Ngược Sủng Thiếp! Gả Giang Thần! Con Dâu Trưởng Hầu Phủ Trọng Sinh Muốn Ở Góa
Có Thể Không Mặ...
2024-09-11 22:01:56
Editor: Khả Kỳ
Là hắn, Tạ Nghịch!
Cố Nam Chi nắm ngón tay thật chặt, trước tiên mở miệng:
"Thủ phụ đại nhân, là ta, ngài đã quên hôm đó chúng ta đã từng gặp nhau sao?"
Sau đó, nàng ghé mắt hướng ra sau lưng nhìn lại, chỉ thấy góc nghiêng thuần khiết lãnh tuyệt của hắn, khóe mắt có chút đỏ hoe, bên trong đôi mắt vẫn luôn ôn nhuận như ngọc lại mang theo một tia ngoan lệ.
"Thật xin lỗi, ta, không biết là nàng!"
Bốn mắt nhìn nhau, tựa hồ không nghĩ tới là nàng, đáy mắt thanh lãnh của Tạ Nghịch lướt qua một vòng kinh ngạc. Vội vàng buông tay mình ra, gương mặt với một nửa ẩn trong bóng tối bỗng hiện ra áy náy, thật là đáng chết, hắn suýt một chút đã làm nàng bị thương.
Thấy hắn dễ như trở bàn tay đã bỏ qua cho nàng như thế, còn buông xuống tư thái nói xin lỗi nàng, những lời mà Cố Nam Chi định dùng để thuyết phục hắn lập tức bị nghẹn lại trong cổ họng. Nàng sửng sốt một cái, di chuyển ánh nhìn xuống dưới tầm mắt đã thấy từ ngực hắn không ngừng tràn ra máu, nhìn ra được hắn bị thương không nhẹ.
Ánh mắt nàng chớp lên:
"Đại nhân......"
Mới vừa mở miệng, bất chợt thân ảnh cao lớn của Tạ Nghịch thẳng tắp hướng nàng ngã xuống. Nàng vội vàng đỡ lấy hắn, vừa nhìn lên chỉ thấy đôi mắt của hắn nửa híp, thần sắc bình tĩnh, phảng phất giống như rất nhanh sẽ ngủ thiếp đi.
Nàng vẫn chưa nghĩ được gì đã phải phí sức chống đỡ nửa người của hắn. Trước hết tìm cái ghế để cho hắn ngồi xuống, căn bản không chú ý đến đôi mắt đen như mực của Tạ Nghịch đang dạt dào tình cảm tham lam phức tạp nhìn nàng không rời mắt, thẳng đến lúc nàng ngước mắt lên, mới cuống quít dời đi ánh mắt, ra vẻ trấn định.
"Đại nhân bị thương không nhẹ, nhất định phải nhanh cầm máu, không biết đại nhân có mang theo thuốc trị thương tùy thân không?"
"Khụ khụ......"
Tạ Nghịch ho nhẹ hai tiếng, đuôi mắt càng đỏ lên lợi hại, tiếng nói trầm thấp:
"Phu nhân không sợ sẽ liên lụy bản thân sao?"
Cố Nam Chi có chút híp mắt:
"Sợ!"
Nghe nàng nói như vậy, trái tim của hắn đột ngột thắt chặt, từng hồi từng hồi nhói lên, vừa mới chuẩn bị mở miệng để nàng rời đi, liền nghe giọng nói êm dịu của nàng:
"Đại nhân vừa rồi tha ta một mạng, ta giúp đại nhân một lần, coi như hòa nhau."
Bờ môi Tạ Nghịch đang mím lại thành một đường thẳng bỗng cong lên một nụ cười nhạt nhẽo, giống như mặt hồ đầu mùa đông kết xuất miếng băng mỏng, vừa chạm vào lập tức vỡ nát:
"Được."
Nàng muốn cùng hắn hòa nhau, muốn cùng hắn không ai nợ ai, hắn lại càng muốn cùng nàng dây dưa. Đuôi lông mày, khóe mắt của hắn tản mát ra nụ cười có thêm mấy phần cố chấp, từ tay áo trong túi quần lấy ra một bình thuốc trị thương đưa cho Cố Nam Chi.
"Đại nhân, đắc tội rồi."
Tay Cố Nam Chi có chút run rẩy, nàng cởi áo lông chồn của Tạ Nghịch ra, nhẹ nhàng kéo xuống ngoại bào màu xanh đen của hắn, sau đó là chiếc áo trong nhuốm máu. Nhìn qua từng mảng lớn da thịt trắng như sứ trước ngực hắn, gò má nàng có chút nóng lên, lập tức dời đi ánh mắt, nhìn về phía vết thương của hắn.
Tê! Nàng nhịn không được hít vào một ngụm khí lạnh, tưởng đâu hắn bị tổn thương không nhẹ, lại không nghĩ rằng hắn vậy mà bị thương nghiêm trọng đến như vậy. Một lỗ máu lớn như nắm đấm, da thịt bấy bá, sâu đến tận xương, cùng với da thịt trắng lạnh của hắn hình thành sự đối lập mãnh liệt.
Tay của nàng cứng đờ, nhớ tới dáng vẻ vân đạm phong khinh vừa rồi kia của hắn, đột nhiên cảm thấy người này chính là người điên.
"Phu nhân làm sao vậy?"
Thấy nàng ngẩn người bất động, tiếng nói Tạ Nghịch nhàn nhạt, còn tưởng rằng nàng đã bị dọa sợ, bàn tay dưới tà áo bỗng nhiên xiết chặt.
"Thỉnh đại nhân nhẫn nại một chút."
Cố Nam Chi vặn ra bình sứ, nàng cẩn thận từng li từng tí, bột phấn thuốc trị thương như bông tuyết bay lả tả rơi xuống, nhẹ nhàng rơi vào trên vết thương của Tạ Nghịch, máu chậm rãi ngừng chảy.
Nếu như đổi thành người khác sợ là đã sớm kêu đau, nhưng Tạ Nghịch trái lại, biểu lộ của hắn vẫn nhàn nhạt như cũ, ngoại trừ cánh môi trở nên trắng hơn, trên mặt lại không có một tia biểu lộ dư thừa, phảng phất giống như tổn thương đang ở trên thân thể người khác vậy.
Tâm tính kiên định quả thực không ai bằng!
Cố Nam Chi dời ánh mắt, nàng tùy ý thoáng nhìn, đột nhiên trông thấy vết sẹo màu hồng nhạt trên trán hắn, tựa như một khối mỹ ngọc tuyệt thế có thêm một tia tì vết, khiến người tiếc hận.
Trong lòng nàng kinh ngạc, trong cung chưa từng thiếu loại thuốc tiêu trừ vết sẹo, làm sao hắn lại không đi chữa cái sẹo này!
Nàng nhíu mày quay lưng đi, từ áo trong của mình xé mấy mảnh vải trắng, giúp Tạ Nghịch băng bó tốt cho vết thương.
"Đa tạ phu nhân."
Tạ Nghịch tỏ vẻ ôn hòa hữu lễ, sau khi nói lời cảm tạ xong, hắn cũng quay lưng đi, đem y phục của mình từng cái mặc vào.
Chờ hắn xoay người lại, một bộ dáng nhẹ nhàng thư thả, dáng vẻ tươi sáng, thân thể khẽ run lên, ho nhẹ vài tiếng:
"Thích khách ám sát ta đã tiến vào Tích Vân tự, rất nhanh sẽ đuổi tới đây, phu nhân vẫn là nhanh chóng rời đi đi!"
Nói xong hắn lại ho lên, khóe miệng tràn ra từng tia từng tia màu đỏ, khuôn mặt vốn dĩ lạnh lùng cao ngạo lại sinh ra vẻ đẹp kinh tâm động phách.
Hắn dùng tay trần nhẹ nhàng vén tay áo lại, dùng ngón tay thon dài như ngọc nắm vuốt một góc áo bào, tựa hồ có chút khẩn trương nhìn nhìn Cố Nam Chi không dời mắt.
Cố Nam Chi có chút lo lắng:
"Nếu như ta đi, đại nhân phải làm sao mới tốt?"
Mí mắt Tạ Nghịch nhẹ rũ xuống, hàng lông mi thật dài che phủ tạo nên cái bóng nhẹ, khóe miệng nhoẻn cười khẽ một tiếng:
"Cứ phó thác cho số phận đi."
Rõ ràng hắn nói như mây trôi nước chảy, nhưng lại ẩn ẩn mang theo một cỗ ý vị đáng thương, lại giống như là đang bán thảm.
Cố Nam Chi bỗng nhiên ngước mắt, dáng vẻ này vừa ngạo kiều vừa đáng thương, đó vẫn là đại gian thần mà nàng biết sao?
Tạ Nghịch khó khăn dời đi ánh mắt, bàn tay hắn nắm thành quyền chống đỡ ở trên môi, ho nhẹ không ngừng, nhìn qua không chỉ có đáng thương mà còn mang theo vài phần yếu đuối, khiến Cố Nam Chi sinh ra một loại cảm giác khó tả như gặp quỷ rồi.
Chẳng lẽ một đời này đại gian thần đã đổi tính rồi sao?
Mặc kệ đi! Nàng ổn định lại tâm thần, rất nhanh đã quyết định chủ ý. Nếu như nàng cứu được hắn, ngày sau có chỗ xin xỏ, hắn sẽ xem lại phân thượng ân cứu mạng, giúp nàng một tay?
Hẳn là sẽ như vậy đi!
Tính toán lại, kết một thiện duyên với người có quyền lực, không giúp nàng cũng không quan trọng, chỉ cần hắn không giúp Bùi Lạc Bạch thì tốt rồi.
Nàng quay người cầm lấy tay nải đồ của mình trên bàn, đưa lưng về phía Tạ Nghịch lục lọi.
Tạ Nghịch nhìn qua bóng lưng của nàng, khóe miệng nở rộ mộ nụ cười, hắn biết ngay nàng sẽ không vứt hắn lại mà mặc kệ, chỉ là rất nhanh hắn đã không còn cười được nữa.
"Cho ngài, thời gian không kịp nữa rồi, đại nhân ngài mau thay đi."
Cố Nam Chi kín đáo đưa cho hắn bộ váy áo màu hồng phấn, màu sắc hồng hồng mềm mại kia rất là chướng mắt, nhìn qua bộ váy áo trong tay, khóe miệng của hắn hơi giật, có thể không mặc không?
Là hắn, Tạ Nghịch!
Cố Nam Chi nắm ngón tay thật chặt, trước tiên mở miệng:
"Thủ phụ đại nhân, là ta, ngài đã quên hôm đó chúng ta đã từng gặp nhau sao?"
Sau đó, nàng ghé mắt hướng ra sau lưng nhìn lại, chỉ thấy góc nghiêng thuần khiết lãnh tuyệt của hắn, khóe mắt có chút đỏ hoe, bên trong đôi mắt vẫn luôn ôn nhuận như ngọc lại mang theo một tia ngoan lệ.
"Thật xin lỗi, ta, không biết là nàng!"
Bốn mắt nhìn nhau, tựa hồ không nghĩ tới là nàng, đáy mắt thanh lãnh của Tạ Nghịch lướt qua một vòng kinh ngạc. Vội vàng buông tay mình ra, gương mặt với một nửa ẩn trong bóng tối bỗng hiện ra áy náy, thật là đáng chết, hắn suýt một chút đã làm nàng bị thương.
Thấy hắn dễ như trở bàn tay đã bỏ qua cho nàng như thế, còn buông xuống tư thái nói xin lỗi nàng, những lời mà Cố Nam Chi định dùng để thuyết phục hắn lập tức bị nghẹn lại trong cổ họng. Nàng sửng sốt một cái, di chuyển ánh nhìn xuống dưới tầm mắt đã thấy từ ngực hắn không ngừng tràn ra máu, nhìn ra được hắn bị thương không nhẹ.
Ánh mắt nàng chớp lên:
"Đại nhân......"
Mới vừa mở miệng, bất chợt thân ảnh cao lớn của Tạ Nghịch thẳng tắp hướng nàng ngã xuống. Nàng vội vàng đỡ lấy hắn, vừa nhìn lên chỉ thấy đôi mắt của hắn nửa híp, thần sắc bình tĩnh, phảng phất giống như rất nhanh sẽ ngủ thiếp đi.
Nàng vẫn chưa nghĩ được gì đã phải phí sức chống đỡ nửa người của hắn. Trước hết tìm cái ghế để cho hắn ngồi xuống, căn bản không chú ý đến đôi mắt đen như mực của Tạ Nghịch đang dạt dào tình cảm tham lam phức tạp nhìn nàng không rời mắt, thẳng đến lúc nàng ngước mắt lên, mới cuống quít dời đi ánh mắt, ra vẻ trấn định.
"Đại nhân bị thương không nhẹ, nhất định phải nhanh cầm máu, không biết đại nhân có mang theo thuốc trị thương tùy thân không?"
"Khụ khụ......"
Tạ Nghịch ho nhẹ hai tiếng, đuôi mắt càng đỏ lên lợi hại, tiếng nói trầm thấp:
"Phu nhân không sợ sẽ liên lụy bản thân sao?"
Cố Nam Chi có chút híp mắt:
"Sợ!"
Nghe nàng nói như vậy, trái tim của hắn đột ngột thắt chặt, từng hồi từng hồi nhói lên, vừa mới chuẩn bị mở miệng để nàng rời đi, liền nghe giọng nói êm dịu của nàng:
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
"Đại nhân vừa rồi tha ta một mạng, ta giúp đại nhân một lần, coi như hòa nhau."
Bờ môi Tạ Nghịch đang mím lại thành một đường thẳng bỗng cong lên một nụ cười nhạt nhẽo, giống như mặt hồ đầu mùa đông kết xuất miếng băng mỏng, vừa chạm vào lập tức vỡ nát:
"Được."
Nàng muốn cùng hắn hòa nhau, muốn cùng hắn không ai nợ ai, hắn lại càng muốn cùng nàng dây dưa. Đuôi lông mày, khóe mắt của hắn tản mát ra nụ cười có thêm mấy phần cố chấp, từ tay áo trong túi quần lấy ra một bình thuốc trị thương đưa cho Cố Nam Chi.
"Đại nhân, đắc tội rồi."
Tay Cố Nam Chi có chút run rẩy, nàng cởi áo lông chồn của Tạ Nghịch ra, nhẹ nhàng kéo xuống ngoại bào màu xanh đen của hắn, sau đó là chiếc áo trong nhuốm máu. Nhìn qua từng mảng lớn da thịt trắng như sứ trước ngực hắn, gò má nàng có chút nóng lên, lập tức dời đi ánh mắt, nhìn về phía vết thương của hắn.
Tê! Nàng nhịn không được hít vào một ngụm khí lạnh, tưởng đâu hắn bị tổn thương không nhẹ, lại không nghĩ rằng hắn vậy mà bị thương nghiêm trọng đến như vậy. Một lỗ máu lớn như nắm đấm, da thịt bấy bá, sâu đến tận xương, cùng với da thịt trắng lạnh của hắn hình thành sự đối lập mãnh liệt.
Tay của nàng cứng đờ, nhớ tới dáng vẻ vân đạm phong khinh vừa rồi kia của hắn, đột nhiên cảm thấy người này chính là người điên.
"Phu nhân làm sao vậy?"
Thấy nàng ngẩn người bất động, tiếng nói Tạ Nghịch nhàn nhạt, còn tưởng rằng nàng đã bị dọa sợ, bàn tay dưới tà áo bỗng nhiên xiết chặt.
"Thỉnh đại nhân nhẫn nại một chút."
Cố Nam Chi vặn ra bình sứ, nàng cẩn thận từng li từng tí, bột phấn thuốc trị thương như bông tuyết bay lả tả rơi xuống, nhẹ nhàng rơi vào trên vết thương của Tạ Nghịch, máu chậm rãi ngừng chảy.
Nếu như đổi thành người khác sợ là đã sớm kêu đau, nhưng Tạ Nghịch trái lại, biểu lộ của hắn vẫn nhàn nhạt như cũ, ngoại trừ cánh môi trở nên trắng hơn, trên mặt lại không có một tia biểu lộ dư thừa, phảng phất giống như tổn thương đang ở trên thân thể người khác vậy.
Tâm tính kiên định quả thực không ai bằng!
Cố Nam Chi dời ánh mắt, nàng tùy ý thoáng nhìn, đột nhiên trông thấy vết sẹo màu hồng nhạt trên trán hắn, tựa như một khối mỹ ngọc tuyệt thế có thêm một tia tì vết, khiến người tiếc hận.
Trong lòng nàng kinh ngạc, trong cung chưa từng thiếu loại thuốc tiêu trừ vết sẹo, làm sao hắn lại không đi chữa cái sẹo này!
Nàng nhíu mày quay lưng đi, từ áo trong của mình xé mấy mảnh vải trắng, giúp Tạ Nghịch băng bó tốt cho vết thương.
"Đa tạ phu nhân."
Tạ Nghịch tỏ vẻ ôn hòa hữu lễ, sau khi nói lời cảm tạ xong, hắn cũng quay lưng đi, đem y phục của mình từng cái mặc vào.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Chờ hắn xoay người lại, một bộ dáng nhẹ nhàng thư thả, dáng vẻ tươi sáng, thân thể khẽ run lên, ho nhẹ vài tiếng:
"Thích khách ám sát ta đã tiến vào Tích Vân tự, rất nhanh sẽ đuổi tới đây, phu nhân vẫn là nhanh chóng rời đi đi!"
Nói xong hắn lại ho lên, khóe miệng tràn ra từng tia từng tia màu đỏ, khuôn mặt vốn dĩ lạnh lùng cao ngạo lại sinh ra vẻ đẹp kinh tâm động phách.
Hắn dùng tay trần nhẹ nhàng vén tay áo lại, dùng ngón tay thon dài như ngọc nắm vuốt một góc áo bào, tựa hồ có chút khẩn trương nhìn nhìn Cố Nam Chi không dời mắt.
Cố Nam Chi có chút lo lắng:
"Nếu như ta đi, đại nhân phải làm sao mới tốt?"
Mí mắt Tạ Nghịch nhẹ rũ xuống, hàng lông mi thật dài che phủ tạo nên cái bóng nhẹ, khóe miệng nhoẻn cười khẽ một tiếng:
"Cứ phó thác cho số phận đi."
Rõ ràng hắn nói như mây trôi nước chảy, nhưng lại ẩn ẩn mang theo một cỗ ý vị đáng thương, lại giống như là đang bán thảm.
Cố Nam Chi bỗng nhiên ngước mắt, dáng vẻ này vừa ngạo kiều vừa đáng thương, đó vẫn là đại gian thần mà nàng biết sao?
Tạ Nghịch khó khăn dời đi ánh mắt, bàn tay hắn nắm thành quyền chống đỡ ở trên môi, ho nhẹ không ngừng, nhìn qua không chỉ có đáng thương mà còn mang theo vài phần yếu đuối, khiến Cố Nam Chi sinh ra một loại cảm giác khó tả như gặp quỷ rồi.
Chẳng lẽ một đời này đại gian thần đã đổi tính rồi sao?
Mặc kệ đi! Nàng ổn định lại tâm thần, rất nhanh đã quyết định chủ ý. Nếu như nàng cứu được hắn, ngày sau có chỗ xin xỏ, hắn sẽ xem lại phân thượng ân cứu mạng, giúp nàng một tay?
Hẳn là sẽ như vậy đi!
Tính toán lại, kết một thiện duyên với người có quyền lực, không giúp nàng cũng không quan trọng, chỉ cần hắn không giúp Bùi Lạc Bạch thì tốt rồi.
Nàng quay người cầm lấy tay nải đồ của mình trên bàn, đưa lưng về phía Tạ Nghịch lục lọi.
Tạ Nghịch nhìn qua bóng lưng của nàng, khóe miệng nở rộ mộ nụ cười, hắn biết ngay nàng sẽ không vứt hắn lại mà mặc kệ, chỉ là rất nhanh hắn đã không còn cười được nữa.
"Cho ngài, thời gian không kịp nữa rồi, đại nhân ngài mau thay đi."
Cố Nam Chi kín đáo đưa cho hắn bộ váy áo màu hồng phấn, màu sắc hồng hồng mềm mại kia rất là chướng mắt, nhìn qua bộ váy áo trong tay, khóe miệng của hắn hơi giật, có thể không mặc không?
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro