Chương 81
Quan Ni Ni
2024-07-22 07:48:01
Bảy giờ tối, đài truyền hình địa phương phát sóng lễ trao giải cho mười doanh nhân trẻ xuất sắc nhất Tân Thị.
Trong phòng khách biệt thự, tiểu quỷ mặc áo len trắng sữa ngồi xếp bằng trên ghế salon nhìn chăm chú vào màn hình lớn.
Thấy bóng dáng quen thuộc xuất hiện trên màn hình, tiểu quỷ lập tức duỗi cổ nhích mông tới trước nhìn người trên TV không chớp mắt.
Người dẫn chương trình bắt đầu dõng dạc giới thiệu tiểu sử và những đóng góp có ích cho xã hội của các doanh nhân trẻ xuất sắc, nhận được những tràng pháo tay vang dội của khán giả dưới sân khấu.
Đây là lần đầu tiên Mộ Bạch thấy Diêm Hạc trên TV.
Hơn tám giờ, ngoài cửa sổ tuyết bay lả tả, bánh xe lăn trên tuyết phát ra tiếng lách tách.
Tiểu quỷ vừa nghe thấy động tĩnh thì lập tức vứt điều khiển từ xa trong tay rồi chạy ra cổng.
Chiếc Maybach màu đen từ từ dừng lại trên tuyết, nhưng Diêm Hạc trong xe vẫn chưa tháo dây an toàn bước xuống.
Anh cúi đầu ngửi xem bộ vest trên người mình có bị bám mùi ác quỷ ban ngày không, sau đó mở hộc đựng đồ trên bảng điều khiển lấy ra một chai nước hoa mà tiểu quỷ thích.
Ban ngày siết chết nhiều ác quỷ nên kiểu gì cũng bị dính âm khí.
Diêm Hạc ngửa cằm xịt mấy lần, sau khi biết chắc trên người mình không còn mùi ác quỷ mới tháo dây an toàn rồi mở cửa xe.
Giờ ác quỷ ngày càng khó tìm, phải chạy đến mấy nhà máy bỏ hoang ở xa để siết chết lũ ác quỷ trốn chui trốn nhủi.
Số lượng ác quỷ bị giết giảm đi nên tốc độ tích lũy công đức cũng chậm theo.
Lão Diêm Vương rất nghiêm khắc, lúc ném anh lên trần gian lịch luyện đã đặt ra cho anh một chỉ tiêu công đức.
Khi nào đạt chỉ tiêu lão Diêm Vương mới cho anh về lại âm phủ.
Nếu không có tiểu quỷ thì Diêm Hạc cũng chẳng quan tâm mình có được về âm phủ hay không.
Anh có thể ở nhân gian cho đến khi lão Diêm Vương sốt ruột đến tìm mình.
Nhưng tiểu quỷ đợi không được.
Diêm Hạc dừng chân trước cửa biệt thự rồi mở khóa điện tử.
Khí ấm ập vào mặt, tiểu quỷ đợi sẵn ở cửa lao về phía anh như một quả đạn pháo rồi nhảy lên đu trên người anh.
Hai mắt cậu lóe sáng như sao, sùng bái nói: "Anh được lên TV kìa!"
Diêm Hạc điềm tĩnh gật đầu.
Tiểu quỷ hết sức vui vẻ, hai tay ôm cổ anh: "Thì ra anh cũng làm quan của dân chúng!"
Diêm Hạc đưa tay nâng mông tiểu quỷ như thường lệ để cậu khỏi rơi xuống.
Mới đầu anh vẫn chưa hiểu ý tiểu quỷ.
Đến khi nghe tiểu quỷ dõng dạc lặp lại lời giới thiệu của người dẫn chương trình, nói anh là đại biểu nhân dân và có những đóng góp to lớn cho Tân Thị.
Diêm Hạc mới hiểu tiểu quỷ nói làm quan là ý gì.
Tiểu quỷ ôm anh rồi khiêm tốn hỏi: "Đại biểu là quan gì vậy? Chức quan này lớn lắm à? Có bằng tri huyện không? Tri huyện lớn hơn hay đại biểu lớn hơn?"
Cậu nghe người dẫn chương trình nói Diêm Hạc quyên góp cho những nơi bị thiên tai, làm đường cho vùng sâu vùng xa, tài trợ cho địa phương nghèo, làm rất nhiều việc tốt.
Làm được nhiều việc tốt như vậy tất nhiên chức quan không hề nhỏ.
Diêm Hạc định nói không phải chức quan gì lớn, nhưng sắp mở miệng thì nhớ tới thân phận của mình ở âm phủ.
Anh trầm mặc một hồi mới ho khan nói: "Nếu là chức quan rất lớn thì sao? Đại nhân có sợ không?"
Tiểu quỷ nghe vậy thì lập tức vui vẻ.
Cậu ngẩng đầu dõng dạc nói: "Tôi mà sợ ấy à?"
"Giỡn hoài ——"
"Làm sao có thể ——"
Tiểu quỷ được bế tới ghế salon, cậu khoe khoang: "Tôi cũng là người từng gặp Thánh thượng đấy nhé. Hắn là Hoàng đế lận đó. Tôi nói chuyện với hắn nhiều lắm, hắn còn đích thân ban ghế ngồi rồi khen tôi tuổi trẻ tài cao nữa."
Chức quan của người trước mắt có lớn cỡ nào cũng đâu thể lớn hơn Hoàng đế được?
"Anh nói tôi biết đi, chức quan của anh lớn cỡ nào?"
Diêm Hạc ngồi trên ghế salon, vừa bóc hạt dẻ nướng cho cậu vừa nói: "Tàm tạm thôi, thật ra cũng không lớn lắm đâu. So với đại nhân tất nhiên là không lớn rồi."
Cái đuôi vô hình sau lưng tiểu quỷ vểnh lên cao, vừa ăn hạt dẻ Diêm Hạc nướng cho mình vừa nghiêm túc nói: "Tôi nhất định sẽ không sợ đâu......"
"Anh cứ biết thế là được rồi......"
Dứt lời cậu lại hôn Diêm Hạc rồi ôm mặt anh, chân thành nói: "Nhưng dù anh là quan lớn hay nhỏ thì tôi cũng vẫn thích anh......"
"Anh đừng lo......"
Diêm Hạc ngước mắt lên, sắc mặt hơi thay đổi: "Thật không?"
Tiểu quỷ quả quyết gật đầu.
Diêm Hạc chợt bật cười rồi nhẹ nhàng nói: "Có câu này của đại nhân thì tôi yên tâm rồi."
Tiểu quỷ ưỡn ngực nói: "Anh cứ yên tâm, quan lớn quan nhỏ đều là làm việc cho dân mà, đương nhiên không được phân biệt đối xử rồi......"
Diêm Hạc vui vẻ vào bếp làm bỏng ngô cho tiểu quỷ.
Tiểu quỷ thò đầu vào hớn hở nói: "Tôi muốn ăn vị caramel được không?"
Diêm Hạc nói được.
Vì đang vui nên tiện thể làm thêm một phần vị sô cô la.
———
Tháng Mười Hai tuyết ngày càng rơi dày.
Tết cũng ngày càng gần kề, ban quản lý khu phố đã bắt đầu trang trí hình dán đèn lồng, tô đậm thêm không khí năm mới.
Vệ Triết xin Diêm Hạc cho nghỉ phép để về nhà họ Vệ ăn tết.
Mộ Bạch và Diêm Hạc thường xuyên đi siêu thị, mua thêm rất nhiều đồ.
Hầu hết là Mộ Bạch hớn hở ném đồ vào xe đẩy, còn Diêm Hạc đi sau nhìn.
Ngoại trừ nguyên liệu nấu ăn thì anh chẳng bao giờ bỏ thứ gì vào giỏ hàng.
Nhưng khi đi ngang quầy thu ngân, Diêm Hạc luôn điềm tĩnh thản nhiên lấy mấy hộp size to nhất trên quầy ném vào xe đẩy.
Chẳng biết có phải vì mấy trăm năm rồi chưa được đón giao thừa hay không mà Mộ Bạch hết sức mong chờ giao thừa lần này.
Chỉ riêng câu đối xuân đã viết mười mấy tờ, khi có thực thể thì ôm xấp câu đối mình viết đi tặng người quen.
Cậu còn rất thích trang trí biệt thự.
Vì là tiểu quỷ nên khi ở dạng hồn phách thì vác bao lớn bao nhỏ mua ở siêu thị, ngay cả thang cũng không cần mà bay lên cửa sổ dán hình.
Từ xa nhìn lại, cả khu biệt thự chỉ có mái nhà Diêm Hạc treo nhiều đèn lồng nhất.
Về sau tiểu quỷ vui đến nỗi chó đi ngang qua cũng phải đeo nút thắt đồng tâm mà cậu mua ở siêu thị.
Dường như cậu cực kỳ mong chờ giao thừa này.
Gió lạnh buổi sáng mùa đông thổi rơi chiếc đèn lồng nhỏ treo ở mái hiên, tiểu quỷ vừa ngủ dậy lập tức bay qua cửa sổ đuổi theo đèn lồng bị gió thổi bay.
Có lần tiểu quỷ ngưng tụ thành thực thể vừa tỉnh ngủ, trong lúc mơ màng còn tưởng mình là hồn phách nên leo lên cửa sổ định đuổi theo đèn lồng bay trong gió tuyết.
Diêm Hạc vừa ngẩng đầu thấy cảnh đó thì tim suýt ngừng đập, lập tức lao tới cạnh tiểu quỷ, chuẩn bị túm thực thể tiểu quỷ lại.
Cũng may tiểu quỷ ngồi trên bệ cửa sổ vừa thò chân ra đã bị gió thổi rét run, lập tức tỉnh ngủ thu chân về.
Cậu hắt hơi một cái, quay đầu thấy Diêm Hạc ở sau lưng từ lúc nào còn giật nảy mình.
Hôm sau Diêm Hạc tự tay treo lại đèn lồng trong nhà, mỗi cái đều được buộc chắc.
Đêm trừ tịch tuyết rơi không ngừng, nắng chiều rọi xuống đất tuyết một tầng sáng màu cam ấm áp.
Tiểu quỷ mặc đồ mới.
Là trường bào màu xanh trắng, bên hông đeo một miếng ngọc bội mới.
Cậu ngồi cạnh cửa sổ, ngẩn người nhìn đất tuyết màu vàng nhạt bên ngoài, thỉnh thoảng cúi đầu sờ ngọc bội mới bên hông.
Trong phòng khách, A Sinh đơ mặt trừng lũ cá trong hồ, Diêm Hạc gói sủi cảo trong bếp.
Chương trình giải trí trên TV hết sức sôi động, một tiếng chuông reo lên.
Mới đầu Mộ Bạch tưởng Diêm Hạc có điện thoại, nhưng nhìn kỹ lại mới nhận ra là tiếng chuông điện thoại di động Diêm Hạc mua cho mình.
Cậu nghe máy.
Đầu dây bên kia là Cố Đình vui tươi hớn hở, hắn hào hứng nói giao thừa hôm nay Cố gia sẽ thắp hương cho tổ tiên trong từ đường.
Hắn cười hỏi cậu có muốn đến xem không, biết đâu có thể đoàn tụ với các tổ tông ngày xưa nữa.
Mộ Bạch ở dạng hồn phách cũng khá hào hứng.
Cậu nói chuyện này với Diêm Hạc, nói muốn đem ít nhang tới đó.
Diêm Hạc đang gói sủi cảo dừng lại rồi ngẩng đầu nói: "Tôi đưa đại nhân đi."
Mộ Bạch đã soạn xong nhang, cậu nói: "Không cần đâu, tôi bay nhanh lắm, chút xíu là tới rồi."
Cậu nhìn sủi cảo tròn vo trên bàn, nhịn không được cười: "Biết đâu nấu xong sủi cảo thì tôi cũng vừa về."
Diêm Hạc không nói gì mà rửa tay sạch sẽ rồi cầm chìa khóa xe, ra hiệu mình cũng đi.
Mộ Bạch nghĩ vậy cũng được, thế là vác túi nhang ngồi vào xe Diêm Hạc.
Mắt cậu cong cong, líu lo hỏi trên xe: "Anh nghĩ tôi có gặp tiểu quỷ nào giống mình không?"
"Họ có tụ tập ở từ đường ăn nhang không?"
"Có khi nào họ còn già hơn tôi không?"
Ngoài cửa xe, đường phố giăng đèn kết hoa lướt qua vùn vụt.
Chạng vạng tối, nắng chiều rọi xuống tuyết ánh lên màu vàng nhạt.
Nửa tiếng sau.
Maybach màu đen từ từ dừng lại trước cửa nhà họ Cố.
Cố Đình đã đợi sẵn bên ngoài.
Hắn không thấy được hồn phách tiểu quỷ nên hỏi Diêm Hạc tiểu quỷ ở đâu.
Diêm Hạc đưa cho hắn một sợi dây đỏ gắn chuông rồi bảo hắn đeo vào tay.
Cố Đình làm theo, sau khi đeo dây đỏ thì vừa ngẩng đầu lên đã thấy thiếu niên mặc trường bào màu xanh trắng, tóc đen mềm mại, nhếch môi cười với hắn.
Diêm Hạc đứng cạnh chỉ nhìn mỗi mình tiểu quỷ, khẽ bảo cậu đi thôi.
Mộ Bạch vẫy tay với anh, lộ ra lúm đồng tiền nho nhỏ.
Cố Đình dẫn tiểu quỷ đến từ đường, trên đường đi huyên thuyên đủ thứ chuyện, cuối cùng dừng trước cửa từ đường trang nghiêm.
Trước khi bước vào từ đường, tuyết trên trời lả tả rơi xuống.
Mộ Bạch mặc trường bào màu xanh trắng hơi nghiêng đầu, mắt cậu vẫn cong cong, trên môi nở nụ cười, vô thức đưa tay hứng bông tuyết mềm mại rơi xuống.
Sau đó ngơ ngác tại chỗ.
Ngón tay thon dài trước mắt dần trở nên trong suốt rồi từ từ lan ra cánh tay.
Mộ Bạch sửng sốt hồi lâu.
Dường như cậu đã hiểu ra điều gì nên thẫn thờ đi vào từ đường.
Từ đường lờ mờ tỏa ra mùi tro nhang lạnh lẽo, từng dãy linh vị màu đen lặng lẽ nằm sâu trong từ đường.
Cậu còn nợ một giao thừa.
Nợ đến mấy trăm năm.
Thiếu niên mặc trường bào màu xanh trắng đứng lặng trước từ đường, nước mắt rơi ướt đẫm hai gò má.
Cậu gập người lại, khóc đến không thở nổi.
Mấy trăm năm trước, lá thư gửi từ huyện An Phong về nhà nói giao thừa năm nay nhất định sẽ về thăm họ.
Cậu đã hứa với nương, với các huynh tỷ, hứa với đứa cháu ba tuổi khi về nhất định sẽ đem một cái trống bỏi hình đầu hổ, còn đem bánh quế thơm ngon cho nó.
Trong thư cậu nói vì năm ngoái tuyết lớn ngập núi nên không về được.
Năm nay lên đường sớm nên chắc cậu và A Sinh sẽ kịp về đón giao thừa với họ trước khi tuyết lớn ngập núi.
Nhưng đêm trừ tịch năm đó, không ai có thể trở về.
Cậu không thể về.
A Sinh cũng không thể về.
Trở về chỉ có một chiếc quan tài màu đen, bên trong đặt bộ đồ rách bươm vì ngâm nước.
Mộ Bạch khóc không thành tiếng.
Cậu nhớ lại năm đó sau khi chết hồn mình ngơ ngác bay giữa không trung, đi theo Trần Lan ở huyện An Phong đọc lá thư nhà chưa kịp nhận kia.
Từ đó sinh ra chấp niệm, thành cô hồn dã quỷ vất vưởng trên thế gian mấy trăm năm.
Hồn phách thiếu niên mặc trường bào màu xanh trắng dần trong suốt, trên má đầm đìa nước mắt, hai mắt đỏ hoe, tay nắm chặt bàn thờ từ đường khiến gân xanh nổi lên.
Đúng vậy.
Một khi chấp niệm hoàn thành thì cậu sẽ tan biến để đầu thai.
Từ khi cậu bắt đầu chờ mong giao thừa thì đã hoàn thành chấp niệm.
Nhưng Diêm Hạc phải làm sao đây?
Diêm Hạc còn đang chờ cậu bên ngoài.
Thiếu niên mặc trường bào màu xanh trắng lảo đảo đi ra ngoài, nhưng chẳng bao lâu sau thân hình đã biến thành trong suốt.
Khoảnh khắc cuối cùng trước khi ý thức tan đi, Mộ Bạch quỳ một chân trên sàn, còn đang rơi lệ níu lấy bàn thờ, không muốn biến mất.
Cậu nghĩ mình sắp phải uống canh Mạnh Bà.
Cậu sẽ không nhớ được Diêm Hạc.
Cậu sẽ không nhớ được Diêm Hạc sửa mặt dây chuyền cho mình, không nhớ được anh đốt nhang cho mình, không nhớ được hàng đêm anh kể chuyện cho mình nghe.
Cậu sắp quên đi người yêu của mình.
Tia sáng cuối cùng của hoàng hôn dần tan biến.
Diêm Hạc đứng cạnh chiếc xe đen rũ mắt đưa tay ra rồi ngẩng đầu nhìn trời, vẻ mặt bàng hoàng.
Tuyết ngừng rơi.
————
Chẳng biết qua bao lâu, đầu óc mụ mẫm như chìm dưới đáy biển tối tăm không mặt trời.
Bên tai loáng thoáng vang lên âm thanh gì đó mơ hồ nghe không rõ.
Mộ Bạch cố hé mắt ra một khe nhỏ, cuối cùng mới mở hẳn ra.
Trái tim trong ngực cậu đập cực nhanh, sau khi vỡ lẽ gì đó thì cố chống tay ngồi dậy, phát hiện mình đang nằm trên giường trong một cung điện rộng thênh thang.
Việc đầu tiên Mộ Bạch làm khi tỉnh lại là ra sức móc họng, sau đó bắt đầu nôn khan.
Tiểu quỷ ọe nhiều lần nhưng phát hiện cái gì cũng nôn không ra.
Mắt cậu lập tức đỏ lên, lại ọe mấy lần nhưng vẫn không nôn được gì.
Chắc canh Mạnh Bà đã trôi xuống bụng nên quên mất Diêm Hạc rồi.
Tiểu quỷ đỏ hoe mắt, nhưng một giây sau lại nhận ra mình vẫn còn nhớ Diêm Hạc.
Cậu ngẩn người hồi tưởng một lát, phát hiện ký ức của mình về Diêm Hạc vẫn rõ ràng như cũ.
Đột nhiên trong cung điện vang lên tiếng bước chân.
Tiểu quỷ ngơ ngác ngẩng đầu nhìn, phát hiện là đầu trâu mặt ngựa.
Đầu trâu mặt ngựa ân cần hỏi cậu có chỗ nào khó chịu không, nếu có thì bọn họ sẽ lập tức báo cho tiểu Diêm Vương.
Sắc mặt tiểu quỷ trắng bệch, hoảng sợ hỏi: "Tiểu Diêm Vương?"
Cậu yêu đương với người sống là tội lớn đến nỗi Diêm Vương phải đích thân xét xử luôn sao?
Đầu trâu mặt ngựa thấy sắc mặt cậu trắng bệch thì vội giải thích: "Tiểu Diêm Vương chính là người trước đây ở bên ngài. Tình nhân của ngài đấy ạ."
Hai người vừa dứt lời thì tiểu quỷ thấy Diêm Hạc bước vào cung điện vén rèm lên, đầu trâu mặt ngựa bên cạnh lập tức gọi một tiếng "tiểu Diêm Vương" rồi cực kỳ thức thời lui ra ngay.
Diêm Hạc vừa ngồi xuống giường thì thấy tiểu quỷ nhà mình bủn rủn tay chân, muốn bò ra sau giường.
Diêm Hạc trầm mặc một giây, sau đó tỏ vẻ thản nhiên như không có chuyện gì: "Chẳng phải đại nhân đã nói dù là quan lớn hay nhỏ cũng vẫn thích tôi sao?"
Tiểu quỷ bị dọa run chân đờ đẫn thì thào: "Quan lớn quan nhỏ?"
"Anh thử đi hỏi xem có tiểu quỷ bình thường nào yêu đương với Diêm Vương không hả?"
Trong phòng khách biệt thự, tiểu quỷ mặc áo len trắng sữa ngồi xếp bằng trên ghế salon nhìn chăm chú vào màn hình lớn.
Thấy bóng dáng quen thuộc xuất hiện trên màn hình, tiểu quỷ lập tức duỗi cổ nhích mông tới trước nhìn người trên TV không chớp mắt.
Người dẫn chương trình bắt đầu dõng dạc giới thiệu tiểu sử và những đóng góp có ích cho xã hội của các doanh nhân trẻ xuất sắc, nhận được những tràng pháo tay vang dội của khán giả dưới sân khấu.
Đây là lần đầu tiên Mộ Bạch thấy Diêm Hạc trên TV.
Hơn tám giờ, ngoài cửa sổ tuyết bay lả tả, bánh xe lăn trên tuyết phát ra tiếng lách tách.
Tiểu quỷ vừa nghe thấy động tĩnh thì lập tức vứt điều khiển từ xa trong tay rồi chạy ra cổng.
Chiếc Maybach màu đen từ từ dừng lại trên tuyết, nhưng Diêm Hạc trong xe vẫn chưa tháo dây an toàn bước xuống.
Anh cúi đầu ngửi xem bộ vest trên người mình có bị bám mùi ác quỷ ban ngày không, sau đó mở hộc đựng đồ trên bảng điều khiển lấy ra một chai nước hoa mà tiểu quỷ thích.
Ban ngày siết chết nhiều ác quỷ nên kiểu gì cũng bị dính âm khí.
Diêm Hạc ngửa cằm xịt mấy lần, sau khi biết chắc trên người mình không còn mùi ác quỷ mới tháo dây an toàn rồi mở cửa xe.
Giờ ác quỷ ngày càng khó tìm, phải chạy đến mấy nhà máy bỏ hoang ở xa để siết chết lũ ác quỷ trốn chui trốn nhủi.
Số lượng ác quỷ bị giết giảm đi nên tốc độ tích lũy công đức cũng chậm theo.
Lão Diêm Vương rất nghiêm khắc, lúc ném anh lên trần gian lịch luyện đã đặt ra cho anh một chỉ tiêu công đức.
Khi nào đạt chỉ tiêu lão Diêm Vương mới cho anh về lại âm phủ.
Nếu không có tiểu quỷ thì Diêm Hạc cũng chẳng quan tâm mình có được về âm phủ hay không.
Anh có thể ở nhân gian cho đến khi lão Diêm Vương sốt ruột đến tìm mình.
Nhưng tiểu quỷ đợi không được.
Diêm Hạc dừng chân trước cửa biệt thự rồi mở khóa điện tử.
Khí ấm ập vào mặt, tiểu quỷ đợi sẵn ở cửa lao về phía anh như một quả đạn pháo rồi nhảy lên đu trên người anh.
Hai mắt cậu lóe sáng như sao, sùng bái nói: "Anh được lên TV kìa!"
Diêm Hạc điềm tĩnh gật đầu.
Tiểu quỷ hết sức vui vẻ, hai tay ôm cổ anh: "Thì ra anh cũng làm quan của dân chúng!"
Diêm Hạc đưa tay nâng mông tiểu quỷ như thường lệ để cậu khỏi rơi xuống.
Mới đầu anh vẫn chưa hiểu ý tiểu quỷ.
Đến khi nghe tiểu quỷ dõng dạc lặp lại lời giới thiệu của người dẫn chương trình, nói anh là đại biểu nhân dân và có những đóng góp to lớn cho Tân Thị.
Diêm Hạc mới hiểu tiểu quỷ nói làm quan là ý gì.
Tiểu quỷ ôm anh rồi khiêm tốn hỏi: "Đại biểu là quan gì vậy? Chức quan này lớn lắm à? Có bằng tri huyện không? Tri huyện lớn hơn hay đại biểu lớn hơn?"
Cậu nghe người dẫn chương trình nói Diêm Hạc quyên góp cho những nơi bị thiên tai, làm đường cho vùng sâu vùng xa, tài trợ cho địa phương nghèo, làm rất nhiều việc tốt.
Làm được nhiều việc tốt như vậy tất nhiên chức quan không hề nhỏ.
Diêm Hạc định nói không phải chức quan gì lớn, nhưng sắp mở miệng thì nhớ tới thân phận của mình ở âm phủ.
Anh trầm mặc một hồi mới ho khan nói: "Nếu là chức quan rất lớn thì sao? Đại nhân có sợ không?"
Tiểu quỷ nghe vậy thì lập tức vui vẻ.
Cậu ngẩng đầu dõng dạc nói: "Tôi mà sợ ấy à?"
"Giỡn hoài ——"
"Làm sao có thể ——"
Tiểu quỷ được bế tới ghế salon, cậu khoe khoang: "Tôi cũng là người từng gặp Thánh thượng đấy nhé. Hắn là Hoàng đế lận đó. Tôi nói chuyện với hắn nhiều lắm, hắn còn đích thân ban ghế ngồi rồi khen tôi tuổi trẻ tài cao nữa."
Chức quan của người trước mắt có lớn cỡ nào cũng đâu thể lớn hơn Hoàng đế được?
"Anh nói tôi biết đi, chức quan của anh lớn cỡ nào?"
Diêm Hạc ngồi trên ghế salon, vừa bóc hạt dẻ nướng cho cậu vừa nói: "Tàm tạm thôi, thật ra cũng không lớn lắm đâu. So với đại nhân tất nhiên là không lớn rồi."
Cái đuôi vô hình sau lưng tiểu quỷ vểnh lên cao, vừa ăn hạt dẻ Diêm Hạc nướng cho mình vừa nghiêm túc nói: "Tôi nhất định sẽ không sợ đâu......"
"Anh cứ biết thế là được rồi......"
Dứt lời cậu lại hôn Diêm Hạc rồi ôm mặt anh, chân thành nói: "Nhưng dù anh là quan lớn hay nhỏ thì tôi cũng vẫn thích anh......"
"Anh đừng lo......"
Diêm Hạc ngước mắt lên, sắc mặt hơi thay đổi: "Thật không?"
Tiểu quỷ quả quyết gật đầu.
Diêm Hạc chợt bật cười rồi nhẹ nhàng nói: "Có câu này của đại nhân thì tôi yên tâm rồi."
Tiểu quỷ ưỡn ngực nói: "Anh cứ yên tâm, quan lớn quan nhỏ đều là làm việc cho dân mà, đương nhiên không được phân biệt đối xử rồi......"
Diêm Hạc vui vẻ vào bếp làm bỏng ngô cho tiểu quỷ.
Tiểu quỷ thò đầu vào hớn hở nói: "Tôi muốn ăn vị caramel được không?"
Diêm Hạc nói được.
Vì đang vui nên tiện thể làm thêm một phần vị sô cô la.
———
Tháng Mười Hai tuyết ngày càng rơi dày.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Tết cũng ngày càng gần kề, ban quản lý khu phố đã bắt đầu trang trí hình dán đèn lồng, tô đậm thêm không khí năm mới.
Vệ Triết xin Diêm Hạc cho nghỉ phép để về nhà họ Vệ ăn tết.
Mộ Bạch và Diêm Hạc thường xuyên đi siêu thị, mua thêm rất nhiều đồ.
Hầu hết là Mộ Bạch hớn hở ném đồ vào xe đẩy, còn Diêm Hạc đi sau nhìn.
Ngoại trừ nguyên liệu nấu ăn thì anh chẳng bao giờ bỏ thứ gì vào giỏ hàng.
Nhưng khi đi ngang quầy thu ngân, Diêm Hạc luôn điềm tĩnh thản nhiên lấy mấy hộp size to nhất trên quầy ném vào xe đẩy.
Chẳng biết có phải vì mấy trăm năm rồi chưa được đón giao thừa hay không mà Mộ Bạch hết sức mong chờ giao thừa lần này.
Chỉ riêng câu đối xuân đã viết mười mấy tờ, khi có thực thể thì ôm xấp câu đối mình viết đi tặng người quen.
Cậu còn rất thích trang trí biệt thự.
Vì là tiểu quỷ nên khi ở dạng hồn phách thì vác bao lớn bao nhỏ mua ở siêu thị, ngay cả thang cũng không cần mà bay lên cửa sổ dán hình.
Từ xa nhìn lại, cả khu biệt thự chỉ có mái nhà Diêm Hạc treo nhiều đèn lồng nhất.
Về sau tiểu quỷ vui đến nỗi chó đi ngang qua cũng phải đeo nút thắt đồng tâm mà cậu mua ở siêu thị.
Dường như cậu cực kỳ mong chờ giao thừa này.
Gió lạnh buổi sáng mùa đông thổi rơi chiếc đèn lồng nhỏ treo ở mái hiên, tiểu quỷ vừa ngủ dậy lập tức bay qua cửa sổ đuổi theo đèn lồng bị gió thổi bay.
Có lần tiểu quỷ ngưng tụ thành thực thể vừa tỉnh ngủ, trong lúc mơ màng còn tưởng mình là hồn phách nên leo lên cửa sổ định đuổi theo đèn lồng bay trong gió tuyết.
Diêm Hạc vừa ngẩng đầu thấy cảnh đó thì tim suýt ngừng đập, lập tức lao tới cạnh tiểu quỷ, chuẩn bị túm thực thể tiểu quỷ lại.
Cũng may tiểu quỷ ngồi trên bệ cửa sổ vừa thò chân ra đã bị gió thổi rét run, lập tức tỉnh ngủ thu chân về.
Cậu hắt hơi một cái, quay đầu thấy Diêm Hạc ở sau lưng từ lúc nào còn giật nảy mình.
Hôm sau Diêm Hạc tự tay treo lại đèn lồng trong nhà, mỗi cái đều được buộc chắc.
Đêm trừ tịch tuyết rơi không ngừng, nắng chiều rọi xuống đất tuyết một tầng sáng màu cam ấm áp.
Tiểu quỷ mặc đồ mới.
Là trường bào màu xanh trắng, bên hông đeo một miếng ngọc bội mới.
Cậu ngồi cạnh cửa sổ, ngẩn người nhìn đất tuyết màu vàng nhạt bên ngoài, thỉnh thoảng cúi đầu sờ ngọc bội mới bên hông.
Trong phòng khách, A Sinh đơ mặt trừng lũ cá trong hồ, Diêm Hạc gói sủi cảo trong bếp.
Chương trình giải trí trên TV hết sức sôi động, một tiếng chuông reo lên.
Mới đầu Mộ Bạch tưởng Diêm Hạc có điện thoại, nhưng nhìn kỹ lại mới nhận ra là tiếng chuông điện thoại di động Diêm Hạc mua cho mình.
Cậu nghe máy.
Đầu dây bên kia là Cố Đình vui tươi hớn hở, hắn hào hứng nói giao thừa hôm nay Cố gia sẽ thắp hương cho tổ tiên trong từ đường.
Hắn cười hỏi cậu có muốn đến xem không, biết đâu có thể đoàn tụ với các tổ tông ngày xưa nữa.
Mộ Bạch ở dạng hồn phách cũng khá hào hứng.
Cậu nói chuyện này với Diêm Hạc, nói muốn đem ít nhang tới đó.
Diêm Hạc đang gói sủi cảo dừng lại rồi ngẩng đầu nói: "Tôi đưa đại nhân đi."
Mộ Bạch đã soạn xong nhang, cậu nói: "Không cần đâu, tôi bay nhanh lắm, chút xíu là tới rồi."
Cậu nhìn sủi cảo tròn vo trên bàn, nhịn không được cười: "Biết đâu nấu xong sủi cảo thì tôi cũng vừa về."
Diêm Hạc không nói gì mà rửa tay sạch sẽ rồi cầm chìa khóa xe, ra hiệu mình cũng đi.
Mộ Bạch nghĩ vậy cũng được, thế là vác túi nhang ngồi vào xe Diêm Hạc.
Mắt cậu cong cong, líu lo hỏi trên xe: "Anh nghĩ tôi có gặp tiểu quỷ nào giống mình không?"
"Họ có tụ tập ở từ đường ăn nhang không?"
"Có khi nào họ còn già hơn tôi không?"
Ngoài cửa xe, đường phố giăng đèn kết hoa lướt qua vùn vụt.
Chạng vạng tối, nắng chiều rọi xuống tuyết ánh lên màu vàng nhạt.
Nửa tiếng sau.
Maybach màu đen từ từ dừng lại trước cửa nhà họ Cố.
Cố Đình đã đợi sẵn bên ngoài.
Hắn không thấy được hồn phách tiểu quỷ nên hỏi Diêm Hạc tiểu quỷ ở đâu.
Diêm Hạc đưa cho hắn một sợi dây đỏ gắn chuông rồi bảo hắn đeo vào tay.
Cố Đình làm theo, sau khi đeo dây đỏ thì vừa ngẩng đầu lên đã thấy thiếu niên mặc trường bào màu xanh trắng, tóc đen mềm mại, nhếch môi cười với hắn.
Diêm Hạc đứng cạnh chỉ nhìn mỗi mình tiểu quỷ, khẽ bảo cậu đi thôi.
Mộ Bạch vẫy tay với anh, lộ ra lúm đồng tiền nho nhỏ.
Cố Đình dẫn tiểu quỷ đến từ đường, trên đường đi huyên thuyên đủ thứ chuyện, cuối cùng dừng trước cửa từ đường trang nghiêm.
Trước khi bước vào từ đường, tuyết trên trời lả tả rơi xuống.
Mộ Bạch mặc trường bào màu xanh trắng hơi nghiêng đầu, mắt cậu vẫn cong cong, trên môi nở nụ cười, vô thức đưa tay hứng bông tuyết mềm mại rơi xuống.
Sau đó ngơ ngác tại chỗ.
Ngón tay thon dài trước mắt dần trở nên trong suốt rồi từ từ lan ra cánh tay.
Mộ Bạch sửng sốt hồi lâu.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Dường như cậu đã hiểu ra điều gì nên thẫn thờ đi vào từ đường.
Từ đường lờ mờ tỏa ra mùi tro nhang lạnh lẽo, từng dãy linh vị màu đen lặng lẽ nằm sâu trong từ đường.
Cậu còn nợ một giao thừa.
Nợ đến mấy trăm năm.
Thiếu niên mặc trường bào màu xanh trắng đứng lặng trước từ đường, nước mắt rơi ướt đẫm hai gò má.
Cậu gập người lại, khóc đến không thở nổi.
Mấy trăm năm trước, lá thư gửi từ huyện An Phong về nhà nói giao thừa năm nay nhất định sẽ về thăm họ.
Cậu đã hứa với nương, với các huynh tỷ, hứa với đứa cháu ba tuổi khi về nhất định sẽ đem một cái trống bỏi hình đầu hổ, còn đem bánh quế thơm ngon cho nó.
Trong thư cậu nói vì năm ngoái tuyết lớn ngập núi nên không về được.
Năm nay lên đường sớm nên chắc cậu và A Sinh sẽ kịp về đón giao thừa với họ trước khi tuyết lớn ngập núi.
Nhưng đêm trừ tịch năm đó, không ai có thể trở về.
Cậu không thể về.
A Sinh cũng không thể về.
Trở về chỉ có một chiếc quan tài màu đen, bên trong đặt bộ đồ rách bươm vì ngâm nước.
Mộ Bạch khóc không thành tiếng.
Cậu nhớ lại năm đó sau khi chết hồn mình ngơ ngác bay giữa không trung, đi theo Trần Lan ở huyện An Phong đọc lá thư nhà chưa kịp nhận kia.
Từ đó sinh ra chấp niệm, thành cô hồn dã quỷ vất vưởng trên thế gian mấy trăm năm.
Hồn phách thiếu niên mặc trường bào màu xanh trắng dần trong suốt, trên má đầm đìa nước mắt, hai mắt đỏ hoe, tay nắm chặt bàn thờ từ đường khiến gân xanh nổi lên.
Đúng vậy.
Một khi chấp niệm hoàn thành thì cậu sẽ tan biến để đầu thai.
Từ khi cậu bắt đầu chờ mong giao thừa thì đã hoàn thành chấp niệm.
Nhưng Diêm Hạc phải làm sao đây?
Diêm Hạc còn đang chờ cậu bên ngoài.
Thiếu niên mặc trường bào màu xanh trắng lảo đảo đi ra ngoài, nhưng chẳng bao lâu sau thân hình đã biến thành trong suốt.
Khoảnh khắc cuối cùng trước khi ý thức tan đi, Mộ Bạch quỳ một chân trên sàn, còn đang rơi lệ níu lấy bàn thờ, không muốn biến mất.
Cậu nghĩ mình sắp phải uống canh Mạnh Bà.
Cậu sẽ không nhớ được Diêm Hạc.
Cậu sẽ không nhớ được Diêm Hạc sửa mặt dây chuyền cho mình, không nhớ được anh đốt nhang cho mình, không nhớ được hàng đêm anh kể chuyện cho mình nghe.
Cậu sắp quên đi người yêu của mình.
Tia sáng cuối cùng của hoàng hôn dần tan biến.
Diêm Hạc đứng cạnh chiếc xe đen rũ mắt đưa tay ra rồi ngẩng đầu nhìn trời, vẻ mặt bàng hoàng.
Tuyết ngừng rơi.
————
Chẳng biết qua bao lâu, đầu óc mụ mẫm như chìm dưới đáy biển tối tăm không mặt trời.
Bên tai loáng thoáng vang lên âm thanh gì đó mơ hồ nghe không rõ.
Mộ Bạch cố hé mắt ra một khe nhỏ, cuối cùng mới mở hẳn ra.
Trái tim trong ngực cậu đập cực nhanh, sau khi vỡ lẽ gì đó thì cố chống tay ngồi dậy, phát hiện mình đang nằm trên giường trong một cung điện rộng thênh thang.
Việc đầu tiên Mộ Bạch làm khi tỉnh lại là ra sức móc họng, sau đó bắt đầu nôn khan.
Tiểu quỷ ọe nhiều lần nhưng phát hiện cái gì cũng nôn không ra.
Mắt cậu lập tức đỏ lên, lại ọe mấy lần nhưng vẫn không nôn được gì.
Chắc canh Mạnh Bà đã trôi xuống bụng nên quên mất Diêm Hạc rồi.
Tiểu quỷ đỏ hoe mắt, nhưng một giây sau lại nhận ra mình vẫn còn nhớ Diêm Hạc.
Cậu ngẩn người hồi tưởng một lát, phát hiện ký ức của mình về Diêm Hạc vẫn rõ ràng như cũ.
Đột nhiên trong cung điện vang lên tiếng bước chân.
Tiểu quỷ ngơ ngác ngẩng đầu nhìn, phát hiện là đầu trâu mặt ngựa.
Đầu trâu mặt ngựa ân cần hỏi cậu có chỗ nào khó chịu không, nếu có thì bọn họ sẽ lập tức báo cho tiểu Diêm Vương.
Sắc mặt tiểu quỷ trắng bệch, hoảng sợ hỏi: "Tiểu Diêm Vương?"
Cậu yêu đương với người sống là tội lớn đến nỗi Diêm Vương phải đích thân xét xử luôn sao?
Đầu trâu mặt ngựa thấy sắc mặt cậu trắng bệch thì vội giải thích: "Tiểu Diêm Vương chính là người trước đây ở bên ngài. Tình nhân của ngài đấy ạ."
Hai người vừa dứt lời thì tiểu quỷ thấy Diêm Hạc bước vào cung điện vén rèm lên, đầu trâu mặt ngựa bên cạnh lập tức gọi một tiếng "tiểu Diêm Vương" rồi cực kỳ thức thời lui ra ngay.
Diêm Hạc vừa ngồi xuống giường thì thấy tiểu quỷ nhà mình bủn rủn tay chân, muốn bò ra sau giường.
Diêm Hạc trầm mặc một giây, sau đó tỏ vẻ thản nhiên như không có chuyện gì: "Chẳng phải đại nhân đã nói dù là quan lớn hay nhỏ cũng vẫn thích tôi sao?"
Tiểu quỷ bị dọa run chân đờ đẫn thì thào: "Quan lớn quan nhỏ?"
"Anh thử đi hỏi xem có tiểu quỷ bình thường nào yêu đương với Diêm Vương không hả?"
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro