Chương 2
Ma Lạt Chúc
2024-07-13 03:07:47
Khương Nhất trợn trắng mắt nghĩ thầm, sư môn bất hạnh cũng không phải do cháu, sư môn bất hạnh là do bà mới đúng.
Trong mấy năm nay, cô giúp đỡ thôn dân tìm trâu dê đi lạc, giúp đỡ người ta lo liệu tang lễ, còn có trẻ con bị bệnh cô cũng giúp một tay. Nói thì là giúp, nhưng những chuyện này cô cũng kiếm được không ít tiền, nhưng mà phàm là tiền cất ở trên người, chỉ cần cô tới gần bài vị một chút thôi là Sư tổ bà bà đã lập tức có thể cảm nhận được.
Và sau đó là hàng loạt các kiểu tiêu hoang phá hoại.
Muốn ăn bánh ngọt, mua về đốt.
Muốn ăn gà quay, mua về đốt.
Muốn đổi quần áo mới, mua về đốt.
Muốn đọc tiểu thuyết, mua về đốt.
…
Khương Nhất suy sụp.
Bà còn dám nói nữa sao?!
Tại sao năm đó Sư tổ bà bà không báo mộng cho bác gái kia đưa người khác về đạo quán, ngược lại bắt cô phải gánh cái của nợ này?
Mấy năm nay, Sư tổ bà bà lại bắt đầu ham vui, ngày nào cũng thúc giục bắt cô phải xuống núi.
Khương Nhất không thèm.
Thế giới bên ngoài lắm cám dỗ như vậy, nói không chừng cô bị dính phải tai bay vạ gió gì, đến lúc đó có khi còn phải bán thận luôn.
Lúc Khương Nhất bị bắt cóc vẫn không nhớ rõ nhiều chuyện, cho nên ngày vào đạo quán cũng được xem như là ngày sinh nhật của cô.
Bước qua sinh nhật 18 tuổi, Sư tổ bà bà càng giày vò cô dữ dội hơn, mỗi ngày ở trong giấc mơ đều giày vò cô như một con chó, buổi sáng thức dậy toàn thân vẫn còn run rẩy.
Khương Nhất thật sự chịu không nổi, chỉ có thể đồng ý với yêu cầu của Sư tổ bà bà.
Thế là cô quấn hai lớp vải dày quanh tấm bài vị, không để Sư tổ bà bà nhìn thấy gì mới tốt.
Khương Nhất bắt đầu thu dọn hành lý.
Tất cả tài sản của cô ngoại trừ năm tờ tiền màu đỏ được chôn sau nhà thì cũng chỉ có một chiếc đồng hồ điện tử. Chiếc đồng hồ này trị giá 12 tệ, có màn hình dạ quang còn có thể báo thức, rất thiết thực.
Khương Nhất cầm lấy tài sản duy nhất của mình, lại mang theo tấm bài vị bị hai lớp vải quấn chặt và kèn xô-na, bước chân xuống núi.
Đầu thôn phía đông có một trạm xe buýt, 9 giờ sáng hằng ngày đều có một chuyến xe đi lên huyện thành chạy ngang qua.
Khi Khương Nhất đang đợi xe buýt, cô nhìn thấy một chiếc ô tô sang trọng đang gầm rú lao thẳng tới từ đằng xa, bỗng nhiên không biết chó con nhà ai đang nhìn trái nhìn phải rồi chạy băng qua đường. Tuy nhiên, chiếc xe kia không những không giảm tốc độ mà còn đạp mạnh chân ga, bịch một tiếng, chú chó con bị đụng văng xa hơn chục mét.
Chiếc xe lướt qua bên cạnh Khương Nhất, bụi bay mù mịt chui thẳng vào trong xoang mũi của cô.
Sau khi chiếc xe kia chạy thêm mấy trăm mét, bỗng nhiên nó phanh gấp lại rồi từ từ lùi lại dừng ngay trước mặt Khương Nhất. Cửa sổ xe hạ xuống, lộ ra khuôn mặt của một người đàn ông.
Người này đại khái khoảng chừng bốn mươi tuổi, đeo kính râm nên không thể nhìn rõ ánh mắt, nhưng vẻ mặt khinh thường kia giống như đang nói rõ với người khác rằng ông ta vượt trội hơn người.
“Này! Tôi hỏi cô, trong thôn này của cô có phải có người biết gọi hồn không?”
Khương Nhất liếc nhìn ông ta, mặt chữ quốc, xương gò má rất cao, hai gò má lõm sâu, khóe miệng còn có một vết sẹo dài, nhìn tướng mạo của người đàn ông này, cho dù không cần xem mệnh cách cũng biết đây là người cay nghiệt, bạc tình bạc nghĩa.
Người mà ông ta muốn tìm rất có thể chính là cô.
Khương Nhất khẽ mỉm cười, tiến lên một bước.
Tay trái cô đặt lên nóc xe, hơi nghiêng đầu về phía trước, bộ dạng giống như không nghe rõ hỏi lại: “Ông nói gì cơ?”
Ông ta không hề biết, ngón tay trái của cô đang vẽ nhanh trên nóc xe. Trên nóc xe xuất hiện một hoa văn màu vàng cỡ lòng bàn tay, đó là một lá bùa đã thất truyền.
Khương Nhất dùng tay vỗ nhẹ, lá bùa màu vàng lập tức chui vào trong xe, khiến không khí trong xe sinh ra một gợn sóng. Trong phút chốc, tất cả gợn sóng như thủy triều tràn vào cơ thể người đàn ông. Tuy nhiên, người đàn ông này hoàn toàn không phát hiện ra, ngược lại còn tỏ ra thiếu kiên nhẫn, giọng nói to hơn mấy phần: “Tôi hỏi cô có biết trong thôn này có ai biết gọi hồn không?”
Khương Nhất tỏ vẻ như đã hiểu ra, chỉ vào một dãy nhà: “Ở bên kia!”
Người nọ ngay cả một câu cảm ơn cũng không có, nhấn ga phóng xe đi.
Sau khi chiếc xe kia đi rồi, Khương Nhất bế chú chó con sang bên đường để nó khỏi phải chịu nỗi khổ bị đè nát.
Không lâu sau thì xe buýt tới. Khương Nhất vừa lên xe đã ngủ gật, khi tỉnh lại thì xe đã vào trạm rồi.
Huyện thành mà cô đến tên là huyện Liêu Bình, các đặc sản núi rừng nơi này rất nổi tiếng.
Vừa xuống xe, Khương Nhất đã che kín tấm bài vị lại. Đây là lần đầu tiên cô dẫn Sư tổ bà bà ra ngoài, sợ bà ấy nhìn trúng thứ gì mà mình không mua nổi.
Khương Nhất tìm một khách sạn nhỏ để đặt chân.
Nếu đặt bài vị trong phòng, người bình thường đều sẽ cảm thấy đó là điềm xấu, Khương Nhất cẩn thận bọc bài vị lại, đặt lên tủ đầu giường: “Sư tổ bà bà, cháu đã nghĩ ra cách kiếm tiền rồi. Bà ở yên ở chỗ này, chờ khi nào cháu về thì sẽ mang gà quay về cho bà.”
Bài vị không hề phản ứng.
Được rồi, ghét bỏ mình quấn chặt nên lại cáu kỉnh rồi.
Trong mấy năm nay, cô giúp đỡ thôn dân tìm trâu dê đi lạc, giúp đỡ người ta lo liệu tang lễ, còn có trẻ con bị bệnh cô cũng giúp một tay. Nói thì là giúp, nhưng những chuyện này cô cũng kiếm được không ít tiền, nhưng mà phàm là tiền cất ở trên người, chỉ cần cô tới gần bài vị một chút thôi là Sư tổ bà bà đã lập tức có thể cảm nhận được.
Và sau đó là hàng loạt các kiểu tiêu hoang phá hoại.
Muốn ăn bánh ngọt, mua về đốt.
Muốn ăn gà quay, mua về đốt.
Muốn đổi quần áo mới, mua về đốt.
Muốn đọc tiểu thuyết, mua về đốt.
…
Khương Nhất suy sụp.
Bà còn dám nói nữa sao?!
Tại sao năm đó Sư tổ bà bà không báo mộng cho bác gái kia đưa người khác về đạo quán, ngược lại bắt cô phải gánh cái của nợ này?
Mấy năm nay, Sư tổ bà bà lại bắt đầu ham vui, ngày nào cũng thúc giục bắt cô phải xuống núi.
Khương Nhất không thèm.
Thế giới bên ngoài lắm cám dỗ như vậy, nói không chừng cô bị dính phải tai bay vạ gió gì, đến lúc đó có khi còn phải bán thận luôn.
Lúc Khương Nhất bị bắt cóc vẫn không nhớ rõ nhiều chuyện, cho nên ngày vào đạo quán cũng được xem như là ngày sinh nhật của cô.
Bước qua sinh nhật 18 tuổi, Sư tổ bà bà càng giày vò cô dữ dội hơn, mỗi ngày ở trong giấc mơ đều giày vò cô như một con chó, buổi sáng thức dậy toàn thân vẫn còn run rẩy.
Khương Nhất thật sự chịu không nổi, chỉ có thể đồng ý với yêu cầu của Sư tổ bà bà.
Thế là cô quấn hai lớp vải dày quanh tấm bài vị, không để Sư tổ bà bà nhìn thấy gì mới tốt.
Khương Nhất bắt đầu thu dọn hành lý.
Tất cả tài sản của cô ngoại trừ năm tờ tiền màu đỏ được chôn sau nhà thì cũng chỉ có một chiếc đồng hồ điện tử. Chiếc đồng hồ này trị giá 12 tệ, có màn hình dạ quang còn có thể báo thức, rất thiết thực.
Khương Nhất cầm lấy tài sản duy nhất của mình, lại mang theo tấm bài vị bị hai lớp vải quấn chặt và kèn xô-na, bước chân xuống núi.
Đầu thôn phía đông có một trạm xe buýt, 9 giờ sáng hằng ngày đều có một chuyến xe đi lên huyện thành chạy ngang qua.
Khi Khương Nhất đang đợi xe buýt, cô nhìn thấy một chiếc ô tô sang trọng đang gầm rú lao thẳng tới từ đằng xa, bỗng nhiên không biết chó con nhà ai đang nhìn trái nhìn phải rồi chạy băng qua đường. Tuy nhiên, chiếc xe kia không những không giảm tốc độ mà còn đạp mạnh chân ga, bịch một tiếng, chú chó con bị đụng văng xa hơn chục mét.
Chiếc xe lướt qua bên cạnh Khương Nhất, bụi bay mù mịt chui thẳng vào trong xoang mũi của cô.
Sau khi chiếc xe kia chạy thêm mấy trăm mét, bỗng nhiên nó phanh gấp lại rồi từ từ lùi lại dừng ngay trước mặt Khương Nhất. Cửa sổ xe hạ xuống, lộ ra khuôn mặt của một người đàn ông.
Người này đại khái khoảng chừng bốn mươi tuổi, đeo kính râm nên không thể nhìn rõ ánh mắt, nhưng vẻ mặt khinh thường kia giống như đang nói rõ với người khác rằng ông ta vượt trội hơn người.
“Này! Tôi hỏi cô, trong thôn này của cô có phải có người biết gọi hồn không?”
Khương Nhất liếc nhìn ông ta, mặt chữ quốc, xương gò má rất cao, hai gò má lõm sâu, khóe miệng còn có một vết sẹo dài, nhìn tướng mạo của người đàn ông này, cho dù không cần xem mệnh cách cũng biết đây là người cay nghiệt, bạc tình bạc nghĩa.
Người mà ông ta muốn tìm rất có thể chính là cô.
Khương Nhất khẽ mỉm cười, tiến lên một bước.
Tay trái cô đặt lên nóc xe, hơi nghiêng đầu về phía trước, bộ dạng giống như không nghe rõ hỏi lại: “Ông nói gì cơ?”
Ông ta không hề biết, ngón tay trái của cô đang vẽ nhanh trên nóc xe. Trên nóc xe xuất hiện một hoa văn màu vàng cỡ lòng bàn tay, đó là một lá bùa đã thất truyền.
Khương Nhất dùng tay vỗ nhẹ, lá bùa màu vàng lập tức chui vào trong xe, khiến không khí trong xe sinh ra một gợn sóng. Trong phút chốc, tất cả gợn sóng như thủy triều tràn vào cơ thể người đàn ông. Tuy nhiên, người đàn ông này hoàn toàn không phát hiện ra, ngược lại còn tỏ ra thiếu kiên nhẫn, giọng nói to hơn mấy phần: “Tôi hỏi cô có biết trong thôn này có ai biết gọi hồn không?”
Khương Nhất tỏ vẻ như đã hiểu ra, chỉ vào một dãy nhà: “Ở bên kia!”
Người nọ ngay cả một câu cảm ơn cũng không có, nhấn ga phóng xe đi.
Sau khi chiếc xe kia đi rồi, Khương Nhất bế chú chó con sang bên đường để nó khỏi phải chịu nỗi khổ bị đè nát.
Không lâu sau thì xe buýt tới. Khương Nhất vừa lên xe đã ngủ gật, khi tỉnh lại thì xe đã vào trạm rồi.
Huyện thành mà cô đến tên là huyện Liêu Bình, các đặc sản núi rừng nơi này rất nổi tiếng.
Vừa xuống xe, Khương Nhất đã che kín tấm bài vị lại. Đây là lần đầu tiên cô dẫn Sư tổ bà bà ra ngoài, sợ bà ấy nhìn trúng thứ gì mà mình không mua nổi.
Khương Nhất tìm một khách sạn nhỏ để đặt chân.
Nếu đặt bài vị trong phòng, người bình thường đều sẽ cảm thấy đó là điềm xấu, Khương Nhất cẩn thận bọc bài vị lại, đặt lên tủ đầu giường: “Sư tổ bà bà, cháu đã nghĩ ra cách kiếm tiền rồi. Bà ở yên ở chỗ này, chờ khi nào cháu về thì sẽ mang gà quay về cho bà.”
Bài vị không hề phản ứng.
Được rồi, ghét bỏ mình quấn chặt nên lại cáu kỉnh rồi.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro