Ngược Sủng Thiếp! Gả Giang Thần! Con Dâu Trưởng Hầu Phủ Trọng Sinh Muốn Ở Góa
Đến Nhà Tạ Lỗ...
2024-09-11 22:01:56
Editor: Khả Kỳ
Bị hắn chế nhạo như thế, Cố Nam Chi càng xấu hổ.
"A huynh, đây là chính sự, huynh tin muội, muội cần tới thì thật sự hữu dụng."
Nghe vậy Cố Nam Sơn càng tỏ ra chán ghét Bùi gia. Muội muội nhà hắn yêu kiều như hoa, ở tại Bùi gia đã học được thứ gì? Ngay cả ngựa gầy Dương Châu cũng biết, có thể thấy được Bùi gia gia phong bất chính, vẫn phải kêu muội muội sớm ngày thoát ly cái bể khổ kia mới được.
"Chi Chi à! Muội đến Bùi gia đã sáu năm, Bùi Lạc Bạch đối đãi với muội như thế nào muội cũng nhìn thấy rồi. Không phải tim của tất cả mọi người đều có thể làm cho ấm lên được, chẳng lẽ muội còn muốn ở lại trong hố lửa chịu đựng như thế này sao?"
Hắn nói lời thấm thía, Bùi Lạc Bạch thì tính là thứ đồ chơi gì, căn bản không xứng với muội muội của hắn, Chi Chi nhà hắn đáng giá gặp người càng tốt hơn.
"A huynh, thật không gạt huynh, muội hiện tại đối với Bùi Lạc Bạch chỉ còn lại chán ghét."
Cố Nam Chi cúi thấp đầu, đôi mi dài che đi khí lạnh nơi đáy mắt của nàng.
"Nhưng ta còn có việc phải làm......"
"Chi Chi, chỉ cần muội nguyện ý hòa ly, ta và cha đều sẽ giúp muội, muội đều không cần bận tâm đến cái gì cả, chỉ cần hoan hoan hỉ hỉ đợi trở về nhà là được."
Hai tay Cố Nam Sơn rơi vào trên đầu vai nàng, tiếng nói khó nén kích động. Khuyên muội muội ly hôn, sợ là từ xưa đến nay hắn là người duy nhất, nhưng như vậy thì lại như thế nào, hắn chỉ muốn muội muội của hắn, mỗi ngày đều vui vui vẻ vẻ. Ở tại Bùi gia mấy năm này, nàng giống như một nhánh kiều hoa, từng chút từng chút mất đi sức sống tươi vui, trở nên khô héo.
"A huynh, hiện tại vẫn chưa phải thời điểm."
Cố Nam Chi chậm rãi ngước mắt, ánh mắt nàng kiên định lạ thường, lại khôi phục mấy phần quang mang lúc trước. Cố Nam Sơn rất vui mừng, có thể thấy được Chi Chi thật sự đã nghĩ thông suốt.
Hắn cũng không hỏi nàng cần ngựa gầy Dương Châu để làm gì, dù sao cũng là dùng trên người Bùi Lạc Bạch. Chỉ muốn để cho nàng cam đoan, nếu như một ngày nào đó Ôn thị biết được, hắn đã chơi cái ngựa gầy Dương Châu, nàng phải đi ra làm chứng, ngựa gầy Dương Châu này chính là nàng cần.
Thấy a huynh dễ dàng đáp ứng như vậy, Cố Nam Chi lại đỏ cả vành mắt. Nàng có phụ thân, a huynh tốt như vậy, vì sao không nghe bọn họ khuyên can, làm ra chuyện ngu xuẩn như vậy, làm hại bọn họ mất luôn cả mạng.
Nàng gắt gao nắm chặt tay, một đời này, nàng nhất định sẽ bảo vệ phụ thân huynh trưởng thật tốt, còn có tẩu tẩu bọn họ nữa!
"Công tử, tiểu thư, hai người ở đây ạ! Thủ phụ đại nhân lệnh cho người đến đăng môn tạ lỗi, nói là đã va chạm với tiểu thư, trong lòng thực sự không an tâm. Lúc này lão gia đã qua đó, lão gia bảo nô tài tới mời công tử, về phần tiểu thư cũng không cần ra mặt."
Hai người rất nhanh đã đi đến viện tử lúc trước Cố Nam Chi ở, một tôi tớ vội vàng đuổi theo.
Nghe Tạ Nghịch cho người đến nhà tạ lỗi xong, đôi mắt hạnh ướt sũng của Cố Nam Chi lập tức mở tròn vo, khuôn mặt trắng sứ hiện lên hoảng sợ, hắn đây là đến đòi mạng tới cửa a!
Thấy nàng bị dọa đến mím chặt cánh môi, Cố Nam Sơn nghi hoặc khó hiểu nói:
"Chi Chi muội thì sợ cái gì? Không nghe thấy à? Thủ phụ đại nhân đều đã lệnh cho người đến để đăng môn tạ lỗi rồi, muội về phòng nghỉ trước một lát, ta đi qua dó xem một cái."
Trở lại trong phòng, Cố Nam Chi ngồi trước bàn trang điểm, tâm thần có chút không tập trung.
Ôn thị biết nàng hôm nay trở về, đã sớm cho người dọn dẹp xong hết, trong phòng sạch sẽ không một hạt bụi, địa long đã được đốt cháy rực. Hạ Linh nấu trà cho nàng, nàng bưng chén trà trong tay, kinh ngạc nhìn ra bên ngoài xuyên thấu qua cửa sổ.
(địa long: lò sưởi)
Trong lòng nghĩ ngợi lung tung, Tạ Nghịch lẽ nào đã nhìn ra manh mối gì?
Nàng đã gọi Thu Từ đi nhà trên trông chừng, khi vừa có động tĩnh lập tức đến bẩm báo nàng.
"Chi Chi mau nhìn xem, thủ phụ đại nhân cho người đưa tới cái gì!"
Nàng còn đang lo lắng chờ tin tức từ Thu Từ, Cố Nam Sơn cho người giơ lên một cái giỏ trúc, hào hứng đi đến.
Cố Nam Chi đứng dậy xem xét, đúng là một giỏ quýt đầy tràn. Đợi nàng tiến tới gần một chút, mới phát hiện đây là một giỏ quýt to tròn đầy đặn, giống như đã tỉ mỉ lựa qua rồi, màu da cam bóng loáng, sạch sẽ phảng phất giống như đã được người lau qua vậy.
"Chi Chi đây chính là quýt Nhạc Dương mà muội thích ăn nhất. Ta nhớ vừa đến mùa đông muội liền thèm cái này, thủ phụ đại nhân gửi bồi tội lễ như này, thật sự là tùy tiện đưa tới lại là đưa vào bên trong tâm khảm của muội. Ta đã nói thủ phụ đại nhân là ôn hòa nhất, muội còn không tin......"
Cố Nam Sơn bóc vỏ một quả quýt, đưa một miếng vào trong miệng mình, sau đó cười nhẹ nhàng đưa cho Cố Nam Chi.
"Chi Chi muội nếm thử xem có ngọt không?"
"A huynh không thể ăn, huynh mau phun ra đi."
Cố Nam Chi kinh hãi, nàng tiến lên đoạt ngay miếng quýt trong tay Cố Nam Sơn, sao có thể ăn quýt do đại gian thần cho đây, vạn nhất...... Bên trong có độc thì sao?
Nhưng động tác của nàng chậm một bước, Cố Nam Sơn đã ăn vào bên trong miệng, vừa ăn vừa bẹp miệng:
"Rất ngọt, Chi Chi muội chớ ngẩn ra đó, mau nếm thử đi."
Cố Nam Chi thất kinh nhìn hắn, bị dọa đến trong đôi mắt đều đã ứa ra nước mắt, tiếng nói vỡ vụn:
"A, a huynh, huynh không sao chứ!"
"Nhanh, mau đi tìm đại phu tới."
Đôi mắt nàng đỏ ngầu quay đầu hướng về phía Hạ Linh quát.
Hạ Linh ngây ngẩn cả người, công tử chẳng phải chỉ ăn một múi quýt, người không phải vẫn đang yên đang lành đứng đây sao, sao lại chạy đi tìm đại phu đến. Nàng ta và Thu Từ hai người nghi hoặc không hiểu nhìn Cố Nam Chi.
Cố Nam Sơn thấy nàng phản ứng mạnh như vậy, hắn cau mày, hậu tri hậu giác nói:
"Chi Chi, muội hoài nghi bên trong quýt có độc?"
"A huynh, a huynh, huynh không sao chứ!"
Cố Nam Chi khẩn thiết nắm lấy ống tay áo Cố Nam Sơn, chỉ thấy miệng hắn mở mở khép khép, cũng không có nghe rõ lời hắn nói, cả trái tim như thắt lại, nỗi sợ mất đi a huynh đã khiến nàng mất đi năng lực suy tính.
"Chi Chi, muội bình tĩnh một chút, muội nghe ta nói, thủ phụ đại nhân không phải loại người như muội nghĩ. Ngài ấy đã cho người thành tâm tới cửa bồi tội, như thế nào lại hạ độc bên trong quýt. Muội mở to hai mắt nhìn cho rõ, a huynh vẫn hoàn hảo đứng trước mặt muội, chẳng có chuyện gì cả."
Thấy Cố Nam Chi thật sự đã bị dọa sợ hãi, Cố Nam Sơn nắm lấy bờ vai của nàng, dùng sức lắc lư nàng một chút.
"A huynh thật không có chuyện gì sao?"
Cố Nam Chi lý trí trở lại, nàng ngửa đầu, nước mắt run rẩy xác định lại một lần một lần nữa. Thấy Cố Nam Sơn thật sự đã bình yên vô sự mới yên lòng.
"Chi Chi muội đã quá khẩn trương rồi."
Đáy mắt Cố Nam Sơn ẩn ẩn một tia đau lòng. Những năm này Chi Chi tại Bùi gia đến cùng đã trải qua những ngày như thế nào? Lại sống thành bộ dáng chim sợ cành cong như thế này, hắn với Bùi gia, còn có Bùi Lạc Bạch kia còn chưa xong đâu!
Cố Nam Chi cúi thấp đầu, không phải nàng quá khẩn trương, là bọn họ căn bản không hiểu rõ cách làm người của Tạ Nghịch.
Cố Nam Sơn ở với nàng một hồi, hai người nói đến những chuyện thú vị khi còn bé, chọc cho Cố Nam Chi cười đến không ngậm miệng được. Thấy muội muội nhà mình rốt cục cũng buông xuống mà cười đùa, Cố Nam Sơn mới yên tâm rời đi.
Giỏ quýt kia còn đang bày biện trong phòng, cả phòng đều là hương quýt trong veo. Kinh đô ở phương bắc nên mùa đông khắc nghiệt hoa quả tươi cực kỳ hiếm có. Nói đến ngay cả quýt Nhạc Dương này, nàng vào Hầu phủ mấy năm đều chưa từng thấy một lần.
Thứ này sợ là chỉ có ở trong cung, đầy một giỏ như thế này, nương nương trong các cung chỉ e đều không có được nhiều như vậy. Tạ Nghịch làm như vậy rốt cuộc có mục đích gì? Chẳng lẽ hắn thật xem như không trách tội nàng sao?
Hạ Linh bóc vỏ cho nàng một quả quýt, còn cẩn thận gỡ từng sợi gân trên múi quýt, nàng cầm một miếng bỏ vào trong miệng, nước quýt tràn khắp khoang miệng nàng, lành lạnh ngọt ngào là hương vị mà nàng thích nhất.
Hốc mắt nàng nóng lên, nhà ngoại tổ ngay tại Nhạc Dương. Từ khi sau khi trở về, nàng vẫn chưa từng ăn quýt ăn đến ngon như vậy.
Đại gian thần, nếu ngươi thật không so đo chuyện hôm nay, nhìn vào phân lượng những quả quýt này, một đời này, chỉ cần ngươi không lại giúp Bùi Lạc Bạch, ta cũng không cùng ngươi so đo.
Bùi gia.
Giữa trưa, Triệu thị cố ý cho người mang Khiêm ca nhi đến, ở bên cạnh cùng lão phu nhân dùng cơm trưa.
Chỉ trong một ngày, Giang Lâm Nguyệt đã đem tình huống Hầu phủ tìm hiểu hết một lượt. Tại Hầu phủ này lão phu nhân là lớn nhất, ngoại trừ giữ chặt con tim Bùi Lạc Bạch, nàng ta còn phải dỗ dành lão phu nhân cho thật tốt. Thế là nàng ta tự mình xuống bếp, làm canh thịt dê đương quy cho lão phu nhân và Triệu thị.
Ngay lúc nàng ta đang bưng canh dâng lên cho lão phu nhân, Khiêm ca nhi dựa theo nàng dạy, cầm một khối bánh quế giống như đi hiến trân bảo đến trước mặt lão phu nhân:
"Tằng tổ mẫu, người ăn đi, cái này ăn rất ngon ạ."
Lão phu nhân hoảng hốt một trận, ánh mắt từ trên người Giang Lâm Nguyệt đảo qua, sau đó nhìn trừng trừng Khiêm ca nhi. Mạc vấn đại sư nói người kiêng kỵ với bà không phải Giang Lâm Nguyệt, vậy là ai đây?
Lạc Bạch từ nhỏ nuôi dưỡng ở dưới gối bà, đương nhiên không cần phải nói.
Cùng bọn họ cùng nhau trở về, chỉ còn lại Khiêm ca nhi!
Bị hắn chế nhạo như thế, Cố Nam Chi càng xấu hổ.
"A huynh, đây là chính sự, huynh tin muội, muội cần tới thì thật sự hữu dụng."
Nghe vậy Cố Nam Sơn càng tỏ ra chán ghét Bùi gia. Muội muội nhà hắn yêu kiều như hoa, ở tại Bùi gia đã học được thứ gì? Ngay cả ngựa gầy Dương Châu cũng biết, có thể thấy được Bùi gia gia phong bất chính, vẫn phải kêu muội muội sớm ngày thoát ly cái bể khổ kia mới được.
"Chi Chi à! Muội đến Bùi gia đã sáu năm, Bùi Lạc Bạch đối đãi với muội như thế nào muội cũng nhìn thấy rồi. Không phải tim của tất cả mọi người đều có thể làm cho ấm lên được, chẳng lẽ muội còn muốn ở lại trong hố lửa chịu đựng như thế này sao?"
Hắn nói lời thấm thía, Bùi Lạc Bạch thì tính là thứ đồ chơi gì, căn bản không xứng với muội muội của hắn, Chi Chi nhà hắn đáng giá gặp người càng tốt hơn.
"A huynh, thật không gạt huynh, muội hiện tại đối với Bùi Lạc Bạch chỉ còn lại chán ghét."
Cố Nam Chi cúi thấp đầu, đôi mi dài che đi khí lạnh nơi đáy mắt của nàng.
"Nhưng ta còn có việc phải làm......"
"Chi Chi, chỉ cần muội nguyện ý hòa ly, ta và cha đều sẽ giúp muội, muội đều không cần bận tâm đến cái gì cả, chỉ cần hoan hoan hỉ hỉ đợi trở về nhà là được."
Hai tay Cố Nam Sơn rơi vào trên đầu vai nàng, tiếng nói khó nén kích động. Khuyên muội muội ly hôn, sợ là từ xưa đến nay hắn là người duy nhất, nhưng như vậy thì lại như thế nào, hắn chỉ muốn muội muội của hắn, mỗi ngày đều vui vui vẻ vẻ. Ở tại Bùi gia mấy năm này, nàng giống như một nhánh kiều hoa, từng chút từng chút mất đi sức sống tươi vui, trở nên khô héo.
"A huynh, hiện tại vẫn chưa phải thời điểm."
Cố Nam Chi chậm rãi ngước mắt, ánh mắt nàng kiên định lạ thường, lại khôi phục mấy phần quang mang lúc trước. Cố Nam Sơn rất vui mừng, có thể thấy được Chi Chi thật sự đã nghĩ thông suốt.
Hắn cũng không hỏi nàng cần ngựa gầy Dương Châu để làm gì, dù sao cũng là dùng trên người Bùi Lạc Bạch. Chỉ muốn để cho nàng cam đoan, nếu như một ngày nào đó Ôn thị biết được, hắn đã chơi cái ngựa gầy Dương Châu, nàng phải đi ra làm chứng, ngựa gầy Dương Châu này chính là nàng cần.
Thấy a huynh dễ dàng đáp ứng như vậy, Cố Nam Chi lại đỏ cả vành mắt. Nàng có phụ thân, a huynh tốt như vậy, vì sao không nghe bọn họ khuyên can, làm ra chuyện ngu xuẩn như vậy, làm hại bọn họ mất luôn cả mạng.
Nàng gắt gao nắm chặt tay, một đời này, nàng nhất định sẽ bảo vệ phụ thân huynh trưởng thật tốt, còn có tẩu tẩu bọn họ nữa!
"Công tử, tiểu thư, hai người ở đây ạ! Thủ phụ đại nhân lệnh cho người đến đăng môn tạ lỗi, nói là đã va chạm với tiểu thư, trong lòng thực sự không an tâm. Lúc này lão gia đã qua đó, lão gia bảo nô tài tới mời công tử, về phần tiểu thư cũng không cần ra mặt."
Hai người rất nhanh đã đi đến viện tử lúc trước Cố Nam Chi ở, một tôi tớ vội vàng đuổi theo.
Nghe Tạ Nghịch cho người đến nhà tạ lỗi xong, đôi mắt hạnh ướt sũng của Cố Nam Chi lập tức mở tròn vo, khuôn mặt trắng sứ hiện lên hoảng sợ, hắn đây là đến đòi mạng tới cửa a!
Thấy nàng bị dọa đến mím chặt cánh môi, Cố Nam Sơn nghi hoặc khó hiểu nói:
"Chi Chi muội thì sợ cái gì? Không nghe thấy à? Thủ phụ đại nhân đều đã lệnh cho người đến để đăng môn tạ lỗi rồi, muội về phòng nghỉ trước một lát, ta đi qua dó xem một cái."
Trở lại trong phòng, Cố Nam Chi ngồi trước bàn trang điểm, tâm thần có chút không tập trung.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Ôn thị biết nàng hôm nay trở về, đã sớm cho người dọn dẹp xong hết, trong phòng sạch sẽ không một hạt bụi, địa long đã được đốt cháy rực. Hạ Linh nấu trà cho nàng, nàng bưng chén trà trong tay, kinh ngạc nhìn ra bên ngoài xuyên thấu qua cửa sổ.
(địa long: lò sưởi)
Trong lòng nghĩ ngợi lung tung, Tạ Nghịch lẽ nào đã nhìn ra manh mối gì?
Nàng đã gọi Thu Từ đi nhà trên trông chừng, khi vừa có động tĩnh lập tức đến bẩm báo nàng.
"Chi Chi mau nhìn xem, thủ phụ đại nhân cho người đưa tới cái gì!"
Nàng còn đang lo lắng chờ tin tức từ Thu Từ, Cố Nam Sơn cho người giơ lên một cái giỏ trúc, hào hứng đi đến.
Cố Nam Chi đứng dậy xem xét, đúng là một giỏ quýt đầy tràn. Đợi nàng tiến tới gần một chút, mới phát hiện đây là một giỏ quýt to tròn đầy đặn, giống như đã tỉ mỉ lựa qua rồi, màu da cam bóng loáng, sạch sẽ phảng phất giống như đã được người lau qua vậy.
"Chi Chi đây chính là quýt Nhạc Dương mà muội thích ăn nhất. Ta nhớ vừa đến mùa đông muội liền thèm cái này, thủ phụ đại nhân gửi bồi tội lễ như này, thật sự là tùy tiện đưa tới lại là đưa vào bên trong tâm khảm của muội. Ta đã nói thủ phụ đại nhân là ôn hòa nhất, muội còn không tin......"
Cố Nam Sơn bóc vỏ một quả quýt, đưa một miếng vào trong miệng mình, sau đó cười nhẹ nhàng đưa cho Cố Nam Chi.
"Chi Chi muội nếm thử xem có ngọt không?"
"A huynh không thể ăn, huynh mau phun ra đi."
Cố Nam Chi kinh hãi, nàng tiến lên đoạt ngay miếng quýt trong tay Cố Nam Sơn, sao có thể ăn quýt do đại gian thần cho đây, vạn nhất...... Bên trong có độc thì sao?
Nhưng động tác của nàng chậm một bước, Cố Nam Sơn đã ăn vào bên trong miệng, vừa ăn vừa bẹp miệng:
"Rất ngọt, Chi Chi muội chớ ngẩn ra đó, mau nếm thử đi."
Cố Nam Chi thất kinh nhìn hắn, bị dọa đến trong đôi mắt đều đã ứa ra nước mắt, tiếng nói vỡ vụn:
"A, a huynh, huynh không sao chứ!"
"Nhanh, mau đi tìm đại phu tới."
Đôi mắt nàng đỏ ngầu quay đầu hướng về phía Hạ Linh quát.
Hạ Linh ngây ngẩn cả người, công tử chẳng phải chỉ ăn một múi quýt, người không phải vẫn đang yên đang lành đứng đây sao, sao lại chạy đi tìm đại phu đến. Nàng ta và Thu Từ hai người nghi hoặc không hiểu nhìn Cố Nam Chi.
Cố Nam Sơn thấy nàng phản ứng mạnh như vậy, hắn cau mày, hậu tri hậu giác nói:
"Chi Chi, muội hoài nghi bên trong quýt có độc?"
"A huynh, a huynh, huynh không sao chứ!"
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Cố Nam Chi khẩn thiết nắm lấy ống tay áo Cố Nam Sơn, chỉ thấy miệng hắn mở mở khép khép, cũng không có nghe rõ lời hắn nói, cả trái tim như thắt lại, nỗi sợ mất đi a huynh đã khiến nàng mất đi năng lực suy tính.
"Chi Chi, muội bình tĩnh một chút, muội nghe ta nói, thủ phụ đại nhân không phải loại người như muội nghĩ. Ngài ấy đã cho người thành tâm tới cửa bồi tội, như thế nào lại hạ độc bên trong quýt. Muội mở to hai mắt nhìn cho rõ, a huynh vẫn hoàn hảo đứng trước mặt muội, chẳng có chuyện gì cả."
Thấy Cố Nam Chi thật sự đã bị dọa sợ hãi, Cố Nam Sơn nắm lấy bờ vai của nàng, dùng sức lắc lư nàng một chút.
"A huynh thật không có chuyện gì sao?"
Cố Nam Chi lý trí trở lại, nàng ngửa đầu, nước mắt run rẩy xác định lại một lần một lần nữa. Thấy Cố Nam Sơn thật sự đã bình yên vô sự mới yên lòng.
"Chi Chi muội đã quá khẩn trương rồi."
Đáy mắt Cố Nam Sơn ẩn ẩn một tia đau lòng. Những năm này Chi Chi tại Bùi gia đến cùng đã trải qua những ngày như thế nào? Lại sống thành bộ dáng chim sợ cành cong như thế này, hắn với Bùi gia, còn có Bùi Lạc Bạch kia còn chưa xong đâu!
Cố Nam Chi cúi thấp đầu, không phải nàng quá khẩn trương, là bọn họ căn bản không hiểu rõ cách làm người của Tạ Nghịch.
Cố Nam Sơn ở với nàng một hồi, hai người nói đến những chuyện thú vị khi còn bé, chọc cho Cố Nam Chi cười đến không ngậm miệng được. Thấy muội muội nhà mình rốt cục cũng buông xuống mà cười đùa, Cố Nam Sơn mới yên tâm rời đi.
Giỏ quýt kia còn đang bày biện trong phòng, cả phòng đều là hương quýt trong veo. Kinh đô ở phương bắc nên mùa đông khắc nghiệt hoa quả tươi cực kỳ hiếm có. Nói đến ngay cả quýt Nhạc Dương này, nàng vào Hầu phủ mấy năm đều chưa từng thấy một lần.
Thứ này sợ là chỉ có ở trong cung, đầy một giỏ như thế này, nương nương trong các cung chỉ e đều không có được nhiều như vậy. Tạ Nghịch làm như vậy rốt cuộc có mục đích gì? Chẳng lẽ hắn thật xem như không trách tội nàng sao?
Hạ Linh bóc vỏ cho nàng một quả quýt, còn cẩn thận gỡ từng sợi gân trên múi quýt, nàng cầm một miếng bỏ vào trong miệng, nước quýt tràn khắp khoang miệng nàng, lành lạnh ngọt ngào là hương vị mà nàng thích nhất.
Hốc mắt nàng nóng lên, nhà ngoại tổ ngay tại Nhạc Dương. Từ khi sau khi trở về, nàng vẫn chưa từng ăn quýt ăn đến ngon như vậy.
Đại gian thần, nếu ngươi thật không so đo chuyện hôm nay, nhìn vào phân lượng những quả quýt này, một đời này, chỉ cần ngươi không lại giúp Bùi Lạc Bạch, ta cũng không cùng ngươi so đo.
Bùi gia.
Giữa trưa, Triệu thị cố ý cho người mang Khiêm ca nhi đến, ở bên cạnh cùng lão phu nhân dùng cơm trưa.
Chỉ trong một ngày, Giang Lâm Nguyệt đã đem tình huống Hầu phủ tìm hiểu hết một lượt. Tại Hầu phủ này lão phu nhân là lớn nhất, ngoại trừ giữ chặt con tim Bùi Lạc Bạch, nàng ta còn phải dỗ dành lão phu nhân cho thật tốt. Thế là nàng ta tự mình xuống bếp, làm canh thịt dê đương quy cho lão phu nhân và Triệu thị.
Ngay lúc nàng ta đang bưng canh dâng lên cho lão phu nhân, Khiêm ca nhi dựa theo nàng dạy, cầm một khối bánh quế giống như đi hiến trân bảo đến trước mặt lão phu nhân:
"Tằng tổ mẫu, người ăn đi, cái này ăn rất ngon ạ."
Lão phu nhân hoảng hốt một trận, ánh mắt từ trên người Giang Lâm Nguyệt đảo qua, sau đó nhìn trừng trừng Khiêm ca nhi. Mạc vấn đại sư nói người kiêng kỵ với bà không phải Giang Lâm Nguyệt, vậy là ai đây?
Lạc Bạch từ nhỏ nuôi dưỡng ở dưới gối bà, đương nhiên không cần phải nói.
Cùng bọn họ cùng nhau trở về, chỉ còn lại Khiêm ca nhi!
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro