"Chúc ngủ ngon, A Miên."
Đường Tiểu Xuyên
2024-07-22 07:55:29
Mục Tĩnh Nam và mọi người chưa về, Phương Miên nấu cơm chuẩn bị bữa tối. Trong tủ có nhiều thức ăn, Phương Miên định nấu sáu món cho năm người. Cậu rửa lá bắp cải rồi sơ chế, cắt thịt thành từng miếng xếp lên đĩa sứ. Đang thái thịt thì bỗng nhiên cậu nghe có tiếng hát nho nhỏ bên ngoài cửa sổ mái nhà bếp. Phương Miên xách ghế đẩu, leo lên nhón chân nhìn ra ngoài qua cửa sổ mái nhà. Cậu thấy cửa sổ nhỏ trên mái ngôi nhà bên kia con hẻm. Sau cửa sổ hiện lên khuôn mặt cô gái nhợt nhạt gầy gò, môi mấp máy, tiếng ca ngân vang thổi theo cơn gió mạnh.
Người phụ nữ nắm lấy lan can cửa sổ, giống như tù nhân ngước nhìn bầu trời xanh. Những ngôi nhà ở đây san sát nhau, Phương Miên sợ cô chỉ có thể thấy được mái hiên nhà cậu. Phương Miên thò đầu ra, cô nhìn Phương Miên, hỏi: "Cậu là ai? Tớ chưa bao giờ gặp cậu ở nơi này?"
Phương Miên sợ bị lộ, thận trọng trả lời: "Tớ là omega của gia đình này, ít đi ra ngoài lắm."
"Cậu cũng là omega." Mắt cô sáng lên, khẽ hỏi: "Alpha của cậu đối xử với cậu tốt không?"
Phương Miên lắc lắc đầu.
Cô hỏi tiếp: "Cậu muốn bỏ trốn không?"
Phương Miên hơi kinh ngạc.
Cô nhẹ nhàng nói: "Tớ đã từng hỏi rất nhiều omega, alpha của họ đều đối xử tệ với họ, tuy vậy họ lại không dám bỏ trốn."
Thị trấn Hắc Phong bị quân đảo chính chiếm đóng trở thành khu vực canh phòng nghiêm ngặt, nếu không có bối cảnh như Mục Tĩnh Nam thì đối với một omega thường dân bình thường làm sao có thể chạy trốn? Hơn nữa, omega ở đây không được học văn hoá, thiếu kĩ năng kinh nghiệm để mưu sinh vậy có thể trốn được ở đâu?
Hình như cô thấy biểu cảm lo lắng của cậu, nói: "Cậu đừng lo, tớ đã biết có nơi để đi."
"Cậu trốn đến nhà người thân?" Phương Miên hỏi.
Cô lắc đầu: "Người thân chính là những người đã bán tớ đến nơi này, nếu tớ quay về thì liệu tớ có bị bán lần nữa không? Chúng ta đi tới Thiên Đàng, omega, chúng ta sẽ đi Thiên Đàng."
"Thiên đàng?" Phương Miên lo lắng: "Cậu muốn tự tử?"
"Không phải thiên đàng đó, đồ đần." Cô gái nói, "Nơi đó là nơi vĩ đại được một omega xây dựng, chỉ có omega và beta mới có thể tới. Ở nơi ấy, cậu không bị ép kết hôn, không bị bán đi, cũng không trở thành kẻ bán dâm.
Nhà đối diện vang tiếng gõ cửa.
Vẻ mặt cô gái đột nhiên sợ hãi, vội vàng nói: "Nếu cậu muốn trốn, hãy nói với tớ nhé, chúng ta cùng nhau đi! Nhớ... tên tớ là A Nguyệt, tớ tên A Nguyệt!"
Cô chưa nói xong đã bị kéo mạnh, Phương Miên nhìn thấy khuôn mặt dữ tợn của tên đàn ông qua cửa sổ, gã hung hăng nói: "Dám quyến rũ omega của tao lần nữa, tao cắt cổ mày!"
Cửa sổ đóng sầm, Phương Miên nghe tiếng nồi niêu xoong chảo loảng xoảng rơi ở nhà đối diện, tiếng khóc lóc van xin của cô gái. Phương Miên hét lên: "Tôi cũng là omega, tôi quyến rũ cô ấy làm gì!"
Tuy nhiên, tiếng đập chén đĩa vẫn không ngừng lại, Phương Miên lo sợ nhưng không thể làm gì, chỉ có thể đứng lo lắng. Lưu Truy nghe được tiếng ồn nên vào bếp, không biết giải quyết làm sao, nói: "Phía đối diện xảy ra bạo lực gia đình đúng không? Tôi biết cậu rất muốn chạy qua giúp đỡ nhưng hiện tại chúng ta đang ở địa bàn của địch nên tốt nhất đừng gây sự chú ý."
Phương Miên cau mày, vẫn đứng trên ghế đẩu nhỏ, hi vọng có thể thấy cô vẫn ổn.
"Thứ cho tôi nói thẳng, tốt nhất ngài nên chấm dứt nói chuyện với cô ấy." Lưu Truy suy nghĩ một lúc, nói: "Việc thượng tá đưa ngài đến đây đã là một sự ngoại lệ, tốt hơn hết ngài đừng khiến thượng tá gặp rắc rối. Thượng tá cưng chiều ngài, nhưng có một số điều ngài phải tự ý thức hơn, hiểu rõ hơn. Đúng không?"
Phương Miên nực cười nói: "Ý cậu muốn nói, tôi chính là hồng nhan hoạ thuỷ hại thượng tá của các cậu?"
Lưu Truy cũng cười: "Ban đầu tôi cảm thấy là vậy. Nhưng cậu, một omega, có thể chạy theo chúng tôi cả quãng đường dài như vậy mà không hề than vãn mệt mỏi, khổ cực, điều này khiến tôi khá bất ngờ. Hơn nữa, những quyết định của thượng tá chưa bao giờ sai." Hắn nhún nhún vai, "Có lẽ thượng tá có lý do riêng nên mới dẫn theo omega như vậy."
Tên này quá đáng ghét, nói ra những lời đầy khinh thường omega. Lúc Mục Tĩnh Nam ở đây, hắn cung kính với Phương Miên. Mục Tĩnh Nam ra ngoài thì lật bộ mặt thật. Phương Miên quá lười để ý hắn, cậu quay qua chuẩn bị bát đũa đặt lên bàn. Mục Tĩnh Nam và mọi người về, áo khoác phủ tuyết, cả người bụi bặm. Mục Tĩnh Nam phủi sạch tuyết trên người, thay giày, vào giúp Phương Miên một tay. Ai nấy đều đơ người nhìn Mục Tĩnh Nam đứng trong bếp chuẩn bị thức ăn, sau cùng mọi người cùng vào giúp.
Phương Miên đuổi họ ra ngoài, nói: "Phòng bếp rộng có nhiêu đây, chen không nổi mấy người đâu."
Mọi người lúng túng: "Thượng tá, ngài lên phòng nghỉ ngơi đi, để chúng tôi làm cho."
Mục Tĩnh Nam đánh trứng, hỏi: "Cậu biết nấu ăn?"
Mọi người ngơ ngác nhìn nhau, cố lắm thì họ chỉ biết nấu vài món cơ bản của cơ bản, chỉ cần ăn lấp bụng không chết đói trên đường hành quân là được.
"Ra ngoài." Mục Tĩnh Nam ra lệnh.
Mọi người ảo não rời phòng bếp. Bữa tối nấu xong, Phương Miên lấy bia trong tủ lạnh ra, đưa Mục Tĩnh Nam một chai. Mục Tĩnh Nam đưa cho Diệp Cảm: "Tôi không uống rượu bia."
Thế mà lại có alpha không uống rượu bia. Trong ấn tượng của Phương Miên, việc alpha khu ổ chuột làm hằng ngày chính là uống rượu và đánh vợ. Hoá ra Mục Tĩnh Nam là con rắn kiêng rượu, Phương Miên có hảo cảm với anh hơn chút chút. Phương Miên bưng bia cùng món ăn lên bàn, cậu tự chia phần định lên trên lầu ăn. Mục Tĩnh Nam cau mày nhìn cậu, cậu nói: "Nhân lúc ăn tối thì anh bàn chuyện hay làm gì đó đi? Em ngồi đây không tiện, với lại em còn chưa học xong lớp thiết kế kỹ thuật nên lên lầu. Từ giờ trở đi, khi nào các anh bàn công chuyện thì né em ra, dù sao em cũng không thích nghe."
Cậu nói xong thì lên lầu, Mục Tĩnh Nam nhìn bóng lưng của cậu rồi lạnh lùng đưa mắt nhìn Lưu Truy.
Lưu Truy vội chối bản thân không liên quan: "Tôi không biết, tôi chẳng nói cái gì cả. Omega luôn sáng nắng chiều mưa, đỏng đa đỏng đảnh mà. Thượng tá, ngài không thể trách tôi chuyện này được."
"Phương Miên chưa bao giờ đỏng đảnh." Giọng Mục Tĩnh Nam lạnh lùng, "Lưu Truy, cẩn thận lời nói của cậu."
Lưu Truy khó chịu "ồ" một câu.
Diệp Cảm dùng đũa gắp cá hấp, đưa vào miệng, thịt cá giống như thạch, mềm tan trên đầu lưỡi. Đây là lần đầu tiên hắn được ăn món cá mềm tươi ngon như vậy, không kìm được cảm thán: "Tôi có nên nói không, tay nghề nấu ăn của anh Miên quá tuyệt. Anh Miên chuẩn bị giúp bữa trưa cho chúng ta nữa được không? Cả ngày căng mắt quan sát bệnh viện quân đảo chính, mệt muốn chết mà chỉ được gặm bánh mì. Giá như có món ăn anh Miên nấu thì kêu tôi nhìn cả ngày cũng được."
Mục Tĩnh Nam lạnh lùng: "Miễn bàn."
Diệp Cảm ủ ê tiu nghỉu.
Phương Miên ăn xong, học xong lớp thiết kế máy móc tại nhà. Cậu ngồi vẽ một lúc, vẽ được khung xương ngoài của máy móc mà lần trước Mục Tuyết Kỳ nhờ cậu. Chờ một lúc lâu, Mục Tĩnh Nam vẫn chưa về phòng. Cậu định xuống xem mọi người đã bàn chuyện xong chưa, đứng dậy vô tình nhìn ra ngoài cửa sổ, thấy Mục Tĩnh Nam ngồi xổm bên ao giặt quần áo. Cậu quay lại nhìn trong phòng, lúc này mới phát hiện trong phòng không có quần áo bẩn. Lại nhìn kĩ hơn, cái quần lót bẩn cậu thay trước đó cũng biến mất. Quần lót đó ướt đẫm dịch thể, Phương Miên tính ban đêm cậu tự mình giặt nó. Tim cậu hẫng một nhịp, nhoài người ra cửa sổ nhìn xuống, bên trong chậu gỗ lớn Mục Tĩnh Nam đang dùng, có ngâm quần lót bẩn của cậu.
Phương Miên: "..."
Aaa-
Mục Tĩnh Nam làm quái gì thế này! Tại sao anh giặt quần lót giúp cậu, mà còn lại là cái quần lót bẩn ướt dịch tiết nữa chứ!
Phương Miên xuýt chút biến thành pháo sắp phát nổ. Phương Miên nhoài người trên cửa sổ, rón ra rón rén nhìn Mục Tĩnh Nam ngồi giữa trời tuyết. Anh xắn tay áo, cổ tay ngập nước, mắt cụp xuống, những hạt tuyết li ti rơi trên hàng mi dài cong cong, cả người anh như làm từ sứ trắng. Con trai cả nhà họ Mục, lãnh đạo quân đội Nam Đô, e là chưa từng nhúng tay vào việc này nhỉ? Sao anh có thể ung dung, thản nhiên giặt quần lót giúp Phương Miên, thậm chí điệu bộ nghiêm túc như vậy. Trông anh không giống đang làm công việc tay chân mà là đang xử lí công việc nào đó cực kì quan trọng.
Mục Tĩnh Nam giặt xong, đứng dậy phơi quần áo. Phương Miên vội vàng thụp người xuống, sợ bị anh phát hiện. Có lẽ anh sắp lên đây đi ngủ, trong lòng Phương Miên hơi rối bời, cảm giác lạ lẫm khó nói thành lời. Hẳn là do ảnh hưởng bởi ký hiệu tạm thời, cậu đưa tay chạm lên tuyến thể sau gáy, quả nhiên, nong nóng, phát nhiệt. Ký hiệu tạm thời chết tiệt, dám làm ảnh hưởng đến tâm tình cậu. Phương Miên nắm chặt cái thìa, đột nhiên nhận ra cán thìa sắt này đã bị bẻ cong, càng thấy càng bực bội, thực sự rất muốn vứt nó đi. Bỗng có tiếng gõ cửa, Mục Tĩnh Nam bước vào, hai người bốn mắt nhìn nhau.
"Em ổn không?" Mục Tĩnh Nam hỏi.
"Em... em rất ổn." Phương Miên né mắt, ương ngạch nói: "Anh... anh giặt quần áo giúp em làm gì?"
"Lúc trước ở cảng Lục Châu tôi luôn giặt giúp em." Mục Tĩnh Nam trả lời.
Giọng điệu anh thản nhiên, như thể đây là chuyện hết sức bình thường.
Phương Miên yên lặng một lát rồi nói: "Sau này không cần làm đâu."
Mục Tĩnh Nam nhìn cậu, sau đó quay người đi trải nệm, "Từ mai đổi Diệp Cảm ở nhà với em."
"Không cần." Giọng Phương Miên như nghẹn lại.
"Em không hài lòng." Mục Tĩnh Nam rủ mi, nhẹ nhàng nói.
"Không phải vậy, chỉ là em..." Tâm trạng Phương Miên càng lúc càng rối bời, trở nên lộn xộn. Cậu giơ cái thìa lên, "Chỉ là em ghét cái thìa này, anh xem, nó bị cong rồi."
Mục Tĩnh Nam tiến tới, bẻ cái thìa, trong phút chốc cán thìa được nắn lại thẳng tắp.
Tâm trạng Phương Miên tốt hơn nhiều, lấy lại cái thìa, nói: "Đây là cái thìa tốt của em." Cậu hỏi tiếp: "Anh có tin tức gì về A Li chưa?"
Mục Tĩnh Nam nói: "Diệp Cảm đang điều tra về Mạc Hạo Khắc, trong nhà gã có hai omega, một nam một nữ chưa từng lộ diện nên tạm thời hông thể xác định được, Diệp Cảm chờ cơ hội sẽ thử tiếp cận."
"Hai omega!?" Phương Miên kinh ngạc.
"Ừm." Mục Tĩnh Nam lấy chăn bông trong tủ, "Nhiều sĩ quan quân đảo chính lạm dụng chức quyền để sở hữu omega."
Phương Miên nhớ tới omega cậu gặp ban sáng, hứng chịu bạo lực gia đình, đặt niềm hi vọng vào vương quốc Thiên Đàng mơ hồ. Nhưng chẳng phải chính Phương Miên cũng rơi vào tình huống vậy sao? Mục Tĩnh Nam để được an ủi trong kỳ mẫn cảm, để được thoả mãn dục vọng của bản thân nên không cho cậu rời đi. Những cảm xúc khó tả trong lòng chợt tan biến không còn dấu vết, cậu bực bội nói: "Alpha các anh chẳng có ai tốt đẹp cả."
Mục Tĩnh Nam xoa đầu cậu: "Tôi chỉ có mình em thôi."
Cha nội này tự tin thật, không cảm thấy tự xấu hổ chút nào. Suy cho cùng, trong mắt đám alpha này, omega chỉ là những phụ kiện đính kèm phụ thuộc vào họ. Có điều alpha của Đế quốc bên ngoài ra vẻ tôn trọng omega, còn bản chất bên trong chẳng khác nhau là mấy. Ngay cả khi Mục Tĩnh Nam giúp Phương Miên làm việc nhà, bảo vệ Phương Miên trước mặt người khác nhưng một khi có vấn đề gì đó trái ý muốn của anh, ví dụ để Phương Miên rời đi thì anh tuyệt đối không đồng ý.
"A Miên, em cần học cách chấp nhận." Mục Tĩnh Nam nhẹ nhàng nói.
"Chấp nhận điều gì? Chấp nhận trở thành con chim hoàng yến bị nuôi nhốt?" Phương Miên hỏi.
"Thế giới bên ngoài rất nguy hiểm, trước đây em có thể tự mình nuôi sống bản thân nhưng hiện tại em không thể." Mục Tĩnh Nam bình tĩnh nhìn cậu, "Chiến tranh ngày càng mở rộng, em sẽ gặp vô số tên côn đồ mang ý đồ xấu, vô số Tiêu Trạch lòng có ác ý. Có thể em sẽ bị bắt cóc, bị bán, bị làm nhục. Em cần học cách đánh đổi, học cách lựa chọn."
"Lựa chọn?" Phương Miên nực cười, cậu có sự lựa chọn nào sao?
"Lựa chọn bị Tiêu Trạch chiếm hữu, hoặc bị Mạc Hạo Khắc bắt giữ." Giọng Mục Tĩnh Nam vẫn đều đều như vậy nhưng câu nào cũng nặng nề, "Hoặc là bị tôi chiếm hữu."
Phương Miên cảm thấy toàn thân lạnh toát, trong lòng nổi lên suy đoán, cậu đã hết cách thoát khỏi sự kiểm soát của Mục Tĩnh Nam.
"Được." Phương Miên nhìn thẳng đôi mắt vàng kim của anh, "Nếu được lựa chọn, em thà ở chung với Tiêu Trạch còn hơn. Nên tốt nhất anh đừng để em gặp Tiêu Trạch, bằng không chắc chắn em sẽ bỏ trốn cùng anh ta."
Đôi mắt Mục Tĩnh Nam như tối sầm lại. Phương Miên nhìn thấy cơn sóng trong đôi mắt vàng kim, bao phủ tuyết giá. Sự yên lặng trầm tĩnh là bề ngoài, sự dịu dàng là lớp nguỵ trang, còn bản chất của con trăn này chính là độc tài và độc đoán. Giống như tên alpha hôm nay lầm tưởng omega của gã hẹn gặp riêng người khác, Mục Tĩnh Nam cũng vậy, cũng coi Phương Miên là tài sản riêng của anh, không được phép làm trái ý, đứng núi này trông núi nọ.
Phương Miên đang thách thức điểm mấu chốt của anh với tư cách là một alpha.
Nhưng cuối cùng, Mục Tĩnh Nam không tức giận, không nói thêm gì nhiều, chỉ chạm lên bờ má Phương Miên, nói: "Thời gian còn dài, chúng ta cứ chậm rãi đi. Chúc ngủ ngon, A Miên."
Người phụ nữ nắm lấy lan can cửa sổ, giống như tù nhân ngước nhìn bầu trời xanh. Những ngôi nhà ở đây san sát nhau, Phương Miên sợ cô chỉ có thể thấy được mái hiên nhà cậu. Phương Miên thò đầu ra, cô nhìn Phương Miên, hỏi: "Cậu là ai? Tớ chưa bao giờ gặp cậu ở nơi này?"
Phương Miên sợ bị lộ, thận trọng trả lời: "Tớ là omega của gia đình này, ít đi ra ngoài lắm."
"Cậu cũng là omega." Mắt cô sáng lên, khẽ hỏi: "Alpha của cậu đối xử với cậu tốt không?"
Phương Miên lắc lắc đầu.
Cô hỏi tiếp: "Cậu muốn bỏ trốn không?"
Phương Miên hơi kinh ngạc.
Cô nhẹ nhàng nói: "Tớ đã từng hỏi rất nhiều omega, alpha của họ đều đối xử tệ với họ, tuy vậy họ lại không dám bỏ trốn."
Thị trấn Hắc Phong bị quân đảo chính chiếm đóng trở thành khu vực canh phòng nghiêm ngặt, nếu không có bối cảnh như Mục Tĩnh Nam thì đối với một omega thường dân bình thường làm sao có thể chạy trốn? Hơn nữa, omega ở đây không được học văn hoá, thiếu kĩ năng kinh nghiệm để mưu sinh vậy có thể trốn được ở đâu?
Hình như cô thấy biểu cảm lo lắng của cậu, nói: "Cậu đừng lo, tớ đã biết có nơi để đi."
"Cậu trốn đến nhà người thân?" Phương Miên hỏi.
Cô lắc đầu: "Người thân chính là những người đã bán tớ đến nơi này, nếu tớ quay về thì liệu tớ có bị bán lần nữa không? Chúng ta đi tới Thiên Đàng, omega, chúng ta sẽ đi Thiên Đàng."
"Thiên đàng?" Phương Miên lo lắng: "Cậu muốn tự tử?"
"Không phải thiên đàng đó, đồ đần." Cô gái nói, "Nơi đó là nơi vĩ đại được một omega xây dựng, chỉ có omega và beta mới có thể tới. Ở nơi ấy, cậu không bị ép kết hôn, không bị bán đi, cũng không trở thành kẻ bán dâm.
Nhà đối diện vang tiếng gõ cửa.
Vẻ mặt cô gái đột nhiên sợ hãi, vội vàng nói: "Nếu cậu muốn trốn, hãy nói với tớ nhé, chúng ta cùng nhau đi! Nhớ... tên tớ là A Nguyệt, tớ tên A Nguyệt!"
Cô chưa nói xong đã bị kéo mạnh, Phương Miên nhìn thấy khuôn mặt dữ tợn của tên đàn ông qua cửa sổ, gã hung hăng nói: "Dám quyến rũ omega của tao lần nữa, tao cắt cổ mày!"
Cửa sổ đóng sầm, Phương Miên nghe tiếng nồi niêu xoong chảo loảng xoảng rơi ở nhà đối diện, tiếng khóc lóc van xin của cô gái. Phương Miên hét lên: "Tôi cũng là omega, tôi quyến rũ cô ấy làm gì!"
Tuy nhiên, tiếng đập chén đĩa vẫn không ngừng lại, Phương Miên lo sợ nhưng không thể làm gì, chỉ có thể đứng lo lắng. Lưu Truy nghe được tiếng ồn nên vào bếp, không biết giải quyết làm sao, nói: "Phía đối diện xảy ra bạo lực gia đình đúng không? Tôi biết cậu rất muốn chạy qua giúp đỡ nhưng hiện tại chúng ta đang ở địa bàn của địch nên tốt nhất đừng gây sự chú ý."
Phương Miên cau mày, vẫn đứng trên ghế đẩu nhỏ, hi vọng có thể thấy cô vẫn ổn.
"Thứ cho tôi nói thẳng, tốt nhất ngài nên chấm dứt nói chuyện với cô ấy." Lưu Truy suy nghĩ một lúc, nói: "Việc thượng tá đưa ngài đến đây đã là một sự ngoại lệ, tốt hơn hết ngài đừng khiến thượng tá gặp rắc rối. Thượng tá cưng chiều ngài, nhưng có một số điều ngài phải tự ý thức hơn, hiểu rõ hơn. Đúng không?"
Phương Miên nực cười nói: "Ý cậu muốn nói, tôi chính là hồng nhan hoạ thuỷ hại thượng tá của các cậu?"
Lưu Truy cũng cười: "Ban đầu tôi cảm thấy là vậy. Nhưng cậu, một omega, có thể chạy theo chúng tôi cả quãng đường dài như vậy mà không hề than vãn mệt mỏi, khổ cực, điều này khiến tôi khá bất ngờ. Hơn nữa, những quyết định của thượng tá chưa bao giờ sai." Hắn nhún nhún vai, "Có lẽ thượng tá có lý do riêng nên mới dẫn theo omega như vậy."
Tên này quá đáng ghét, nói ra những lời đầy khinh thường omega. Lúc Mục Tĩnh Nam ở đây, hắn cung kính với Phương Miên. Mục Tĩnh Nam ra ngoài thì lật bộ mặt thật. Phương Miên quá lười để ý hắn, cậu quay qua chuẩn bị bát đũa đặt lên bàn. Mục Tĩnh Nam và mọi người về, áo khoác phủ tuyết, cả người bụi bặm. Mục Tĩnh Nam phủi sạch tuyết trên người, thay giày, vào giúp Phương Miên một tay. Ai nấy đều đơ người nhìn Mục Tĩnh Nam đứng trong bếp chuẩn bị thức ăn, sau cùng mọi người cùng vào giúp.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Phương Miên đuổi họ ra ngoài, nói: "Phòng bếp rộng có nhiêu đây, chen không nổi mấy người đâu."
Mọi người lúng túng: "Thượng tá, ngài lên phòng nghỉ ngơi đi, để chúng tôi làm cho."
Mục Tĩnh Nam đánh trứng, hỏi: "Cậu biết nấu ăn?"
Mọi người ngơ ngác nhìn nhau, cố lắm thì họ chỉ biết nấu vài món cơ bản của cơ bản, chỉ cần ăn lấp bụng không chết đói trên đường hành quân là được.
"Ra ngoài." Mục Tĩnh Nam ra lệnh.
Mọi người ảo não rời phòng bếp. Bữa tối nấu xong, Phương Miên lấy bia trong tủ lạnh ra, đưa Mục Tĩnh Nam một chai. Mục Tĩnh Nam đưa cho Diệp Cảm: "Tôi không uống rượu bia."
Thế mà lại có alpha không uống rượu bia. Trong ấn tượng của Phương Miên, việc alpha khu ổ chuột làm hằng ngày chính là uống rượu và đánh vợ. Hoá ra Mục Tĩnh Nam là con rắn kiêng rượu, Phương Miên có hảo cảm với anh hơn chút chút. Phương Miên bưng bia cùng món ăn lên bàn, cậu tự chia phần định lên trên lầu ăn. Mục Tĩnh Nam cau mày nhìn cậu, cậu nói: "Nhân lúc ăn tối thì anh bàn chuyện hay làm gì đó đi? Em ngồi đây không tiện, với lại em còn chưa học xong lớp thiết kế kỹ thuật nên lên lầu. Từ giờ trở đi, khi nào các anh bàn công chuyện thì né em ra, dù sao em cũng không thích nghe."
Cậu nói xong thì lên lầu, Mục Tĩnh Nam nhìn bóng lưng của cậu rồi lạnh lùng đưa mắt nhìn Lưu Truy.
Lưu Truy vội chối bản thân không liên quan: "Tôi không biết, tôi chẳng nói cái gì cả. Omega luôn sáng nắng chiều mưa, đỏng đa đỏng đảnh mà. Thượng tá, ngài không thể trách tôi chuyện này được."
"Phương Miên chưa bao giờ đỏng đảnh." Giọng Mục Tĩnh Nam lạnh lùng, "Lưu Truy, cẩn thận lời nói của cậu."
Lưu Truy khó chịu "ồ" một câu.
Diệp Cảm dùng đũa gắp cá hấp, đưa vào miệng, thịt cá giống như thạch, mềm tan trên đầu lưỡi. Đây là lần đầu tiên hắn được ăn món cá mềm tươi ngon như vậy, không kìm được cảm thán: "Tôi có nên nói không, tay nghề nấu ăn của anh Miên quá tuyệt. Anh Miên chuẩn bị giúp bữa trưa cho chúng ta nữa được không? Cả ngày căng mắt quan sát bệnh viện quân đảo chính, mệt muốn chết mà chỉ được gặm bánh mì. Giá như có món ăn anh Miên nấu thì kêu tôi nhìn cả ngày cũng được."
Mục Tĩnh Nam lạnh lùng: "Miễn bàn."
Diệp Cảm ủ ê tiu nghỉu.
Phương Miên ăn xong, học xong lớp thiết kế máy móc tại nhà. Cậu ngồi vẽ một lúc, vẽ được khung xương ngoài của máy móc mà lần trước Mục Tuyết Kỳ nhờ cậu. Chờ một lúc lâu, Mục Tĩnh Nam vẫn chưa về phòng. Cậu định xuống xem mọi người đã bàn chuyện xong chưa, đứng dậy vô tình nhìn ra ngoài cửa sổ, thấy Mục Tĩnh Nam ngồi xổm bên ao giặt quần áo. Cậu quay lại nhìn trong phòng, lúc này mới phát hiện trong phòng không có quần áo bẩn. Lại nhìn kĩ hơn, cái quần lót bẩn cậu thay trước đó cũng biến mất. Quần lót đó ướt đẫm dịch thể, Phương Miên tính ban đêm cậu tự mình giặt nó. Tim cậu hẫng một nhịp, nhoài người ra cửa sổ nhìn xuống, bên trong chậu gỗ lớn Mục Tĩnh Nam đang dùng, có ngâm quần lót bẩn của cậu.
Phương Miên: "..."
Aaa-
Mục Tĩnh Nam làm quái gì thế này! Tại sao anh giặt quần lót giúp cậu, mà còn lại là cái quần lót bẩn ướt dịch tiết nữa chứ!
Phương Miên xuýt chút biến thành pháo sắp phát nổ. Phương Miên nhoài người trên cửa sổ, rón ra rón rén nhìn Mục Tĩnh Nam ngồi giữa trời tuyết. Anh xắn tay áo, cổ tay ngập nước, mắt cụp xuống, những hạt tuyết li ti rơi trên hàng mi dài cong cong, cả người anh như làm từ sứ trắng. Con trai cả nhà họ Mục, lãnh đạo quân đội Nam Đô, e là chưa từng nhúng tay vào việc này nhỉ? Sao anh có thể ung dung, thản nhiên giặt quần lót giúp Phương Miên, thậm chí điệu bộ nghiêm túc như vậy. Trông anh không giống đang làm công việc tay chân mà là đang xử lí công việc nào đó cực kì quan trọng.
Mục Tĩnh Nam giặt xong, đứng dậy phơi quần áo. Phương Miên vội vàng thụp người xuống, sợ bị anh phát hiện. Có lẽ anh sắp lên đây đi ngủ, trong lòng Phương Miên hơi rối bời, cảm giác lạ lẫm khó nói thành lời. Hẳn là do ảnh hưởng bởi ký hiệu tạm thời, cậu đưa tay chạm lên tuyến thể sau gáy, quả nhiên, nong nóng, phát nhiệt. Ký hiệu tạm thời chết tiệt, dám làm ảnh hưởng đến tâm tình cậu. Phương Miên nắm chặt cái thìa, đột nhiên nhận ra cán thìa sắt này đã bị bẻ cong, càng thấy càng bực bội, thực sự rất muốn vứt nó đi. Bỗng có tiếng gõ cửa, Mục Tĩnh Nam bước vào, hai người bốn mắt nhìn nhau.
"Em ổn không?" Mục Tĩnh Nam hỏi.
"Em... em rất ổn." Phương Miên né mắt, ương ngạch nói: "Anh... anh giặt quần áo giúp em làm gì?"
"Lúc trước ở cảng Lục Châu tôi luôn giặt giúp em." Mục Tĩnh Nam trả lời.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Giọng điệu anh thản nhiên, như thể đây là chuyện hết sức bình thường.
Phương Miên yên lặng một lát rồi nói: "Sau này không cần làm đâu."
Mục Tĩnh Nam nhìn cậu, sau đó quay người đi trải nệm, "Từ mai đổi Diệp Cảm ở nhà với em."
"Không cần." Giọng Phương Miên như nghẹn lại.
"Em không hài lòng." Mục Tĩnh Nam rủ mi, nhẹ nhàng nói.
"Không phải vậy, chỉ là em..." Tâm trạng Phương Miên càng lúc càng rối bời, trở nên lộn xộn. Cậu giơ cái thìa lên, "Chỉ là em ghét cái thìa này, anh xem, nó bị cong rồi."
Mục Tĩnh Nam tiến tới, bẻ cái thìa, trong phút chốc cán thìa được nắn lại thẳng tắp.
Tâm trạng Phương Miên tốt hơn nhiều, lấy lại cái thìa, nói: "Đây là cái thìa tốt của em." Cậu hỏi tiếp: "Anh có tin tức gì về A Li chưa?"
Mục Tĩnh Nam nói: "Diệp Cảm đang điều tra về Mạc Hạo Khắc, trong nhà gã có hai omega, một nam một nữ chưa từng lộ diện nên tạm thời hông thể xác định được, Diệp Cảm chờ cơ hội sẽ thử tiếp cận."
"Hai omega!?" Phương Miên kinh ngạc.
"Ừm." Mục Tĩnh Nam lấy chăn bông trong tủ, "Nhiều sĩ quan quân đảo chính lạm dụng chức quyền để sở hữu omega."
Phương Miên nhớ tới omega cậu gặp ban sáng, hứng chịu bạo lực gia đình, đặt niềm hi vọng vào vương quốc Thiên Đàng mơ hồ. Nhưng chẳng phải chính Phương Miên cũng rơi vào tình huống vậy sao? Mục Tĩnh Nam để được an ủi trong kỳ mẫn cảm, để được thoả mãn dục vọng của bản thân nên không cho cậu rời đi. Những cảm xúc khó tả trong lòng chợt tan biến không còn dấu vết, cậu bực bội nói: "Alpha các anh chẳng có ai tốt đẹp cả."
Mục Tĩnh Nam xoa đầu cậu: "Tôi chỉ có mình em thôi."
Cha nội này tự tin thật, không cảm thấy tự xấu hổ chút nào. Suy cho cùng, trong mắt đám alpha này, omega chỉ là những phụ kiện đính kèm phụ thuộc vào họ. Có điều alpha của Đế quốc bên ngoài ra vẻ tôn trọng omega, còn bản chất bên trong chẳng khác nhau là mấy. Ngay cả khi Mục Tĩnh Nam giúp Phương Miên làm việc nhà, bảo vệ Phương Miên trước mặt người khác nhưng một khi có vấn đề gì đó trái ý muốn của anh, ví dụ để Phương Miên rời đi thì anh tuyệt đối không đồng ý.
"A Miên, em cần học cách chấp nhận." Mục Tĩnh Nam nhẹ nhàng nói.
"Chấp nhận điều gì? Chấp nhận trở thành con chim hoàng yến bị nuôi nhốt?" Phương Miên hỏi.
"Thế giới bên ngoài rất nguy hiểm, trước đây em có thể tự mình nuôi sống bản thân nhưng hiện tại em không thể." Mục Tĩnh Nam bình tĩnh nhìn cậu, "Chiến tranh ngày càng mở rộng, em sẽ gặp vô số tên côn đồ mang ý đồ xấu, vô số Tiêu Trạch lòng có ác ý. Có thể em sẽ bị bắt cóc, bị bán, bị làm nhục. Em cần học cách đánh đổi, học cách lựa chọn."
"Lựa chọn?" Phương Miên nực cười, cậu có sự lựa chọn nào sao?
"Lựa chọn bị Tiêu Trạch chiếm hữu, hoặc bị Mạc Hạo Khắc bắt giữ." Giọng Mục Tĩnh Nam vẫn đều đều như vậy nhưng câu nào cũng nặng nề, "Hoặc là bị tôi chiếm hữu."
Phương Miên cảm thấy toàn thân lạnh toát, trong lòng nổi lên suy đoán, cậu đã hết cách thoát khỏi sự kiểm soát của Mục Tĩnh Nam.
"Được." Phương Miên nhìn thẳng đôi mắt vàng kim của anh, "Nếu được lựa chọn, em thà ở chung với Tiêu Trạch còn hơn. Nên tốt nhất anh đừng để em gặp Tiêu Trạch, bằng không chắc chắn em sẽ bỏ trốn cùng anh ta."
Đôi mắt Mục Tĩnh Nam như tối sầm lại. Phương Miên nhìn thấy cơn sóng trong đôi mắt vàng kim, bao phủ tuyết giá. Sự yên lặng trầm tĩnh là bề ngoài, sự dịu dàng là lớp nguỵ trang, còn bản chất của con trăn này chính là độc tài và độc đoán. Giống như tên alpha hôm nay lầm tưởng omega của gã hẹn gặp riêng người khác, Mục Tĩnh Nam cũng vậy, cũng coi Phương Miên là tài sản riêng của anh, không được phép làm trái ý, đứng núi này trông núi nọ.
Phương Miên đang thách thức điểm mấu chốt của anh với tư cách là một alpha.
Nhưng cuối cùng, Mục Tĩnh Nam không tức giận, không nói thêm gì nhiều, chỉ chạm lên bờ má Phương Miên, nói: "Thời gian còn dài, chúng ta cứ chậm rãi đi. Chúc ngủ ngon, A Miên."
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro