Bảo vệ
Chi Đông
2024-09-11 09:04:33
Vụ Nguyệt cố gắng vùi cả thân mình vào trong lồng ngực Tạ Vụ Hành, nhưng bởi vì run rẩy mà làm thế nào cũng không kề sát được.
Cảm giác hoảng sợ trong lòng không được trấn an càng làm nàng lo lắng vô cùng, ngay cả tiếng nức nở nơi cổ họng cũng càng ngày càng khàn.
Tim Tạ Vụ Hành giống như bị khoét một lỗ, hắn chưa từng nhìn thấy Vụ Nguyệt như vậy, cho dù trước đây có tủi thân cũng sẽ không khóc, dù thế nào vẫn luôn tỏ ra kiên cường.
Con chó súc sinh kia lại khiến nàng sụp đổ đến mức vỡ tan như này.
Trong mắt Tạ Vụ Hành tràn đầy vẻ lạnh lẽo âm trầm, đuôi mắt hắn nhảy lên, miễn cưỡng áp chế sát ý trong lòng.
"Công chúa đừng sợ, ta sẽ ôm chặt Công chúa, ai cũng không làm Công chúa bị thương được nữa." Tạ Vụ Hành cong người xuống, tay hắn ôm chặt sống lưng nhỏ gầy của nàng, kéo thân thể run rẩy của nàng khảm vào lòng mình, không để thừa một khe hở nào.
Vụ Nguyệt được vây trong một lồng ngực quen thuộc, cánh tay mạnh mẽ bao chặt lấy nàng, sự sợ hãi bản thân nàng không thể xua tan dần dần bị hơi thở của hắn đẩy lui.
Hô hấp nóng bỏng, nhiệt độ cơ thể của hắn, từng kinh mạch đập dồn dập, tất cả đều khiến nàng cảm thấy an tâm, thân thể lạnh lẽo từ đỉnh đầu đến ngón chân cuối cùng cũng thấy ấm lên.
"Ta sẽ ôm Công chúa thật chặt, sẽ không bao giờ phát sinh chuyện này nữa, không bao giờ!" Tạ Vụ Hành không ngừng nhẹ giọng dỗ dành an ủi, con ngươi tối đen không thấy ánh sáng, trên mu bàn tay nổi đầy gân xanh.
Hắn lại dùng sức ôm chặt Vụ Nguyệt hơn, chặt hơn nữa, không bao giờ để nàng rời khỏi hắn, một khắc cũng không thể.
Cảm giác trói buộc làm hô hấp Vụ Nguyệt trở nên khó khăn, nhưng dù là vậy nàng cũng không muốn buông ra, hiện tại không ai có thể làm tổn thương nàng nữa rồi.
Nàng căn bản không dám nghĩ tới, nếu Tạ Vụ Hành đến chậm một bước sẽ có chuyện gì xảy ra, nàng sợ hãi nhắm chặt mi mắt, hai tay nắm lấy áo hắn, oán hận trong lòng tràn ra khỏi miệng: "Sao có thể như vậy... sao ông ta có thể làm như vậy..."
Tạ Vụ Hành nâng mặt nàng lên, qua làn nước mắt trong suốt, sâu trong ánh mắt nàng là không thể tiếp nhận cùng tuyệt vọng.
Tiểu công chúa là ánh sáng hiếm hoi trong cuộc đời hắn, là điều thánh khiến nhất, dù chỉ một chút vết nhơ hắn cũng không muốn để nàng dính phải, mà tên khốn khiếp lại suýt nữa kéo nàng xuống vực sâu vạn trượng.
Hiện tại, trong mắt Công chúa của hắn đã không còn ánh sáng nữa rồi.
Cảm giác này khiến Tạ Vụ Hành muốn giết người, không, dù chết cũng không giải được tội nghiệt của tên súc sinh kia.
Bị cha ruột mơ ước, tiểu công chúa sao có thể chấp nhận chuyện này, Tạ Vụ Hành vô cùng hối hận, hối hận không sớm nói cho nàng chân tướng, mà hiện tại, hắn càng không thể để nàng nhận thêm kích thích nữa.
Tạ Vụ Hành đè ép lệ khí, cẩn thận lau nước mắt cho nàng, "Công chúa không cần suy nghĩ nhiều, Hoàng thượng uống quá nhiều rượu, thần trí không thanh tỉnh mới như vậy."
Vụ Nguyệt nhìn hắn lắc đầu, căm hận vô cùng nói: "Ông ta là súc sinh, đại nghịch bất đạo, thiên địa không dung, súc sinh nên chịu thiên đao vạn quả! Cẩu tặc!"
Tạ Vụ Hành nghe thấy nàng nói thì như có điều suy nghĩ, thử thăm dò hỏi lại: "Đại nghịch bất đạo?"
"... Ta nghe thấy ngươi cùng ma ma nói chuyện." Vụ Nguyệt nắm chặt tay hắn, đem lời vẫn luôn giấu trong bụng nói ra, "Ta đều biết... là cẩu tặc kia mưu quyền soán vị, giết Phụ hoàng chân chính của ta, cầm tù mẫu phi ta..."
Tạ Vụ Hành khiếp sợ, nhìn chằm chằm Vụ Nguyệt hồi lâu không nói gì.
Cho nên tiểu công chúa không phải tự nhiên mà không hề để ý đến sinh tử của mấy tên hoàng tử, nàng mấy lần khuyên Nguyên Võ đế dùng đan dược không phải vì không hiểu, càng không phải vì không dám trái ý nguyện của Hoàng thượng.
Hoá ra nàng đã sớm biết.
Tạ Vụ Hành không che giấu sát ý đối với tên Hoàng đế nữa, nhẹ nhàng xoa nắn khuôn mặt Vụ Nguyệt, nhấn từng chữ rõ ràng, "Ta sẽ báo thù cho Công chúa, giết hắn... được không?"
Lúc hắn nói chữ 'giết' lộ ra hàn ý nồng đậm, ánh mắt Vụ Nguyệt run lên, nàng nhìn xuyên qua màn lệ mơ hồ, bình tĩnh quan sát Tạ Vụ Hành.
Giết vua...
Nghĩ đến mẫu phi khuất nhục bao năm, cừu hận của quốc gia, cùng hết thả tất cả mọi chuyện, ánh mắt Vụ Nguyệt dần dần thay đổi, nàng nuốt một ngụm nước miếng làm dịu yết hầu khô khốc, lẩm bẩm nói: "Hắn đáng chết, hắn đáng chết, ta muốn giết hắn báo thù cho Phụ hoàng cùng Mẫu phi."
Hận ý trong mắt Vụ Nguyệt khiến Tạ Vụ Hành giật mình tỉnh táo lại, sao hắn có thể khiến tiểu công chúa trở nên giống hắn.
hắn vội vã ôm chầm nàng vào lòng, khẽ vuốt ve tóc nàng, "Công chúa không cần nghĩ gì nữa, không cần quản, cứ như lúc trước, hết thảy có ta lo."
Vụ Nguyệt ngậm nước mắt lắc đầu, đây là kẻ thù của nàng, sao nàng có thể dựa vào Tạ Vụ Hành.
Tạ Vụ Hành lại không cho nàng có cơ hội nói chuyện, cúi đầu chạm vào thái dương nàng, con ngươi đen nháy bắt lấy, "Nghe thấy không?"
"Tạ Vụ Hành..."
Miệng lưỡi hắn dán lên khiến lời nói của Vụ Nguyệt im bặt trong cổ họng.
"Mưa gió đều có ta che chở, ta chỉ muốn Công chúa vui vẻ không ưu tư, Lan ma ma cùng Ninh quý phi cũng như vậy." Tạ Vụ Hành nói rất nhẹ nhàng, ngay cả hôn nàng cũng triền miên ôn như, "Cho nên, đồng ý với ta."
Hô hấp Vụ Nguyệt hỗn loạn run rẩy, tiếp tục khóc thút thít, cổ họng tràn ra từng tiếng ngâm "... Tạ Vụ Hành."
"Nói, nghe lời." Tạ Vụ Hành không ngừng lặp đi lặp lại, "Nói, để ta bảo vệ Công chúa."
Hơi thở của hắn theo miệng lưỡi tràn đầy vào huyết mạch của Vụ Nguyệt, xua tan toàn bộ khí lạnh trên người nàng.
Tay hắn khẽ khàng vỗ về lưng tiểu công chúa, như đang che chở bảo vật trân quý nhất.
Ấm áp cùng cảm giác an toàn khiến Vụ Nguyệt càng chìm đắm hơn, nàng khẽ gật đầu, "Tạ Vụ Hành, chàng phải bảo vệ ta thật tốt."
***
Truyện chỉ được đăng tải trên wattpad @babyboo0902. Tất cả những chỗ khác đều là ăn cắp, vui lòng đọc ở trang chính chủ để cập nhật nội dung truyện nhanh và chính xác nhất.
Canh bốn, trời vẫn tối đen.
Khắp nơi trong hành cung vang lên tiếng nha hoàn thái giám chạy khắp nơi thông truyền, từng lồng đèn cũng dần sáng lên, chiếu rọi khắp nơi.
Âm thanh tranh cãi ầm ĩ khiến Vụ Nguyệt tỉnh giấc.
"Công chúa tỉnh rồi." Tâm Đàn canh giữ trong điện thấy nàng tỉnh liền vội vàng tiến lên.
Đột nhiên bị làm tỉnh giấc, Vụ Nguyệt còn chưa kịp hồi phục tinh thần lại, Tạ Vụ Hành đâu?
Nàng nhìn quanh một phòng, thân ảnh hắn đã không còn ở đây.
Cảm giác hoảng sợ lại trào lên, nàng siết chặt tay ép mình bình tĩnh lại, nàng nhớ mình khóc mệt, bị hắn ôm chặt vào lòng liền cứ thế ngủ thiếp đi lúc nào không hay, hắn bế nàng lên giường lúc nào nàng cũng không biết.
Vụ Nguyệt nhìn về phía cửa sổ, bên ngoài trời vẫn còn tối, hẳn là nàng chưa ngủ bao lâu.
Sau đó liền nghe thấy cửa điện bị gõ vang, tim Vụ Nguyệt liền trùng xuống, ánh mắt đề phòng nhìn về phía cửa.
Tâm Đàn đi ra mở cửa, thấy là một cung nữ, không hiểu hỏi: "Có chuyện gì, sao lại vội vội vàng vàng như vậy."
Cung nữ cúi thấp người nói: "Thái hậu có lệnh, tất cả mọi người thu thập hành lý, chuẩn bị khởi hành hồi cung."
"Hồi cung? Trời còn chưa sáng mà?" Tâm Đàn kinh ngạc.
Cung nữ còn phải đi báo cho cung khác, không kịp giải thích, vội vàng nói: "Tỷ tỷ nhanh giúp Ngũ công chúa thu thập đi thôi."
Tâm Đàn gật đầu, đóng cửa lại rồi trở về bên giường Vụ Nguyệt, "Công chúa, chúng ta chuẩn bị thôi."
Trời còn chưa sáng đã vội vã hồi cung, nhất định có liên quan đến Nguyên Võ đế.
Vụ Nguyệt siết chặt đầu ngón tay, chịu đựng không đi tìm Tạ Vụ Hành, nói khẽ với Tâm Đàn, "Ngươi qua chỗ Vân nương nương đi."
Chờ tất cả đều thu dọn xong rời khỏi hành cung, trời mới tờ mờ sáng.
Đội xe ngựa cùng cấm quân đã chờ sẵn bên ngoài, xa xa nhìn thấy Tạ Vụ Hành đứng cạnh ngự liễn, trái tim Vụ Nguyệt mới thoáng thả lỏng.
Trên đường ra xe ngựa, cuối cùng nàng cũng nghe được "chân tướng" trong miệng cung nhân. Hoàng đế uống quá chén, không những cùng Lâm mỹ nhân còn có hai chí âm nữ tử kia hoan lạc, sau đó đan dược bị đổ, giận chó đánh mèo chém giết cấm quân, rồi ngất xỉu, đến giờ vẫn hôn mê bất tỉnh.
Thái Hậu biết được liền nổi giận, nên mới hạ lệnh hồi cung.
Mà lúc này, Thái hậu đúng lúc được hai cung nữ đỡ ra ngoài, từ xa cũng có thể nhìn thấy nộ khí khó nén trên mặt bà.
Vụ Nguyệt cùng Vân Hề Nhu nhìn nhau, ai cũng không nói gì, một trước một sau lên xe ngựa.
*
Từ lúc trở lại trong cung, Vụ Nguyệt không còn dáng vẻ không hề quan tâm tiền triều như trước, nhàn rỗi liền đến cung Thái hậu, bày ra bộ dáng cực kì quan tâm Nguyên Võ đế, hỏi dài hỏi ngắn.
Thái hậu giống như già đi rất nhiều, thở dài nói: "Hiện giờ lời ai gia nói, Hoàng thượng một câu cũng nghe không vào."
Hơn nữa từ ngày ấy, Hoàng thượng tỉnh lại thì tính tình càng tàn bạo, dễ nổi giận, lại càng trầm mê vào luyện đan, bỏ bê triều chính, đối với Gián ngôn quan cũng hơi tí là phạt, hơi tí là mắng.
Vụ Nguyệt nghe Thái hậu nói thì chớp mắt, hàng lông mi dài che khuất ánh mắt, giấu đi tâm tư nhỏ trong lòng.
Nàng vẫn lo lắng, Nguyên Võ đế tỉnh lại sẽ nhớ lại chuyện phát sinh đêm đó, nhưng nhìn tình huống trước mắt, hẳn là ông ta hoàn toàn không nhớ.
Vụ Nguyệt như có điều suy nghĩ rời khỏi cung Thái hậu, từ xa xa nàng phát hiện có một thân ảnh quen thuộc.
Trong đầu nàng nảy lên một suy nghĩ, vội cất bước đi qua.
"Trần thái y."
Nàng nhìn bóng lưng Trần Linh khẽ gọi.
Trần Linh xoay người, thấy là Vụ Nguyệt, chắp tay vái chào, "Bái kiến Ngũ công chúa."
Vụ Nguyệt nâng tay ý bảo hắn miễn lễ, nhìn phương hướng hắn đi thì hỏi: "Ngươi đi bắt mạch cho Hoàng tẩu sao?"
Thấy Trần Linh gật đầu, Vụ Nguyệt cười nói, "Ta đi cùng ngươi."
Hai người cách nhau mấy bước, một trước một sau, thỉnh thoảng Trần Linh nghe tiếng Vụ Nguyệt than thở, "Công chúa có tâm sự sao?"
Vụ Nguyệt u sầu gật đầu, "Gần đây Phụ hoàng quá trầm mê luyện đan, ta lo lắng thân thể của người."
Trần Linh nghe vậy liền nhíu mày, hắn thân là thầy thuốc, đối với chuyện luyện đan tu tiên đương nhiên là không tin.
Vụ Nguyệt khẽ than thở: "Hiện giờ ta muốn khuyên Phụ hoàng cũng khuyên không nổi, ta sợ cứ thế sẽ tổn thương thân thể của người, nên muốn hỏi ngươi mấy câu, ngươi có biện pháp gì để điều hoà thân thể không..."
Trần Linh suy nghĩ một chút rồi nói: "Có thể dùng tiềm dương bình để bổ gan, cũng có thể điều hoà thân thể."
Kỳ thật phương pháp tốt nhất là không dùng đan dược, nhưng thôi có còn hơn không, cũng coi như có thể giảm bớt tác hại.
Vụ Nguyệt nghe Trần Linh nói vậy thì nghiêm túc gật đầu, cuối cùng ngước mắt hỏi hắn: "Vậy có cái gì cần kiêng kị không, ta sẽ tránh đi..."
*
Truyện chỉ được đăng tải trên wattpad @babyboo0902. Tất cả những chỗ khác đều là ăn cắp, vui lòng đọc ở trang chính chủ để cập nhật nội dung truyện nhanh và chính xác nhất.
Càng gần tới cuối năm, trời càng lạnh.
Lan ma ma đổi thuốc cho Vân Hề Nhu xong liền xoa tay đi ra, ngẩng đầu liền thấy Vụ Nguyệt bưng ấm trà vừa nấu xong đi ra ngoài.
"Công chúa đi đâu vậy?" Lan ma ma gọi nàng lại.
Vụ Nguyệt hơi hoảng hốt xoay người, "Ma ma..."
Nàng cúi đầu nhìn đồ trong tay, "Ta nấu trà sâm cho Phụ hoàng, đang chuẩn bị mang qua."
Vụ Nguyệt cùng Vân Hề Nhu đã quyết định sẽ giấu nhẹm chuyện ở hành cung, cho nên Lan ma ma cũng không biết, về phần vết thương trên đầu Vân Hề Nhu, cũng chỉ nói là không cẩn thận va đập.
Nghe nàng nói vậy, Lan ma ma cũng chỉ dặn dò mấy câu rồi để nàng đi.
Vụ Nguyệt bưng trà đi rất nhanh, như là sợ trà nguội mất, hoặc cũng có thể là sợ mình sẽ chùn bước quay đầu.
Đi thẳng đến bên ngoài Dưỡng Tâm điện, Vụ Nguyệt mới thong thả chậm lại.
Thái giám canh giữ ngoài điện thấy Vụ Nguyệt đến liền chạy xuống bậc thang, cười đón: "Ngũ công chúa sao lại tới đây ạ?"
Vụ Nguyệt đưa khay trà cho hắn, "Ta mang trà sâm cho Phụ hoàng, phiền Cao công công mang vào."
Thái giám quay người nhìn vào trong điện rồi đáp: "Hoàng thượng đang rỗi rãi, không bằng Công chúa tự mang vào ạ?"
Vụ Nguyệt ngay lập tức lắc đầu, ngón tay cầm khay siết chặt, miễn cưỡng cười: "Ta không vào đâu."
Tiểu công chúa nhìn cửa đại điện đóng chặt mà dâng lên sợ hãi trong lòng, sao nàng có thể cùng Hoàng thượng ở một chỗ.
Thái giám khó xử nói: "Nhưng nếu Hoàng thượng biết nô tài không mời Công chúa vào, chỉ sợ sẽ trách tội nô tài."
Thấy hắn không nhận trà, Vụ Nguyệt định quay đầu rời đi, nhưng lại sợ làm cho người ta hoài nghi.
Nàng rối rắm, quay đầu nhìn xung quanh, vẫn là ban ngày, thỉnh thoảng vẫn có người đi qua.
Nàng cắn chặt răng, "Vậy được."
Cửa điện bị đẩy ra, Vụ Nguyệt rảo bước tiến vào, sau đó liền nghe thấy tiếng cọt kẹt, cửa điện đóng lại sau lưng ngăn cách lại ánh sáng bên ngoài, trong điện trở nên tối tăm.
Vụ Nguyệt giật mình, lông mi run lên, sắc mặt cũng trở nên trắng bệch, bên tai chỉ còn tiếng hít thở, nàng cố nén kích động đi ra sau tấm bình phong.
"Nàng thật sự dám vào!" Tạ Vụ Hành nghe tiếng bước chân, thanh âm trầm đục vang lên.
Vụ Nguyệt vừa bước qua bình phong thì giật mình chớp mắt, Tạ Vụ Hành đứng giữa điện, ánh mắt không lộ vui buồn nhìn chằm chằm về phía nàng.
Sao hắn lại ở chỗ này, Hoàng thượng đâu?
Vụ Nguyệt nhìn quanh một vòng, cũng không thấy thân ảnh Hoàng thượng.
"Sao chàng lại ở đây?" Nàng nhẹ nhàng hỏi.
Tạ Vụ Hành hỏi lại: "Vậy sao Công chúa lại ở đây?"
Hiếm khi nghe hắn nói chuyện nghiêm túc như vậy, lại thêm trong lòng có quỷ, nàng cúi đầu nắm chặt cái khay trong tay, "Ta hỏi trước."
Tạ Vụ Hành cười, "Ngày ấy Công chúa đáp ứng ta cái gì?"
Vụ Nguyệt cúi đầu thấp hơn, ánh mắt loé lên, "Ta chỉ đến đưa trà sâm thôi." Rồi nhanh chóng bổ sung thêm, "Ta chỉ là sợ nếu cứ trốn tránh, sẽ làm người khác hoài nghi."
Tạ Vụ Hành thấy nàng vẫn không nói thật, ánh mắt càng tối, "Vậy tại sao bên trong lại có ích mẫu?"
Vụ Nguyệt nghe hắn hỏi như vậy liền biết không giấu được hắn, nàng mím môi trắng bệch không đáp.
"Ngày ấy Công chúa đáp ứng nô tài cái gì!" Tạ Vụ Hành hỏi lại một lần nữa, cất bước tới gần nàng.
Chỉ nghĩ đến chuyện Công chúa lớn gan tự đẩy mình vào nguy hiểm, tất cả sự bình tĩnh của hắn đều mất sạch.
Một lần hắn đã suýt nữa phát điên, thêm một lần nữa, hắn sẽ không chịu được.
Từ đỉnh đầu có một cái bóng cao lớn bao phủ Vụ Nguyệt, nàng hốt hoảng lui lại một bước, ngửa đầu nhìn Tạ Vụ Hành, hoảng sợ nói ra áp lực trong lòng: "Ta không muốn chàng mạo hiểm."
Nàng quật cường nói từng chữ, đôi mắt yếu ớt đã đỏ lên, giết Hoàng đế là tội khi quân, chỉ cần sai lầm một chút thì vạn kiếp bất phục.
Tạ Vụ Hành cười lắc đầu: "Công chúa không hiểu, ta như nào cũng được, nhưng Công chúa không thể nhiễm bẩn."
Tạ Vụ Hành cầm lấy cái khay trong tay nàng, đặt mạnh sang một bên, "Công chúa là tâm can bảo bối của nô tài, cần phải sạch sẽ thanh khiết."
Âm thanh réo rắt như tiếng nước chảy tràn vào tai nàng, hắn bộc lộ ra sự điên cuồng mê đắm, khắc sâu từng lời vào tim nàng.
Cặp mắt hắn nhìn nàng như giăng ra một tấm lưới, không biết sao lại thấy tiểu công chúa thấy an tâm, muốn sa vào.
"Tạ Vụ Hành..." Vụ Nguyệt sợ hãi mình sẽ mất đi lớp phòng bị, muốn tránh đi ánh mắt của hắn.
Đôi mắt nàng liếc về phía sau, trong nháy mắt nàng chấn kinh.
Ở phía giường, xuyên qua tấm rèn mỏng, nàng mơ hồ nhìn thấy một bóng người nằm trên giường.
Tiểu công chúa kinh hoàng, tứ chi lạnh ngắt, Nguyên Võ đế đang ở bên trong!
Vụ Nguyệt không biết ông ngủ hay là đã ngất đi như đêm đó, vạn nhất ông nghe thấy những gì bọn họ nói.
Tim Vụ Nguyệt lạnh ngắt, nắm tay Tạ Vụ Hành muốn kéo hắn đi, mới vòng ra ngoài bình phong, bên trong liền truyền ra tiếng hừ của Nguyên Võ đế, tựa hồ như ông ta sắp tỉnh lại.
Vụ Nguyệt đi càng nhah hơn, nhưng eo nàng lại bị một cánh tay rắn chắc giữ lại, sau đó cả người liền bị kéo về phía sau, lưng va phải lồng ngực Tạ Vụ Hành.
Vụ Nguyệt vốn đã sợ nay tim nàng như muốn ngừng đập, nàng thấp giọng vội vàng nói: "Chàng mau buông ra."
Tạ Vụ Hành làm nhưu không nghe thấy, thấp giọng ghé vào tai nàng: "Công chúa doạ nô tài sợ như vậy, chi bằng nô tài lập tức đi giết súc sinh kia."
Vụ Nguyệt vốn đang tập trung gỡ tay hắn ra nghe thấy lời nói liều mạng của Tạ Vụ Hành, lại vội vàng giơ tay muốn bịt miệng hắn lại.
Còn chưa chạm đến đã bị hắn nắm được, "Nô tài sống một ngày thì sẽ không để Công chúa gặp nguy hiểm một ngày, nếu nô tài đã không phòng được Công chúa làm bừa, dứt khoát nô tài giết hắn xong chết, như vậy liền an tâm!"
Hắn còn dám nói! Vụ Nguyệt gấp đến độ dậm chân, trừng mắt nhìn hắn, Tạ Vụ Hành thản nhiên nhìn nàng, thần sắc hoàn toàn không có vẻ gì là nói giỡn.
Vụ Nguyệt bị hắn doạ, muốn kiên cường nhưng cũng không chống lại hắn, "Ta đáp ứng chàng không làm loạn, được chưa?"
"Công chúa là tên lừa đảo." Tạ Vụ Hành nâng tay vân vê môi nàng, trước đây hắn chỉ cảm thấy tiểu công chúa ngoan ngoãn, lần này mới biết được, nàng giấu bao nhiêu tâm tư cẩn thận.
Đáp lại ánh mắt Tạ Vụ Hành, Vụ Nguyệt cũng không còn cách nào, "Ta đáp ứng chàng, cái gì cũng không nghĩ nữa, cái gì cũng mặc kệ, giống như trước kia."
Tạ Vụ Hành nhìn chằm chằm cánh môi khẽ khép mở của nàng, cúi người ngậm lấy, "Nô tài có thể tin Công chúa không?"
Da đầu Vụ Nguyệt căng lên, Hoàng đế ở bên kia, bất cứ lúc nào cũng có thể tỉnh lại, chỉ cần sơ ý một chút là bọn họ sẽ không sống qua hôm nay, hắn vậy mà còn dám hôn nàng!
Lần đầu tiên nàng chính mắt nhìn thấy sự điên cuồng của Tạ Vụ Hành, nàng cũng rất sợ bị phát hiện, Vụ Nguyệt không còn cách nào liều mạng cắn ngược lại hắn, đôi mắt đỏ bừng nhìn chằm chằm người trước mặt, "Tạ Vụ Hành, chàng phải báo thù cho ta, phải bảo vệ ta thật tốt!"
Tạ Vụ Hành cảm nhận được môi dưới bị tiểu công chúa dùng răng nanh ma sát đau, trong mắt liền nhảy lên từng ngọn lửa, hắn phản ứng lại giữ chặt gáy nàng, hôn sâu hơn.
"Nô tài tuân mệnh."
*
Từ ngày hôm đó, Vụ Nguyệt thật sự không hỏi qua chuyện Hoàng đế ở tiền triều nữa.
Vừa là bị Tạ Vụ Hành doạ, vừa là nàng thật sự không có sự dũng cảm đấy, nàng muốn núp vào cánh chim to lớn của hắn.
Chớp mắt đến cuối năm, tiểu công chúa cùng Cố Hiển Thành và Hạ Lan Loan ngồi trong cung cắt giấy trang trí câu đối xuân.
Ngoài phòng tuyết rơi đầy trời, trong phòng thì đốt lò sưởi, bên trên có một nồi nước sôi ùng ục, ba người ngồi một chỗ, vừa làm vừa nói chuyện.
Chỉ là Cố Ý Uyển từ đầu đến cuối lộ ra chút mệt mỏi, Vụ Nguyệt ân cần hỏi nàng, "Đêm qua Hoàng tẩu ngủ không ngon sao?"
Cố Ý Uyển cười đáp, "Có một chút."
Nàng nói xong liền nâng tay xoa thái dương.
Một nửa cổ tay bất chợt lộ ra theo ống tay áo đổ xuống, Vụ Nguyệt nhìn thấy một vòng máu tụ mờ mờ, vội vàng hỏi: "Hoàng tẩu, trên tay làm sao thế kia?"
Cố Ý Uyển nghiêng đầu nhìn vết thương không cẩn thận lộ ra, ánh mắt thoáng thay đổi, vội kéo tay áo xuống, cười giải thích: "Không cẩn thận va phải thôi."
Hạ Lan Loan tính tình ngay thẳng, nghe vậy liền kéo tay Cố Ý Uyển kiểm tra, "Để ta xem."
Cố Ý Uyển lấy tay áo che lại, "Thật sự không sao."
Vụ Nguyệt không nói gì, nếu va phải sao có thể hình vòng như thế, rõ ràng là bị người khác nắm chặt mà có.
Dấu vết rõ như vậy... nàng nhịn không được nghĩ không biết có liên quan đến Tiêu Phái hay không.
Nhưng nhìn Cố Ý Uyển đã không giữ được nụ cười trên môi, Vụ Nguyệt đành nuốt lời định nói lại, quay đầu bảo Hạ Lan Loan, "Biểu tỷ nhẹ chút, đừng làm Hoàng tẩu bị thương thêm."
Hạ Lan Loan lúc này mới buông tay, dặn dò, "Vậy tỷ đừng quên bôi thuốc."
"Ta biết." Cố Ý Uyển cười gật đầu, chuyển đề tài nói, "Song cửa sổ nên cắt nhiều một chút, đừng để trống."
"Cũng đúng." Vụ Nguyệt áp chế tâm sự đáp lại.
Chuyện này không lớn không nhỏ cứ thế đi qua.
Cảm giác hoảng sợ trong lòng không được trấn an càng làm nàng lo lắng vô cùng, ngay cả tiếng nức nở nơi cổ họng cũng càng ngày càng khàn.
Tim Tạ Vụ Hành giống như bị khoét một lỗ, hắn chưa từng nhìn thấy Vụ Nguyệt như vậy, cho dù trước đây có tủi thân cũng sẽ không khóc, dù thế nào vẫn luôn tỏ ra kiên cường.
Con chó súc sinh kia lại khiến nàng sụp đổ đến mức vỡ tan như này.
Trong mắt Tạ Vụ Hành tràn đầy vẻ lạnh lẽo âm trầm, đuôi mắt hắn nhảy lên, miễn cưỡng áp chế sát ý trong lòng.
"Công chúa đừng sợ, ta sẽ ôm chặt Công chúa, ai cũng không làm Công chúa bị thương được nữa." Tạ Vụ Hành cong người xuống, tay hắn ôm chặt sống lưng nhỏ gầy của nàng, kéo thân thể run rẩy của nàng khảm vào lòng mình, không để thừa một khe hở nào.
Vụ Nguyệt được vây trong một lồng ngực quen thuộc, cánh tay mạnh mẽ bao chặt lấy nàng, sự sợ hãi bản thân nàng không thể xua tan dần dần bị hơi thở của hắn đẩy lui.
Hô hấp nóng bỏng, nhiệt độ cơ thể của hắn, từng kinh mạch đập dồn dập, tất cả đều khiến nàng cảm thấy an tâm, thân thể lạnh lẽo từ đỉnh đầu đến ngón chân cuối cùng cũng thấy ấm lên.
"Ta sẽ ôm Công chúa thật chặt, sẽ không bao giờ phát sinh chuyện này nữa, không bao giờ!" Tạ Vụ Hành không ngừng nhẹ giọng dỗ dành an ủi, con ngươi tối đen không thấy ánh sáng, trên mu bàn tay nổi đầy gân xanh.
Hắn lại dùng sức ôm chặt Vụ Nguyệt hơn, chặt hơn nữa, không bao giờ để nàng rời khỏi hắn, một khắc cũng không thể.
Cảm giác trói buộc làm hô hấp Vụ Nguyệt trở nên khó khăn, nhưng dù là vậy nàng cũng không muốn buông ra, hiện tại không ai có thể làm tổn thương nàng nữa rồi.
Nàng căn bản không dám nghĩ tới, nếu Tạ Vụ Hành đến chậm một bước sẽ có chuyện gì xảy ra, nàng sợ hãi nhắm chặt mi mắt, hai tay nắm lấy áo hắn, oán hận trong lòng tràn ra khỏi miệng: "Sao có thể như vậy... sao ông ta có thể làm như vậy..."
Tạ Vụ Hành nâng mặt nàng lên, qua làn nước mắt trong suốt, sâu trong ánh mắt nàng là không thể tiếp nhận cùng tuyệt vọng.
Tiểu công chúa là ánh sáng hiếm hoi trong cuộc đời hắn, là điều thánh khiến nhất, dù chỉ một chút vết nhơ hắn cũng không muốn để nàng dính phải, mà tên khốn khiếp lại suýt nữa kéo nàng xuống vực sâu vạn trượng.
Hiện tại, trong mắt Công chúa của hắn đã không còn ánh sáng nữa rồi.
Cảm giác này khiến Tạ Vụ Hành muốn giết người, không, dù chết cũng không giải được tội nghiệt của tên súc sinh kia.
Bị cha ruột mơ ước, tiểu công chúa sao có thể chấp nhận chuyện này, Tạ Vụ Hành vô cùng hối hận, hối hận không sớm nói cho nàng chân tướng, mà hiện tại, hắn càng không thể để nàng nhận thêm kích thích nữa.
Tạ Vụ Hành đè ép lệ khí, cẩn thận lau nước mắt cho nàng, "Công chúa không cần suy nghĩ nhiều, Hoàng thượng uống quá nhiều rượu, thần trí không thanh tỉnh mới như vậy."
Vụ Nguyệt nhìn hắn lắc đầu, căm hận vô cùng nói: "Ông ta là súc sinh, đại nghịch bất đạo, thiên địa không dung, súc sinh nên chịu thiên đao vạn quả! Cẩu tặc!"
Tạ Vụ Hành nghe thấy nàng nói thì như có điều suy nghĩ, thử thăm dò hỏi lại: "Đại nghịch bất đạo?"
"... Ta nghe thấy ngươi cùng ma ma nói chuyện." Vụ Nguyệt nắm chặt tay hắn, đem lời vẫn luôn giấu trong bụng nói ra, "Ta đều biết... là cẩu tặc kia mưu quyền soán vị, giết Phụ hoàng chân chính của ta, cầm tù mẫu phi ta..."
Tạ Vụ Hành khiếp sợ, nhìn chằm chằm Vụ Nguyệt hồi lâu không nói gì.
Cho nên tiểu công chúa không phải tự nhiên mà không hề để ý đến sinh tử của mấy tên hoàng tử, nàng mấy lần khuyên Nguyên Võ đế dùng đan dược không phải vì không hiểu, càng không phải vì không dám trái ý nguyện của Hoàng thượng.
Hoá ra nàng đã sớm biết.
Tạ Vụ Hành không che giấu sát ý đối với tên Hoàng đế nữa, nhẹ nhàng xoa nắn khuôn mặt Vụ Nguyệt, nhấn từng chữ rõ ràng, "Ta sẽ báo thù cho Công chúa, giết hắn... được không?"
Lúc hắn nói chữ 'giết' lộ ra hàn ý nồng đậm, ánh mắt Vụ Nguyệt run lên, nàng nhìn xuyên qua màn lệ mơ hồ, bình tĩnh quan sát Tạ Vụ Hành.
Giết vua...
Nghĩ đến mẫu phi khuất nhục bao năm, cừu hận của quốc gia, cùng hết thả tất cả mọi chuyện, ánh mắt Vụ Nguyệt dần dần thay đổi, nàng nuốt một ngụm nước miếng làm dịu yết hầu khô khốc, lẩm bẩm nói: "Hắn đáng chết, hắn đáng chết, ta muốn giết hắn báo thù cho Phụ hoàng cùng Mẫu phi."
Hận ý trong mắt Vụ Nguyệt khiến Tạ Vụ Hành giật mình tỉnh táo lại, sao hắn có thể khiến tiểu công chúa trở nên giống hắn.
hắn vội vã ôm chầm nàng vào lòng, khẽ vuốt ve tóc nàng, "Công chúa không cần nghĩ gì nữa, không cần quản, cứ như lúc trước, hết thảy có ta lo."
Vụ Nguyệt ngậm nước mắt lắc đầu, đây là kẻ thù của nàng, sao nàng có thể dựa vào Tạ Vụ Hành.
Tạ Vụ Hành lại không cho nàng có cơ hội nói chuyện, cúi đầu chạm vào thái dương nàng, con ngươi đen nháy bắt lấy, "Nghe thấy không?"
"Tạ Vụ Hành..."
Miệng lưỡi hắn dán lên khiến lời nói của Vụ Nguyệt im bặt trong cổ họng.
"Mưa gió đều có ta che chở, ta chỉ muốn Công chúa vui vẻ không ưu tư, Lan ma ma cùng Ninh quý phi cũng như vậy." Tạ Vụ Hành nói rất nhẹ nhàng, ngay cả hôn nàng cũng triền miên ôn như, "Cho nên, đồng ý với ta."
Hô hấp Vụ Nguyệt hỗn loạn run rẩy, tiếp tục khóc thút thít, cổ họng tràn ra từng tiếng ngâm "... Tạ Vụ Hành."
"Nói, nghe lời." Tạ Vụ Hành không ngừng lặp đi lặp lại, "Nói, để ta bảo vệ Công chúa."
Hơi thở của hắn theo miệng lưỡi tràn đầy vào huyết mạch của Vụ Nguyệt, xua tan toàn bộ khí lạnh trên người nàng.
Tay hắn khẽ khàng vỗ về lưng tiểu công chúa, như đang che chở bảo vật trân quý nhất.
Ấm áp cùng cảm giác an toàn khiến Vụ Nguyệt càng chìm đắm hơn, nàng khẽ gật đầu, "Tạ Vụ Hành, chàng phải bảo vệ ta thật tốt."
***
Truyện chỉ được đăng tải trên wattpad @babyboo0902. Tất cả những chỗ khác đều là ăn cắp, vui lòng đọc ở trang chính chủ để cập nhật nội dung truyện nhanh và chính xác nhất.
Canh bốn, trời vẫn tối đen.
Khắp nơi trong hành cung vang lên tiếng nha hoàn thái giám chạy khắp nơi thông truyền, từng lồng đèn cũng dần sáng lên, chiếu rọi khắp nơi.
Âm thanh tranh cãi ầm ĩ khiến Vụ Nguyệt tỉnh giấc.
"Công chúa tỉnh rồi." Tâm Đàn canh giữ trong điện thấy nàng tỉnh liền vội vàng tiến lên.
Đột nhiên bị làm tỉnh giấc, Vụ Nguyệt còn chưa kịp hồi phục tinh thần lại, Tạ Vụ Hành đâu?
Nàng nhìn quanh một phòng, thân ảnh hắn đã không còn ở đây.
Cảm giác hoảng sợ lại trào lên, nàng siết chặt tay ép mình bình tĩnh lại, nàng nhớ mình khóc mệt, bị hắn ôm chặt vào lòng liền cứ thế ngủ thiếp đi lúc nào không hay, hắn bế nàng lên giường lúc nào nàng cũng không biết.
Vụ Nguyệt nhìn về phía cửa sổ, bên ngoài trời vẫn còn tối, hẳn là nàng chưa ngủ bao lâu.
Sau đó liền nghe thấy cửa điện bị gõ vang, tim Vụ Nguyệt liền trùng xuống, ánh mắt đề phòng nhìn về phía cửa.
Tâm Đàn đi ra mở cửa, thấy là một cung nữ, không hiểu hỏi: "Có chuyện gì, sao lại vội vội vàng vàng như vậy."
Cung nữ cúi thấp người nói: "Thái hậu có lệnh, tất cả mọi người thu thập hành lý, chuẩn bị khởi hành hồi cung."
"Hồi cung? Trời còn chưa sáng mà?" Tâm Đàn kinh ngạc.
Cung nữ còn phải đi báo cho cung khác, không kịp giải thích, vội vàng nói: "Tỷ tỷ nhanh giúp Ngũ công chúa thu thập đi thôi."
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Tâm Đàn gật đầu, đóng cửa lại rồi trở về bên giường Vụ Nguyệt, "Công chúa, chúng ta chuẩn bị thôi."
Trời còn chưa sáng đã vội vã hồi cung, nhất định có liên quan đến Nguyên Võ đế.
Vụ Nguyệt siết chặt đầu ngón tay, chịu đựng không đi tìm Tạ Vụ Hành, nói khẽ với Tâm Đàn, "Ngươi qua chỗ Vân nương nương đi."
Chờ tất cả đều thu dọn xong rời khỏi hành cung, trời mới tờ mờ sáng.
Đội xe ngựa cùng cấm quân đã chờ sẵn bên ngoài, xa xa nhìn thấy Tạ Vụ Hành đứng cạnh ngự liễn, trái tim Vụ Nguyệt mới thoáng thả lỏng.
Trên đường ra xe ngựa, cuối cùng nàng cũng nghe được "chân tướng" trong miệng cung nhân. Hoàng đế uống quá chén, không những cùng Lâm mỹ nhân còn có hai chí âm nữ tử kia hoan lạc, sau đó đan dược bị đổ, giận chó đánh mèo chém giết cấm quân, rồi ngất xỉu, đến giờ vẫn hôn mê bất tỉnh.
Thái Hậu biết được liền nổi giận, nên mới hạ lệnh hồi cung.
Mà lúc này, Thái hậu đúng lúc được hai cung nữ đỡ ra ngoài, từ xa cũng có thể nhìn thấy nộ khí khó nén trên mặt bà.
Vụ Nguyệt cùng Vân Hề Nhu nhìn nhau, ai cũng không nói gì, một trước một sau lên xe ngựa.
*
Từ lúc trở lại trong cung, Vụ Nguyệt không còn dáng vẻ không hề quan tâm tiền triều như trước, nhàn rỗi liền đến cung Thái hậu, bày ra bộ dáng cực kì quan tâm Nguyên Võ đế, hỏi dài hỏi ngắn.
Thái hậu giống như già đi rất nhiều, thở dài nói: "Hiện giờ lời ai gia nói, Hoàng thượng một câu cũng nghe không vào."
Hơn nữa từ ngày ấy, Hoàng thượng tỉnh lại thì tính tình càng tàn bạo, dễ nổi giận, lại càng trầm mê vào luyện đan, bỏ bê triều chính, đối với Gián ngôn quan cũng hơi tí là phạt, hơi tí là mắng.
Vụ Nguyệt nghe Thái hậu nói thì chớp mắt, hàng lông mi dài che khuất ánh mắt, giấu đi tâm tư nhỏ trong lòng.
Nàng vẫn lo lắng, Nguyên Võ đế tỉnh lại sẽ nhớ lại chuyện phát sinh đêm đó, nhưng nhìn tình huống trước mắt, hẳn là ông ta hoàn toàn không nhớ.
Vụ Nguyệt như có điều suy nghĩ rời khỏi cung Thái hậu, từ xa xa nàng phát hiện có một thân ảnh quen thuộc.
Trong đầu nàng nảy lên một suy nghĩ, vội cất bước đi qua.
"Trần thái y."
Nàng nhìn bóng lưng Trần Linh khẽ gọi.
Trần Linh xoay người, thấy là Vụ Nguyệt, chắp tay vái chào, "Bái kiến Ngũ công chúa."
Vụ Nguyệt nâng tay ý bảo hắn miễn lễ, nhìn phương hướng hắn đi thì hỏi: "Ngươi đi bắt mạch cho Hoàng tẩu sao?"
Thấy Trần Linh gật đầu, Vụ Nguyệt cười nói, "Ta đi cùng ngươi."
Hai người cách nhau mấy bước, một trước một sau, thỉnh thoảng Trần Linh nghe tiếng Vụ Nguyệt than thở, "Công chúa có tâm sự sao?"
Vụ Nguyệt u sầu gật đầu, "Gần đây Phụ hoàng quá trầm mê luyện đan, ta lo lắng thân thể của người."
Trần Linh nghe vậy liền nhíu mày, hắn thân là thầy thuốc, đối với chuyện luyện đan tu tiên đương nhiên là không tin.
Vụ Nguyệt khẽ than thở: "Hiện giờ ta muốn khuyên Phụ hoàng cũng khuyên không nổi, ta sợ cứ thế sẽ tổn thương thân thể của người, nên muốn hỏi ngươi mấy câu, ngươi có biện pháp gì để điều hoà thân thể không..."
Trần Linh suy nghĩ một chút rồi nói: "Có thể dùng tiềm dương bình để bổ gan, cũng có thể điều hoà thân thể."
Kỳ thật phương pháp tốt nhất là không dùng đan dược, nhưng thôi có còn hơn không, cũng coi như có thể giảm bớt tác hại.
Vụ Nguyệt nghe Trần Linh nói vậy thì nghiêm túc gật đầu, cuối cùng ngước mắt hỏi hắn: "Vậy có cái gì cần kiêng kị không, ta sẽ tránh đi..."
*
Truyện chỉ được đăng tải trên wattpad @babyboo0902. Tất cả những chỗ khác đều là ăn cắp, vui lòng đọc ở trang chính chủ để cập nhật nội dung truyện nhanh và chính xác nhất.
Càng gần tới cuối năm, trời càng lạnh.
Lan ma ma đổi thuốc cho Vân Hề Nhu xong liền xoa tay đi ra, ngẩng đầu liền thấy Vụ Nguyệt bưng ấm trà vừa nấu xong đi ra ngoài.
"Công chúa đi đâu vậy?" Lan ma ma gọi nàng lại.
Vụ Nguyệt hơi hoảng hốt xoay người, "Ma ma..."
Nàng cúi đầu nhìn đồ trong tay, "Ta nấu trà sâm cho Phụ hoàng, đang chuẩn bị mang qua."
Vụ Nguyệt cùng Vân Hề Nhu đã quyết định sẽ giấu nhẹm chuyện ở hành cung, cho nên Lan ma ma cũng không biết, về phần vết thương trên đầu Vân Hề Nhu, cũng chỉ nói là không cẩn thận va đập.
Nghe nàng nói vậy, Lan ma ma cũng chỉ dặn dò mấy câu rồi để nàng đi.
Vụ Nguyệt bưng trà đi rất nhanh, như là sợ trà nguội mất, hoặc cũng có thể là sợ mình sẽ chùn bước quay đầu.
Đi thẳng đến bên ngoài Dưỡng Tâm điện, Vụ Nguyệt mới thong thả chậm lại.
Thái giám canh giữ ngoài điện thấy Vụ Nguyệt đến liền chạy xuống bậc thang, cười đón: "Ngũ công chúa sao lại tới đây ạ?"
Vụ Nguyệt đưa khay trà cho hắn, "Ta mang trà sâm cho Phụ hoàng, phiền Cao công công mang vào."
Thái giám quay người nhìn vào trong điện rồi đáp: "Hoàng thượng đang rỗi rãi, không bằng Công chúa tự mang vào ạ?"
Vụ Nguyệt ngay lập tức lắc đầu, ngón tay cầm khay siết chặt, miễn cưỡng cười: "Ta không vào đâu."
Tiểu công chúa nhìn cửa đại điện đóng chặt mà dâng lên sợ hãi trong lòng, sao nàng có thể cùng Hoàng thượng ở một chỗ.
Thái giám khó xử nói: "Nhưng nếu Hoàng thượng biết nô tài không mời Công chúa vào, chỉ sợ sẽ trách tội nô tài."
Thấy hắn không nhận trà, Vụ Nguyệt định quay đầu rời đi, nhưng lại sợ làm cho người ta hoài nghi.
Nàng rối rắm, quay đầu nhìn xung quanh, vẫn là ban ngày, thỉnh thoảng vẫn có người đi qua.
Nàng cắn chặt răng, "Vậy được."
Cửa điện bị đẩy ra, Vụ Nguyệt rảo bước tiến vào, sau đó liền nghe thấy tiếng cọt kẹt, cửa điện đóng lại sau lưng ngăn cách lại ánh sáng bên ngoài, trong điện trở nên tối tăm.
Vụ Nguyệt giật mình, lông mi run lên, sắc mặt cũng trở nên trắng bệch, bên tai chỉ còn tiếng hít thở, nàng cố nén kích động đi ra sau tấm bình phong.
"Nàng thật sự dám vào!" Tạ Vụ Hành nghe tiếng bước chân, thanh âm trầm đục vang lên.
Vụ Nguyệt vừa bước qua bình phong thì giật mình chớp mắt, Tạ Vụ Hành đứng giữa điện, ánh mắt không lộ vui buồn nhìn chằm chằm về phía nàng.
Sao hắn lại ở chỗ này, Hoàng thượng đâu?
Vụ Nguyệt nhìn quanh một vòng, cũng không thấy thân ảnh Hoàng thượng.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
"Sao chàng lại ở đây?" Nàng nhẹ nhàng hỏi.
Tạ Vụ Hành hỏi lại: "Vậy sao Công chúa lại ở đây?"
Hiếm khi nghe hắn nói chuyện nghiêm túc như vậy, lại thêm trong lòng có quỷ, nàng cúi đầu nắm chặt cái khay trong tay, "Ta hỏi trước."
Tạ Vụ Hành cười, "Ngày ấy Công chúa đáp ứng ta cái gì?"
Vụ Nguyệt cúi đầu thấp hơn, ánh mắt loé lên, "Ta chỉ đến đưa trà sâm thôi." Rồi nhanh chóng bổ sung thêm, "Ta chỉ là sợ nếu cứ trốn tránh, sẽ làm người khác hoài nghi."
Tạ Vụ Hành thấy nàng vẫn không nói thật, ánh mắt càng tối, "Vậy tại sao bên trong lại có ích mẫu?"
Vụ Nguyệt nghe hắn hỏi như vậy liền biết không giấu được hắn, nàng mím môi trắng bệch không đáp.
"Ngày ấy Công chúa đáp ứng nô tài cái gì!" Tạ Vụ Hành hỏi lại một lần nữa, cất bước tới gần nàng.
Chỉ nghĩ đến chuyện Công chúa lớn gan tự đẩy mình vào nguy hiểm, tất cả sự bình tĩnh của hắn đều mất sạch.
Một lần hắn đã suýt nữa phát điên, thêm một lần nữa, hắn sẽ không chịu được.
Từ đỉnh đầu có một cái bóng cao lớn bao phủ Vụ Nguyệt, nàng hốt hoảng lui lại một bước, ngửa đầu nhìn Tạ Vụ Hành, hoảng sợ nói ra áp lực trong lòng: "Ta không muốn chàng mạo hiểm."
Nàng quật cường nói từng chữ, đôi mắt yếu ớt đã đỏ lên, giết Hoàng đế là tội khi quân, chỉ cần sai lầm một chút thì vạn kiếp bất phục.
Tạ Vụ Hành cười lắc đầu: "Công chúa không hiểu, ta như nào cũng được, nhưng Công chúa không thể nhiễm bẩn."
Tạ Vụ Hành cầm lấy cái khay trong tay nàng, đặt mạnh sang một bên, "Công chúa là tâm can bảo bối của nô tài, cần phải sạch sẽ thanh khiết."
Âm thanh réo rắt như tiếng nước chảy tràn vào tai nàng, hắn bộc lộ ra sự điên cuồng mê đắm, khắc sâu từng lời vào tim nàng.
Cặp mắt hắn nhìn nàng như giăng ra một tấm lưới, không biết sao lại thấy tiểu công chúa thấy an tâm, muốn sa vào.
"Tạ Vụ Hành..." Vụ Nguyệt sợ hãi mình sẽ mất đi lớp phòng bị, muốn tránh đi ánh mắt của hắn.
Đôi mắt nàng liếc về phía sau, trong nháy mắt nàng chấn kinh.
Ở phía giường, xuyên qua tấm rèn mỏng, nàng mơ hồ nhìn thấy một bóng người nằm trên giường.
Tiểu công chúa kinh hoàng, tứ chi lạnh ngắt, Nguyên Võ đế đang ở bên trong!
Vụ Nguyệt không biết ông ngủ hay là đã ngất đi như đêm đó, vạn nhất ông nghe thấy những gì bọn họ nói.
Tim Vụ Nguyệt lạnh ngắt, nắm tay Tạ Vụ Hành muốn kéo hắn đi, mới vòng ra ngoài bình phong, bên trong liền truyền ra tiếng hừ của Nguyên Võ đế, tựa hồ như ông ta sắp tỉnh lại.
Vụ Nguyệt đi càng nhah hơn, nhưng eo nàng lại bị một cánh tay rắn chắc giữ lại, sau đó cả người liền bị kéo về phía sau, lưng va phải lồng ngực Tạ Vụ Hành.
Vụ Nguyệt vốn đã sợ nay tim nàng như muốn ngừng đập, nàng thấp giọng vội vàng nói: "Chàng mau buông ra."
Tạ Vụ Hành làm nhưu không nghe thấy, thấp giọng ghé vào tai nàng: "Công chúa doạ nô tài sợ như vậy, chi bằng nô tài lập tức đi giết súc sinh kia."
Vụ Nguyệt vốn đang tập trung gỡ tay hắn ra nghe thấy lời nói liều mạng của Tạ Vụ Hành, lại vội vàng giơ tay muốn bịt miệng hắn lại.
Còn chưa chạm đến đã bị hắn nắm được, "Nô tài sống một ngày thì sẽ không để Công chúa gặp nguy hiểm một ngày, nếu nô tài đã không phòng được Công chúa làm bừa, dứt khoát nô tài giết hắn xong chết, như vậy liền an tâm!"
Hắn còn dám nói! Vụ Nguyệt gấp đến độ dậm chân, trừng mắt nhìn hắn, Tạ Vụ Hành thản nhiên nhìn nàng, thần sắc hoàn toàn không có vẻ gì là nói giỡn.
Vụ Nguyệt bị hắn doạ, muốn kiên cường nhưng cũng không chống lại hắn, "Ta đáp ứng chàng không làm loạn, được chưa?"
"Công chúa là tên lừa đảo." Tạ Vụ Hành nâng tay vân vê môi nàng, trước đây hắn chỉ cảm thấy tiểu công chúa ngoan ngoãn, lần này mới biết được, nàng giấu bao nhiêu tâm tư cẩn thận.
Đáp lại ánh mắt Tạ Vụ Hành, Vụ Nguyệt cũng không còn cách nào, "Ta đáp ứng chàng, cái gì cũng không nghĩ nữa, cái gì cũng mặc kệ, giống như trước kia."
Tạ Vụ Hành nhìn chằm chằm cánh môi khẽ khép mở của nàng, cúi người ngậm lấy, "Nô tài có thể tin Công chúa không?"
Da đầu Vụ Nguyệt căng lên, Hoàng đế ở bên kia, bất cứ lúc nào cũng có thể tỉnh lại, chỉ cần sơ ý một chút là bọn họ sẽ không sống qua hôm nay, hắn vậy mà còn dám hôn nàng!
Lần đầu tiên nàng chính mắt nhìn thấy sự điên cuồng của Tạ Vụ Hành, nàng cũng rất sợ bị phát hiện, Vụ Nguyệt không còn cách nào liều mạng cắn ngược lại hắn, đôi mắt đỏ bừng nhìn chằm chằm người trước mặt, "Tạ Vụ Hành, chàng phải báo thù cho ta, phải bảo vệ ta thật tốt!"
Tạ Vụ Hành cảm nhận được môi dưới bị tiểu công chúa dùng răng nanh ma sát đau, trong mắt liền nhảy lên từng ngọn lửa, hắn phản ứng lại giữ chặt gáy nàng, hôn sâu hơn.
"Nô tài tuân mệnh."
*
Từ ngày hôm đó, Vụ Nguyệt thật sự không hỏi qua chuyện Hoàng đế ở tiền triều nữa.
Vừa là bị Tạ Vụ Hành doạ, vừa là nàng thật sự không có sự dũng cảm đấy, nàng muốn núp vào cánh chim to lớn của hắn.
Chớp mắt đến cuối năm, tiểu công chúa cùng Cố Hiển Thành và Hạ Lan Loan ngồi trong cung cắt giấy trang trí câu đối xuân.
Ngoài phòng tuyết rơi đầy trời, trong phòng thì đốt lò sưởi, bên trên có một nồi nước sôi ùng ục, ba người ngồi một chỗ, vừa làm vừa nói chuyện.
Chỉ là Cố Ý Uyển từ đầu đến cuối lộ ra chút mệt mỏi, Vụ Nguyệt ân cần hỏi nàng, "Đêm qua Hoàng tẩu ngủ không ngon sao?"
Cố Ý Uyển cười đáp, "Có một chút."
Nàng nói xong liền nâng tay xoa thái dương.
Một nửa cổ tay bất chợt lộ ra theo ống tay áo đổ xuống, Vụ Nguyệt nhìn thấy một vòng máu tụ mờ mờ, vội vàng hỏi: "Hoàng tẩu, trên tay làm sao thế kia?"
Cố Ý Uyển nghiêng đầu nhìn vết thương không cẩn thận lộ ra, ánh mắt thoáng thay đổi, vội kéo tay áo xuống, cười giải thích: "Không cẩn thận va phải thôi."
Hạ Lan Loan tính tình ngay thẳng, nghe vậy liền kéo tay Cố Ý Uyển kiểm tra, "Để ta xem."
Cố Ý Uyển lấy tay áo che lại, "Thật sự không sao."
Vụ Nguyệt không nói gì, nếu va phải sao có thể hình vòng như thế, rõ ràng là bị người khác nắm chặt mà có.
Dấu vết rõ như vậy... nàng nhịn không được nghĩ không biết có liên quan đến Tiêu Phái hay không.
Nhưng nhìn Cố Ý Uyển đã không giữ được nụ cười trên môi, Vụ Nguyệt đành nuốt lời định nói lại, quay đầu bảo Hạ Lan Loan, "Biểu tỷ nhẹ chút, đừng làm Hoàng tẩu bị thương thêm."
Hạ Lan Loan lúc này mới buông tay, dặn dò, "Vậy tỷ đừng quên bôi thuốc."
"Ta biết." Cố Ý Uyển cười gật đầu, chuyển đề tài nói, "Song cửa sổ nên cắt nhiều một chút, đừng để trống."
"Cũng đúng." Vụ Nguyệt áp chế tâm sự đáp lại.
Chuyện này không lớn không nhỏ cứ thế đi qua.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro