện thoại gọi đến.

“Ai thế?” Khấu Thầm hỏi.

Hoắc Nhiên lấy điện thoại ra nhìn: “Từ Tri Phàm? Giờ nó gọi cho tôi có chuyện gì?”

“Nghe trước đi.” Khấu Thầm nói.

“Alo, Tri…” Hoắc Nhiên nghe điện thoại, còn chưa nói hết câu đã bị Từ Tri Phàm cắt ngang.

“Mày còn đang ở cùng Khấu Thầm không?” Cậu ta hỏi thẳng.

“Hai đứa tao đang ăn mì.” Hoắc Nhiên nói, “Sao thế?”

“Ba cậu ta đến trường, ngất xỉu trong văn phòng của lão Viên…” Từ Tri Phàm nói, “Sau đó…”

“Cái gì?” Hoắc Nhiên giật mình ngồi thẳng lại, mở to mắt nhìn Khấu Thầm, “Ba cậu ngất xỉu trong văn phòng lão Viên!”

“Ai cơ?” Khấu Thầm khiếp sợ, “Ba tôi á?”

“Nhưng mà, nhưng mà, nhưng mà!” Từ Tri Phàm nói liên tục, “Tỉnh lại rồi!”

“Sau đó lại tỉnh rồi!” Hoắc Nhiên vội vỗ tay Khấu Thầm.

“Ai cơ?” Vẻ khiếp sợ trên gương mặt Khấu Thầm không hề nghỉ ngơi, “Ba tôi á?”

“Bây giờ hình như đến bệnh viện rồi…” Từ Tri Phàm nói.

“Sau đó lại đến bệnh viện rồi!” Hoắc Nhiên thật sự không thể lúc lên lúc xuống truyền lời lại cho Khấu Thầm cậu nhét điện thoại vào trong tay Khấu Thầm.

Khấu Thầm vội cầm điện thoại: “Tri Phàm!”

“Hả?” Từ Tri Phàm ở bên này đáp, “Mày đừng sốt ruột, đừng sốt ruột, ba mày không có chuyện gì…”

“Xảy ra chuyện gì vậy?” Khấu Thầm nhíu mày, “Mày xác định là ba tao ngất xỉu sao? Khấu Lão Nhị để lão Viên nói đến ngất xỉu? Không phải lão Viên bị Khấu Lão Nhị chọc tức đến ngất xỉu chứ?”

Từ Tri Phàm bị cậu hỏi cho ngơ ngác: “Tố chất tâm lý của lão Viên mạnh lắm… Không phải, tao không biết, chuyện này là Siêu Nhân thấy ba mày đến trường nên đến chỗ lão Viên nghe lén mới nhìn thấy…”

“Đến bệnh viện nào?” Khấu Thầm hỏi.

“Không rõ, tự chú ấy đi.” Từ Tri Phàm nói, “Khấu Thầm, mày…”

“Tao biết ông ấy đi bệnh viện nào.” Khấu Thầm đứng lên, “Tao đến đó liền.”

_____________________

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Ngông Cuồng (Khinh Cuồng)

Số ký tự: 0