Chương 97
Vu Triết
2024-11-20 22:29:54
Dịch: LTLT
“Thứ dưới trung bình.” Ba Khấu đứng trên đầu cầu thang, cười lạnh, ôm cánh tay, “Ba cũng không ngờ, còn có ngày con bị ép học hành.”
“Yên tâm.” Khấu Thầm nhảy qua người Soái Soái, đi đến bên cạnh cầu thang, “Đầu óc 18 tuổi của con thích hợp học mấy thứ lớp 11, ba thì chưa chắc… Mấy môn hôm nay ba nghe giảng xong chưa?”
“Nghe xong rồi.” Ba Khấu tiếp tục cười lạnh, “Cả bài tập ba cũng làm xong một môn rồi!”
“Trùng hợp thế!” Khấu Thầm nói, “Con cũng làm xong một môn rồi!”
“Đầu óc 18 tuổi của con chẳng phải nên làm nhanh hơn ba sao?” Ba Khấu nói.
“Chẳng phải con là học sinh dốt trong truyền thuyết sao? Làm bài chậm là bình thường.” Khấu Thầm nói, “Học sinh xuất sắc già ngày xưa…”
“Con nói chuyện chú ý chút đi.” Ba Khấu chỉ cậu.
“Không già!” Khấu Tiêu nằm trên sô pha nói to lên, “Ba con đâu có già! Kết hôn sớm, đẻ con sớm, lúc này vẫn còn là trai tráng. Khấu Thầm, em có biết nói chuyện không hả?”
“Thầy Viên này lợi hại thật.” Mẹ Khấu nói, “Cả ngày hôm nay, chỉ cần ba con không ra ngoài thì ở nhà làm bài tập, phòng gym cũng không đi.”
“Đi rồi.” Ba Khấu nói, “Tôi về rồi bà mới ngủ dậy.”
“Đi làm bài tập của ông đi.” Mẹ Khấu xua tay, lại cười với Khấu Thầm, “Đến đây nào con trai.”
Ba Khấu xoay người về phòng sách lại.
Sau khi thấy cửa đóng lại, Khấu Thầm vội tóm lấy Soái Soái, vọt đến bên chân mẹ Khấu: “Ba con ở nhà làm bài tập thật ạ?”
“Thật.” Mẹ Khấu một tay sờ đầu cậu, một tay sờ đầu Soái Soái, “Thầy Viên của tụi con một ngày hai lần, gửi video tiết học cho ba con. Ba xem ở trong phòng, xem xong thì làm bài tập.”
“Chăm chỉ thế à?” Khấu Thầm không dám tin.
“Mẹ nói con nghe này.” Mẹ Khấu nhỏ giọng nói, “Lúc mẹ quen ba con mới biết, con người này một khi đã liều mạng thì người bình thường không so lại đâu, nói học cái gì thì sẽ cắm đầu học.”
“Thật hay giả vậy?” Khấu Thầm nhỏ giọng hỏi.
“Thật mà.” Mẹ Khấu nói, “Mẹ thích tính này của ba con đó.”
“Con không có, vậy mẹ đừng thích con nữa.” Khấu Thầm nói.
“Khám phá thử xem, lỡ như có thì sao?” Mẹ Khấu cười nói, “Không khám phá ra được thì lại vứt đi.”
“Con về phòng đây. Lúc nào ông ấy làm xong bài tập bước ra thì lúc đó con ra.” Khấu Thầm đứng lên, đá Soái Soái một phát, “Đi.”
Soái Soái theo cậu chạy lên lầu.
Lúc đi ngang qua phòng sách của ba Khấu, cậu chần chừ một lát, dựa sát vào cánh cửa, muốn nghe thử ba Khấu có còn đang nghe giảng hay không.
Khoảnh khắc chạm vào cửa thì cậu đã cảm thấy mình lúng túng rồi.
Ba Khấu trước giờ vẫn luôn khóa cửa thế mà hôm nay lại không khóa!
Đã vậy còn không đóng chặt cửa!
Khấu Thầm dựa hụt vào cửa, lảo đảo một bước đẩy cửa nhào vào trong phòng.
Ba Khấu đang cúi đầu chép bài trước bàn ngẩng đầu lên.
“Ba không đóng cửa à?” Khấu Thầm nói.
“Sao hả?” Ba Khấu cười lạnh, “Muốn mượn bài tập chép à?”
“… Con muốn chép thì có thể mượn của Từ Tri Phàm.” Khấu Thầm nói.
“Ra ngoài.” Ba Khấu cầm bút đưa về phía cậu hất hất mấy cái, “Đừng làm ồn ba.”
Khấu Thầm tặc lưỡi, xoay người bước ra ngoài, lúc đóng cửa lại thò đầu vào trong: “Chỗ nào không hiểu thì con có thể nói cho ba biết, mấy tiết tuần này con đều nghe hiểu.”
Ba Khấu không nói gì chỉ nhìn cậu.
Một lát sau mới bật cười ha hả.
“Cười con khỉ!” Khấu Thầm hơi khó chịu, “Con nghe hiểu thật mà!”
“Con trai ba không ngốc.” Ba Khấu cười nói, “Một năm không nghe hiểu, nhưng nghe một tuần chính giữa lại có thể nghe hiểu, đỉnh đó.”
Khấu Thầm nhìn ba mình, một lúc sao mới hỏi: “Ba đang khen con hay là chửi con vậy?”
“Khen con đó!” Ba Khấu vỗ bàn, “Vậy mà cũng không hiểu?”
“Không phải.” Khấu Thầm vừa đóng cửa vừa nhỏ giọng lầm bầm, “Không quen lắm.”
Hoắc Nhiên ngồi xếp bằng trên ghế sô pha, gặm một trái táo, lúc này là thời gian chờ ăn cơm, mấy người trong nhóm nói chuyện rất náo nhiệt, chỉ không thấy Khấu Thầm đâu.
“Ngày mai con đi chơi à?” Lúc đi ngang qua bên cạnh cậu, ba Hoắc hỏi.
“Dạ.” Hoắc Nhiên gật đầu, “Đến nhà Khấu Thầm chơi.”
“Dẫn thằng bé đi chơi sao?” Ba Hoắc lại hỏi.
“Không đi chơi ạ, tuần này con cũng không tham gia hoạt động.” Hoắc Nhiên nói, “Khấu Thầm cam kết với ba cậu ấy, kỳ thi cuối kỳ sẽ được trung bình hết nên phải ở nhà cố gắng học bài.”
“Vậy sao?” Ba Hoắc hơi ngạc nhiên, “Bỗng nhiên muốn học à? Có động lực thế này sao?”
“Dạ, cậu ấy không muốn… đi nước ngoài.” Hoắc Nhiên lại cắn một miếng táo, “Nếu như cậu ấy không cố gắng thì ba cậu ấy sẽ đưa cậu ấy đi nước ngoài.”
Đi nước ngoài thì sẽ không gặp được con nữa.
Hì hì hì.
Ăn xong táo, Hoắc Nhiên đi rửa tay, lúc chuẩn bị gửi tin nhắn cho Khấu Thầm hỏi xem đang làm gì thì Khấu Thầm xuất hiện trong nhóm chat rồi.
– Trùm Tri Phàm có đó không?
Vậy mà lên tìm Từ Tri Phàm?
Hoắc Nhiên khó chịu.
– Có, sao thế?
– Đọc hiểu môn Anh mày làm sao vậy? Chụp ảnh gửi tao xem với.
Hoắc Nhiên tặc lưỡi, không biết nên cảm động hay là nên ghen đây.
Vẫn nên ghen đi.
Dù sao nếu Khấu Thầm hỏi cậu thì cậu cũng không chắc có biết làm hay không, với lại cậu… còn chưa làm bài tập nữa.
Từ Tri Phàm chụp ảnh gửi vào trong nhóm.
– Cảm động vô cùng Trùm Tri Phàm.
– Đừng chép đó.
– Không chép, tao chỉ xem không hiểu, tham khảo xíu thôi.
Hoắc Nhiên lại hơi buồn cười.
Điện thoại kêu lên, Khấu Thầm gửi tin nhắn riêng cho cậu.
Hoắc Nhiên lập tức vô cùng hài lòng, mở khung chat ra.
– Nhiên cục cưng.
– Thầm cục cưng.
– Làm bài tập chưa?
Hoắc Nhiên ngẩn người, đây là đoạn đối thoại gì thế?
– Chưa, sao vậy?
– Mau làm đi!
– Mẹ nó cậu không còn gì để nói hả???
– Chụt chụt chụt
– Biến!
– Tôi đi làm bài trước đây, lát nữa ăn cơm xong gọi cho cậu.
– Biến đi! Cố lên!
Bên Khấu Thầm lại không có động tĩnh, chắc là đi làm bài tập rồi.
Hoắc Nhiên cầm điện thoại, một lúc lâu vẫn không thể thích ứng. Tuần này Khấu Thầm vẫn luôn ở trạng thái cố gắng học tập, lên lớp cũng không ngủ nữa, trừng mắt nhìn giáo viên chằm chằm.
Hôm qua lúc học Toán, giáo viên cũng không nhịn được nữa, nói là em Khấu Thầm, xin hỏi em có việc gì sao?
Lúc đó Hoắc Nhiên suýt nữa cười tắt tiếng.
Bây giờ nghĩ lại cậu còn muốn cười.
Chần chừ mấy giây, cậu đặt điện thoại xuống, đứng lên. Thành tích của cậu tốt hơn Khấu Thầm không bao nhiêu, nếu như Khấu Thầm duy trì sự hăng hái này đến cuối kỳ, không chừng có thể vượt qua cậu… Đệt, thật sự không dám nghĩ.
Loại người như Khấu Thầm sẽ đắc ý thành dạng gì chứ!
Hoắc Nhiên ôm balo của mình vọt vào trong phòng.
Làm bài làm bài làm bài, làm bài xong thì lại đọc sách…
“Ăn cơm thôi.” Mẹ Hoắc ở cửa gọi cậu, “Giờ này con làm bài tập cái gì hả? Ăn cơm xong lại làm, trước đây đều để buổi tối mới làm mà?”
Hoắc Nhiên đành phải đặt balo xuống về lại phòng khách.
Ăn cơm xong không bao lâu, Hoắc Nhiên đang hăng hái làm bài tập, làm được một lúc thì thất thần, lúc này Khấu Thầm gọi điện đến: “Bé Nhiên Nhiên.”
“Làm bài tập xong chưa?” Hoắc Nhiên hỏi thẳng.
Khấu Thầm ở bên kia cười không ngừng: “Ý chí báo thù mạnh thế.”
“Này, Khấu Thầm.” Hoắc Nhiên nằm nhoài lên bàn nhỏ giọng hỏi, “Bên ba cậu thế nào?”
“Làm bài tập rồi.” Khấu Thầm cười nói.
“Không phải chứ!” Hoắc Nhiên hơi ngạc nhiên, “Chú ấy còn làm bài tập á?”
“Phải vật chớ, lão Viên nói để ông ấy trải nghiệm tôi học hành vất vả thế nào.” Khấu Thầm nói, “Vất vả của việc học mẹ nó có hơn phân nửa là bài tập! Với lại, ông ấy không làm bài thì thi không được trung bình thì sao?”
Giọng nói của Khấu Thầm nghe rất vui vẻ, Hoắc Nhiên cũng cảm thấy buồn cười.
“Vậy ba cậu không chửi cậu chứ?” Cậu hỏi.
“Không, bận quá trời, không rảnh chửi tôi.” Khấu Thầm nhỏ giọng nói, “Ngày mai cậu qua mấy giờ?”
“Dậy thì qua liền.” Hoắc Nhiên nói, “Sau đó dẫn Soái Soái ra ngoài chơi một lát à?”
“Mấy giờ cậu dậy…” Khấu Thầm nói, “Bình thường cậu đều ngủ đến trưa.”
“Cậu dậy thì gọi tôi.” Hoắc Nhiên cười, “Vậy được rồi chứ?”
“Được.” Khấu Thầm khá hài lòng.
Chẳng ngờ rằng.
Lúc sáu giờ rưỡi sáng, điện thoại trên đầu giường vang lên.
Hoắc Nhiên mở mắt, lúc này nằm trên giường, chuyện cậu hối hận nhất là hôm qua quên nói cho Khấu Thầm biết dám gọi trước tám giờ thì cậu sẽ đánh chết.
“Ờ…” Cậu trở mình mấy cái, bắt điện thoại, “Khấu Thầm!”
“Chào buổi sáng, Nhiên Nhiên.” Giọng nói vui vẻ của Khấu Thầm truyền ra từ ống nghe.
Trong khoảnh khắc này, cơn bực bội của Hoắc Nhiên chậm rãi biến mất, cậu bỗng nhiên phát hiện mình nhớ Khấu Thầm vô cùng, với lại lúc nghe thấy giọng Khấu Thầm mới chợt nhận ra.
“Chào buổi sáng, Thầm Thầm.” Cậu nói.
“Dậy chưa?” Khấu Thầm hỏi.
“… Giờ dậy.” Hoắc Nhiên ngáp một cái, “Cậu đừng ăn sáng đó, chờ tôi đến rồi ăn.”
“Được.” Khấu Thầm đáp.
Nghe ngoan ngoãn cực kỳ, Hoắc Nhiên lập tức có sức mạnh thức dậy.
Khấu Thầm nhìn chằm chằm thang máy, lúc thấy Hoắc Nhiên bước ra khỏi thang máy, cậu lập tức có cảm giác hô hấp dễ dàng hơn rất nhiều.
Từ lúc thức dậy đến xuống lầu, Hoắc Nhiên chỉ dùng tổng cộng mười lăm phút, có thể nhìn ra được trên đỉnh đầu còn có một chỏm tóc dựng đứng.
Vậy mới nói trong nhà có một chị gái đỏm dáng rất quan trọng, mỗi lần Khấu Thầm ra ngoài chỉ cần Khấu Tiêu có mặt thì sẽ nhìn chằm chằm cậu từ trên xuống dưới mấy lần, chỗ nào chướng mắt thì sẽ sửa sang lại cho cậu luôn.
Hoắc Nhiên không có nhìn thấy cậu.
Tuy hôm nay Khấu Thầm chạy chiếc mô-tô, đội cái mũ bảo hiểm mà Hoắc Nhiên từng nhìn thấy.
Nhưng mà có lẽ Hoắc Nhiên hoàn toàn không nghĩ rằng cậu sẽ ở dưới lầu nên bước ra khỏi cổng thì vung cánh tay đi về phía cánh cổng lớn của khu dân cư, bước chân còn bước rất lớn.
Khấu Thầm khởi động xe, khẽ nổ máy, chậm rãi chạy đến sau lưng Hoắc Nhiên.
Sau đó bóp kèn.
Quả nhiên Hoắc Nhiên là một thiếu niên có phản ứng rất nhanh, thân thủ cũng nhạy bén, cậu không quay đầu lại đã nhảy lên, bay một bước dài qua bên phải, vô cùng có tính đàn hồi.
Chỉ là tính tình lại nóng lên.
Hoắc Nhiên nhảy xong, xoay người lại gào lên: “Mẹ nó cậu đụng người ta rồi lại bóp còi thì tốt cỡ nào!”
Khấu Thầm ngừng xe, không nói chuyện.
Hoắc Nhiên nhìn chằm chằm Khấu Thầm, bước nhanh đến mở tấm kính chắn của mũ bảo hiểm trên đầu Khấu Thầm lên, Khấu Thầm huýt sáo.
“Đệt.” Hoắc Nhiên hoảng sợ bật cười, “Ông nội cậu!”
“Cậu mù à, tôi chờ ở trước tòa chung cư của cậu thế mà cậu không nhìn thấy tôi.” Khấu Thầm tháo mũ bảo hiểm xuống.
“Tôi biết chỗ đó có người, nhưng không nhìn thấy.” Dáng vẻ Hoắc Nhiên cười rất vui vẻ, mắt đã cười ra vết chân chim luôn rồi, “Cậu cũng không nói cậu đến mà!”
“Ba tôi năm rưỡi dậy học tiếng Anh.” Khấu Thầm nói, “Đứng ở cửa phòng tôi, sau khi đánh thức tôi thì ông ấy về phòng ngủ… Lòng báo thù của con người đó mạnh quá!”
Hoắc Nhiên cười ra tiếng: “Cậu đúng là con trai ruột.”
“Lên xe.” Khấu Thầm nghiêng đầu, đưa mũ bảo hiểm treo ở cạnh bánh xe sau cho Hoắc Nhiên, “Chở cậu đi ăn sáng.”
Hoắc Nhiên lên xe, nằm sấp trên lưng Khấu Thầm, ôm lấy eo cậu, tay đang sờ cái bụng của cậu: “Ồ, đây là cơ bụng dưới.”
Khấu Thầm chợt hít sâu một hơi, thu bụng vào: “Lấy tay ra.”
“Sao thế?” Hoắc Nhiên lấy tay ra.
“Hôm nay quần tôi có hơi chật.” Khấu Thầm nói.
“Hửm?” Hoắc Nhiên vẫn chưa nhận ra.
“Cậu sờ đến sờ lui thì sao tôi lái xe.” Khấu Thầm nói.
“Tôi chịu thua cậu luôn đó.” Hoắc Nhiên nghiến răng, nói nhỏ bên tai cậu.
“Ôm thì được, đừng sờ bậy bạ đó.” Khấu Thầm chạy xe về trước, “Tôi phát hiện, buổi sáng lúc cậu mới thức dậy thì rất phấn khích, không rụt rè chút nào luôn.”
“Biến!” Hoắc Nhiên bật cười, “Chỉ là tôi thấy cậu nên rất vui mà thôi.”
“Tôi cũng vậy.” Khấu Thầm nói, “Vốn dĩ sau khi bị ba tôi đánh thức thì định đọc sách chờ cậu đến, nhưng thật sự không kìm được, nhớ cậu cực kỳ.”
Hoắc Nhiên không nói gì, cánh tay ôm eo Khấu Thầm siết chặt lại.
Khi có đầy đủ điều kiện, Khấu Thầm rất coi trọng chuyện ăn uống, bây giờ có thời gian cũng có cả phương tiện giao thông, cậu có thể chạy khoảng thời gian gần bằng một tiết học để chở Hoắc Nhiên đi ăn tào phớ.
“Vị tào phớ của quán đó rất đặc biệt.” Khấu Thầm ngừng xe ở lề đường, “Với lại mấy món khác cũng ngon, tôi thích ăn bánh chiên kia, loại bên trên có hạt mè, cả cái bánh ngọt không biết là bánh gì…”
Hoắc Nhiên nhìn quán ăn này, mặt tiền không lớn, người ngồi kín cả bên trong và bên ngoài.
“Sao cậu biết được chỗ này?” Cậu hỏi.
“Lão Dương dẫn tôi đến ăn.” Khấu Thầm nói, “Phòng game video bên kia của tụi tôi chơi suốt đêm, lúc ra ngoài thì đến đây ăn.”
“… Anh ấy gan to nhỉ.” Hoắc Nhiên nói, “Dẫn cậu chơi như thế.”
“Lúc ba tôi đánh anh ấy thì anh ấy dám đánh trả lại.” Khấu Thầm nói, “Gan khá lớn.”
“Chính là lần anh ấy với chị cậu gặp tai nạn xe à?” Hoắc Nhiên hỏi.
“Ừ, ba tôi cũng thiệt tình, chẳng phải lão Dương đụng người ta, với lại lão Dương cũng bị thương.” Khấu Thầm treo mũ bảo hiểm ở trên gương chiếu hậu, “Ông ấy đến đã đánh người ta.”
“Con gái yêu quý bị thương nên lo lắng mà.” Hoắc Nhiên cũng treo mũ bảo hiểm lên, lại có hơi lo lắng, “Treo thế này không sợ mất sao?”
Khấu Thầm bỗng nhiên nói lớn giọng, có phần phách lối: “Tôi xem ai dám lấy!”
“… Đi ăn thôi.” Hoắc Nhiên đẩy cậu vào trong quán.
Ở cửa đúng lúc có hai người ăn xong, mấy người bên cạnh đều muốn giành chỗ, Hoắc Nhiên chân tay nhanh nhẹn bước đến dùng chân móc một cái, kéo ghế đến trước mặt mình.
“Giành gì mà giành!” Một gã đàn ông khó chịu nói.
“Chú không giành thì chú nóng làm gì?” Hoắc Nhiên ngồi xuống, lại nhìn Khấu Thầm, “Cậu vào mua đi, tôi ngồi chờ ở đây.”
“Được.” Khấu Thầm nhìn gã đàn ông kia, xoay người đi vào quán.
Chỉ cần không đi học thì bình thường Khấu Thầm đều ăn mặc không giống người tốt lắm, cộng thêm vẻ mặt hung dữ mà tổ tiên truyền lại, người bình thường vừa nhìn thấy đều sẽ tránh đi.
Chuyện giành chỗ như này vẫn có ưu thế.
Lúc cậu bưng đồ ăn ra, một người muốn ngồi chỗ trống bên cạnh đi thẳng luôn.
“Thử cái này trước đi, tào phớ.” Khấu Thầm nói, “Tôi gọi cả mặn cả ngọt, cậu chọn ăn đi, không thích ăn thì đưa tôi, tôi thích hết.”
“Ừ.” Hoắc Nhiên bưng một chén giống vậy lên, “Thực ra tôi cũng vậy.”
“Cho nên mới nói hai chúng ta xứng đôi.” Khấu Thầm cười nói.
Hai người khác ngồi bàn bên cạnh cùng ngẩng đầu lên nhìn hai người các cậu, sau đó lại cúi đầu tiếp tục ăn.
Mới đầu Hoắc Nhiên có hơi hoảng hốt, lúc bọn họ cúi đầu ăn tiếp, cậu mới khẽ thở phào, lén nhìn Khấu Thầm.
Cậu phát hiện Khấu Thầm hầu như không chú ý đến hai người kia, cúi đầu vội ăn bữa sáng trước mặt, dáng vẻ chẳng sao hết.
Cậu chợt thấy nhẽ nhõm, rất kiên định, vô cùng kiên định.
“Lát nữa ăn xong đi dạo phố với tôi một lát trước đi.” Khấu Thầm nói, “Tuần sau sinh nhật ba tôi, cậu đi chọn quà giúp tôi đi.”
“Ừ.” Hoắc Nhiên gật đầu.
“Đây là lần đầu tiên tôi mua quà cho ông ấy đó.” Khấu Thầm nhíu mày, “Không có chút manh mối nào.”
“Tặng bộ đề đi.” Hoắc Nhiên tùy ý tiếp lời.
Khấu Thầm nhìn cậu chằm chằm một hồi, sau đó cười không ngừng: “Làm thế đi!”
“Thứ dưới trung bình.” Ba Khấu đứng trên đầu cầu thang, cười lạnh, ôm cánh tay, “Ba cũng không ngờ, còn có ngày con bị ép học hành.”
“Yên tâm.” Khấu Thầm nhảy qua người Soái Soái, đi đến bên cạnh cầu thang, “Đầu óc 18 tuổi của con thích hợp học mấy thứ lớp 11, ba thì chưa chắc… Mấy môn hôm nay ba nghe giảng xong chưa?”
“Nghe xong rồi.” Ba Khấu tiếp tục cười lạnh, “Cả bài tập ba cũng làm xong một môn rồi!”
“Trùng hợp thế!” Khấu Thầm nói, “Con cũng làm xong một môn rồi!”
“Đầu óc 18 tuổi của con chẳng phải nên làm nhanh hơn ba sao?” Ba Khấu nói.
“Chẳng phải con là học sinh dốt trong truyền thuyết sao? Làm bài chậm là bình thường.” Khấu Thầm nói, “Học sinh xuất sắc già ngày xưa…”
“Con nói chuyện chú ý chút đi.” Ba Khấu chỉ cậu.
“Không già!” Khấu Tiêu nằm trên sô pha nói to lên, “Ba con đâu có già! Kết hôn sớm, đẻ con sớm, lúc này vẫn còn là trai tráng. Khấu Thầm, em có biết nói chuyện không hả?”
“Thầy Viên này lợi hại thật.” Mẹ Khấu nói, “Cả ngày hôm nay, chỉ cần ba con không ra ngoài thì ở nhà làm bài tập, phòng gym cũng không đi.”
“Đi rồi.” Ba Khấu nói, “Tôi về rồi bà mới ngủ dậy.”
“Đi làm bài tập của ông đi.” Mẹ Khấu xua tay, lại cười với Khấu Thầm, “Đến đây nào con trai.”
Ba Khấu xoay người về phòng sách lại.
Sau khi thấy cửa đóng lại, Khấu Thầm vội tóm lấy Soái Soái, vọt đến bên chân mẹ Khấu: “Ba con ở nhà làm bài tập thật ạ?”
“Thật.” Mẹ Khấu một tay sờ đầu cậu, một tay sờ đầu Soái Soái, “Thầy Viên của tụi con một ngày hai lần, gửi video tiết học cho ba con. Ba xem ở trong phòng, xem xong thì làm bài tập.”
“Chăm chỉ thế à?” Khấu Thầm không dám tin.
“Mẹ nói con nghe này.” Mẹ Khấu nhỏ giọng nói, “Lúc mẹ quen ba con mới biết, con người này một khi đã liều mạng thì người bình thường không so lại đâu, nói học cái gì thì sẽ cắm đầu học.”
“Thật hay giả vậy?” Khấu Thầm nhỏ giọng hỏi.
“Thật mà.” Mẹ Khấu nói, “Mẹ thích tính này của ba con đó.”
“Con không có, vậy mẹ đừng thích con nữa.” Khấu Thầm nói.
“Khám phá thử xem, lỡ như có thì sao?” Mẹ Khấu cười nói, “Không khám phá ra được thì lại vứt đi.”
“Con về phòng đây. Lúc nào ông ấy làm xong bài tập bước ra thì lúc đó con ra.” Khấu Thầm đứng lên, đá Soái Soái một phát, “Đi.”
Soái Soái theo cậu chạy lên lầu.
Lúc đi ngang qua phòng sách của ba Khấu, cậu chần chừ một lát, dựa sát vào cánh cửa, muốn nghe thử ba Khấu có còn đang nghe giảng hay không.
Khoảnh khắc chạm vào cửa thì cậu đã cảm thấy mình lúng túng rồi.
Ba Khấu trước giờ vẫn luôn khóa cửa thế mà hôm nay lại không khóa!
Đã vậy còn không đóng chặt cửa!
Khấu Thầm dựa hụt vào cửa, lảo đảo một bước đẩy cửa nhào vào trong phòng.
Ba Khấu đang cúi đầu chép bài trước bàn ngẩng đầu lên.
“Ba không đóng cửa à?” Khấu Thầm nói.
“Sao hả?” Ba Khấu cười lạnh, “Muốn mượn bài tập chép à?”
“… Con muốn chép thì có thể mượn của Từ Tri Phàm.” Khấu Thầm nói.
“Ra ngoài.” Ba Khấu cầm bút đưa về phía cậu hất hất mấy cái, “Đừng làm ồn ba.”
Khấu Thầm tặc lưỡi, xoay người bước ra ngoài, lúc đóng cửa lại thò đầu vào trong: “Chỗ nào không hiểu thì con có thể nói cho ba biết, mấy tiết tuần này con đều nghe hiểu.”
Ba Khấu không nói gì chỉ nhìn cậu.
Một lát sau mới bật cười ha hả.
“Cười con khỉ!” Khấu Thầm hơi khó chịu, “Con nghe hiểu thật mà!”
“Con trai ba không ngốc.” Ba Khấu cười nói, “Một năm không nghe hiểu, nhưng nghe một tuần chính giữa lại có thể nghe hiểu, đỉnh đó.”
Khấu Thầm nhìn ba mình, một lúc sao mới hỏi: “Ba đang khen con hay là chửi con vậy?”
“Khen con đó!” Ba Khấu vỗ bàn, “Vậy mà cũng không hiểu?”
“Không phải.” Khấu Thầm vừa đóng cửa vừa nhỏ giọng lầm bầm, “Không quen lắm.”
Hoắc Nhiên ngồi xếp bằng trên ghế sô pha, gặm một trái táo, lúc này là thời gian chờ ăn cơm, mấy người trong nhóm nói chuyện rất náo nhiệt, chỉ không thấy Khấu Thầm đâu.
“Ngày mai con đi chơi à?” Lúc đi ngang qua bên cạnh cậu, ba Hoắc hỏi.
“Dạ.” Hoắc Nhiên gật đầu, “Đến nhà Khấu Thầm chơi.”
“Dẫn thằng bé đi chơi sao?” Ba Hoắc lại hỏi.
“Không đi chơi ạ, tuần này con cũng không tham gia hoạt động.” Hoắc Nhiên nói, “Khấu Thầm cam kết với ba cậu ấy, kỳ thi cuối kỳ sẽ được trung bình hết nên phải ở nhà cố gắng học bài.”
“Vậy sao?” Ba Hoắc hơi ngạc nhiên, “Bỗng nhiên muốn học à? Có động lực thế này sao?”
“Dạ, cậu ấy không muốn… đi nước ngoài.” Hoắc Nhiên lại cắn một miếng táo, “Nếu như cậu ấy không cố gắng thì ba cậu ấy sẽ đưa cậu ấy đi nước ngoài.”
Đi nước ngoài thì sẽ không gặp được con nữa.
Hì hì hì.
Ăn xong táo, Hoắc Nhiên đi rửa tay, lúc chuẩn bị gửi tin nhắn cho Khấu Thầm hỏi xem đang làm gì thì Khấu Thầm xuất hiện trong nhóm chat rồi.
– Trùm Tri Phàm có đó không?
Vậy mà lên tìm Từ Tri Phàm?
Hoắc Nhiên khó chịu.
– Có, sao thế?
– Đọc hiểu môn Anh mày làm sao vậy? Chụp ảnh gửi tao xem với.
Hoắc Nhiên tặc lưỡi, không biết nên cảm động hay là nên ghen đây.
Vẫn nên ghen đi.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Dù sao nếu Khấu Thầm hỏi cậu thì cậu cũng không chắc có biết làm hay không, với lại cậu… còn chưa làm bài tập nữa.
Từ Tri Phàm chụp ảnh gửi vào trong nhóm.
– Cảm động vô cùng Trùm Tri Phàm.
– Đừng chép đó.
– Không chép, tao chỉ xem không hiểu, tham khảo xíu thôi.
Hoắc Nhiên lại hơi buồn cười.
Điện thoại kêu lên, Khấu Thầm gửi tin nhắn riêng cho cậu.
Hoắc Nhiên lập tức vô cùng hài lòng, mở khung chat ra.
– Nhiên cục cưng.
– Thầm cục cưng.
– Làm bài tập chưa?
Hoắc Nhiên ngẩn người, đây là đoạn đối thoại gì thế?
– Chưa, sao vậy?
– Mau làm đi!
– Mẹ nó cậu không còn gì để nói hả???
– Chụt chụt chụt
– Biến!
– Tôi đi làm bài trước đây, lát nữa ăn cơm xong gọi cho cậu.
– Biến đi! Cố lên!
Bên Khấu Thầm lại không có động tĩnh, chắc là đi làm bài tập rồi.
Hoắc Nhiên cầm điện thoại, một lúc lâu vẫn không thể thích ứng. Tuần này Khấu Thầm vẫn luôn ở trạng thái cố gắng học tập, lên lớp cũng không ngủ nữa, trừng mắt nhìn giáo viên chằm chằm.
Hôm qua lúc học Toán, giáo viên cũng không nhịn được nữa, nói là em Khấu Thầm, xin hỏi em có việc gì sao?
Lúc đó Hoắc Nhiên suýt nữa cười tắt tiếng.
Bây giờ nghĩ lại cậu còn muốn cười.
Chần chừ mấy giây, cậu đặt điện thoại xuống, đứng lên. Thành tích của cậu tốt hơn Khấu Thầm không bao nhiêu, nếu như Khấu Thầm duy trì sự hăng hái này đến cuối kỳ, không chừng có thể vượt qua cậu… Đệt, thật sự không dám nghĩ.
Loại người như Khấu Thầm sẽ đắc ý thành dạng gì chứ!
Hoắc Nhiên ôm balo của mình vọt vào trong phòng.
Làm bài làm bài làm bài, làm bài xong thì lại đọc sách…
“Ăn cơm thôi.” Mẹ Hoắc ở cửa gọi cậu, “Giờ này con làm bài tập cái gì hả? Ăn cơm xong lại làm, trước đây đều để buổi tối mới làm mà?”
Hoắc Nhiên đành phải đặt balo xuống về lại phòng khách.
Ăn cơm xong không bao lâu, Hoắc Nhiên đang hăng hái làm bài tập, làm được một lúc thì thất thần, lúc này Khấu Thầm gọi điện đến: “Bé Nhiên Nhiên.”
“Làm bài tập xong chưa?” Hoắc Nhiên hỏi thẳng.
Khấu Thầm ở bên kia cười không ngừng: “Ý chí báo thù mạnh thế.”
“Này, Khấu Thầm.” Hoắc Nhiên nằm nhoài lên bàn nhỏ giọng hỏi, “Bên ba cậu thế nào?”
“Làm bài tập rồi.” Khấu Thầm cười nói.
“Không phải chứ!” Hoắc Nhiên hơi ngạc nhiên, “Chú ấy còn làm bài tập á?”
“Phải vật chớ, lão Viên nói để ông ấy trải nghiệm tôi học hành vất vả thế nào.” Khấu Thầm nói, “Vất vả của việc học mẹ nó có hơn phân nửa là bài tập! Với lại, ông ấy không làm bài thì thi không được trung bình thì sao?”
Giọng nói của Khấu Thầm nghe rất vui vẻ, Hoắc Nhiên cũng cảm thấy buồn cười.
“Vậy ba cậu không chửi cậu chứ?” Cậu hỏi.
“Không, bận quá trời, không rảnh chửi tôi.” Khấu Thầm nhỏ giọng nói, “Ngày mai cậu qua mấy giờ?”
“Dậy thì qua liền.” Hoắc Nhiên nói, “Sau đó dẫn Soái Soái ra ngoài chơi một lát à?”
“Mấy giờ cậu dậy…” Khấu Thầm nói, “Bình thường cậu đều ngủ đến trưa.”
“Cậu dậy thì gọi tôi.” Hoắc Nhiên cười, “Vậy được rồi chứ?”
“Được.” Khấu Thầm khá hài lòng.
Chẳng ngờ rằng.
Lúc sáu giờ rưỡi sáng, điện thoại trên đầu giường vang lên.
Hoắc Nhiên mở mắt, lúc này nằm trên giường, chuyện cậu hối hận nhất là hôm qua quên nói cho Khấu Thầm biết dám gọi trước tám giờ thì cậu sẽ đánh chết.
“Ờ…” Cậu trở mình mấy cái, bắt điện thoại, “Khấu Thầm!”
“Chào buổi sáng, Nhiên Nhiên.” Giọng nói vui vẻ của Khấu Thầm truyền ra từ ống nghe.
Trong khoảnh khắc này, cơn bực bội của Hoắc Nhiên chậm rãi biến mất, cậu bỗng nhiên phát hiện mình nhớ Khấu Thầm vô cùng, với lại lúc nghe thấy giọng Khấu Thầm mới chợt nhận ra.
“Chào buổi sáng, Thầm Thầm.” Cậu nói.
“Dậy chưa?” Khấu Thầm hỏi.
“… Giờ dậy.” Hoắc Nhiên ngáp một cái, “Cậu đừng ăn sáng đó, chờ tôi đến rồi ăn.”
“Được.” Khấu Thầm đáp.
Nghe ngoan ngoãn cực kỳ, Hoắc Nhiên lập tức có sức mạnh thức dậy.
Khấu Thầm nhìn chằm chằm thang máy, lúc thấy Hoắc Nhiên bước ra khỏi thang máy, cậu lập tức có cảm giác hô hấp dễ dàng hơn rất nhiều.
Từ lúc thức dậy đến xuống lầu, Hoắc Nhiên chỉ dùng tổng cộng mười lăm phút, có thể nhìn ra được trên đỉnh đầu còn có một chỏm tóc dựng đứng.
Vậy mới nói trong nhà có một chị gái đỏm dáng rất quan trọng, mỗi lần Khấu Thầm ra ngoài chỉ cần Khấu Tiêu có mặt thì sẽ nhìn chằm chằm cậu từ trên xuống dưới mấy lần, chỗ nào chướng mắt thì sẽ sửa sang lại cho cậu luôn.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Hoắc Nhiên không có nhìn thấy cậu.
Tuy hôm nay Khấu Thầm chạy chiếc mô-tô, đội cái mũ bảo hiểm mà Hoắc Nhiên từng nhìn thấy.
Nhưng mà có lẽ Hoắc Nhiên hoàn toàn không nghĩ rằng cậu sẽ ở dưới lầu nên bước ra khỏi cổng thì vung cánh tay đi về phía cánh cổng lớn của khu dân cư, bước chân còn bước rất lớn.
Khấu Thầm khởi động xe, khẽ nổ máy, chậm rãi chạy đến sau lưng Hoắc Nhiên.
Sau đó bóp kèn.
Quả nhiên Hoắc Nhiên là một thiếu niên có phản ứng rất nhanh, thân thủ cũng nhạy bén, cậu không quay đầu lại đã nhảy lên, bay một bước dài qua bên phải, vô cùng có tính đàn hồi.
Chỉ là tính tình lại nóng lên.
Hoắc Nhiên nhảy xong, xoay người lại gào lên: “Mẹ nó cậu đụng người ta rồi lại bóp còi thì tốt cỡ nào!”
Khấu Thầm ngừng xe, không nói chuyện.
Hoắc Nhiên nhìn chằm chằm Khấu Thầm, bước nhanh đến mở tấm kính chắn của mũ bảo hiểm trên đầu Khấu Thầm lên, Khấu Thầm huýt sáo.
“Đệt.” Hoắc Nhiên hoảng sợ bật cười, “Ông nội cậu!”
“Cậu mù à, tôi chờ ở trước tòa chung cư của cậu thế mà cậu không nhìn thấy tôi.” Khấu Thầm tháo mũ bảo hiểm xuống.
“Tôi biết chỗ đó có người, nhưng không nhìn thấy.” Dáng vẻ Hoắc Nhiên cười rất vui vẻ, mắt đã cười ra vết chân chim luôn rồi, “Cậu cũng không nói cậu đến mà!”
“Ba tôi năm rưỡi dậy học tiếng Anh.” Khấu Thầm nói, “Đứng ở cửa phòng tôi, sau khi đánh thức tôi thì ông ấy về phòng ngủ… Lòng báo thù của con người đó mạnh quá!”
Hoắc Nhiên cười ra tiếng: “Cậu đúng là con trai ruột.”
“Lên xe.” Khấu Thầm nghiêng đầu, đưa mũ bảo hiểm treo ở cạnh bánh xe sau cho Hoắc Nhiên, “Chở cậu đi ăn sáng.”
Hoắc Nhiên lên xe, nằm sấp trên lưng Khấu Thầm, ôm lấy eo cậu, tay đang sờ cái bụng của cậu: “Ồ, đây là cơ bụng dưới.”
Khấu Thầm chợt hít sâu một hơi, thu bụng vào: “Lấy tay ra.”
“Sao thế?” Hoắc Nhiên lấy tay ra.
“Hôm nay quần tôi có hơi chật.” Khấu Thầm nói.
“Hửm?” Hoắc Nhiên vẫn chưa nhận ra.
“Cậu sờ đến sờ lui thì sao tôi lái xe.” Khấu Thầm nói.
“Tôi chịu thua cậu luôn đó.” Hoắc Nhiên nghiến răng, nói nhỏ bên tai cậu.
“Ôm thì được, đừng sờ bậy bạ đó.” Khấu Thầm chạy xe về trước, “Tôi phát hiện, buổi sáng lúc cậu mới thức dậy thì rất phấn khích, không rụt rè chút nào luôn.”
“Biến!” Hoắc Nhiên bật cười, “Chỉ là tôi thấy cậu nên rất vui mà thôi.”
“Tôi cũng vậy.” Khấu Thầm nói, “Vốn dĩ sau khi bị ba tôi đánh thức thì định đọc sách chờ cậu đến, nhưng thật sự không kìm được, nhớ cậu cực kỳ.”
Hoắc Nhiên không nói gì, cánh tay ôm eo Khấu Thầm siết chặt lại.
Khi có đầy đủ điều kiện, Khấu Thầm rất coi trọng chuyện ăn uống, bây giờ có thời gian cũng có cả phương tiện giao thông, cậu có thể chạy khoảng thời gian gần bằng một tiết học để chở Hoắc Nhiên đi ăn tào phớ.
“Vị tào phớ của quán đó rất đặc biệt.” Khấu Thầm ngừng xe ở lề đường, “Với lại mấy món khác cũng ngon, tôi thích ăn bánh chiên kia, loại bên trên có hạt mè, cả cái bánh ngọt không biết là bánh gì…”
Hoắc Nhiên nhìn quán ăn này, mặt tiền không lớn, người ngồi kín cả bên trong và bên ngoài.
“Sao cậu biết được chỗ này?” Cậu hỏi.
“Lão Dương dẫn tôi đến ăn.” Khấu Thầm nói, “Phòng game video bên kia của tụi tôi chơi suốt đêm, lúc ra ngoài thì đến đây ăn.”
“… Anh ấy gan to nhỉ.” Hoắc Nhiên nói, “Dẫn cậu chơi như thế.”
“Lúc ba tôi đánh anh ấy thì anh ấy dám đánh trả lại.” Khấu Thầm nói, “Gan khá lớn.”
“Chính là lần anh ấy với chị cậu gặp tai nạn xe à?” Hoắc Nhiên hỏi.
“Ừ, ba tôi cũng thiệt tình, chẳng phải lão Dương đụng người ta, với lại lão Dương cũng bị thương.” Khấu Thầm treo mũ bảo hiểm ở trên gương chiếu hậu, “Ông ấy đến đã đánh người ta.”
“Con gái yêu quý bị thương nên lo lắng mà.” Hoắc Nhiên cũng treo mũ bảo hiểm lên, lại có hơi lo lắng, “Treo thế này không sợ mất sao?”
Khấu Thầm bỗng nhiên nói lớn giọng, có phần phách lối: “Tôi xem ai dám lấy!”
“… Đi ăn thôi.” Hoắc Nhiên đẩy cậu vào trong quán.
Ở cửa đúng lúc có hai người ăn xong, mấy người bên cạnh đều muốn giành chỗ, Hoắc Nhiên chân tay nhanh nhẹn bước đến dùng chân móc một cái, kéo ghế đến trước mặt mình.
“Giành gì mà giành!” Một gã đàn ông khó chịu nói.
“Chú không giành thì chú nóng làm gì?” Hoắc Nhiên ngồi xuống, lại nhìn Khấu Thầm, “Cậu vào mua đi, tôi ngồi chờ ở đây.”
“Được.” Khấu Thầm nhìn gã đàn ông kia, xoay người đi vào quán.
Chỉ cần không đi học thì bình thường Khấu Thầm đều ăn mặc không giống người tốt lắm, cộng thêm vẻ mặt hung dữ mà tổ tiên truyền lại, người bình thường vừa nhìn thấy đều sẽ tránh đi.
Chuyện giành chỗ như này vẫn có ưu thế.
Lúc cậu bưng đồ ăn ra, một người muốn ngồi chỗ trống bên cạnh đi thẳng luôn.
“Thử cái này trước đi, tào phớ.” Khấu Thầm nói, “Tôi gọi cả mặn cả ngọt, cậu chọn ăn đi, không thích ăn thì đưa tôi, tôi thích hết.”
“Ừ.” Hoắc Nhiên bưng một chén giống vậy lên, “Thực ra tôi cũng vậy.”
“Cho nên mới nói hai chúng ta xứng đôi.” Khấu Thầm cười nói.
Hai người khác ngồi bàn bên cạnh cùng ngẩng đầu lên nhìn hai người các cậu, sau đó lại cúi đầu tiếp tục ăn.
Mới đầu Hoắc Nhiên có hơi hoảng hốt, lúc bọn họ cúi đầu ăn tiếp, cậu mới khẽ thở phào, lén nhìn Khấu Thầm.
Cậu phát hiện Khấu Thầm hầu như không chú ý đến hai người kia, cúi đầu vội ăn bữa sáng trước mặt, dáng vẻ chẳng sao hết.
Cậu chợt thấy nhẽ nhõm, rất kiên định, vô cùng kiên định.
“Lát nữa ăn xong đi dạo phố với tôi một lát trước đi.” Khấu Thầm nói, “Tuần sau sinh nhật ba tôi, cậu đi chọn quà giúp tôi đi.”
“Ừ.” Hoắc Nhiên gật đầu.
“Đây là lần đầu tiên tôi mua quà cho ông ấy đó.” Khấu Thầm nhíu mày, “Không có chút manh mối nào.”
“Tặng bộ đề đi.” Hoắc Nhiên tùy ý tiếp lời.
Khấu Thầm nhìn cậu chằm chằm một hồi, sau đó cười không ngừng: “Làm thế đi!”
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro