Mang thai?
Trần An Bình
2024-07-03 13:47:54
“Bùm!”
Nói thì chậm, nhưng mọi chuyện diễn ra rất nhanh, ngay lúc tên tóc vàng chuẩn bị đánh Lưu Tố Hòa, trong mắt Trần An Bình phóng ra ánh sáng đỏ như máu, anh giơ chân nhắm vào ngực tên tóc vàng, đá ra một cú rất mạnh!
Thân thể gần hai trăm cân của tên tóc vàng bay ra ngoài, nặng nề rơi xuống sân.
Đôi mắt của Trần An Bình đỏ lên, nổi lên sát ý trong lòng!
“An Bình, đừng đánh nhau, con đã quên chuyện xảy ra ba năm trước rồi sao?”
Lưu Tố Hòa liều mạng ôm lấy Trần An Bình, khóc khàn cả giọng cầu xin.
“...”
Trần An Bình khựng bước, chậm rãi nới lỏng nắm đấm đang siết chặt, anh thật sự không đành lòng để mẹ phải vì mình mà khóc nữa, anh cũng cần phải chống đỡ gia đình tan nát của mình.
Việc cấp bách nhất là anh muốn tìm hiểu rõ rốt cuộc chuyện gì đã xảy ra trong nhà!
Ba năm qua Lưu Đan đã đi đâu? Vì sao mẹ anh không nói một lời nào về cô?
“Chết tiệt, nhãi ranh, mày gan nhỉ, dám đánh cả ông mày!”
Tên tóc vàng được đàn em của gã đỡ dậy, khóe miệng trào ra máu, nhăn nhó vì đau đớn, vừa hít vào một hơi trong bụng như dời sông lấp biển, máu như chảy ngược.
“Trở về nói với anh Cửu, số tiền nợ anh ta, Trần An Bình này sẽ trả cho các người không thiếu một xu”.
Sắc mặt Trần An Bình lạnh lùng, ánh mắt như dao.
“Nhưng, tôi cũng muốn lấy lại tất cả những gì mà các người nợ nhà họ Trần của tôi!”
“Giỏi lắm nhãi ranh, mày gan lắm, mày chờ đó!”. Tên tóc vàng tuôn ra lời nói gay gắt, rồi quay người, lên xe Kim Bôi trước cửa bỏ chạy.
“Mẹ, ba năm nay trong nhà chúng ta xảy ra nhiều chuyện như vậy, chẳng lẽ Đan Đan không hề đến thăm mọi người sao? Cô ấy không giúp đỡ gia đình chúng ta sao?”
Sau khi đám người của tên tóc vàng rời đi, Trần An Bình không khỏi hỏi thêm.
Lưu Đan và Trần An Bình bắt đầu yêu nhau trong trường học, tình cảm của hai người rất tốt, lúc trước khi còn thực tập trong bệnh viện, Trần An Bình đã đứng ra bảo vệ Lưu Đan nên mới bị bỏ tù vì làm bị thương người khác.
Hơn nữa, Lưu Đan xuất thân từ một gia đình giàu có, cha mẹ cô ta làm nghề kinh doanh thiết bị y tế, cô ta đi làm để trải nghiệm cuộc sống, tiền tiêu vặt hàng tháng ít nhất cũng là 200 nghìn tệ!
Tại sao cô ta lại không giúp đỡ?
“An Bình, Lưu Đan không thích hợp với con”.
Ánh mắt của Lưu Tố Hòa tránh né, lời nói có chút do dự.
“Mẹ, Đan Đan làm sao vậy?”. Trần An Bình nhạy bén nhận ra có chuyện gì đó không ổn: “Còn nữa, nhà chúng ta dù nghèo đến đâu, trình độ chữa bệnh của ba con cũng rất tốt, nổi danh trong khu vực này, dù có chữa trị cho Tiểu Tùng thì nhà chúng ta cũng không nghèo đến mức phải vay nặng lãi chứ?”
“Phòng khám của nhà chúng ta đã không còn nữa”.
Thấy không thể giấu được nữa, Lưu Tố Hòa chỉ có thể nói ra sự thật.
“Cái gì? Phòng khám không còn nữa? Tại sao?”
Trần An Bình sửng sốt.
Phòng khám của nhà họ Trần đã được truyền từ đời ông nội của Trần An Bình, đến nay đã một trăm năm, coi như sản nghiệp của tổ tiên, tại sao nói không còn là không còn được?
“Lưu Đan mang đi”.
“Đan Đan? Tại sao?”
Trần An Bình mở to hai mắt, không thể tin lắc đầu.
“Khoảng một tháng sau khi con bị giam, Lưu Đan tìm đến nhà chúng ta, tuyên bố mang thai đứa con của con và yêu cầu chúng ta phải cấp phí nuôi dưỡng”.
Lưu Tố Hòa giải thích: “Ba con cũng nhìn ra Lưu Đan có thai, nghĩ hai người các con đã quen nhau mấy năm, nên đã bán phòng khám, đưa tổng cộng 300 nghìn cho Lưu Đan, là nhà họ Trần chúng ta nợ con bé, dù sao con ở tù cũng không hay ho gì”.
“Mang thai?”
Trần An Bình nhướng mày kiếm, một luồng năng lượng lặng lẽ lưu chuyển trong cơ thể, anh vô thức siết chặt nắm đấm!
Anh muốn giết người!
Anh muốn hỏi trực tiếp Lưu Đan!
Bởi vì, từ khi hai người bắt đầu quen nhau, Trần An Bình chưa bao giờ vượt quá giới hạn, cho dù tình cảm có phát sinh thì vẫn luôn giữ lễ nghi đạo đức, mỗi lần chỉ nắm tay và hôn môi thôi, ngay cả quần của Lưu Đan cũng chưa từng cởi ra, thì sao có thể có thai được?
Cặp sừng này dài thật!
“Đúng vậy”.
Lưu Tố Hòa thở dài: “Một năm sau, hai vợ chồng già này đến thăm đứa bé, nhưng lại được biết là đã bị sẩy thai...”
“Dì Lưu, dì Lưu, dì có ở nhà không?”
.. Mọi người vào site chính ủng hộ đọc bản đầy đủ và để tụi mình với nhé.
.. Vào google gõ Mê truyện hot là ra nhé
Đang nói chuyện, một thanh âm trong trẻo vang lên, Trần An Bình quay đầu nhìn lại, chỉ thấy một bóng xanh bước vào trong sân, anh cảm thấy rất quen mắt.
“Tiểu Tuyết, dì ở trong nhà, mau vào đây”.
Lưu Tố Hòa nghe thấy người đó là ai liền nhanh chóng mời vào nhà.
“Là cô? Tô Mộ Tuyết!”
“Anh là Trần An Bình? Anh, anh được ra tù rồi à?”
Tô Mộ Tuyết sửng sốt một lúc, nhìn chằm chằm Trần An Bình một lúc lâu và ngạc nhiên che miệng lại.
“Đúng, tôi ra tù, cô đang...”. Trần An Bình gật đầu, anh cũng không xa lạ gì với Tô Mộ Tuyết.
Hai người học cùng lớp ở cả cấp 3 và đại học, sau khi tốt nghiệp, Tô Mộ Tuyết chọn làm việc ở một bệnh viện khác, nhưng anh không ngờ rằng cô sẽ tìm được nhà của mình.
“An Bình, con phải cảm ơn Tiểu Tuyết cho đàng hoàng”.
Sau khi Lưu Tố Hòa đưa nước sôi để nguội cho Tô Mộ Tuyết: “Trong ba năm qua, nhà họ Trần của chúng ta gặp rắc rối, đều nhờ có Tiểu Tuyết giúp đỡ, nhờ có mối quan hệ của Tiểu Tuyết với bệnh viện, mà chi phí chữa bệnh của Tiểu Tùng đã giảm đi rất nhiều”.
“Cảm ơn cô”.
Cuối cùng, Trần An Bình cảm thấy trong lòng ấm áp.
Anh cũng không ngờ rằng Tô Mộ Tuyết sẽ giúp đỡ gia đình mình, năm đó hai người đã cạnh tranh từ thời học trung học, đều giành đứng nhất, và họ đã chiến đấu rất quyết liệt.
“Không sao đâu, đều là việc tôi nên làm”.
Tô Mộ Tuyết vén tóc lên, trên đôi má trắng nõn hiện lên một vệt ửng hồng.
Tô Mộ Tuyết thật đẹp.
Chiếc váy dài rộng màu xanh lá cây tăng thêm khí chất thiếu nữ, nhưng không thể che đi được dáng người đầy đặn, trên khuôn mặt trái xoan có hai lúm đồng tiền nhỏ, nụ cười sảng khoái và sạch sẽ.
“Cạch!”
Tuy nhiên, Tô Mộ Tuyết không chú ý, khi cô giơ tay lên, thiệp mời màu đỏ rơi xuống đất.
Trần An Bình cúi người nhặt lên, mở thiệp mời ra, một tấm ảnh quen thuộc đập vào trong mắt.
“Trần An Bình, tôi...”
Tô Mộ Tuyết muốn giật lại, lại phát hiện sắc mặt Trần An Bình u ám đến đáng sợ!
Trên thiệp mời, một người phụ nữ có nụ cười xinh đẹp nép mình trong vòng tay của người đàn ông.
Người phụ nữ đó là bạn gái Lưu Đan của anh, còn người đàn ông đó không ai khác chính là Cao Dương, tên côn đồ bị Trần An Bình đánh ba năm trước đây, hai người này có hóa thành tro thì Trần An Bình cũng nhận ra bọn họ!
“Họ sắp kết hôn à?”
Trần An Bình nghiến răng nghiến lợi, giọng khàn khàn đầy tức giận.
Vì Lưu Đan, Trần An Bình đã bị cầm tù 5 năm trong những năm tháng tốt đẹp của cuộc đời.
Trong ba năm qua, Lưu Đan đã cướp đi phòng khám của nhà họ Trần như một con quỷ hút máu, lại còn khiến gia đình của anh lâm vào cảnh khốn cùng, về sự nghèo khổ của nhà họ Trần, Lưu Đan không thể trốn tránh trách nhiệm!
“An Bình, đừng buồn, Lưu Đan không xứng với con đâu”.
Lưu Tố Hòa cũng nhìn thấy thiệp mời, thở dài: “Mẹ và cha của con đã nghe được một số tin đồn ngay từ năm con bị giam, một năm trước, ba con nhìn thấy Lưu Đan lên xe của một người đàn khi ông ấy đang ngồi khám, hai người rất thân thiết...”
“Mẹ, con không sao đâu”.
Trần An Bình gượng cười nói: “Con không khó chịu vì cô ta, con chỉ hận bản thân mình vì lúc trước đã bị mù, khiến ba mẹ phải lo lắng cho con, chịu khổ vì con, con trai bất hiếu!”
“Nhưng mẹ cứ yên tâm, con đã trở về, từ nay về sau con sẽ cố gắng làm việc, con sẽ chống đỡ gia đình này, để mẹ và ba sống một cuộc sống tốt đẹp”.
Trần An Bình trấn an mẹ mình.
“Chỉ cần quay về là tốt rồi, đi sai đường cũng không sao, tôi tin rằng anh sẽ đứng lên lần nữa”. Tô Mộ Tuyết ở bên cạnh cũng an ủi anh.
Cô vừa nghe người ta nói có người xông vào nhà họ Trần, vội vàng chạy tới xem xét, hy vọng có thể giúp đỡ, lúc này thấy Trần An Bình trở lại, cô cũng không ở lại lâu nữa, lấy số điện thoại của Trần An Bình rồi rời đi.
“Tiểu Tuyết là một đứa trẻ ngoan, mấy năm nay nhờ có con bé thường xuyên giúp đỡ nhà chúng ta”.
Lưu Tố Hòa nhìn Tô Mộ Tuyết rời đi.
“Mẹ, mẹ ở nhà nghỉ ngơi thật tốt, con phải ra ngoài có việc”. Trần An Bình cảm thấy trong lòng rất áp lực, cần phải nhanh chóng phát tiết.
“Gần trưa rồi, con đi ra ngoài làm gì? Ăn cơm xong hẳn đi”.
“Không được, con phải đi tìm việc làm trước”.
Trần An Bình nói dối, với năng lực hiện tại của anh thì đâu cần phải tìm việc làm? Nhưng anh phải tìm ra lý do tại sao Lưu Đan lại lừa dối anh? Tại sao cô ta lại kết hôn với Cao Dương?
Nhân tiện, anh còn phải tìm anh Cửu để tính sổ!
Kẻ cho vay nặng lãi có tới nhà anh cũng phải biết Trần An Bình có một cái tên - Ngục Hoàng.
Nói thì chậm, nhưng mọi chuyện diễn ra rất nhanh, ngay lúc tên tóc vàng chuẩn bị đánh Lưu Tố Hòa, trong mắt Trần An Bình phóng ra ánh sáng đỏ như máu, anh giơ chân nhắm vào ngực tên tóc vàng, đá ra một cú rất mạnh!
Thân thể gần hai trăm cân của tên tóc vàng bay ra ngoài, nặng nề rơi xuống sân.
Đôi mắt của Trần An Bình đỏ lên, nổi lên sát ý trong lòng!
“An Bình, đừng đánh nhau, con đã quên chuyện xảy ra ba năm trước rồi sao?”
Lưu Tố Hòa liều mạng ôm lấy Trần An Bình, khóc khàn cả giọng cầu xin.
“...”
Trần An Bình khựng bước, chậm rãi nới lỏng nắm đấm đang siết chặt, anh thật sự không đành lòng để mẹ phải vì mình mà khóc nữa, anh cũng cần phải chống đỡ gia đình tan nát của mình.
Việc cấp bách nhất là anh muốn tìm hiểu rõ rốt cuộc chuyện gì đã xảy ra trong nhà!
Ba năm qua Lưu Đan đã đi đâu? Vì sao mẹ anh không nói một lời nào về cô?
“Chết tiệt, nhãi ranh, mày gan nhỉ, dám đánh cả ông mày!”
Tên tóc vàng được đàn em của gã đỡ dậy, khóe miệng trào ra máu, nhăn nhó vì đau đớn, vừa hít vào một hơi trong bụng như dời sông lấp biển, máu như chảy ngược.
“Trở về nói với anh Cửu, số tiền nợ anh ta, Trần An Bình này sẽ trả cho các người không thiếu một xu”.
Sắc mặt Trần An Bình lạnh lùng, ánh mắt như dao.
“Nhưng, tôi cũng muốn lấy lại tất cả những gì mà các người nợ nhà họ Trần của tôi!”
“Giỏi lắm nhãi ranh, mày gan lắm, mày chờ đó!”. Tên tóc vàng tuôn ra lời nói gay gắt, rồi quay người, lên xe Kim Bôi trước cửa bỏ chạy.
“Mẹ, ba năm nay trong nhà chúng ta xảy ra nhiều chuyện như vậy, chẳng lẽ Đan Đan không hề đến thăm mọi người sao? Cô ấy không giúp đỡ gia đình chúng ta sao?”
Sau khi đám người của tên tóc vàng rời đi, Trần An Bình không khỏi hỏi thêm.
Lưu Đan và Trần An Bình bắt đầu yêu nhau trong trường học, tình cảm của hai người rất tốt, lúc trước khi còn thực tập trong bệnh viện, Trần An Bình đã đứng ra bảo vệ Lưu Đan nên mới bị bỏ tù vì làm bị thương người khác.
Hơn nữa, Lưu Đan xuất thân từ một gia đình giàu có, cha mẹ cô ta làm nghề kinh doanh thiết bị y tế, cô ta đi làm để trải nghiệm cuộc sống, tiền tiêu vặt hàng tháng ít nhất cũng là 200 nghìn tệ!
Tại sao cô ta lại không giúp đỡ?
“An Bình, Lưu Đan không thích hợp với con”.
Ánh mắt của Lưu Tố Hòa tránh né, lời nói có chút do dự.
“Mẹ, Đan Đan làm sao vậy?”. Trần An Bình nhạy bén nhận ra có chuyện gì đó không ổn: “Còn nữa, nhà chúng ta dù nghèo đến đâu, trình độ chữa bệnh của ba con cũng rất tốt, nổi danh trong khu vực này, dù có chữa trị cho Tiểu Tùng thì nhà chúng ta cũng không nghèo đến mức phải vay nặng lãi chứ?”
“Phòng khám của nhà chúng ta đã không còn nữa”.
Thấy không thể giấu được nữa, Lưu Tố Hòa chỉ có thể nói ra sự thật.
“Cái gì? Phòng khám không còn nữa? Tại sao?”
Trần An Bình sửng sốt.
Phòng khám của nhà họ Trần đã được truyền từ đời ông nội của Trần An Bình, đến nay đã một trăm năm, coi như sản nghiệp của tổ tiên, tại sao nói không còn là không còn được?
“Lưu Đan mang đi”.
“Đan Đan? Tại sao?”
Trần An Bình mở to hai mắt, không thể tin lắc đầu.
“Khoảng một tháng sau khi con bị giam, Lưu Đan tìm đến nhà chúng ta, tuyên bố mang thai đứa con của con và yêu cầu chúng ta phải cấp phí nuôi dưỡng”.
Lưu Tố Hòa giải thích: “Ba con cũng nhìn ra Lưu Đan có thai, nghĩ hai người các con đã quen nhau mấy năm, nên đã bán phòng khám, đưa tổng cộng 300 nghìn cho Lưu Đan, là nhà họ Trần chúng ta nợ con bé, dù sao con ở tù cũng không hay ho gì”.
“Mang thai?”
Trần An Bình nhướng mày kiếm, một luồng năng lượng lặng lẽ lưu chuyển trong cơ thể, anh vô thức siết chặt nắm đấm!
Anh muốn giết người!
Anh muốn hỏi trực tiếp Lưu Đan!
Bởi vì, từ khi hai người bắt đầu quen nhau, Trần An Bình chưa bao giờ vượt quá giới hạn, cho dù tình cảm có phát sinh thì vẫn luôn giữ lễ nghi đạo đức, mỗi lần chỉ nắm tay và hôn môi thôi, ngay cả quần của Lưu Đan cũng chưa từng cởi ra, thì sao có thể có thai được?
Cặp sừng này dài thật!
“Đúng vậy”.
Lưu Tố Hòa thở dài: “Một năm sau, hai vợ chồng già này đến thăm đứa bé, nhưng lại được biết là đã bị sẩy thai...”
“Dì Lưu, dì Lưu, dì có ở nhà không?”
.. Mọi người vào site chính ủng hộ đọc bản đầy đủ và để tụi mình với nhé.
.. Vào google gõ Mê truyện hot là ra nhé
Đang nói chuyện, một thanh âm trong trẻo vang lên, Trần An Bình quay đầu nhìn lại, chỉ thấy một bóng xanh bước vào trong sân, anh cảm thấy rất quen mắt.
“Tiểu Tuyết, dì ở trong nhà, mau vào đây”.
Lưu Tố Hòa nghe thấy người đó là ai liền nhanh chóng mời vào nhà.
“Là cô? Tô Mộ Tuyết!”
“Anh là Trần An Bình? Anh, anh được ra tù rồi à?”
Tô Mộ Tuyết sửng sốt một lúc, nhìn chằm chằm Trần An Bình một lúc lâu và ngạc nhiên che miệng lại.
“Đúng, tôi ra tù, cô đang...”. Trần An Bình gật đầu, anh cũng không xa lạ gì với Tô Mộ Tuyết.
Hai người học cùng lớp ở cả cấp 3 và đại học, sau khi tốt nghiệp, Tô Mộ Tuyết chọn làm việc ở một bệnh viện khác, nhưng anh không ngờ rằng cô sẽ tìm được nhà của mình.
“An Bình, con phải cảm ơn Tiểu Tuyết cho đàng hoàng”.
Sau khi Lưu Tố Hòa đưa nước sôi để nguội cho Tô Mộ Tuyết: “Trong ba năm qua, nhà họ Trần của chúng ta gặp rắc rối, đều nhờ có Tiểu Tuyết giúp đỡ, nhờ có mối quan hệ của Tiểu Tuyết với bệnh viện, mà chi phí chữa bệnh của Tiểu Tùng đã giảm đi rất nhiều”.
“Cảm ơn cô”.
Cuối cùng, Trần An Bình cảm thấy trong lòng ấm áp.
Anh cũng không ngờ rằng Tô Mộ Tuyết sẽ giúp đỡ gia đình mình, năm đó hai người đã cạnh tranh từ thời học trung học, đều giành đứng nhất, và họ đã chiến đấu rất quyết liệt.
“Không sao đâu, đều là việc tôi nên làm”.
Tô Mộ Tuyết vén tóc lên, trên đôi má trắng nõn hiện lên một vệt ửng hồng.
Tô Mộ Tuyết thật đẹp.
Chiếc váy dài rộng màu xanh lá cây tăng thêm khí chất thiếu nữ, nhưng không thể che đi được dáng người đầy đặn, trên khuôn mặt trái xoan có hai lúm đồng tiền nhỏ, nụ cười sảng khoái và sạch sẽ.
“Cạch!”
Tuy nhiên, Tô Mộ Tuyết không chú ý, khi cô giơ tay lên, thiệp mời màu đỏ rơi xuống đất.
Trần An Bình cúi người nhặt lên, mở thiệp mời ra, một tấm ảnh quen thuộc đập vào trong mắt.
“Trần An Bình, tôi...”
Tô Mộ Tuyết muốn giật lại, lại phát hiện sắc mặt Trần An Bình u ám đến đáng sợ!
Trên thiệp mời, một người phụ nữ có nụ cười xinh đẹp nép mình trong vòng tay của người đàn ông.
Người phụ nữ đó là bạn gái Lưu Đan của anh, còn người đàn ông đó không ai khác chính là Cao Dương, tên côn đồ bị Trần An Bình đánh ba năm trước đây, hai người này có hóa thành tro thì Trần An Bình cũng nhận ra bọn họ!
“Họ sắp kết hôn à?”
Trần An Bình nghiến răng nghiến lợi, giọng khàn khàn đầy tức giận.
Vì Lưu Đan, Trần An Bình đã bị cầm tù 5 năm trong những năm tháng tốt đẹp của cuộc đời.
Trong ba năm qua, Lưu Đan đã cướp đi phòng khám của nhà họ Trần như một con quỷ hút máu, lại còn khiến gia đình của anh lâm vào cảnh khốn cùng, về sự nghèo khổ của nhà họ Trần, Lưu Đan không thể trốn tránh trách nhiệm!
“An Bình, đừng buồn, Lưu Đan không xứng với con đâu”.
Lưu Tố Hòa cũng nhìn thấy thiệp mời, thở dài: “Mẹ và cha của con đã nghe được một số tin đồn ngay từ năm con bị giam, một năm trước, ba con nhìn thấy Lưu Đan lên xe của một người đàn khi ông ấy đang ngồi khám, hai người rất thân thiết...”
“Mẹ, con không sao đâu”.
Trần An Bình gượng cười nói: “Con không khó chịu vì cô ta, con chỉ hận bản thân mình vì lúc trước đã bị mù, khiến ba mẹ phải lo lắng cho con, chịu khổ vì con, con trai bất hiếu!”
“Nhưng mẹ cứ yên tâm, con đã trở về, từ nay về sau con sẽ cố gắng làm việc, con sẽ chống đỡ gia đình này, để mẹ và ba sống một cuộc sống tốt đẹp”.
Trần An Bình trấn an mẹ mình.
“Chỉ cần quay về là tốt rồi, đi sai đường cũng không sao, tôi tin rằng anh sẽ đứng lên lần nữa”. Tô Mộ Tuyết ở bên cạnh cũng an ủi anh.
Cô vừa nghe người ta nói có người xông vào nhà họ Trần, vội vàng chạy tới xem xét, hy vọng có thể giúp đỡ, lúc này thấy Trần An Bình trở lại, cô cũng không ở lại lâu nữa, lấy số điện thoại của Trần An Bình rồi rời đi.
“Tiểu Tuyết là một đứa trẻ ngoan, mấy năm nay nhờ có con bé thường xuyên giúp đỡ nhà chúng ta”.
Lưu Tố Hòa nhìn Tô Mộ Tuyết rời đi.
“Mẹ, mẹ ở nhà nghỉ ngơi thật tốt, con phải ra ngoài có việc”. Trần An Bình cảm thấy trong lòng rất áp lực, cần phải nhanh chóng phát tiết.
“Gần trưa rồi, con đi ra ngoài làm gì? Ăn cơm xong hẳn đi”.
“Không được, con phải đi tìm việc làm trước”.
Trần An Bình nói dối, với năng lực hiện tại của anh thì đâu cần phải tìm việc làm? Nhưng anh phải tìm ra lý do tại sao Lưu Đan lại lừa dối anh? Tại sao cô ta lại kết hôn với Cao Dương?
Nhân tiện, anh còn phải tìm anh Cửu để tính sổ!
Kẻ cho vay nặng lãi có tới nhà anh cũng phải biết Trần An Bình có một cái tên - Ngục Hoàng.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro