Ngủ Sớm Một Chút

Chương 41

Quan Ni Ni

2024-07-22 07:48:01

Phòng khách sáng sủa ấm cúng, từ TV vọng ra tiếng cười trong phim truyền hình, mọi thứ đều bình thường đến mức không thể bình thường hơn được.

Nhưng Cố Đình lại đứng sững tại chỗ.

Hắn nhìn thiếu niên không có bóng trên ghế salon, cậu ôm gối nghĩ ngợi giây lát rồi lịch sự chào hắn: "Chào anh."

Cố Đình vô thức nói: "Chào cậu."

Nói xong hắn đứng im trên sàn, hoang mang bất động.

Bầu không khí nhất thời trở nên gượng gạo.

Mộ Bạch gãi má, cũng không biết nên nói gì.

Vệ Triết đòi đến phụ một tay lúc này chẳng biết chạy đi đâu, trên bàn chỉ có mấy đĩa đồ ăn nóng bốc khói.

Có lẽ cảm thấy bầu không khí ngột ngạt quá nên Mộ Bạch nhích sang bên kia ghế salon, cố tạo ra bầu không khí thoải mái: "Muốn ngồi một lát không?"

Cố Đình cứng đờ gật đầu, đặt món quà mình mang theo lên bàn rồi ngồi xuống ghế salon.

Mộ Bạch cũng hơi câu nệ nên không khoanh chân nữa, một người ngồi ngoài cùng bên trái, một người ngồi ngoài cùng bên phải.

Lúc này Vệ Triết từ trên lầu đi xuống, thấy hai người ngồi trên ghế salon thì cười tít mắt chen vào giữa, sốt sắng hỏi: "Cố tổng làm nghề gì vậy?"

Cố Đình liếc nhìn Mộ Bạch đang xem phim chăm chú, sửa lại cà vạt rồi nói: "Kinh doanh xuất nhập khẩu."

Vệ Triết trầm trồ: "Lợi hại thật, tổ tiên Cố tổng chuyên làm nghề này sao?"

Trên mặt Cố Đình tỏ vẻ khiêm tốn nhưng vẫn khó giấu niềm hãnh diện: "Đúng vậy. Tổ tiên từng là thương nhân hoàng gia, người làm quan cũng không ít."

Vệ Triết cười càng tươi hơn: "Chà, tổ tiên Cố tổng lợi hại ghê......"

Cố Đình điềm tĩnh nói: "Chuyện xưa rồi mà......"

Vệ Triết cười ha ha gật đầu, sau đó sực nhớ tới chuyện gì nên vỗ đầu nói: "Cá trong bếp còn chưa làm nữa, để tôi vào làm đã."

Mộ Bạch cũng đứng dậy theo, xung phong nhận việc nói: "Tôi cũng đi ——"

Kết quả vừa đứng dậy đã bị Vệ Triết đè xuống: "Cậu ngồi đi."

Phải lấy hai tô máu của người trong bếp mới làm tiểu quỷ trước mặt có thực thể.

Thực thể này không phải để tiểu quỷ làm cá mà phải được nuôi ăn ngon uống sướng.

Mộ Bạch bị đè xuống ghế salon, nhìn theo Vệ Triết chạy vào bếp như một làn khói.

Trong phòng khách chỉ còn cậu và Cố Đình.

Mỗi người ngồi một bên ghế, nhìn ai cũng hơi khép nép.

Chắc vì lúc nãy chuyện trò với Vệ Triết mấy câu nên trong lòng Cố Đình bình tĩnh lại, không còn hoang mang như trước đó nữa.

Cố Đình quét mắt qua phòng khách một vòng, không phát hiện vật ma quái nào khiến da đầu run lên, cũng không hề âm u như trong tưởng tượng.

Trái lại cách bài trí trong phòng khách khác xa vẻ ngoài lạnh lùng của Diêm Hạc trong ấn tượng của hầu hết mọi người, ấm áp đến mức khiến người ta kinh ngạc.

Cố Đình gập ngón tay lại, nhịn không được gõ đầu gối, thỉnh thoảng liếc nhìn mặt đất trống trơn không hề có bóng nam sinh.

Sống lưng hắn hơi lạnh, nhớ lại tin đồn về Diêm Hạc mà hồi nhỏ đi học nghe được.

Tin đồn về Diêm Hạc hầu hết là do người nhà họ Diêm lan truyền, nói Diêm Hạc vừa sinh ra đã dính tà ma, bát tự cứng, ở gần người nào thì người đó dễ bị ma ám.

Mới đầu cũng có người không tin, nhưng thỉnh thoảng lại xuất hiện trường hợp bị ma nhát, dần dà hầu hết học sinh cùng khối không dám tới gần Diêm Hạc nữa.

Cố Đình hạng nhì vạn năm nhưng gia thế tốt, tính tình cũng tốt nên bạn bè trong giới cực kỳ đông đảo.

Giờ thấy Mộ Bạch không có bóng, Cố Đình càng thêm tin tưởng mấy tin đồn kia.

Quả nhiên người nhà họ Diêm nói đúng.

Diêm Hạc luôn lạnh lùng xa cách có quan hệ mật thiết với tà ma, chưa biết chừng còn giở thủ đoạn nào đó để bắt nam sinh về nhà cũng nên.

Cố Đình ngồi trên ghế salon, thì thào hỏi người bên cạnh: "Cậu tên gì vậy?"

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Mộ Bạch quay đầu nói: "Mộ Bạch."

Cố Đình giương mắt nhìn thoáng qua bếp, thấy không có ai sắp ra thì tiếp tục nói nhỏ: "Tôi biết rồi."

"Cậu ——"

Mộ Bạch nghiêng đầu: "Biết gì cơ?"

Trên mặt Cố Đình lộ vẻ ngưng trọng: "Có phải ban ngày cậu không được ra ngoài không?"

Mộ Bạch gật đầu: "Đúng vậy."

Diêm Hạc nói hồn phách cậu ngưng kết thành thực thể vẫn chưa ổn định lắm, giờ ngày dài đêm ngắn, ban ngày ra ngoài dễ tổn hại hồn phách của cậu nên không cho cậu ra ngoài.

Cố Đình: "Có phải Diêm Hạc không cho cậu ra ngoài không?"

Mộ Bạch lại gật đầu.

Cố Đình muốn nói lại thôi, trầm mặc một lát rồi lại hỏi dò: "Lần trước cậu nói mình không có điện thoại cũng là thật sao?"

Mộ Bạch nghiêm túc nói: "Thật mà."

Cố Đình: "Vậy là bình thường cậu không được ra ngoài, cũng không có điện thoại liên hệ với những người khác, chỉ có thể ở cạnh Diêm Hạc thôi sao?"

Mộ Bạch nghĩ ngợi, cảm thấy người trước mặt nói không sai, thế là lập tức gật đầu.

Cố Đình hít sâu một hơi, thầm nghĩ thiếu niên này chết thảm khi còn trẻ, sau khi chết biến thành ma cũng không thể đi đầu thai mà phải ở cạnh Diêm Hạc cả ngày lẫn đêm, thỏa mãn ham muố.n ích kỷ của Diêm Hạc.

Vẻ mặt hắn càng thêm ngưng trọng, cuối cùng vẫn nói: "Cậu...... bình thường cậu đều ngủ một mình sao?"

Mộ Bạch lắc đầu.

Vẻ mặt Cố Đình càng ngưng trọng hơn, lập tức truy hỏi: "Chắc không phải cậu ngủ chung với Diêm Hạc đấy chứ?"

Mộ Bạch gật đầu nói: "Đúng vậy."

Cố Đình hít sâu một hơi, lẩm bẩm nói: "Quả nhiên là thế......"

Quả nhiên để thỏa mãn ham m.uốn ích kỷ của mình, ngay cả một hồn ma chết thảm Diêm Hạc cũng không tha.

"Đang nói gì vậy?"

Một giọng nói ôn hòa vang lên, người đàn ông mặc áo len cổ lọ màu đen nhìn về phía họ.

Cố Đình lập tức cười ha ha, ra vẻ thản nhiên nói: "Có nói gì đâu, tán gẫu chút thôi mà."

Diêm Hạc khẽ gật đầu rồi ôn tồn nói: "Cơm nấu xong rồi, vào ăn đi."

Cố Đình đứng dậy, cứng đờ gật đầu: "Ừm."

Nếu hôm nay hắn kể với ai thì người đó còn lâu mới tin có một ngày hắn sẽ ở trong nhà Diêm Hạc, ăn cơm Diêm Hạc chính tay nấu.

Cái này nghe còn rùng rợn hơn chuyện kinh dị nữa.

Cố Đình ngồi trên ghế, vẻ mặt bần thần, nhìn cả bàn đồ ăn chỉ thấy ảo ma.

Diêm Hạc ngồi đối diện hắn, xới cơm cho Mộ Bạch bên cạnh.

Trên bàn ăn không ai nói năng gì.

Từ nhỏ đến lớn Cố Đình không thích ăn rau, sau khi trưởng thành có thể chọn những món mình thích, cũng chẳng ai dám phàn nàn tật kén ăn của Cố tổng.

Dần dà ngay cả hắn cũng quên mất chuyện này.

Cho đến khi hắn thấy Mộ Bạch đối diện hỏi hắn không thích ăn rau à.

Cố Đình gật đầu, sau đó bắt gặp ánh mắt Mộ Bạch nhìn mình, hắn vô thức cầm đũa gắp một nhúm rau.

Cũng không có gì.

Chỉ là ánh mắt kia giống hệt ánh mắt hồi bé mẹ hắn nhìn hắn mỗi khi không chịu nghe lời ăn cơm.

Diêm Hạc múc một chén canh cho tiểu quỷ rồi nhẹ giọng nói: "Chắc Cố tổng không quen ăn rau ấy mà."

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Mộ Bạch bưng chén canh, nhíu mày lẩm lẩm: "Nhưng đâu thể không ăn rau mãi được......"

Cậu cũng chẳng biết mình bị sao nữa, thấy Cố Đình từ đầu tới cuối không chịu ăn rau nên hơi ngứa tay.

Cậu muốn quất người trước mặt như mẹ cậu muốn quất cậu vậy.

Nhưng cậu biết như vậy là không đúng.

Tiểu quỷ húp một hớp canh, nuốt xuống rồi bảo Cố Đình: "Không sao, anh cứ ăn tự nhiên đi."

Cố Đình ngạc nhiên "ồ" một tiếng, sau đó cầm đũa định gắp sườn, vừa ngước mắt lên thì thấy tiểu quỷ đang nhìn mình.

Cố Đình: "......"

Đôi đũa trong tay yên lặng đổi hướng, gắp lên một nhúm rau xào.

Ánh mắt Mộ Bạch lộ vẻ hài lòng.

Cố Đình gắp rau vào chén mình rồi yên lặng ăn như thỏ.

Ăn hết bữa cơm, Cố Đình cảm giác như trong bụng mình toàn rau.

Ăn tối xong, Cố Đình ngồi trên salon, chẳng biết có phải vì ăn nhiều rau quá hay không mà hơi mụ mẫm.

Hắn nghĩ quả nhiên hồi bé mình không thích ăn rau đều có lý do cả.

Thấy chưa, giờ hắn mới ăn rau một lần mà đã váng đầu rồi.

Cố Đình cố giữ vững tinh thần, khui chai rượu vang mình đem đến, chuẩn bị mời hai người trước mặt.

Nếu Mộ Bạch thật sự là một tiểu quỷ chết thảm, vì lòng ích kỷ của Diêm Hạc mà bị giữ lại không cho đầu thai, thế thì Diêm Hạc chính là tội đồ gánh nghiệp chướng nặng nề.

Cố Đình mỉm cười rót rượu cho Diêm Hạc và Vệ Triết trước mặt, tiểu quỷ ăn no buồn ngủ đã lên lầu ngủ từ sớm.

Cố Đình nghĩ thầm lên lầu cũng tốt, có vẻ như tiểu quỷ kia chẳng biết gì, nếu hiểu ra chuyện này không biết trong lòng sẽ nghĩ thế nào nữa.

Hắn nâng ly lên rồi mỉm cười định nói gì đó, ai ngờ cảnh vật trước mắt càng lúc càng mờ đi, trời đất quay cuồng, sau đó bất tỉnh nhân sự.

Vệ Triết ngồi bên kia hùng hổ khiêng người lên ghế salon, vừa khiêng vừa càm ràm: "Gã này cũng nặng phết......"

Diêm Hạc ngồi trên ghế salon, quay đầu hỏi: "Đồ chuẩn bị xong chưa?"

Vệ Triết gật đầu: "Xong hết rồi ạ."

"Chỉ cần lấy ít máu của người trước mặt nhỏ vào bùa rồi xem phản ứng là biết người này có phải cháu chắt của Tiểu Bạch hay không."

Diêm Hạc gật đầu, bắt chéo chân thản nhiên nói: "Thế thì bắt đầu đi."

Vệ Triết cười he he, lấy dây thừng trói người trước mặt lại rồi đem bùa tới bắt đầu thí nghiệm.

Chẳng biết qua bao lâu, Cố Đình trên ghế salon mê man nghe thấy tiếng người nói chuyện.

"Bùa phản ứng mạnh lắm, người này đúng là cháu chắt của Mộ Bạch rồi, có quan hệ huyết thống với cậu ấy......"

"Mặc dù là thế hệ mấy trăm năm sau nhưng vẫn có quan hệ, có thể nói Mộ Bạch là tổ tông của anh ta......"

Từ nhỏ Cố Đình đã có khả năng kháng thuốc nhanh chóng, giờ khắc này đầu óc choáng váng dần tỉnh táo lại, hắn mở mắt ra, sững sờ nghe Vệ Triết nói.

"Có hậu bối chắc sẽ biết được lai lịch đại khái, chưa biết chừng từ đường nhà anh ta đang thờ bài vị Mộ Bạch, trong gia phả có tên Mộ Bạch nữa cũng nên......"

Cố Đình bàng hoàng ngơ ngác.

Nam sinh mặc áo bào trắng kia là tổ tông của hắn sao?

Tổ tông có thể tính được trên cây phả hệ ấy à?

Vẻ mặt Cố Đình càng thêm hoang mang, đột nhiên nhớ lại đoạn hội thoại với Mộ Bạch lúc nãy.

"Chắc không phải cậu ngủ chung với Diêm Hạc đấy chứ?"

"Đúng vậy."

Hai câu này hệt như một tiếng sét kinh thiên động địa nổ tung trong đầu Cố Đình làm hắn quay cuồng choáng váng, phẫn nộ thốt lên: "Diêm Hạc, mẹ kiếp cậu ngủ với tổ tông nhà tôi hả?"

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Ngủ Sớm Một Chút

Số ký tự: 0