Ngự Hoạn - Chi Đông

Không bình thườ...

Chi Đông

2024-09-11 09:04:33

Từ lúc Tạ Vụ Hành đi vào phòng, hắn chỉ cho rằng tiểu công chúa đang làm nũng, nhưng lúc này, hắn xác định nàng cố tình tránh sự đụng chạm của hắn, ánh mắt hoảng loạn của nàng đang nhìn vào hắn.

Trong lòng không khỏi trầm xuống, tiểu công chúa đang phòng bị hắn sao.

“Công chúa làm sao vậy?”

Âm thanh như ẩn chứa sự ảm đạm cùng nghi hoặc.

Tạ Vụ Hành nắm chặt bàn tay, cố gắng duy trì dáng vẻ bình thường, hàng mi dài che khuất ánh mắt đen đặc của hắn, không thể nhìn ra manh mối gì.

Mà cảnh tượng này trong mắt Vụ Nguyệt lại là hắn bởi vì hành động của nàng mà bị tổn thương, vừa vô tội vừa đáng thương.

Vụ Nguyệt đối với hắn vẫn luôn dễ mềm lòng, theo bản năng muốn nắm lấy tay hắn, ánh mắt nhìn đến cánh tay như bạch ngọc trước mắt, cảm giác cánh môi bị chạm qua lại quay về khiến nàng run rẩy trong lòng, Vụ Nguyệt hoảng hốt vội đè bàn tay mới nâng lên một nửa của mình lại.

Cánh tay non mịn của tiểu công chúa căng thẳng đặt trên bàn, vừa trắng vừa hồng đập vào mắt hắn.

Tạ Vụ Hành thu hết sự khác thường của nàng vào mắt, hắn không giơ tay lên nữa, ánh mắt như hiểu rõ hoảng hốt né tránh ánh mắt của Vụ Nguyệt, “Công chúa... chán ghét nô tài sao?”

Vụ Nguyệt đương nhiên không chán ghét hắn, chỉ là nàng chưa nghĩ ra nên nói chuyện với hắn như nào, như thế nào mới không xấu hổi lại không làm hắn tổn thương, tiểu công chúa rối rắm vô cùng.

Tạ Vụ Hành lấy từ trong ngực áo ra một cái khăn trắng, “Như vậy có được không?”

Âm thanh ảm đạm lộ rõ sự cô đơn, lại giống như đang cố lấy lòng, hắn nắm chặt cái khăn trong tay, xương ngón tay lộ rõ, bộ dáng rất cẩn thận ngay lập tức nắm được trái tim Vụ Nguyệt, từng đợt sóng từ đáy lòng nàng tràn lên, do dự trong chớp mắt không né tránh hắn nữa.

Suy đoán trong lòng nàng cũng dao động, có lẽ, hắn chỉ muốn thân cận với nàng mà thôi, là nàng quá khiếp sợ nên nghĩ nhiều, khả năng chính hắn cũng không hiểu hành động của mình đại biểu cho cái gì.

Vụ Nguyệt tự an ủi chính mình không cần suy nghĩ lung tung, cũng không biết có phải do nàng quá mẫn cảm hay không, nàng cảm giác được độ ấm từ tay Tạ Vụ Hành xuyên qua lớp vải mỏng thẩm thấu đến môi nàng, hô hấp của Vụ Nguyệt bất giác rối loạn.

Rõ ràng trước kia hai người vẫn rất tự nhiên, nhưng hiện tại nàng lại không có cách nào thả lỏng.

Tạ Vụ Hành cẩn thận giúp Vụ Nguyệt lau đi vết sữa bò màu trắng dính trên miệng nàng, đương nhiên hắn cũng cảm nhận được môi nàng run rẩy, quét qua bàn tay hắn cùng hô hấp hỗn độn.

“Ngày ấy nô tài đi vội vàng, công chúa lại ngủ rồi, nên không nói chuyện cùng công chúa được.” Tạ Vụ Hành nói rất chậm, hắn hơi ngước mắt nhìn đôi mắt phiếm hồng của nàng, “Công chúa vì chuyện này mà giận dỗi?”

Vụ Nguyệt định thần lại, mặc kệ có phải do nàng suy nghĩ nhiều hay không, nhưng thời gian này hai người quả thật quá mức thân mật, nên có chút quy củ mới đúng.

Vụ Nguyệt châm chước, Tạ Vụ Hành lại hỏi một câu không rõ ràng làm suy nghĩ của nàng đình trệ luôn.

“Công chúa phát hiện ra rồi?”

Hắn nói rất nhẹ, làm Vụ Nguyệt hoài nghi có phải hay không nàng nghe nhầm, không xác định mà ngẩng đầu nhìn Tạ Vụ Hành.

Ánh mắt đen như mực, nàng thậm chí còn thấy được ảnh ngược của mình trong mắt hắn, nhưng lại không nhìn ra được thần sắc của hắn.

“Ngươi nói gì cơ?” Tim Vụ Nguyệt đập loạn trong lồng ngực, là nàng nghe lầm sao?

Đầu lưỡi Tạ Vụ Hành khẽ liếm qua chân răng, quả nhiên nàng đã phát hiện, cho nên tiểu công chúa mới trốn tránh hắn, bộ dáng tránh còn không kịp của nàng là do chán ghét, thấy hắn ghê tởm ư?

Sự lạnh lẽo trong lòng nhanh chóng dâng lên nhưng đều bị hắn áp xuống.

Sẽ không, tiểu công chúa từng nói sẽ không ghê tởm hắn.

Huống hồ, cho dù nàng thấy ghê tởm, cũng đã muộn...

“Không có gì.” Tạ Vụ Hành cười khẽ lắc đầu, nghiêng người nhìn qua ngoài cửa, thấy Lan ma ma thì nói. “Ma ma trở lại rồi.”

Thấy ma ma đi vào phòng, Vụ Nguyệt cũng chỉ đành áp một bụng tâm sự xuống.

Lan ma ma đặt chén sữa bò xuống trước mặt Tạ Vụ Hành.

“Làm phiền ma ma.” Tạ Vụ Hành cầm cái muỗng, không nhanh không chậm uống xong chén sữa bò.

Xong tiện thể dùng luôn cái khăn vừa lau miệng cho tiểu công chúa để lau miệng mình, sau đó lén nhìn qua nàng rồi thong thả cất lại vào trong tay áo.

“Tạ... Tạ Vụ Hành...” Âm thanh kinh ngạc cùng quẫn bách của nàng vang lên.

Tạ Vụ Hành nghiêng đầu nhìn nàng, đôi mắt tiểu công chúa trợn tròn, trên đôi má trắng như tuyết thẹn thùng đỏ ửng lên, đôi môi đỏ mọng như trái anh đào cũng mấp máy như muốn nói gì đó, nhưng nửa chữ cũng không nói nên lời.

Trúc trắc, ngây thơ, lại thêm vẻ sợ hãi không dám tin, giống như con thú nhỏ bị doạ sợ.

Bộ dáng bất lực làm Tạ Vụ Hành không thể dời mắt, đồng thời từ tận đáy lòng hắn có một cảm xúc ác liệt, muốn thấy tiểu công chúa đáng thương hơn nữa, muốn ôm nàng vào lòng để nàng nũng nịu, muốn thấy bộ dáng thở gấp, đong đầy nước mắt của nàng sau đó để mặc hắn dỗ dành...

Hắn sớm đã biết, chỉ tranh thủ lúc tiểu công chúa không phòng bị đã không thể thoả mãn được hắn nữa rồi, bệnh trạng vặn vẹo của hắn cần có sự an ủi lớn hơn. Những suy nghĩ đen tối ngày đem ở trong cơ thể hắn phát cuồng, đã không thể áp chế được nữa.

Tuy rằng đã gấp đến mức không chờ nổi, nhưng hắn thật sự sợ làm tiểu công chúa sợ hãi, hắn vẫn luyến tiếc nàng.

“Công chúa sao thế?” thần sắc Tạ Vụ Hành vẫn như thường, khoé môi khẽ cong lên.

Trong lòng Vụ Nguyệt đã loạn đến mức không biết phải nói gì, vừa rồi động tác lau miệng của hắn tự nhiên như vậy, càng khiến nàng giống như tự mình đa tình, như vậy sao nàng mở miệng được đây.

Vụ Nguyệt cảm giác chưa bao giờ buồn khổ như vậy, nắm chặt tà váy trong tay, không biết phải làm thế nào mới tốt, dứt khoát làm rùa rụt cổ, quay đi.

“Không có việc gì.” Nàng lắc đầu, tự mình an ủi, dù sao ma ma cũng đang ở đây, muốn nói cũng không thể nói luôn được, vẫn là đợi chút nữa.

Lan ma ma thấy Vụ Nguyệt không bình thường, nhưng cũng nghĩ là chuyện trong cung làm nàng lo lắng, vì thế bà hỏi Tạ Vụ Hành: “Chuyện dơi tập kích Đông cung vào ban đêm đã tra được manh mối gì chưa?”

Tạ Vụ Hành đáp: “Việc này quá hoang đường, thay vì nói là trời giáng dị tượng thì nói là nhân hoạ thì đúng hơn.”

Vụ Nguyệt nghe vậy liền không nghĩ sang chuyện khác nữa, thần sắc nghiêm trọng: “Sẽ tra ra chân tướng thôi, đúng không?”

“Tất nhiên phải tra ra nguyên nhân.” Tạ Vụ Hành không nói chân tướng, bởi vì chân tướng không quan trọng, hắn chính là muốn cục diện này loạn lên như vậy.

Tâm tư u sầu của nàng ngay lập tức bị thay thế, nếu tra ra chân tướng giống như nàng nghĩ, vậy sẽ liên luỵ hoàng tẩu rồi.

“Việc này liên quan đến Tiên Thái tử, thời gian này công chúa cũng đừng thân cận Thái Tử phi quá.”

Tạ Vụ Hành nói làm trong lòng Vụ Nguyệt càng thêm bất an, nhớ lại lần trước hắn nói ban đêm nàng không được đi loạn, sau đó liền xảy ra chuyện con dơi, hôm nay hắn lại nhắc nhở nàng...

Vụ Nguyệt vô tri vô giác bắt được điều gì đó, nghĩ nghĩ nói: “Ta đã đáp ứng mỗi ngày đều sẽ đến đốc thúc hoàng tẩu uống thuốc.”

“Công chúa có quan hệ rất tốt với Thái Tử phi?” Tạ Vụ Hành ướm hỏi, hắn tới đây cũng là vì muốn thăm dò thái độ của công chúa.

Một cái Cố Ý Uyển hay mười cái Cố Ý Uyển, đối với hắn đều chẳng sao cả, nhưng gần đây tiểu công chúa của hắn lại đi lại với nàng ta.

Vụ Nguyệt cúi đầu, ngón tay xoắn chặt lại, thần sắc phức tạp rối rắm.

Thật lâu sau mới ngẩng đầu nhìn Tạ Vụ Hành, “Hoàng tẩu là người đáng thương, ta hy vọng nàng có thể sống tốt.”

Tạ Vụ Hành không trả lời có hay không, chỉ cười nói: “Công chúa thiện lương.”

Truyện chỉ được đăng tải trên wattpad @babyboo0902. Tất cả những chỗ khác đều là ăn cắp, vui lòng đọc ở trang chính chủ để cập nhật nội dung truyện nhanh và chính xác nhất.

*

Màn đêm buông xuống, đàn dơi mãi chưa xuất hiện, mọi người đều cảm thấy may mắn cho rằng chuyện này đã kết thúc, bất chợt đến canh ba, đàn dơi thế nhưng lại đến lần nữa.

Hoàng Hậu vốn đã chịu nhiều đả kích từ chuyện Tiêu Diễn chết, nay trong cung có dị tượng càng làm bà tin tưởng rằng nhi tử chết không nhắm mắt, bản thân cũng trở nên cuồng loạn, suốt ngày khóc lóc trước mặt Nguyên Võ đế, muốn hắn điều tra chân tướng.

Nhưng mà án tử chậm chạp mãi không có tiến triển, lòng người bất an, Nguyên Võ đế vốn đã phiền, Hoàng Hậu lại áp bức, hắn giận dữ, mắng Hoàng Hậu ưu tư quá độ, lệnh ở trong cung tĩnh tâm.

Thái Hậu biết được việc này liền vội vàng đuổi tới Dưỡng Tâm điện thay Hoàng Hậu ra mặt.

“Hoàng Hậu gần đây lời nói cùng việc làm đúng là mất bình tĩnh, nhưng về tình vẫn có thể tha thứ.” Thái Hậu cực kì không tán thành chuyện Nguyên Võ đế làm, “Hoàng đế phải thông cảm cho nàng.”

Nguyên Võ đế dù có thế nào cũng phải kính trọng mẫu thân mình, huống là cũng gần cuối năm rồi, Hoàng Hậu một nước lại bị cấm túc truyền ra ngoài cũng tổn hại thể diện hoàng gia, Nguyên Võ đế cũng chỉ muốn cảnh cáo mà thôi.

Tiêu Tịch Ninh cũng đỏ mắt cầu tình ở bên cạnh, “Phụ hoàng, ngươi vì hoàng huynh mà tha thứ cho mẫu hậu lần này đi.”

Nguyên Võ đế trầm giọng thở dài, “Trẫm cũng không yêu cầu Hoàng Hậu phải tĩnh tâm trong bao lâu, nàng suy nghĩ thấu đáo xong thì có thể ra ngoài.”

Tiêu Tịch Ninh nghe vậy liền vui mừng không thôi, “Nhi thần nhất định sẽ khuyên bảo mẫu hậu.”

Thái Hậu cũng thả lỏng mặt mày nói: “Gần đây nhiều việc, theo ý Ai gia, cung yến trừ tịch là thời điểm náo nhiệt, trong ngoài cung đều phải bắn pháo hoa, xua đi vận rủi tà ám.”

Nguyên Võ đế gật đầu, “Mẫu hậu nói sao thì là vậy.”

Lúc này Cao Toàn Chiếu từ ngoài điện đi vào nói, “Hoàng Thượng, Huyền Thanh Tử cầu kiến ạ.”

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


“Truyền.”

Huyền Thanh Tử đi vào điện, hướng về ba người thỉnh an, “Bần đạo xin thỉnh an Hoàng Thượng, Hoàng Thái Hậu, Tứ công chúa.”

Tiêu Tịch Ninh nhìn thấy Huyền Thanh Tử thì trong mắt khẽ loé lên, chính nàng từng hỏi hắn một chút bí thuật kì môn, nhưng vốn dĩ chỉ định dùng sự kiện đàn dơi để hãm hại Vụ Nguyệt, như thế nào sẽ thành ra như này, nàng sợ liên luỵ đến mình vẫn luôn không dám nói, giả vờ như cái gì cũng không biết, nhưng không ngờ sự tình lại càng ngày càng nghiêm trọng.

Nàng cũng không biết đến tột cùng là vì nguyên nhân gì, thần sắc Tiêu Tịch Ninh phức tạp cắn cắn môi.

Nguyên Võ đế nhìn về phía Thái Hậu, “Mẫu hậu còn có chuyện gì không?”

Thái Hậu vẫn luôn thấy phản cảm chuyện Hoàng đế trầm mê luyện đan, khổ nỗi có nói cũng vô dụng, “Không còn việc gì, Hoàng Thượng bận rộn chính sự đi.”

Tiêu Tịch Ninh cũng theo chân Thái Hậu rời đi.

*

Đảo mắt đã đến giao thừa, cung yến bắt đầu từ sáng đến tận đêm, tuy rằng không khí có ảm đạm đi nhưng mọi người cũng đều biểu hiện rất vui vẻ thuận hoà, tiếng nói tiếng cười không ngừng, ăn uống linh đình, vũ nhạc liên tục không dứt, cảm giác sự tình quỷ dị kia chưa từng xảy ra.

Tiêu Giác bưng chén rượu đến trước mặt Tiêu Phái, “Ta kính hoàng huynh một ly.”

Tiêu Phái cười ôn hoà, cầm lấy bình sứ tự rót cho mình một ly, ngửa cổ uống hết sạch.

“Hoàng huynh có tửu lượng thật tốt.” Tiêu Giác cười vang, xoay người rời đi, trong mắt là tràn ngập ý lạnh.

Trong điện náo nhiệt vô cùng, đến giờ tý, cung nữ chạy vào nói nhỏ bên tai Thái Hậu mấy câu, Thái Hậu cười đứng dậy, “Đi thôi, theo Ai gia cùng Hoàng thượng đi xem pháo hoa.”

Phi tần cùng quan viên trong điện lũ lượt đứng dậy, Vụ Nguyệt cùng Hạ Lan Loan, Cố Ý Uyển cũng theo đoàn người đến chiêu tinh đài.

Lên đến đỉnh đài, Vụ Nguyệt chờ mong nhìn màn đêm đen đặc, chỉ thấy một tiếng nổ vang trời, sau đó pháo hoa chói lọi toả ra tứ phía, ngay sau đó là ngày càng nhiều pháo hoa nở ra trên bầu trời, từ trong cung cho đến ra ngoài cung.

“Đẹp quá~~~” Vụ Nguyệt nhẹ giọng cảm thán, bầu trời đêm được chiếu sáng, phoá hoa nở rộ trong ánh mắt nàng.

Cảm giác được có người nhìn mình, Vụ Nguyệt không chắc chắn lắm quay đầu, bất chợt bắt gặp ánh mắt thâm tình của Tạ Vụ Hành.

Tựa hồ không ngờ Vụ Nguyệt lại nhìn sang, Tạ Vụ Hành vội vàng hoàn hồn mà Vụ Nguyệt cũng nhanh chóng dời mắt đi, sóng nước trong mắt nàng lay chuyển, giống như nàng thấy được điều gì đó rục rịch trong mắt Tạ Vụ Hành, phảng phất muốn thoát khỏi trói buộc.

Hai ngày nay tiểu công chúa vẫn luôn tự an ủi chính mình, Tạ Vụ Hành nhất định là không hiểu ý nghĩa những hành động kia, nhưng lúc này Vụ Nguyệt lại không dám xác định.

Hai ngày này không rảnh, chờ ngày mai, nàng nhất định phải nói chuyện cùng hắn.

Tạ Vụ Hành nhìn công chúa mà tâm hoảng ý loạn, khẽ cong môi cười.

“Mau xem, đoá hoa lửa kia thật đẹp.”

Cánh tay bị Hạ Lan Loan nắm lấy, Vụ Nguyệt hồi thần ngước mắt lên nhưng cụm pháo đó đã tan đi mất, cũng không biết có phải là do không kịp nhìn mà cáu kỉnh hay không, Vụ Nguyệt ở trong lòng giận chó đánh mèo đổ hết lỗi cho Tạ Vụ Hành, đều tại hắn mà nàng không kịp ngắm pháo hoa.

Ở bên cạnh Cố Ý Uyển nhìn pháo hoa đầy trời cũng thấy cảm xúc tích tụ trong lòng cũng nhạt nhoà đi không ít, mỉm cười nói: “Thật đẹp~~”

Lúc này bất chợt có một tên thái giám đụng phải vai nàng, nụ cười bên môi Cố Ý Uyển cứng đờ, trong tay nàng bị nhét một mảnh giấy.

Thái Tử phi khẽ bước lui lại vài bước, đến một góc yên tĩnh mở tờ giấy trong tay ra xem.

'Gặp tại Đông cung'

Đây là chữ viết của Tiêu Phái, Cố Ý Uyển siết chặt tờ giấy trong tay.

Tim nàng như chìm xuống đáy cốc, môi cắn chặt môi như muốn bật máu, hắn lại muốn làm gì!

Nàng ngẩng đầu tìm kiếm trong đám người, ở trên chiêu tinh đài, Tiêu Phái cũng đang nhìn nàng.

Hắn chưa từng tha cho nàng một khắc nào, cả người chìm trong cảm giác tuyệt vọng, Cố Ý Uyển hít một hơi thật sâu, bước về phía Vụ Nguyệt nói, “Ta làm bẩn xiêm y, trở về cung thay bộ khác rồi sẽ quay lại.”

Vụ Nguyệt quay lại nhìn nàng, “Muội đi cùng tẩu.”

“Không sao, có cung nữ mà.” Cố Ý Uyển cười nói, “Quay đầu xem đi đừng bỏ pháo hao.”

Cố Ý Uyển dứt lời liền tránh đi tầm mắt của mọi người mà rời khỏi chiêu tinh đài.

Pháo hoa vẫn được phóng lên không trung không ngừng, Tạ Vụ Hành thu hồi ánh mắt dừng trên người Vụ Nguyệt, hắn nhìn quanh chiêu tinh đài một vòng.

Đều đi rồi à, vậy hắn cũng cần phải đi thôi.

So với sự vui vẻ của người khác lúc này, Tiêu Tịch Ninh chỉ cảm thấy trong lòng nặng nề vô cùng, lo lắng không biết đến canh ba đám dơi kia có tới nữa không, từ khi có dị tượng ở tế điển, nàng ta chưa từng thả lỏng được lúc nào.

“Tứ công chúa nói xem, tối nay đàn dơi có tới không?”

Một tiếng nói bất chợt rơi vào tai, Tiêu Tịch Ninh lập tức rùnh mình, quay người lại, Tạ Vụ Hành đang cười như không cười nhìn nàng.

Là hắn! Là hắn giở trò quỷ ở phía sau màn!

Có phải là hắn đã biết nàng muốn hãm hại Vụ Nguyệt, nên muốn quay ngược lại cắn nàng.

Tiêu Tịch Ninh cảnh giác trừng mắt, hô hấp nặng nền, Tạ Vụ Hành lại làm như không có việc gì, cười cười đi mất.

Hắn rời đi, không lẽ là đi thả dơi, Tiêu Tịch Ninh đã nhận định là do hắn, không do dự chạy đến bên cạnh Nguyên Võ đế, “Phụ hoàng, nhi thần có việc gấp muốn nói.”

Nguyên Võ đế nhìn nàng, “Chuyện gì?”

Tiêu Tịch Ninh nói, “Nhi thần hoài nghi chuyện đàn dơi là do có người âm thầm giở trò quỷ.”

Nguyên Võ đế trầm mặt, đi vào đại điện ở chiêm tinh đài, quay người nhìn nàng, “Nói tiếp!”

Tiêu Tịch Ninh nghĩ ngợi kĩ càng rồi nói, “Nhi thần nhớ đã từng xem qua trong sách cổ, mùi máu lươn có thể dẫn dụ dơi đến, mà con người lại không ngửi được mùi này, nhi thần vốn dĩ cũng không nghĩ đến chuyện này nhưng sự việc gần đây quá quỷ dị, có lẽ là như vậy, có người lợi dụng điểm này.”

Nguyên Võ đế trầm ngân, “Người đâu!”

Mà đúng lúc này, Tiêu Giác vội vàng chạy vào, chắp tay nói với Nguyên Võ đế, “Phụ hoàng, nhi thần phát hiện có người khả nghi đi vào Đông cung.”

***

Truyện chỉ được đăng tải trên wattpad @babyboo0902. Tất cả những chỗ khác đều là ăn cắp, vui lòng đọc ở trang chính chủ để cập nhật nội dung truyện nhanh và chính xác nhất.

Vụ Nguyệt để ý thấy Nguyên Võ đế đột nhiên dẫn theo một đoàn người rời đi, nàng nhìn hướng đám người cũng không biết đang tìm ai, không thấy người quen nào cả, mà Cố Ý Uyển cũng chưa quay về.

Pháo hoa ầm vang nổ trên đầu, Vụ Nguyệt run lên, không biết vì sao, nàng đột nhiên thấy có dự cảm không lành.

Thế nên Vụ Nguyệt cũng vội vàng rời đi, cách xa tiếng pháo hoa ầm ĩ là bốn phía tĩnh lặng đến đáng sợ, Vụ Nguyệt hỗn loạn vô cùng, Hoảng tẩu nói hồi cung thay quần áo, vậy nên phải đi Nghi Ninh cung, đi Nghi Ninh cung tìm tẩu ấy.

Vụ Nguyệt càng chạy càng nhanh, cứ thế giẫm lên bóng đêm mà đi, thiếu chút nữa đã đâm vào người khác.

“Người nào lỗ mãng vậy?” Người nói chuyện chính là cung nữ của Cố Ý Uyển, nàng nhìn thấy Vụ Nguyệt liền kinh ngạc, “Ngũ công chúa sao lại ở đây?”

Vụ Nguyệt cũng chưa hoàn hồn, nhìn thấy Cố Ý Uyển mới cười lên, “Ta đợi lâu không thấy hoàng tẩu, nên muốn đi tìm.”

Cố Ý Uyển xúc động, thấy Vụ Nguyệt chạy mệt thở hồng hộc liền thay nàng sửa sang mái tóc rối loạn, ôn nhu nói, “Ta lo lắng thay xong mới quay lại thì pháo hoa đã hết rồi, nên đi nửa đường muốn trở về xem nốt trước đã.”

Kỳ thật nửa đường đến Đông cung nàng gặp một tiểu thái giám, nói rằng Vụ Nguyệt đang tìm nàng. Cố Ý Uyển ý thức được đã bị người khác phát hiện tung tích nên tỉnh tháo lại, nên mới quay đầu trở về.

Vụ Nguyệt không quan tâm chuyện gì cả, chỉ cần Cố Ý Uyển không sao thì tốt rồi, nàng bình ổn hô hấp, “Chúng ta trở về thôi.”

Cố Ý Uyển gật đầu mỉm cười, “Ừm!”

*

Tiêu Phái ở Đông cung không một bóng người dạo bước, nghe thấy có tiếng bước chân hắn khẽ cười nhưng chỉ nháy mắt sau nụ cười liền biến mất bên môi.

Thanh âm này không đúng, hơn nữa còn có rất nhiều người đang tới, bước chân còn gấp gáp vô cùng.

Tiêu Phái vội vàng lấy mẩu giấy nhỏ trong tay áo ra xem lại, đây đúng là chữ viết của Uyển Uyển không thể sai, nhớ lại vừa rồi ở chiêu tinh đài, ánh mắt nàng nhìn hắn mang theo tuyệt vọng, chẳng lẽ nàng điên rồi.

Không kịp nghĩ nhiều, người đã đi vào sân điện.

Sắc mặt Tiêu Phái đột nhiên trầm xuống.

Cửa điện bị đẩy ra, cấm quân cầm đuốc sáng rực vọt vào nháy mắt chiếu sáng đại điện.

Theo sau đó là Tiêu Giác, hắn còn tưởng rằng sẽ thấy Tiêu Phái cùng Cố Ý Uyển đang cẩu thả bên trong, vì sao chỉ có một mình Tiêu Phái.

“Phụ hoàng, Tứ đệ, Tịch Ninh... Sao lại đến đây cả thế này?” Vẻ bi thương trên mặt Tiêu Phái vẫn còn, như thể hắn thật sự đắm chìm trong bi thương chưa dứt.

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Thần sắc trên mặt mọi người rất khác nhau, Tiêu Giác nói trước: “Ta nghe cấm quân báo, có người khả nghi đến Đông cung, nên đến đây tra xét.”

Hắn vung tay lên, “Tìm!”

Cố Ý Uyển khẳng định đang trốn ở đây.

Nhưng cấm quân lục soát một vòng đều không phát hiện ai khác, Tiêu Giác không tin tự mình đi vòng ra sau điện tìm lại một lần, không có, tại sao lại không có ai.

Sắc mặt Nguyên Vũ đế bình tĩnh, không nhìn ra hỉ nộ, “Sao ngươi lại ở đây?”

Tiêu Phái giải thích: “Hồi Phụ hoàng, hôm nay giao thừa vốn là ngày cả nhà đoàn viên, nhi thần nhớ thuơng Hoàng huynh, trong lòng buồn rầu nên cố ý tới đây thể hiện lòng thương tiếc, cũng muốn xem xem, có điều gì khả nghi hay không.”

Trong mắt hắn còn ngậm nước, nói đến mức tình thâm ý trọng.

Xong lại quay về nhìn về phía Tiêu Giác, “Về phần Tứ đệ nói người khả nghi, ta không gặp ai, Tứ đệ có lẽ nghe nhầm rồi, nơi này chỉ có ta thôi.”

Nguyên Võ đế lạnh lùng nhìn Tiêu Giác, “Ngươi giải thích như nào?”

Một cái liếc mắt làm Tiêu Giác thấy kinh hãi, “Phụ hoàng, nhi nhần thật sự nghe cấm quân nói có người khả nghi.”

“Hoàng thượng.” Tạ Vụ Hành tiến vào từ ngoài điện, chắp tay hành lễ.

“Có chuyện gì?” Nguyên Võ đế không kiên nhẫn hỏi.

Tạ Vụ Hành nói, “Hồi Hoàng thượng, vừa rồi Tây Hán đến báo, ở ngoài thành bắt được hai kẻ có ý đồ thả dơi.”

Lúc này đến lượt Tiêu Tịch Ninh khiếp sợ, chẳng nhẽ chuyện đàn dơi không phải do Tạ Vụ Hành làm?

Mà Tiêu Giác vừa rồi còn đang cả vú lấp miệng em ngay lập tức trắng bệch mặt. Nhìn thấy ánh mắt lạnh như băng của Nguyên Võ đế, mồ hôi lạnh của Tiêu Giác chảy đầy đầu.

Nguyên Võ đế hừ lạnh, dẫn đầu đi ra người, “Đưa đến đây, trẫm đích thân thẩm vấn.”

Đợi đoàn người rời đi, Tiêu Phái cũng đi ra ngoài, hắn dùng thanh âm chỉ hai người nghe thấy hỏi Tạ Vụ Hành, “Chuyện là như thế nào?”

Tạ Vụ Hành thấp giọng nói, “Thuộc hạ cũng vừa mới tra được manh mối, có lẽ lần này là do Tiêu Giác tự biên tự diễn, hắn hoài nghi điện hạ, nhưng lại không rõ điện hạ đang làm gì, hôm nay dẫn Hoàng thượng lại đây cũng không có mưu kế gì cả, ngược lại là nhấc đá đập chân mình.”

Dưới bóng đêm, Tiêu Phái mặt mày dữ tợn, Tiêu Giác hẳn đã biết chuyện giữa hắn và Cố Ý Uyển, nên mới thiết kế để dụ bọn họ đến đây, muốn bắt sống kẻ thông dâm, chỉ là Cố Ý Uyển không đến.

“Ta muốn hắn chết!”

Tạ Vụ Hành dừng bước, đứng sau lưng Tiêu Phái chậm rãi nhếch môi cười không ra tiếng, ánh trăng chiếu xuống làm gương mặt của hắn tranh sáng tranh tối không rõ.

Vây hãm trong sự sợ hãi, huynh đệ giết lẫn nhau, ngày càng thú vị.

Tiêu Giác không thể biện bạch chuyện đàn dơi, cho dù không phải hắn thì hắn cũng trốn không thoát, ngược lại phải cõng cái nồ ý đồ hãm hại huynh đệ, dùng yêu vật gieo rắc tai hoạ. Nguyên Võ đế phẫn nộ nhưng do vừa mất đi một đứa con, nên cuối cùng cũng không phạt nặng Tiêu Giác, chỉ có thể cấm túc hắn trong phủ đệ.

*

Theo tiếng pháo giao thừa, dị tượng cũng bình ổn, không khí thâm trầm trong cung cuối cùng cũng được tiêu trừ.

Chẳng mấy mà đến tiết nguyên tiêu, hôm nay Vụ Nguyệt cùng Lan ma ma ở lại Trường Hàn cung cùng Vân Hề Nhi làm bánh trôi.

Vụ Nguyệt cùng Lan ma ma phụ trách nặn bánh, Vân Hề Nhu ngại bột mì bôi xấu nên chỉ ở bên cạnh chỉ đạo, ba người nói nói cười cười, không khí hài hoà vô cùng.

Lan ma ma dang dở tay thuận miệng nói, “Hay là gọi Tạ Vụ Hành đến đi, hắn lẻ loi huy quạnh, không có người thân, chúng ta cùng nhau ăn tết Nguyên tiêu, cũng xem như đoàn viên.”

Vụ Nguyệt gật đầu đầu, trong lòng lại suy nghĩ, nàng lấy cớ Tạ Vụ Hành bận rộn, kéo dài chuyện kia từ một hai ngày đến ba bốn ngày, đến bây giờ vẫn chưa nghĩ ra nên mở miệng nói với hắn như nào.

Không thể kéo dài nữa, dứt khoát nói luôn trong hôm nay đi.

Thuận Ý nhanh chóng đi mời Tạ Vụ Hành đến, Tạ Vụ Hành cười bước vào điện, “Công chúa, Vân phi nương nương, Lan ma ma.”

Vụ Nguyệt liếc nhìn hắn một cái, không nói lời nào.

“Ta đến hỗ trợ.” Tạ Vụ Hành kéo tay áo ngồi xuống cạnh bàn.

Lan ma ma ngăn hắn lại, “Còn có mấy cái, đừng làm bẩn tay.”

Tạ Vụ Hành cũng không kiên trì nữa, nói chuyện cùng ba người.

Lan ma ma đột nhiên hỏi, “Trong nhà chỉ còn lại mình ngươi.”

“Còn có một muội muội nữa, chỉ là bị mất tích.” Tạ Vụ Hành đáp.

Lan ma ma khe khẽ gật đầu, “Quê của ngươi ở đâu?”

“Ở huyện Kỳ.”

“Vậy mẫu thân ngươi?”

“Ma ma.” Vụ Nguyệt nhỏ giọng ngắt lời bà, “Người hỏi mấy chuyện này làm gì.”

Sao tự nhiên lại gợi chuyện thương tâm của người ta lên cơ chứ, nàng nhìn qua Tạ Vụ Hành, quả nhiên thấy hắn cô đơn cúi đầu, ý cười bên môi cũng nhạt nhoà khiến người khác đau lòng.

Lan ma ma cũng thôi, “Không nói không nói, chúng ta rắc vừng lên bánh đi.”

Tạ Vụ Hành không đáp lại ánh mắt lo lắng của tiểu công chúa, “Ta đi đun nước.”

Vụ Nguyệt nhìn Tạ Vụ Hành rời đi, giây lát liền đứng lên đi theo, “Ta cũng đi.”

Tạ Vụ Hành nghe thấy tiếng nàng sau lưng, khe khẽ cười.

Vụ Nguyệt đi theo Tạ Vụ Hành ra phía sau viện, thấy hắn đang đổ nước vào nồi, nàng liền nghĩ cách an ủi hắn, Tạ Vụ Hành nhìn qua, “Sao công chúa lại ra đây?”

Vụ Nguyệt lấy gáo múc nước trong tay hắn, “Ta đến giúp ngươi.”

Tạ Vụ Hành cũng không nói gì đứng ở một bên nhìn nàng, Vụ Nguyệt nghĩ trước tiên sẽ an ủi hắn sau đó cùng hắn nói chuyện.

Tạ Vụ Hành bất giác đưa tay xoa mặt nàng, ngón tay chạm qua gò má, chớp mắt, làm rối loạn toàn bộ suy nghĩ của nàng.

Nàng định tránh đi, bàn tay to của hắn đã giữ mặt nàng lại, giọng nói trầm thấp, “Trên mặt công chúa có vết bẩn.”

Ý tứ rất bình thường nhưng lại mang theo tình ý khó giải thích.

Mặc kệ là an ủi hay khuyên giải, tóm lại tất cả những lời định nói đều tán loạn cả rồi, Vụ Nguyệt theo bản năng muốn trốn tránh, đợi ngày khác lại nói tiếp.

“Ta đi xem ma ma có cần giúp một tay không.” Vụ Nguyệt ấp úng nói xong, xoay người muốn đi.

Tạ Vụ Hành cũng không ngăn cản, chỉ nhẹ giọng nói, “Công chúa trốn tránh ta.”

Vụ Nguyệt dừng bước, rối rắm cắn cánh môi, đúng vậy, sao nàng phải trốn chứ, hiện tại nên nghiêm túc nói chuyện với hắn mới phải, sửa lại những hành động kì quái kia.

Vụ Nguyệt cố gắng trấn an bản thân không được loạn, “Không phải ta muốn trốn ngươi...”

Đang nói dở thì bị Tạ Vụ Hành ngắt lời, “Công chúa phát hiện ra rồi?”

Đầu óc tiểu công chúa trống rỗng, chớp mắt mấy cái, muốn hỏi hắn phát hiện chuyện gì, nhưng lời nói của nàng đã im bặt nghẹn ở yếu hầu.

Tạ Vụ Hành từ phía sau ôm lấy thân thể của nàng, cánh tay rắn chắc vòng qua hông, nhoáng một cái, lưng nàng liền áp vào một lồng ngực rộng lớn cứng rắn, gắt gao dính chặt lại cùng một chỗ.

“Công chúa phát hiện nô tài không bình thường sao?”

Ôm chặt như vậy làm Vụ Nguyệt mất đi năng lực suy nghĩ, hơi thở của Tạ Vụ Hành như một tấm lưới vô hình bao lấy nàng, hơi thở của hắn hoàn toàn khác với trước đây, không chỉ như vậy, còn chậm rãi tràn vào từng hơi thở của nàng, lẻn vào trong thân thể của nàng, chiếm đoạt toàn bộ suy nghĩ của nàng.

Vụ Nguyệt chỉ cảm thấy trong đầu mờ mịt, bốn phía đều trắng xoá mờ ảo, không bắt được điều gì cả.

Nàng run rẩy nâng tay lên, muốn đẩy Tạ Vụ Hành ra nhưng dù hai tay có dùng hết toàn bộ sức lực cũng không nâng lên được.

Gương mặt hắn dán sát vào bên tai nàng, hơi thở từ cổ họng phả ra tràn lên da thịt của nàng, đi đến đâu liền làm chỗ đó đỏ ửng lên, vừa chạm vào liền có cảm giác nóng như thiêu đốt, theo huyết mạch tiến vào trong thân thể nàng, tiểu công chúa không nhịn được run lên.

Trong mắt Vụ Nguyệt đã không còn dùng từ kích động để hình dung được nữa, đôi mắt ngập nước chớp động, nàng dùng toàn lực mới nói được một câu hoàn chỉnh, “Cái gì... cái gì không bình thường?”

Thật đáng thương~

Tạ Vụ Hành tham lam hít vào từng hơi thở ngọt ngào của Vụ Nguyệt, trong mắt là mê đắm nồng đậm không thể giải thích, hoá ra nhân lúc tiểu công chúa tỉnh táo quang minh chính đại ôm nàng, cảm nhận được nàng run rẩy trong lồng ngực hắn, lại khiến hắn sung sướng như vậy, làm máu huyết của hắn sôi trào.

Cánh tay ôm chặt thắt lưng Vụ Nguyệt siết càng chặt, trong mắt là sự hưng phấn khó tả, thanh âm ẩn nhẫn trầm thấp, “Nô tài cũng cảm thấy bản thân không bình thường.”

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Ngự Hoạn - Chi Đông

Số ký tự: 0