Ngược Sủng Thiếp! Gả Giang Thần! Con Dâu Trưởng Hầu Phủ Trọng Sinh Muốn Ở Góa
Bế Môn Từ Khách
2024-09-11 22:01:56
Editor: Khả Kỳ
Cố Nam Chi biết chuyện nàng cần làm đã thành, nàng chỉ cần gieo xuống trong lòng lão phu nhân một hạt giống hoài nghi là đủ rồi.
Thấy Cố Nam Chi cũng đã sắp đi, Bùi Lạc Bạch vẫn còn cắm trụ ở bên cạnh nàng, lão phu nhân không vui nhìn hắn một cái:
"Lạc Bạch!"
Bà cũng không có nói gì nhiều, nhưng Bùi Lạc Bạch đã hiểu ý tứ của bà, bà đang thúc giục hắn đến chỗ Cố Nam Chi.
"Tổ mẫu, chuyện canh sâm con không hi vọng lại có lần thứ hai."
Hắn biết ranh giới cuối cùng của lão phu nhân ở chỗ nào. Đêm nay lão phu nhân đã làm ra thỏa hiệp, cũng không có lấy chuyện Khiêm ca nhi làm khó Nguyệt nhi, hắn cũng nên hợp thời làm ra chút nhượng bộ.
Cho nên hắn cũng không nghịch lại ý tứ lão phu nhân.
Lần này Giang Lâm Nguyệt cũng không tiếp tục làm trò. Đêm nay xảy ra nhiều chuyện như vậy, nàng ta biết Bùi Lạc Bạch đã mất hứng, dù cho hai người cùng giường mà ngủ, hắn cũng sẽ không đụng vào Cố Nam Chi.
Nhưng chỉ cần nghĩ đến nam nhân của mình phải cùng một nữ nhân khác ở chung một phòng, cả trái tim nàng ta giống như bị ngâm bên trong vạc dấm, ghen ghét đến phát cuồng.
Làm cho Bùi Lạc Bạch không nghĩ tới là, lúc hắn tràn đầy tự tin đi vào Lãm Nguyệt Các thì cửa đã bị khóa lại, Cố Nam Chi vậy mà dám để hắn bị “bế môn từ khách”!
"Cố Nam Chi, nếu không phải tổ mẫu bức ta, nàng cho rằng ta nguyện ý đến nơi này của nàng sao? Nàng dám đem ta cự tuyệt ở ngoài cửa, ta đã cho nàng cơ hội, nàng chờ đó, về sau cho dù nàng khóc lóc cầu xin ta, ta cũng sẽ không bước vào Lãm Nguyệt Các một bước."
Sắc mặt hắn biến đổi xanh xám, lửa giận trong lòng từ từ bốc lên.
Hắn quay đầu bước đi.
Đêm nay, Bùi Lạc Bạch ở tại tiền viện, người vui vẻ nhất không ai qua được Giang Lâm Nguyệt.
Hôm sau, sáng sớm, Cố Nam Chi mới vừa thức dậy, lão phu nhân đã sai người tới truyền lời, để nàng đi Tùng Thọ Đường ăn điểm tâm sáng.
Sáu năm trước, Bùi Lạc Bạch cưới nàng vào cửa xong thì ném qua một bên mặc kệ tất cả. Hôm nay về tình về lý, hắn đều nên về thăm nhà cùng với nàng một chuyến, bái kiến phụ thân huynh trưởng một lần, bù lại lễ lại mặt năm đó đã bị thiếu.
Nhận Khiêm ca nhi làm con thừa tự là một chuyện, mặc dù nàng gật đầu, nhưng nếu phụ thân huynh trưởng phản đối, việc này muốn thành công cũng xem như khó khăn.
Lão phu nhân đương nhiên là muốn gọi nàng đến, dỗ dỗ dành dành nàng, lại rót rót thuốc mê, ngon ngọt bảo nàng ngoan ngoãn nghe lời.
Tùng Thọ Đường.
Lão phu nhân biết được tối hôm qua Bùi Lạc Bạch cũng không có ở tại Lãm Nguyệt các, cũng biết là Cố Nam Chi cho người khóa cửa lại, trong nội tâm bà đang oán trách Cố Nam Chi, nhưng bây giờ chính là thời điểm cần dùng nàng, nên cũng không nói thêm cái gì.
"Lạc Bạch, phụ thân con đã đi sáu năm, không nói những người khác, đến ngay cả con cũng cảm thấy chuyện năm đó đã qua đúng không? Nhưng con có nghĩ tới vì sao con đến bây giờ vẫn chỉ là thế tử hay không?
Thánh chỉ thừa kế tước vị chậm chạp không hạ xuống, khó đảm bảo trong lòng bệ hạ không có dự định không muốn. Phụ thân Chi Chi ở trong triều bên đó rất có tiếng nói, con bé chỉ là một cái nữ nhi gia, con dỗ dành con bé thì lại làm sao? Chính là nói Giang Lâm Nguyệt kia, con bưng lấy nàng ta như châu như bảo, nàng ta có khả năng giúp con mảy may chút nào không?"
Lão phu nhân nghiêm túc nói một cách sâu sắc.
Bùi Lạc Bạch cúi thấp đầu không nói gì, trong lòng của hắn cũng thấy rất phiền, kiến công lập nghiệp cũng không có dễ dàng như hắn nghĩ. Hắn ở biên quan sáu năm, chẳng qua cũng chỉ là một tên tiểu tướng trong quân, lần này cũng không phải áo gấm về quê.
Trong lòng hắn nghĩ đến, nếu có thể thành công thừa kế tước vị, dỗ dành tốt Cố Nam Chi một chút cũng không ảnh hưởng đến toàn cục.
"Tẩu tẩu, xin dừng bước."
Cố Nam Chi bước ra khỏi Lãm Nguyệt Các, thời điểm đi đến rừng trúc xanh thắm ở ngõ ngoặt trong viện, đột nhiên có một người từ trong rừng trúc bước ra, mở miệng gọi nàng lại.
Nàng ngẩng đầu nhìn lại, liền thấy một thiếu niên mặc bộ thanh sam đang hướng phía nàng đi tới.
Là thứ đệ của Bùi Lạc Bạch, Bùi Chiếu Giang, thiếu niên chưa qua nhược quán, dáng vẻ so với trong trí nhớ của nàng chênh lệch rất xa.
Ở kiếp trước, sau khi nàng bệnh, Bùi Lạc Bạch liền cho người đưa nàng chuyển qua Thu Bạch Viện, viện giống như tên, đó là viện tử xa xôi nhất ở Hầu phủ, nói là sợ nàng lây bệnh cho người khác, nhưng thật ra là đem nàng đi giam lỏng, tỳ nữ thiếp thân đều không để lại cho nàng dù chỉ một người.
Nàng bệnh rất nặng, khi thì thanh tỉnh, khi thì hồ đồ.
Lúc ấy, hắn đã rời phủ đi nơi khác, dấn thân vào con đường kinh doanh, ba mươi tuổi vẫn chưa cưới vợ. Về sau biết được nàng bị bệnh, hắn đỏ mắt xông vào Thu Bạch Viện, khăng khăng muốn dẫn nàng rời khỏi Hầu phủ, hết lần này đến lần khác dặn dò nàng đừng sợ, hắn nhất định sẽ tìm người trị liệu tốt cho nàng.
Nhưng nàng lại cự tuyệt hắn.
Nàng không thể để cho Bùi Lạc Bạch hổ thẹn, cũng không thể để hắn hứng chịu người đời chỉ trích, mang thanh danh là đối xử khắc nghiệt với đích thê.
"Tam đệ, có chuyện gì không?"
Bây giờ gặp lại, trong nội tâm nàng thật sự là trăm mối cảm xúc ngổn ngang. Hầu phủ này lớn như vậy, sợ là chỉ có hắn đối với nàng còn lại mấy phần thật lòng. Đích thứ tôn ti có khác biệt, muốn sống tại Hầu phủ thật không dễ dàng gì. Nàng chẳng qua chỉ từng âm thầm quan tâm hắn một vài lần, nhiêu đó đáng giá để hắn móc tim móc phổi như vậy sao?
Có lẽ vì nguyên nhân trời lạnh, hai vành tai thiếu niên phiếm hồng, trên người hắn mặc chiếc áo khoác xanh đen, hai tay chăm chú khép tại trong tay áo hình như có chút bất an, mặt mày trong suốt mang theo vài phần lo lắng nhìn nàng, tiếng nói ép xuống trầm thấp:
"Tẩu tẩu, không nên đem Khiêm ca nhi nhận làm con thừa tự trên danh nghĩa của tẩu, chỉ vì có cái thanh danh hiền lương, thực sự không đáng. Tẩu đừng sợ không tiện mở miệng, nó chẳng qua là hài tử của con thứ, đâu ra có tư cách làm con vợ cả chứ!
Ta sẽ tự đi cầu tộc lão, đem nó nhận làm con thừa tự trên danh nghĩa của ta, tẩu tẩu không nên cảm thấy khó xử. Sau này ta không có ý định thành hôn, có đứa bé nuôi dưỡng ở dưới gối, với ta mà nói cũng là một cọc chuyện tốt."
Cố Nam Chi biết chuyện nàng cần làm đã thành, nàng chỉ cần gieo xuống trong lòng lão phu nhân một hạt giống hoài nghi là đủ rồi.
Thấy Cố Nam Chi cũng đã sắp đi, Bùi Lạc Bạch vẫn còn cắm trụ ở bên cạnh nàng, lão phu nhân không vui nhìn hắn một cái:
"Lạc Bạch!"
Bà cũng không có nói gì nhiều, nhưng Bùi Lạc Bạch đã hiểu ý tứ của bà, bà đang thúc giục hắn đến chỗ Cố Nam Chi.
"Tổ mẫu, chuyện canh sâm con không hi vọng lại có lần thứ hai."
Hắn biết ranh giới cuối cùng của lão phu nhân ở chỗ nào. Đêm nay lão phu nhân đã làm ra thỏa hiệp, cũng không có lấy chuyện Khiêm ca nhi làm khó Nguyệt nhi, hắn cũng nên hợp thời làm ra chút nhượng bộ.
Cho nên hắn cũng không nghịch lại ý tứ lão phu nhân.
Lần này Giang Lâm Nguyệt cũng không tiếp tục làm trò. Đêm nay xảy ra nhiều chuyện như vậy, nàng ta biết Bùi Lạc Bạch đã mất hứng, dù cho hai người cùng giường mà ngủ, hắn cũng sẽ không đụng vào Cố Nam Chi.
Nhưng chỉ cần nghĩ đến nam nhân của mình phải cùng một nữ nhân khác ở chung một phòng, cả trái tim nàng ta giống như bị ngâm bên trong vạc dấm, ghen ghét đến phát cuồng.
Làm cho Bùi Lạc Bạch không nghĩ tới là, lúc hắn tràn đầy tự tin đi vào Lãm Nguyệt Các thì cửa đã bị khóa lại, Cố Nam Chi vậy mà dám để hắn bị “bế môn từ khách”!
"Cố Nam Chi, nếu không phải tổ mẫu bức ta, nàng cho rằng ta nguyện ý đến nơi này của nàng sao? Nàng dám đem ta cự tuyệt ở ngoài cửa, ta đã cho nàng cơ hội, nàng chờ đó, về sau cho dù nàng khóc lóc cầu xin ta, ta cũng sẽ không bước vào Lãm Nguyệt Các một bước."
Sắc mặt hắn biến đổi xanh xám, lửa giận trong lòng từ từ bốc lên.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Hắn quay đầu bước đi.
Đêm nay, Bùi Lạc Bạch ở tại tiền viện, người vui vẻ nhất không ai qua được Giang Lâm Nguyệt.
Hôm sau, sáng sớm, Cố Nam Chi mới vừa thức dậy, lão phu nhân đã sai người tới truyền lời, để nàng đi Tùng Thọ Đường ăn điểm tâm sáng.
Sáu năm trước, Bùi Lạc Bạch cưới nàng vào cửa xong thì ném qua một bên mặc kệ tất cả. Hôm nay về tình về lý, hắn đều nên về thăm nhà cùng với nàng một chuyến, bái kiến phụ thân huynh trưởng một lần, bù lại lễ lại mặt năm đó đã bị thiếu.
Nhận Khiêm ca nhi làm con thừa tự là một chuyện, mặc dù nàng gật đầu, nhưng nếu phụ thân huynh trưởng phản đối, việc này muốn thành công cũng xem như khó khăn.
Lão phu nhân đương nhiên là muốn gọi nàng đến, dỗ dỗ dành dành nàng, lại rót rót thuốc mê, ngon ngọt bảo nàng ngoan ngoãn nghe lời.
Tùng Thọ Đường.
Lão phu nhân biết được tối hôm qua Bùi Lạc Bạch cũng không có ở tại Lãm Nguyệt các, cũng biết là Cố Nam Chi cho người khóa cửa lại, trong nội tâm bà đang oán trách Cố Nam Chi, nhưng bây giờ chính là thời điểm cần dùng nàng, nên cũng không nói thêm cái gì.
"Lạc Bạch, phụ thân con đã đi sáu năm, không nói những người khác, đến ngay cả con cũng cảm thấy chuyện năm đó đã qua đúng không? Nhưng con có nghĩ tới vì sao con đến bây giờ vẫn chỉ là thế tử hay không?
Thánh chỉ thừa kế tước vị chậm chạp không hạ xuống, khó đảm bảo trong lòng bệ hạ không có dự định không muốn. Phụ thân Chi Chi ở trong triều bên đó rất có tiếng nói, con bé chỉ là một cái nữ nhi gia, con dỗ dành con bé thì lại làm sao? Chính là nói Giang Lâm Nguyệt kia, con bưng lấy nàng ta như châu như bảo, nàng ta có khả năng giúp con mảy may chút nào không?"
Lão phu nhân nghiêm túc nói một cách sâu sắc.
Bùi Lạc Bạch cúi thấp đầu không nói gì, trong lòng của hắn cũng thấy rất phiền, kiến công lập nghiệp cũng không có dễ dàng như hắn nghĩ. Hắn ở biên quan sáu năm, chẳng qua cũng chỉ là một tên tiểu tướng trong quân, lần này cũng không phải áo gấm về quê.
Trong lòng hắn nghĩ đến, nếu có thể thành công thừa kế tước vị, dỗ dành tốt Cố Nam Chi một chút cũng không ảnh hưởng đến toàn cục.
"Tẩu tẩu, xin dừng bước."
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Cố Nam Chi bước ra khỏi Lãm Nguyệt Các, thời điểm đi đến rừng trúc xanh thắm ở ngõ ngoặt trong viện, đột nhiên có một người từ trong rừng trúc bước ra, mở miệng gọi nàng lại.
Nàng ngẩng đầu nhìn lại, liền thấy một thiếu niên mặc bộ thanh sam đang hướng phía nàng đi tới.
Là thứ đệ của Bùi Lạc Bạch, Bùi Chiếu Giang, thiếu niên chưa qua nhược quán, dáng vẻ so với trong trí nhớ của nàng chênh lệch rất xa.
Ở kiếp trước, sau khi nàng bệnh, Bùi Lạc Bạch liền cho người đưa nàng chuyển qua Thu Bạch Viện, viện giống như tên, đó là viện tử xa xôi nhất ở Hầu phủ, nói là sợ nàng lây bệnh cho người khác, nhưng thật ra là đem nàng đi giam lỏng, tỳ nữ thiếp thân đều không để lại cho nàng dù chỉ một người.
Nàng bệnh rất nặng, khi thì thanh tỉnh, khi thì hồ đồ.
Lúc ấy, hắn đã rời phủ đi nơi khác, dấn thân vào con đường kinh doanh, ba mươi tuổi vẫn chưa cưới vợ. Về sau biết được nàng bị bệnh, hắn đỏ mắt xông vào Thu Bạch Viện, khăng khăng muốn dẫn nàng rời khỏi Hầu phủ, hết lần này đến lần khác dặn dò nàng đừng sợ, hắn nhất định sẽ tìm người trị liệu tốt cho nàng.
Nhưng nàng lại cự tuyệt hắn.
Nàng không thể để cho Bùi Lạc Bạch hổ thẹn, cũng không thể để hắn hứng chịu người đời chỉ trích, mang thanh danh là đối xử khắc nghiệt với đích thê.
"Tam đệ, có chuyện gì không?"
Bây giờ gặp lại, trong nội tâm nàng thật sự là trăm mối cảm xúc ngổn ngang. Hầu phủ này lớn như vậy, sợ là chỉ có hắn đối với nàng còn lại mấy phần thật lòng. Đích thứ tôn ti có khác biệt, muốn sống tại Hầu phủ thật không dễ dàng gì. Nàng chẳng qua chỉ từng âm thầm quan tâm hắn một vài lần, nhiêu đó đáng giá để hắn móc tim móc phổi như vậy sao?
Có lẽ vì nguyên nhân trời lạnh, hai vành tai thiếu niên phiếm hồng, trên người hắn mặc chiếc áo khoác xanh đen, hai tay chăm chú khép tại trong tay áo hình như có chút bất an, mặt mày trong suốt mang theo vài phần lo lắng nhìn nàng, tiếng nói ép xuống trầm thấp:
"Tẩu tẩu, không nên đem Khiêm ca nhi nhận làm con thừa tự trên danh nghĩa của tẩu, chỉ vì có cái thanh danh hiền lương, thực sự không đáng. Tẩu đừng sợ không tiện mở miệng, nó chẳng qua là hài tử của con thứ, đâu ra có tư cách làm con vợ cả chứ!
Ta sẽ tự đi cầu tộc lão, đem nó nhận làm con thừa tự trên danh nghĩa của ta, tẩu tẩu không nên cảm thấy khó xử. Sau này ta không có ý định thành hôn, có đứa bé nuôi dưỡng ở dưới gối, với ta mà nói cũng là một cọc chuyện tốt."
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro