Bát Quản San Hô
2024-11-24 09:30:01
"Tôi đến trạm dừng rồi, không muốn tán dóc với các người nữa." Người đàn ông mặt chữ Quốc nói xong chuẩn bị xuống xe.
Đứng bên phải anh ta là một chàng trai đang cầm trong tay một cái túi nhựa.
Người đàn ông mặt chữ Quốc đẩy chàng trai bên cạnh ra rồi vội vã đi về hướng cửa xe.
Kiều Tang nhìn thấy ngoài bả vai của tên thanh niên ra thì anh ta cũng không chạm tới chỗ nào khác, thế nhưng bên trong túi nhựa lại phát ra âm thanh kêu sột soạt.
"Hỏa Nha Cẩu, sử dụng Hoa Lửa tấn công vào eo của anh ta." Kiều Tang ra lệnh.
Hỏa Nha Cẩu rơi vào trạng thái căng thẳng.
Người đàn ông này làm nó cảm thấy khó chịu, nếu chủ nhân không giữ chặt nó lại, không chừng nó sớm đã sử dụng mười tám loại kỹ năng trên người anh ta rồi.
Bây giờ có lệnh, nó lập tức dồn hết sức lực tập trung năng lượng trong cơ thể sau đó lao ra.
Hoa Lửa bình thường chỉ to bằng nắm tay trẻ con, nhưng bây giờ nó đã to bằng nắm tay của người lớn.
"Á!"
Một tiếng kêu thảm thiết vang vọng toàn bộ xe buýt.
Mọi người trên xe buýt đều giật nảy mình, hành khách vừa bước tới cửa xe đều bị dọa sợ rút lùi về phía sau.
"Bác tài, đóng cửa!" Kiều Tang hét lên với tài xế.
Khi thấy tình trạng trong xe thì tài xế ngẩn người trong giây lát.
Chỉ thấy một con Bát Quản San Hô màu trắng dài hơn hai mét với tám cái xúc tu bỗng nhiên xuất hiện bên trong xe buýt, sau đó tám cái xúc tu đột nhiên mở ra kèm theo rất nhiều đồ vật rơi xuống.
"Bác tài, đóng cửa lại!" Thấy tài xế không có hành động gì, Kiều Tang phải quay sang nhắc nhở lần nữa.
"Được." Tài xế kịp thời phản ứng, tay chân luống cuống ấn nút đóng cửa.
Thấy tài xế đã đóng cửa xe, sự chú ý của Kiều Tang lúc này tập trung vào sinh vật trước mắt.
Đây là cái gì?
Mặc dù trong khoảng thời gian này cô đã ra sức học tập để nâng cao kiến thức, nhưng người học dốt vẫn là người học dốt, Kiều Tang vẫn không đây là loại sinh vật gì.
Kiều Tang quay đầu sang hỏi nữ sinh bên cạnh: "Đây là cái gì?"
"Là điện thoại di động của tôi!"
Kiều Tang: "..."
"Của tôi nữa."
" Sa Sa Quả của tôi.”
"Dây chuyền tôi mua cho bạn gái cũng ở đó!"
"Miếng lót giày tăng chiều cao của tôi!"
Mọi người trên xe buýt vội vàng lấy đồ vật của mình.
Người đàn ông mặt chữ Quốc u ám nhìn tình cảnh trước mắt.
Mọi việc xảy ra quá đột ngột, Bát Quản San Hô đã bị thương nên anh ta không xuống xe được, bây giờ cửa xe cũng đã đóng, tang vật cũng đều rơi ra ngoài.
Đều là do cô gái này!
Người đàn ông mặt chữ Quốc oán hận nhìn về phía cô và Hỏa Nha Cẩu.
Do cô và Hỏa Nha Cẩu, lần này anh ta mới thất bại thảm hại như thế!
Bây giờ tất cả đều đã trễ, mọi người trên xe đều nhìn chằm chằm vào anh ta, nếu muốn trốn anh ta bắt buộc phải phá hủy xe buýt, như vậy chắc chắn sẽ làm bị thương những người ở trên xe.
Anh ta cũng biết rõ ăn cắp và hành hung người dân bình thường là hai tội danh khác nhau, tội ăn cắp cùng lắm là bị phạt tù một hai tháng, còn hành hung thì có thể bị phạt từ vài năm đến mấy chục năm.
Bây giờ anh ta chỉ có thể yên lặng ngồi đó, chờ cảnh sát đến bắt.
Nhìn người đàn ông mặt chữ Quốc kia, Kiều Tang trầm xuống, cô đem sinh vật siêu phàm mà mình chưa biết tên cất đi, bộ dạng bó tay chịu trói.
"Mọi người mau giữ anh ta lại, đừng để anh ta trốn thoát!" Kiều Tang hét lớn.
Cô vung nắm đấm tới trước mặt người đàn ông mặt chữ Quốc làm anh ta lùi lại mấy bước, thấy vậy ai cũng cho rằng anh ta muốn chạy trốn, thì xông lên đè anh ta xuống sàn xe.
Không biết là ai lên tiếng trước: “Anh muốn đánh người hả?”
Nghe thấy vậy mọi người rất tức giận, đã bị phát hiện là ăn trộm còn dám phách lối như vậy hả?
Sau đó cho anh ta một loạt quyền cước.
"Tôi không có chạy!" Anh ta tức giận hét lên.
Đáng tiếc không ai nghe anh ta nói, sau đó chỉ còn lại âm thanh đấm đá vào người anh ta.
Kiều Tang có đóng góp mười tám cú đá trong số đó, đến khi đá mệt rồi mới đi sang một bên ngồi xuống.
Qua một lúc, mọi người tản ra.
Người đàn ông nằm trên mặt đất như một con lợn chết, mặt mũi bầm tím, trên mặt còn có dấu chân, khuôn mặt hình vuông cũng biến dạng thành mặt bánh bao, nhìn không ra được hình dạng gì.
Hỏa Nha Cẩu chen ra khỏi đám đông, đôi mắt long lanh nhìn Kiều Tang.
Một người một thú nhìn nhau ngầm hiểu ý, đều nở nụ cười.
Có người đã gọi cảnh sát, vài phút sau họ đã có mặt tại hiện trường.
Cảnh sát có ba người đến, họ liên tục xác nhận danh tính của người đàn ông với khuôn mặt biến dạng, cũng may trước ngực anh ta còn có đeo huy chương Ngự Thú Sư.
Cảnh sát cầm lấy huy chương quét mã để xác nhận danh tính của người đàn ông.
"Ai phát hiện ra anh ta trộm cắp." Một người cảnh sát hỏi.
"Là cô ấy!" Nữ sinh nắm tay Kiều Tang giơ lên nói.
Hành khách xung quanh cũng đều gật đầu xác nhận.
Người cảnh sát thẩm vấn đi đến trước mặt Kiều Tang, nhỏ nhẹ nói: "Em cùng chúng tôi đến Cục Cảnh Sát lấy lời khai.”
Kiều Tang khó xử nói: "Mẹ em đang chờ em về nhà ăn cơm."
Cảnh sát cười nói: "Nhanh thôi, em đã làm việc tốt, em gọi điện về nói với mẹ một tiếng, mẹ sẽ không trách em đâu."
Kiều Tang từ chối lắc đầu nói: "Mọi người trong xe đã chứng kiến tất cả, anh tìm họ đi, em cần phải về nhà."
Cảnh sát tiếp tục nói: "Người này tên là Trần Kiến Huy, anh ta thường xuyên phạm tội, chúng tôi đã đưa ra phần thưởng cho người bắt được anh ta một khoảng thời gian rồi, lần này em đã bắt được anh ta. Em sẽ nhận được phần thưởng là 50000 đồng liên minh."
Kiều Tang giật mình, còn có chuyện tốt như vậy sao?
Cô lập tức nghiêm mặt nói: "Lấy lời khai là trách nhiệm của em, khi nào chúng ta đi?"
Cảnh sát: "..."
Kiều Tang vừa mới đi theo vào xe cảnh sát, nữ sinh kia vội vàng giữ cô lại: "Tôi là Bạch Vân Miểu, có thể kết bạn với cậu không?"
"Đương nhiên rồi." Kiều Tang cười nói, sau đó lấy điện thoại ra thêm cô ấy vào danh sách bạn bè.
Kiều Tang về nhà đã là 20 giờ 48 phút tối.
Cũng may, nửa đường cô có gọi điện thoại cho mẹ để cảnh sát giải thích chút chuyện, khiến cô ấy khi trở về đã được mẹ chào đoán nhẹ nhàng ân cần hỏi thăm.
"Về trễ như vậy chắc là mệt rồi, mau ăn cơm đi, mẹ mới hâm nóng lại thức ăn rồi."
Kiều Tang đói bụng từ lâu rồi, năm xuyên thịt dê nướng mấy tiếng trước chẳng làm cô no bụng, lúc đến bàn ăn cô đã vùi mặt vào đống thức ăn trên bàn.
"Hỏa Nha Cẩu cũng đói rồi phải không, đến đây đi, mẹ đã làm một buổi tối rất bổ dưỡng cho con." Nói xong bà ấy cầm một đĩa thức ăn năng lượng đặc biệt đến trước mặt Hỏa Nha Cẩu cười nói.
Kiều Tang cảm giác thức ăn trong miệng không còn ngon nữa, cô ngừng ăn, lo lắng nhìn sang.
Hỏa Nha Cẩu không để ý tới ánh mắt của Kiều Tang, mắt nó đang nhìn chằm chằm vào món ăn có năng lượng đặc biệt, vui sướng sủa lên một tiếng, rồi bắt đầu ăn.
Kiều Tang thở phào nhẹ nhõm, may quá chưa có xuất hiện tình huống gì khiến cô phải lo lắng…
Đợi đến khi cô ăn xong, đã thấy Hỏa Nha Cẩu ăn xong từ sớm đang ở một bên vẫy cái đuôi chờ cô.
Kiều Tang ngạc nhiên.
Hỏa Nha Cẩu ăn nhiều hơn so với mọi ngày.
Kiều Tang không suy nghĩ nữa, cô ôm Hỏa Nha Cẩu đi vào phòng, bật máy tính lên tra xem sinh vật siêu phàm mà cô gặp trên xe buýt kia là gì.
Bởi vì không biết tên, nên cô chỉ có thể tìm kiếm thông qua hình dạng đặc thù bên ngoài.
Có hàng triệu sinh vật siêu phàm trên thế giới này, và không ít sinh vật trong số đó có các đặc điểm cơ thể giống nhau.
Qua hơn 10 phút tìm kiếm, cuối cùng Kiều Tang cũng tìm ra được đáp án.
[Bát Quản San Hô.]
Đứng bên phải anh ta là một chàng trai đang cầm trong tay một cái túi nhựa.
Người đàn ông mặt chữ Quốc đẩy chàng trai bên cạnh ra rồi vội vã đi về hướng cửa xe.
Kiều Tang nhìn thấy ngoài bả vai của tên thanh niên ra thì anh ta cũng không chạm tới chỗ nào khác, thế nhưng bên trong túi nhựa lại phát ra âm thanh kêu sột soạt.
"Hỏa Nha Cẩu, sử dụng Hoa Lửa tấn công vào eo của anh ta." Kiều Tang ra lệnh.
Hỏa Nha Cẩu rơi vào trạng thái căng thẳng.
Người đàn ông này làm nó cảm thấy khó chịu, nếu chủ nhân không giữ chặt nó lại, không chừng nó sớm đã sử dụng mười tám loại kỹ năng trên người anh ta rồi.
Bây giờ có lệnh, nó lập tức dồn hết sức lực tập trung năng lượng trong cơ thể sau đó lao ra.
Hoa Lửa bình thường chỉ to bằng nắm tay trẻ con, nhưng bây giờ nó đã to bằng nắm tay của người lớn.
"Á!"
Một tiếng kêu thảm thiết vang vọng toàn bộ xe buýt.
Mọi người trên xe buýt đều giật nảy mình, hành khách vừa bước tới cửa xe đều bị dọa sợ rút lùi về phía sau.
"Bác tài, đóng cửa!" Kiều Tang hét lên với tài xế.
Khi thấy tình trạng trong xe thì tài xế ngẩn người trong giây lát.
Chỉ thấy một con Bát Quản San Hô màu trắng dài hơn hai mét với tám cái xúc tu bỗng nhiên xuất hiện bên trong xe buýt, sau đó tám cái xúc tu đột nhiên mở ra kèm theo rất nhiều đồ vật rơi xuống.
"Bác tài, đóng cửa lại!" Thấy tài xế không có hành động gì, Kiều Tang phải quay sang nhắc nhở lần nữa.
"Được." Tài xế kịp thời phản ứng, tay chân luống cuống ấn nút đóng cửa.
Thấy tài xế đã đóng cửa xe, sự chú ý của Kiều Tang lúc này tập trung vào sinh vật trước mắt.
Đây là cái gì?
Mặc dù trong khoảng thời gian này cô đã ra sức học tập để nâng cao kiến thức, nhưng người học dốt vẫn là người học dốt, Kiều Tang vẫn không đây là loại sinh vật gì.
Kiều Tang quay đầu sang hỏi nữ sinh bên cạnh: "Đây là cái gì?"
"Là điện thoại di động của tôi!"
Kiều Tang: "..."
"Của tôi nữa."
" Sa Sa Quả của tôi.”
"Dây chuyền tôi mua cho bạn gái cũng ở đó!"
"Miếng lót giày tăng chiều cao của tôi!"
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Mọi người trên xe buýt vội vàng lấy đồ vật của mình.
Người đàn ông mặt chữ Quốc u ám nhìn tình cảnh trước mắt.
Mọi việc xảy ra quá đột ngột, Bát Quản San Hô đã bị thương nên anh ta không xuống xe được, bây giờ cửa xe cũng đã đóng, tang vật cũng đều rơi ra ngoài.
Đều là do cô gái này!
Người đàn ông mặt chữ Quốc oán hận nhìn về phía cô và Hỏa Nha Cẩu.
Do cô và Hỏa Nha Cẩu, lần này anh ta mới thất bại thảm hại như thế!
Bây giờ tất cả đều đã trễ, mọi người trên xe đều nhìn chằm chằm vào anh ta, nếu muốn trốn anh ta bắt buộc phải phá hủy xe buýt, như vậy chắc chắn sẽ làm bị thương những người ở trên xe.
Anh ta cũng biết rõ ăn cắp và hành hung người dân bình thường là hai tội danh khác nhau, tội ăn cắp cùng lắm là bị phạt tù một hai tháng, còn hành hung thì có thể bị phạt từ vài năm đến mấy chục năm.
Bây giờ anh ta chỉ có thể yên lặng ngồi đó, chờ cảnh sát đến bắt.
Nhìn người đàn ông mặt chữ Quốc kia, Kiều Tang trầm xuống, cô đem sinh vật siêu phàm mà mình chưa biết tên cất đi, bộ dạng bó tay chịu trói.
"Mọi người mau giữ anh ta lại, đừng để anh ta trốn thoát!" Kiều Tang hét lớn.
Cô vung nắm đấm tới trước mặt người đàn ông mặt chữ Quốc làm anh ta lùi lại mấy bước, thấy vậy ai cũng cho rằng anh ta muốn chạy trốn, thì xông lên đè anh ta xuống sàn xe.
Không biết là ai lên tiếng trước: “Anh muốn đánh người hả?”
Nghe thấy vậy mọi người rất tức giận, đã bị phát hiện là ăn trộm còn dám phách lối như vậy hả?
Sau đó cho anh ta một loạt quyền cước.
"Tôi không có chạy!" Anh ta tức giận hét lên.
Đáng tiếc không ai nghe anh ta nói, sau đó chỉ còn lại âm thanh đấm đá vào người anh ta.
Kiều Tang có đóng góp mười tám cú đá trong số đó, đến khi đá mệt rồi mới đi sang một bên ngồi xuống.
Qua một lúc, mọi người tản ra.
Người đàn ông nằm trên mặt đất như một con lợn chết, mặt mũi bầm tím, trên mặt còn có dấu chân, khuôn mặt hình vuông cũng biến dạng thành mặt bánh bao, nhìn không ra được hình dạng gì.
Hỏa Nha Cẩu chen ra khỏi đám đông, đôi mắt long lanh nhìn Kiều Tang.
Một người một thú nhìn nhau ngầm hiểu ý, đều nở nụ cười.
Có người đã gọi cảnh sát, vài phút sau họ đã có mặt tại hiện trường.
Cảnh sát có ba người đến, họ liên tục xác nhận danh tính của người đàn ông với khuôn mặt biến dạng, cũng may trước ngực anh ta còn có đeo huy chương Ngự Thú Sư.
Cảnh sát cầm lấy huy chương quét mã để xác nhận danh tính của người đàn ông.
"Ai phát hiện ra anh ta trộm cắp." Một người cảnh sát hỏi.
"Là cô ấy!" Nữ sinh nắm tay Kiều Tang giơ lên nói.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Hành khách xung quanh cũng đều gật đầu xác nhận.
Người cảnh sát thẩm vấn đi đến trước mặt Kiều Tang, nhỏ nhẹ nói: "Em cùng chúng tôi đến Cục Cảnh Sát lấy lời khai.”
Kiều Tang khó xử nói: "Mẹ em đang chờ em về nhà ăn cơm."
Cảnh sát cười nói: "Nhanh thôi, em đã làm việc tốt, em gọi điện về nói với mẹ một tiếng, mẹ sẽ không trách em đâu."
Kiều Tang từ chối lắc đầu nói: "Mọi người trong xe đã chứng kiến tất cả, anh tìm họ đi, em cần phải về nhà."
Cảnh sát tiếp tục nói: "Người này tên là Trần Kiến Huy, anh ta thường xuyên phạm tội, chúng tôi đã đưa ra phần thưởng cho người bắt được anh ta một khoảng thời gian rồi, lần này em đã bắt được anh ta. Em sẽ nhận được phần thưởng là 50000 đồng liên minh."
Kiều Tang giật mình, còn có chuyện tốt như vậy sao?
Cô lập tức nghiêm mặt nói: "Lấy lời khai là trách nhiệm của em, khi nào chúng ta đi?"
Cảnh sát: "..."
Kiều Tang vừa mới đi theo vào xe cảnh sát, nữ sinh kia vội vàng giữ cô lại: "Tôi là Bạch Vân Miểu, có thể kết bạn với cậu không?"
"Đương nhiên rồi." Kiều Tang cười nói, sau đó lấy điện thoại ra thêm cô ấy vào danh sách bạn bè.
Kiều Tang về nhà đã là 20 giờ 48 phút tối.
Cũng may, nửa đường cô có gọi điện thoại cho mẹ để cảnh sát giải thích chút chuyện, khiến cô ấy khi trở về đã được mẹ chào đoán nhẹ nhàng ân cần hỏi thăm.
"Về trễ như vậy chắc là mệt rồi, mau ăn cơm đi, mẹ mới hâm nóng lại thức ăn rồi."
Kiều Tang đói bụng từ lâu rồi, năm xuyên thịt dê nướng mấy tiếng trước chẳng làm cô no bụng, lúc đến bàn ăn cô đã vùi mặt vào đống thức ăn trên bàn.
"Hỏa Nha Cẩu cũng đói rồi phải không, đến đây đi, mẹ đã làm một buổi tối rất bổ dưỡng cho con." Nói xong bà ấy cầm một đĩa thức ăn năng lượng đặc biệt đến trước mặt Hỏa Nha Cẩu cười nói.
Kiều Tang cảm giác thức ăn trong miệng không còn ngon nữa, cô ngừng ăn, lo lắng nhìn sang.
Hỏa Nha Cẩu không để ý tới ánh mắt của Kiều Tang, mắt nó đang nhìn chằm chằm vào món ăn có năng lượng đặc biệt, vui sướng sủa lên một tiếng, rồi bắt đầu ăn.
Kiều Tang thở phào nhẹ nhõm, may quá chưa có xuất hiện tình huống gì khiến cô phải lo lắng…
Đợi đến khi cô ăn xong, đã thấy Hỏa Nha Cẩu ăn xong từ sớm đang ở một bên vẫy cái đuôi chờ cô.
Kiều Tang ngạc nhiên.
Hỏa Nha Cẩu ăn nhiều hơn so với mọi ngày.
Kiều Tang không suy nghĩ nữa, cô ôm Hỏa Nha Cẩu đi vào phòng, bật máy tính lên tra xem sinh vật siêu phàm mà cô gặp trên xe buýt kia là gì.
Bởi vì không biết tên, nên cô chỉ có thể tìm kiếm thông qua hình dạng đặc thù bên ngoài.
Có hàng triệu sinh vật siêu phàm trên thế giới này, và không ít sinh vật trong số đó có các đặc điểm cơ thể giống nhau.
Qua hơn 10 phút tìm kiếm, cuối cùng Kiều Tang cũng tìm ra được đáp án.
[Bát Quản San Hô.]
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro