Huấn luyện dã chiến ngày thứ 2
Nga Ngố
2024-07-20 19:36:47
Ngày hôm sau, trời còn chưa sáng, mặt trời còn chưa ló rạng, Nhân Mã và Thiên Yết đã lục tục thức dậy thu dọn. Nhân Mã mở đèn pin lên, hai người nhanh tay nhanh chân thu dọn lều bạt, quần áo của hai người thì để trong balo của Nhân Mã. Thức ăn được phát tối qua bọn họ đã ăn hết, cũng tức là từ hôm nay đến hôm huấn luyện kết thúc còn 6 ngày nữa, bọn họ sẽ phải tự tìm kiếm thức ăn. Cái hình thức dã chiến sinh tồn này, nếu là ở thế giới kia thì Nhân Mã đương nhiên là không có gì để lo lắng. Nhưng là ở hiện tại, đối với kiến thức về thế giới này Nhân Mã mất ba năm mà vẫn chưa tìm hiểu được hết. Ở đây có những loại động vật - thực vật kì lạ mà cô ở thế giới kia chưa từng nhìn thấy. Có những loại quả dại nhìn vô cùng đẹp mắt và ngon miệng nhưng cô lại không biết chúng có thể ăn được hay không. Với cái tình trạng này, nếu như không săn được động vật, mà quả dại cũng không thể ăn bừa, vậy chẳng phải là sẽ chết đói hay sao.
Bầu trời trên đỉnh đầu đã ló ra chút ánh sáng. Thiên Yết đem chiếc balo to nặng vác lên trên vai, Nhân Mã cũng xách theo chiếc balo nhỏ, hai người cùng bắt đầu lên đường. Trong khu rừng tối om, Thiên Yết cầm đèn pin đi ở phía trước dò đường, Nhân Mã đi ở phía sau vẫn luôn trong trạng thái cảnh giác. Ngày hôm qua bọn họ xuất phát vô cùng thuận lợi. Nhưng đó là bởi vì mọi người còn chưa kịp thích ứng với tình hình ở đây. Nhưng hôm nay sẽ không còn giống như vậy nữa. Bọn họ nhiều người như vậy lại có chung một mục tiêu, trên đường khó có thể không đụng mặt. Chính thời điểm đụng mặt ấy, huấn luyện của bọn họ mới chính thức bắt đầu.
Trời càng lúc càng sáng, trong rừng cũng đã có thể nhìn thấy đường. Thiên Yết đưa tay tắt đèn pin đi, đưa lại cho Nhân Mã. Đúng lúc này Nhân Mã hơi nheo mắt, con dao được cô rút ra từ trong balo, không để Thiên Yết kịp phản ứng liền đem con dao nhỏ đâm về phía anh. Thiên Yết phản xạ cực nhanh, khi con dao được phóng ra khỏi tay Nhân Mã, anh lập tức nghiêng người. Con dao nhỏ xẹt qua bên tai anh, cắt đứt vài sợi tóc rồi cắm phập vào thân cây phía sau. Thiên Yết hờ hững quay đầu lại, thấy trên thân cây tại vị trí con dao cắm vào có một con rắn đen dài khoảng 1 mét đang uốn éo giãy giụa. Con rắn bị con dao ghim chặt vào thân cây vẫn đang thè cái lưỡi dài nhìn về phía hai người, chẳng qua bây giờ nó đã không còn có thể tấn công bọn họ nữa.
Nhân Mã rút ra thêm một con dao, ở trên đầu con rắn hung hăng cắm xuống một nhát chí mạng. Con rắn ngay lập tức ngừng giãy giụa. Sau khi xác định con rắn đã chết hẳn, Nhân Mã bình tĩnh rút con dao ra. Nhìn xác con rắn cứ thế rơi xuống bụi cây, Nhân Mã có chút tiếc nuối than thở.
- “Đáng tiếc con rắn này có độc, nếu không trưa nay chúng ta có thể nướng nó để ăn.”
Thiên Yết ánh mắt hờ hững đảo qua xác con rắn, lập tức tiếp tục đi về phía trước. Nhân Mã nhún vai một cái, lập tức đuổi theo sau.
- “Trong khu rừng này, ngoại trừ quả dại cũng chỉ có thể ăn các loại cá. Những loại động vật như rắn, chuột tốt nhất là đừng nghĩ tới. Nếu không chết lúc nào cũng không biết được đâu.”
Nhân Mã đối với những lời dặn dò kiểu này của Thiên Yết hoàn toàn là nói gì nghe đấy, thập phần ngoan ngoãn. Đối với khu rừng này rất rõ ràng là Thiên Yết hiểu biết hơn cô. Nhân Mã cũng không phải là người có tư tưởng mình là lớn nhất, những người cho cô đủ sự tin tưởng, trong một số trường hợp cô vẫn sẵn sàng nghe lời đối phương. Mà Thiên Yết lại trùng hợp là một trong số ít người có thể đạt được sự tín nhiệm của cô.
Vừa đi vừa cảnh giác xung quanh, cả một đoạn đường không ai nói với ai câu nào. Nhân Mã bình thường cũng không phải là người quá thích nói chuyện, đặc biệt là khi làm nhiệm vụ càng không muốn mở miệng, nếu không phải bắt buộc, cô một câu cũng không muốn nói ra. Thế nhưng lúc này đây, xung quanh quá mức yên tĩnh lại khiến Nhân Mã có chút bức bối, cảm thấy nên nói chút chuyện để giảm bớt cái cảm giác kì lạ này đi. Vì thế Nhân Mã suy nghĩ một chút liền mở miệng.
- “Thiên Yết, cậu nghĩ ai sẽ bị loại đầu tiên.”
Nhân Mã vừa dứt lời, Thiên Yết còn chưa kịp đáp lại thì máy liên lạc ở trước ngực hai người lấp lóe ánh đèn đỏ. Nhân Mã và Thiên Yết đồng thời mở thiết bị liên lạc lên, bên trong lập tức phát ra âm thanh lạnh lùng của Xử Nữ.
- “Vương Vĩ số hiệu 13 bị loại - Vương Thuần số hiệu 12 bị loại. Yêu cầu các em lập tức quay trở lại điểm xuất phát tiến hành báo cáo. Những học viên khác tiếp tục thực hiện nhiệm vụ, hết.”
Nói xong chưa đến 1 giây đã ngắt liên lạc.
Nhân Mã:…
Thiên Yết:…
Bọn họ lúc nãy vừa mới đoán xem ai bị loại đầu tiên xong, bây giờ đã có hai người đầu tiên bị loại rồi.
Nhân Mã ngượng ngùng gãi gãi sống mũi, cảm thấy tại thời điểm này không nên nói tới loại chuyện ai bị loại thì hơn, xui xẻo chết đi được.
Đoạn đường tiếp theo hai người cũng không nói chuyện nhiều, nhưng Thiên Yết lúc này thỉnh thoảng nhìn thấy mấy loại quả dại liền bảo Nhân Mã trèo lên hái. Nhân Mã dáng người cao gầy, động tác leo cây nhanh thoăn thoắt như một con khỉ con. Hái được bao nhiêu tất cả đều cho vào balo, chẳng mấy chốc trên vai Nhân Mã đã nặng trĩu. Thiên Yết liếc mắt nhìn qua, cảm thấy đã đủ liền bảo Nhân Mã dừng lại. Nhân Mã nhảy từ trên cây xuống, nhận lấy balo trên tay Thiên Yết đeo lại trên vai. Nặng quá, xem ra là đã hái được không ít.
- “Từ giờ đến trưa nếu không săn được con thú nào thì chỉ có thể ăn chút đồ này lót dạ trước. Chúng ta không có nhiều thời gian, đợi đến buổi tối bắt cá ăn, có được không?”
Với tính cách của Thiên Yết, đây vốn lên là một câu trần thuật mới phải. Nhưng bởi vì ba chữ cuối cùng, nghe vào lại thành một lời hỏi ý.
Nhân Mã vốn không quan trọng việc này, cô thậm chí có thể nhịn một ngày cũng không sao. Huống chi chỗ trái cây này bọn họ đã hái được không ít, ăn đến tối hẳn là cũng không sợ đói đi.
- “Không sao, chúng ta đi nhanh lên một chút, biết đâu lại kiếm được con gì để ăn bữa tối thì sao?”
Nhân Mã hứng trí bừng bừng, hoàn toàn không có chút ý thức nào về việc mình sẽ phải nhịn đói bữa trưa.
Thiên Yết nhìn bộ dáng tung ta tung tăng vô lo vô nghĩ của cô, trong lòng không tiếng động thở dài. Thầm nói trong đầu, Nhân Mã như này là không biết khó khăn mà bọn họ đang gặp phải sao. Thế nhưng trên thực tế, Nhân Mã cũng không vô lo vô nghĩ như Thiên Yết thấy, mà chính là bởi vì những chuyện này cô đã sớm trải qua hết, cho nên cô mới biết, lo lắng cũng vô dụng. Chi bằng cứ xem tới đâu thì tới đi.
Hai người vừa đi thêm không được bao xa liền nghe thấy tiếng bước chân sột soạt vô cùng nhỏ. Nếu không phải Nhân Mã và Thiên Yết đều là người cực kì nhạy bén thì có khi cũng không thể nào phát hiện ra được.
Hai người rút súng ra, cả người đều tiến vào trạng thái cảnh giác cao độ. Thiên Yết nhắm mắt lại, bốn bề lâm vào yên tĩnh. Vành tai anh hơi nhúc nhích, một lúc sau mới mở mắt ra, nói nhỏ vào tai Nhân Mã.
- "Có hai người đang hướng về phía chúng ta, hiện tại còn cách chúng ta khoảng 500m.
Nhân Mã nghe Thiên Yết nói mà kinh ngạc đến ngây cả người. Mặc dù cô biết Thiên Yết rất lợi hại, nhưng lại không nghĩ sẽ lợi hại tới mức độ này.
Những gì Thiên Yết nói Nhân Mã đều đã biết. Tiếng bước chân của người và thú khác nhau, để phân biệt cái này thì không có gì khó. Nhưng là ở khoảng cách 500m, ngay cả Nhân Mã đã là quân nhân nhiều năm phân biệt cũng có chút khó khăn. Thiên Yết đây là mới bao lớn, làm sao lại còn giỏi hơn cả cô vậy, mất mặt chết cô rồi.
Bầu trời trên đỉnh đầu đã ló ra chút ánh sáng. Thiên Yết đem chiếc balo to nặng vác lên trên vai, Nhân Mã cũng xách theo chiếc balo nhỏ, hai người cùng bắt đầu lên đường. Trong khu rừng tối om, Thiên Yết cầm đèn pin đi ở phía trước dò đường, Nhân Mã đi ở phía sau vẫn luôn trong trạng thái cảnh giác. Ngày hôm qua bọn họ xuất phát vô cùng thuận lợi. Nhưng đó là bởi vì mọi người còn chưa kịp thích ứng với tình hình ở đây. Nhưng hôm nay sẽ không còn giống như vậy nữa. Bọn họ nhiều người như vậy lại có chung một mục tiêu, trên đường khó có thể không đụng mặt. Chính thời điểm đụng mặt ấy, huấn luyện của bọn họ mới chính thức bắt đầu.
Trời càng lúc càng sáng, trong rừng cũng đã có thể nhìn thấy đường. Thiên Yết đưa tay tắt đèn pin đi, đưa lại cho Nhân Mã. Đúng lúc này Nhân Mã hơi nheo mắt, con dao được cô rút ra từ trong balo, không để Thiên Yết kịp phản ứng liền đem con dao nhỏ đâm về phía anh. Thiên Yết phản xạ cực nhanh, khi con dao được phóng ra khỏi tay Nhân Mã, anh lập tức nghiêng người. Con dao nhỏ xẹt qua bên tai anh, cắt đứt vài sợi tóc rồi cắm phập vào thân cây phía sau. Thiên Yết hờ hững quay đầu lại, thấy trên thân cây tại vị trí con dao cắm vào có một con rắn đen dài khoảng 1 mét đang uốn éo giãy giụa. Con rắn bị con dao ghim chặt vào thân cây vẫn đang thè cái lưỡi dài nhìn về phía hai người, chẳng qua bây giờ nó đã không còn có thể tấn công bọn họ nữa.
Nhân Mã rút ra thêm một con dao, ở trên đầu con rắn hung hăng cắm xuống một nhát chí mạng. Con rắn ngay lập tức ngừng giãy giụa. Sau khi xác định con rắn đã chết hẳn, Nhân Mã bình tĩnh rút con dao ra. Nhìn xác con rắn cứ thế rơi xuống bụi cây, Nhân Mã có chút tiếc nuối than thở.
- “Đáng tiếc con rắn này có độc, nếu không trưa nay chúng ta có thể nướng nó để ăn.”
Thiên Yết ánh mắt hờ hững đảo qua xác con rắn, lập tức tiếp tục đi về phía trước. Nhân Mã nhún vai một cái, lập tức đuổi theo sau.
- “Trong khu rừng này, ngoại trừ quả dại cũng chỉ có thể ăn các loại cá. Những loại động vật như rắn, chuột tốt nhất là đừng nghĩ tới. Nếu không chết lúc nào cũng không biết được đâu.”
Nhân Mã đối với những lời dặn dò kiểu này của Thiên Yết hoàn toàn là nói gì nghe đấy, thập phần ngoan ngoãn. Đối với khu rừng này rất rõ ràng là Thiên Yết hiểu biết hơn cô. Nhân Mã cũng không phải là người có tư tưởng mình là lớn nhất, những người cho cô đủ sự tin tưởng, trong một số trường hợp cô vẫn sẵn sàng nghe lời đối phương. Mà Thiên Yết lại trùng hợp là một trong số ít người có thể đạt được sự tín nhiệm của cô.
Vừa đi vừa cảnh giác xung quanh, cả một đoạn đường không ai nói với ai câu nào. Nhân Mã bình thường cũng không phải là người quá thích nói chuyện, đặc biệt là khi làm nhiệm vụ càng không muốn mở miệng, nếu không phải bắt buộc, cô một câu cũng không muốn nói ra. Thế nhưng lúc này đây, xung quanh quá mức yên tĩnh lại khiến Nhân Mã có chút bức bối, cảm thấy nên nói chút chuyện để giảm bớt cái cảm giác kì lạ này đi. Vì thế Nhân Mã suy nghĩ một chút liền mở miệng.
- “Thiên Yết, cậu nghĩ ai sẽ bị loại đầu tiên.”
Nhân Mã vừa dứt lời, Thiên Yết còn chưa kịp đáp lại thì máy liên lạc ở trước ngực hai người lấp lóe ánh đèn đỏ. Nhân Mã và Thiên Yết đồng thời mở thiết bị liên lạc lên, bên trong lập tức phát ra âm thanh lạnh lùng của Xử Nữ.
- “Vương Vĩ số hiệu 13 bị loại - Vương Thuần số hiệu 12 bị loại. Yêu cầu các em lập tức quay trở lại điểm xuất phát tiến hành báo cáo. Những học viên khác tiếp tục thực hiện nhiệm vụ, hết.”
Nói xong chưa đến 1 giây đã ngắt liên lạc.
Nhân Mã:…
Thiên Yết:…
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Bọn họ lúc nãy vừa mới đoán xem ai bị loại đầu tiên xong, bây giờ đã có hai người đầu tiên bị loại rồi.
Nhân Mã ngượng ngùng gãi gãi sống mũi, cảm thấy tại thời điểm này không nên nói tới loại chuyện ai bị loại thì hơn, xui xẻo chết đi được.
Đoạn đường tiếp theo hai người cũng không nói chuyện nhiều, nhưng Thiên Yết lúc này thỉnh thoảng nhìn thấy mấy loại quả dại liền bảo Nhân Mã trèo lên hái. Nhân Mã dáng người cao gầy, động tác leo cây nhanh thoăn thoắt như một con khỉ con. Hái được bao nhiêu tất cả đều cho vào balo, chẳng mấy chốc trên vai Nhân Mã đã nặng trĩu. Thiên Yết liếc mắt nhìn qua, cảm thấy đã đủ liền bảo Nhân Mã dừng lại. Nhân Mã nhảy từ trên cây xuống, nhận lấy balo trên tay Thiên Yết đeo lại trên vai. Nặng quá, xem ra là đã hái được không ít.
- “Từ giờ đến trưa nếu không săn được con thú nào thì chỉ có thể ăn chút đồ này lót dạ trước. Chúng ta không có nhiều thời gian, đợi đến buổi tối bắt cá ăn, có được không?”
Với tính cách của Thiên Yết, đây vốn lên là một câu trần thuật mới phải. Nhưng bởi vì ba chữ cuối cùng, nghe vào lại thành một lời hỏi ý.
Nhân Mã vốn không quan trọng việc này, cô thậm chí có thể nhịn một ngày cũng không sao. Huống chi chỗ trái cây này bọn họ đã hái được không ít, ăn đến tối hẳn là cũng không sợ đói đi.
- “Không sao, chúng ta đi nhanh lên một chút, biết đâu lại kiếm được con gì để ăn bữa tối thì sao?”
Nhân Mã hứng trí bừng bừng, hoàn toàn không có chút ý thức nào về việc mình sẽ phải nhịn đói bữa trưa.
Thiên Yết nhìn bộ dáng tung ta tung tăng vô lo vô nghĩ của cô, trong lòng không tiếng động thở dài. Thầm nói trong đầu, Nhân Mã như này là không biết khó khăn mà bọn họ đang gặp phải sao. Thế nhưng trên thực tế, Nhân Mã cũng không vô lo vô nghĩ như Thiên Yết thấy, mà chính là bởi vì những chuyện này cô đã sớm trải qua hết, cho nên cô mới biết, lo lắng cũng vô dụng. Chi bằng cứ xem tới đâu thì tới đi.
Hai người vừa đi thêm không được bao xa liền nghe thấy tiếng bước chân sột soạt vô cùng nhỏ. Nếu không phải Nhân Mã và Thiên Yết đều là người cực kì nhạy bén thì có khi cũng không thể nào phát hiện ra được.
Hai người rút súng ra, cả người đều tiến vào trạng thái cảnh giác cao độ. Thiên Yết nhắm mắt lại, bốn bề lâm vào yên tĩnh. Vành tai anh hơi nhúc nhích, một lúc sau mới mở mắt ra, nói nhỏ vào tai Nhân Mã.
- "Có hai người đang hướng về phía chúng ta, hiện tại còn cách chúng ta khoảng 500m.
Nhân Mã nghe Thiên Yết nói mà kinh ngạc đến ngây cả người. Mặc dù cô biết Thiên Yết rất lợi hại, nhưng lại không nghĩ sẽ lợi hại tới mức độ này.
Những gì Thiên Yết nói Nhân Mã đều đã biết. Tiếng bước chân của người và thú khác nhau, để phân biệt cái này thì không có gì khó. Nhưng là ở khoảng cách 500m, ngay cả Nhân Mã đã là quân nhân nhiều năm phân biệt cũng có chút khó khăn. Thiên Yết đây là mới bao lớn, làm sao lại còn giỏi hơn cả cô vậy, mất mặt chết cô rồi.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro