Chương 11
Dĩ Vi Nữ Linh
2024-07-24 21:04:05
“ Môn cuối đã xong, nghỉ tết thôi ’’ Ái Linh và Ý Hoan đã ra khỏi phòng thi, đang kiếm chỗ nào đó đợi anh của mình ra.
“ Nghỉ tết ở nhà có một mình sẽ chán lắm đây ’’ Ái Linh mặt ỉu xìu.
Ngày thường đi học có bạn bè thì vui vẻ chứ ở nhà một mình thì buồn chán biết bao, chưa kể tết đến thì phải phụ mẹ dọn dẹp nhà cửa đón năm mới nữa là đằng khác.
“ Vui lên đi mà, cậu rảnh thì chạy qua nhà mình chơi nè ’’ dường như Ý Hoan tỏa ra một năng lượng rất là tích cực.
“ Hửm được không đó ’’ Ái Linh cũng thích qua nhà cô lắm chứ đùa.
“ Thật, chứ mình ở nhà thì cũng cãi lộn miết với ông kẹ đó à ’’ ông kẹ trong lời nói của cô là ông anh trai của mình Huy Thành.
“ Ông kẹ nào? ’’ đúng lúc này anh trai cô đã ra tới.
“ Hả ông kẹ nào đâu, anh nghe lộn rồi đó ’’ cô giật mình một cái, đúng là nói xấu người khác là điều không tốt mà.
“ Tụi em đang bàn là mình có nên đi ăn mừng cùng nhau hay không á? ’’
Cốc “ Ui da sao anh kí đầu em hả! ’’
“ Suốt ngày chỉ biết chơi là giỏi à, thi sao rồi? ’’
“ Hứ nhờ có anh Phong ôn giúp em thi rất tốt nha, anh vẫn nên tự lo cho mình vẫn hơn ’’
“ Vậy thì đi ăn mừng đi, xem như phần thưởng cho hai đứa ’’ Lam Phong là người chủ động lên tiếng dập tắt hiện trường hỗn loạn này.
“ Yeah yeah ăn mừng thôi, mình ăn lẩu đi được không anh? ’’
“ Được cứ ăn thoải mái, chầu này anh đãi ’’
Mọi người vừa nói vừa tiến ra cổng trường.
“ Hiếm khi nào thấy cậu tích cực trong mấy vấn đề này lắm nha? ’’
“ Khai mau có ý đồ gì đây? ’’ Huy Thành rất nghi ngờ thằng bạn của mình, dạo rài thấy nó rất lạ.
“ Hửm bao mày ăn mà mày còn chê à, vậy thì thôi ’’ Lam Phong vẫn giữ nguyên thái độ ung dung tự tại của mình.
Đố mà ai biết được anh đang nghĩ gì chứ hahaha.
“ Hứ hiếm khi mày tốt thì tao phải bào cho tới bến ’’
Xong rồi cả bốn người đi đến một quán lẩu nổi tiếng.
“ Cho tụi em nhiêu đây trước đi ạ ’’ Ý Hoan là người xung phong gọi món.
“ Quý khách chờ một lát ạ ’’ nhân viên nói xong thì đi vào trong chuẩn bị.
“ Phong, anh cũng ăn ở đây hả! Thật trùng hợp ’’ đó là tiếng của Trương Nhuệ.
“ Có tiện cho em ngồi chung không? ’’ cô ta đúng là mặt dày.
“ Không tiện ’’ càng ngày anh càng không ưa nỗi mà.
“ Ai vậy? ’’
“ Mình cũng không biết nữa ’’ Ái Linh thấy cô gái này xuất hiện bất thình lình nên hỏi Ý Hoan xem sao.
“ Vậy mọi người ăn ngon miệng nha ’’ bị từ chối thẳng thừng vậy thì cũng phải biết mất mặt chứ nên cô ta không dám đứng ở đó lâu bèn lũi qua một chỗ khác chờ bạn mình.
“ Đừng nói cô ta là... ’’ Huy Thành bán tính bán nghi hỏi.
“ Ừm là cô ta đó ’’ Lam Phong không thèm để ý đến.
“ Sao cậu đi đến đâu là cô ta đều xuất hiện ở đó hết vậy haha ’’
“ Sức hấp hẫn của cậu đúng là dữ thiệt ’’ lâu lâu có cơ hội chọc một phen nên Huy Thành không thể bỏ qua.
“ Mày còn nói nữa là tao tẩn một trận bây giờ ’’
Nghe vậy Huy Thành liền im bặt không dám hó hé tiếng nào nữa.
“ Đã để quý khách chờ lâu, món lên đến rồi ạ ’’
“ Ăn thôi, ăn thôi ’’
“ Ăn nhiều vào cho mau lớn ’’ Lam Phong lấy chén của Ý Hoan gắp rất nhiều thịt vào trong đấy.
“ Em cám ơn ạ hihi ’’
Ái Linh bên đây chỉ biết khóc thầm.
“ Nè em ăn đi, kệ hai tụi nó ’’ Huy Thành thấy vậy cũng gắp vài miếng thịt để vào chén của cô.
“ Dạ ’’ cảm giác ấm áp len lỏi qua từng tế bào hahaa.
Nói là bốn người ăn lẩu chứ thật chất Lam Phong và Huy Thành chẳng ăn bao nhiêu hết, chủ yếu là hai người con gái ấy. Hai người chỉ ngồi gắp đồ ăn để vào chén cho hai người còn lại mà thôi.
“ Cậu nói xem, con bé kia là người mà anh ấy thích phải không? ’’ bạn của Trương Nhuệ ngồi bàn đối diện nãy giờ cứ để ý mãi.
Không hề thấy Lam Phong ăn miếng nào mà chỉ toàn gắp đồ ăn cho người đối diện mà người đối diện đây chính là cô Ý Hoan.
“ Hmm mình cũng không biết nữa ’’ Trương Nhuệ cũng bán tính bán nghi.
“ Mình thấy có khả năng lắm, nãy giờ mình để ý mãi thấy anh ấy rất quan tâm cô bé đó, ngay cả ánh mắt cũng rất dịu dàng ’’
Trương Nhuệ nghe thấy những lời này thì thầm tức giận trong lòng, công sức của cô bao nhiêu lâu nay không lẽ lại tan thành mây khói hay sao.
“ Cậu cẩn thận coi chừng bị cướp mất khi nào không hay đấy? ’’ bạn của Trương Nhuệ cười cười.
Gì mà cướp mất chứ cũng có phải thuộc về cô ta đâu à. Bấy lâu nay cô đã tìm đủ mọi cách vậy mà vẫn không lung lay được anh, ấy vậy mà con bé kia vừa mới quen biết gần đây thì lại có thể thân thiết như vậy rồi.
Tức chết đi được.
“ Nghỉ tết ở nhà có một mình sẽ chán lắm đây ’’ Ái Linh mặt ỉu xìu.
Ngày thường đi học có bạn bè thì vui vẻ chứ ở nhà một mình thì buồn chán biết bao, chưa kể tết đến thì phải phụ mẹ dọn dẹp nhà cửa đón năm mới nữa là đằng khác.
“ Vui lên đi mà, cậu rảnh thì chạy qua nhà mình chơi nè ’’ dường như Ý Hoan tỏa ra một năng lượng rất là tích cực.
“ Hửm được không đó ’’ Ái Linh cũng thích qua nhà cô lắm chứ đùa.
“ Thật, chứ mình ở nhà thì cũng cãi lộn miết với ông kẹ đó à ’’ ông kẹ trong lời nói của cô là ông anh trai của mình Huy Thành.
“ Ông kẹ nào? ’’ đúng lúc này anh trai cô đã ra tới.
“ Hả ông kẹ nào đâu, anh nghe lộn rồi đó ’’ cô giật mình một cái, đúng là nói xấu người khác là điều không tốt mà.
“ Tụi em đang bàn là mình có nên đi ăn mừng cùng nhau hay không á? ’’
Cốc “ Ui da sao anh kí đầu em hả! ’’
“ Suốt ngày chỉ biết chơi là giỏi à, thi sao rồi? ’’
“ Hứ nhờ có anh Phong ôn giúp em thi rất tốt nha, anh vẫn nên tự lo cho mình vẫn hơn ’’
“ Vậy thì đi ăn mừng đi, xem như phần thưởng cho hai đứa ’’ Lam Phong là người chủ động lên tiếng dập tắt hiện trường hỗn loạn này.
“ Yeah yeah ăn mừng thôi, mình ăn lẩu đi được không anh? ’’
“ Được cứ ăn thoải mái, chầu này anh đãi ’’
Mọi người vừa nói vừa tiến ra cổng trường.
“ Hiếm khi nào thấy cậu tích cực trong mấy vấn đề này lắm nha? ’’
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
“ Khai mau có ý đồ gì đây? ’’ Huy Thành rất nghi ngờ thằng bạn của mình, dạo rài thấy nó rất lạ.
“ Hửm bao mày ăn mà mày còn chê à, vậy thì thôi ’’ Lam Phong vẫn giữ nguyên thái độ ung dung tự tại của mình.
Đố mà ai biết được anh đang nghĩ gì chứ hahaha.
“ Hứ hiếm khi mày tốt thì tao phải bào cho tới bến ’’
Xong rồi cả bốn người đi đến một quán lẩu nổi tiếng.
“ Cho tụi em nhiêu đây trước đi ạ ’’ Ý Hoan là người xung phong gọi món.
“ Quý khách chờ một lát ạ ’’ nhân viên nói xong thì đi vào trong chuẩn bị.
“ Phong, anh cũng ăn ở đây hả! Thật trùng hợp ’’ đó là tiếng của Trương Nhuệ.
“ Có tiện cho em ngồi chung không? ’’ cô ta đúng là mặt dày.
“ Không tiện ’’ càng ngày anh càng không ưa nỗi mà.
“ Ai vậy? ’’
“ Mình cũng không biết nữa ’’ Ái Linh thấy cô gái này xuất hiện bất thình lình nên hỏi Ý Hoan xem sao.
“ Vậy mọi người ăn ngon miệng nha ’’ bị từ chối thẳng thừng vậy thì cũng phải biết mất mặt chứ nên cô ta không dám đứng ở đó lâu bèn lũi qua một chỗ khác chờ bạn mình.
“ Đừng nói cô ta là... ’’ Huy Thành bán tính bán nghi hỏi.
“ Ừm là cô ta đó ’’ Lam Phong không thèm để ý đến.
“ Sao cậu đi đến đâu là cô ta đều xuất hiện ở đó hết vậy haha ’’
“ Sức hấp hẫn của cậu đúng là dữ thiệt ’’ lâu lâu có cơ hội chọc một phen nên Huy Thành không thể bỏ qua.
“ Mày còn nói nữa là tao tẩn một trận bây giờ ’’
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Nghe vậy Huy Thành liền im bặt không dám hó hé tiếng nào nữa.
“ Đã để quý khách chờ lâu, món lên đến rồi ạ ’’
“ Ăn thôi, ăn thôi ’’
“ Ăn nhiều vào cho mau lớn ’’ Lam Phong lấy chén của Ý Hoan gắp rất nhiều thịt vào trong đấy.
“ Em cám ơn ạ hihi ’’
Ái Linh bên đây chỉ biết khóc thầm.
“ Nè em ăn đi, kệ hai tụi nó ’’ Huy Thành thấy vậy cũng gắp vài miếng thịt để vào chén của cô.
“ Dạ ’’ cảm giác ấm áp len lỏi qua từng tế bào hahaa.
Nói là bốn người ăn lẩu chứ thật chất Lam Phong và Huy Thành chẳng ăn bao nhiêu hết, chủ yếu là hai người con gái ấy. Hai người chỉ ngồi gắp đồ ăn để vào chén cho hai người còn lại mà thôi.
“ Cậu nói xem, con bé kia là người mà anh ấy thích phải không? ’’ bạn của Trương Nhuệ ngồi bàn đối diện nãy giờ cứ để ý mãi.
Không hề thấy Lam Phong ăn miếng nào mà chỉ toàn gắp đồ ăn cho người đối diện mà người đối diện đây chính là cô Ý Hoan.
“ Hmm mình cũng không biết nữa ’’ Trương Nhuệ cũng bán tính bán nghi.
“ Mình thấy có khả năng lắm, nãy giờ mình để ý mãi thấy anh ấy rất quan tâm cô bé đó, ngay cả ánh mắt cũng rất dịu dàng ’’
Trương Nhuệ nghe thấy những lời này thì thầm tức giận trong lòng, công sức của cô bao nhiêu lâu nay không lẽ lại tan thành mây khói hay sao.
“ Cậu cẩn thận coi chừng bị cướp mất khi nào không hay đấy? ’’ bạn của Trương Nhuệ cười cười.
Gì mà cướp mất chứ cũng có phải thuộc về cô ta đâu à. Bấy lâu nay cô đã tìm đủ mọi cách vậy mà vẫn không lung lay được anh, ấy vậy mà con bé kia vừa mới quen biết gần đây thì lại có thể thân thiết như vậy rồi.
Tức chết đi được.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro