Tế điển
Chi Đông
2024-09-11 09:04:33
Vụ Nguyệt cảm giác nàng đang bị vây hãm ở trong một tấm lưới lớn, tấm lưới quấn lấy tứ chi nàng từng chút một, bao bọc thân thể nàng chặt chẽ, chỉ cần nàng thả lỏng một chút thì sẽ có cảm giác như đang rơi xuống vực sâu, đồng thời cũng cảm giác được đỡ lấy, mạnh mẽ ôm chặt. Cảm giác này khiến nàng thấy bất an vô cùng nhưng bất giác cũng ấm áp khiến Vụ Nguyệt không biết phải phản kháng như nào.
Chỉ có thể thu nhỏ bản thân lại, cố tìm một kẽ hở, nhưng tấm lưới vô hình kia như đoán trước được, giống như phải siết chặt nàng thêm nữa mới an tâm.
Tiểu công chúa từ trong mộng run rẩy mở mắt, trong khoảnh khắc tấm lưới kia cũng biến mất không còn dấu tích, chỉ xót lại sự thoải mái ấm áp.
Nàng khẽ ngáp một cái, nửa tỉnh nửa mơ chôn mặt vào lồng ngực Tạ Vụ Hành, khẽ khàng cọ cọ.
Cổ họng Tạ Vụ Hành căng chặt, yết hầu khẽ động, hắn biết rõ công chúa không khoẻ, rất yếu ớt nhưng vô luận thế nào cũng cảm thấy không đủ, da kề da chưa đủ làm hắn thấy thoả mãn.
Muốn xâm nhập nàng.
Hắn cúi đầu nhìn ngắm tiểu công chúa nằm trong lòng, nàng keo kiệt chỉ lộ ra một chút gò má, nhưng cũng không sao, dung mạo của nàng, thân hình của nàng hắn đều đã ghi tạc trong lòng, từ sợi tóc cho đến đầu ngón chân.
Ánh mắt nóng bỏng của hắn quét qua lỗ tai nàng, trắng như tuyết.
Hắn khẽ đảo lưỡi trong miệng, hơi thở hỗn loạn, nếu ngậm trong miệng, nhất định là rất mềm.
Vụ Nguyệt cọ cọ mấy lần, đôi mắt nhập nhèm nghi hoặc, nàng nghĩ sao cái gối này lại cứng như vậy, xe ngựa bỗng xóc nảy một chút, tiểu công chúa cũng tỉnh táo hẳn, nàng đang trên xe ngựa hồi cung, Tạ Vụ Hành ôm nàng, vậy nàng vừa mới cọ...
“Công chúa tỉnh rồi?”
Không biết có phải ảo giác hay không, Vụ Nguyệt cảm thấy thanh âm của hắn hơi kì lạ.
Có lẽ, bị nàng xem như đệm gối suốt một quãng đường nên mệt chăng, vậy mà nàng còn ngủ lâu như vậy.
Vụ Nguyệt len lén ngước mắt nhìn, nàng ngại ngùng thè lưỡi liếm môi, xấu hổ vô vùng.
Tạ Vụ Hành nắm chặt chân nàng, lại nhìn thấy cái lưỡi nho nhỏ đang thè ra, hắn đoán nhất định rất mềm mại.
Cảm nhận thấy lực đạo nắm chặt chân mình, Vụ Nguyệt càng băn khoăn hơn, hắn còn giúp mình làm ấm chân nữa.
Nàng nắm chặt vạt áo của Tạ Vụ Hành, khẽ động đậy, như muốn rời khỏi người hắn.
Tay Tạ Vụ Hành đỡ ở thắt lưng nàng hơi dùng sức, kéo người trở về, “Chờ đã, ta đi giày cho công chúa.”
Giày cùng tất đặt trên cái lò bên cạnh đã khô từ lâu.
Tạ Vụ Hành cong lưng, cẩn thận nắm lấy mắt cá chân tiểu công chúa đeo tất vào, sau đó là giày thêu.
Vụ Nguyệt nghiêng đầu nhìn gò má trầm tĩnh của hắn, nàng cắn môi ngượng ngùng hỏi: “Ta đè lên người ngươi, có mệt không?”
Tạ Vụ Hành khẽ cười, “Không mệt.”
Chắc là hắn nhịn không nói. Vụ Nguyệt nghĩ vậy, trong lòng rất áy náy, đợi đi giày xong liền vội vàng ngồi sang một bên.
Đột nhiên trong lồng ngực trống rỗng làm Tạ Vụ Hành có cảm giác trái tim trong lồng ngực hắn cũng biết mất.
Xe ngựa về đến hoàng cung, dừng lại ở trước cầu Kim Thuỷ, Tạ Vụ Hành sai người nâng kiệu đến, đỡ Vụ Nguyệt lên kiệu, sau đó buộc chặt áo choàng cho nàng, “Bên ngoài lạnh, công chúa mau trở về Chiếu Nguyệt lâu đi.”
Vụ Nguyệt gật đầu, “Ngươi cũng mau về đi.”
Tạ Vụ Hành nở nụ cười khẽ ừ, sau đó lệnh cho cung nhân nâng kiệu.
Hắn đứng tại chỗ nhìn theo cho đến khi cỗ kiệu biến mất ở khúc quanh, mới thản nhiên hỏi Trọng Cửu ở sau lưng, “Cho người đến Hàn Lâm viện xem thử, trạng nguyên lang đã thu dọn được cục diện rối rắm kia chưa.”
“Dạ.” Trọng Cửu gật đầu.
*
Truyện chỉ được đăng tải trên wattpad @babyboo0902. Tất cả những chỗ khác đều là ăn cắp, vui lòng đọc ở trang chính chủ để cập nhật nội dung truyện nhanh và chính xác nhất.
Bên trong Hàn Lâm viện
Lục Bức Nghiễn nhìn văn tế bị phá huy, sắc mặt hắn nghiêm trọng không nói lên lời, hắn ngẩng đầu nhìn cửa sổ mở toang, lại quay qua phía Trần Hàn lâm cùng với một vị quan biên tu khác, “Đêm qua trước khi rời đi, ta đã xác nhận cửa sổ đóng chặt.”
“Có lẽ là trận mưa tuyết lớn quá, cửa sổ bị thổi tung ra, văn tế bị nước mưa làm hỏng.”
Người lên tiếng là vị quan biên tu kia.
Lục Bức Nghiễn không nghĩ như vậy, nếu chuyện phát sinh đêm qua khiến văn tế bị huỷ thì không sao. Nhưng vừa nãy Tạ Vụ Hành ẩn ý, khiến hắn nghĩ rằng chuyện không đơn giản như vậy.
Trần Hàn lâm xua tay, “Sao cũng được, trước mắt phải lo cho tế điển sắp tới kia đã, quan trọng phải viết lại 68 cuốn văn tế này một lần nữa.”
(Má ơi một phát phá luôn 68 cuốn của người ta vậy:)) đồ tồi:)))))
Lục Bức Nghiễn dáp, “Tuy thời gian có chút eo hẹp, nhưng không phải là vấn đề lớn.”
Trần Hàn lâm bình tĩnh gật đầu, bất giác liếc thấy bóng người từ cửa tiến vào, “Không biết ngọn gió nào đưa công công tới đây?”
Người đến là một phó tổng quản thái giám.
Tên thái giám kia cười đáp, “Thái hậu cực kì xem trọng tế điển lần này, người không ngừng dặn dò nô tài chuẩn bị thật cẩn thận, cho nên ta đến xem, văn tế đã hoàn thành xong chưa.”
Hắn liếc thấy một đống bừa bộn ở trong phòng liền định đi qua, Lục Bức Nghiễn vội tiến lên ngăn trở, “Công công yên tâm, ta sẽ đem tế văn đến Quang Lộc tự ngay.”
Phó tổng quản cũng không hỏi thêm nữa, “Vậy thì tốt, vậy thì tốt, nô tài xin cáo lui.”
Ngay khi tên thái giám dẫn người rời đi, ánh mắt Lục Bức Nghiễn liền trầm xuống.
*
Mùa đông trời thường tối sớm, Vụ Nguyệt tắm rửa xong liền làm ổ trên giường, nàng buồn chán cầm hạc gỗ chơi, nghe thấy tiếng mở cửa, nàng tưởng là Xuân Đào hoặc Lan ma ma, ngẩng đầu nhìn mới biêt là Tạ Vụ Hành.
“Sao ngươi lại tới đây?” Vụ Nguyệt ngồi dậy, vui mừng nhìn hắn.
Tạ Vụ Hành thấy ánh mắt vui mừng của nàng thì mỉm cười, “Ban ngày bận rộn, bây giờ mới rảnh rỗi đến gặp công chúa.”
Vụ Nguyệt thấy hắn đến thì rất vui vẻ, vội dịch người vào trong, giống như lúc trước còn ở Trường Hàn cung, nhường chỗ cho hắn.
Tạ Vụ Hành đi qua ngồi xuống, ôm nàng vào trong ngực.
Vụ Nguyệt đang định kể hắn nghe chuyện hôm nay, đột nhiên bị ôm, lời nói ra miệng liền dừng lại, suy nghĩ rối loạn.
Đôi mắt nàng trợn tròn khẽ chớp, sao tự nhiên lại ôm...
Tạ Vụ Hành rất tự nhiên ôm lấy nàng, bàn tay đặt lên bụng nhỏ, Vụ Nguyệt kịp phản ứng, đưa tay che bụng. Nàng đã không còn khó chịu nữa rồi, vì thế kéo tay Tạ Vụ Hành ra, ngồi sang một bên.
Tạ Vụ Hành cũng không ngăn lại chỉ là có chút thấp thỏm nhìn nàng, giống như trẻ nhỏ nhận sai, “Hôm qua công chúa còn để nô tài ôm, hôm nay lại không chịu, là thấy nông tài không đủ tốt sao?”
Vụ Nguyệt chưa từng thấy bộ dáng hắn như vậy, nghiêm túc giải thích không phải là nàng thấy hắn không tốt, “Ta đã thoải mái hơn rồi.”
“Nhưng mà tay ta ấm, có tác dụng làm ấm bụng trong kì kinh nguyệt, có lợi cho thân thể công chúa.”
Vụ Nguyệt khẽ mím môi, Tạ Vụ Hành như biết trước nàng định nói gì, tiếp tục mở miệng: “Hơn nữa lò sưởi sẽ lạnh dần, tay ta thì không...”
Lời nói ra miệng rất đàng hoàng nhưng rõ ràng lại đang lừa gạt dụ dỗ tiểu công chúa.
Vụ Nguyệt nghe hắn nói có sách mách có chứng như vậy liền thấy hắn rất có lòng, nàng đột nhiên giội một gáo nước lạnh thì không tốt, hơn nữa tay hắn giúp nàng xoa bụng thực sự rất thoải mái, dù sao thì cũng không phải lần đầu tiên.
Nghĩ một lúc, Vụ Nguyệt quyết định dịch mông qua.
Nàng vừa tới gần, cả người liền bị Tạ Vụ Hành duỗi tay ôm vào lòng.
“Như vậy thoải mái hơn không?” Tạ Vụ Hành cúi đầu, khẽ tì cằm lên gương mặt nàng, thanh âm như có như không truyền vào tai..
Lỗ tai nàng hơi ngứa, Vụ Nguyệt không nhịn được rụt rụt cổ, khẽ “ừm” một tiếng, thanh âm cũng run rẩy theo.
Vụ Nguyệt không quen với cảm giác này, khẽ nói: “Nói chuyện như này cứ kì kì.”
Tạ Vụ Hành khẽ cười, không đáp.
Im lặng một lúc, nàng không nhịn được liền chủ động nói chuyện, đầu ngón tay nâng con hạc gỗ, hỏi: “Vì sao nó có thể đậu lên ngón tay mà không rơi xuống thế?”
Tạ Vụ Hành giải thích: “Không rơi là vì cánh nhẹ, đuôi vểnh lên, toàn bộ trọng lượng đều dồn ở phần đầu và mỏ chim.”
Hắn nói từng chữ rõ ràng, hô hấp phả lên lỗ tai cùng cổ nàng, chẳng mấy mà nóng lên, quần áo của nàng mỏng manh, da thịt bất giác nổi da gà.
Nói chuyện như này đúng là kì quái mà~
Vụ Nguyệt không nhịn được xoay người lại, nàng nhìn khuôn mặt quen thuộc kia, như nghĩ ra điều gì, hỏi lại: “Vậy là, đặt nó ở chỗ nào cũng không rơi?”
Tạ Vụ Hành nhìn nàng, đang định mở miệng trả lời thì nhìn thấy vạt áo ngủ mỏng manh vì động tác xoay người của tiểu công chúa mà khẽ lỏng ra, một mảng da thịt trắng nõn đập vào mắt hắn.
Hắn vội cắn lưỡi, hoá ra công chúa nói nàng đã trưởng thành là thật, quả thật lớn lên rất đẹp.
“Đang hỏi ngươi đấy.” Vụ Nguyệt thấy hắn sững sờ, hơi nâng eo, nhìn thẳng vào mắt hắn.
Áo trên người nàng lại bị kéo ra một chút, phảng phất trên làn da tuyết trắng là một đoá hồng mai nở rộ thoắt ẩn thoắt hiện.
Tạ Vụ Hành cắn chặt lưỡi, “Ừm...”
Một lát sau mới nói tiếp, “Chỗ nào cũng có thể.”
***
Mãi cho đến khi tiểu công chúa ngủ thiếp đi trong lòng hắn, Tạ Vụ Hành mới rời khỏi phòng, rời khỏi Trường Hàn cung hắn dừng bước ở một khúc quanh tối tăm, để mặc gió lạnh quất từng cơn vào mặt, cơn nóng hỗn loạn trong lục phủ ngũ tạng hắn dần dần tản đi.
Hắn thong thả từng bước trở lại Tuyên Minh các, Trọng Cửu tiến lên một bước nói, “Chưởng ấn, Huyền Thanh Tử muốn gặp ngài.”
Đúng lúc Tạ Vụ Hành cũng muốn tìm hắn, “Dẫn hắn đến mật thất.”
Ánh sáng trong mật thất mờ ảo, vừa bước vào đã ngửi thấy một mùi hương kì dị, không hẳn là mùi thơm, chính giữa mật thất có một cây Thiên Sơn tuyết liên, hoàn toàn bất đồng với hoàn cảnh xung quanh, lúc này trên thân cây có từng dòng máu đỏ nhỏ giọt, thánh khiết cùng quỷ dị hợp lại một chỗ, nhìn không giống thứ thuộc về cõi phàm trần.
Tạ Vụ Hành múc một gáo từ trong thùng nước, cẩn thận tưới đẫm gốc cây.
“Để ta, để ta...” Thanh âm hưng phấn từ phía sau truyền đến.
Tạ Vụ Hành nghiêng người, Huyền Thanh Tử vội vàng chạy xuống từ bậc thang, ánh mắt hắn nhìn chằm chằm cây quý, yêu thích cực kì, “Sắp nở, như này là sắp nở rồi!”
Tạ Vụ Hành bình tĩnh nhìn hắn, “Gần đây thân thể Thánh thượng suy yếu, cũng ít lui tới hậu cung, làm phiền đạo trưởng luyện thêm chút đan dược bổ khí huyết.”
Huyền Thanh Tử thu hồi vẻ mặt vui vẻ, quay đầu hỏi: “Rốt cuộc, ngươi muốn làm gì?”
Tạ Vụ Hành thản nhiên đáp, “Ta chưa từng hỏi dùng cây hoa này để làm gì, tại sao ngươi lại muốn hỏi ta?”
Huyền Thanh Tử lờ mờ đoán được hắn muốn làm gì, “Ngươi muốn hoạ loạn triều cương, như vậy là đi ngược lại ý trời.”
Tạ Vụ Hành cười nhạo, “Ngươi muốn dùng Thiên Sơn tuyết liên luyện thuốc trường sinh, không phải cũng trái mệnh trời sao? Uổng công ta ngày nào cũng sai người lấy nước tuyết từ đỉnh Thương Giác giúp ngươi tưới cây, ngươi còn không cảm kích?”
Tạ Vụ Hành thở dài lắc đầu, ánh mắt hắn nhìn qua cây hoa bên cạnh, tay khẽ nâng lên, Huyền Thanh Tử vội vàng lao tới, thần sắc khẩn trưởng, “Không được phá, không được phá!”
Trong mắt Huyền Thanh Tử tràn ngập giãy giụa cùng không cam lòng, giống như hắn đang nhìn thấy cây hoa quý kia bị giẫm nát dưới chân, dù sao hắn đã giúp Tạ Vụ Hành làm nhiều chuyện như vậy, đã không thể thoát thân được nữa.
“Ta giúp ngươi, ta làm!”
“Như vậy mới tốt.” Tạ Vụ Hành buông tay, cười vô hại, “Chỉ cần đạo trưởng giúp ta, ta đương nhiên sẽ thay ngươi chăm sóc cây này. Dù sao cũng làm trái ý trời, ta với ngươi vốn chung đường.”
Tạ Vụ Hành sai người dẫn Huyền Thanh Tử đi, hắn cũng xoay người rời khỏi mật thất.
“Khoan đã.” Huyền Thanh Tử đột nhiên liên tiếng.
Tạ Vụ Hành dừng chân, quay đầu nhìn lại.
Tên đạo trưởng nhíu mày như đang nhớ lại chuyện gì, “Hôm qua... Tứ công chúa tìm ta hỏi mấy chuyện kì quái...”
*
Truyện chỉ được đăng tải trên wattpad @babyboo0902. Tất cả những chỗ khác đều là ăn cắp, vui lòng đọc ở trang chính chủ để cập nhật nội dung truyện nhanh và chính xác nhất.
Ngày mai chính là ngày đi đến Tịnh Đàn tế trời đất, Xuân Đào xách một thùng nước vào trong tẩm điện, ả ta lấy ra mấy lọ hương liệu để một bên, xong bắt đầu đổ nước vào thùng tắm.
Vụ Nguyệt đi ra sau bình phong cởi y phục, ba ngày này đều phải xông hương tắm rửa, trên người nàng đã có mùi hương khói mơ hồ.
Xuân Đào múc đầy nước vào thùng tắm xong thì chần chừ không rời đi, thần sắc do dự cùng bất an.
Ả ta cúi đầu nhìn bình sứ giấu trong tay áo, Tứ công chúa sai ả ta đổ thứ này vào nước tắm, Xuân Đào không rõ trong bình là gì, cũng không biết có nên đổ hay không.
Nếu không đổ, Tứ công chúa sao có thể buông tha cho ả, nhưng nếu đổ rồi chính là phản bội công chúa, nếu lộ ra cũng coi như xong, vạn nhất bị bắt được, Tứ công chúa sẽ không bảo vệ ả.
Xuân Đào cắn răng, giãy dụa trong lòng.
“Xong chưa?” Vụ Nguyệt bước tới từ đằng sau.
Xuân Đào giật mình, hốt hoảng không dám nhìn nàng, “Xong rồi ạ.”
Nói xong liền cúi đầu lui ra.
“Xuân Đào!” Vừa ra khỏi cửa, Thuận Ý thình lình xuất hiện gọi giật ả ta, thần sắc hắn trấn định, Xuân Đào giật mình,khẽ hỏi: “Ngươi làm gì vậy?”
Thuận Ý thật thà cười, “Có chút việc muốn nhờ ngươi giúp.”
Xuân Đào nghi hoặc nhìn hắn, “Chuyện gì?”
“Ngươi đi theo ta đi.”
Xuân Đào theo hắn rời khỏi Chiếu Nguyệt lâu, dưới bóng đêm đi từng bước nghi hoặc, đến thẳng Tuyên Minh các.
“Ngươi dẫn ta đến đây làm gì?” Trong lòng Xuân Đào đã hoảng sợ vô cùng.
Thuận Ý cười nói, “Đương nhiên là vì Chưởng ấn muốn gặp ngươi.”
Sắc mặt ả ta lập tức trắng bệch, xoay người muốn chạy trốn, Thuận Ý liền đè vai nàng lại, cười híp mắt: “Ngươi yên tâm, nếu như vừa nãy ngươi thật sự đổ thứ kia vào, hiện tại đã không còn toàn mạng mà đứng đây rồi.”
“Thứ gì? Ta không biết ngươi nói gì cả!” Sắc mặt ả ta càng trắng hơn, mồ hôi lạnh túa ra.
Thuận Ý khẽ liếc qua tay áo ả, dẫn người đi vào.
Xuân Đào cảm thấy máu trong toàn thân dần lạnh đi, Chưởng ấn biết rồi.
Ả ta bị đưa tới trước mặt Tạ Vụ Hành, không do dự thêm lập tức quỳ xuống, không ngừng dập đầu xin tha thứ, “Chưởng ấn tha mạng, là Tứ công chúa ép ta, ta không đổ, ta không hề phản bội Ngũ công chúa, Chưởng ấn tha mạng....!”
“Ồn ào!” Tạ Vụ Hành lên tiếng.
Xuân Đào run rẩy, vội che miệng lại khóc không thành tiếng.
Tạ Vụ Hành nhìn thoáng qua, nói: “Đến chỗ Tứ công chúa nói, ngươi đã làm.”
Xuân Đào vội gật đầu, xong lại dập đầu xin tha, “Cầu Chưởng ấn tha cho nô tỳ một mạng...!”
Tạ Vụ Hành hiếm khi dễ nói chuyện như vậy, “Ngươi không thể ở lại bên cạnh công chúa được nữa, ngày mai, ta sẽ để ngươi xuất cung.”
Xuân Đào giống như tìm được đướng sống trong chỗ chết vội điều chỉnh hơi thở: “Đa tạ Chưởng ấn than mạng, đa tạ Chưởng ấn!”
Tạ Vụ Hành mỉm cười, Tiêu Tịch Ninh sẽ không tha cho ả, hắn không cần nhúng tay.
*
Tế điển
Trên tế đàn bày lễ vật, ở giữa là một lư hương khói toả nghi ngút, xung quanh rộng rãi lại trang nghiêm, Quang Lộc Tự thiếu khanh phụ trách lễ tế, hắn đứng trước đàn tế, âm thanh hùng hậu hô, “Nghênh đế thần~~~”
Nhạc công bắt đầu tấu nhạc, Nguyên Võ đế tiến lên một bước quỳ lạy trước bài vị thiên địa dâng hương, sau đó là đến hậu cung phi tần, văn võ bá quan.
Vụ Nguyệt cũng quỳ lạy trong đám người, làm xong ba quỳ chín lạy, nàng liền đỡ Cố Ý Uyển quỳ bên cạnh dậy.
Quang Lộc Tự thiếu khanh hô tiếp: “Dâng điện ngọc cùng tơ lụa~~”
Tế tự kéo dài đến tận hoàng hôn, sắc trời ngày càng tối, một đám cao tăng vây quanh tế đàn tụng kinh, một bên khác đang xử lý đồ tế lễ.
Tiêu Tịch Ninh nhìn qua đám người dừng ở thân ảnh Vụ Nguyệt, trong mắt là mong chờ được xem trò vui.
Mãi cho đến khi nhìn từ đằng xa có cái gì đang bay tới, ánh mắt nàng ta liền sáng lên.
Nàng ta sai Xuân Đào đổ máu lươn vào trong nước tắm của Vụ Nguyệt, bởi vì có hương liệu nên người khác căn bản sẽ không phát hiện ra nước tắm có vấn đề.
Nàng ta còn sai người tìm mấy trăm con dơi từ trong hang đá đến, chỉ đợi hoàng hôn xuống thì sẽ thả ra, tế tự long trọng như vậy mà lại xuất hiện dị tượng, Tiêu Vụ Nguyệt nhất định sẽ bị coi là yêu quái.
Nghĩ đến điều này, trong mắt Tiêu Tịch Ninh không giấu được sự hưng phấn.
Con nhỏ đó là yêu tinh hại người, nên thu thập từ sớm mới phải.
Đàn rơi bay đến càng ngày càng gần, giống như một đám mây đen, bầu trời đang dần tối làm cảnh tượng này càng thêm quỷ dị.
Mọi người đã phát hiện ra, tiếng nói chuyện ầm ĩ, trong thời gian ngắn, mấy trăm con dơi đã đến gần, tiếng đập cánh hoà vào nhau đinh tai nhức óc, xông về phía đám người.
Mọi người thấy vậy liền giật mình hoảng hốt, tán loạn chạy trón, có người hét lớn: “Hộ giá! Bảo hộ Hoàng Thượng!”
Ai cũng kinh hoàng thất thố, nhận ra đám dơi kia bay về phía tế đàn, nơi đang bày cống phẩm, hương nến cùng bài vị.
Tiêu Tịch Ninh hoảng sợ, cứng đờ đứng tại chỗ, sao lại là tế đàn, phải bay về phía Tiêu Vụ Nguyệt chứ.
Trên tế đàn hỗn loạn, thị vệ rút kiếm đuổi dơi đi, nhưng số lượng quá nhiều, căn bản không thể đuổi hết được.
“Trời giáng dị tượng! Chính là Thần Phật đang phẫn nộ!” Huyền Thanh Tử đột nhiên kêu lên một câu, mọi người lại càng kinh sợ hơn, nến trên tế đàn bị va đổ, lửa lan ra cháy hừng hực, cảnh tượng càng trở nên quỷ dị hơn bao giờ hết.
Sắc mặt Nguyên Võ đế xanh mét, “Còn không mau đuổi đám súc sinh này đi!”
Thái hậu cùng Hoàng hậu hoảng loạn, các phi tần khác cũng đồng dạng như vậy, Cố Ý Uyển nhìn tế đàn bị huỷ thì liền tái mặt, trong mắt tràn đầy tuyệt vọng.
Vụ Nguyệt cũng bị một màn này doạ sợ, trong mắt tràn đầy kinh hãi, nàng cứ nhìn về phía tế đàn, trong lòng cũng tin là ông trời trừng phạt.
Mãi cho đến khi Cố Ý Uyển mềm người ngã xuống, tiểu công chúa mới hồi tỉnh vội đỡ lấy, thấy Cố Ý Uyển run rẩy, liền gọi: “Hoàng tẩu.”
Trọng Cửu không biết đi tới từ lúc nào, “Công chúa, mau lên xe ngựa thôi.”
Vụ Nguyệt quay đầu nhìn đám phi tần đã tản ra trốn lên xe, liền quay lại đỡ Cố Ý Uyển, “Chúng ta đi thôi.”
Từ khi Đông cung xảy ra chuyện, Cố Ý Uyển đã dọn tới Nghi Ninh cung, cách không xa cung tẩm của Thái Hậu, Vụ Nguyệt đưa nàng ấy trở về, nhìn nàng đi ngủ mới quay lại Chiếu Nguyệt lâu.
Ban đêm, nàng nằm trên giường trằn trọc nhớ lại chuyện vừa phát sinh ở tế điển, mãi không thể ngủ nổi, nàng nghe thấy tiếng mở cửa thì vội ngồi dậy.
“Tạ Vụ Hành!”
Nàng biết hắn sẽ đến.
Tạ Vụ Hành sải bước vào trong tẩm điện, thấy tiểu công chúa không đỏ mắt sợ hãi như trong tưởng tượng, hắn hơi thả lỏng, ngồi xuống bên mép giường, hỏi: “Công chúa có sợ không?”
Vụ Nguyệt không lắc đầu cũng không gật đầu, “Không dám nghĩ lại.”
Tạ Vụ Hành hơi mỉm cười, “Ừm, không cần nghĩ nữa.”
Tạ Vụ Hành cũng không ở lại lâu, cẩu hoàng đế còn đang chờ hắn, nói thêm với Vụ Nguyệt mấy câu xong liền đứng dậy rời đi.
*
Truyện chỉ được đăng tải trên wattpad @babyboo0902. Tất cả những chỗ khác đều là ăn cắp, vui lòng đọc ở trang chính chủ để cập nhật nội dung truyện nhanh và chính xác nhất.
Chuyện tế điển cũng không ảnh hưởng đến Vụ Nguyệt nhiều, nhưng nàng lại không yên lòng về Cố Ý Uyển, ngày ấy sắc mặt hoàng tẩu tẩu rất kém, vì thế mấy ngày liền nàng đều đến Nghi Ninh cung thăm nàng ấy.
Hôm nay cũng vậy, sau khi thỉnh an Thái Hậu xong, Vụ Nguyệt như mọi khi đi về phía Nghi Ninh cung.
Không ngờ cung nữ bên người Cố Ý Uyển lại nói hoàng tẩu tẩu không ở trong tẩm cung.
“Vậy Hoàng tẩu đi đâu?” Vụ Nguyệt hỏi.
Thần sắc cung nữ kì quái, chỉ nói qua loa: “Ngày mai Ngũ công chúa lại đến vậy.”
Người không ở đây Vụ Nguyệt cũng chỉ có thể đi về, nhưng đi vài bước lại không yên tâm, cung nữ bên người cũng không dẫn theo, hoàng tẩu có thể đi nơi nào? Trời còn lạnh như vậy, chẳng phải nàng sợ lạnh nhất hay sao?
Vụ Nguyệt nghĩ đi nghĩ lại, vẫn thấy phải đi tìm một vòng mới yên tâm.
Nàng đi dọc theo Ngự Hoa viên, bất tri bất giác đã tới Đông cung, có lẽ Hoàng tẩu nhớ thương Tiêu Diễn, nên về đây chăng?
Vụ Nguyệt cảm thấy có khả năng, đang muốn đi vào thì bị Tạ Vụ Hành từ một đầu đi tới gọi ngược lại.
“Sao công chúa lại ở đây?”
Vụ Nguyệt xoay người thấy hắn đi qua, “Ta đi tìm Hoàng tẩu, tẩu ấy không ở Nghi Ninh cung, cũng không biết đã đi đâu, ta đến đây xem thử.”
Tạ Vụ Hành đưa mắt nhìn Đông cung cảnh còn người mất trước mặt, “Ta đi cùng công chúa.”
Vụ Nguyệt gật đầu, Tạ Vụ Hành bảo Thuận Ý không cần theo, tự mình đưa nàng vào trong.
Vụ Nguyệt đi một đoạn mới phát hiện Đông cung không có hạ nhân nào canh gác, bốn bề tĩnh lặng, hoàng tẩu ở đây sao?
Nàng đi vào đại điện sau đó vòng qua hành lang đi vào tẩm điện phía trong, thế nào lại nghe được âm thanh mơ hồ phát ra, giống như tiếng khóc nhưng cũng không giống, nàng không phân biệt được có phải tiếng của hoàng tẩu hay không, nhưng lại khiến tai nàng đỏ lên.
Tiểu công chúa quay đầu yên lặng dò hỏi Vụ Nguyệt, Tạ Vụ Hành biết bên trong đang có người điên loan đảo phượng, hắn đoán là có đôi uyên ương nào đó lén lút đến đây làm mấy chuyện không đứng đắn, thật khó nghe,
“Ngày ấy ở tế điển, sợ đến vậy sao? Ta có giỏi hơn hắn không?” .
Tạ Vụ Hành cảm thấy thanh âm của nam nhân trong phòng có chút quen tai, nhưng bởi vì trầm khàn mà khó nhận ra.
Dù sao cũng là chuyện không đứng đắn, hắn định che lỗ tai tiểu công chúa lại, nhưng lại có một đôi bàn tay nho nhỏ đi trước một bước che tai hắn.
Nàng... nàng từng được biểu tỷ đọc cho nghe thoại bản có... cảnh này...
Đầu óc Vụ Nguyệt rối thành một nùi, gương mặt đỏ bừng, thế nhưng phản ứng đầu tiên của nàng lại là che lỗ tai Tạ Vụ Hành, không cho hắn nghe.
Nàng đương nhiên cũng muốn che tai mình, nàng không hề muốn nghe, nhưng lại lo lắng Tạ Vụ Hành nghe được mấy chuyện này, sẽ nghĩ linh tinh, lỡ như hắn tự ti về cơ thể mình thì phải làm sao...
Chỉ cần không nghe thấy là được, không nghe thấy thì không sao.
Thanh âm bên trong vẫn không ngừng truyền ra, Vụ Nguyệt nhắm mắt, bàn tay ở trên tai hắn run rẩy, trong mắt nhanh chóng đong đầy nước, trông đến là đáng thương.
Tạ Vụ Hành nheo mắt lại, thanh âm bên trong chỉ làm hắn thấy phiền vô cùng, chỉ có hình bóng thẹn thùng nhưng vẫn cố trấn định ở trước mắt mới khiên hắn yêu thương không dứt.
Làm cho yếu hầu hắn ngứa ngáy!
Chỉ có thể thu nhỏ bản thân lại, cố tìm một kẽ hở, nhưng tấm lưới vô hình kia như đoán trước được, giống như phải siết chặt nàng thêm nữa mới an tâm.
Tiểu công chúa từ trong mộng run rẩy mở mắt, trong khoảnh khắc tấm lưới kia cũng biến mất không còn dấu tích, chỉ xót lại sự thoải mái ấm áp.
Nàng khẽ ngáp một cái, nửa tỉnh nửa mơ chôn mặt vào lồng ngực Tạ Vụ Hành, khẽ khàng cọ cọ.
Cổ họng Tạ Vụ Hành căng chặt, yết hầu khẽ động, hắn biết rõ công chúa không khoẻ, rất yếu ớt nhưng vô luận thế nào cũng cảm thấy không đủ, da kề da chưa đủ làm hắn thấy thoả mãn.
Muốn xâm nhập nàng.
Hắn cúi đầu nhìn ngắm tiểu công chúa nằm trong lòng, nàng keo kiệt chỉ lộ ra một chút gò má, nhưng cũng không sao, dung mạo của nàng, thân hình của nàng hắn đều đã ghi tạc trong lòng, từ sợi tóc cho đến đầu ngón chân.
Ánh mắt nóng bỏng của hắn quét qua lỗ tai nàng, trắng như tuyết.
Hắn khẽ đảo lưỡi trong miệng, hơi thở hỗn loạn, nếu ngậm trong miệng, nhất định là rất mềm.
Vụ Nguyệt cọ cọ mấy lần, đôi mắt nhập nhèm nghi hoặc, nàng nghĩ sao cái gối này lại cứng như vậy, xe ngựa bỗng xóc nảy một chút, tiểu công chúa cũng tỉnh táo hẳn, nàng đang trên xe ngựa hồi cung, Tạ Vụ Hành ôm nàng, vậy nàng vừa mới cọ...
“Công chúa tỉnh rồi?”
Không biết có phải ảo giác hay không, Vụ Nguyệt cảm thấy thanh âm của hắn hơi kì lạ.
Có lẽ, bị nàng xem như đệm gối suốt một quãng đường nên mệt chăng, vậy mà nàng còn ngủ lâu như vậy.
Vụ Nguyệt len lén ngước mắt nhìn, nàng ngại ngùng thè lưỡi liếm môi, xấu hổ vô vùng.
Tạ Vụ Hành nắm chặt chân nàng, lại nhìn thấy cái lưỡi nho nhỏ đang thè ra, hắn đoán nhất định rất mềm mại.
Cảm nhận thấy lực đạo nắm chặt chân mình, Vụ Nguyệt càng băn khoăn hơn, hắn còn giúp mình làm ấm chân nữa.
Nàng nắm chặt vạt áo của Tạ Vụ Hành, khẽ động đậy, như muốn rời khỏi người hắn.
Tay Tạ Vụ Hành đỡ ở thắt lưng nàng hơi dùng sức, kéo người trở về, “Chờ đã, ta đi giày cho công chúa.”
Giày cùng tất đặt trên cái lò bên cạnh đã khô từ lâu.
Tạ Vụ Hành cong lưng, cẩn thận nắm lấy mắt cá chân tiểu công chúa đeo tất vào, sau đó là giày thêu.
Vụ Nguyệt nghiêng đầu nhìn gò má trầm tĩnh của hắn, nàng cắn môi ngượng ngùng hỏi: “Ta đè lên người ngươi, có mệt không?”
Tạ Vụ Hành khẽ cười, “Không mệt.”
Chắc là hắn nhịn không nói. Vụ Nguyệt nghĩ vậy, trong lòng rất áy náy, đợi đi giày xong liền vội vàng ngồi sang một bên.
Đột nhiên trong lồng ngực trống rỗng làm Tạ Vụ Hành có cảm giác trái tim trong lồng ngực hắn cũng biết mất.
Xe ngựa về đến hoàng cung, dừng lại ở trước cầu Kim Thuỷ, Tạ Vụ Hành sai người nâng kiệu đến, đỡ Vụ Nguyệt lên kiệu, sau đó buộc chặt áo choàng cho nàng, “Bên ngoài lạnh, công chúa mau trở về Chiếu Nguyệt lâu đi.”
Vụ Nguyệt gật đầu, “Ngươi cũng mau về đi.”
Tạ Vụ Hành nở nụ cười khẽ ừ, sau đó lệnh cho cung nhân nâng kiệu.
Hắn đứng tại chỗ nhìn theo cho đến khi cỗ kiệu biến mất ở khúc quanh, mới thản nhiên hỏi Trọng Cửu ở sau lưng, “Cho người đến Hàn Lâm viện xem thử, trạng nguyên lang đã thu dọn được cục diện rối rắm kia chưa.”
“Dạ.” Trọng Cửu gật đầu.
*
Truyện chỉ được đăng tải trên wattpad @babyboo0902. Tất cả những chỗ khác đều là ăn cắp, vui lòng đọc ở trang chính chủ để cập nhật nội dung truyện nhanh và chính xác nhất.
Bên trong Hàn Lâm viện
Lục Bức Nghiễn nhìn văn tế bị phá huy, sắc mặt hắn nghiêm trọng không nói lên lời, hắn ngẩng đầu nhìn cửa sổ mở toang, lại quay qua phía Trần Hàn lâm cùng với một vị quan biên tu khác, “Đêm qua trước khi rời đi, ta đã xác nhận cửa sổ đóng chặt.”
“Có lẽ là trận mưa tuyết lớn quá, cửa sổ bị thổi tung ra, văn tế bị nước mưa làm hỏng.”
Người lên tiếng là vị quan biên tu kia.
Lục Bức Nghiễn không nghĩ như vậy, nếu chuyện phát sinh đêm qua khiến văn tế bị huỷ thì không sao. Nhưng vừa nãy Tạ Vụ Hành ẩn ý, khiến hắn nghĩ rằng chuyện không đơn giản như vậy.
Trần Hàn lâm xua tay, “Sao cũng được, trước mắt phải lo cho tế điển sắp tới kia đã, quan trọng phải viết lại 68 cuốn văn tế này một lần nữa.”
(Má ơi một phát phá luôn 68 cuốn của người ta vậy:)) đồ tồi:)))))
Lục Bức Nghiễn dáp, “Tuy thời gian có chút eo hẹp, nhưng không phải là vấn đề lớn.”
Trần Hàn lâm bình tĩnh gật đầu, bất giác liếc thấy bóng người từ cửa tiến vào, “Không biết ngọn gió nào đưa công công tới đây?”
Người đến là một phó tổng quản thái giám.
Tên thái giám kia cười đáp, “Thái hậu cực kì xem trọng tế điển lần này, người không ngừng dặn dò nô tài chuẩn bị thật cẩn thận, cho nên ta đến xem, văn tế đã hoàn thành xong chưa.”
Hắn liếc thấy một đống bừa bộn ở trong phòng liền định đi qua, Lục Bức Nghiễn vội tiến lên ngăn trở, “Công công yên tâm, ta sẽ đem tế văn đến Quang Lộc tự ngay.”
Phó tổng quản cũng không hỏi thêm nữa, “Vậy thì tốt, vậy thì tốt, nô tài xin cáo lui.”
Ngay khi tên thái giám dẫn người rời đi, ánh mắt Lục Bức Nghiễn liền trầm xuống.
*
Mùa đông trời thường tối sớm, Vụ Nguyệt tắm rửa xong liền làm ổ trên giường, nàng buồn chán cầm hạc gỗ chơi, nghe thấy tiếng mở cửa, nàng tưởng là Xuân Đào hoặc Lan ma ma, ngẩng đầu nhìn mới biêt là Tạ Vụ Hành.
“Sao ngươi lại tới đây?” Vụ Nguyệt ngồi dậy, vui mừng nhìn hắn.
Tạ Vụ Hành thấy ánh mắt vui mừng của nàng thì mỉm cười, “Ban ngày bận rộn, bây giờ mới rảnh rỗi đến gặp công chúa.”
Vụ Nguyệt thấy hắn đến thì rất vui vẻ, vội dịch người vào trong, giống như lúc trước còn ở Trường Hàn cung, nhường chỗ cho hắn.
Tạ Vụ Hành đi qua ngồi xuống, ôm nàng vào trong ngực.
Vụ Nguyệt đang định kể hắn nghe chuyện hôm nay, đột nhiên bị ôm, lời nói ra miệng liền dừng lại, suy nghĩ rối loạn.
Đôi mắt nàng trợn tròn khẽ chớp, sao tự nhiên lại ôm...
Tạ Vụ Hành rất tự nhiên ôm lấy nàng, bàn tay đặt lên bụng nhỏ, Vụ Nguyệt kịp phản ứng, đưa tay che bụng. Nàng đã không còn khó chịu nữa rồi, vì thế kéo tay Tạ Vụ Hành ra, ngồi sang một bên.
Tạ Vụ Hành cũng không ngăn lại chỉ là có chút thấp thỏm nhìn nàng, giống như trẻ nhỏ nhận sai, “Hôm qua công chúa còn để nô tài ôm, hôm nay lại không chịu, là thấy nông tài không đủ tốt sao?”
Vụ Nguyệt chưa từng thấy bộ dáng hắn như vậy, nghiêm túc giải thích không phải là nàng thấy hắn không tốt, “Ta đã thoải mái hơn rồi.”
“Nhưng mà tay ta ấm, có tác dụng làm ấm bụng trong kì kinh nguyệt, có lợi cho thân thể công chúa.”
Vụ Nguyệt khẽ mím môi, Tạ Vụ Hành như biết trước nàng định nói gì, tiếp tục mở miệng: “Hơn nữa lò sưởi sẽ lạnh dần, tay ta thì không...”
Lời nói ra miệng rất đàng hoàng nhưng rõ ràng lại đang lừa gạt dụ dỗ tiểu công chúa.
Vụ Nguyệt nghe hắn nói có sách mách có chứng như vậy liền thấy hắn rất có lòng, nàng đột nhiên giội một gáo nước lạnh thì không tốt, hơn nữa tay hắn giúp nàng xoa bụng thực sự rất thoải mái, dù sao thì cũng không phải lần đầu tiên.
Nghĩ một lúc, Vụ Nguyệt quyết định dịch mông qua.
Nàng vừa tới gần, cả người liền bị Tạ Vụ Hành duỗi tay ôm vào lòng.
“Như vậy thoải mái hơn không?” Tạ Vụ Hành cúi đầu, khẽ tì cằm lên gương mặt nàng, thanh âm như có như không truyền vào tai..
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Lỗ tai nàng hơi ngứa, Vụ Nguyệt không nhịn được rụt rụt cổ, khẽ “ừm” một tiếng, thanh âm cũng run rẩy theo.
Vụ Nguyệt không quen với cảm giác này, khẽ nói: “Nói chuyện như này cứ kì kì.”
Tạ Vụ Hành khẽ cười, không đáp.
Im lặng một lúc, nàng không nhịn được liền chủ động nói chuyện, đầu ngón tay nâng con hạc gỗ, hỏi: “Vì sao nó có thể đậu lên ngón tay mà không rơi xuống thế?”
Tạ Vụ Hành giải thích: “Không rơi là vì cánh nhẹ, đuôi vểnh lên, toàn bộ trọng lượng đều dồn ở phần đầu và mỏ chim.”
Hắn nói từng chữ rõ ràng, hô hấp phả lên lỗ tai cùng cổ nàng, chẳng mấy mà nóng lên, quần áo của nàng mỏng manh, da thịt bất giác nổi da gà.
Nói chuyện như này đúng là kì quái mà~
Vụ Nguyệt không nhịn được xoay người lại, nàng nhìn khuôn mặt quen thuộc kia, như nghĩ ra điều gì, hỏi lại: “Vậy là, đặt nó ở chỗ nào cũng không rơi?”
Tạ Vụ Hành nhìn nàng, đang định mở miệng trả lời thì nhìn thấy vạt áo ngủ mỏng manh vì động tác xoay người của tiểu công chúa mà khẽ lỏng ra, một mảng da thịt trắng nõn đập vào mắt hắn.
Hắn vội cắn lưỡi, hoá ra công chúa nói nàng đã trưởng thành là thật, quả thật lớn lên rất đẹp.
“Đang hỏi ngươi đấy.” Vụ Nguyệt thấy hắn sững sờ, hơi nâng eo, nhìn thẳng vào mắt hắn.
Áo trên người nàng lại bị kéo ra một chút, phảng phất trên làn da tuyết trắng là một đoá hồng mai nở rộ thoắt ẩn thoắt hiện.
Tạ Vụ Hành cắn chặt lưỡi, “Ừm...”
Một lát sau mới nói tiếp, “Chỗ nào cũng có thể.”
***
Mãi cho đến khi tiểu công chúa ngủ thiếp đi trong lòng hắn, Tạ Vụ Hành mới rời khỏi phòng, rời khỏi Trường Hàn cung hắn dừng bước ở một khúc quanh tối tăm, để mặc gió lạnh quất từng cơn vào mặt, cơn nóng hỗn loạn trong lục phủ ngũ tạng hắn dần dần tản đi.
Hắn thong thả từng bước trở lại Tuyên Minh các, Trọng Cửu tiến lên một bước nói, “Chưởng ấn, Huyền Thanh Tử muốn gặp ngài.”
Đúng lúc Tạ Vụ Hành cũng muốn tìm hắn, “Dẫn hắn đến mật thất.”
Ánh sáng trong mật thất mờ ảo, vừa bước vào đã ngửi thấy một mùi hương kì dị, không hẳn là mùi thơm, chính giữa mật thất có một cây Thiên Sơn tuyết liên, hoàn toàn bất đồng với hoàn cảnh xung quanh, lúc này trên thân cây có từng dòng máu đỏ nhỏ giọt, thánh khiết cùng quỷ dị hợp lại một chỗ, nhìn không giống thứ thuộc về cõi phàm trần.
Tạ Vụ Hành múc một gáo từ trong thùng nước, cẩn thận tưới đẫm gốc cây.
“Để ta, để ta...” Thanh âm hưng phấn từ phía sau truyền đến.
Tạ Vụ Hành nghiêng người, Huyền Thanh Tử vội vàng chạy xuống từ bậc thang, ánh mắt hắn nhìn chằm chằm cây quý, yêu thích cực kì, “Sắp nở, như này là sắp nở rồi!”
Tạ Vụ Hành bình tĩnh nhìn hắn, “Gần đây thân thể Thánh thượng suy yếu, cũng ít lui tới hậu cung, làm phiền đạo trưởng luyện thêm chút đan dược bổ khí huyết.”
Huyền Thanh Tử thu hồi vẻ mặt vui vẻ, quay đầu hỏi: “Rốt cuộc, ngươi muốn làm gì?”
Tạ Vụ Hành thản nhiên đáp, “Ta chưa từng hỏi dùng cây hoa này để làm gì, tại sao ngươi lại muốn hỏi ta?”
Huyền Thanh Tử lờ mờ đoán được hắn muốn làm gì, “Ngươi muốn hoạ loạn triều cương, như vậy là đi ngược lại ý trời.”
Tạ Vụ Hành cười nhạo, “Ngươi muốn dùng Thiên Sơn tuyết liên luyện thuốc trường sinh, không phải cũng trái mệnh trời sao? Uổng công ta ngày nào cũng sai người lấy nước tuyết từ đỉnh Thương Giác giúp ngươi tưới cây, ngươi còn không cảm kích?”
Tạ Vụ Hành thở dài lắc đầu, ánh mắt hắn nhìn qua cây hoa bên cạnh, tay khẽ nâng lên, Huyền Thanh Tử vội vàng lao tới, thần sắc khẩn trưởng, “Không được phá, không được phá!”
Trong mắt Huyền Thanh Tử tràn ngập giãy giụa cùng không cam lòng, giống như hắn đang nhìn thấy cây hoa quý kia bị giẫm nát dưới chân, dù sao hắn đã giúp Tạ Vụ Hành làm nhiều chuyện như vậy, đã không thể thoát thân được nữa.
“Ta giúp ngươi, ta làm!”
“Như vậy mới tốt.” Tạ Vụ Hành buông tay, cười vô hại, “Chỉ cần đạo trưởng giúp ta, ta đương nhiên sẽ thay ngươi chăm sóc cây này. Dù sao cũng làm trái ý trời, ta với ngươi vốn chung đường.”
Tạ Vụ Hành sai người dẫn Huyền Thanh Tử đi, hắn cũng xoay người rời khỏi mật thất.
“Khoan đã.” Huyền Thanh Tử đột nhiên liên tiếng.
Tạ Vụ Hành dừng chân, quay đầu nhìn lại.
Tên đạo trưởng nhíu mày như đang nhớ lại chuyện gì, “Hôm qua... Tứ công chúa tìm ta hỏi mấy chuyện kì quái...”
*
Truyện chỉ được đăng tải trên wattpad @babyboo0902. Tất cả những chỗ khác đều là ăn cắp, vui lòng đọc ở trang chính chủ để cập nhật nội dung truyện nhanh và chính xác nhất.
Ngày mai chính là ngày đi đến Tịnh Đàn tế trời đất, Xuân Đào xách một thùng nước vào trong tẩm điện, ả ta lấy ra mấy lọ hương liệu để một bên, xong bắt đầu đổ nước vào thùng tắm.
Vụ Nguyệt đi ra sau bình phong cởi y phục, ba ngày này đều phải xông hương tắm rửa, trên người nàng đã có mùi hương khói mơ hồ.
Xuân Đào múc đầy nước vào thùng tắm xong thì chần chừ không rời đi, thần sắc do dự cùng bất an.
Ả ta cúi đầu nhìn bình sứ giấu trong tay áo, Tứ công chúa sai ả ta đổ thứ này vào nước tắm, Xuân Đào không rõ trong bình là gì, cũng không biết có nên đổ hay không.
Nếu không đổ, Tứ công chúa sao có thể buông tha cho ả, nhưng nếu đổ rồi chính là phản bội công chúa, nếu lộ ra cũng coi như xong, vạn nhất bị bắt được, Tứ công chúa sẽ không bảo vệ ả.
Xuân Đào cắn răng, giãy dụa trong lòng.
“Xong chưa?” Vụ Nguyệt bước tới từ đằng sau.
Xuân Đào giật mình, hốt hoảng không dám nhìn nàng, “Xong rồi ạ.”
Nói xong liền cúi đầu lui ra.
“Xuân Đào!” Vừa ra khỏi cửa, Thuận Ý thình lình xuất hiện gọi giật ả ta, thần sắc hắn trấn định, Xuân Đào giật mình,khẽ hỏi: “Ngươi làm gì vậy?”
Thuận Ý thật thà cười, “Có chút việc muốn nhờ ngươi giúp.”
Xuân Đào nghi hoặc nhìn hắn, “Chuyện gì?”
“Ngươi đi theo ta đi.”
Xuân Đào theo hắn rời khỏi Chiếu Nguyệt lâu, dưới bóng đêm đi từng bước nghi hoặc, đến thẳng Tuyên Minh các.
“Ngươi dẫn ta đến đây làm gì?” Trong lòng Xuân Đào đã hoảng sợ vô cùng.
Thuận Ý cười nói, “Đương nhiên là vì Chưởng ấn muốn gặp ngươi.”
Sắc mặt ả ta lập tức trắng bệch, xoay người muốn chạy trốn, Thuận Ý liền đè vai nàng lại, cười híp mắt: “Ngươi yên tâm, nếu như vừa nãy ngươi thật sự đổ thứ kia vào, hiện tại đã không còn toàn mạng mà đứng đây rồi.”
“Thứ gì? Ta không biết ngươi nói gì cả!” Sắc mặt ả ta càng trắng hơn, mồ hôi lạnh túa ra.
Thuận Ý khẽ liếc qua tay áo ả, dẫn người đi vào.
Xuân Đào cảm thấy máu trong toàn thân dần lạnh đi, Chưởng ấn biết rồi.
Ả ta bị đưa tới trước mặt Tạ Vụ Hành, không do dự thêm lập tức quỳ xuống, không ngừng dập đầu xin tha thứ, “Chưởng ấn tha mạng, là Tứ công chúa ép ta, ta không đổ, ta không hề phản bội Ngũ công chúa, Chưởng ấn tha mạng....!”
“Ồn ào!” Tạ Vụ Hành lên tiếng.
Xuân Đào run rẩy, vội che miệng lại khóc không thành tiếng.
Tạ Vụ Hành nhìn thoáng qua, nói: “Đến chỗ Tứ công chúa nói, ngươi đã làm.”
Xuân Đào vội gật đầu, xong lại dập đầu xin tha, “Cầu Chưởng ấn tha cho nô tỳ một mạng...!”
Tạ Vụ Hành hiếm khi dễ nói chuyện như vậy, “Ngươi không thể ở lại bên cạnh công chúa được nữa, ngày mai, ta sẽ để ngươi xuất cung.”
Xuân Đào giống như tìm được đướng sống trong chỗ chết vội điều chỉnh hơi thở: “Đa tạ Chưởng ấn than mạng, đa tạ Chưởng ấn!”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Tạ Vụ Hành mỉm cười, Tiêu Tịch Ninh sẽ không tha cho ả, hắn không cần nhúng tay.
*
Tế điển
Trên tế đàn bày lễ vật, ở giữa là một lư hương khói toả nghi ngút, xung quanh rộng rãi lại trang nghiêm, Quang Lộc Tự thiếu khanh phụ trách lễ tế, hắn đứng trước đàn tế, âm thanh hùng hậu hô, “Nghênh đế thần~~~”
Nhạc công bắt đầu tấu nhạc, Nguyên Võ đế tiến lên một bước quỳ lạy trước bài vị thiên địa dâng hương, sau đó là đến hậu cung phi tần, văn võ bá quan.
Vụ Nguyệt cũng quỳ lạy trong đám người, làm xong ba quỳ chín lạy, nàng liền đỡ Cố Ý Uyển quỳ bên cạnh dậy.
Quang Lộc Tự thiếu khanh hô tiếp: “Dâng điện ngọc cùng tơ lụa~~”
Tế tự kéo dài đến tận hoàng hôn, sắc trời ngày càng tối, một đám cao tăng vây quanh tế đàn tụng kinh, một bên khác đang xử lý đồ tế lễ.
Tiêu Tịch Ninh nhìn qua đám người dừng ở thân ảnh Vụ Nguyệt, trong mắt là mong chờ được xem trò vui.
Mãi cho đến khi nhìn từ đằng xa có cái gì đang bay tới, ánh mắt nàng ta liền sáng lên.
Nàng ta sai Xuân Đào đổ máu lươn vào trong nước tắm của Vụ Nguyệt, bởi vì có hương liệu nên người khác căn bản sẽ không phát hiện ra nước tắm có vấn đề.
Nàng ta còn sai người tìm mấy trăm con dơi từ trong hang đá đến, chỉ đợi hoàng hôn xuống thì sẽ thả ra, tế tự long trọng như vậy mà lại xuất hiện dị tượng, Tiêu Vụ Nguyệt nhất định sẽ bị coi là yêu quái.
Nghĩ đến điều này, trong mắt Tiêu Tịch Ninh không giấu được sự hưng phấn.
Con nhỏ đó là yêu tinh hại người, nên thu thập từ sớm mới phải.
Đàn rơi bay đến càng ngày càng gần, giống như một đám mây đen, bầu trời đang dần tối làm cảnh tượng này càng thêm quỷ dị.
Mọi người đã phát hiện ra, tiếng nói chuyện ầm ĩ, trong thời gian ngắn, mấy trăm con dơi đã đến gần, tiếng đập cánh hoà vào nhau đinh tai nhức óc, xông về phía đám người.
Mọi người thấy vậy liền giật mình hoảng hốt, tán loạn chạy trón, có người hét lớn: “Hộ giá! Bảo hộ Hoàng Thượng!”
Ai cũng kinh hoàng thất thố, nhận ra đám dơi kia bay về phía tế đàn, nơi đang bày cống phẩm, hương nến cùng bài vị.
Tiêu Tịch Ninh hoảng sợ, cứng đờ đứng tại chỗ, sao lại là tế đàn, phải bay về phía Tiêu Vụ Nguyệt chứ.
Trên tế đàn hỗn loạn, thị vệ rút kiếm đuổi dơi đi, nhưng số lượng quá nhiều, căn bản không thể đuổi hết được.
“Trời giáng dị tượng! Chính là Thần Phật đang phẫn nộ!” Huyền Thanh Tử đột nhiên kêu lên một câu, mọi người lại càng kinh sợ hơn, nến trên tế đàn bị va đổ, lửa lan ra cháy hừng hực, cảnh tượng càng trở nên quỷ dị hơn bao giờ hết.
Sắc mặt Nguyên Võ đế xanh mét, “Còn không mau đuổi đám súc sinh này đi!”
Thái hậu cùng Hoàng hậu hoảng loạn, các phi tần khác cũng đồng dạng như vậy, Cố Ý Uyển nhìn tế đàn bị huỷ thì liền tái mặt, trong mắt tràn đầy tuyệt vọng.
Vụ Nguyệt cũng bị một màn này doạ sợ, trong mắt tràn đầy kinh hãi, nàng cứ nhìn về phía tế đàn, trong lòng cũng tin là ông trời trừng phạt.
Mãi cho đến khi Cố Ý Uyển mềm người ngã xuống, tiểu công chúa mới hồi tỉnh vội đỡ lấy, thấy Cố Ý Uyển run rẩy, liền gọi: “Hoàng tẩu.”
Trọng Cửu không biết đi tới từ lúc nào, “Công chúa, mau lên xe ngựa thôi.”
Vụ Nguyệt quay đầu nhìn đám phi tần đã tản ra trốn lên xe, liền quay lại đỡ Cố Ý Uyển, “Chúng ta đi thôi.”
Từ khi Đông cung xảy ra chuyện, Cố Ý Uyển đã dọn tới Nghi Ninh cung, cách không xa cung tẩm của Thái Hậu, Vụ Nguyệt đưa nàng ấy trở về, nhìn nàng đi ngủ mới quay lại Chiếu Nguyệt lâu.
Ban đêm, nàng nằm trên giường trằn trọc nhớ lại chuyện vừa phát sinh ở tế điển, mãi không thể ngủ nổi, nàng nghe thấy tiếng mở cửa thì vội ngồi dậy.
“Tạ Vụ Hành!”
Nàng biết hắn sẽ đến.
Tạ Vụ Hành sải bước vào trong tẩm điện, thấy tiểu công chúa không đỏ mắt sợ hãi như trong tưởng tượng, hắn hơi thả lỏng, ngồi xuống bên mép giường, hỏi: “Công chúa có sợ không?”
Vụ Nguyệt không lắc đầu cũng không gật đầu, “Không dám nghĩ lại.”
Tạ Vụ Hành hơi mỉm cười, “Ừm, không cần nghĩ nữa.”
Tạ Vụ Hành cũng không ở lại lâu, cẩu hoàng đế còn đang chờ hắn, nói thêm với Vụ Nguyệt mấy câu xong liền đứng dậy rời đi.
*
Truyện chỉ được đăng tải trên wattpad @babyboo0902. Tất cả những chỗ khác đều là ăn cắp, vui lòng đọc ở trang chính chủ để cập nhật nội dung truyện nhanh và chính xác nhất.
Chuyện tế điển cũng không ảnh hưởng đến Vụ Nguyệt nhiều, nhưng nàng lại không yên lòng về Cố Ý Uyển, ngày ấy sắc mặt hoàng tẩu tẩu rất kém, vì thế mấy ngày liền nàng đều đến Nghi Ninh cung thăm nàng ấy.
Hôm nay cũng vậy, sau khi thỉnh an Thái Hậu xong, Vụ Nguyệt như mọi khi đi về phía Nghi Ninh cung.
Không ngờ cung nữ bên người Cố Ý Uyển lại nói hoàng tẩu tẩu không ở trong tẩm cung.
“Vậy Hoàng tẩu đi đâu?” Vụ Nguyệt hỏi.
Thần sắc cung nữ kì quái, chỉ nói qua loa: “Ngày mai Ngũ công chúa lại đến vậy.”
Người không ở đây Vụ Nguyệt cũng chỉ có thể đi về, nhưng đi vài bước lại không yên tâm, cung nữ bên người cũng không dẫn theo, hoàng tẩu có thể đi nơi nào? Trời còn lạnh như vậy, chẳng phải nàng sợ lạnh nhất hay sao?
Vụ Nguyệt nghĩ đi nghĩ lại, vẫn thấy phải đi tìm một vòng mới yên tâm.
Nàng đi dọc theo Ngự Hoa viên, bất tri bất giác đã tới Đông cung, có lẽ Hoàng tẩu nhớ thương Tiêu Diễn, nên về đây chăng?
Vụ Nguyệt cảm thấy có khả năng, đang muốn đi vào thì bị Tạ Vụ Hành từ một đầu đi tới gọi ngược lại.
“Sao công chúa lại ở đây?”
Vụ Nguyệt xoay người thấy hắn đi qua, “Ta đi tìm Hoàng tẩu, tẩu ấy không ở Nghi Ninh cung, cũng không biết đã đi đâu, ta đến đây xem thử.”
Tạ Vụ Hành đưa mắt nhìn Đông cung cảnh còn người mất trước mặt, “Ta đi cùng công chúa.”
Vụ Nguyệt gật đầu, Tạ Vụ Hành bảo Thuận Ý không cần theo, tự mình đưa nàng vào trong.
Vụ Nguyệt đi một đoạn mới phát hiện Đông cung không có hạ nhân nào canh gác, bốn bề tĩnh lặng, hoàng tẩu ở đây sao?
Nàng đi vào đại điện sau đó vòng qua hành lang đi vào tẩm điện phía trong, thế nào lại nghe được âm thanh mơ hồ phát ra, giống như tiếng khóc nhưng cũng không giống, nàng không phân biệt được có phải tiếng của hoàng tẩu hay không, nhưng lại khiến tai nàng đỏ lên.
Tiểu công chúa quay đầu yên lặng dò hỏi Vụ Nguyệt, Tạ Vụ Hành biết bên trong đang có người điên loan đảo phượng, hắn đoán là có đôi uyên ương nào đó lén lút đến đây làm mấy chuyện không đứng đắn, thật khó nghe,
“Ngày ấy ở tế điển, sợ đến vậy sao? Ta có giỏi hơn hắn không?” .
Tạ Vụ Hành cảm thấy thanh âm của nam nhân trong phòng có chút quen tai, nhưng bởi vì trầm khàn mà khó nhận ra.
Dù sao cũng là chuyện không đứng đắn, hắn định che lỗ tai tiểu công chúa lại, nhưng lại có một đôi bàn tay nho nhỏ đi trước một bước che tai hắn.
Nàng... nàng từng được biểu tỷ đọc cho nghe thoại bản có... cảnh này...
Đầu óc Vụ Nguyệt rối thành một nùi, gương mặt đỏ bừng, thế nhưng phản ứng đầu tiên của nàng lại là che lỗ tai Tạ Vụ Hành, không cho hắn nghe.
Nàng đương nhiên cũng muốn che tai mình, nàng không hề muốn nghe, nhưng lại lo lắng Tạ Vụ Hành nghe được mấy chuyện này, sẽ nghĩ linh tinh, lỡ như hắn tự ti về cơ thể mình thì phải làm sao...
Chỉ cần không nghe thấy là được, không nghe thấy thì không sao.
Thanh âm bên trong vẫn không ngừng truyền ra, Vụ Nguyệt nhắm mắt, bàn tay ở trên tai hắn run rẩy, trong mắt nhanh chóng đong đầy nước, trông đến là đáng thương.
Tạ Vụ Hành nheo mắt lại, thanh âm bên trong chỉ làm hắn thấy phiền vô cùng, chỉ có hình bóng thẹn thùng nhưng vẫn cố trấn định ở trước mắt mới khiên hắn yêu thương không dứt.
Làm cho yếu hầu hắn ngứa ngáy!
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro