Nguyệt quốc
Chi Đông
2024-09-11 09:04:33
Tiếng nước đổ vào chậu đồng bất chợt vang lên lanh lảnh nhưng Vụ Nguyệt nằm trên giường không bị ảnh hưởng, nàng trở mình, hô hấp đều đều.
Ngay sau đó lại có những âm thanh liên tiếp vang lên, Vụ Nguyệt nhẹ nhàng nhăn mày, ôm chặt chăn, khuôn mặt nhỏ cọ qua cọ lại, một lúc lâu sau mới mơ màng mở mắt.
Đôi mắt còn đầy hơi nước chưa tỉnh ngủ khẽ nhíu, nàng lẩm bẩm gọi: "Ma ma"
"Công chúa dậy rồi sao?"
Nàng nghe thấy một âm thanh dễ nghe đáp lại mình, Vụ Nguyệt ngẩn ngơn, nàng ngồi dậy, chớp chớp vài cái cho tỉnh táo.
Vụ Nguyệt vừa mới tỉnh ngủ nên có chút chậm chạm, nàng quên mất chuyện hôm qua nên tự hỏi sao tiểu thái giám lại ở trong phòng nàng.
Tạ Vụ Hành hơi cúi, tay hắn đang vò một chiếc khăn trắng trong chậu đồng, vắt xong liền nhìn về phía Vụ Nguyệt đang ngồi ở trên giường.
Tiểu công chúa ngồi đó nhìn hắn ngây người, mái tóc đen dài xoã tung trên vai, hai tay vẫn còn ôm chăn, đôi mắt còn phủ sương mông lung nhìn hắn, giống như tiểu tiên nữ mềm mại lạc xuống nhân gian.
Lan ma ma bước vào từ bên ngoài, nói với Tạ Vụ Hành: "Ngươi lui ra trước đi."
Tạ Vụ Hành ngắm đủ rồi, liền khom lưng rời đi, "Vâng"
Vụ Nguyệt tỉnh táo hơn một chút, nàng vui mừng nhớ ra, hiện tại Tạ Vụ Hành là người trong cung nàng.
Lan ma ma lắc đầu bất đắc dĩ, bà mở tủ lấy một bộ quần áo đến trước giường, "Công chúa thay xiêm y đi."
Vụ Nguyệt thu hồi ánh mắt nhìn bóng lưng Tạ Vụ Hành, mềm mại đáp lời, đứng dậy khỏi giường,
Lan ma ma vừa giúp nàng mặc đồ vừa dặn dò, "Công chúa nhìn trúng Tạ Vụ Hành cũng được, nhưng chủ tớ vẫn phải có giới hạn, không thể đối xử quá tốt với hạ nhân, sẽ thành không có quy củ."
Ý của bà không phải là để công chúa bắt nạt kẻ dưới, chính bản thân bà cũng là nô tại thấp hèn, hà cớ gì phải khiến công chúa đi bắt nạt nô tài giống như bà, nhưng bà lo công chúa nhỏ tuổi đơn thuần, không phân biệt được trên dưới, đối xử với ai cũng lôi hết ruột gan ra. Tiểu thái giám mà biết điều thì không sao, nhưng nếu như hắn mang lòng xấu...
Tạ Vụ Hành đứng chờ lệnh ở hành lang, thính giác hắn vẫn luôn tốt, những lời Lan ma ma nói đều nghe thấy hết cả. Hắn không để ý, rũ mắt nhìn hàng gạch dưới chân, trên đỉnh đầu ánh nắng mặt trời chiếu xuống, đổ bóng lên dáng vẻ lười biếng của người đứng đấy.
"Công chúa nghe thấy lão nô nói gì không?" Lan ma ma buộc vạt áo cho nàng, thần sắc nghiêm túc hỏi lại.
"Vâng, ma ma yên tâm." Vụ Nguyệt ngoan ngoãn gật đầu.
Lan ma ma nhấn mạnh một lần nữa, "Người phải nhớ kĩ."
Lan ma ma biết nàng thường dỗ dành mình bằng cách ngoài mặt đáp ứng nhưng trong lòng lại không biết đang suy tính điều gì.
Vụ Nguyệt thấy ma ma định nói thêm điều gì đó, sợ là sẽ nói đến trưa chưa dừng, nàng chớp mắt, vội nói, "Lan ma ma, người thắt chặt quá, đau con."
Lan ma ma nghe vậy vội vàng thả lỏng tay, kéo kéo tà váy của nàng, vóc dáng tiểu cô nương càng ngày càng tốt, trước ngực như hai quả đào, càng ngày càng lớn.
"Thế này thoải mái hơn chưa?" Lan ma ma hỏi lại.
Vụ Nguyệt chỉ là muốn dời đi sự chú ý của bà, nhưng nàng nhìn xuống ngực mình lại thực sự có cảm giác trướng đau quen thuộc, khuôn mặt liền hoảng hốt.
"Bao lâu nữa mới hết đau ạ?" Vụ Nguyệt thì thầm hỏi, khuôn mặt nhỏ nhắn hơi đỏ lên. "Làm thế nào để không đau nữa đây."
Lời nói trẻ con của nàng lại kết hợp ánh mắt ngây thơ không hiểu sự đời làm Lan ma ma nhất thời không biết phải giải thích thế nào, "Công chúa nhịn một chút, đợi ban đêm ta lại lấy nước ấm chườm cho con, như vậy có thể giảm đau."
Vụ Nguyệt đáng thương bẹp miệng, ngoan ngoãn gật đầu
Chờ nàng rửa mặt xong, Lan ma ma mới gọi Tạ Vụ Hành vào.
Tạ Vụ Hành đi vào phòng, khom lưng hành lễ, ánh mắt hắn lại âm thầm ngước lên nhìn một vòng tiểu công chúa, rốt cuộc là chỗ nào đau, hắn không nhìn ra. Con ngươi đen tuyền có chút suy nghĩ.
Trong đình viện có mấy tiếng bước chân đang lại gần, Tạ Vụ Hành nhìn qua thấy hai cung nữ đang cầm lồng thức ăn trên tay.
Lan ma ma cũng nhìn thấy, bà cảnh giác nhìn hai người.
Vụ Nguyệt "Ai" một tiếng, "Sao các nàng lại vào vậy, mấy lần trước đâu có như vậy đâu."
Đây là hai cung nữ hay đưa cơm cho Trường Hàn cung, đừng nói là đi vào trong, nhiều lần bảo các nàng đi lấy cơm còn chậm chạp, kì kèo, hôm nay không cần thúc giục lại tự mình đưa tới tận giường. Có chút kì quái.
Tạ Vụ Hành quét mắt nhìn hai người, hắn có chút phỏng đoán, rất nhanh chóng đã hiểu được nguyên do.
Hắn chắn trước mặt hai cung nữ, hai người nhìn thoáng qua, một người cười cười nói, "Chúng ta tới dâng thiện cho công chúa."
Hôm qua các nàng nghe nói có một tiểu thái giám được phân công đến hầu hạ ở Trường Hàn cung, lại còn là Thường Hỉ công công trực tiếp đến thông báo.
Sự việc bất ngờ làm người ta giật mình, huống hồ từ mấy ngày trước Thường Hỉ công công đã thường xuyên đi thăm dò chuyện chi tiêu ăn uống ở Trường Hàn cung này, tuy rằng hắn chưa phân phó gì cả, nhưng ai cũng sinh lòng cảnh giác, phỏng đoán có phải là Thái tử đột nhiên nhớ ra còn một Hoàng muội nên quan tâm hay không.
Tạ Vụ Hành đối với hai người này rất coi thường, hắn khịt mũi cười giả lả: "Sao dám làm phiền hai vị tỷ tỷ tự mình tới."
"Đây vốn là việc nên làm, vẫn là để chúng ta mang đồ vào trước đi."
Các nàng định cất bước nhưng Tạ Vụ Hành lại vươin tay ngăn lại, "Vất vả rồi, để ta làm là được."
Hắn cố tình chắn ở thềm đá, hai người không thể đi qua được đành miễn cưỡng đưa đồ.
Tạ Vụ Hành đứng tại chỗ, nhìn hai người rời đi mới thu lại nụ cười, quay đầu đi vào trong điện.
Lan ma ma tiếp nhận lồng đồ ăn từ tay hắn, mở ra xem xong bà liền sửng sốt.
Vụ Nguyệt ngồi bên cạnh cũng ngó sang, thế mà lại có thể nhìn thấy bên trong toàn sơn hào hải vị, món nào trông cũng đẹp mắt.
Lan ma ma mở tiếp một cái lồng khác, cũng toàn những món như vậy.
Vụ Nguyệt hết nhìn trái lại nhìn phải, nàng kinh hỉ quá đỗi, nhưng cũng cảm thấy có chuyện không ổn, vẻ khó hiểu hiện rõ trên mặt.
"Ma ma, hay là các nàng đưa nhầm rồi." Vụ Nguyệt nhẹ giọng hỏi, dù trong lòng nàng đã có sẵn câu trả lời.
Cứ cho là đưa nhầm đi nhưng thái độ của hai tiểu cung nữ kia thì không thể nhầm được. Nàng không biết phải làm sao, quay đầu nhìn Lan ma ma.
Lan ma ma không lập tức trả lời, bà liếc mắt nhìn Tạ Vụ Hành, lại nghĩ lại một lượt chuyện hôm qua, trong lòng đã có suy đoán, "Chắc là do chuyện hôm qua."
"Hôm qua?" Vụ Nguyệt hỏi lại, nàng cũng chuyển ánh mắt nhìn Tạ Vụ Hành.
Hôm qua nàng có thể thuận lợi đưa Tạ Vụ Hành đi từ tay thái giám quản sự là nhờ Thường Hỉ công công tới giải vậy, tuy rằng Thái tử ca ca không đến nhưng Thường Hỉ cũng là nghe lệnh hắn mà giúp nàng.
Nghĩ kĩ càng xong, Vụ Nguyệt nói: "Chẳng lẽ là Thái tử ca ca bày mưa tính kế?"
"Có lẽ không phải là mưu kế của Thái tử, nhưng những kẻ này làm như vậy cũng là vì Thái tử." Lan ma ma nhíu mày suy nghĩ, mấy lần Thái tử đến gặp Vụ Nguyệt đều là chỗ không người, như vậy có thể đoán trước hắn không muốn ai khác biết được chuyện này, nếu không có chuyện của Tạ Vụ Hành, người khác cũng không để ý tới.
Vụ Nguyệt nghe Lan ma ma nói đến ngốc, nàng suy nghĩ chậm chạp, nếu không phải chuyện xấu thì tốt rồi.
"Vậy mấy thứ này..." Vụ Nguyệt nhìn về phía hộp thức ăn.
Lan ma ma lấy từng đĩa một bày ngay ngắn trước mặt nàng, "Nếu đã đưa tới rồi thì chúng ta cứ ăn thôi."
Tiểu công chúa nghe thế liền hoan hô.
Lan ma ma thì có chút phiền lòng, chỉ cần Thái tử không tiếp tục tỏ vẻ thì mấy người đó sẽ lại quay về như lúc trước thôi, nhưng nếu như Thái tử là thật lòng thương xót hoàng muội này thì cũng không phải chuyện xấu. Huống hồ các nàng ở trong hoàn cảnh này chỉ có thể nhận, không có năng lực ngăn cản. Tâm tư công chúa quá đơn thuần, không hiểu hết lòng người bên ngoài đẹp đẽ nhưng bên trong lại có thể chứa dao, nàng không hề mang lòng phòng bị với kẻ nào cả.
Lan ma ma nhìn gương mặt vui vẻ vì đồ ăn ngon của công chúa, lại nghĩ mấy năm này bà ngăn cấm công chúa tiếp xúc với người ngoài, giữ cho nàng một trái tim trong suốt không vẩn đục, không lẽ bà sai rồi sao.
Lan ma ma gắp cho nàng, hương thơm lan toả khắp gian phòng chui vào mũi Vụ Nguyệt, nàng không nhịn được liếm môi, thế nhưng vẫn nghĩ đến gọi Tạ Vụ Hành ngồi xuống cùng ăn.
Nàng quay đầu nhìn hắn, chưa kịp nói gì thì chợt nhớ ra Lan ma ma vẫn còn ngồi bên cạnh, môi mấp máy có chút quẫn bách.
Quả nhiên, Lan ma ma liền lệnh cho Tạ Vụ Hành lui ra ngoài.
Tạ Vụ Hành vâng lời rời đi.
Vụ Nguyệt nhẹ nhàng cắn mối, liếc nhìn bóng áo xanh đi xa dần, nàng quay lại, giả vờ nói, "Hắn chưa được ăn mà, sao ma ma lại bảo hắn lui xuống."
Lan ma ma quy củ nói, "Hắn sẽ có chỗ ăn của hắn, công chúa không cần quan tâm."
Vụ Nguyệt gật đầu, miệng vâng dạ nhưng trong lòng vẫn rối rắm.
Ma ma nói vậy nhất định không sai, nhưng nàng từng hứa với hắn, chẳng nhẽ giờ có đồ ăn ngon lại không cho nữa, như vậy cũng keo kiệt quá rồi.
Vụ Nguyệt cầm lấy bát canh Lan ma ma đưa đến, nàng lấy muỗng khuấy khuấy nhưng lại không có tâm trạng uống, lông mi buông xuống, đồ ăn ngon trước mặt nhưng cũng không thấy vui như vậy nữa.
"Công chúa ăn đi, ta đi tây phòng tìm Vân phi." Lan ma ma đứng lên nói.
Vụ Nguyệt vội đặt bát canh xuống, cười đáp: "Vâng"
Chờ Lan ma ma đi khỏi, Vụ Nguyệt liền chạy đi lấy hộp cơm về bàn. Canh nguội rồi ăn sẽ không ngon nữa, nàng nghĩ ngợi, xong chọn ra mấy món điểm tâm.
Tạ Vụ Hành từ bên ngoài đi vào, nhìn tiểu công chúa đang rón rén bận rộn, hắn nhìn theo tay thấy từng đĩa điểm tâm tinh xảo được xếp gọn trong hộp.
Tạ Vụ Hành hỏi nàng: "Công chúa làm gì vậy?"
Vụ Nguyệt đang lén lút, chợt nghe thấy giọng nói phía sau, tim nàng liền đập nhanh hơn, quay lại nhìn thấy là Tạ Vụ Hành liền sáng mắt, nhưng vẫn không quên liếc ra ngoài xem có Lan ma ma không, quả nhiên bà đi rồi nhưng lại quay lại.
Vụ Nguyệt nhỏ nhẹ nói, "Điểm tâm này khó lắm mới có được, ta muốn cất đi từ từ ăn."
Lan ma ma vừa lúc bước vào phòng nghe được câu này của nàng. Bà hoài nghi nhìn hai người, bà biết trước đây Vụ Nguyệt vẫn luôn đem thức ăn chia cho Tạ Vụ Hành, vì thế cố ý hỏi thêm một câu, "Sao công chúa lại không ăn mà cất đi vậy?"
"Ta sợ ăn hết một lần thì sau này sẽ không còn được ăn nữa." Vụ Nguyệt đậy nắp lại, để gọi sang một bên, tỏ vẻ rất ngoan ngoãn.
Sợ Lan ma không tin, nàng nói thêm, "Nếu Thái tử ca ca không đến nữa thì sao."
Lan ma ma nghe nàng nói vậy liền không nghĩ nhiều nữa, mỉm cười lắc đầu.
Vụ Nguyệt thấy đã dỗ được bà liền liếc mắt nhìn Tạ Vụ Hành, nàng vẫn rất cao hứng vì phản ứng nhanh nhẹn của mình, ánh mắt nhìn hắn cũng tràn đầy ý cười. Thế nhưng ánh mắt của hắn lại tối đi.
Đồ ăn nhờ Thái tử mà có ngon miệng vậy sao, dễ dàng làm nàng vui vẻ như vậy. Hắn cười lạnh nhưng rất nhanh liền che giấu cảm xúc thật đi, lạnh nhạt nói.
"Nô tài dọn bàn." Tạ Vụ Hành tiến lên cầm bát đũa đã ăn xong lui xuống.
Vụ Nguyệt nhìn hắn, nhíu mày, đã bảo không cần phải xưng nô tài rồi mà, hắn lại quên rồi.
*
Trên hành lang của Văn Hoa Điện, hai tiểu thái giám bưng trà khăn khom lưng đứng chờ, nhìn thấy Thường Hỉ công công tới, liền vội hành lễ, "Công công!"
Thường Hỉ nhìn cửa điện đóng chặt hỏi, "Vị đại nhân nào đang ở bên trong?"
"Là Lâm đại nhân đến nghị sự cùng điện hạ ạ."
Thường Hỉ gật đầu, đứng về một bên cùng chờ gọi hầu.
Khi ráng chiều dần ngả về phía Tây, Tiêu Diễn mới cùng Lâm học sĩ mộr trước một sau đi ra.
"Hạ quan cáo lui." Lâm học sĩ cúi thấp hành lễ rồi đi lùi ra khỏi điện.
Thường Hỉ theo Tiêu Diễn vào trong,
"Làm xong rồi?" Tiêu Diễn vừa đi vừa hỏi.
"Dạ!" Thường Hỉ thấp giọng đáp lời, "Đều đã làm xong ạ, hôm nay đã cho người đem thức ăn đúng theo phân lệ đến Trường Hàn cung, tên tiểu thái giám kia cũng đã tra rõ ràng, thân phận không có vấn đề gì."
Tiêu Diễn nhẹ nhàng gật đầu, "Cách vài hôm ngươi đến đó xem một chút."
"Điện hạ yên tâm, nô tài nhớ rõ." Thường Hỉ báo cáo xong nhưng vẫn như còn điều muốn nói.
Tiêu Diễn liếc mắt nhìn hắn, Thường Hỉ liền vội vàng nói, "Điện hạ làm vậy nhất định đã khiến nhiều người chú ý, nếu là kẻ có tâm tư sẽ lấy chuyện này làm cái cớ..."
"Cô chỉ là thương tình cho hoàng muội số khổ thôi, coi như niệm tình thủ túc, có gì để nói?" Trong mắt Tiêu Diễn xẹt qua ánh sáng không rõ, "Huống hồ, sứ thần Nguyệt quốc sắp vào kinh, hiện giờ bộ tộc bọn họ lớn mạnh, chúng ta cũng thể nắm chắc, Vụ Nguyệt là nữ nhi của công chúa Nguyệt quốc, cô không thể để bọn họ có cớ gây sự."
"Hơn nữa..." Tiêu Diễn dừng bước, ánh mắt hắn nhìn về phíau xa, ẩn ý không rõ hiện đầy trong mắt, khẽ nhếch môi. Một lát lại tiếp tục bước, bộ dáng vẫn ôn nhuận nho nhã như vậy.
"Cứ theo lời ta dặn mà làm."
Editor: Hoá ra mẹ của Vụ Nguyệt là công chúa dị quốc đi hoà thân.
Ngay sau đó lại có những âm thanh liên tiếp vang lên, Vụ Nguyệt nhẹ nhàng nhăn mày, ôm chặt chăn, khuôn mặt nhỏ cọ qua cọ lại, một lúc lâu sau mới mơ màng mở mắt.
Đôi mắt còn đầy hơi nước chưa tỉnh ngủ khẽ nhíu, nàng lẩm bẩm gọi: "Ma ma"
"Công chúa dậy rồi sao?"
Nàng nghe thấy một âm thanh dễ nghe đáp lại mình, Vụ Nguyệt ngẩn ngơn, nàng ngồi dậy, chớp chớp vài cái cho tỉnh táo.
Vụ Nguyệt vừa mới tỉnh ngủ nên có chút chậm chạm, nàng quên mất chuyện hôm qua nên tự hỏi sao tiểu thái giám lại ở trong phòng nàng.
Tạ Vụ Hành hơi cúi, tay hắn đang vò một chiếc khăn trắng trong chậu đồng, vắt xong liền nhìn về phía Vụ Nguyệt đang ngồi ở trên giường.
Tiểu công chúa ngồi đó nhìn hắn ngây người, mái tóc đen dài xoã tung trên vai, hai tay vẫn còn ôm chăn, đôi mắt còn phủ sương mông lung nhìn hắn, giống như tiểu tiên nữ mềm mại lạc xuống nhân gian.
Lan ma ma bước vào từ bên ngoài, nói với Tạ Vụ Hành: "Ngươi lui ra trước đi."
Tạ Vụ Hành ngắm đủ rồi, liền khom lưng rời đi, "Vâng"
Vụ Nguyệt tỉnh táo hơn một chút, nàng vui mừng nhớ ra, hiện tại Tạ Vụ Hành là người trong cung nàng.
Lan ma ma lắc đầu bất đắc dĩ, bà mở tủ lấy một bộ quần áo đến trước giường, "Công chúa thay xiêm y đi."
Vụ Nguyệt thu hồi ánh mắt nhìn bóng lưng Tạ Vụ Hành, mềm mại đáp lời, đứng dậy khỏi giường,
Lan ma ma vừa giúp nàng mặc đồ vừa dặn dò, "Công chúa nhìn trúng Tạ Vụ Hành cũng được, nhưng chủ tớ vẫn phải có giới hạn, không thể đối xử quá tốt với hạ nhân, sẽ thành không có quy củ."
Ý của bà không phải là để công chúa bắt nạt kẻ dưới, chính bản thân bà cũng là nô tại thấp hèn, hà cớ gì phải khiến công chúa đi bắt nạt nô tài giống như bà, nhưng bà lo công chúa nhỏ tuổi đơn thuần, không phân biệt được trên dưới, đối xử với ai cũng lôi hết ruột gan ra. Tiểu thái giám mà biết điều thì không sao, nhưng nếu như hắn mang lòng xấu...
Tạ Vụ Hành đứng chờ lệnh ở hành lang, thính giác hắn vẫn luôn tốt, những lời Lan ma ma nói đều nghe thấy hết cả. Hắn không để ý, rũ mắt nhìn hàng gạch dưới chân, trên đỉnh đầu ánh nắng mặt trời chiếu xuống, đổ bóng lên dáng vẻ lười biếng của người đứng đấy.
"Công chúa nghe thấy lão nô nói gì không?" Lan ma ma buộc vạt áo cho nàng, thần sắc nghiêm túc hỏi lại.
"Vâng, ma ma yên tâm." Vụ Nguyệt ngoan ngoãn gật đầu.
Lan ma ma nhấn mạnh một lần nữa, "Người phải nhớ kĩ."
Lan ma ma biết nàng thường dỗ dành mình bằng cách ngoài mặt đáp ứng nhưng trong lòng lại không biết đang suy tính điều gì.
Vụ Nguyệt thấy ma ma định nói thêm điều gì đó, sợ là sẽ nói đến trưa chưa dừng, nàng chớp mắt, vội nói, "Lan ma ma, người thắt chặt quá, đau con."
Lan ma ma nghe vậy vội vàng thả lỏng tay, kéo kéo tà váy của nàng, vóc dáng tiểu cô nương càng ngày càng tốt, trước ngực như hai quả đào, càng ngày càng lớn.
"Thế này thoải mái hơn chưa?" Lan ma ma hỏi lại.
Vụ Nguyệt chỉ là muốn dời đi sự chú ý của bà, nhưng nàng nhìn xuống ngực mình lại thực sự có cảm giác trướng đau quen thuộc, khuôn mặt liền hoảng hốt.
"Bao lâu nữa mới hết đau ạ?" Vụ Nguyệt thì thầm hỏi, khuôn mặt nhỏ nhắn hơi đỏ lên. "Làm thế nào để không đau nữa đây."
Lời nói trẻ con của nàng lại kết hợp ánh mắt ngây thơ không hiểu sự đời làm Lan ma ma nhất thời không biết phải giải thích thế nào, "Công chúa nhịn một chút, đợi ban đêm ta lại lấy nước ấm chườm cho con, như vậy có thể giảm đau."
Vụ Nguyệt đáng thương bẹp miệng, ngoan ngoãn gật đầu
Chờ nàng rửa mặt xong, Lan ma ma mới gọi Tạ Vụ Hành vào.
Tạ Vụ Hành đi vào phòng, khom lưng hành lễ, ánh mắt hắn lại âm thầm ngước lên nhìn một vòng tiểu công chúa, rốt cuộc là chỗ nào đau, hắn không nhìn ra. Con ngươi đen tuyền có chút suy nghĩ.
Trong đình viện có mấy tiếng bước chân đang lại gần, Tạ Vụ Hành nhìn qua thấy hai cung nữ đang cầm lồng thức ăn trên tay.
Lan ma ma cũng nhìn thấy, bà cảnh giác nhìn hai người.
Vụ Nguyệt "Ai" một tiếng, "Sao các nàng lại vào vậy, mấy lần trước đâu có như vậy đâu."
Đây là hai cung nữ hay đưa cơm cho Trường Hàn cung, đừng nói là đi vào trong, nhiều lần bảo các nàng đi lấy cơm còn chậm chạp, kì kèo, hôm nay không cần thúc giục lại tự mình đưa tới tận giường. Có chút kì quái.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Tạ Vụ Hành quét mắt nhìn hai người, hắn có chút phỏng đoán, rất nhanh chóng đã hiểu được nguyên do.
Hắn chắn trước mặt hai cung nữ, hai người nhìn thoáng qua, một người cười cười nói, "Chúng ta tới dâng thiện cho công chúa."
Hôm qua các nàng nghe nói có một tiểu thái giám được phân công đến hầu hạ ở Trường Hàn cung, lại còn là Thường Hỉ công công trực tiếp đến thông báo.
Sự việc bất ngờ làm người ta giật mình, huống hồ từ mấy ngày trước Thường Hỉ công công đã thường xuyên đi thăm dò chuyện chi tiêu ăn uống ở Trường Hàn cung này, tuy rằng hắn chưa phân phó gì cả, nhưng ai cũng sinh lòng cảnh giác, phỏng đoán có phải là Thái tử đột nhiên nhớ ra còn một Hoàng muội nên quan tâm hay không.
Tạ Vụ Hành đối với hai người này rất coi thường, hắn khịt mũi cười giả lả: "Sao dám làm phiền hai vị tỷ tỷ tự mình tới."
"Đây vốn là việc nên làm, vẫn là để chúng ta mang đồ vào trước đi."
Các nàng định cất bước nhưng Tạ Vụ Hành lại vươin tay ngăn lại, "Vất vả rồi, để ta làm là được."
Hắn cố tình chắn ở thềm đá, hai người không thể đi qua được đành miễn cưỡng đưa đồ.
Tạ Vụ Hành đứng tại chỗ, nhìn hai người rời đi mới thu lại nụ cười, quay đầu đi vào trong điện.
Lan ma ma tiếp nhận lồng đồ ăn từ tay hắn, mở ra xem xong bà liền sửng sốt.
Vụ Nguyệt ngồi bên cạnh cũng ngó sang, thế mà lại có thể nhìn thấy bên trong toàn sơn hào hải vị, món nào trông cũng đẹp mắt.
Lan ma ma mở tiếp một cái lồng khác, cũng toàn những món như vậy.
Vụ Nguyệt hết nhìn trái lại nhìn phải, nàng kinh hỉ quá đỗi, nhưng cũng cảm thấy có chuyện không ổn, vẻ khó hiểu hiện rõ trên mặt.
"Ma ma, hay là các nàng đưa nhầm rồi." Vụ Nguyệt nhẹ giọng hỏi, dù trong lòng nàng đã có sẵn câu trả lời.
Cứ cho là đưa nhầm đi nhưng thái độ của hai tiểu cung nữ kia thì không thể nhầm được. Nàng không biết phải làm sao, quay đầu nhìn Lan ma ma.
Lan ma ma không lập tức trả lời, bà liếc mắt nhìn Tạ Vụ Hành, lại nghĩ lại một lượt chuyện hôm qua, trong lòng đã có suy đoán, "Chắc là do chuyện hôm qua."
"Hôm qua?" Vụ Nguyệt hỏi lại, nàng cũng chuyển ánh mắt nhìn Tạ Vụ Hành.
Hôm qua nàng có thể thuận lợi đưa Tạ Vụ Hành đi từ tay thái giám quản sự là nhờ Thường Hỉ công công tới giải vậy, tuy rằng Thái tử ca ca không đến nhưng Thường Hỉ cũng là nghe lệnh hắn mà giúp nàng.
Nghĩ kĩ càng xong, Vụ Nguyệt nói: "Chẳng lẽ là Thái tử ca ca bày mưa tính kế?"
"Có lẽ không phải là mưu kế của Thái tử, nhưng những kẻ này làm như vậy cũng là vì Thái tử." Lan ma ma nhíu mày suy nghĩ, mấy lần Thái tử đến gặp Vụ Nguyệt đều là chỗ không người, như vậy có thể đoán trước hắn không muốn ai khác biết được chuyện này, nếu không có chuyện của Tạ Vụ Hành, người khác cũng không để ý tới.
Vụ Nguyệt nghe Lan ma ma nói đến ngốc, nàng suy nghĩ chậm chạp, nếu không phải chuyện xấu thì tốt rồi.
"Vậy mấy thứ này..." Vụ Nguyệt nhìn về phía hộp thức ăn.
Lan ma ma lấy từng đĩa một bày ngay ngắn trước mặt nàng, "Nếu đã đưa tới rồi thì chúng ta cứ ăn thôi."
Tiểu công chúa nghe thế liền hoan hô.
Lan ma ma thì có chút phiền lòng, chỉ cần Thái tử không tiếp tục tỏ vẻ thì mấy người đó sẽ lại quay về như lúc trước thôi, nhưng nếu như Thái tử là thật lòng thương xót hoàng muội này thì cũng không phải chuyện xấu. Huống hồ các nàng ở trong hoàn cảnh này chỉ có thể nhận, không có năng lực ngăn cản. Tâm tư công chúa quá đơn thuần, không hiểu hết lòng người bên ngoài đẹp đẽ nhưng bên trong lại có thể chứa dao, nàng không hề mang lòng phòng bị với kẻ nào cả.
Lan ma ma nhìn gương mặt vui vẻ vì đồ ăn ngon của công chúa, lại nghĩ mấy năm này bà ngăn cấm công chúa tiếp xúc với người ngoài, giữ cho nàng một trái tim trong suốt không vẩn đục, không lẽ bà sai rồi sao.
Lan ma ma gắp cho nàng, hương thơm lan toả khắp gian phòng chui vào mũi Vụ Nguyệt, nàng không nhịn được liếm môi, thế nhưng vẫn nghĩ đến gọi Tạ Vụ Hành ngồi xuống cùng ăn.
Nàng quay đầu nhìn hắn, chưa kịp nói gì thì chợt nhớ ra Lan ma ma vẫn còn ngồi bên cạnh, môi mấp máy có chút quẫn bách.
Quả nhiên, Lan ma ma liền lệnh cho Tạ Vụ Hành lui ra ngoài.
Tạ Vụ Hành vâng lời rời đi.
Vụ Nguyệt nhẹ nhàng cắn mối, liếc nhìn bóng áo xanh đi xa dần, nàng quay lại, giả vờ nói, "Hắn chưa được ăn mà, sao ma ma lại bảo hắn lui xuống."
Lan ma ma quy củ nói, "Hắn sẽ có chỗ ăn của hắn, công chúa không cần quan tâm."
Vụ Nguyệt gật đầu, miệng vâng dạ nhưng trong lòng vẫn rối rắm.
Ma ma nói vậy nhất định không sai, nhưng nàng từng hứa với hắn, chẳng nhẽ giờ có đồ ăn ngon lại không cho nữa, như vậy cũng keo kiệt quá rồi.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Vụ Nguyệt cầm lấy bát canh Lan ma ma đưa đến, nàng lấy muỗng khuấy khuấy nhưng lại không có tâm trạng uống, lông mi buông xuống, đồ ăn ngon trước mặt nhưng cũng không thấy vui như vậy nữa.
"Công chúa ăn đi, ta đi tây phòng tìm Vân phi." Lan ma ma đứng lên nói.
Vụ Nguyệt vội đặt bát canh xuống, cười đáp: "Vâng"
Chờ Lan ma ma đi khỏi, Vụ Nguyệt liền chạy đi lấy hộp cơm về bàn. Canh nguội rồi ăn sẽ không ngon nữa, nàng nghĩ ngợi, xong chọn ra mấy món điểm tâm.
Tạ Vụ Hành từ bên ngoài đi vào, nhìn tiểu công chúa đang rón rén bận rộn, hắn nhìn theo tay thấy từng đĩa điểm tâm tinh xảo được xếp gọn trong hộp.
Tạ Vụ Hành hỏi nàng: "Công chúa làm gì vậy?"
Vụ Nguyệt đang lén lút, chợt nghe thấy giọng nói phía sau, tim nàng liền đập nhanh hơn, quay lại nhìn thấy là Tạ Vụ Hành liền sáng mắt, nhưng vẫn không quên liếc ra ngoài xem có Lan ma ma không, quả nhiên bà đi rồi nhưng lại quay lại.
Vụ Nguyệt nhỏ nhẹ nói, "Điểm tâm này khó lắm mới có được, ta muốn cất đi từ từ ăn."
Lan ma ma vừa lúc bước vào phòng nghe được câu này của nàng. Bà hoài nghi nhìn hai người, bà biết trước đây Vụ Nguyệt vẫn luôn đem thức ăn chia cho Tạ Vụ Hành, vì thế cố ý hỏi thêm một câu, "Sao công chúa lại không ăn mà cất đi vậy?"
"Ta sợ ăn hết một lần thì sau này sẽ không còn được ăn nữa." Vụ Nguyệt đậy nắp lại, để gọi sang một bên, tỏ vẻ rất ngoan ngoãn.
Sợ Lan ma không tin, nàng nói thêm, "Nếu Thái tử ca ca không đến nữa thì sao."
Lan ma ma nghe nàng nói vậy liền không nghĩ nhiều nữa, mỉm cười lắc đầu.
Vụ Nguyệt thấy đã dỗ được bà liền liếc mắt nhìn Tạ Vụ Hành, nàng vẫn rất cao hứng vì phản ứng nhanh nhẹn của mình, ánh mắt nhìn hắn cũng tràn đầy ý cười. Thế nhưng ánh mắt của hắn lại tối đi.
Đồ ăn nhờ Thái tử mà có ngon miệng vậy sao, dễ dàng làm nàng vui vẻ như vậy. Hắn cười lạnh nhưng rất nhanh liền che giấu cảm xúc thật đi, lạnh nhạt nói.
"Nô tài dọn bàn." Tạ Vụ Hành tiến lên cầm bát đũa đã ăn xong lui xuống.
Vụ Nguyệt nhìn hắn, nhíu mày, đã bảo không cần phải xưng nô tài rồi mà, hắn lại quên rồi.
*
Trên hành lang của Văn Hoa Điện, hai tiểu thái giám bưng trà khăn khom lưng đứng chờ, nhìn thấy Thường Hỉ công công tới, liền vội hành lễ, "Công công!"
Thường Hỉ nhìn cửa điện đóng chặt hỏi, "Vị đại nhân nào đang ở bên trong?"
"Là Lâm đại nhân đến nghị sự cùng điện hạ ạ."
Thường Hỉ gật đầu, đứng về một bên cùng chờ gọi hầu.
Khi ráng chiều dần ngả về phía Tây, Tiêu Diễn mới cùng Lâm học sĩ mộr trước một sau đi ra.
"Hạ quan cáo lui." Lâm học sĩ cúi thấp hành lễ rồi đi lùi ra khỏi điện.
Thường Hỉ theo Tiêu Diễn vào trong,
"Làm xong rồi?" Tiêu Diễn vừa đi vừa hỏi.
"Dạ!" Thường Hỉ thấp giọng đáp lời, "Đều đã làm xong ạ, hôm nay đã cho người đem thức ăn đúng theo phân lệ đến Trường Hàn cung, tên tiểu thái giám kia cũng đã tra rõ ràng, thân phận không có vấn đề gì."
Tiêu Diễn nhẹ nhàng gật đầu, "Cách vài hôm ngươi đến đó xem một chút."
"Điện hạ yên tâm, nô tài nhớ rõ." Thường Hỉ báo cáo xong nhưng vẫn như còn điều muốn nói.
Tiêu Diễn liếc mắt nhìn hắn, Thường Hỉ liền vội vàng nói, "Điện hạ làm vậy nhất định đã khiến nhiều người chú ý, nếu là kẻ có tâm tư sẽ lấy chuyện này làm cái cớ..."
"Cô chỉ là thương tình cho hoàng muội số khổ thôi, coi như niệm tình thủ túc, có gì để nói?" Trong mắt Tiêu Diễn xẹt qua ánh sáng không rõ, "Huống hồ, sứ thần Nguyệt quốc sắp vào kinh, hiện giờ bộ tộc bọn họ lớn mạnh, chúng ta cũng thể nắm chắc, Vụ Nguyệt là nữ nhi của công chúa Nguyệt quốc, cô không thể để bọn họ có cớ gây sự."
"Hơn nữa..." Tiêu Diễn dừng bước, ánh mắt hắn nhìn về phíau xa, ẩn ý không rõ hiện đầy trong mắt, khẽ nhếch môi. Một lát lại tiếp tục bước, bộ dáng vẫn ôn nhuận nho nhã như vậy.
"Cứ theo lời ta dặn mà làm."
Editor: Hoá ra mẹ của Vụ Nguyệt là công chúa dị quốc đi hoà thân.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro