Ngự Hoạn - Chi Đông

Gả chồng

Chi Đông

2024-09-11 09:04:33

Mà ở trong gương, thân ảnh nhỏ yếu của nàng đang bị vây khốn trong lồng ngực Tạ Vụ Hành, cằm bị hắn nắm hơi nâng lên, cổ nàng ngửa ra sau, hô hấp hỗn loạn mất quy luật run rẩy, làn da đỏ ửng như sắp nhỏ máu, đôi mắt ngậm nước cũng đỏ, hình ảnh trong gương khiến Vụ Nguyệt cảm thấy xa lạ vô cùng.

“Ngươi... ngươi chỉ là...” Vụ Nguyệt cố gắng tìm cho hắn một lý do, thân thể mềm mại run rẩy nói không nên lời.

“Hơn thế... nô tài hình như chỉ có vọng niệm như này với mỗi công chúa...” Tạ Vụ Hành xấu xa, đánh nát chút hy vọng còn sót lại trong tâm tiểu công chúa.

Vụ Nguyệt giống như bị tia sét đánh trúng, trong đầu nàng trống rỗng, chỉ nghe thấy tiếng tim đập thình thịch, tim nàng như vọt thẳng lên cổ họng khiến tiểu công chúa hít thở không thông.

Nàng ngây ngốc, tiểu công chúa hiểu rõ ý tứ trong lời nóic ủa Tạ Vụ Hành, nàng vẫn luôn tự an ủi chính mình, Tạ Vụ Hành chỉ là cử chỉ thân mật chút thôi, hắn ôm mình, tay vòng qua eo mình, xoa chân rồi còn nếm hương vị trên cánh môi mình...

Nếu như không phải cử chỉ thân mật đơn thuần, hắn làm như vậy... chính là vì, là vì...

Mà giờ phút này, chính nàng còn đang ngồi trong lòng hắn, gần gũi như vậy, nóng quá... người tiểu công chúa mềm nhũn không thể thoát thân.

Vụ Nguyệt hoảng hốt, lại thêm cảm giác thẹn thùng xông lên từ đáy lòng khiến nàng không biết phải làm sao.

Đầu ngón tay nàng tê dại, tim cũng run rẩy không ngừng, hô hấp hỗn loạn, trong mắt là từng tầng hơi nước, nàng phải làm sao bây giờ.

Nàng sớm nên cảnh giác với hắn, nàng cho rằng quan hệ của hai người rất tốt, tuy hai mà một, nhưng nàng không ngờ rằng, Tạ Vụ Hành lại có tâm tư như vậy.

Mắt Vụ Nguyệt càng ngày càng ướt, vành mắt đỏ bừng, như thể bất cứ lúc nào cũng có thể khóc.

Bị biểu tỷ nói trúng rồi, thái giám cũng sẽ có dục vọng!

Nhưng mà, qua lời của Tạ Vụ Hành có thể nghe ra hắn cũng hoang mang, có lẽ hắn cũng không hiểu tâm tư của chính mình, trong đôi mắt hỗn loạn của mình, Vụ Nguyệt cố bắt lấy một tia mong đợi.

Vẫn còn kịp, vẫn còn kịp, chỉ cần về sau nàng giữ khoảng cách với hắn thì vẫn còn cứu được.

Vụ Nguyệt cố chống đỡ cơ thể mềm nhũn rời khỏi lồng ngực hắn, thế nhưng tau Tạ Vụ Hành khẽ siết eo nàng lại, tiểu công chúa liền ngã trở về chỗ cũ.

Tạ Vụ Hành giam cầm nàng, chậm rãi nói từng chữ: “Cho nên, công chúa vẫn luôn là bạn tốt của nô tài, có đúng không?”

Cánh môi mỏng của hắn giống như đang dán sát vào da thịt nàng, hơi thở của hắn đánh úp lên mặt nàng khiến Vụ Nguyệt rùng mình, nàng vội vàng dùng sức lắc đầu, bộ diêu trên đầu khẽ lay động theo, âm thanh mang theo tiếng khóc nức nở, “Không được... không được...”

Tạ Vụ Hành nghe vậy trong mắt liền tối sầm, “Chính công chúa đã đồng ý sẽ luôn ở bên cạnh nô tài.”

“Không giống.” Sao mà giống được cơ chứ, lúc trước nàng không hề băn khoăn gì mà ở bên cạnh hắn, nhưng hiện tại, ngay cả bình tĩnh suy nghĩ cũng không nổi.

“Không giống chỗ nào?” Tạ Vụ Hành ép hỏi.

Hắn giống như đang thẩm vấn phạm nhân, khi nói chuyện có sự áp bức vô hình, Vụ Nguyệt làm sao có thể chống đỡ nổi, nàng bật thốt lên, nói ra cả lời từ đáy lòng, “Ngươi là thái giám.”

Nói xòng còn nức nở hít mũi một tiếng, “Sau này ta còn phải gả chồng.”

Tạ Vụ Hành hơi buông lỏng cánh tay, Vụ Nguyệt nhẹ nhàng thở ra, nàng không thấy được vẻ nguy hiểm trong mắt hắn.

Tiểu công chúa còn muốn gả chồng, nàng muốn gả cho ai? Sát khí lạnh lẽo hội tụ trong mắt hắn, không quan trọng, nàng muốn gả cho ai, hắn liền giết kẻ đó!

“Hoá ra công chúa ngại nô tài là hoạn quan.” Thanh âm Tạ Vụ Hành phập phồng, ẩn chứa sự ác liệt.

Nghĩ hắn là hoạn quan, không bằng người khác sao? Hắn cố tình muốn tiểu công chúa ngoài hắn ra không cần bất kì một ai khác, thái giám cũng là nàng tự mình chọn!

Vụ Nguyệt bất tri bất giác phản ứng được nàng đã nói cái gì, lập tức cảm thấy hối hận, “Ta... không có ý đó...”

Tạ Vụ Hành nhìn nàng, sâu thẳm trong con người không rõ là vui hay giận, “Đúng vậy, một tên hoạn quan không trọn vẹm, vọng tưởng ở bên công chúa, không biết sống chết muốn dính lấy công chúa, đúng là đáng chết vạn lần...”

“Không phải...” Vụ Nguyệt bị lời nói của hắn kích động, nàng ray rứt trong lòng, “Ngươi chỉ cần khống chế là được...”

Lời nói của nàng bị đánh gãy giữa chừng,

“Nhưng mà, nô tài... không khống chế được!”

Mấy chữ cuối cùng hắn nhấn rất mạnh, ngay khi âm cuối cùng rơi vào tai nàng, tay hắn đã nâng lên xoa cánh môi mềm mại trước mắt.

Cánh môi non mềm căn bản không ngăn được sự xoa nắn ác ý của hắn, nháy mắt lộ ra màu hồng mê người, tiểu công chúa nũng nịu run rẩy không ngừng.

“Công chúa từng nói, cái gì cũng sẽ chia cho nô tài một nửa, như vậy chính bản thân công chúa đương nhiên cũng tính.” Tạ Vụ Hành tựa như nhớ lại điều gì, con ngươi đen tối lộ ra chút ánh sáng vụn vặt, “Một nửa của công chúa... thuộc về nô tài.”

Đôi mắt ngấn lệ của Vụ Nguyệt không dám tin trợn lớn, nàng nói là chia hắn đồ ăn, không phải cái gì khác, hơn nữa sao nàng có thể chia bản thân mình cho hắn đây.

Tạ Vụ Hành giống như nhìn ra sự uỷ khuất của nàng, “Công chúa không chia được?”

Vụ Nguyệt dùng sức gật đầu, hàng lông mi sũng nước cũng khẽ chớp động.

“Được, nô tài nhớ kỹ.” Ánh mắt Tạ Vụ Hành mê ly, thanh âm khàn khàn mê hoặc, “Không thì như này, công chúa để nô tài nếm thử hương vị ngày nhớ đêm mong này, biết đâu có thể khống chế được một chút?”

Nếm? Nếm như thế nào?

Vụ Nguyệt bị bức khóc rồi, nàng kích động mím chặt cánh môi, ngón tay Tạ Vụ Hành khẽ bấm vào môi nàng, khớp hàm bị hắn nắm chặt, Vụ Nguyệt không thể khép miệng lại được, đầu lưỡi chạm phải ngón tay hắn, cảm giác ngứa ngảy chạy thẳng vào tim, trái tim trong lồng ngực run rẩy không ngừng.

Vụ Nguyệt bất lực rụt lưỡi lại, nước miếng trong miệng nàng vì thế mà ứa ra.

Ánh mắt Tạ Vụ Hành ngưng tụ trên cánh môi nàng, hắn quan sát từng góc cạnh, yết hầu lăn lộn, trong mắt là lửa nóng không ngừng thiêu đốt.

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Vụ Nguyệt xấu hổ không thôi, hắn điên rồi sao?

Không, là hắn vô liêm sỉ! Vậy mà lại dám tính kế lên đầu nàng, rõ ràng trước kia là tên tiểu thái giám ngoan ngoãn nghe lời, sao lại thành ra như vậy rồi!

Tạ Vụ Hành dần dần tiến lại gần, hơi thở của hắn bao phủ quanh thân tiểu công chúa, vốn dĩ nàng có cảm giác xung quanh như có một tấm lưới vô hình bao phủ, nhưng giờ đây, cảm giác này chân thật hơn bao giờ hết.

Không phải là lưới, mà giống như dây leo, trước thì bám vào tứ chi của nàng, lúc sau lại điên cuồng quấn quanh, mạnh mẽ trói nàng lại, nàng không thể trốn, cơ thể giống như không có sức lực phản kháng.

Hô hấp kính động hỗn loạn, cảm giác uỷ khuất đánh úp không thể chống đỡ, khiến nước mắt của nàng tuôn đầy mặt.

“Khóc đến là đáng thương.”

Thanh âm ca thán nhẹ nhàng hoà vào tiếng nức nở của tiểu công chúa, sau đó thẳng tiến vọt vào trong miệng nàng, xâm nhập môi răng, nhưng lại không thật sự chạm vào.

Vụ Nguyệt sững sờ, lời nói chưa ra đến miệng đã dừng lại, Tạ Vụ Hành dán môi của hắn lên ngón tay đang đè trên môi của nàng.

Trái tim trong lồng ngực của Vụ Nguyệt đập loạn, tay nàng còn nắm áo bào trên người hắn, đầu ngón tay trắng bệch, môi hai người chỉ cách nhau vỏn vẹn một ngón tay, hắn kề rất sát, chỉ cần mấp máy thêm một chút là thật sự có thể chạm vào môi của nàng.

Cánh môi hai người gần như dán vào một chỗ, hình ảnh hắn phóng đại trước mặt đánh thẳng vào tâm trí nàng, vành mắt phiếm hồng không dám chớp.

Tạ Vụ Hành hít sâu từng hơi thở trong hô hấp của nàng, hắn nhắm mắt cảm thụ sự mềm mại nơi đầu ngón tay, cánh môi khẽ mút, đuôi mắt đỏ lên, ảo tưởng chính mình đang được mút lấy môi nàng.

Hắn quyến luyến không rời lùi lại một chút, ngón tay ẩm ướt khẽ chạm lên cánh môi nàng.

Nhìn Vụ Nguyệt mím môi lại theo bản năng, mắt hắn càng sâu, “Nô tài không dám mạo phạm công chúa, nhưng nếm như vậy, có thể sẽ giải trừ vọng niệm.”

Tạ Vụ Hành nhướng mày, trong mắt là dục vọng chưa tan, “Một nửa của công chúa, là của nô tài.”

Hắn nói rất nhẹ nhàng, nhưng Vụ Nguyệt lại có cảm giác hắn thật sự sẽ ăn một nửa của nàng.

Hắn đúng là già mồm át lẽ phải, được một tấc lại muốn tiến một thước, gan to bằng trời, Vụ Nguyệt muốn trách cứ nhưng trong lòng vẫn còn sợ hãi, không thốt được một chữ nào.

Nàng hít vào mấy hơi, tìm lại chút thanh âm, giống như hài tử bị bắt nạt, cất cao giọng gọi, “Ma ma~~~~”

*

Truyện chỉ được đăng tải trên wattpad @babyboo0902. Tất cả những chỗ khác đều là ăn cắp, vui lòng đọc ở trang chính chủ để cập nhật nội dung truyện nhanh và chính xác nhất.

Lan ma ma nghe tiếng gọi vội chạy tới, vừa vào phòng liền nhìn thấy Tạ Vụ Hành đứng bên trong, mà Vụ Nguyệt ôm gối ngồi cách hắn một khoảng xa trên nhuyễn tháp, đôi mắt hồng hồng vừa khóc xong.

“Có chuyện... gì thế?” Lan ma ma đứng giữa hai người nhìn trái rồi lại phải, sau đó nhanh chân đến bên cạnh Vụ Nguyệt.

Vụ Nguyệt một tay ôm chặt cánh tay bà, một tay chỉ vào Tạ Vụ Hành, “Ma ma mau đuổi hắn đi!”

Tạ Vụ Hành nhìn ánh mắt nghi vấn của Lan ma ma, thản nhiên giải thích: “Là ta trêu chọc công chúa, khiến công chúa giận dỗi.”

Lan ma ma vừa nghe hắn nói vậy, trong mắt liền tràn đầy bất đắc dĩ, cười làm hoà, không hề nghĩ đến chuyện gì khác.

Bà còn cố ý nói đỡ cho Tạ Vụ Hành, “Vậy ngươi mai nhận lỗi với công chúa đi.”

“Nhanh đuổi hắn ra ngoài.” Vụ Nguyệt không thèm nhận lời xin lỗi của hắn, nàng bây giờ không thể bình tĩnh nhìn hắn được nữa, trên môi vẫn còn cảm giác nóng, trái tim trong ngực vẫn đang run từng hồi.

“Được... được, ta đi ngay.” Thanh âm Tạ Vụ Hành đầy cưng chiều cùng dung túng.

Lan ma ma vẫn nghĩ chỉ là Vụ Nguyệt tính trẻ con, dù sao Tạ Vụ Hành trước sau gì vẫn luôn ngoan ngoãn phục tùng nàng.

“Ta tiễn Chưỡng ấn ra ngoài.”

Tạ Vụ Hành nhìn tiểu công chúa vẫn đang kinh sợ đề phòng mình, ý vị thâm trường cười nói, “Chờ công chúa hết giận, ta lại đến.”

Vụ Nguyệt lập tức căng thẳng, hắn nhất định vẫn muốn lấy một nửa của nàng, nàng chỉ có một, sao có thể chia ra cho hắn chứ.

Thân thể phảng phất không bình thường, từ sống lưng có cảm giác tê dại truyền lên, làm cho ngón tay nàng cũng bủn rủn.

Đợi Lan ma ma quay lại sau khi tiễn Trường Hàn cung, Vụ Nguyệt vội vàng nói: “Về sau không được ta cho phép, không cho hắn vào.”

Bộ dáng dỗi hờn của nàng làm Lan ma ma phì cười, “Hắn làm gì lại khiến công chúa giận dữ như vậy rồi?”

Vụ Nguyệt sao có thể nói chuyện này ra miệng, nàng cắn môi dưới, cảm nhận sức nóng trên cánh môi, cảm giác khi Tạ Vụ Hành đè trên môi nàng lại hiện về trong đầu, thậm chí nàng vẫn cảm thấy hơi thở của hai người hoà vào một chỗ, lộn xộn xâm chiếm.

Thân thể non nớt chưa từng trải qua cảm giác này, hai gò má Vụ Nguyệt bất giác đỏ lên, trong mắt cũng thấm ra hơi nướic, nàng giơ tay vỗ vỗ mặt, khẽ ngước mắt nhìn, “Ma ma đừng hỏi nữa...”

“Được, ma ma không hỏi.” Lan ma ma thấy nàng không nói cũng không ép, “Ta cho người mang nước tới, công chúa tắm rửa nghỉ ngơi sớm thôi.”

Vụ Nguyệt gật đầu khe khẽ.

tắm rửa xong, nàng lăn lộn trên giường mãi cũng không ngủ nổi, nàng không biết nên làm gì bây giờ, không tìm được cái cớ nào giải thích cho việc Tạ Vụ Hành lại như thế với mình.

Trong bóng đêm, nàng run run đưa ngón tay lên môi, không những hắn có suy nghĩ xấu xa với mình, mà còn hành động rồi.

||||| Truyện đề cử: Xuyên Không Về Cổ Đại, Ta Gả Cho Nông Phu Làm Kiều Thê |||||

Hơi nóng dọc theo ngón tay truyền đến, Vụ Nguyệt không biết làm thế nào, nức nở một tiếng, hắn là thái giám mà.

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Trong đầu nàng rối như tơ vò, Vụ Nguyệt dứt khoát lăn một vòng trên giường, dùngc chăn che kín đầu, trốn hắn.

*

Nghi Ninh cung.

Cố Ý Uyển nhìn Vụ Nguyệt xuất thần ngồi một bên, không yên tâm hỏi, “Muội... gặp chuyện gì à?”

tiểu công chúa nghe tiếng quay sang, nhìn ánh mắt ân cần của Cố Ý Uyển, lắc đầu cười gượng: “Muội thì có thể gặp chuyện gì chứ.”

Cố Ý Uyển không tin, dáng vẻ này của nàng sao lại không có chuyện chứ, trước đây mỗi lần đến thì miệng mồm líu lo, nói không hết chuyện, còn hai ngày nay, không ngẩn người thì nhíu mày thở dài.

Trong lòng Cố Ý Uyển gấp gáp, nhưng Vụ Nguyệt không nói, nàng ấy cũng không có cách nào, đành đề nghị: “Hay chúng ta ra ngoài đi dạo đi, ngồi ở trong cung cũng không có gì thú vị.”

Vụ Nguyệt trong lòng cũng khoảng hốt, ngày ấy nàng hạ lệnh trên dưới Chiếu Nguyệt lâu, ai cũng không được phép cho Tạ Vụ Hành vào, nhưng không gặp hắn thì chuyện cũ vẫn ở đấy, nàng không có cách nào không nghĩ tới.

Tiểu công chúa thấy đi dạo cũng tốt, vì thế liền theo Cố Ý Uyển hướng đến cửa cung.

***

Tạ Vụ Hành từ thềm ngọc của đài ngắm trăng bước xuống, liếc mắt một cái đã thấy bóng dáng xinh đẹp ở chân tường cung Vọng Lâu, hắn dừng chân, ánh mắt đi theo từng cử động của nàng.

Ngón trỏ như có như không điểm nhẹ trên mu bàn tay, muốn xem xem bao lâu thì tiểu công chúa phát hiện ra hắn.

Vụ Nguyệt đang nói chuyện cùng Cố Ý Uyển, hai người đi cũng chậm, bỗng nhiên nàng cảm giác có một ánh mắt nóng bỏng nhìn mình, chưa cần quay đầu lại, trong lòng đã nảy sinh suy nghĩ muốn chạy trốn.

Vụ Nguyệt giả bộ như không phát giác ra, đi được một đoạn, lại nhịn không được quay đầu lại, quả nhiên, Tạ Vụ Hành đứng ở đài cao bên trên nhìn nàng, bốn mắt chạm nhau, thân ảnh của nàng đã sớm bị hắn bắt vào trong tầm mắt.

Trong lòng tiểu công chúa siết chặt lại, nàng không ngờ rằng có ngày sẽ luống cuống như vậy khi đối mặt với hắn.

“Hoàng tẩu, muội nghĩ chúng ta vẫn nên trở về đi.”

Cố Ý Uyển hoang mang nhìn nàng, “Không ra ngoài nữa?”

“Muội không muốn đi nữa.” Hiện tại Vụ Nguyệt chỉ mong có thể nhanh chóng trở về.

Cố Ý Uyển nhận ra nàng không bình thường, gật đầu đồng ý.

Vụ Nguyệt kéo tay Cố Ý Uyển xoau người, khoé mắt liếc thấy tà áo bào xanh xanh, nàng đi càng nhanh hơn.

Tạ Vụ Hành ở sau lưng nàng khẽ cười, tiểu công chúa nghĩ có thể trốn hắn mãi? Không gặp chỉ khiến hắn càng nhớ nàng hơn mà thôi.

Nhưng dù gì, tận mắt nhìn thấy nàng trốn tránh, hắn vẫn không khỏi khó chịu trong lòng.

***

Vụ Nguyệt đưa Cố Ý Uyển trở lại Nghi Ninh cung trước, xong cũng không ngồi lại mà trở về Chiếu Nguyệt lâu luôn.

Hiện tại nàng không biết đối mặt với Tạ Vụ Hành như thế nào, đừng nghĩ đến việc thay đổi hắn, chỉ cần nghĩ đến hắn thôi tâm tình nàng đã loạn cả lên.

Vụ Nguyệt ngồi trong tẩm điện ngẩn người đến khi trời tối, đang dùng dở cơm tối thì Thuận Ý vào thông truyền, “Công chúa, Chưởng ấn cầu kiến.”

Vụ Nguyệt nhớ lại lúc chạm mắt ban ngày, tay nắm chặt chiếc đũa, vội vàng nói: “Không gặp!”

Thuận Ý đáp lời rồi lui ra ngoài.

Lan ma ma ngồi một bên nhìn Vụ Nguyệt đã khó chịu nhiều ngày như vậy rồi vẫn không tốt hơn, nghĩ ngợi nói: “Chi bằng Công chúa tìm cách phạt hắn, như vậy sẽ không tức giận nữa.”

Vụ Nguyệt nghĩ không ra biện pháp mới phải trốn tránh, nàng ồm ồm nói: “Ma ma đừng để ý, dù sao con cũng không gặp hắn.”

Lan ma ma nhịn không được, lắc đầu thở dài, Vụ Nguyệt cũng không ăn nổi nữa, gọi Tâm Đàn chuẩn bị nước tắm.

Truyện chỉ được đăng tải trên wattpad @babyboo0902. Tất cả những chỗ khác đều là ăn cắp, vui lòng đọc ở trang chính chủ để cập nhật nội dung truyện nhanh và chính xác nhất.

Tiểu công chúa ngồi trong thùng tắm, Tâm Đàn múc từng gáo nước xối lên vai nàng, nhịn không được nghĩ, lâu như vậy chắc Tạ Vụ Hành đã đi rồi nhỉ.

“Nô tỳ đi lấy xiêm y cho công chúa.” Tâm Đàn vòng qua bình phong, đến trước tủ đựng y phục, đang định quay lại thì nàng ấy nghe thấy cửa điện bị đẩy ra, một tiếng động rất khẽ vang lên, vội quay đầu nhìn lại.

Thấy là Tạ Vụ Hành đi vào, thần sắc Tâm Đàn chấn kinh, vội quỳ xuống định hành lễ, lại bị Tạ Vụ Hành ra dấu bảo im lặng.

Tạ Vụ Hành nhìn hơi nước lượn lờ sau bình phong, ánh mắt hắn khẽ co lại vươn tay về phía Tâm Đàn.

Tâm Đàn còn chưa kịp hiểu ý của hắn, nhìn theo ánh mắt hắn, nàng cúi đầu, Chưởng ấn muốn y phục trong tay nàng?

Tiểu cung nữ chần chừ trong lòng nhưng động tác trên tay lại không dám, nàng ấy cùng Tâm Liên được Chưởng ấn an bài đến hầu hạ bên người Công chúa, đương nhiên không dám làm trái.

Tâm Đàn đưa y phục cho Tạ Vụ Hành xong, thì thấy hắn ra hiệu, nàng ấy cúi đầu lui ra ngoài.

Đi đến ngoài điện, cẩn thận quay người đóng cửa lại, nhưng vẫn lén nghiêng đầu nhìn vào trong, Chưởng ấn đã đi vòng qua tấm bình phong, góc áo bào xanh nhạt cũng biến mất.

Nàng ấy thu hồi ánh mắt nghi ngờ, đóng chặt cửa...

Editor: Tui quay trở lại gòi đêiiiii

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Ngự Hoạn - Chi Đông

Số ký tự: 0