Chương 79
Quan Ni Ni
2024-07-22 07:48:01
Tiểu quỷ sốt ruột đến nỗi toát mồ hôi, cậu thả tóc dài của Diêm Hạc ra nhưng vẫn cưỡi trên vai anh, sờ đôi mắt đột nhiên biến thành màu đỏ.
Đồng tử thường ngày giống như đá đen của người dưới thân lúc này chuyển sang màu đỏ rực, càng làm tăng thêm vẻ lạnh lùng sắc bén.
Nhưng khi thấy tiểu quỷ lo lắng nhìn mình, đôi mắt đỏ rực chợt dịu xuống.
Diêm Hạc nghe lời ngẩng đầu lên rồi mở to mắt, yên lặng cho tiểu quỷ nhìn đồng tử bỗng nhiên biến thành màu đỏ của mình.
Tiểu quỷ khẩn trương sờ mắt anh, miệng như bắn liên thanh, lo lắng hỏi: "Đau không?"
"Sao mắt lại đỏ thế này, có phải bên trong chảy máu rồi không?"
"Hay là bị thứ gì đâm vào?"
"Còn thấy đường không?"
"Chớp một cái cho tôi xem nào."
Đám Diêm Địch đối diện hai người trợn mắt há hốc mồm.
Tiểu quỷ trước mắt không chỉ cưỡi lên đầu Diêm Hạc mà còn bảo anh chớp mắt, Diêm Hạc lập tức chớp mắt, còn thấp giọng an ủi tiểu quỷ, nói mình thật sự không sao.
"Chớp thêm hai lần nữa đi."
Diêm Hạc luôn lạnh lùng hờ hững nghe lời làm theo.
Tiểu quỷ vẫn không yên tâm, sốt ruột nói: "Đảo mắt một vòng cho tôi xem đi."
Diêm Hạc: "......"
Anh trầm mặc một giây, tiểu quỷ xích lại gần khiếp đảm hỏi: "Không đảo được à? Bị hư rồi hay là bị người ta đâm nên không đảo được?"
Diêm Hạc đảo mắt một vòng.
Tiểu quỷ bị dọa khiếp vía lúc này mới thở phào một hơi, lập tức cảnh giác ngẩng đầu nhìn đám Diêm Địch trước mặt.
Lưng cậu thẳng tắp, toàn thân như dây cung kéo căng, e dè hỏi: "Có phải bọn họ đâm mắt anh không?"
Đám Diêm Địch: "......"
Diêm Hạc nói không phải.
Tiểu quỷ đầu đầy mồ hôi thở phào nhẹ nhõm.
Nếu đúng là đám người trước mắt đâm thì cậu cũng đánh không lại.
Tiểu quỷ lập tức cúi đầu thì thầm với Diêm Hạc, vẻ mặt vô cùng nghiêm trọng: "Mấy huynh đệ bọn họ là ác quỷ đấy."
"Nhưng năm huynh đệ phía sau đều bị bệnh, hễ phát bệnh thì lại co giật, chắc sẽ dễ đối phó thôi."
"Anh đối phó với năm gã bị bệnh kia đi, bọn họ phát bệnh co giật thì anh cứ chạy nhanh vào."
"Để tôi đối phó với gã không bị bệnh kia."
Nói xong, trong lòng tiểu quỷ thấy chết không sờn.
Cậu biết mình đối phó với ác quỷ không bị bệnh kia sẽ có bao nhiêu phần thắng.
Nhưng tốt xấu gì cậu cũng là tiểu quỷ, từng chết một lần.
Còn Diêm Hạc là người sống, đối đầu với ác quỷ không bị bệnh kia chẳng những không thắng được mà thậm chí còn có thể mất mạng.
Diêm Hạc nhìn đám Diêm Địch với vẻ mặt vi diệu.
Không hiểu sao anh lại có cảm giác khá quen thuộc với mấy người trước mắt, giống như từ nơi sâu xa có mối liên hệ gì đó với bọn họ.
Nhưng tiểu quỷ nói đám người trước mắt bị bệnh.
Diêm Hạc nao nao: "Năm tên đều bị bệnh à?"
Tiểu quỷ gật đầu lia lịa: "Đúng vậy, tôi tận mắt thấy bọn họ phát bệnh mà. Co giật liên hồi, nhìn ghê lắm."
Diêm Hạc trầm mặc một hồi, bắt đầu cảm thấy mình chẳng có mối liên hệ gì với mấy người dễ phát bệnh trước mắt.
Cảm giác lúc nãy chắc chỉ là ảo giác thôi.
Ngay khi tiểu quỷ gồng mình chuẩn bị quyết tử với ác quỷ thì thấy đám người liếc mắt nhìn nhau, chẳng biết trao đổi điều gì mà ăn ý biến thành mấy làn khói rồi tan đi trước mắt hai người.
Động tác cực nhanh, thậm chí còn có thể nhìn ra vẻ trốn chạy trong mấy làn khói kia.
Tiểu quỷ cảnh giác chuẩn bị sẵn tinh thần đại chiến một trận: "?"
Cậu mờ mịt nhìn mấy làn khói bay tán loạn trước mắt, nắm đấm nhất thời siết không được mà buông cũng chẳng xong.
Diêm Hạc đưa tay sờ cổ tiểu quỷ rồi trấn an vuốt nhẹ mấy lần.
Giống như xách lên chú mèo con cảnh giác co người lại chuẩn bị đánh nhau, sắp sửa lao ra như đạn pháo.
Tiểu quỷ thì thào: "Bọn họ chạy rồi à?"
Diêm Hạc khẽ gật đầu: "Chạy rồi."
Tiểu quỷ vẫn không tin: "Cứ thế bỏ chạy sao?"
Thậm chí bọn họ còn chưa giằng co.
Chưa đánh mà đã chạy mất rồi.
Diêm Hạc trầm ngâm nhìn thoáng qua lòng bàn tay mình, lòng bàn tay to rộng lờ mờ ẩn hiện những đường vân màu vàng kim lưu động.
Anh khựng lại một giây, cất tay đi rồi thấp giọng nói: "Chắc phát hiện khí tức Hắc Bạch Vô Thường nên bỏ chạy ấy mà."
Tiểu quỷ tỏ vẻ hoài nghi, càng thêm khó tin: "Hắc Bạch Vô Thường? Đây là âm phủ sao?"
Diêm Hạc khẽ gật đầu.
Vẻ mặt tiểu quỷ hốt hoảng, như thể nhân sinh quan bị đả kích cực mạnh: "Ác quỷ gì mà bắt tiểu quỷ xuống âm phủ chứ? Sao bọn họ lại tự chạy tới âm phủ được?"
Mọi ác quỷ khác đều sợ bị quỷ sứ bắt về âm phủ, thế mà đám ác quỷ kia lại coi trời bằng vung bắt tiểu quỷ tới đây.
Diêm Hạc: "Bởi vậy mới nói bọn họ có bệnh."
Tiểu quỷ hoang mang nghĩ hình như cũng đúng.
Sáu con quỷ, năm con có bệnh, con còn lại không bị bệnh e là cũng chẳng ngăn được năm con có bệnh kia.
Người lên cơn điên ngay cả chết cũng không sợ.
Quỷ phát bệnh chắc ngay cả Diêm Vương cũng không sợ.
Diêm Hạc xoa má tiểu quỷ, thấy cậu vẫn sững sờ thì tưởng cậu bị dọa sợ, thế là dẫn cậu đi ra ngoài.
Anh cũng chẳng quan tâm có phải mấy người lúc nãy phát hiện khí tức Hắc Bạch Vô Thường nên chạy trốn hay không.
Tiểu quỷ bình an vô sự là được rồi.
Cổng âm phủ.
Hơn ba giờ sáng, Hắc Bạch Vô Thường câu hồn xong vừa ngáp vừa tán gẫu ở cổng, chờ Diêm Hạc xuống địa phủ sửa chữa nâng cấp hệ thống.
Hắc Vô Thường vẫn hơi lo lắng: "Cứ cho hắn xuống như vậy chẳng phải từ nay về sau hắn sẽ tự do ra vào âm phủ sao?"
Bạch Vô Thường ngáp một cái: "Ngươi thử nghĩ xem, sổ sinh tử đã nói hắn là người của chúng ta......"
"Huống hồ chúng ta đã dẫn hắn tới đây bao nhiêu lần, ngươi tưởng cấp trên không biết à? Nếu cấp trên không đồng ý thì đã ra tay cảnh cáo từ lâu rồi......"
Hai người đang nói chuyện phiếm thì phát giác sau lưng truyền đến hai khí tức lạ lẫm, Bạch Vô Thường lười biếng quay đầu, chuẩn bị đưa linh hồn sau lưng từ âm phủ về nhân gian.
Con đường dài tít tắp phủ kín sương mù trắng xoá, một bóng người cao gầy dần xuất hiện, mái tóc đen dài uốn lượn, trong ánh sáng mờ ảo, đôi mắt đỏ rực lạnh lẽo còn nổi bật hơn cả đèn quỷ.
Hắc Bạch Vô Thường bất giác đứng dậy, vội vàng nắm xích sắt thốt lên: "Diêm Vương......"
Nhưng khi đến gần, Hắc Bạch Vô Thường mới kinh ngạc phát hiện người trước mắt đâu phải Diêm Vương tới thị sát mà rõ ràng là Diêm Hạc lúc nãy nhờ bọn họ dẫn đến âm phủ.
Hình dáng người trước mắt hoàn toàn khác với lúc vào âm phủ.
Hắc Bạch Vô Thường kinh hãi liếc nhau, trong lòng dậy sóng, một suy đoán khó tin hiện ra.
Không đợi hai người nghĩ kỹ, tiểu quỷ được Diêm Hạc dẫn ra bổ nhào tới, bộ dạng rưng rưng nước mắt như cuối cùng đã tìm được tổ chức.
Cậu nắm áo Bạch Vô Thường lay lay, đau lòng nhức óc nói: "Có quỷ vào âm phủ của các ngươi đấy!"
"Sáu con lận! Còn đang làm tổ ở âm phủ của các ngươi đó."
"Mau điều tra xem có phải là nội gián không!"
Bạch Vô Thường lộ vẻ kinh ngạc hiếm thấy, hồi lâu sau mới mờ mịt gật đầu: "Được...... Lát nữa sẽ đi kiểm tra......"
Tiểu quỷ lại kéo Diêm Hạc sau lưng đến trước mặt rồi khẩn trương nói: "Còn nữa, ngươi kiểm tra anh ấy giùm ta được không?"
"Có phải anh ấy xuống địa phủ nhiều quá nên biến dị rồi không?"
Cậu cố banh mắt Diêm Hạc ra: "Trước đây mắt anh ấy đâu có như vậy, là màu đen cơ, giờ biến thành màu đỏ rồi."
"Đừng nhúc nhích, anh mở to mắt cho Bạch đại nhân xem đi."
Mắt Diêm Hạc bị vạch ra hơi xốn, trầm mặc một giây, cuối cùng vẫn khom người để tiểu quỷ dễ vạch mắt mình hơn.
Thấy đôi mắt đỏ rực của tiểu Diêm Vương Diêm Hạc bị hai ngón tay banh ra, Bạch Vô Thường tỏ vẻ khiếp sợ.
Tiểu quỷ thấy Bạch Vô Thường hoảng đến nỗi không nói nên lời thì trong lòng giật thót, run rẩy hỏi: "Biến dị thật sao?"
Diêm Hạc khẽ lắc đầu với Bạch Vô Thường.
Bạch Vô Thường giật nảy mình, dằn xuống nỗi khiếp đảm trong lòng rồi cố tỏ vẻ bình tĩnh nói: "Không, không phải biến dị, chắc bị dính âm khí thôi......"
Y và Hắc Vô Thường hoang mang nói: "Để ta dẫn các ngươi lên, sắp đến giờ rồi, không đi thì không kịp nữa đâu......"
Dứt lời, không đợi hai người phản ứng, Hắc Bạch Vô Thường vội vàng đưa họ ra khỏi âm phủ.
Thậm chí vì quá hoảng loạn nên khi đưa hồn phách Diêm Hạc vào cơ thể, bọn họ còn tiện tay cho hồn phách tiểu quỷ ngưng tụ thành thực thể.
Đưa hồn hai người về xong, Hắc Bạch Vô Thường giống như mấy ác quỷ lúc nãy, hoảng hốt chạy bừa rồi biến mất giữa không trung.
Trước khi Hắc Bạch Vô Thường biến mất, Diêm Hạc ở trạng thái hồn phách quay đầu nhìn theo bọn họ.
Mở mắt ra, Mộ Bạch ngơ ngác ngồi trên giường lớn trong phòng ngủ biệt thự.
Cậu cúi đầu nhìn tay chân mình rồi lập tức quay sang nhìn Diêm Hạc bên cạnh.
Hồn phách Diêm Hạc đã trở về cơ thể, anh mở mắt ra ngồi dậy, tóc dài và mắt đỏ đều biến mất, trở lại mắt đen và tóc ngắn như cũ.
Trái tim treo cao của Mộ Bạch rốt cuộc hạ xuống, đưa tay sờ mắt Diêm Hạc rồi ỉu xìu nói: "Sau này anh đừng xuống địa phủ nữa."
Diêm Hạc không để ý tới mình mà vuốt tóc rồi xoa má cậu, thấp giọng hỏi: "Mấy ác quỷ kia có làm ngài bị thương không?"
Mộ Bạch thành thật lắc đầu: "Không. Bọn họ chỉ hỏi tôi đủ thứ chuyện thôi."
"Lúc thì hỏi ngày xưa nhà tôi có mấy người, lúc thì hỏi tôi và anh làm sao quen nhau, lúc lại hỏi trước kia tỷ muội trong nhà thành thân cần sính lễ gì......"
"Sau đó còn đi lấy nhang cho tôi nữa."
Diêm Hạc vừa nghe vừa nhìn xem trên người tiểu quỷ có vết thương không, sau khi kiểm tra kỹ càng mới dừng tay.
Anh ôm tiểu quỷ còn đang huyên thuyên vào lòng, cảm nhận được da thịt kề sát nhau.
Chân thực, thật sự nằm trong vòng tay anh.
Mộ Bạch đang huyên thuyên chợt nhận ra gì đó nên im bặt.
Ánh đèn phòng ngủ dìu dịu, tuyết bay lả tả trong gió lạnh ngoài cửa sổ, cành cây bị tuyết phủ trĩu nặng, cuối cùng chịu không nổi rơi xuống phát ra tiếng động rất khẽ.
Trong sự im lặng kéo dài, nhịp tim người ôm cậu dần chậm lại, nhưng cậu vẫn mơ hồ nhận ra nỗi bất an ẩn sâu trước đó.
Mộ Bạch hỏi khẽ: "Lúc không thấy tôi, có phải anh tìm tôi lâu lắm không?"
Mi mắt Diêm Hạc rũ xuống, từ từ đan tay vào tay cậu, sau đó nói không có.
Anh nói: "Chỉ tìm một lát thôi."
Mộ Bạch biết người trước mắt đã tìm rất lâu, thậm chí cuối cùng còn xuống âm phủ tìm cậu.
Cậu ngồi quỳ trên giường, vòng tay qua cổ người trước mắt, nhẹ nhàng dụi má Diêm Hạc rồi thì thầm an ủi.
Tim Diêm Hạc như sắp tan thành nước, cúi đầu hôn cậu.
Anh hôn rất chậm trong đêm tuyết mùa đông, chẳng có chút dụ;c vọng nào mà chỉ có tình cảm trìu mến dịu dàng.
Hôn xong, tiểu quỷ mơ màng mở mắt ra, hít hít mấy lần rồi hỏi: "Sao tôi có cảm giác anh thơm hơn nhiều nhỉ?"
Trước đây âm khí tỏa ra từ người Diêm Hạc vốn đã rất dễ chịu, luôn khiến cậu nhịn không được tới gần.
Hiện giờ âm khí trên người Diêm Hạc càng tinh khiết và nồng hơn, hệt như mùi cỏ cây thơm mát.
Ánh mắt Diêm Hạc rơi vào lòng bàn tay mình, nhìn thấy một đường vân màu vàng kim lóe lên trong chớp mắt rồi biến mất.
Anh cúi đầu nói: "Chắc vì đại nhân đói bụng ấy mà."
Mộ Bạch chép miệng: "Cũng có thể."
Chắc là đói bụng thôi, nếu không tại sao Diêm Hạc biến dị lại thơm hơn trước chứ.
Trong phim Nick Sassou, sinh vật biến dị đều có hình thù kỳ quái, xấu không chịu nổi.
Dường như nghĩ đến điều gì, cậu quay đầu hôn Diêm Hạc một cái rồi nói thích anh.
Diêm Hạc "ừm" một tiếng, nhìn hết sức bình tĩnh, tựa như không hề dao động.
Mộ Bạch lại hào hứng nằm xuống chờ ăn cơm đêm nay.
Cậu phát hiện trước khi ngủ chỉ cần hôn Diêm Hạc một cái rồi nói thích anh, ban đêm tinh thần khí của Diêm Hạc sẽ thơm ngọt hơn bình thường.
Tinh thần khí nồng nàn kia gần như tan ra trong miệng, ngọt lịm như mật ong.
Tiểu quỷ hảo ngọt lần nào cũng ăn say sưa quên hết trời đất.
Đồng tử thường ngày giống như đá đen của người dưới thân lúc này chuyển sang màu đỏ rực, càng làm tăng thêm vẻ lạnh lùng sắc bén.
Nhưng khi thấy tiểu quỷ lo lắng nhìn mình, đôi mắt đỏ rực chợt dịu xuống.
Diêm Hạc nghe lời ngẩng đầu lên rồi mở to mắt, yên lặng cho tiểu quỷ nhìn đồng tử bỗng nhiên biến thành màu đỏ của mình.
Tiểu quỷ khẩn trương sờ mắt anh, miệng như bắn liên thanh, lo lắng hỏi: "Đau không?"
"Sao mắt lại đỏ thế này, có phải bên trong chảy máu rồi không?"
"Hay là bị thứ gì đâm vào?"
"Còn thấy đường không?"
"Chớp một cái cho tôi xem nào."
Đám Diêm Địch đối diện hai người trợn mắt há hốc mồm.
Tiểu quỷ trước mắt không chỉ cưỡi lên đầu Diêm Hạc mà còn bảo anh chớp mắt, Diêm Hạc lập tức chớp mắt, còn thấp giọng an ủi tiểu quỷ, nói mình thật sự không sao.
"Chớp thêm hai lần nữa đi."
Diêm Hạc luôn lạnh lùng hờ hững nghe lời làm theo.
Tiểu quỷ vẫn không yên tâm, sốt ruột nói: "Đảo mắt một vòng cho tôi xem đi."
Diêm Hạc: "......"
Anh trầm mặc một giây, tiểu quỷ xích lại gần khiếp đảm hỏi: "Không đảo được à? Bị hư rồi hay là bị người ta đâm nên không đảo được?"
Diêm Hạc đảo mắt một vòng.
Tiểu quỷ bị dọa khiếp vía lúc này mới thở phào một hơi, lập tức cảnh giác ngẩng đầu nhìn đám Diêm Địch trước mặt.
Lưng cậu thẳng tắp, toàn thân như dây cung kéo căng, e dè hỏi: "Có phải bọn họ đâm mắt anh không?"
Đám Diêm Địch: "......"
Diêm Hạc nói không phải.
Tiểu quỷ đầu đầy mồ hôi thở phào nhẹ nhõm.
Nếu đúng là đám người trước mắt đâm thì cậu cũng đánh không lại.
Tiểu quỷ lập tức cúi đầu thì thầm với Diêm Hạc, vẻ mặt vô cùng nghiêm trọng: "Mấy huynh đệ bọn họ là ác quỷ đấy."
"Nhưng năm huynh đệ phía sau đều bị bệnh, hễ phát bệnh thì lại co giật, chắc sẽ dễ đối phó thôi."
"Anh đối phó với năm gã bị bệnh kia đi, bọn họ phát bệnh co giật thì anh cứ chạy nhanh vào."
"Để tôi đối phó với gã không bị bệnh kia."
Nói xong, trong lòng tiểu quỷ thấy chết không sờn.
Cậu biết mình đối phó với ác quỷ không bị bệnh kia sẽ có bao nhiêu phần thắng.
Nhưng tốt xấu gì cậu cũng là tiểu quỷ, từng chết một lần.
Còn Diêm Hạc là người sống, đối đầu với ác quỷ không bị bệnh kia chẳng những không thắng được mà thậm chí còn có thể mất mạng.
Diêm Hạc nhìn đám Diêm Địch với vẻ mặt vi diệu.
Không hiểu sao anh lại có cảm giác khá quen thuộc với mấy người trước mắt, giống như từ nơi sâu xa có mối liên hệ gì đó với bọn họ.
Nhưng tiểu quỷ nói đám người trước mắt bị bệnh.
Diêm Hạc nao nao: "Năm tên đều bị bệnh à?"
Tiểu quỷ gật đầu lia lịa: "Đúng vậy, tôi tận mắt thấy bọn họ phát bệnh mà. Co giật liên hồi, nhìn ghê lắm."
Diêm Hạc trầm mặc một hồi, bắt đầu cảm thấy mình chẳng có mối liên hệ gì với mấy người dễ phát bệnh trước mắt.
Cảm giác lúc nãy chắc chỉ là ảo giác thôi.
Ngay khi tiểu quỷ gồng mình chuẩn bị quyết tử với ác quỷ thì thấy đám người liếc mắt nhìn nhau, chẳng biết trao đổi điều gì mà ăn ý biến thành mấy làn khói rồi tan đi trước mắt hai người.
Động tác cực nhanh, thậm chí còn có thể nhìn ra vẻ trốn chạy trong mấy làn khói kia.
Tiểu quỷ cảnh giác chuẩn bị sẵn tinh thần đại chiến một trận: "?"
Cậu mờ mịt nhìn mấy làn khói bay tán loạn trước mắt, nắm đấm nhất thời siết không được mà buông cũng chẳng xong.
Diêm Hạc đưa tay sờ cổ tiểu quỷ rồi trấn an vuốt nhẹ mấy lần.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Giống như xách lên chú mèo con cảnh giác co người lại chuẩn bị đánh nhau, sắp sửa lao ra như đạn pháo.
Tiểu quỷ thì thào: "Bọn họ chạy rồi à?"
Diêm Hạc khẽ gật đầu: "Chạy rồi."
Tiểu quỷ vẫn không tin: "Cứ thế bỏ chạy sao?"
Thậm chí bọn họ còn chưa giằng co.
Chưa đánh mà đã chạy mất rồi.
Diêm Hạc trầm ngâm nhìn thoáng qua lòng bàn tay mình, lòng bàn tay to rộng lờ mờ ẩn hiện những đường vân màu vàng kim lưu động.
Anh khựng lại một giây, cất tay đi rồi thấp giọng nói: "Chắc phát hiện khí tức Hắc Bạch Vô Thường nên bỏ chạy ấy mà."
Tiểu quỷ tỏ vẻ hoài nghi, càng thêm khó tin: "Hắc Bạch Vô Thường? Đây là âm phủ sao?"
Diêm Hạc khẽ gật đầu.
Vẻ mặt tiểu quỷ hốt hoảng, như thể nhân sinh quan bị đả kích cực mạnh: "Ác quỷ gì mà bắt tiểu quỷ xuống âm phủ chứ? Sao bọn họ lại tự chạy tới âm phủ được?"
Mọi ác quỷ khác đều sợ bị quỷ sứ bắt về âm phủ, thế mà đám ác quỷ kia lại coi trời bằng vung bắt tiểu quỷ tới đây.
Diêm Hạc: "Bởi vậy mới nói bọn họ có bệnh."
Tiểu quỷ hoang mang nghĩ hình như cũng đúng.
Sáu con quỷ, năm con có bệnh, con còn lại không bị bệnh e là cũng chẳng ngăn được năm con có bệnh kia.
Người lên cơn điên ngay cả chết cũng không sợ.
Quỷ phát bệnh chắc ngay cả Diêm Vương cũng không sợ.
Diêm Hạc xoa má tiểu quỷ, thấy cậu vẫn sững sờ thì tưởng cậu bị dọa sợ, thế là dẫn cậu đi ra ngoài.
Anh cũng chẳng quan tâm có phải mấy người lúc nãy phát hiện khí tức Hắc Bạch Vô Thường nên chạy trốn hay không.
Tiểu quỷ bình an vô sự là được rồi.
Cổng âm phủ.
Hơn ba giờ sáng, Hắc Bạch Vô Thường câu hồn xong vừa ngáp vừa tán gẫu ở cổng, chờ Diêm Hạc xuống địa phủ sửa chữa nâng cấp hệ thống.
Hắc Vô Thường vẫn hơi lo lắng: "Cứ cho hắn xuống như vậy chẳng phải từ nay về sau hắn sẽ tự do ra vào âm phủ sao?"
Bạch Vô Thường ngáp một cái: "Ngươi thử nghĩ xem, sổ sinh tử đã nói hắn là người của chúng ta......"
"Huống hồ chúng ta đã dẫn hắn tới đây bao nhiêu lần, ngươi tưởng cấp trên không biết à? Nếu cấp trên không đồng ý thì đã ra tay cảnh cáo từ lâu rồi......"
Hai người đang nói chuyện phiếm thì phát giác sau lưng truyền đến hai khí tức lạ lẫm, Bạch Vô Thường lười biếng quay đầu, chuẩn bị đưa linh hồn sau lưng từ âm phủ về nhân gian.
Con đường dài tít tắp phủ kín sương mù trắng xoá, một bóng người cao gầy dần xuất hiện, mái tóc đen dài uốn lượn, trong ánh sáng mờ ảo, đôi mắt đỏ rực lạnh lẽo còn nổi bật hơn cả đèn quỷ.
Hắc Bạch Vô Thường bất giác đứng dậy, vội vàng nắm xích sắt thốt lên: "Diêm Vương......"
Nhưng khi đến gần, Hắc Bạch Vô Thường mới kinh ngạc phát hiện người trước mắt đâu phải Diêm Vương tới thị sát mà rõ ràng là Diêm Hạc lúc nãy nhờ bọn họ dẫn đến âm phủ.
Hình dáng người trước mắt hoàn toàn khác với lúc vào âm phủ.
Hắc Bạch Vô Thường kinh hãi liếc nhau, trong lòng dậy sóng, một suy đoán khó tin hiện ra.
Không đợi hai người nghĩ kỹ, tiểu quỷ được Diêm Hạc dẫn ra bổ nhào tới, bộ dạng rưng rưng nước mắt như cuối cùng đã tìm được tổ chức.
Cậu nắm áo Bạch Vô Thường lay lay, đau lòng nhức óc nói: "Có quỷ vào âm phủ của các ngươi đấy!"
"Sáu con lận! Còn đang làm tổ ở âm phủ của các ngươi đó."
"Mau điều tra xem có phải là nội gián không!"
Bạch Vô Thường lộ vẻ kinh ngạc hiếm thấy, hồi lâu sau mới mờ mịt gật đầu: "Được...... Lát nữa sẽ đi kiểm tra......"
Tiểu quỷ lại kéo Diêm Hạc sau lưng đến trước mặt rồi khẩn trương nói: "Còn nữa, ngươi kiểm tra anh ấy giùm ta được không?"
"Có phải anh ấy xuống địa phủ nhiều quá nên biến dị rồi không?"
Cậu cố banh mắt Diêm Hạc ra: "Trước đây mắt anh ấy đâu có như vậy, là màu đen cơ, giờ biến thành màu đỏ rồi."
"Đừng nhúc nhích, anh mở to mắt cho Bạch đại nhân xem đi."
Mắt Diêm Hạc bị vạch ra hơi xốn, trầm mặc một giây, cuối cùng vẫn khom người để tiểu quỷ dễ vạch mắt mình hơn.
Thấy đôi mắt đỏ rực của tiểu Diêm Vương Diêm Hạc bị hai ngón tay banh ra, Bạch Vô Thường tỏ vẻ khiếp sợ.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Tiểu quỷ thấy Bạch Vô Thường hoảng đến nỗi không nói nên lời thì trong lòng giật thót, run rẩy hỏi: "Biến dị thật sao?"
Diêm Hạc khẽ lắc đầu với Bạch Vô Thường.
Bạch Vô Thường giật nảy mình, dằn xuống nỗi khiếp đảm trong lòng rồi cố tỏ vẻ bình tĩnh nói: "Không, không phải biến dị, chắc bị dính âm khí thôi......"
Y và Hắc Vô Thường hoang mang nói: "Để ta dẫn các ngươi lên, sắp đến giờ rồi, không đi thì không kịp nữa đâu......"
Dứt lời, không đợi hai người phản ứng, Hắc Bạch Vô Thường vội vàng đưa họ ra khỏi âm phủ.
Thậm chí vì quá hoảng loạn nên khi đưa hồn phách Diêm Hạc vào cơ thể, bọn họ còn tiện tay cho hồn phách tiểu quỷ ngưng tụ thành thực thể.
Đưa hồn hai người về xong, Hắc Bạch Vô Thường giống như mấy ác quỷ lúc nãy, hoảng hốt chạy bừa rồi biến mất giữa không trung.
Trước khi Hắc Bạch Vô Thường biến mất, Diêm Hạc ở trạng thái hồn phách quay đầu nhìn theo bọn họ.
Mở mắt ra, Mộ Bạch ngơ ngác ngồi trên giường lớn trong phòng ngủ biệt thự.
Cậu cúi đầu nhìn tay chân mình rồi lập tức quay sang nhìn Diêm Hạc bên cạnh.
Hồn phách Diêm Hạc đã trở về cơ thể, anh mở mắt ra ngồi dậy, tóc dài và mắt đỏ đều biến mất, trở lại mắt đen và tóc ngắn như cũ.
Trái tim treo cao của Mộ Bạch rốt cuộc hạ xuống, đưa tay sờ mắt Diêm Hạc rồi ỉu xìu nói: "Sau này anh đừng xuống địa phủ nữa."
Diêm Hạc không để ý tới mình mà vuốt tóc rồi xoa má cậu, thấp giọng hỏi: "Mấy ác quỷ kia có làm ngài bị thương không?"
Mộ Bạch thành thật lắc đầu: "Không. Bọn họ chỉ hỏi tôi đủ thứ chuyện thôi."
"Lúc thì hỏi ngày xưa nhà tôi có mấy người, lúc thì hỏi tôi và anh làm sao quen nhau, lúc lại hỏi trước kia tỷ muội trong nhà thành thân cần sính lễ gì......"
"Sau đó còn đi lấy nhang cho tôi nữa."
Diêm Hạc vừa nghe vừa nhìn xem trên người tiểu quỷ có vết thương không, sau khi kiểm tra kỹ càng mới dừng tay.
Anh ôm tiểu quỷ còn đang huyên thuyên vào lòng, cảm nhận được da thịt kề sát nhau.
Chân thực, thật sự nằm trong vòng tay anh.
Mộ Bạch đang huyên thuyên chợt nhận ra gì đó nên im bặt.
Ánh đèn phòng ngủ dìu dịu, tuyết bay lả tả trong gió lạnh ngoài cửa sổ, cành cây bị tuyết phủ trĩu nặng, cuối cùng chịu không nổi rơi xuống phát ra tiếng động rất khẽ.
Trong sự im lặng kéo dài, nhịp tim người ôm cậu dần chậm lại, nhưng cậu vẫn mơ hồ nhận ra nỗi bất an ẩn sâu trước đó.
Mộ Bạch hỏi khẽ: "Lúc không thấy tôi, có phải anh tìm tôi lâu lắm không?"
Mi mắt Diêm Hạc rũ xuống, từ từ đan tay vào tay cậu, sau đó nói không có.
Anh nói: "Chỉ tìm một lát thôi."
Mộ Bạch biết người trước mắt đã tìm rất lâu, thậm chí cuối cùng còn xuống âm phủ tìm cậu.
Cậu ngồi quỳ trên giường, vòng tay qua cổ người trước mắt, nhẹ nhàng dụi má Diêm Hạc rồi thì thầm an ủi.
Tim Diêm Hạc như sắp tan thành nước, cúi đầu hôn cậu.
Anh hôn rất chậm trong đêm tuyết mùa đông, chẳng có chút dụ;c vọng nào mà chỉ có tình cảm trìu mến dịu dàng.
Hôn xong, tiểu quỷ mơ màng mở mắt ra, hít hít mấy lần rồi hỏi: "Sao tôi có cảm giác anh thơm hơn nhiều nhỉ?"
Trước đây âm khí tỏa ra từ người Diêm Hạc vốn đã rất dễ chịu, luôn khiến cậu nhịn không được tới gần.
Hiện giờ âm khí trên người Diêm Hạc càng tinh khiết và nồng hơn, hệt như mùi cỏ cây thơm mát.
Ánh mắt Diêm Hạc rơi vào lòng bàn tay mình, nhìn thấy một đường vân màu vàng kim lóe lên trong chớp mắt rồi biến mất.
Anh cúi đầu nói: "Chắc vì đại nhân đói bụng ấy mà."
Mộ Bạch chép miệng: "Cũng có thể."
Chắc là đói bụng thôi, nếu không tại sao Diêm Hạc biến dị lại thơm hơn trước chứ.
Trong phim Nick Sassou, sinh vật biến dị đều có hình thù kỳ quái, xấu không chịu nổi.
Dường như nghĩ đến điều gì, cậu quay đầu hôn Diêm Hạc một cái rồi nói thích anh.
Diêm Hạc "ừm" một tiếng, nhìn hết sức bình tĩnh, tựa như không hề dao động.
Mộ Bạch lại hào hứng nằm xuống chờ ăn cơm đêm nay.
Cậu phát hiện trước khi ngủ chỉ cần hôn Diêm Hạc một cái rồi nói thích anh, ban đêm tinh thần khí của Diêm Hạc sẽ thơm ngọt hơn bình thường.
Tinh thần khí nồng nàn kia gần như tan ra trong miệng, ngọt lịm như mật ong.
Tiểu quỷ hảo ngọt lần nào cũng ăn say sưa quên hết trời đất.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro