Mọi Người Biết...
2024-11-16 05:30:02
Bóng tối tĩnh lặng bao trùm không gian, tràn ngập cảm giác ma quái.
Bóng ma màu đen đột nhiên bay đến phát ra tiếng cười “khặc khặc”.
Nó không có tay chân, chỉ có một cái đầu và thân người trôi bồng bềnh giữa không trung, đôi mắt đỏ sậm nhìn chằm chằm thiếu nữ kia như nhìn con mồi.
Sau đó cơ thể nó bỗng mọc ra hai tay móc tim của thiếu nữ.
Tay nó xuyên qua tim thiếu nữ rồi xuyên thẳng ra sau lưng.
Bóng ma màu đen giật mình mở to mắt nhìn.
Cô ta ngẩng đầu lên, lộ ra khuôn mặt không có ngũ quan…
“Gâu!”
Hỏa Nha Cẩu nhào vào lòng Kiều Tang.
Nó không dám xem nữa.
Kiều Tang vuốt ve đầu nó, tiếc quá…
…
Hai ngày tiếp theo là cuối tuần, Kiều Tang từ chối lời mời đi chơi của Phương Tư Tư để ở nhà học bài.
Ngoại trừ dành chút thời gian đến Trung Tâm Ngự Thú đăng ký hộ khẩu cho Hỏa Nha Cẩu, tất cả thời gian còn lại Kiều Tang dùng để đọc sách.
Không biết có phải do não bộ thức tỉnh nên trí nhớ của cô tốt hơn rất nhiều, chỉ cần nhìn trang sách một lần là nhớ.
Hai ngày trôi qua nhanh chóng đã đến lúc đi học.
“Hỏa Nha Cẩu, ngoan nha, sau khi đi học về chị sẽ thả em ra.” Kiều Tang dỗ dành Hỏa Nha Cẩu.
Từ lần Hỏa Nha Cẩu đòi đi vào rồi đi ra Ngự Thú Điển, nó chơi chán rồi nên không vào đó nữa.
Bây giờ Kiều Tang muốn nó vào đó nhưng nó không chịu.
Ở bên ngoài thích hơn ở trong Ngự Thú Điển.
“Gâu!”
Kiều Tang bất đắc dĩ, cô không biết có được mang thú sủng đến trường hay không, vì thấy ai khế ước với thú sủng, nên để Hỏa Nha Cẩu ở ngoài sẽ làm mọi người chú ý.
Kiều Tang không muốn trở thành tâm điểm.
“Em vào trong đi, tan học chị mua Hồng Đoàn Quả cho em.” Kiều Tang dụ dỗ nói.
Hỏa Nha Cẩu kiêu ngạo quay đầu sang chỗ khác.
Nó không thèm.
Kiều Tang giật giật khóe môi.
Lần trước mẹ cô mua sáu trái Hồng Đoàn Quả, ngày đầu tiên cô đã cho nó ăn bốn quả, hai quả còn lại thì mỗi ngày một quả.
Lẽ nào có ăn chán luôn rồi?
“Nếu em không vào trong, thì chị đi học một mình.”
“Chị đi nha.”
“Chị đi thật đấy.”
Kiều Tang ngồi xuống đi giày vào giả bộ muốn đi.
“Gâu!”
Hỏa Nha Cẩu nhảy vào ngực Kiều Tang, giương đôi mắt long lanh đáng thương nhìn cô.
“Nếu em muốn đi học với chị thì nên vào Ngự Thú Điển, chị đảm bảo học xong thì thả em ra ngay lập tức.” Kiều Tang nói.
“Gâu!” Hỏa Nha Cẩu ỉu xìu cúi đầu đáp lại.
Lòng Kiều Tang mềm nhũn.
Nó vẫn là đứa bé mà thôi.
Thanh Thành Gia Viên gần trường Trung học Cơ sở Văn Thành, cách khoảng 9 km mà thôi, đổi ba chuyến xe 23, 36 và 57 rồi ngồi tàu điện ngầm tuyến số 5 và số 7 đều có thể đến thẳng trường.
Kiều Tang không ngồi tàu điện ngầm giống mọi ngày.
Cô đi xe buýt số 36.
Hỏa Nha Cẩu ngồi trong lòng Kiều Tang vui vẻ thò đầu ra ngoài của sổ nhìn, gió thổi làm rối tung bộ lông của nó.
Nó vui vẻ nhìn ngắm thế giới bên ngoài.
“Lát nữa đến trường em phải ngoan ngoãn vào Ngự Thú Điển đó nha.” Kiều Tang cười nói.
“Gâu!”
Nó đang vui vẻ nên đồng ý rất nhanh.
Kiều Tang xoa đầu nó.
Xuống trạm xe, Hỏa Nha Cẩu ngoan ngoãn để Kiều Tang thu nó vào Ngự Thú Điển, còn vui vẻ vẫy vẫy cái đuôi nhỏ.
…
Trường Trung học Cơ sở Văn Thành, lớp 9-37.
“Cậu làm bài tập chưa? Cho tớ chép với?”
“Tớ còn đang chép của bạn khác đây này.”
“...”
“Hôm qua cậu có xem cuộc tranh tài của khu vực Liên Bạc không?”
“Đùa à, trước 7 giờ tối tớ đã ngồi đợi sẵn trước TV rồi, Huyết Thương Long của Lâm Kim Dương nhìn ngầu thật đấy!”
“Đúng đúng đúng, còn có Thực Lân Nghĩ màu vàng kim, đây là lần đầu tiên tớ nhìn thấy! Tớ nhìn hoa hết cả mắt luôn!”
“...”
“Tớ nghe nói Đới Thục Thục lớp 9-37 được cử đến trường THPT Ngự thú Thánh Thủy.”
“Sao lần trước nói là Trung học Phổ thông Lê Đàn?”
“Hình như là bị trượt rồi.”
“Không hổ là trường đứng đầu tỉnh Chiết Giang, ngay cả Đới Thục Thục mà cũng trượt.”
“Cậu vào Trung học Phổ thông Thánh Thủy cho tớ xem?”
“...”
Một bóng dáng mảnh mai xuất hiện trước cửa lớp.
Sau khi người đó đi vào thì âm thanh thảo luận đã nhỏ đi.
Kiều Tang ngồi vào chỗ của mình, thấy bạn học trong lớp đều quay lại nhìn cô.
Cảm nhận được bầu không khí kỳ lạ trong lớp, Kiều Tang sờ mũi, thì thầm hỏi Phương Tư Tư: “Cậu kể chuyện tớ tự chủ thức tỉnh cho mọi người rồi à?”
Phương Tư Tư đang múa bút thành văn chép bài tập của bạn khác, nghe Kiều Tang hỏi thì mới phát hiện cô đã đến rồi.
“Đáng ghét, cuối cùng cậu cũng đi học rồi.” Hai mắt Phương Tư Tư tỏa sáng nhìn Kiều Tang: “Không có sự đồng ý của cậu, sao tớ dám tự ý nói chứ, cậu có cần tớ tuyên truyền một chút không?”
“Không muốn.” Kiều Tang vội vàng lắc đầu rồi khó hiểu hỏi: “Thế tại sao bọn họ nhìn tớ chằm chằm vậy?”
“Mẹ cậu lên trường tận hai lần, sau đó cậu đi học một ngày, hôm sau lại nghỉ mất, ai cũng tưởng cậu gặp chuyện gì rồi.” Phương Tư Tư giải thích.
Kiều Tang sửng sốt: “Bỏ học một ngày?”
“Đúng vậy.”
Tuy rằng đoán được mẹ cô quên xin phép nghỉ học, nhưng Kiều Tang vẫn để tâm.
Chủ nhiệm lớp có gọi cô đến văn phòng rồi phun nước bọt té tát vào mặt cô nữa không đây?
Sau đó Phương Tư Tư nói thêm: “Còn nữa, mọi người biết cậu thi thử bị điểm 0 rồi đó.”
Chủ nhiệm lớp không phê bình Kiều Tang trước mặt cả lớp, vẫn cho cô thể diện, nhưng lại nói lớp phó học tập gọi Kiều Tang lên văn phòng rồi còn mời cả phụ huynh lên trường nữa.
Trước đây mọi người không quan tâm lắm, dù sao thành tích của Kiều Tang rất kém, bị gọi lên văn phòng phê bình là chuyện hiển nhiên.
Nhưng gọi phụ huynh lên thì nghiêm trọng rồi.
Bình thường ngoại trừ xảy ra đánh nhau, mâu thuẫn không thể giải quyết được thì chủ nhiệm lớp mới gọi phụ huynh lên.
Sau khi tan học, Kiều Tang không nói, lớp phó học tập không nói, chủ nhiệm lớp càng không nói.
Kết quả hôm sau Kiều Tang xin nghỉ học, ngày hôm sau trốn học luôn.
Trong thời điểm quan trọng mà bỏ học thì hiểu vấn đề rồi đấy, mọi người tám chuyện bàn luận đủ thứ, sau một hồi thì đã đoán được tiền căn hệ quả.
Kiều Tang dở khóc dở cười nhưng cô chẳng quan tâm.
Trường học chỉ là một mẫu ba phần đất, nhỏ như thế tất nhiên mọi chuyện truyền đi rất nhanh.
Cô thi thử bị 0 điểm còn bị mời phụ huynh cũng chẳng tính là gì, ở độ tuổi này mấy đứa trẻ sẽ cảm thấy xấu hổ, nhưng Kiều Tang không như vậy, cô chẳng thấy áp lực tâm lý gì cả.
“Phải rồi, cậu đã làm báo cáo thí nghiệm chưa? Cho tớ chép với.” Phương Tư Tư lắc tay Kiều Tang.
“Tớ không đi học sao mà làm được, còn nữa, cậu chép bài của một đứa xếp thứ 4 từ dưới đếm lên như tớ thì được ích gì? Người xếp thứ 3 như cậu không mất mặt à?” Kiều Tang nghẹn lời.
“Này, cậu đừng nói như thế.” Phương Tư Tư chỉ trích nói mặt cô ấy u oán: “Hôm thứ sáu mẹ cậu đến trường, tớ tưởng bà ấy mang bài tập về cho cậu chứ. Hâm mộ thật đấy, cậu chả phải làm bài tập.”
Kiều tang: “...”
Kiều Tang không để ý đến Phương Tư Tư nữa, cô rơi vào trầm tư.
Cô còn chưa rõ nguyên nhân hôm đó bà đến trường mà.
Bóng ma màu đen đột nhiên bay đến phát ra tiếng cười “khặc khặc”.
Nó không có tay chân, chỉ có một cái đầu và thân người trôi bồng bềnh giữa không trung, đôi mắt đỏ sậm nhìn chằm chằm thiếu nữ kia như nhìn con mồi.
Sau đó cơ thể nó bỗng mọc ra hai tay móc tim của thiếu nữ.
Tay nó xuyên qua tim thiếu nữ rồi xuyên thẳng ra sau lưng.
Bóng ma màu đen giật mình mở to mắt nhìn.
Cô ta ngẩng đầu lên, lộ ra khuôn mặt không có ngũ quan…
“Gâu!”
Hỏa Nha Cẩu nhào vào lòng Kiều Tang.
Nó không dám xem nữa.
Kiều Tang vuốt ve đầu nó, tiếc quá…
…
Hai ngày tiếp theo là cuối tuần, Kiều Tang từ chối lời mời đi chơi của Phương Tư Tư để ở nhà học bài.
Ngoại trừ dành chút thời gian đến Trung Tâm Ngự Thú đăng ký hộ khẩu cho Hỏa Nha Cẩu, tất cả thời gian còn lại Kiều Tang dùng để đọc sách.
Không biết có phải do não bộ thức tỉnh nên trí nhớ của cô tốt hơn rất nhiều, chỉ cần nhìn trang sách một lần là nhớ.
Hai ngày trôi qua nhanh chóng đã đến lúc đi học.
“Hỏa Nha Cẩu, ngoan nha, sau khi đi học về chị sẽ thả em ra.” Kiều Tang dỗ dành Hỏa Nha Cẩu.
Từ lần Hỏa Nha Cẩu đòi đi vào rồi đi ra Ngự Thú Điển, nó chơi chán rồi nên không vào đó nữa.
Bây giờ Kiều Tang muốn nó vào đó nhưng nó không chịu.
Ở bên ngoài thích hơn ở trong Ngự Thú Điển.
“Gâu!”
Kiều Tang bất đắc dĩ, cô không biết có được mang thú sủng đến trường hay không, vì thấy ai khế ước với thú sủng, nên để Hỏa Nha Cẩu ở ngoài sẽ làm mọi người chú ý.
Kiều Tang không muốn trở thành tâm điểm.
“Em vào trong đi, tan học chị mua Hồng Đoàn Quả cho em.” Kiều Tang dụ dỗ nói.
Hỏa Nha Cẩu kiêu ngạo quay đầu sang chỗ khác.
Nó không thèm.
Kiều Tang giật giật khóe môi.
Lần trước mẹ cô mua sáu trái Hồng Đoàn Quả, ngày đầu tiên cô đã cho nó ăn bốn quả, hai quả còn lại thì mỗi ngày một quả.
Lẽ nào có ăn chán luôn rồi?
“Nếu em không vào trong, thì chị đi học một mình.”
“Chị đi nha.”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
“Chị đi thật đấy.”
Kiều Tang ngồi xuống đi giày vào giả bộ muốn đi.
“Gâu!”
Hỏa Nha Cẩu nhảy vào ngực Kiều Tang, giương đôi mắt long lanh đáng thương nhìn cô.
“Nếu em muốn đi học với chị thì nên vào Ngự Thú Điển, chị đảm bảo học xong thì thả em ra ngay lập tức.” Kiều Tang nói.
“Gâu!” Hỏa Nha Cẩu ỉu xìu cúi đầu đáp lại.
Lòng Kiều Tang mềm nhũn.
Nó vẫn là đứa bé mà thôi.
Thanh Thành Gia Viên gần trường Trung học Cơ sở Văn Thành, cách khoảng 9 km mà thôi, đổi ba chuyến xe 23, 36 và 57 rồi ngồi tàu điện ngầm tuyến số 5 và số 7 đều có thể đến thẳng trường.
Kiều Tang không ngồi tàu điện ngầm giống mọi ngày.
Cô đi xe buýt số 36.
Hỏa Nha Cẩu ngồi trong lòng Kiều Tang vui vẻ thò đầu ra ngoài của sổ nhìn, gió thổi làm rối tung bộ lông của nó.
Nó vui vẻ nhìn ngắm thế giới bên ngoài.
“Lát nữa đến trường em phải ngoan ngoãn vào Ngự Thú Điển đó nha.” Kiều Tang cười nói.
“Gâu!”
Nó đang vui vẻ nên đồng ý rất nhanh.
Kiều Tang xoa đầu nó.
Xuống trạm xe, Hỏa Nha Cẩu ngoan ngoãn để Kiều Tang thu nó vào Ngự Thú Điển, còn vui vẻ vẫy vẫy cái đuôi nhỏ.
…
Trường Trung học Cơ sở Văn Thành, lớp 9-37.
“Cậu làm bài tập chưa? Cho tớ chép với?”
“Tớ còn đang chép của bạn khác đây này.”
“...”
“Hôm qua cậu có xem cuộc tranh tài của khu vực Liên Bạc không?”
“Đùa à, trước 7 giờ tối tớ đã ngồi đợi sẵn trước TV rồi, Huyết Thương Long của Lâm Kim Dương nhìn ngầu thật đấy!”
“Đúng đúng đúng, còn có Thực Lân Nghĩ màu vàng kim, đây là lần đầu tiên tớ nhìn thấy! Tớ nhìn hoa hết cả mắt luôn!”
“...”
“Tớ nghe nói Đới Thục Thục lớp 9-37 được cử đến trường THPT Ngự thú Thánh Thủy.”
“Sao lần trước nói là Trung học Phổ thông Lê Đàn?”
“Hình như là bị trượt rồi.”
“Không hổ là trường đứng đầu tỉnh Chiết Giang, ngay cả Đới Thục Thục mà cũng trượt.”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
“Cậu vào Trung học Phổ thông Thánh Thủy cho tớ xem?”
“...”
Một bóng dáng mảnh mai xuất hiện trước cửa lớp.
Sau khi người đó đi vào thì âm thanh thảo luận đã nhỏ đi.
Kiều Tang ngồi vào chỗ của mình, thấy bạn học trong lớp đều quay lại nhìn cô.
Cảm nhận được bầu không khí kỳ lạ trong lớp, Kiều Tang sờ mũi, thì thầm hỏi Phương Tư Tư: “Cậu kể chuyện tớ tự chủ thức tỉnh cho mọi người rồi à?”
Phương Tư Tư đang múa bút thành văn chép bài tập của bạn khác, nghe Kiều Tang hỏi thì mới phát hiện cô đã đến rồi.
“Đáng ghét, cuối cùng cậu cũng đi học rồi.” Hai mắt Phương Tư Tư tỏa sáng nhìn Kiều Tang: “Không có sự đồng ý của cậu, sao tớ dám tự ý nói chứ, cậu có cần tớ tuyên truyền một chút không?”
“Không muốn.” Kiều Tang vội vàng lắc đầu rồi khó hiểu hỏi: “Thế tại sao bọn họ nhìn tớ chằm chằm vậy?”
“Mẹ cậu lên trường tận hai lần, sau đó cậu đi học một ngày, hôm sau lại nghỉ mất, ai cũng tưởng cậu gặp chuyện gì rồi.” Phương Tư Tư giải thích.
Kiều Tang sửng sốt: “Bỏ học một ngày?”
“Đúng vậy.”
Tuy rằng đoán được mẹ cô quên xin phép nghỉ học, nhưng Kiều Tang vẫn để tâm.
Chủ nhiệm lớp có gọi cô đến văn phòng rồi phun nước bọt té tát vào mặt cô nữa không đây?
Sau đó Phương Tư Tư nói thêm: “Còn nữa, mọi người biết cậu thi thử bị điểm 0 rồi đó.”
Chủ nhiệm lớp không phê bình Kiều Tang trước mặt cả lớp, vẫn cho cô thể diện, nhưng lại nói lớp phó học tập gọi Kiều Tang lên văn phòng rồi còn mời cả phụ huynh lên trường nữa.
Trước đây mọi người không quan tâm lắm, dù sao thành tích của Kiều Tang rất kém, bị gọi lên văn phòng phê bình là chuyện hiển nhiên.
Nhưng gọi phụ huynh lên thì nghiêm trọng rồi.
Bình thường ngoại trừ xảy ra đánh nhau, mâu thuẫn không thể giải quyết được thì chủ nhiệm lớp mới gọi phụ huynh lên.
Sau khi tan học, Kiều Tang không nói, lớp phó học tập không nói, chủ nhiệm lớp càng không nói.
Kết quả hôm sau Kiều Tang xin nghỉ học, ngày hôm sau trốn học luôn.
Trong thời điểm quan trọng mà bỏ học thì hiểu vấn đề rồi đấy, mọi người tám chuyện bàn luận đủ thứ, sau một hồi thì đã đoán được tiền căn hệ quả.
Kiều Tang dở khóc dở cười nhưng cô chẳng quan tâm.
Trường học chỉ là một mẫu ba phần đất, nhỏ như thế tất nhiên mọi chuyện truyền đi rất nhanh.
Cô thi thử bị 0 điểm còn bị mời phụ huynh cũng chẳng tính là gì, ở độ tuổi này mấy đứa trẻ sẽ cảm thấy xấu hổ, nhưng Kiều Tang không như vậy, cô chẳng thấy áp lực tâm lý gì cả.
“Phải rồi, cậu đã làm báo cáo thí nghiệm chưa? Cho tớ chép với.” Phương Tư Tư lắc tay Kiều Tang.
“Tớ không đi học sao mà làm được, còn nữa, cậu chép bài của một đứa xếp thứ 4 từ dưới đếm lên như tớ thì được ích gì? Người xếp thứ 3 như cậu không mất mặt à?” Kiều Tang nghẹn lời.
“Này, cậu đừng nói như thế.” Phương Tư Tư chỉ trích nói mặt cô ấy u oán: “Hôm thứ sáu mẹ cậu đến trường, tớ tưởng bà ấy mang bài tập về cho cậu chứ. Hâm mộ thật đấy, cậu chả phải làm bài tập.”
Kiều tang: “...”
Kiều Tang không để ý đến Phương Tư Tư nữa, cô rơi vào trầm tư.
Cô còn chưa rõ nguyên nhân hôm đó bà đến trường mà.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro