Ngược Sủng Thiếp! Gả Giang Thần! Con Dâu Trưởng Hầu Phủ Trọng Sinh Muốn Ở Góa
Ai Là Trân Châu...
2024-09-11 22:01:56
Editor: Khả Kỳ
Người không liên quan? Đây chính là thế tử nha!
Hạ Linh cùng Thu Từ cả kinh không ngậm được mồm, khó có thể tin nhìn Cố Nam Chi, đây là tiểu thư nhà mình sao?
Lúc phu nhân sinh tiểu thư vì khó sinh mà chết. Bởi vì trong nhà không có nữ quyến chăm sóc, lão gia chỉ có thể nhịn đau đem tiểu thư đưa đi nhà ngoại tổ, một lần đi này chính là mười ba năm.
Năm đó tiểu thư về kinh được một năm, ở ngày hội Thượng Nguyên, đại thiếu gia mang tiểu thư đi ngắm đèn. Không ngờ tiểu thư lại bị tách ra với bọn họ, có đăng đồ tử muốn khi nhục tiểu thư, là thế tử cứu được tiểu thư, đồng thời đem Cố Nam Chi bình yên đưa về nhà.
Từ đó tiểu thư đối với thế tử vừa gặp đã cảm mến.
Mới đầu lão gia cũng không đồng ý để tiểu thư gả cho thế tử. Khi đó chính là vào lúc Hầu phủ bấp bênh, lão Hầu gia làm hỏng cơ hội chiến đấu dẫn đến thất bại, mấy vạn tướng sĩ bởi vì ông ấy mà chết. Cho dù sau này ông ấy tử trận sa trường, nhưng Thánh ý khó dò, không ai biết Thánh thượng sẽ giáng tội hay không. Bùi gia tràn ngập nguy hiểm, lúc này mới nổi lên tâm tư lo cho gia đình thông gia, việc hôn sự này là tiểu thư quỳ gối bên ngoài thư phòng lão gia, cầu xin ba ngày mới xin được.
Hiện tại nàng vậy mà nói thế tử là cái người không liên quan.
Nhất định là thế tử đã rất tổn thương tiểu thư......
Hai người cực kỳ đau lòng, cái mũi chua chua, nhìn nhìn Cố Nam Chi đến mắt đều đỏ.
"Lúc trước là ta nhìn mờ mắt, về sau sẽ không như vậy nữa."
Cố Nam Chi nhẹ nhàng ôm rồi ôm các nàng. Ở kiếp trước, sau khi Cố Nam Chi bệnh nặng, Triệu thị liền đem các nàng đuổi đi. Lúc Cố Nam Chi chết, đến các nàng là chết hay sống cũng không biết, điều này vẫn luôn là nỗi đau trong lòng của Cố Nam Chi.
Sau khi điều chế hương xong, Cố Nam Chi liền để Thu Từ đem qua đưa cho lão phu nhân.
Lão phu nhân có chứng hen suyễn, vừa đến mùa đông thì rất khó chịu, vẫn luôn dựa vào hương do nàng điều chế để áp chế mới không còn khó chịu như vậy.
Chỉ là, hương này có thể làm thuốc hay cứu người, cũng có thể hóa thành độc dược đòi mạng......
Tùng Thọ Đường.
Nam nữ đủ năm tuổi thì không ngủ chung, Khiêm ca nhi dù không lớn, nhưng tuổi cũng không tính là nhỏ, lẽ ra ở tại tiền viện, nhưng Bùi Lạc Bạch lại tiền trảm hậu tấu, còn có áp lực hiềm nghi, thời gian lại thực sự vội vàng, còn chưa kịp dọn dẹp viện tử, lão phu nhân liền đem hắn cùng Giang Lâm Nguyệt tạm thời ở lại Tùng Thọ Đường.
"Lạc Bạch, con cũng đã nhìn thấy! Không nói đến Chi Chi đối với con một lòng si mê, chỉ riêng phần khí độ cùng sự lương thiện này của con bé, cũng có thể làm tông phụ Hầu phủ. Tổ mẫu hi vọng con bỏ xuống thành kiến, chí ít cho Chi Chi một cơ hội. Ngày sau con muốn nạp Nguyệt Nương làm thiếp, con bé chưa hẳn sẽ không cho phép."
Lão phu nhân thấy Thu Từ đưa hương tới, nói lời thành khẩn, tình ý sâu xa, bà nhìn như đang khuyên giải Bùi Lạc Bạch, kì thực là đang thử thăm dò hắn.
Bà sở dĩ đáp ứng hắn đem Giang Lâm Nguyệt trở về, đương nhiên là có tính toán của bà. Một cái tai họa dạng này, cùng với việc bỏ mặc bên ngoài, nuôi hổ gây họa, chẳng bằng đem tới dưới mí mắt.
Nếu nàng an phận thủ thường thì thôi.
Nếu không......
Thâm trạch hậu viện, muốn diệt trừ một người, còn không dễ dàng!
Bùi Lạc Bạch định thần nhìn bà:
"Tổ mẫu, chuyện của Nguyệt Nương, con tự có tính toán, chỉ cần nàng ấy tốt, thì Cố Nam Chi sẽ không sao, nên cho nàng ta mặt mũi, con cũng sẽ cho."
Hắn lời nói này rất thẳng thắn, lão phu nhân làm sao có thể nghe không hiểu, xem ra vị kia nhìn như có vẻ trầm lặng, kì thực dã tâm lớn rất. Người ta ngay cả làm thiếp đều thấy chướng mắt, chỉ chờ làm chủ mẫu Hầu phủ đây!
Sắc mặt bà nhìn không ra là đang nghĩ gì, nhưng rốt cuộc cũng kiềm chế lại không nói ra những lời nói nặng. Nam nhân mà, không phải đều như vậy sao, lúc thì yêu chết đi sống lại, lúc trở mặt lại nhẫn tâm hơn so với ai khác. Bà càng ngăn đón, càng sẽ kích thích hắn phản nghịch, bà dứt khoát chìu theo ý của hắn.
Bà ngược lại muốn xem xem, hắn có thể yêu Giang Lâm Nguyệt đến khi nào!
"Lạc Bạch con đã lớn rồi, tổ mẫu tin con, cũng sẽ không nhúng tay vào chuyện của con và Nguyệt Nương, chỉ có một điều, con cũng đừng có quên chuyện đã đồng ý với tổ mẫu, đêm nay con nên biết sẽ làm như thế nào rồi đó!"
Bùi Lạc Bạch nhẹ gật đầu một cái, biểu thị đã biết.
Hắn vừa đi, lão phu nhân lập tức gọi Lỗ ma ma tâm phúc vào đến trước mặt bà, để bà ấy nhìn chằm chằm Giang Lâm Nguyệt, lại an bài một bà tử dạy nàng ta quy củ.
Nàng ta muốn làm chủ mẫu Hầu phủ, cũng phải xem nàng ta có cái mệnh này hay không.
Một buổi chiều cũng không có chuyện gì xảy ra.
Trời vừa vào đêm, tuyết ngừng rơi, ngay cả mặt trăng cũng đều ló đầu ra, bao phủ một tầng ánh sáng bạc. Những chiếc đèn lồng được treo lên trục phái trong hành lang, màu đèn lồng đỏ chót tản ra ánh sáng dìu dịu nhu hòa, tăng thêm một tầng ánh sáng mong manh cho đêm tĩnh mịch.
Giang Lâm Nguyệt biết tối hôm qua Bùi Lạc Bạch cùng lão phu nhân nói chuyện, nàng ta cũng biết đêm nay ý vị như thế nào, cho dù Bùi Lạc Bạch đã thề với nàng ta tuyệt sẽ không đụng vào một ngón tay Cố Nam Chi, nhưng Giang Lâm Nguyệt vẫn cảm thấy sợ.
Thời điểm tình nồng, lời nói ở trên giường há có thể tin hết?!
Sáu năm trước, hắn đau lòng ôm nàng ta vào lòng, cam đoan với nàng ta là muốn quyết tuyệt và nhất định sẽ không cưới Cố Nam Chi, kết quả thì sao?
Đây là đêm đầu tiên nàng ta và Khiêm ca nhi vào phủ, nàng ta biết Bùi Lạc Bạch nhất định trở về. Giang Lâm Nguyệt di tẩy trang, rửa mặt, mặc một bộ váy dài màu trắng, tóc dài đến thắt lưng, không có trang điểm dù chỉ một chút.
Lúc Bùi Lạc Bạch đến, Khiêm ca nhi đã ngủ.
Giang Lâm Nguyệt đưa chén trà nóng cho hắn, lại trầm thấp rũ đôi con ngươi xuống, không chịu ngẩng mắt nhìn hắn.
"Nguyệt nhi, nàng sao vậy?"
Bùi Lạc Bạch tiện tay đem trà đặt lên bàn, đưa tay níu lại nàng ta, thuận thế đem nàng ta ôm vào trong ngực. Chỉ thấy đuôi mắt Giang Lâm Nguyệt phiếm hồng, hơi nước trong mắt đã thắm đượm ướt át, vẻ đẹp động lòng người một cách khó tả, làm cho tim hắn rung lên.
"Không, không có gì!"
Giang Lâm Nguyệt cười nhẹ một tiếng, làm như sợ hắn phát hiện ra trong mắt nàng ta đã ngập nước, gần như lập tức quay đầu đi chỗ khác, một giọng nói mềm mại, ôn nhu cẩn thận nói:
"Hiển ca ca, ta nhìn ra Cố cô nương quả nhiên là người vô cùng tốt, đối với Khiêm ca nhi cũng tốt không cần nói."
Đầu của nàng càng rủ xuống càng thấp, thanh âm cũng càng phát ra nhỏ xíu:
"Nàng ấy, nàng ấy là vô tội, đêm nay chàng lẽ ra nên đến phòng nàng ấy, bù lại đêm động phòng hoa chúc năm đó đã thiếu nàng ấy! Ta không trách Hiển ca ca đâu."
Bùi Lạc Bạch, tên một chữ Hiển, ở chỗ riêng tư, Giang Lâm Nguyệt thường gọi hắn như vậy.
Bùi Lạc Bạch ôm chặt nàng ta, trong lòng mềm đến rối tinh rối mù, tâm hơi có chút dao động lại lập tức trở nên cứng như bàn thạch:
"Nguyệt nhi, nàng sao có thể lại tốt như vậy chứ! Bảo ta làm sao không yêu cho được? Nàng yên tâm, chuyện đã đáp ứng với nàng, ta tuyệt sẽ không nuốt lời, ta nói sẽ không đụng tới một đầu ngón tay Cố Nam Chi, dù cho nàng ta ở trước mặt ta cởi hết quần áo, ta cũng sẽ không thèm nhìn nàng ta thêm một cái."
"Hiển ca ca, ta không trách chàng, thật đó......"
Trong lòng Giang Lâm Nguyệt hiện lên một tia mừng thầm, nàng ta chậm rãi ngẩng đầu, hai mắt mơ hồ đẫm lệ thâm tình chăm chú nhìn Bùi Lạc Bạch, thật sự là vô cùng ôn nhu rộng lượng.
"Nguyệt nhi......" Bùi Lạc Bạch thì thầm một tiếng, cúi đầu che lại bờ môi nàng, hai người nhẹ nhàng lưu luyến, cả phòng tràn ngập tình ái dịu dàng.
Hoàn toàn quên đây là đang ở tại Tùng Thọ Đường của lão phu nhân.
Thẳng đến lúc bên ngoài vang lên một trận âm thanh ho nhẹ không đúng lúc, hai người mới lưu luyến không rời tách ra.
Bùi Lạc Bạch canh giữ ở trước giường, bồi Giang Lâm Nguyệt hồi lâu, cho đến khi hô hấp nàng ta đều đặn, dáng vẻ đã ngủ hẳn, hắn mới đứng dậy tiến về Lãm Nguyệt Các, căn bản không biết rằng khi hắn vừa đi, Giang Lâm Nguyệt liền mở mắt ra, trên gương mặt xinh đẹp động lòng người nở ra một nụ cười lạnh.
Nhiều năm như vậy, nàng ta đã sớm tìm hiểu được tính tình Bùi Lạc Bạch. Đối với chuyện mà ngươi càng ngăn cản hắn, hắn liền càng làm mạnh mẽ hơn, trái lại nếu ngươi thuận theo hắn, hắn ngược lại sẽ cảm thấy tẻ nhạt vô vị.
Nàng ta đã có thể xác định, đêm nay hắn tuyệt đối sẽ không đụng vào Cố Nam Chi.
"Ta biết ngay tiểu xướng phụ này sẽ quen câu dẫn người, Lạc Bạch thật sự đã bị nàng ta mê hoặc tâm trí rồi."
(Tiểu xướng phụ: con điếm)
Lúc hai người dính lấy nhau gậm nhấm đôi môi, Lỗ ma ma ở bên ngoài nhìn đến rõ rõ ràng ràng. Sau khi lão phu nhân biết chuyện đã hung hăng nhổ một ngụm nước bọt. Bà ta coi thường nhất là bộ dạng hồ ly mê hoặc người này của Giang Lâm Nguyệt, toàn thân một cỗ không phóng khoáng, căn bản không lên được mặt bàn.
"Lạc Bạch đã đi Lãm Nguyệt các rồi?"
Trong tay bà vân vê chuỗi phật châu, sau khi có được câu trả lời khẳng định chắc chắn, bà mới hài lòng gật đầu một cái, một bộ dáng ý vị thâm sâu.
Mắt cá này so sánh với trân châu, đúng là thật sự kém xa, về lâu về dài, Lạc Bạch tự nhiên sẽ hiểu, ai là trân châu, ai lại là mắt cá!
Người không liên quan? Đây chính là thế tử nha!
Hạ Linh cùng Thu Từ cả kinh không ngậm được mồm, khó có thể tin nhìn Cố Nam Chi, đây là tiểu thư nhà mình sao?
Lúc phu nhân sinh tiểu thư vì khó sinh mà chết. Bởi vì trong nhà không có nữ quyến chăm sóc, lão gia chỉ có thể nhịn đau đem tiểu thư đưa đi nhà ngoại tổ, một lần đi này chính là mười ba năm.
Năm đó tiểu thư về kinh được một năm, ở ngày hội Thượng Nguyên, đại thiếu gia mang tiểu thư đi ngắm đèn. Không ngờ tiểu thư lại bị tách ra với bọn họ, có đăng đồ tử muốn khi nhục tiểu thư, là thế tử cứu được tiểu thư, đồng thời đem Cố Nam Chi bình yên đưa về nhà.
Từ đó tiểu thư đối với thế tử vừa gặp đã cảm mến.
Mới đầu lão gia cũng không đồng ý để tiểu thư gả cho thế tử. Khi đó chính là vào lúc Hầu phủ bấp bênh, lão Hầu gia làm hỏng cơ hội chiến đấu dẫn đến thất bại, mấy vạn tướng sĩ bởi vì ông ấy mà chết. Cho dù sau này ông ấy tử trận sa trường, nhưng Thánh ý khó dò, không ai biết Thánh thượng sẽ giáng tội hay không. Bùi gia tràn ngập nguy hiểm, lúc này mới nổi lên tâm tư lo cho gia đình thông gia, việc hôn sự này là tiểu thư quỳ gối bên ngoài thư phòng lão gia, cầu xin ba ngày mới xin được.
Hiện tại nàng vậy mà nói thế tử là cái người không liên quan.
Nhất định là thế tử đã rất tổn thương tiểu thư......
Hai người cực kỳ đau lòng, cái mũi chua chua, nhìn nhìn Cố Nam Chi đến mắt đều đỏ.
"Lúc trước là ta nhìn mờ mắt, về sau sẽ không như vậy nữa."
Cố Nam Chi nhẹ nhàng ôm rồi ôm các nàng. Ở kiếp trước, sau khi Cố Nam Chi bệnh nặng, Triệu thị liền đem các nàng đuổi đi. Lúc Cố Nam Chi chết, đến các nàng là chết hay sống cũng không biết, điều này vẫn luôn là nỗi đau trong lòng của Cố Nam Chi.
Sau khi điều chế hương xong, Cố Nam Chi liền để Thu Từ đem qua đưa cho lão phu nhân.
Lão phu nhân có chứng hen suyễn, vừa đến mùa đông thì rất khó chịu, vẫn luôn dựa vào hương do nàng điều chế để áp chế mới không còn khó chịu như vậy.
Chỉ là, hương này có thể làm thuốc hay cứu người, cũng có thể hóa thành độc dược đòi mạng......
Tùng Thọ Đường.
Nam nữ đủ năm tuổi thì không ngủ chung, Khiêm ca nhi dù không lớn, nhưng tuổi cũng không tính là nhỏ, lẽ ra ở tại tiền viện, nhưng Bùi Lạc Bạch lại tiền trảm hậu tấu, còn có áp lực hiềm nghi, thời gian lại thực sự vội vàng, còn chưa kịp dọn dẹp viện tử, lão phu nhân liền đem hắn cùng Giang Lâm Nguyệt tạm thời ở lại Tùng Thọ Đường.
"Lạc Bạch, con cũng đã nhìn thấy! Không nói đến Chi Chi đối với con một lòng si mê, chỉ riêng phần khí độ cùng sự lương thiện này của con bé, cũng có thể làm tông phụ Hầu phủ. Tổ mẫu hi vọng con bỏ xuống thành kiến, chí ít cho Chi Chi một cơ hội. Ngày sau con muốn nạp Nguyệt Nương làm thiếp, con bé chưa hẳn sẽ không cho phép."
Lão phu nhân thấy Thu Từ đưa hương tới, nói lời thành khẩn, tình ý sâu xa, bà nhìn như đang khuyên giải Bùi Lạc Bạch, kì thực là đang thử thăm dò hắn.
Bà sở dĩ đáp ứng hắn đem Giang Lâm Nguyệt trở về, đương nhiên là có tính toán của bà. Một cái tai họa dạng này, cùng với việc bỏ mặc bên ngoài, nuôi hổ gây họa, chẳng bằng đem tới dưới mí mắt.
Nếu nàng an phận thủ thường thì thôi.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Nếu không......
Thâm trạch hậu viện, muốn diệt trừ một người, còn không dễ dàng!
Bùi Lạc Bạch định thần nhìn bà:
"Tổ mẫu, chuyện của Nguyệt Nương, con tự có tính toán, chỉ cần nàng ấy tốt, thì Cố Nam Chi sẽ không sao, nên cho nàng ta mặt mũi, con cũng sẽ cho."
Hắn lời nói này rất thẳng thắn, lão phu nhân làm sao có thể nghe không hiểu, xem ra vị kia nhìn như có vẻ trầm lặng, kì thực dã tâm lớn rất. Người ta ngay cả làm thiếp đều thấy chướng mắt, chỉ chờ làm chủ mẫu Hầu phủ đây!
Sắc mặt bà nhìn không ra là đang nghĩ gì, nhưng rốt cuộc cũng kiềm chế lại không nói ra những lời nói nặng. Nam nhân mà, không phải đều như vậy sao, lúc thì yêu chết đi sống lại, lúc trở mặt lại nhẫn tâm hơn so với ai khác. Bà càng ngăn đón, càng sẽ kích thích hắn phản nghịch, bà dứt khoát chìu theo ý của hắn.
Bà ngược lại muốn xem xem, hắn có thể yêu Giang Lâm Nguyệt đến khi nào!
"Lạc Bạch con đã lớn rồi, tổ mẫu tin con, cũng sẽ không nhúng tay vào chuyện của con và Nguyệt Nương, chỉ có một điều, con cũng đừng có quên chuyện đã đồng ý với tổ mẫu, đêm nay con nên biết sẽ làm như thế nào rồi đó!"
Bùi Lạc Bạch nhẹ gật đầu một cái, biểu thị đã biết.
Hắn vừa đi, lão phu nhân lập tức gọi Lỗ ma ma tâm phúc vào đến trước mặt bà, để bà ấy nhìn chằm chằm Giang Lâm Nguyệt, lại an bài một bà tử dạy nàng ta quy củ.
Nàng ta muốn làm chủ mẫu Hầu phủ, cũng phải xem nàng ta có cái mệnh này hay không.
Một buổi chiều cũng không có chuyện gì xảy ra.
Trời vừa vào đêm, tuyết ngừng rơi, ngay cả mặt trăng cũng đều ló đầu ra, bao phủ một tầng ánh sáng bạc. Những chiếc đèn lồng được treo lên trục phái trong hành lang, màu đèn lồng đỏ chót tản ra ánh sáng dìu dịu nhu hòa, tăng thêm một tầng ánh sáng mong manh cho đêm tĩnh mịch.
Giang Lâm Nguyệt biết tối hôm qua Bùi Lạc Bạch cùng lão phu nhân nói chuyện, nàng ta cũng biết đêm nay ý vị như thế nào, cho dù Bùi Lạc Bạch đã thề với nàng ta tuyệt sẽ không đụng vào một ngón tay Cố Nam Chi, nhưng Giang Lâm Nguyệt vẫn cảm thấy sợ.
Thời điểm tình nồng, lời nói ở trên giường há có thể tin hết?!
Sáu năm trước, hắn đau lòng ôm nàng ta vào lòng, cam đoan với nàng ta là muốn quyết tuyệt và nhất định sẽ không cưới Cố Nam Chi, kết quả thì sao?
Đây là đêm đầu tiên nàng ta và Khiêm ca nhi vào phủ, nàng ta biết Bùi Lạc Bạch nhất định trở về. Giang Lâm Nguyệt di tẩy trang, rửa mặt, mặc một bộ váy dài màu trắng, tóc dài đến thắt lưng, không có trang điểm dù chỉ một chút.
Lúc Bùi Lạc Bạch đến, Khiêm ca nhi đã ngủ.
Giang Lâm Nguyệt đưa chén trà nóng cho hắn, lại trầm thấp rũ đôi con ngươi xuống, không chịu ngẩng mắt nhìn hắn.
"Nguyệt nhi, nàng sao vậy?"
Bùi Lạc Bạch tiện tay đem trà đặt lên bàn, đưa tay níu lại nàng ta, thuận thế đem nàng ta ôm vào trong ngực. Chỉ thấy đuôi mắt Giang Lâm Nguyệt phiếm hồng, hơi nước trong mắt đã thắm đượm ướt át, vẻ đẹp động lòng người một cách khó tả, làm cho tim hắn rung lên.
"Không, không có gì!"
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Giang Lâm Nguyệt cười nhẹ một tiếng, làm như sợ hắn phát hiện ra trong mắt nàng ta đã ngập nước, gần như lập tức quay đầu đi chỗ khác, một giọng nói mềm mại, ôn nhu cẩn thận nói:
"Hiển ca ca, ta nhìn ra Cố cô nương quả nhiên là người vô cùng tốt, đối với Khiêm ca nhi cũng tốt không cần nói."
Đầu của nàng càng rủ xuống càng thấp, thanh âm cũng càng phát ra nhỏ xíu:
"Nàng ấy, nàng ấy là vô tội, đêm nay chàng lẽ ra nên đến phòng nàng ấy, bù lại đêm động phòng hoa chúc năm đó đã thiếu nàng ấy! Ta không trách Hiển ca ca đâu."
Bùi Lạc Bạch, tên một chữ Hiển, ở chỗ riêng tư, Giang Lâm Nguyệt thường gọi hắn như vậy.
Bùi Lạc Bạch ôm chặt nàng ta, trong lòng mềm đến rối tinh rối mù, tâm hơi có chút dao động lại lập tức trở nên cứng như bàn thạch:
"Nguyệt nhi, nàng sao có thể lại tốt như vậy chứ! Bảo ta làm sao không yêu cho được? Nàng yên tâm, chuyện đã đáp ứng với nàng, ta tuyệt sẽ không nuốt lời, ta nói sẽ không đụng tới một đầu ngón tay Cố Nam Chi, dù cho nàng ta ở trước mặt ta cởi hết quần áo, ta cũng sẽ không thèm nhìn nàng ta thêm một cái."
"Hiển ca ca, ta không trách chàng, thật đó......"
Trong lòng Giang Lâm Nguyệt hiện lên một tia mừng thầm, nàng ta chậm rãi ngẩng đầu, hai mắt mơ hồ đẫm lệ thâm tình chăm chú nhìn Bùi Lạc Bạch, thật sự là vô cùng ôn nhu rộng lượng.
"Nguyệt nhi......" Bùi Lạc Bạch thì thầm một tiếng, cúi đầu che lại bờ môi nàng, hai người nhẹ nhàng lưu luyến, cả phòng tràn ngập tình ái dịu dàng.
Hoàn toàn quên đây là đang ở tại Tùng Thọ Đường của lão phu nhân.
Thẳng đến lúc bên ngoài vang lên một trận âm thanh ho nhẹ không đúng lúc, hai người mới lưu luyến không rời tách ra.
Bùi Lạc Bạch canh giữ ở trước giường, bồi Giang Lâm Nguyệt hồi lâu, cho đến khi hô hấp nàng ta đều đặn, dáng vẻ đã ngủ hẳn, hắn mới đứng dậy tiến về Lãm Nguyệt Các, căn bản không biết rằng khi hắn vừa đi, Giang Lâm Nguyệt liền mở mắt ra, trên gương mặt xinh đẹp động lòng người nở ra một nụ cười lạnh.
Nhiều năm như vậy, nàng ta đã sớm tìm hiểu được tính tình Bùi Lạc Bạch. Đối với chuyện mà ngươi càng ngăn cản hắn, hắn liền càng làm mạnh mẽ hơn, trái lại nếu ngươi thuận theo hắn, hắn ngược lại sẽ cảm thấy tẻ nhạt vô vị.
Nàng ta đã có thể xác định, đêm nay hắn tuyệt đối sẽ không đụng vào Cố Nam Chi.
"Ta biết ngay tiểu xướng phụ này sẽ quen câu dẫn người, Lạc Bạch thật sự đã bị nàng ta mê hoặc tâm trí rồi."
(Tiểu xướng phụ: con điếm)
Lúc hai người dính lấy nhau gậm nhấm đôi môi, Lỗ ma ma ở bên ngoài nhìn đến rõ rõ ràng ràng. Sau khi lão phu nhân biết chuyện đã hung hăng nhổ một ngụm nước bọt. Bà ta coi thường nhất là bộ dạng hồ ly mê hoặc người này của Giang Lâm Nguyệt, toàn thân một cỗ không phóng khoáng, căn bản không lên được mặt bàn.
"Lạc Bạch đã đi Lãm Nguyệt các rồi?"
Trong tay bà vân vê chuỗi phật châu, sau khi có được câu trả lời khẳng định chắc chắn, bà mới hài lòng gật đầu một cái, một bộ dáng ý vị thâm sâu.
Mắt cá này so sánh với trân châu, đúng là thật sự kém xa, về lâu về dài, Lạc Bạch tự nhiên sẽ hiểu, ai là trân châu, ai lại là mắt cá!
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro