Ngược Sủng Thiếp! Gả Giang Thần! Con Dâu Trưởng Hầu Phủ Trọng Sinh Muốn Ở Góa
Là Ta Đối Với N...
2024-09-11 22:01:56
Editor: khả Kỳ
Bùi Lạc Bạch quay người liền đuổi theo, hắn ghé mắt nhìn một người hầu bên cạnh hỏi:
"Uyển Hề là lúc nào rời đi, hướng đi phương hướng nào?"
Sau khi hỏi rõ ràng, hắn xoay người lên ngựa, một bộ dáng lo lắng giục ngựa biến mất trước mặt Cố Nam Chi. Hạ Linh đỡ nàng điềm nhiên xuống xe ngựa như không có việc gì.
Nàng quay đầu nhìn thoáng qua bóng lưng Bùi Lạc Bạch, cánh môi tràn ra một nụ cười mỉa mai.
Lão phu nhân và Triệu thị bình thường thảnh thơi giờ biết được lại gấp như lửa đốt ngóng trông tin tức tốt của nàng, nàng trước tiên đi đến Hạc Bạch Viện.
Giờ này khắc này, bờ sông hộ thành đang tụ tập không ít bách tính vây xem, bọn họ nghị luận ầm ĩ.
"Cô nương này là thế nào vậy? Một mình đứng tại bờ sông, si ngốc nhìn dòng sông chảy dài vô tận, sẽ không phải nghĩ quẩn đi!"
"Ngươi nhìn nàng trên mặt mang thương tích, lại mặc đồ đơn bạc, trong ngực còn ôm một cây đàn Không vỡ nát, tất nhiên đã gặp chuyện uất ức gì lớn tận trời rồi."
Trong đám người không thiếu người thiện tâm, tranh nhau khuyên nàng:
"Cô nương tốt ngươi cũng đừng nghĩ quẩn nha! Dù có chuyện lớn bằng trời cũng sẽ qua thôi."
"Cô nương, nghe đại nương, không có gì mà bước không qua, giờ đang trời đông giá rét, đi cùng đại nương về nhà uống một chén trà nóng, ủ ấm thân thể, thân thể ấm, tâm cũng sẽ ấm."
“......"
Uyển Hề ôm một cây đàn Không vỡ vụn, đứng ở bờ sông hộ thành, ánh mắt trống rỗng nhìn ra phía trước, thân ảnh gầy yếu lung lay sắp đổ, phảng phất giống như muốn theo gió mà đi, cả người mang theo một loại mỹ cảm cực hạn vỡ vụn.
Thời điểm Bùi Lạc Bạch chạy đến nhìn thấy chính là một màn này. nhìn qua thân ảnh kia như muốn vũ hóa thành tiên, hắn suýt nữa hồn phi phách tán:
"Uyển Hề nàng muốn làm gì? Mau dừng lại!"
Hắn tung người xuống ngựa, cấp tốc hướng Uyển Hề mà chạy.
Nghe thanh âm của hắn, khóe miệng Uyển Hề nhẹ cười, lúc này mới chậm rãi xoay người lại. Nước mắt óng ánh sáng long lanh, từng giọt lớn rơi xuống gương mặt của nàng, ánh mắt nàng ảm đạm không ánh sáng, phảng phất vô tận ấm ức không nói được, trầm mặc yên lặng nhìn Bùi Lạc Bạch.
Mỹ nhân rơi lệ, càng là đoạt tâm phách của người ta.
Bùi Lạc Bạch liếc mắt liền thấy tổn thương trên mặt nàng, còn có cây đàn Không vỡ vụn trong ngực kia, trong mắt của hắn mang theo nộ khí:
"Uyển Hề, là ai tổn thương nàng đến như vậy, nàng nói cho ta!"
Mắt thấy hắn sắp đến trước mặt Uyển Hề, Uyển Hề đầy rẫy bi thương ngăn trở hắn:
"Thế tử, chàng không được qua đây."
Nàng nói rồi lui lại một bước, mém chút đã đạp vào khoảng không ngã vào bên trong sông hộ thành, dẫn tới bách tính vây xem lên tiếng kinh hô.
Bùi Lạc Bạch càng thêm phản ứng quá kích, đôi con ngươi của hắn đỏ đến muốn nứt ra, xa xa hướng đến Uyển Hề vươn tay ra, thanh âm mang theo cầu khẩn:
"Được, ta không đi qua, nàng nghe lời đứng yên ở đó không nên động đậy, mặc kệ có bất kỳ ấm ức gì đều nói cho ta, ta nhất định sẽ thay nàng làm chủ."
"Không, thế tử, Uyển Hề không có bất kỳ uất ức gì cả."
Uyển Hề nở với hắn một nụ cười như vừa chạm vào sẽ lập tức vỡ vụn, khiến tim Bùi Lạc Bạch bỗng nhiên thắt chặt lại. Nàng đứng trong gió rét, cười đến phảng phất như nắng gắt ngày hè, cực ấm nóng lòng người:
"Chuyện may mắn nhất đời này của Uyển Hề chính là gặp được thế tử, nhìn thấy thế tử trân trọng, ân cứu mạng của thế tử, Uyển Hề chỉ có thể kiếp sau báo đáp."
Nói xong, nàng ngay trước mặt mọi người thả người nhảy xuống dòng sông hộ thành.
"Không, Uyển Hề......"
May mắn Bùi Lạc Bạch đã sớm chuẩn bị, hắn tiến lên một bước xa ôm lấy eo Uyển Hề, dùng áo lông chồn trên người bọc lấy nàng, vội vã lên xe ngựa.
"Uyển Hề, nàng làm ta sợ muốn chết."
Hắn vô cùng sợ hãi ôm thật chặt Uyển Hề.
Đuôi mày khóe mắt Uyển Hề phất qua một tia cười đã đạt được, nước mắt nàng liên tục rơi xuống đau khổ cầu khẩn Bùi Lạc Bạch:
"Cầu thế tử bỏ qua cho ta rời đi đi! Uyển Hề thực sự không mặt mũi nào ở lại Hầu phủ."
"Uyển Hề, nói cho ta đến cùng xảy ra chuyện gì, tổn thương trên mặt nàng là thế nào mà có?"
Vừa rồi Uyển Hề thả người nhảy xuống đã khiến Bùi Lạc Bạch nhìn rõ ràng tâm tư của chính mình, hắn thích Uyển Hề, muốn đem nàng giữ ở bên người.
Hắn lúc này không còn kiềm chế tình cảm của mình, hai tay nâng mặt Uyển Hề, nhu hòa hôn tới khóe mắt đầy nước mắt của nàng, dùng đôi tay thô ráp nhẹ nhàng vuốt ve dấu bàn tay trên mặt nàng.
"Thế tử...... chàng......"
Uyển Hề phảng phất đã bị dọa sợ, trong nháy mắt im bặt, chấn kinh và thẹn thùng trộn lẫn cùng một chỗ. Nàng kinh ngạc nhìn qua Bùi Lạc Bạch, ánh mắt sạch sẽ giống như tuyết đọng đỉnh núi quanh năm không thay đổi, làm cho người ta trầm luân.
Lấy lại tinh thần, trong mắt nàng chỉ còn lại sợ hãi, dùng sức tránh thoát cái ôm của Bùi Lạc Bạch, quay người liền muốn trốn khỏi:
"Xin thế tử tin ta, ta đối với thế tử thật sự chưa từng có ý nghĩ xấu!"
Bùi Lạc Bạch một hơi níu lại nàng, dùng ánh mắt ôn nhu tận xương, từng tấc từng tấc khóa chặt nàng:
"Uyển Hề, ta biết, là ta đối với nàng có ý nghĩ xấu!"
"Cũng đừng tiếp tục muốn rời khỏi ta, lưu tại bên cạnh ta có được hay không? Ta sẽ che chở cho nàng, sẽ không còn để bất luận kẻ nào khi dễ nàng nữa."
Hắn bá đạo ôm Uyển Hề, không còn cho nàng cơ hội tránh thoát, thủ thỉ nói ra tình ý.
Mắt Uyển Hề đỏ lên, hai tay chống đỡ lấy bộ ngực của hắn, vì thẹn thùng cũng không dám nhìn hắn một cái, lẩm bẩm nói:
"Thật xin lỗi, ta vừa rồi đã nói dối thế tử."
Bùi Lạc Bạch kinh hỉ khó tả nhìn Uyển Hề:
"Uyển Hề, nàng ngẩng đầu nhìn ta."
Uyển Hề chậm rãi ngẩng đầu lên, gương mặt tuyệt mỹ hiện lên hai rặng mây hồng, thanh âm nhẹ như cánh ve run rẩy:
"Tâm ta, giống như quân tâm......"
"Uyển Hề......"
Hai người nhìn nhau, chỉ còn lại dịu dàng vô tận, Bùi Lạc Bạch ôm nàng không chịu buông tay.
Uyển Hề lúc này mới đem chuyện hôm nay êm tai kể ra.
Sau khi Bùi Lạc Bạch nghe xong, một quyền nện ở trên xe ngựa:
"Khá lắm Cố Nam Chi, ta quả nhiên không có nhìn lầm nàng ta, nàng ta lại ác độc như thế."
Nhưng hắn nghĩ nghĩ lại cảm thấy không đúng, Cố Nam Chi vẫn luôn đi cùng với hắn.
Chợt, ánh mắt hắn dần dần chìm xuống, là Giang Lâm Nguyệt......
Cố Nam Chi đang cùng lão phu nhân bọn họ nói về chuyện Chu đại nho, Bùi Lạc Bạch nắm tay Uyển Hề sải bước đi vào, hai người mười ngón đan chặt, trên người Uyển Hề còn mặc áo lông chồn của hắn.
Bùi Lạc Bạch quay người liền đuổi theo, hắn ghé mắt nhìn một người hầu bên cạnh hỏi:
"Uyển Hề là lúc nào rời đi, hướng đi phương hướng nào?"
Sau khi hỏi rõ ràng, hắn xoay người lên ngựa, một bộ dáng lo lắng giục ngựa biến mất trước mặt Cố Nam Chi. Hạ Linh đỡ nàng điềm nhiên xuống xe ngựa như không có việc gì.
Nàng quay đầu nhìn thoáng qua bóng lưng Bùi Lạc Bạch, cánh môi tràn ra một nụ cười mỉa mai.
Lão phu nhân và Triệu thị bình thường thảnh thơi giờ biết được lại gấp như lửa đốt ngóng trông tin tức tốt của nàng, nàng trước tiên đi đến Hạc Bạch Viện.
Giờ này khắc này, bờ sông hộ thành đang tụ tập không ít bách tính vây xem, bọn họ nghị luận ầm ĩ.
"Cô nương này là thế nào vậy? Một mình đứng tại bờ sông, si ngốc nhìn dòng sông chảy dài vô tận, sẽ không phải nghĩ quẩn đi!"
"Ngươi nhìn nàng trên mặt mang thương tích, lại mặc đồ đơn bạc, trong ngực còn ôm một cây đàn Không vỡ nát, tất nhiên đã gặp chuyện uất ức gì lớn tận trời rồi."
Trong đám người không thiếu người thiện tâm, tranh nhau khuyên nàng:
"Cô nương tốt ngươi cũng đừng nghĩ quẩn nha! Dù có chuyện lớn bằng trời cũng sẽ qua thôi."
"Cô nương, nghe đại nương, không có gì mà bước không qua, giờ đang trời đông giá rét, đi cùng đại nương về nhà uống một chén trà nóng, ủ ấm thân thể, thân thể ấm, tâm cũng sẽ ấm."
“......"
Uyển Hề ôm một cây đàn Không vỡ vụn, đứng ở bờ sông hộ thành, ánh mắt trống rỗng nhìn ra phía trước, thân ảnh gầy yếu lung lay sắp đổ, phảng phất giống như muốn theo gió mà đi, cả người mang theo một loại mỹ cảm cực hạn vỡ vụn.
Thời điểm Bùi Lạc Bạch chạy đến nhìn thấy chính là một màn này. nhìn qua thân ảnh kia như muốn vũ hóa thành tiên, hắn suýt nữa hồn phi phách tán:
"Uyển Hề nàng muốn làm gì? Mau dừng lại!"
Hắn tung người xuống ngựa, cấp tốc hướng Uyển Hề mà chạy.
Nghe thanh âm của hắn, khóe miệng Uyển Hề nhẹ cười, lúc này mới chậm rãi xoay người lại. Nước mắt óng ánh sáng long lanh, từng giọt lớn rơi xuống gương mặt của nàng, ánh mắt nàng ảm đạm không ánh sáng, phảng phất vô tận ấm ức không nói được, trầm mặc yên lặng nhìn Bùi Lạc Bạch.
Mỹ nhân rơi lệ, càng là đoạt tâm phách của người ta.
Bùi Lạc Bạch liếc mắt liền thấy tổn thương trên mặt nàng, còn có cây đàn Không vỡ vụn trong ngực kia, trong mắt của hắn mang theo nộ khí:
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
"Uyển Hề, là ai tổn thương nàng đến như vậy, nàng nói cho ta!"
Mắt thấy hắn sắp đến trước mặt Uyển Hề, Uyển Hề đầy rẫy bi thương ngăn trở hắn:
"Thế tử, chàng không được qua đây."
Nàng nói rồi lui lại một bước, mém chút đã đạp vào khoảng không ngã vào bên trong sông hộ thành, dẫn tới bách tính vây xem lên tiếng kinh hô.
Bùi Lạc Bạch càng thêm phản ứng quá kích, đôi con ngươi của hắn đỏ đến muốn nứt ra, xa xa hướng đến Uyển Hề vươn tay ra, thanh âm mang theo cầu khẩn:
"Được, ta không đi qua, nàng nghe lời đứng yên ở đó không nên động đậy, mặc kệ có bất kỳ ấm ức gì đều nói cho ta, ta nhất định sẽ thay nàng làm chủ."
"Không, thế tử, Uyển Hề không có bất kỳ uất ức gì cả."
Uyển Hề nở với hắn một nụ cười như vừa chạm vào sẽ lập tức vỡ vụn, khiến tim Bùi Lạc Bạch bỗng nhiên thắt chặt lại. Nàng đứng trong gió rét, cười đến phảng phất như nắng gắt ngày hè, cực ấm nóng lòng người:
"Chuyện may mắn nhất đời này của Uyển Hề chính là gặp được thế tử, nhìn thấy thế tử trân trọng, ân cứu mạng của thế tử, Uyển Hề chỉ có thể kiếp sau báo đáp."
Nói xong, nàng ngay trước mặt mọi người thả người nhảy xuống dòng sông hộ thành.
"Không, Uyển Hề......"
May mắn Bùi Lạc Bạch đã sớm chuẩn bị, hắn tiến lên một bước xa ôm lấy eo Uyển Hề, dùng áo lông chồn trên người bọc lấy nàng, vội vã lên xe ngựa.
"Uyển Hề, nàng làm ta sợ muốn chết."
Hắn vô cùng sợ hãi ôm thật chặt Uyển Hề.
Đuôi mày khóe mắt Uyển Hề phất qua một tia cười đã đạt được, nước mắt nàng liên tục rơi xuống đau khổ cầu khẩn Bùi Lạc Bạch:
"Cầu thế tử bỏ qua cho ta rời đi đi! Uyển Hề thực sự không mặt mũi nào ở lại Hầu phủ."
"Uyển Hề, nói cho ta đến cùng xảy ra chuyện gì, tổn thương trên mặt nàng là thế nào mà có?"
Vừa rồi Uyển Hề thả người nhảy xuống đã khiến Bùi Lạc Bạch nhìn rõ ràng tâm tư của chính mình, hắn thích Uyển Hề, muốn đem nàng giữ ở bên người.
Hắn lúc này không còn kiềm chế tình cảm của mình, hai tay nâng mặt Uyển Hề, nhu hòa hôn tới khóe mắt đầy nước mắt của nàng, dùng đôi tay thô ráp nhẹ nhàng vuốt ve dấu bàn tay trên mặt nàng.
"Thế tử...... chàng......"
Uyển Hề phảng phất đã bị dọa sợ, trong nháy mắt im bặt, chấn kinh và thẹn thùng trộn lẫn cùng một chỗ. Nàng kinh ngạc nhìn qua Bùi Lạc Bạch, ánh mắt sạch sẽ giống như tuyết đọng đỉnh núi quanh năm không thay đổi, làm cho người ta trầm luân.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Lấy lại tinh thần, trong mắt nàng chỉ còn lại sợ hãi, dùng sức tránh thoát cái ôm của Bùi Lạc Bạch, quay người liền muốn trốn khỏi:
"Xin thế tử tin ta, ta đối với thế tử thật sự chưa từng có ý nghĩ xấu!"
Bùi Lạc Bạch một hơi níu lại nàng, dùng ánh mắt ôn nhu tận xương, từng tấc từng tấc khóa chặt nàng:
"Uyển Hề, ta biết, là ta đối với nàng có ý nghĩ xấu!"
"Cũng đừng tiếp tục muốn rời khỏi ta, lưu tại bên cạnh ta có được hay không? Ta sẽ che chở cho nàng, sẽ không còn để bất luận kẻ nào khi dễ nàng nữa."
Hắn bá đạo ôm Uyển Hề, không còn cho nàng cơ hội tránh thoát, thủ thỉ nói ra tình ý.
Mắt Uyển Hề đỏ lên, hai tay chống đỡ lấy bộ ngực của hắn, vì thẹn thùng cũng không dám nhìn hắn một cái, lẩm bẩm nói:
"Thật xin lỗi, ta vừa rồi đã nói dối thế tử."
Bùi Lạc Bạch kinh hỉ khó tả nhìn Uyển Hề:
"Uyển Hề, nàng ngẩng đầu nhìn ta."
Uyển Hề chậm rãi ngẩng đầu lên, gương mặt tuyệt mỹ hiện lên hai rặng mây hồng, thanh âm nhẹ như cánh ve run rẩy:
"Tâm ta, giống như quân tâm......"
"Uyển Hề......"
Hai người nhìn nhau, chỉ còn lại dịu dàng vô tận, Bùi Lạc Bạch ôm nàng không chịu buông tay.
Uyển Hề lúc này mới đem chuyện hôm nay êm tai kể ra.
Sau khi Bùi Lạc Bạch nghe xong, một quyền nện ở trên xe ngựa:
"Khá lắm Cố Nam Chi, ta quả nhiên không có nhìn lầm nàng ta, nàng ta lại ác độc như thế."
Nhưng hắn nghĩ nghĩ lại cảm thấy không đúng, Cố Nam Chi vẫn luôn đi cùng với hắn.
Chợt, ánh mắt hắn dần dần chìm xuống, là Giang Lâm Nguyệt......
Cố Nam Chi đang cùng lão phu nhân bọn họ nói về chuyện Chu đại nho, Bùi Lạc Bạch nắm tay Uyển Hề sải bước đi vào, hai người mười ngón đan chặt, trên người Uyển Hề còn mặc áo lông chồn của hắn.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro