Thiên mệnh tươn...
Chi Đông
2024-09-11 09:04:33
Lan ma ma đi đến cửa nhìn thấy trong phòng tối đen, kì quái hỏi Thuận Ý: “Công chúa không phải đã về rồi sao, sao trong phòng lại tối.”
Thuận Ý khổ không nói hết, trên mặt vẫn phải tươi cười: “Ma ma không biết đấy thôi, mới vừa rồi Chưởng ấn tìm Công chúa, hai người đã đi ra ngoài rồi.”
Thuận Ý cũng không biết tình huống trong phòng như nào, lúc đầu hắn nghe thấy tiếng khóc như có như không, sau đó nếu tắt.
Thuận Ý ra sức cầu Thần bái Phật trong lòng, cầu mong Lan ma ma đừng nghi ngờ.
Cũng may Lan ma ma chỉ nhìn sắc trời một lát rồi nói: “Không còn sớm, có chuyện gì ngày mai nói cũng được, mau đi tìm Công chúa về.”
“Được ạ” Thuận Ý liên tục gật đầu, vội mời Lan ma ma rời đi: “Ma ma về phòng nghỉ ngơi trước đi, chờ tìm được Công chúa về, nô tài sẽ đến báo một tiếng.”
“Được!”
Đợi Lan ma ma xoay người rời đi một đoạn xe, Thuận Ý mới thở phào.
Trong phòng, Vụ Nguyệt cũng buông lỏng thần sắc căng thẳng, nàng lau qua mồ hôi trên trán, cũng không còn nghĩ đến những cảm xúc khác, lòng còn sợ hãi đưa tay đẩy Tạ Vụ Hành: “Chàng đi mau.”
Tạ Vụ Hành tựa đầu vào vai Vụ Nguyệt, hít một hơi thật sâu, “Ừm.”
*
Thuận Ý cũng không đi xa, chỉ quanh quẩn trước cửa Chiếu Nguyệt lâu, không dễ dàng gì mới thấy Tạ Vụ Hành đi ra, tâm tình bất ổn của hắn mới có thể đặt xuống.
Hắn đi lên về phía trước, “Chưởng ấn.”
Tạ Vụ Hành không đáp, dẫm lên ánh trăng đi thẳng.
Ngoại trừ mi tâm hơi nhăn, cùng với mồ hôi ở thái dương, Thuận Ý không nhìn ra hắn có gì khác thường, đành tránh sang một bên, cong eo nói: “Chưởng ấn đi thong thả.”
Tạ Vụ Hành tuy đã dùng nội lực tạm thời áp chế dược hiệu, nhưng vẫn chưa giải trừ, hắn đi thẳng về Tuyên Minh các.
Nội thị ra đón chào, Tạ Vụ Hành cắt ngang lời hắn, “Không cần hầu hạ.”
Đi vào tẩm điện, bên trong chưa thắp nến, Tạ Vụ Hành ngồi dựa vào ghế bành trước án thư, đôi con ngươi đen của hắn như hoà tan vào trong bóng tối.
Tẩm điện tĩnh lặng dần vang lên tiếng thở thô ráp, từng tiếng, từng tiếng ngày càng trầm thấp. Ánh trăng mỏng manh chiếu vào trong phòng, quá nửa thân thể của hắn vẫn chìm trong bóng tối, chỉ có một chút bóng mờ được chiếu sáng lên.
Thanh sam trên người vẫn chỉnh tề không rối loạn, ngay cả tư thế ngồi cũng chỉ như đang chợp mắt, thế nhưng nếu nhìn kĩ sẽ phát hiện, khuôn mặt vốn trắng lại hơi đỏ lên, đuôi mắt khẽ co rút, hai bên tóc mai là từng giọt mồ hôi chảy dọc theo khuôn cằm, trượt cả vào trong cổ áo, cả người đều mang vẻ mị hoặc thấu xương.
“Công chúa~” Mãi cho đến khi hai chữ này trầm ngâm phát ra, khí thế sắc bén quanh người hắn mới tản đi.
Tạ Vụ Hành nâng tay gác lên thành ghế bành, trên mu bàn tay là gân xanh nổi lên không theo quy luật, mà trong tay hắn đang nắm cái khăn tay kia, chỉ là cái khăn chỉ hơi ẩm ướt, hiện tại đã hoàn toàn ướt sũng.
*
So với Chiếu Nguyệt lâu nhu tình mật ý, Ngọc thấu cung mới là nơi hỗn loạn nhất hiện tại, tiếng đổ vỡ không ngừng truyền từ trong nội vợ ra.
Tiêu Tịch Ninh đứng giữa đống hỗn loạn, xung quanh là cung nữ thái giám quỳ đầy đất, nàng ta giống như phát điên không ngừng đập phá đồ đạc.
Thanh Chỉ quỳ ở hàng đầu trên mặt là thần sắc kinh hoảng: “Công chúa đừng nóng, Hoàng thượng không phải là chưa đồng ý sao?”
Mắt Tiêu Tịch Ninh đỏ bừng, lồng ngực phập phồng, Phụ hoàng đúng là chưa đồng ý lời cầu thân của Tây U, mọi chuyện vẫn còn có thể cứu vãn nhưng nàng ta vẫn oán giận.
Sứ thần ngay từ đầu không phải đã đồng ý chỉ cầu thân Tiêu Vụ Nguyệt sao, hiện tại lại đổi giọng, nhất định là Tạ Vụ Hành động tay ở giữa, nhưng mà nói đi cũng phải nói lại, đối với Tây U, thì ai cũng có thể, chỉ cần là Công chúa.
Nếu hoàng huynh còn sống, sứ thần sao dám mở miệng để nàng đi Tây U hoà thân chứ!
Nàng đường đường là Công chúa tôn quý nhất Đại Dận, hiện tại lại lưu lạc đến mức độ này, sao Tiêu Tịch Ninh có thể chấp nhận được.
“Công chúa, dù người có tức giận cũng không làm được gì, hiện tại nên nghĩ biện pháp giải quyết trước mới đúng ạ.” Thanh Chỉ vội vàng nói.
Tiêu Tịch Ninh hít một hơi thật sâu, cố gắng khiến mình tỉnh táo lại.
Chỉ là nàng ta không biết Tạ Vụ Hành hứa hẹn với sứ thần điều gì, hơn nữa đã mở miệng thì không có khả năng thay đổi nữa, điều duy nhất có thể làm là tạo áp lực với Phụ hoàng, để một nữ nhi của phi tần có phân vị thấp gả thay.
Tiêu Tịch Ninh oán hận đầy bụng đứng thẳng lên, nước mắt tràn mi, liên tục chảy thành dòng, Phụ hoàng vậy mà không lập tức phản đối, người còn do dự, nếu hôm nay sứ thần muốn người hoà thân là Tiêu Vụ Nguyệt, liệu Phụ hoàng có do dự không.
Trước đây người đã vì Tiêu Vụ Nguyệt mà trách cứ nàng, chẳng lẽ hiện tại Phụ hoàng thật sự yêu nữ nhi kia hơn.
Tiêu Tịch Ninh nắm chặt bàn tay, lực lớn đến mức ngay cả móng tay cũng bị nàng bấm gãy.
*
Truyện chỉ được đăng tải trên wattpad @babyboo0902. Tất cả những chỗ khác đều là ăn cắp, vui lòng đọc ở trang chính chủ để cập nhật nội dung truyện nhanh và chính xác nhất.
*
Sáng sớm hôm sau, Tiêu Tịch Ninh liền đến cung Thái hậu, vừa nhìn thấy Thái hậu liền oà khoá: “Hoàng tổ mẫu~~”
Thái hậu nhìn Tiêu Tịch Ninh tiều tuỵ rơi lệ, trong lòng liền không yên, hôm qua bà không đến bữa tiệc nhưng cũng đã nghe nói chuyện hoà thân.
Bà vẫy tay gọi Tiêu Tịch Ninh đến bên cạnh mình.
Tiêu Tịch Ninh khóc bổ nhào vào lòng Thái hậu, “Hoàng tổ mẫu, Tịch Ninh không muốn gả, Hoàng tổ mẫu cứu Tịch Ninh.”
Thái hậu từ ái nâng tay lau đi giọt lệ trên má nàng: “Không gả, không gả, Hoàng tổ mẫu đã biết, sáng sớm Mẫu hậu con đã đến nói chuyện với ai gia, hiện giờ Hoàng hậu cũng chỉ còn một đứa nhỏ là con, Hoàng tổ mẫu nhất định không để con gả đi xa.”
Tiêu Tịch Ninh trịnh trọng gật đầu, có lời này của Hoàng tổ mẫu, nàng liên có thể buông xuống một nửa sự lo lắng trong lòng, “Nhưng Phụ hoàng...”
“Hoàng tổ mẫu sẽ tự đi nói, Phụ hoàng ngươi đương nhiên cũng không nỡ gả con đi.” Thái hậu vỗ tay nàng nói: “Chỉ là nếu như Hoàng thượng trực tiếp cự tuyệt chẳng phải quá tổn thương hoà khí hai nước rồi sao, trước cứ như vậy đã, sau đó lại tìm một Công chúa khác gả thay, cũng không đến mức quá ầm ĩ.”
Tiêu Tịch Ninh ngậm nước mắt gật gật đầu: “Nhưng nếu con không gả, vậy để Công chúa nào hoà thân thay đây?”
Thái hậu nhăn mày suy nghĩ, để ai đi thay, Công chúa mà mẫu thân có phân vị thấp không thiếu, mà xét tuổi tác, ngoại trừ Tiêu Tịch Ninh thì có Tam công chúa, Ngũ công chúa và Lục công chúa là trong danh sách có thể lựa chọn.
Tiêu Tịch Ninh chú ý tới thần sắc của Thái hậu, thử thăm dò: “Tam tỷ và Lục muội đều lớn lên dưới gối của Hoàng tổ mẫu, chỉ có Ngũ hoàng muội có mẫu thân là phi tần hai triều, thân phận vốn đã bị người ta lên án...”
“Vụ Nguyệt?” Thái hậu suy tư nhẹ nhàng gọi tên nàng, bà vốn cũng không thích cô cháu gái này, nhưng mà ở chung một thời gian thấy nàng ấy cũng nhu thuận hiểu chuyện, hơn nữa, gần đây còn cùng bà đi Pháp Hoa tự trai giới hai tháng, phần hiếu tâm này khó có được.
Thái hậu suy nghĩ một lát mới nói: “Chờ ai gia cùng Phụ hoàng con thương nghị lại rồi nói tiếp.”
“Dạ.” Tiêu Tịch Ninh nhẹ giọng đáp lời, trong mắt lại lộ vẻ âm độc và không cam lòng, chẳng lẽ ngay cả Hoàng tổ mẫu cũng bị nàng ta mê hoặc sao.
“Được rồi, đừng khóc nữa.” Thái hậu xoa mặt Tiêu Tịch Ninh, quan tâm nói: “Hoàng tổ mẫu đoán đêm qua con nhất định ngủ không ngon giấc, mau trở về nghỉ ngơi đi.”
Tiêu Tịch Ninh lắc đầu, thân mật tựa vào lòng Thái hậu, “Con không mệt, Hoàng tổ mẫu không phải chuẩn bị đến Phật đường sao, con đi cùng người.”
Thái hậu cười gật đầu: “Cũng được.”
Sứ thần sẽ không ở lại lâu, Tiêu Tịch Ninh hai ngày liền liên tục cùng Thái hậu ở Phật đường chuyên tâm niệm kinh.
Hôm nay cũng như thường lệ, nàng ta đang quỳ bái bên cạnh Thái hậu, bỗng nhiên buông tay, quyển kinh trong tay liền rơi xuống mặt đất.
“A!” Thần sắc Tiêu Tịch Ninh kích động nhặt đồ lên.
Thái hậu nghe tiếng mở mắt, thấy thần sắc nàng khác thường, nhíu mày hỏi: “Làm sao, Hoàng tổ mẫu thấy con hôm nay vẫn luôn không yên lòng.”
Tiêu Tịch Ninh nắm chặt cuốn kinh trong tay, ấp a ấp úng nói: “Tịch Ninh không biết có nên nói hay không.”
Thái hậu đáp: “Cái gì có nên nói hay không, nói!”
“Tịch Ninh hai ngày nay vẫn luôn cùng tổ mẫu tụng kinh niệm Phật, ước chừng là vì thành tâm nên tối hôm qua đã nằm mơ, mơ thấy Phật tổ hiển linh, nói...” Tiêu Tịch Ninh cắn môi, sắc mặt thấp thỏm, “Nói... gần đây trong cung nhiều chuyện, ngoài cung còn chiến loạn, đều là vì có người thiên miệng tương khắc với Đại Dận tác oai tác quái.”
“Thiên mệnh tương khắc?” Mày Thái hậu nhíu chặt lại như có điều suy nghĩ nhìn Tiêu Tịch Ninh, thần sắc cũng không rõ là tin hay không tin, “Phật tổ có nói người này là ai không?”
Tiêu Tịch Ninh lắc đầu: “Con mơ đến đây liền giật mình tỉnh giấc.”
Nàng ta nói tiếp: “Chỉ là con nghĩ, đã hơn một năm gần hai năm, nhưng lại nhiều chuyện phát sinh hơn mười mấy năm cộng lại rất nhiều.”
“Từ khi Hoàng huynh gặp chuyện, sau đó lại đến Tứ hoàng huynh, rồi Cao Phụng Nghị tạo phản, tuy rằng hiện Tam hoàng huynh lãnh binh liên tiếp thắng lợi, nhưng thực sự vẫn chưa thái bình hoàn toàn.” Tiêu Tịch Ninh sợ hãi nhăn mày, ánh mắt thì vẫn chú ý đến thần sắc của Thái hậu.
Thái hậu vốn cũng tâm sự nặng nề hít một hơi: “Năm gần đây đúng là tai hoạ liên tiếp phát sinh.”
Tiêu Tịch Ninh nghe vậy không nhịn được hơi giương khoé miệng, nói tiếp: “Ngay cả Phụ hoàng cũng trầm mê luyện đan, vài ngày trước còn cùng Ngũ hoàng muội gặp Phụ hoàng, Ngũ hoàng muội không những không khuyên còn chỉ trích con gây trở ngại cho Phụ hoàng.”
“Thật sao?” Thanh âm Thái hậu trở nên nghiêm khắc, bà vẫn luôn không tán thành chuyện Hoàng đế luyện đan.
Tiêu Tịch Ninh gậ đầu, lại giống như nghĩ đến điều gì, thoáng nhăn mày lẩm bẩm: “Ngũ hoàng muội... Tổ mẫu có phát hiện, hết thảy đều bắt đầu từ khi Ngũ hoàng muội xuất hiện trước mắt mọi người, mọi chuyện bắt đầu trở nên không đúng.”
Thanh âm Tiêu Tịch Ninh trở nên vội vàng, “Hoàng huynh dẫn nàng đi săn thú, kết quả liền gặp chuyện, cũng là Hoàng huynh đối xử với muội ấy tốt nhất, kết quả thì chết thảm, còn có những chuyện sau này!”
“Chẵng lẽ thật sự là nàng khắc?” Tiêu Tịch Ninh đột nhiên ngảng đầu, trong mắt là từng đốm lửa, gắt gao nhìn Thái hậu, “... Hoàng tổ mẫu.”
Chương này hơi ngắn vì tui đã cắt một ít sang chương trước:)) để cả nhà đọc cảnh của anh Hành chị Nguyệt cho nó trọn vẹn á
Thuận Ý khổ không nói hết, trên mặt vẫn phải tươi cười: “Ma ma không biết đấy thôi, mới vừa rồi Chưởng ấn tìm Công chúa, hai người đã đi ra ngoài rồi.”
Thuận Ý cũng không biết tình huống trong phòng như nào, lúc đầu hắn nghe thấy tiếng khóc như có như không, sau đó nếu tắt.
Thuận Ý ra sức cầu Thần bái Phật trong lòng, cầu mong Lan ma ma đừng nghi ngờ.
Cũng may Lan ma ma chỉ nhìn sắc trời một lát rồi nói: “Không còn sớm, có chuyện gì ngày mai nói cũng được, mau đi tìm Công chúa về.”
“Được ạ” Thuận Ý liên tục gật đầu, vội mời Lan ma ma rời đi: “Ma ma về phòng nghỉ ngơi trước đi, chờ tìm được Công chúa về, nô tài sẽ đến báo một tiếng.”
“Được!”
Đợi Lan ma ma xoay người rời đi một đoạn xe, Thuận Ý mới thở phào.
Trong phòng, Vụ Nguyệt cũng buông lỏng thần sắc căng thẳng, nàng lau qua mồ hôi trên trán, cũng không còn nghĩ đến những cảm xúc khác, lòng còn sợ hãi đưa tay đẩy Tạ Vụ Hành: “Chàng đi mau.”
Tạ Vụ Hành tựa đầu vào vai Vụ Nguyệt, hít một hơi thật sâu, “Ừm.”
*
Thuận Ý cũng không đi xa, chỉ quanh quẩn trước cửa Chiếu Nguyệt lâu, không dễ dàng gì mới thấy Tạ Vụ Hành đi ra, tâm tình bất ổn của hắn mới có thể đặt xuống.
Hắn đi lên về phía trước, “Chưởng ấn.”
Tạ Vụ Hành không đáp, dẫm lên ánh trăng đi thẳng.
Ngoại trừ mi tâm hơi nhăn, cùng với mồ hôi ở thái dương, Thuận Ý không nhìn ra hắn có gì khác thường, đành tránh sang một bên, cong eo nói: “Chưởng ấn đi thong thả.”
Tạ Vụ Hành tuy đã dùng nội lực tạm thời áp chế dược hiệu, nhưng vẫn chưa giải trừ, hắn đi thẳng về Tuyên Minh các.
Nội thị ra đón chào, Tạ Vụ Hành cắt ngang lời hắn, “Không cần hầu hạ.”
Đi vào tẩm điện, bên trong chưa thắp nến, Tạ Vụ Hành ngồi dựa vào ghế bành trước án thư, đôi con ngươi đen của hắn như hoà tan vào trong bóng tối.
Tẩm điện tĩnh lặng dần vang lên tiếng thở thô ráp, từng tiếng, từng tiếng ngày càng trầm thấp. Ánh trăng mỏng manh chiếu vào trong phòng, quá nửa thân thể của hắn vẫn chìm trong bóng tối, chỉ có một chút bóng mờ được chiếu sáng lên.
Thanh sam trên người vẫn chỉnh tề không rối loạn, ngay cả tư thế ngồi cũng chỉ như đang chợp mắt, thế nhưng nếu nhìn kĩ sẽ phát hiện, khuôn mặt vốn trắng lại hơi đỏ lên, đuôi mắt khẽ co rút, hai bên tóc mai là từng giọt mồ hôi chảy dọc theo khuôn cằm, trượt cả vào trong cổ áo, cả người đều mang vẻ mị hoặc thấu xương.
“Công chúa~” Mãi cho đến khi hai chữ này trầm ngâm phát ra, khí thế sắc bén quanh người hắn mới tản đi.
Tạ Vụ Hành nâng tay gác lên thành ghế bành, trên mu bàn tay là gân xanh nổi lên không theo quy luật, mà trong tay hắn đang nắm cái khăn tay kia, chỉ là cái khăn chỉ hơi ẩm ướt, hiện tại đã hoàn toàn ướt sũng.
*
So với Chiếu Nguyệt lâu nhu tình mật ý, Ngọc thấu cung mới là nơi hỗn loạn nhất hiện tại, tiếng đổ vỡ không ngừng truyền từ trong nội vợ ra.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Tiêu Tịch Ninh đứng giữa đống hỗn loạn, xung quanh là cung nữ thái giám quỳ đầy đất, nàng ta giống như phát điên không ngừng đập phá đồ đạc.
Thanh Chỉ quỳ ở hàng đầu trên mặt là thần sắc kinh hoảng: “Công chúa đừng nóng, Hoàng thượng không phải là chưa đồng ý sao?”
Mắt Tiêu Tịch Ninh đỏ bừng, lồng ngực phập phồng, Phụ hoàng đúng là chưa đồng ý lời cầu thân của Tây U, mọi chuyện vẫn còn có thể cứu vãn nhưng nàng ta vẫn oán giận.
Sứ thần ngay từ đầu không phải đã đồng ý chỉ cầu thân Tiêu Vụ Nguyệt sao, hiện tại lại đổi giọng, nhất định là Tạ Vụ Hành động tay ở giữa, nhưng mà nói đi cũng phải nói lại, đối với Tây U, thì ai cũng có thể, chỉ cần là Công chúa.
Nếu hoàng huynh còn sống, sứ thần sao dám mở miệng để nàng đi Tây U hoà thân chứ!
Nàng đường đường là Công chúa tôn quý nhất Đại Dận, hiện tại lại lưu lạc đến mức độ này, sao Tiêu Tịch Ninh có thể chấp nhận được.
“Công chúa, dù người có tức giận cũng không làm được gì, hiện tại nên nghĩ biện pháp giải quyết trước mới đúng ạ.” Thanh Chỉ vội vàng nói.
Tiêu Tịch Ninh hít một hơi thật sâu, cố gắng khiến mình tỉnh táo lại.
Chỉ là nàng ta không biết Tạ Vụ Hành hứa hẹn với sứ thần điều gì, hơn nữa đã mở miệng thì không có khả năng thay đổi nữa, điều duy nhất có thể làm là tạo áp lực với Phụ hoàng, để một nữ nhi của phi tần có phân vị thấp gả thay.
Tiêu Tịch Ninh oán hận đầy bụng đứng thẳng lên, nước mắt tràn mi, liên tục chảy thành dòng, Phụ hoàng vậy mà không lập tức phản đối, người còn do dự, nếu hôm nay sứ thần muốn người hoà thân là Tiêu Vụ Nguyệt, liệu Phụ hoàng có do dự không.
Trước đây người đã vì Tiêu Vụ Nguyệt mà trách cứ nàng, chẳng lẽ hiện tại Phụ hoàng thật sự yêu nữ nhi kia hơn.
Tiêu Tịch Ninh nắm chặt bàn tay, lực lớn đến mức ngay cả móng tay cũng bị nàng bấm gãy.
*
Truyện chỉ được đăng tải trên wattpad @babyboo0902. Tất cả những chỗ khác đều là ăn cắp, vui lòng đọc ở trang chính chủ để cập nhật nội dung truyện nhanh và chính xác nhất.
*
Sáng sớm hôm sau, Tiêu Tịch Ninh liền đến cung Thái hậu, vừa nhìn thấy Thái hậu liền oà khoá: “Hoàng tổ mẫu~~”
Thái hậu nhìn Tiêu Tịch Ninh tiều tuỵ rơi lệ, trong lòng liền không yên, hôm qua bà không đến bữa tiệc nhưng cũng đã nghe nói chuyện hoà thân.
Bà vẫy tay gọi Tiêu Tịch Ninh đến bên cạnh mình.
Tiêu Tịch Ninh khóc bổ nhào vào lòng Thái hậu, “Hoàng tổ mẫu, Tịch Ninh không muốn gả, Hoàng tổ mẫu cứu Tịch Ninh.”
Thái hậu từ ái nâng tay lau đi giọt lệ trên má nàng: “Không gả, không gả, Hoàng tổ mẫu đã biết, sáng sớm Mẫu hậu con đã đến nói chuyện với ai gia, hiện giờ Hoàng hậu cũng chỉ còn một đứa nhỏ là con, Hoàng tổ mẫu nhất định không để con gả đi xa.”
Tiêu Tịch Ninh trịnh trọng gật đầu, có lời này của Hoàng tổ mẫu, nàng liên có thể buông xuống một nửa sự lo lắng trong lòng, “Nhưng Phụ hoàng...”
“Hoàng tổ mẫu sẽ tự đi nói, Phụ hoàng ngươi đương nhiên cũng không nỡ gả con đi.” Thái hậu vỗ tay nàng nói: “Chỉ là nếu như Hoàng thượng trực tiếp cự tuyệt chẳng phải quá tổn thương hoà khí hai nước rồi sao, trước cứ như vậy đã, sau đó lại tìm một Công chúa khác gả thay, cũng không đến mức quá ầm ĩ.”
Tiêu Tịch Ninh ngậm nước mắt gật gật đầu: “Nhưng nếu con không gả, vậy để Công chúa nào hoà thân thay đây?”
Thái hậu nhăn mày suy nghĩ, để ai đi thay, Công chúa mà mẫu thân có phân vị thấp không thiếu, mà xét tuổi tác, ngoại trừ Tiêu Tịch Ninh thì có Tam công chúa, Ngũ công chúa và Lục công chúa là trong danh sách có thể lựa chọn.
Tiêu Tịch Ninh chú ý tới thần sắc của Thái hậu, thử thăm dò: “Tam tỷ và Lục muội đều lớn lên dưới gối của Hoàng tổ mẫu, chỉ có Ngũ hoàng muội có mẫu thân là phi tần hai triều, thân phận vốn đã bị người ta lên án...”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
“Vụ Nguyệt?” Thái hậu suy tư nhẹ nhàng gọi tên nàng, bà vốn cũng không thích cô cháu gái này, nhưng mà ở chung một thời gian thấy nàng ấy cũng nhu thuận hiểu chuyện, hơn nữa, gần đây còn cùng bà đi Pháp Hoa tự trai giới hai tháng, phần hiếu tâm này khó có được.
Thái hậu suy nghĩ một lát mới nói: “Chờ ai gia cùng Phụ hoàng con thương nghị lại rồi nói tiếp.”
“Dạ.” Tiêu Tịch Ninh nhẹ giọng đáp lời, trong mắt lại lộ vẻ âm độc và không cam lòng, chẳng lẽ ngay cả Hoàng tổ mẫu cũng bị nàng ta mê hoặc sao.
“Được rồi, đừng khóc nữa.” Thái hậu xoa mặt Tiêu Tịch Ninh, quan tâm nói: “Hoàng tổ mẫu đoán đêm qua con nhất định ngủ không ngon giấc, mau trở về nghỉ ngơi đi.”
Tiêu Tịch Ninh lắc đầu, thân mật tựa vào lòng Thái hậu, “Con không mệt, Hoàng tổ mẫu không phải chuẩn bị đến Phật đường sao, con đi cùng người.”
Thái hậu cười gật đầu: “Cũng được.”
Sứ thần sẽ không ở lại lâu, Tiêu Tịch Ninh hai ngày liền liên tục cùng Thái hậu ở Phật đường chuyên tâm niệm kinh.
Hôm nay cũng như thường lệ, nàng ta đang quỳ bái bên cạnh Thái hậu, bỗng nhiên buông tay, quyển kinh trong tay liền rơi xuống mặt đất.
“A!” Thần sắc Tiêu Tịch Ninh kích động nhặt đồ lên.
Thái hậu nghe tiếng mở mắt, thấy thần sắc nàng khác thường, nhíu mày hỏi: “Làm sao, Hoàng tổ mẫu thấy con hôm nay vẫn luôn không yên lòng.”
Tiêu Tịch Ninh nắm chặt cuốn kinh trong tay, ấp a ấp úng nói: “Tịch Ninh không biết có nên nói hay không.”
Thái hậu đáp: “Cái gì có nên nói hay không, nói!”
“Tịch Ninh hai ngày nay vẫn luôn cùng tổ mẫu tụng kinh niệm Phật, ước chừng là vì thành tâm nên tối hôm qua đã nằm mơ, mơ thấy Phật tổ hiển linh, nói...” Tiêu Tịch Ninh cắn môi, sắc mặt thấp thỏm, “Nói... gần đây trong cung nhiều chuyện, ngoài cung còn chiến loạn, đều là vì có người thiên miệng tương khắc với Đại Dận tác oai tác quái.”
“Thiên mệnh tương khắc?” Mày Thái hậu nhíu chặt lại như có điều suy nghĩ nhìn Tiêu Tịch Ninh, thần sắc cũng không rõ là tin hay không tin, “Phật tổ có nói người này là ai không?”
Tiêu Tịch Ninh lắc đầu: “Con mơ đến đây liền giật mình tỉnh giấc.”
Nàng ta nói tiếp: “Chỉ là con nghĩ, đã hơn một năm gần hai năm, nhưng lại nhiều chuyện phát sinh hơn mười mấy năm cộng lại rất nhiều.”
“Từ khi Hoàng huynh gặp chuyện, sau đó lại đến Tứ hoàng huynh, rồi Cao Phụng Nghị tạo phản, tuy rằng hiện Tam hoàng huynh lãnh binh liên tiếp thắng lợi, nhưng thực sự vẫn chưa thái bình hoàn toàn.” Tiêu Tịch Ninh sợ hãi nhăn mày, ánh mắt thì vẫn chú ý đến thần sắc của Thái hậu.
Thái hậu vốn cũng tâm sự nặng nề hít một hơi: “Năm gần đây đúng là tai hoạ liên tiếp phát sinh.”
Tiêu Tịch Ninh nghe vậy không nhịn được hơi giương khoé miệng, nói tiếp: “Ngay cả Phụ hoàng cũng trầm mê luyện đan, vài ngày trước còn cùng Ngũ hoàng muội gặp Phụ hoàng, Ngũ hoàng muội không những không khuyên còn chỉ trích con gây trở ngại cho Phụ hoàng.”
“Thật sao?” Thanh âm Thái hậu trở nên nghiêm khắc, bà vẫn luôn không tán thành chuyện Hoàng đế luyện đan.
Tiêu Tịch Ninh gậ đầu, lại giống như nghĩ đến điều gì, thoáng nhăn mày lẩm bẩm: “Ngũ hoàng muội... Tổ mẫu có phát hiện, hết thảy đều bắt đầu từ khi Ngũ hoàng muội xuất hiện trước mắt mọi người, mọi chuyện bắt đầu trở nên không đúng.”
Thanh âm Tiêu Tịch Ninh trở nên vội vàng, “Hoàng huynh dẫn nàng đi săn thú, kết quả liền gặp chuyện, cũng là Hoàng huynh đối xử với muội ấy tốt nhất, kết quả thì chết thảm, còn có những chuyện sau này!”
“Chẵng lẽ thật sự là nàng khắc?” Tiêu Tịch Ninh đột nhiên ngảng đầu, trong mắt là từng đốm lửa, gắt gao nhìn Thái hậu, “... Hoàng tổ mẫu.”
Chương này hơi ngắn vì tui đã cắt một ít sang chương trước:)) để cả nhà đọc cảnh của anh Hành chị Nguyệt cho nó trọn vẹn á
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro