Chương 44
Quan Ni Ni
2024-07-22 07:48:01
Trước hàng người, tiểu quỷ cầm ly giấy bằng hai tay thành kính nhận lấy trà sữa uống một hơi cạn sạch, đang định chạy tới cuối dãy để tiếp tục xếp hàng thì bị ôm ra.
Một tay Diêm Hạc túm mũ áo hoodie của tiểu quỷ, tay kia xách hai thùng trà sữa trên quầy chào hàng bỏ vào xe đẩy siêu thị.
Vì muốn có qua có lại nên tiểu quỷ vỗ tay anh, ra hiệu cho anh buông mũ áo hoodie ra.
Diêm Hạc buông tay.
Tiểu quỷ bưng ly giấy chạy tới cần cù chăm chỉ xếp hàng, nhận một ly trà sữa rồi chạy vội tới đưa cho Diêm Hạc như dâng báu vật, chân thành nói với anh: "Ngon lắm á."
Nhưng một giây sau, tiểu quỷ sực nhớ ra điều gì nên lại nói: "Tôi quên đổi ly rồi. Anh chờ chút nha."
Cậu định uống hết trà sữa trong ly giấy rồi lại đi xếp hàng, chợt thấy Diêm Hạc cầm ly giấy từ tay mình: "Không sao đâu."
Tiểu quỷ nhìn Diêm Hạc cầm ly giấy của mình uống một hớp, sau đó ngẩng đầu trầm tĩnh nói đúng là ngon thật.
Vệ Triết vừa tham quan xong khu đồ gia dụng trở lại cạnh sếp mình, cảm thán nói: "Bếp nào xài nổi con dao hơn mười ngàn chứ......" (~35 triệu)
"Ê, không đúng, Bạch à, sao tai cậu đỏ rực vậy? Bùa có vấn đề gì sao?"
Mộ Bạch: "......"
Cậu vội vã thu lại ánh mắt dán vào ly giấy rồi nhìn quanh, ấp úng nói: "Không có gì, hình như hơi nóng thì phải......"
Vệ Triết thở phào một hơi, thấy tâm trạng sếp mình có vẻ rất vui, khom người lấy thêm hai thùng đồ uống bỏ vào xe đẩy.
Cả ba tiếp tục đi dạo siêu thị, ở khu trái cây, Vệ Triết tận mắt thấy sếp mình cầm một quả chôm chôm rồi nói với tiểu quỷ trước mặt đây là vải thành tinh nên mọc đầy gai.
Tiểu quỷ bán tín bán nghi nhìn loại quả tròn vo mọc đầy gai mềm đỏ rực, có vẻ không tin lắm.
Cậu từng thấy vải nên biết nó không hề giống vậy.
Diêm Hạc lấy một quả chôm chôm trên quầy ăn thử, lột vỏ rồi nhét vào miệng tiểu quỷ.
Tiểu quỷ bán tín bán nghi phồng má lên nhai, sau khi nhai mấy lần thì phát hiện hương vị giống vải như đúc.
Cậu trầm trồ thán phục quay đầu hỏi Vệ Triết: "Các anh có biết bắt loại tinh quái này không?"
Vệ Triết: "......"
Diêm Hạc ôm hai túi chôm chôm bỏ vào xe đẩy, cong môi nói với tiểu quỷ: "Loại tinh quái này bọn họ không biết bắt đâu. Chúng tôi xử lý bằng cách mua theo cân thôi."
Tiểu quỷ lơ ngơ gật đầu, dạo quanh khu trái cây một vòng, nhìn thấy đủ loại trái cây hình thù kỳ quái mới biết mình bị Diêm Hạc lừa.
Làm gì có vải thành tinh chứ.
Khi cậu nói chuyện này với Diêm Hạc, anh gật đầu rồi đút cậu ăn thử bánh tart trứng.
Tiểu quỷ nghiêm túc nói: "Anh đừng gạt tôi nữa, có thứ nào thành tinh đâu...... Ưm, đây là cái gì?"
Diêm Hạc: "Trứng gà thành tinh đấy, đại nhân ăn nữa không?"
Tiểu quỷ phồng má nhai mấy lần, ra vẻ miễn cưỡng nói: "Vậy thêm miếng nữa đi."
Diêm Hạc cầm nĩa ghim một miếng bánh tart nhỏ cho cậu.
Ăn xong tiểu quỷ đã quên béng chuyện vải thành tinh, quệt mồm năn nỉ anh: "Mua một hộp được không?"
Diêm Hạc gật đầu rồi ôm hai hộp bánh tart trứng bỏ vào xe đẩy siêu thị.
Vệ Triết: "......"
Thì ra đây chính là đãi ngộ dành cho tiểu quỷ nói mình hút dương khí Diêm Hạc nên phải bị phạt sao?
Hắn yên lặng bỏ một miếng bánh tart vào miệng mình, cảm thấy mùi vị không tệ nên cũng lấy hai hộp bỏ vào giỏ hàng.
Kết quả nhìn giá xong, Vệ Triết lại yên lặng trả bánh về quầy, lần đầu tiên cảm thấy hình như làm quỷ cũng không tệ.
Ít nhất còn được ăn những món mà hắn làm người cũng không ăn nổi.
Nhưng nhớ lại đãi ngộ Diêm Hạc dành cho các ác quỷ khác, Vệ Triết âm thầm từ bỏ ý nghĩ này.
Đi một vòng giỏ hàng đã đầy ắp, đám người đi tới quầy tính tiền.
Nhân viên thu ngân nhanh nhẹn quét mã, xếp gọn hàng hóa rồi in hóa đơn cho họ.
Nhưng khi quét mã phát hiện một hộp việt quất tươi bị hư, nhân viên thu ngân áy náy giải thích rồi bảo Diêm Hạc chờ một lát để nhân viên khác đổi lại hộp việt quất mới.
Diêm Hạc gật đầu.
Vệ Triết xách mấy túi mua hàng đứng chờ Diêm Hạc với tiểu quỷ cách đó không xa.
Vệ Triết than vãn với tiểu quỷ: "Bạch à, tôi không dám nhìn tờ phiếu kia luôn đấy......"
Tiểu quỷ cúi đầu vặn nắp chai Cocacola ướp lạnh Diêm Hạc đưa cho mình lúc nãy, sau khi nhấp thử một ngụm thì hai mắt sáng lên.
Vệ Triết tiếp tục cảm thán: "Hồi xưa bố tôi hay nói ai cũng có số mệnh nhưng tôi không tin, giờ thì tôi tin rồi, lúc làm người cậu mua cả trang trại, lúc làm quỷ cũng vậy......"
"Ê, Diêm tổng đang nói chuyện với ai vậy?"
Tiểu quỷ ngẩng đầu thấy Diêm Hạc trước quầy tính tiền bị một người đàn ông trung niên sau lưng gọi lại, người kia nói gì đó với anh.
Vẻ mặt Diêm Hạc vẫn như thường ngày, khẽ gật đầu với người đàn ông trung niên rồi nhận hộp việt quất từ tay nhân viên thu ngân, sau đó đi tới chỗ họ.
Người đàn ông trung niên kia thở phào một hơi, ánh mắt hướng về phía tiểu quỷ.
Mộ Bạch ôm Cocacola ướp lạnh, hết sức vừa lòng thỏa ý.
Diêm Hạc xách mấy túi mua hàng, đám người đi tới bãi đậu xe ngầm rồi chất đồ vào cốp sau.
Trên đường đi, cửa xe hạ xuống một nửa, tiểu quỷ dựa đầu vào cửa nhìn cảnh vật lao vùn vụt bên ngoài.
Diêm Hạc hỏi Vệ Triết đang lái xe: "Hôm nay cái bóng dưới người ngài ấy có gì bất thường không?"
Vệ Triết vừa lái xe vừa nói: "Không ạ, chỉ có lúc đông người cái bóng dễ mờ đi, nhưng tối nay số lần bóng bị mờ cũng không nhiều. Tôi đoán chắc có liên quan đến thời gian ở bên ngoài đấy ạ."
Diêm Hạc dừng một lát, đang định nói thế thì ở bên ngoài thêm chút nữa thì liếc thấy tiểu quỷ bỗng nhiên ngồi thẳng dậy, ánh mắt sáng ngời, thò tay ra cửa xe chụp gì đó.
Đúng lúc gặp đèn đỏ, Maybach màu đen dừng ở ngã tư chờ đèn đỏ.
Sau khi tiểu quỷ thò tay ra ngoài chụp chụp thì không biết nhét thứ gì vào miệng làm hai má phồng lên.
Diêm Hạc nheo mắt, nghe Vệ Triết ngồi ở ghế lái hít mũi rồi nói: "Nhà ai đốt vàng mã vậy?"
Tiểu quỷ nhai một hồi, lúc nuốt xuống bị sặc hắt hơi một cái.
Có lẽ vì tiền giấy hơi ẩm, cũng có thể vì để lâu nên dễ gây sặc.
Diêm Hạc đưa tay bóp hàm tiểu quỷ bắt cậu há miệng, sau đó nhét hai ngón tay vào, ngón tay ướt sũng vạch răng hàm tiểu quỷ ra, móc sạch tiền giấy cậu ăn bậy.
Anh trầm giọng nói: "Sao cứ nhét mấy thứ bẩn thỉu vào miệng thế."
Vệ Triết không thấy được phía sau mà chỉ nghe Diêm Hạc nói, hắn đùa: "Y như tôi hồi nhỏ vậy. Không chịu ăn thịt cá trong nhà mà chỉ thèm mấy thực phẩm rác linh tinh ngoài đường thôi."
Tiểu quỷ bị móc tiền giấy ra khỏi miệng thì không kịp phản ứng, sững sờ tại chỗ.
Diêm Hạc bảo cậu vàng mã ngoài đường rẻ tiền lắm, muốn ăn thì về nhà ăn nến bạc anh đốt.
Tiểu quỷ nghiêm túc gật đầu.
Lúc ở siêu thị cái bóng tiểu quỷ mờ đi mấy lần nên Vệ Triết vẫn chưa yên tâm lắm, cảm thấy chuyện này có liên quan đến thời gian tiểu quỷ ở bên ngoài, thế là cả đám lại kéo đến quán lẩu.
Ở bãi đậu xe ngầm, Vệ Triết vui vẻ bảo tiểu quỷ: "Tôi cứ tưởng Diêm tổng sẽ dẫn tụi mình đi ăn nhà hàng Nhật hoặc nhà hàng Pháp giá trên mười ngàn nữa chứ."
Không ngờ lại đến quán lẩu mà hắn hay ghé, căn cứ thực phẩm rác theo lời cha mẹ hắn.
Tiểu quỷ không hiểu khác nhau ở chỗ nào, chỉ biết Diêm Hạc bao trọn quán, lúc bưng đồ ăn ra khói bốc nghi ngút.
Cậu nhìn hoa cả mắt, khi nồi lẩu sôi trào, Vệ Triết cầm đũa chung gắp cho cậu rất nhiều đồ ăn.
Mộ Bạch ăn đến nỗi khuôn mặt đỏ bừng, liên tục uống nước mơ chua ướp lạnh trong tay.
Cậu bị cay làm tai và cổ đỏ rực một mảng, môi cũng đỏ chót, Vệ Triết vẫn chưa hay biết mà còn hớn hở nói: "Không ngờ cậu ăn cay dữ vậy."
Tiểu quỷ cố giữ sĩ diện, uống một hớp nước mơ chua, chứng tỏ mình thật sự ăn cay được.
Vệ Triết cảm thán: "Tôi quên mất hồi xưa dân Tế Châu toàn ăn cay, cậu làm Thanh Thiên tiểu lão gia ở đó chắc cũng thích ăn cay lắm nhỉ."
Diêm Hạc cầm đũa chung cản lại Vệ Triết gắp lẩu cay rồi bảo hắn: "Bớt gắp đồ cay cho ngài ấy đi."
Nhìn tiểu quỷ trắng trẻo trước mặt là biết dân vùng sông nước Giang Nam, ăn cay gì chứ.
Mộ Bạch ăn một viên cá rồi lại ực một hớp nước mơ chua ướp lạnh, vẫn sĩ diện đến cùng, cổ họng cay đến nỗi khàn giọng: "Tôi ăn được mà."
Diêm Hạc: "......"
Mộ Bạch hắng giọng một cái rồi khàn khàn nói: "Tôi có thể ăn cay thật mà."
Lúc này Vệ Triết cũng đã nhận ra, hắn nhìn tiểu quỷ muốn nói lại thôi, cuối cùng bảo nhân viên phục vụ cho thêm một chén cơm.
Cuối cùng Mộ Bạch điên cuồng ăn cơm, vừa ăn vừa khàn giọng nói mình ở Tế Châu lâu như vậy, sao lại không ăn cay được chứ.
Kết quả ăn xong bữa lẩu, Thanh Thiên tiểu lão gia Tế Châu vịn tường đi ra cửa, trong bụng toàn nước mơ chua.
Tiểu quỷ ngồi trước cửa ợ một cái.
Diêm Hạc tính tiền trong quán.
Vệ Triết như bà mẹ già ngồi cạnh cậu, hết lấy kẹo thanh giọng lại lấy thuốc tiêu thực cho cậu nhai.
Tiểu quỷ nhai thuốc tiêu thực rồi ợ một cái, nói với Vệ Triết: "Nhìn anh chẳng giống thiên sư gì cả."
Có thiên sư nào sợ tiểu quỷ ăn no đầy hơi đâu.
Vệ Triết cất thuốc tiêu thực đi rồi xoa cằm nói: "Đúng vậy, nhìn Diêm tổng mới giống thiên sư kìa."
Hắn ngồi cạnh tiểu quỷ nói: "Hồi xưa tôi có mắt âm dương, mọi người hay nói tôi may mắn sinh ra trong nhà họ Vệ, có mắt âm dương mới xem như có năng khiếu bẩm sinh, nếu không phải sinh ra trong gia tộc phong thủy nổi tiếng thì e là ngay cả bùa cũng không biết vẽ. Thật muốn gọi bọn họ tới xem Diêm tổng."
Có mắt âm dương, không phải sinh ra trong gia tộc phong thủy nổi tiếng, chẳng phải Diêm tổng vẫn oai lắm sao?
Nói một hồi Vệ Triết quay sang nhìn tiểu quỷ, nhớ lại lần trước cậu cứu người, hắn nói: "Đừng nói tôi không giống thiên sư. Cậu cũng đâu giống tiểu quỷ."
Làm gì có tiểu quỷ nào chính trực như vậy, còn cứu người nữa.
Vệ Triết càng nghĩ càng thấy đúng, vui vẻ nói: "Hay thật đấy, dù cậu có làm quỷ cũng vẫn là tiểu Thanh Thiên."
Một tay Diêm Hạc túm mũ áo hoodie của tiểu quỷ, tay kia xách hai thùng trà sữa trên quầy chào hàng bỏ vào xe đẩy siêu thị.
Vì muốn có qua có lại nên tiểu quỷ vỗ tay anh, ra hiệu cho anh buông mũ áo hoodie ra.
Diêm Hạc buông tay.
Tiểu quỷ bưng ly giấy chạy tới cần cù chăm chỉ xếp hàng, nhận một ly trà sữa rồi chạy vội tới đưa cho Diêm Hạc như dâng báu vật, chân thành nói với anh: "Ngon lắm á."
Nhưng một giây sau, tiểu quỷ sực nhớ ra điều gì nên lại nói: "Tôi quên đổi ly rồi. Anh chờ chút nha."
Cậu định uống hết trà sữa trong ly giấy rồi lại đi xếp hàng, chợt thấy Diêm Hạc cầm ly giấy từ tay mình: "Không sao đâu."
Tiểu quỷ nhìn Diêm Hạc cầm ly giấy của mình uống một hớp, sau đó ngẩng đầu trầm tĩnh nói đúng là ngon thật.
Vệ Triết vừa tham quan xong khu đồ gia dụng trở lại cạnh sếp mình, cảm thán nói: "Bếp nào xài nổi con dao hơn mười ngàn chứ......" (~35 triệu)
"Ê, không đúng, Bạch à, sao tai cậu đỏ rực vậy? Bùa có vấn đề gì sao?"
Mộ Bạch: "......"
Cậu vội vã thu lại ánh mắt dán vào ly giấy rồi nhìn quanh, ấp úng nói: "Không có gì, hình như hơi nóng thì phải......"
Vệ Triết thở phào một hơi, thấy tâm trạng sếp mình có vẻ rất vui, khom người lấy thêm hai thùng đồ uống bỏ vào xe đẩy.
Cả ba tiếp tục đi dạo siêu thị, ở khu trái cây, Vệ Triết tận mắt thấy sếp mình cầm một quả chôm chôm rồi nói với tiểu quỷ trước mặt đây là vải thành tinh nên mọc đầy gai.
Tiểu quỷ bán tín bán nghi nhìn loại quả tròn vo mọc đầy gai mềm đỏ rực, có vẻ không tin lắm.
Cậu từng thấy vải nên biết nó không hề giống vậy.
Diêm Hạc lấy một quả chôm chôm trên quầy ăn thử, lột vỏ rồi nhét vào miệng tiểu quỷ.
Tiểu quỷ bán tín bán nghi phồng má lên nhai, sau khi nhai mấy lần thì phát hiện hương vị giống vải như đúc.
Cậu trầm trồ thán phục quay đầu hỏi Vệ Triết: "Các anh có biết bắt loại tinh quái này không?"
Vệ Triết: "......"
Diêm Hạc ôm hai túi chôm chôm bỏ vào xe đẩy, cong môi nói với tiểu quỷ: "Loại tinh quái này bọn họ không biết bắt đâu. Chúng tôi xử lý bằng cách mua theo cân thôi."
Tiểu quỷ lơ ngơ gật đầu, dạo quanh khu trái cây một vòng, nhìn thấy đủ loại trái cây hình thù kỳ quái mới biết mình bị Diêm Hạc lừa.
Làm gì có vải thành tinh chứ.
Khi cậu nói chuyện này với Diêm Hạc, anh gật đầu rồi đút cậu ăn thử bánh tart trứng.
Tiểu quỷ nghiêm túc nói: "Anh đừng gạt tôi nữa, có thứ nào thành tinh đâu...... Ưm, đây là cái gì?"
Diêm Hạc: "Trứng gà thành tinh đấy, đại nhân ăn nữa không?"
Tiểu quỷ phồng má nhai mấy lần, ra vẻ miễn cưỡng nói: "Vậy thêm miếng nữa đi."
Diêm Hạc cầm nĩa ghim một miếng bánh tart nhỏ cho cậu.
Ăn xong tiểu quỷ đã quên béng chuyện vải thành tinh, quệt mồm năn nỉ anh: "Mua một hộp được không?"
Diêm Hạc gật đầu rồi ôm hai hộp bánh tart trứng bỏ vào xe đẩy siêu thị.
Vệ Triết: "......"
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Thì ra đây chính là đãi ngộ dành cho tiểu quỷ nói mình hút dương khí Diêm Hạc nên phải bị phạt sao?
Hắn yên lặng bỏ một miếng bánh tart vào miệng mình, cảm thấy mùi vị không tệ nên cũng lấy hai hộp bỏ vào giỏ hàng.
Kết quả nhìn giá xong, Vệ Triết lại yên lặng trả bánh về quầy, lần đầu tiên cảm thấy hình như làm quỷ cũng không tệ.
Ít nhất còn được ăn những món mà hắn làm người cũng không ăn nổi.
Nhưng nhớ lại đãi ngộ Diêm Hạc dành cho các ác quỷ khác, Vệ Triết âm thầm từ bỏ ý nghĩ này.
Đi một vòng giỏ hàng đã đầy ắp, đám người đi tới quầy tính tiền.
Nhân viên thu ngân nhanh nhẹn quét mã, xếp gọn hàng hóa rồi in hóa đơn cho họ.
Nhưng khi quét mã phát hiện một hộp việt quất tươi bị hư, nhân viên thu ngân áy náy giải thích rồi bảo Diêm Hạc chờ một lát để nhân viên khác đổi lại hộp việt quất mới.
Diêm Hạc gật đầu.
Vệ Triết xách mấy túi mua hàng đứng chờ Diêm Hạc với tiểu quỷ cách đó không xa.
Vệ Triết than vãn với tiểu quỷ: "Bạch à, tôi không dám nhìn tờ phiếu kia luôn đấy......"
Tiểu quỷ cúi đầu vặn nắp chai Cocacola ướp lạnh Diêm Hạc đưa cho mình lúc nãy, sau khi nhấp thử một ngụm thì hai mắt sáng lên.
Vệ Triết tiếp tục cảm thán: "Hồi xưa bố tôi hay nói ai cũng có số mệnh nhưng tôi không tin, giờ thì tôi tin rồi, lúc làm người cậu mua cả trang trại, lúc làm quỷ cũng vậy......"
"Ê, Diêm tổng đang nói chuyện với ai vậy?"
Tiểu quỷ ngẩng đầu thấy Diêm Hạc trước quầy tính tiền bị một người đàn ông trung niên sau lưng gọi lại, người kia nói gì đó với anh.
Vẻ mặt Diêm Hạc vẫn như thường ngày, khẽ gật đầu với người đàn ông trung niên rồi nhận hộp việt quất từ tay nhân viên thu ngân, sau đó đi tới chỗ họ.
Người đàn ông trung niên kia thở phào một hơi, ánh mắt hướng về phía tiểu quỷ.
Mộ Bạch ôm Cocacola ướp lạnh, hết sức vừa lòng thỏa ý.
Diêm Hạc xách mấy túi mua hàng, đám người đi tới bãi đậu xe ngầm rồi chất đồ vào cốp sau.
Trên đường đi, cửa xe hạ xuống một nửa, tiểu quỷ dựa đầu vào cửa nhìn cảnh vật lao vùn vụt bên ngoài.
Diêm Hạc hỏi Vệ Triết đang lái xe: "Hôm nay cái bóng dưới người ngài ấy có gì bất thường không?"
Vệ Triết vừa lái xe vừa nói: "Không ạ, chỉ có lúc đông người cái bóng dễ mờ đi, nhưng tối nay số lần bóng bị mờ cũng không nhiều. Tôi đoán chắc có liên quan đến thời gian ở bên ngoài đấy ạ."
Diêm Hạc dừng một lát, đang định nói thế thì ở bên ngoài thêm chút nữa thì liếc thấy tiểu quỷ bỗng nhiên ngồi thẳng dậy, ánh mắt sáng ngời, thò tay ra cửa xe chụp gì đó.
Đúng lúc gặp đèn đỏ, Maybach màu đen dừng ở ngã tư chờ đèn đỏ.
Sau khi tiểu quỷ thò tay ra ngoài chụp chụp thì không biết nhét thứ gì vào miệng làm hai má phồng lên.
Diêm Hạc nheo mắt, nghe Vệ Triết ngồi ở ghế lái hít mũi rồi nói: "Nhà ai đốt vàng mã vậy?"
Tiểu quỷ nhai một hồi, lúc nuốt xuống bị sặc hắt hơi một cái.
Có lẽ vì tiền giấy hơi ẩm, cũng có thể vì để lâu nên dễ gây sặc.
Diêm Hạc đưa tay bóp hàm tiểu quỷ bắt cậu há miệng, sau đó nhét hai ngón tay vào, ngón tay ướt sũng vạch răng hàm tiểu quỷ ra, móc sạch tiền giấy cậu ăn bậy.
Anh trầm giọng nói: "Sao cứ nhét mấy thứ bẩn thỉu vào miệng thế."
Vệ Triết không thấy được phía sau mà chỉ nghe Diêm Hạc nói, hắn đùa: "Y như tôi hồi nhỏ vậy. Không chịu ăn thịt cá trong nhà mà chỉ thèm mấy thực phẩm rác linh tinh ngoài đường thôi."
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Tiểu quỷ bị móc tiền giấy ra khỏi miệng thì không kịp phản ứng, sững sờ tại chỗ.
Diêm Hạc bảo cậu vàng mã ngoài đường rẻ tiền lắm, muốn ăn thì về nhà ăn nến bạc anh đốt.
Tiểu quỷ nghiêm túc gật đầu.
Lúc ở siêu thị cái bóng tiểu quỷ mờ đi mấy lần nên Vệ Triết vẫn chưa yên tâm lắm, cảm thấy chuyện này có liên quan đến thời gian tiểu quỷ ở bên ngoài, thế là cả đám lại kéo đến quán lẩu.
Ở bãi đậu xe ngầm, Vệ Triết vui vẻ bảo tiểu quỷ: "Tôi cứ tưởng Diêm tổng sẽ dẫn tụi mình đi ăn nhà hàng Nhật hoặc nhà hàng Pháp giá trên mười ngàn nữa chứ."
Không ngờ lại đến quán lẩu mà hắn hay ghé, căn cứ thực phẩm rác theo lời cha mẹ hắn.
Tiểu quỷ không hiểu khác nhau ở chỗ nào, chỉ biết Diêm Hạc bao trọn quán, lúc bưng đồ ăn ra khói bốc nghi ngút.
Cậu nhìn hoa cả mắt, khi nồi lẩu sôi trào, Vệ Triết cầm đũa chung gắp cho cậu rất nhiều đồ ăn.
Mộ Bạch ăn đến nỗi khuôn mặt đỏ bừng, liên tục uống nước mơ chua ướp lạnh trong tay.
Cậu bị cay làm tai và cổ đỏ rực một mảng, môi cũng đỏ chót, Vệ Triết vẫn chưa hay biết mà còn hớn hở nói: "Không ngờ cậu ăn cay dữ vậy."
Tiểu quỷ cố giữ sĩ diện, uống một hớp nước mơ chua, chứng tỏ mình thật sự ăn cay được.
Vệ Triết cảm thán: "Tôi quên mất hồi xưa dân Tế Châu toàn ăn cay, cậu làm Thanh Thiên tiểu lão gia ở đó chắc cũng thích ăn cay lắm nhỉ."
Diêm Hạc cầm đũa chung cản lại Vệ Triết gắp lẩu cay rồi bảo hắn: "Bớt gắp đồ cay cho ngài ấy đi."
Nhìn tiểu quỷ trắng trẻo trước mặt là biết dân vùng sông nước Giang Nam, ăn cay gì chứ.
Mộ Bạch ăn một viên cá rồi lại ực một hớp nước mơ chua ướp lạnh, vẫn sĩ diện đến cùng, cổ họng cay đến nỗi khàn giọng: "Tôi ăn được mà."
Diêm Hạc: "......"
Mộ Bạch hắng giọng một cái rồi khàn khàn nói: "Tôi có thể ăn cay thật mà."
Lúc này Vệ Triết cũng đã nhận ra, hắn nhìn tiểu quỷ muốn nói lại thôi, cuối cùng bảo nhân viên phục vụ cho thêm một chén cơm.
Cuối cùng Mộ Bạch điên cuồng ăn cơm, vừa ăn vừa khàn giọng nói mình ở Tế Châu lâu như vậy, sao lại không ăn cay được chứ.
Kết quả ăn xong bữa lẩu, Thanh Thiên tiểu lão gia Tế Châu vịn tường đi ra cửa, trong bụng toàn nước mơ chua.
Tiểu quỷ ngồi trước cửa ợ một cái.
Diêm Hạc tính tiền trong quán.
Vệ Triết như bà mẹ già ngồi cạnh cậu, hết lấy kẹo thanh giọng lại lấy thuốc tiêu thực cho cậu nhai.
Tiểu quỷ nhai thuốc tiêu thực rồi ợ một cái, nói với Vệ Triết: "Nhìn anh chẳng giống thiên sư gì cả."
Có thiên sư nào sợ tiểu quỷ ăn no đầy hơi đâu.
Vệ Triết cất thuốc tiêu thực đi rồi xoa cằm nói: "Đúng vậy, nhìn Diêm tổng mới giống thiên sư kìa."
Hắn ngồi cạnh tiểu quỷ nói: "Hồi xưa tôi có mắt âm dương, mọi người hay nói tôi may mắn sinh ra trong nhà họ Vệ, có mắt âm dương mới xem như có năng khiếu bẩm sinh, nếu không phải sinh ra trong gia tộc phong thủy nổi tiếng thì e là ngay cả bùa cũng không biết vẽ. Thật muốn gọi bọn họ tới xem Diêm tổng."
Có mắt âm dương, không phải sinh ra trong gia tộc phong thủy nổi tiếng, chẳng phải Diêm tổng vẫn oai lắm sao?
Nói một hồi Vệ Triết quay sang nhìn tiểu quỷ, nhớ lại lần trước cậu cứu người, hắn nói: "Đừng nói tôi không giống thiên sư. Cậu cũng đâu giống tiểu quỷ."
Làm gì có tiểu quỷ nào chính trực như vậy, còn cứu người nữa.
Vệ Triết càng nghĩ càng thấy đúng, vui vẻ nói: "Hay thật đấy, dù cậu có làm quỷ cũng vẫn là tiểu Thanh Thiên."
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro