Giao chiến trực diện - Đối thủ duy nhất (p2)
Nga Ngố
2024-07-20 19:36:47
Song Tử và Song Ngư nói cái gì, Nhân Mã đương nhiên là không nghe thấy. Bây giờ đã là 9 giờ tối, có không ít phòng đã tắt đèn đi ngủ. Nhân Mã đi trên con đường bị tán cây che phủ, ánh trăng nhạt màu phủ xuống dáng người cao gầy của cô. Nhân Mã vừa đi, trong đầu vừa nghĩ không biết Scot là người như thế nào. Quen biết nhau đã ba năm ở trên mạng chiến đấu, cô chẳng biết gì về đối phương cả. Nghĩ đến đây đột nhiên cảm thấy, mình hình như có phải quá qua loa với mối quan hệ này hay không. Tính cách Scot lạnh nhạt, thời gian bọn họ nói chuyện với nhau chủ yếu là bàn bạc về chiến thuật chiến đấu, chẳng nói một chút chuyện riêng tư nào cả. Ngay cả tên thật của đối phương là gì bọn họ cũng không biết, đúng thật là có chút xấu hổ.
Tòa nhà dạy học vào giờ này đã không còn ai. Cả dãy nhà tối om không có một chút ánh sáng. Nhân Mã mở đèn pin lên, nương theo ánh sáng đi tới phòng học ở trên lầu ba. Cũng chẳng biết tại sao Scot lại chọn nơi gặp mặt là lầu ba nữa, phải leo lên trên. Phòng học không bật đèn, chỉ có cánh cửa chính được mở hé ra một khe nhỏ chứng tỏ đã có người đi vào. Nhân Mã không chút do dự, giơ tay đẩy cánh cửa kia ra. Trong phòng mờ tối, chỉ có ánh trăng xuyên qua cửa sổ thủy tinh khiến trong phòng mang ánh sáng mờ nhạt.
Người thiếu niên dáng cao chân dài đứng cạnh cửa sổ đưa lưng về phía cô. Ánh trăng nhợt nhạt phủ lên người anh tạo thành một cái bóng thật dài trên mặt đất. Dường như là phát hiện có người ở phía sau, thiếu niên kia hơi nghiêng đầu, sườn mặt anh tuấn chìm trong bóng tối khiến trái tim Nhân Mã đập thịch một cái, hẫng đi một nhịp.
- “Scot...”
Nhân Mã không chắc lắm kêu lên một tiếng. Âm thanh vừa phải vang lên trong căn phòng trở lên há lệ rõ ràng.
Bên ngoài trời đột nhiên nổi gió, tiếng lá cây xào xạc, rèm cửa màu trắng bị gió thổi bay phấp phới. Chàng thiếu niên dáng đứng thẳng tắp, lọn tóc trước trán cùng mép áo phe phẩy theo âm thanh xào xạc ngoài cửa sổ.
- “Sagit, hôm nay cậu làm tôi bất ngờ đấy.”
Thiếu niên đứng trước cửa sổ đột nhiên lên tiếng. Giọng nói của thiếu niên trải qua thời kì vỡ giọng trở lên nam tính và mạnh mẽ hơn. Cố tình lại thả chậm giọng điệu, âm thanh rơi vào tai khiến trái tim người khác cũng phải run lên.
- “Cậu....”
Nhân Mã há miệng muốn nói nhưng cổ họng lại chẳng thể phát ra bất cứ âm thanh nào. Mà lúc này, người con trai đang đứng đối diện với cô kia cuối cùng cũng đã quay đầu lại. Khoảnh khắc linh cảm của mình được chứng thực, cho dù đã chuẩn bị sẵn tinh thần từ trước, Nhân Mã vẫn phải sững sờ. Thiếu niên kia đang tiến về phía cô. Bước chân anh nhẹ nhàng, tựa như thiên sứ đạp trên ánh trăng sáng đi tới trước mặt cô. Nhân Mã ngẩng đầu nhìn người con trai đang đứng trước mặt, khó khăn thốt ra hai chữ.
- “Là cậu...”
Trên gương mặt anh tuấn đã rút đi vẻ lạnh lùng khó gần, trên khóe môi còn hiện ra chút nét tươi cười chưa bao giờ thấy qua khiến Nhân Mã nhất thời có chút ngẩn ngơ.
- “Chính thức giới thiệu một chút. Tôi tên Thiên Yết, tên trên mạng chiến đấu là Scot, rất vui khi được chính thức gặp mặt cậu.”
Nhìn bàn tay trịnh trọng được giơ ra trước mặt mình, khóe môi Nhân Mã run rẩy. Bàn tay phải được cô giơ lên, đặt vào trong lòng bàn tay của Thiên Yết, Nhân Mã có chút cứng ngắc mở miệng.
- “Nhân Mã, Sagit là tên trên mạng chiến đấu của tôi.”
Thấy Nhân Mã cứng đơ như một khúc gỗ, Thiên Yết rất không hào phóng mà cười ra tiếng.
- “Tôi biết...”
Nhân Mã có chút mất tự nhiên mà rụt tay lại. Ánh mắt thẳng lăng mà nhìn đi chỗ khác, không nhìn Thiên Yết nữa.
Thiên Yết biết cô có lẽ sẽ rất khó xử khi biết thân phận thật của Scot. Vì thế anh cũng không tiếp tục làm cô ngượng ngùng, đưa tay ra sau lưng Nhân Mã, mở đèn trong phòng lên.
Ánh mắt đã quen với bóng tối, đột nhiên phải tiếp xúc với ánh sáng khiến Nhân Mã không phản ứng kịp mà phải nheo mắt lại. Chờ đến khi cô mở được mắt, Thiên Yết đã lui lại cách cô một khoảng không ngắn không dài.
Thiên Yết thấy cô nhìn mình bằng ánh mắt khó hiểu, chân mày khóe mắt anh đều nhiễm phải ý cười dịu dàng nhàn nhạt. Cũng không định tiếp tục đùa cô nữa, anh kéo cô tới vị trí hai chiếc máy giả lập được đặt cạnh nhau trong phòng học, để cô ngồi lên một trong hai chiếc đó. Trong lúc Nhân Mã còn đang ngơ ngác, Thiên Yết liền nói.
- “Đánh với tôi một trận.”
Nhân Mã nheo mắt nhìn về phía anh, khó hiểu hỏi.
- “Cậu hẹn tôi gặp mặt chỉ để thế này thôi à?”
Lần này đến lượt Thiên Yết cảm thấy khó hiểu nhìn về phía cô.
- “Nếu không thì sao, cậu nghĩ tôi còn định làm gì?”
Nhân Mã quả thực cảm thấy giở khóc giở cười, có chút bất đắc dĩ nói.
- “Nếu cậu chỉ muốn đánh với tôi thì ở kí túc xá cũng có máy giả lập mà, sao phải mất công tới đây làm gì? Cậu rảnh quá hả?”
Lúc này Thiên Yết lại đáp lại rất nhanh, vẻ mặt đứng đắn đến không thể đứng đắn hơn.
- “Lần đầu tiên gặp mặt tất nhiên phải lưu lại ấn tượng thật tốt, chẳng lẽ cậu không nghĩ thế hả?”
Nhân Mã nhớ lại hình ảnh mình nhìn thấy khi vừa bước vào căn phòng này. Không thể không thừa nhận Thiên Yết nói rất có lí. Cuối cùng không thể làm gì khác, Nhân Mã mỉm cười thỏa hiệp.
- “Được rồi, theo ý cậu hết.”
Hai người tiến vào mạng chiến đấu, bị đưa tới cùng một khu vực. Hai người nhìn nhân vvaatj ảo của đối phương, không nhịn được mà cùng phải bật cười.
- “Mau chọn bản đồ đi, mình buồn ngủ rồi.”
Nhân Mã nhìn mấy cái bản đồ nhiệm vụ, hoàn toàn không có ý định chạm tay. Thiên Yết lướt qua mấy cái nhiệm vụ quá mức dễ dàng, nghe được lời của Nhân Mã thì bật cười.
- “Vậy tôi chọn nhiệm vụ nào dễ một chút để kết thúc cho nhanh nhé.”
Miệng thì nói vậy nhưng tay thì vận chọn tìm những nhiệm vụ khó hơn.
||||| Truyện đề cử: Quân Hôn Khó Cầu: Gả Cho Đô Đốc Thực Vật |||||
Nhân Mã liếc mắt nhìn Thiên Yết một cái, như cười như không nói.
- “Không phải muốn để lại ấn tượng sâu sắc hả. Nếu kết thúc dễ dàng quá thì ấn tượng ở đâu ra.”
Thiên Yết khẽ cười ra tiếng, chạm tay vào một bản đồ nhiệm vụ ở trước mặt.
- “Vậy chọn cái này đi.”
Ánh sáng trắng lóe lên, Nhân Mã kinh ngạc nhìn Thiên Yết vẫn đứng bên cạnh mình bên trong phòng điều khiển chiến hạm. Cô hồ nghi nhìn anh.
- “Sao cậu lại ở đây? Hệ thống bị lỗi hả?”
Thiên Yết rũ mắt nhìn Nhân Mã đang tròn mắt nhìn mình, thản nhiên nói.
- “Không lỗi. Mọi lần chúng ta đều làm đối thủ. Để lưu lại ấn tượng nhất, lần này chúng ta thử làm đồng đội đi.”
Nhân Mã sặc một cái, suýt nữa thì cho rằng mình nghe nhầm. Nhưng khi nhìn vào đôi mắt hiện rõ sự nghiêm túc kia, cô lại không biết phải lên nói gì mới phải. Cuối cùng cô rũ mắt, bật cười thành tiếng.
- “Nếu cậu ở đây thì đối thủ của chúng ta chính là NPC của hệ thống. Đánh kiểu này thì có gì thú vị đâu chứ, chán chết.”
Thiên Yết lắng nghe giọng điệu của cô, chỉ cười cười một chút chư không nói thêm gì nữa.
Nhân Mã mở hệ thống đọc thông tin nhiệm vụ. Nhiệm vụ này không khó cũng không dễ. Nhiệm vụ chính là giải cứu con tin đang bị bắt giam và phải đưa người đó bình an trở về chiến hạm. Nhiệm vụ này đối với một người đã lăn lộn nhiều năm trên chiến trường như Nhân Mã thì quả thực rất đơn giản. Điểm khó khăn duy nhất chính là hệ thống không cho biết vị trí chính xác của chiến hạm địch là ở đâu. Trên địa đồ ngoài chủ hạm ra thì hoàn toàn không có gì khác.
- “Nhiệm vụ này được đấy. Chỉ là...”
Nhân Mã nhìn về phía Thiên Yết, xòe một bàn tay ra.
- “Ở đây có hai chúng ta, ai sẽ làm tổng chỉ huy của nhiệm vụ này đây?”
Mỗi một chiến dịch khi được điều động đều cần có một tổng chỉ huy. Tổng chỉ huy chính là người chỉ huy chiến dịch, đảm bảo an toàn cho chủ hạm đồng thời là người đưa ra những sách lược, mệnh lệnh quan trọng nhất. Tổng chỉ huy không thể rời khỏi chủ hạm, đây là điều kiện tiên quyết.
- “Cậu làm tổng chỉ huy, tôi phụ trách chiến đội đột kích.”
Một khi đã làm nhiệm vụ, cho dù chỉ là giả lập trên mạng thì Nhân Mã vẫn luôn rất nghiêm túc. Sau khi nghe Thiên Yết phân công, Nhân Mã cũng không tiếp tục đưa đẩy làm màu, tiếp nhận ngay quyền chỉ huy của chiến hạm. Sau khi quan sát tình hình trên rada giám sát, Nhân Mã ngay lập tức hạ một loạt mệnh lệnh.
- “Điều động toàn bộ phi thuyền trinh thám, mở tọa độ không gian, tọa độ tùy chọn. Chia thành nhiều nhóm nhỏ tiến hành truy quét trên diện rộng. Đội nào phát hiện chiến hạm địch, lập tức báo cáo.”
Phi thuyền trinh thám được điều đi, rất nhanh liền có tin tức được báo về chủ hạm.
- “Báo cáo tổng chỉ huy, đã phát hiện quân địch.”
Hình ảnh được gửi về là một chiếc chiến hạm khổng lồ được bao bọc bởi tầng tầng lớp lớp các loại cơ giáp vè phi thuyền. Có thể thấy được, chỉ trong thời gian ngắn, quân địch đã bày ra một trận hình phòng thủ hoàn mỹ.
Nhân Mã lạnh lùng nhìn hình ảnh trước mặt, ngón tay gõ nhẹ lên ghế, khóe môi chậm rãi nhếch lên.
Tòa nhà dạy học vào giờ này đã không còn ai. Cả dãy nhà tối om không có một chút ánh sáng. Nhân Mã mở đèn pin lên, nương theo ánh sáng đi tới phòng học ở trên lầu ba. Cũng chẳng biết tại sao Scot lại chọn nơi gặp mặt là lầu ba nữa, phải leo lên trên. Phòng học không bật đèn, chỉ có cánh cửa chính được mở hé ra một khe nhỏ chứng tỏ đã có người đi vào. Nhân Mã không chút do dự, giơ tay đẩy cánh cửa kia ra. Trong phòng mờ tối, chỉ có ánh trăng xuyên qua cửa sổ thủy tinh khiến trong phòng mang ánh sáng mờ nhạt.
Người thiếu niên dáng cao chân dài đứng cạnh cửa sổ đưa lưng về phía cô. Ánh trăng nhợt nhạt phủ lên người anh tạo thành một cái bóng thật dài trên mặt đất. Dường như là phát hiện có người ở phía sau, thiếu niên kia hơi nghiêng đầu, sườn mặt anh tuấn chìm trong bóng tối khiến trái tim Nhân Mã đập thịch một cái, hẫng đi một nhịp.
- “Scot...”
Nhân Mã không chắc lắm kêu lên một tiếng. Âm thanh vừa phải vang lên trong căn phòng trở lên há lệ rõ ràng.
Bên ngoài trời đột nhiên nổi gió, tiếng lá cây xào xạc, rèm cửa màu trắng bị gió thổi bay phấp phới. Chàng thiếu niên dáng đứng thẳng tắp, lọn tóc trước trán cùng mép áo phe phẩy theo âm thanh xào xạc ngoài cửa sổ.
- “Sagit, hôm nay cậu làm tôi bất ngờ đấy.”
Thiếu niên đứng trước cửa sổ đột nhiên lên tiếng. Giọng nói của thiếu niên trải qua thời kì vỡ giọng trở lên nam tính và mạnh mẽ hơn. Cố tình lại thả chậm giọng điệu, âm thanh rơi vào tai khiến trái tim người khác cũng phải run lên.
- “Cậu....”
Nhân Mã há miệng muốn nói nhưng cổ họng lại chẳng thể phát ra bất cứ âm thanh nào. Mà lúc này, người con trai đang đứng đối diện với cô kia cuối cùng cũng đã quay đầu lại. Khoảnh khắc linh cảm của mình được chứng thực, cho dù đã chuẩn bị sẵn tinh thần từ trước, Nhân Mã vẫn phải sững sờ. Thiếu niên kia đang tiến về phía cô. Bước chân anh nhẹ nhàng, tựa như thiên sứ đạp trên ánh trăng sáng đi tới trước mặt cô. Nhân Mã ngẩng đầu nhìn người con trai đang đứng trước mặt, khó khăn thốt ra hai chữ.
- “Là cậu...”
Trên gương mặt anh tuấn đã rút đi vẻ lạnh lùng khó gần, trên khóe môi còn hiện ra chút nét tươi cười chưa bao giờ thấy qua khiến Nhân Mã nhất thời có chút ngẩn ngơ.
- “Chính thức giới thiệu một chút. Tôi tên Thiên Yết, tên trên mạng chiến đấu là Scot, rất vui khi được chính thức gặp mặt cậu.”
Nhìn bàn tay trịnh trọng được giơ ra trước mặt mình, khóe môi Nhân Mã run rẩy. Bàn tay phải được cô giơ lên, đặt vào trong lòng bàn tay của Thiên Yết, Nhân Mã có chút cứng ngắc mở miệng.
- “Nhân Mã, Sagit là tên trên mạng chiến đấu của tôi.”
Thấy Nhân Mã cứng đơ như một khúc gỗ, Thiên Yết rất không hào phóng mà cười ra tiếng.
- “Tôi biết...”
Nhân Mã có chút mất tự nhiên mà rụt tay lại. Ánh mắt thẳng lăng mà nhìn đi chỗ khác, không nhìn Thiên Yết nữa.
Thiên Yết biết cô có lẽ sẽ rất khó xử khi biết thân phận thật của Scot. Vì thế anh cũng không tiếp tục làm cô ngượng ngùng, đưa tay ra sau lưng Nhân Mã, mở đèn trong phòng lên.
Ánh mắt đã quen với bóng tối, đột nhiên phải tiếp xúc với ánh sáng khiến Nhân Mã không phản ứng kịp mà phải nheo mắt lại. Chờ đến khi cô mở được mắt, Thiên Yết đã lui lại cách cô một khoảng không ngắn không dài.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Thiên Yết thấy cô nhìn mình bằng ánh mắt khó hiểu, chân mày khóe mắt anh đều nhiễm phải ý cười dịu dàng nhàn nhạt. Cũng không định tiếp tục đùa cô nữa, anh kéo cô tới vị trí hai chiếc máy giả lập được đặt cạnh nhau trong phòng học, để cô ngồi lên một trong hai chiếc đó. Trong lúc Nhân Mã còn đang ngơ ngác, Thiên Yết liền nói.
- “Đánh với tôi một trận.”
Nhân Mã nheo mắt nhìn về phía anh, khó hiểu hỏi.
- “Cậu hẹn tôi gặp mặt chỉ để thế này thôi à?”
Lần này đến lượt Thiên Yết cảm thấy khó hiểu nhìn về phía cô.
- “Nếu không thì sao, cậu nghĩ tôi còn định làm gì?”
Nhân Mã quả thực cảm thấy giở khóc giở cười, có chút bất đắc dĩ nói.
- “Nếu cậu chỉ muốn đánh với tôi thì ở kí túc xá cũng có máy giả lập mà, sao phải mất công tới đây làm gì? Cậu rảnh quá hả?”
Lúc này Thiên Yết lại đáp lại rất nhanh, vẻ mặt đứng đắn đến không thể đứng đắn hơn.
- “Lần đầu tiên gặp mặt tất nhiên phải lưu lại ấn tượng thật tốt, chẳng lẽ cậu không nghĩ thế hả?”
Nhân Mã nhớ lại hình ảnh mình nhìn thấy khi vừa bước vào căn phòng này. Không thể không thừa nhận Thiên Yết nói rất có lí. Cuối cùng không thể làm gì khác, Nhân Mã mỉm cười thỏa hiệp.
- “Được rồi, theo ý cậu hết.”
Hai người tiến vào mạng chiến đấu, bị đưa tới cùng một khu vực. Hai người nhìn nhân vvaatj ảo của đối phương, không nhịn được mà cùng phải bật cười.
- “Mau chọn bản đồ đi, mình buồn ngủ rồi.”
Nhân Mã nhìn mấy cái bản đồ nhiệm vụ, hoàn toàn không có ý định chạm tay. Thiên Yết lướt qua mấy cái nhiệm vụ quá mức dễ dàng, nghe được lời của Nhân Mã thì bật cười.
- “Vậy tôi chọn nhiệm vụ nào dễ một chút để kết thúc cho nhanh nhé.”
Miệng thì nói vậy nhưng tay thì vận chọn tìm những nhiệm vụ khó hơn.
||||| Truyện đề cử: Quân Hôn Khó Cầu: Gả Cho Đô Đốc Thực Vật |||||
Nhân Mã liếc mắt nhìn Thiên Yết một cái, như cười như không nói.
- “Không phải muốn để lại ấn tượng sâu sắc hả. Nếu kết thúc dễ dàng quá thì ấn tượng ở đâu ra.”
Thiên Yết khẽ cười ra tiếng, chạm tay vào một bản đồ nhiệm vụ ở trước mặt.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
- “Vậy chọn cái này đi.”
Ánh sáng trắng lóe lên, Nhân Mã kinh ngạc nhìn Thiên Yết vẫn đứng bên cạnh mình bên trong phòng điều khiển chiến hạm. Cô hồ nghi nhìn anh.
- “Sao cậu lại ở đây? Hệ thống bị lỗi hả?”
Thiên Yết rũ mắt nhìn Nhân Mã đang tròn mắt nhìn mình, thản nhiên nói.
- “Không lỗi. Mọi lần chúng ta đều làm đối thủ. Để lưu lại ấn tượng nhất, lần này chúng ta thử làm đồng đội đi.”
Nhân Mã sặc một cái, suýt nữa thì cho rằng mình nghe nhầm. Nhưng khi nhìn vào đôi mắt hiện rõ sự nghiêm túc kia, cô lại không biết phải lên nói gì mới phải. Cuối cùng cô rũ mắt, bật cười thành tiếng.
- “Nếu cậu ở đây thì đối thủ của chúng ta chính là NPC của hệ thống. Đánh kiểu này thì có gì thú vị đâu chứ, chán chết.”
Thiên Yết lắng nghe giọng điệu của cô, chỉ cười cười một chút chư không nói thêm gì nữa.
Nhân Mã mở hệ thống đọc thông tin nhiệm vụ. Nhiệm vụ này không khó cũng không dễ. Nhiệm vụ chính là giải cứu con tin đang bị bắt giam và phải đưa người đó bình an trở về chiến hạm. Nhiệm vụ này đối với một người đã lăn lộn nhiều năm trên chiến trường như Nhân Mã thì quả thực rất đơn giản. Điểm khó khăn duy nhất chính là hệ thống không cho biết vị trí chính xác của chiến hạm địch là ở đâu. Trên địa đồ ngoài chủ hạm ra thì hoàn toàn không có gì khác.
- “Nhiệm vụ này được đấy. Chỉ là...”
Nhân Mã nhìn về phía Thiên Yết, xòe một bàn tay ra.
- “Ở đây có hai chúng ta, ai sẽ làm tổng chỉ huy của nhiệm vụ này đây?”
Mỗi một chiến dịch khi được điều động đều cần có một tổng chỉ huy. Tổng chỉ huy chính là người chỉ huy chiến dịch, đảm bảo an toàn cho chủ hạm đồng thời là người đưa ra những sách lược, mệnh lệnh quan trọng nhất. Tổng chỉ huy không thể rời khỏi chủ hạm, đây là điều kiện tiên quyết.
- “Cậu làm tổng chỉ huy, tôi phụ trách chiến đội đột kích.”
Một khi đã làm nhiệm vụ, cho dù chỉ là giả lập trên mạng thì Nhân Mã vẫn luôn rất nghiêm túc. Sau khi nghe Thiên Yết phân công, Nhân Mã cũng không tiếp tục đưa đẩy làm màu, tiếp nhận ngay quyền chỉ huy của chiến hạm. Sau khi quan sát tình hình trên rada giám sát, Nhân Mã ngay lập tức hạ một loạt mệnh lệnh.
- “Điều động toàn bộ phi thuyền trinh thám, mở tọa độ không gian, tọa độ tùy chọn. Chia thành nhiều nhóm nhỏ tiến hành truy quét trên diện rộng. Đội nào phát hiện chiến hạm địch, lập tức báo cáo.”
Phi thuyền trinh thám được điều đi, rất nhanh liền có tin tức được báo về chủ hạm.
- “Báo cáo tổng chỉ huy, đã phát hiện quân địch.”
Hình ảnh được gửi về là một chiếc chiến hạm khổng lồ được bao bọc bởi tầng tầng lớp lớp các loại cơ giáp vè phi thuyền. Có thể thấy được, chỉ trong thời gian ngắn, quân địch đã bày ra một trận hình phòng thủ hoàn mỹ.
Nhân Mã lạnh lùng nhìn hình ảnh trước mặt, ngón tay gõ nhẹ lên ghế, khóe môi chậm rãi nhếch lên.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro