Ngược Sủng Thiếp! Gả Giang Thần! Con Dâu Trưởng Hầu Phủ Trọng Sinh Muốn Ở Góa
Mặt Mày
2024-09-11 22:01:56
Editor: Khả Kỳ
Triệu thị ngước mắt nhìn nàng ta:
"Ngươi biết lão phu nhân vì sao không thích ngươi không?"
Giang Lâm Nguyệt nghe bà ta hỏi thì sắc mặt tái đi, mím chặt cánh môi, không phải là bởi vì nàng ta xuất thân thấp hèn sao?
Triệu thị giống như đã xem thấu ý nghĩ của nàng ta, lắc đầu cười nói:
"Bởi vì ngươi si tâm vọng tưởng, ngấp nghé những thứ đồ vật vốn không bao giờ thuộc về ngươi. Ngươi nếu như ngay từ đầu chỉ muốn làm một cái thiếp thất, lão phu nhân và ta chưa hẳn là không cho phép. Nhưng ngươi muốn không chỉ có như vậy. Những thứ kia, lúc trước ngươi không xứng, bây giờ thì càng không xứng. Ta nhắc nhở ngươi một câu, chớ có quên thân phận của mình."
Gương mặt Giang Lâm Nguyệt lúc đỏ lúc trắng, trong lòng tràn đầy khuất nhục, vốn dĩ muốn dùng cái mặt này để diễn trò nước mắt, mồm tem tép lại ngã xuống tiêu luôn. Nàng ta dùng sức nắm chặt nắm tay của mình, những người này đều nói nàng ta không xứng, nàng ta càng muốn ngồi lên vị trí kia cho những người này thấy.
"Ngươi về đi! Ta sẽ không nhúng tay vào chuyện của ngươi."
Triệu thị có chút phiền chán khoát khoát tay áo, nàng ta muốn mẹ quý nhờ con, cũng không nhìn lại một chút xem nàng ta cũng không có cái mệnh kia. Người này a! Có thể có dã tâm, nhưng dã tâm không thể quá lớn, không thì sớm muộn cũng thành tai họa tự hại bản thân.
Cố Nam Chi sớm đã biết Giang Lâm Nguyệt sẽ tìm đến Triệu thị. Nàng cũng đã dự liệu được Triệu thị sẽ không nhúng tay vào chuyện của nàng ta.
Tẩu tẩu góa của Bùi Lạc Bạch, bởi vì thân phận này của nàng ta đã được quyết định từ lâu. Lão phu nhân và Triệu thị cũng không thể tiếp nhận nàng ta. Đây cũng chính là chuyện vì sao nàng ta ở kiếp trước rõ ràng đã giành được niềm vui của lão phu nhân, vẫn ở lại nơi Hầu phủ này nhẫn nhịn vài chục năm mới có được đồ vật đã ước mơ tha thiết.
Bởi vì nàng ta không chỉ phải chơi chết lão phu nhân, còn phải đem Triệu thị chơi chết.
Cố Nam Chi còn nghĩ nghĩ đến, hai chuyện mà nàng đã nhờ a huynh kia cũng nên có mặt mày rồi, buổi chiều sẽ nhận được thư của Cố Nam Sơn.
Nàng bẩm lão phu nhân một tiếng, chuẩn bị mang Hạ Linh và Thu Từ về nhà một chuyến.
Không nghĩ tới Bùi Lạc Bạch biết nàng muốn về nhà, lại ngăn nàng ở cửa chính. Mặt mày hắn ôn nhuận:
"Chi Chi, ta đưa nàng trở về đi!"
Cố Nam Chi ngữ khí nhàn nhạt, uyển chuyển cự tuyệt.
Trên mặt Bùi Lạc Bạch lông mày khóe mắt đều là đắc ý, hắn tiến lên hai bước, ngữ khí mang theo mấy phần lưu luyến hiếm thấy:
"Ta hôm nay đã được Thánh thượng ban thưởng."
Cố Nam Chi có chút không hiểu, sau đó thì sao?
Liền nghe Bùi Lạc Bạch hạ giọng, hưng phấn nói:
"Có thể thấy được Thánh thượng còn nhớ rõ ta đây là thế tử Thừa Ân Hầu phủ, còn nhớ rõ Hầu phủ."
Hắn hôm nay lấy lòng nàng như vậy, sao lại không có mục đích, Cố Nam Chi chờ lấy hắn tiếp tục nói.
Quả nhiên, hắn dừng một chút, hai tay rơi vào trên đầu vai của nàng:
"Nếu ta thành Thừa Ân Hầu, nàng chính là Hầu gia phu nhân, Chi Chi, phải rèn sắt khi còn nóng, nàng có thể khẩn cầu nhạc phụ đại nhân một chút hay không, để ông ấy tìm cơ hội thích hợp, ở trước mặt Thánh thượng thay ta nói tốt vài câu."
Cố Nam Chi biết ngay, đáy mắt nàng hiện lên một tia trào phúng. Hắn thật đúng là giống y như ở kiếp trước, lúc cảm thấy nàng còn hữu dụng thì nhẫn nại tính tình dỗ dành nàng thêm hai câu.
Đáng tiếc, nàng đã không phải là Cố Nam Chi lúc trước.
Nàng tránh đi bàn tay của hắn, mặt mày cụp xuống:
"Ta cũng có quyết định này."
Mặt mũi Bùi Lạc Bạch tràn đầy kinh hỉ, trong lòng càng tăng thêm đắc ý:
"Chi Chi, ta biết ngay trong lòng nàng vẫn là có ta."
Cố Nam Chi: “......"
Trong nội tâm nàng là thật sự có hắn, ngày nhớ đêm mong làm sao chơi chết hắn.
Bùi Lạc Bạch tự mình đưa Cố Nam Chi lên xe ngựa, còn đứng trông theo cho đến khi nàng rời đi, vừa quay đầu liền đem tin tức tốt này nói cho lão phu nhân.
Lão phu nhân cũng vui vẻ không ngậm được miệng:
"Những ngày này, con ngàn vạn lần phải cách xa Nguyệt Nương một chút, dỗ dành Chi Chi nhiều thêm, biết không?"
Bùi Lạc Bạch gật đầu đáp ứng.
Lên xe ngựa, Hạ Linh nhịn không được hỏi:
"Tiểu thư, vì sao người không mang theo Khiêm ca nhi, đây không phải cho Nguyệt Nương cơ hội thừa lúc không có ai mà vào sao?"
Những ngày này, tiểu thư làm sao để ngăn chặn đề phòng Nguyệt Nương, nàng đều nhìn thấy toàn bộ trước mắt, chính là bởi vì như vậy nên nàng mới càng không thể hiểu nổi.
Cố Nam Chi cười khẽ một tiếng:
"Ta muốn xem xem nàng ta có thể chó cùng rứt giậu hay không."
Hôm nay Giang Lâm Nguyệt gặp trắc trở ở chỗ Triệu thị, Bùi Lạc Bạch lại dã tâm bừng bừng, cả ngày luôn vội vàng chuyện kế tục tước vị, đứa con độc nhất lại bị nàng nắm trong tay, gặp mặt một lần cũng khó khăn, nếu đổi lại là ai thì cũng sắp bị ép đến điên.
Mà một người chỉ có thời điểm đang điên cuồng mới có thể làm ra được những chuyện mất đi lý trí.
Ra khỏi Hầu phủ, Tống Lương với công công tuyên chỉ mỗi người đi một hướng. Hắn hiện tại đang lượn quanh hai vòng trên đường, sau đó một đầu đâm vào phủ đệ của Tạ Nghịch.
Thời điểm hắn đến, Tạ Nghịch đang mặc một bộ đồ trắng ngồi pha trà.
Tống Lương cũng không khách khí ngồi đối diện hắn, nhìn hắn chậc chậc thở dài:
"Ngươi nói ngươi một đại nam nhân, ngay cả pha trà đều làm đến cảnh đẹp ý vui như thế, đến tột cùng thì cô nương dạng nào đứng tại bên cạnh ngươi mới sẽ không tự ti mặc cảm."
Hắn bưng một chén trà lên uống một hơi cạn sạch, nhìn từ trên xuống dưới đánh giá Tạ Nghịch một chút, lại nói tiếp:
"Ngươi nhìn ngươi trong phủ này ngay cả cái tỳ nữ cũng đều không có, đừng nói gì đến oanh oanh yến yến."
Vừa nói xong ánh mắt của hắn trở nên cổ quái, hướng Tạ Nghịch vươn tay ra:
"Ngươi sẽ không phải cũng có cái ẩn tật gì đó chứ! Giấu bệnh sợ thầy là không thể được, nào nào, đưa bàn tay ra đây."
Bẹp!
Tạ Nghịch đánh một cái cho bàn tay hắn rớt xuống, nhàn nhạt giương mắt:
"Trong cung còn thiếu một tên thái giám tổng quản, ta thấy ngươi rất là phù hợp, ngày mai liền cưỡi ngựa đi nhậm chức đi!"
"Tạ Tư Nguy, không cần, ta xin ngươi đó, chính là ta miệng tiện được rồi chứ! Là ta có ẩn tật, là ta không được, ngươi hài lòng chưa?"
Tống Lương bị dọa chỉ cảm thấy một chỗ nào đó như bị thổi qua một trận gió lạnh, giống như ngay lập tức sẽ rời bỏ hắn mà đi.
Tạ Nghịch lành lạnh liếc mắt nhìn hắn.
Hắn lập tức thao thao bất tuyệt, đem của tình huống của Bùi Lạc Bạch nói ra một cách rõ ràng, cuối cùng, bộ dáng tỏ vẻ khiêm tốn thỉnh giáo hỏi:
"Không biết ý của thủ phụ đại nhân là gì? Muốn để hắn khỏi, hay là muốn để hắn càng triệt để hư thêm một chút?"
Triệu thị ngước mắt nhìn nàng ta:
"Ngươi biết lão phu nhân vì sao không thích ngươi không?"
Giang Lâm Nguyệt nghe bà ta hỏi thì sắc mặt tái đi, mím chặt cánh môi, không phải là bởi vì nàng ta xuất thân thấp hèn sao?
Triệu thị giống như đã xem thấu ý nghĩ của nàng ta, lắc đầu cười nói:
"Bởi vì ngươi si tâm vọng tưởng, ngấp nghé những thứ đồ vật vốn không bao giờ thuộc về ngươi. Ngươi nếu như ngay từ đầu chỉ muốn làm một cái thiếp thất, lão phu nhân và ta chưa hẳn là không cho phép. Nhưng ngươi muốn không chỉ có như vậy. Những thứ kia, lúc trước ngươi không xứng, bây giờ thì càng không xứng. Ta nhắc nhở ngươi một câu, chớ có quên thân phận của mình."
Gương mặt Giang Lâm Nguyệt lúc đỏ lúc trắng, trong lòng tràn đầy khuất nhục, vốn dĩ muốn dùng cái mặt này để diễn trò nước mắt, mồm tem tép lại ngã xuống tiêu luôn. Nàng ta dùng sức nắm chặt nắm tay của mình, những người này đều nói nàng ta không xứng, nàng ta càng muốn ngồi lên vị trí kia cho những người này thấy.
"Ngươi về đi! Ta sẽ không nhúng tay vào chuyện của ngươi."
Triệu thị có chút phiền chán khoát khoát tay áo, nàng ta muốn mẹ quý nhờ con, cũng không nhìn lại một chút xem nàng ta cũng không có cái mệnh kia. Người này a! Có thể có dã tâm, nhưng dã tâm không thể quá lớn, không thì sớm muộn cũng thành tai họa tự hại bản thân.
Cố Nam Chi sớm đã biết Giang Lâm Nguyệt sẽ tìm đến Triệu thị. Nàng cũng đã dự liệu được Triệu thị sẽ không nhúng tay vào chuyện của nàng ta.
Tẩu tẩu góa của Bùi Lạc Bạch, bởi vì thân phận này của nàng ta đã được quyết định từ lâu. Lão phu nhân và Triệu thị cũng không thể tiếp nhận nàng ta. Đây cũng chính là chuyện vì sao nàng ta ở kiếp trước rõ ràng đã giành được niềm vui của lão phu nhân, vẫn ở lại nơi Hầu phủ này nhẫn nhịn vài chục năm mới có được đồ vật đã ước mơ tha thiết.
Bởi vì nàng ta không chỉ phải chơi chết lão phu nhân, còn phải đem Triệu thị chơi chết.
Cố Nam Chi còn nghĩ nghĩ đến, hai chuyện mà nàng đã nhờ a huynh kia cũng nên có mặt mày rồi, buổi chiều sẽ nhận được thư của Cố Nam Sơn.
Nàng bẩm lão phu nhân một tiếng, chuẩn bị mang Hạ Linh và Thu Từ về nhà một chuyến.
Không nghĩ tới Bùi Lạc Bạch biết nàng muốn về nhà, lại ngăn nàng ở cửa chính. Mặt mày hắn ôn nhuận:
"Chi Chi, ta đưa nàng trở về đi!"
Cố Nam Chi ngữ khí nhàn nhạt, uyển chuyển cự tuyệt.
Trên mặt Bùi Lạc Bạch lông mày khóe mắt đều là đắc ý, hắn tiến lên hai bước, ngữ khí mang theo mấy phần lưu luyến hiếm thấy:
"Ta hôm nay đã được Thánh thượng ban thưởng."
Cố Nam Chi có chút không hiểu, sau đó thì sao?
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Liền nghe Bùi Lạc Bạch hạ giọng, hưng phấn nói:
"Có thể thấy được Thánh thượng còn nhớ rõ ta đây là thế tử Thừa Ân Hầu phủ, còn nhớ rõ Hầu phủ."
Hắn hôm nay lấy lòng nàng như vậy, sao lại không có mục đích, Cố Nam Chi chờ lấy hắn tiếp tục nói.
Quả nhiên, hắn dừng một chút, hai tay rơi vào trên đầu vai của nàng:
"Nếu ta thành Thừa Ân Hầu, nàng chính là Hầu gia phu nhân, Chi Chi, phải rèn sắt khi còn nóng, nàng có thể khẩn cầu nhạc phụ đại nhân một chút hay không, để ông ấy tìm cơ hội thích hợp, ở trước mặt Thánh thượng thay ta nói tốt vài câu."
Cố Nam Chi biết ngay, đáy mắt nàng hiện lên một tia trào phúng. Hắn thật đúng là giống y như ở kiếp trước, lúc cảm thấy nàng còn hữu dụng thì nhẫn nại tính tình dỗ dành nàng thêm hai câu.
Đáng tiếc, nàng đã không phải là Cố Nam Chi lúc trước.
Nàng tránh đi bàn tay của hắn, mặt mày cụp xuống:
"Ta cũng có quyết định này."
Mặt mũi Bùi Lạc Bạch tràn đầy kinh hỉ, trong lòng càng tăng thêm đắc ý:
"Chi Chi, ta biết ngay trong lòng nàng vẫn là có ta."
Cố Nam Chi: “......"
Trong nội tâm nàng là thật sự có hắn, ngày nhớ đêm mong làm sao chơi chết hắn.
Bùi Lạc Bạch tự mình đưa Cố Nam Chi lên xe ngựa, còn đứng trông theo cho đến khi nàng rời đi, vừa quay đầu liền đem tin tức tốt này nói cho lão phu nhân.
Lão phu nhân cũng vui vẻ không ngậm được miệng:
"Những ngày này, con ngàn vạn lần phải cách xa Nguyệt Nương một chút, dỗ dành Chi Chi nhiều thêm, biết không?"
Bùi Lạc Bạch gật đầu đáp ứng.
Lên xe ngựa, Hạ Linh nhịn không được hỏi:
"Tiểu thư, vì sao người không mang theo Khiêm ca nhi, đây không phải cho Nguyệt Nương cơ hội thừa lúc không có ai mà vào sao?"
Những ngày này, tiểu thư làm sao để ngăn chặn đề phòng Nguyệt Nương, nàng đều nhìn thấy toàn bộ trước mắt, chính là bởi vì như vậy nên nàng mới càng không thể hiểu nổi.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Cố Nam Chi cười khẽ một tiếng:
"Ta muốn xem xem nàng ta có thể chó cùng rứt giậu hay không."
Hôm nay Giang Lâm Nguyệt gặp trắc trở ở chỗ Triệu thị, Bùi Lạc Bạch lại dã tâm bừng bừng, cả ngày luôn vội vàng chuyện kế tục tước vị, đứa con độc nhất lại bị nàng nắm trong tay, gặp mặt một lần cũng khó khăn, nếu đổi lại là ai thì cũng sắp bị ép đến điên.
Mà một người chỉ có thời điểm đang điên cuồng mới có thể làm ra được những chuyện mất đi lý trí.
Ra khỏi Hầu phủ, Tống Lương với công công tuyên chỉ mỗi người đi một hướng. Hắn hiện tại đang lượn quanh hai vòng trên đường, sau đó một đầu đâm vào phủ đệ của Tạ Nghịch.
Thời điểm hắn đến, Tạ Nghịch đang mặc một bộ đồ trắng ngồi pha trà.
Tống Lương cũng không khách khí ngồi đối diện hắn, nhìn hắn chậc chậc thở dài:
"Ngươi nói ngươi một đại nam nhân, ngay cả pha trà đều làm đến cảnh đẹp ý vui như thế, đến tột cùng thì cô nương dạng nào đứng tại bên cạnh ngươi mới sẽ không tự ti mặc cảm."
Hắn bưng một chén trà lên uống một hơi cạn sạch, nhìn từ trên xuống dưới đánh giá Tạ Nghịch một chút, lại nói tiếp:
"Ngươi nhìn ngươi trong phủ này ngay cả cái tỳ nữ cũng đều không có, đừng nói gì đến oanh oanh yến yến."
Vừa nói xong ánh mắt của hắn trở nên cổ quái, hướng Tạ Nghịch vươn tay ra:
"Ngươi sẽ không phải cũng có cái ẩn tật gì đó chứ! Giấu bệnh sợ thầy là không thể được, nào nào, đưa bàn tay ra đây."
Bẹp!
Tạ Nghịch đánh một cái cho bàn tay hắn rớt xuống, nhàn nhạt giương mắt:
"Trong cung còn thiếu một tên thái giám tổng quản, ta thấy ngươi rất là phù hợp, ngày mai liền cưỡi ngựa đi nhậm chức đi!"
"Tạ Tư Nguy, không cần, ta xin ngươi đó, chính là ta miệng tiện được rồi chứ! Là ta có ẩn tật, là ta không được, ngươi hài lòng chưa?"
Tống Lương bị dọa chỉ cảm thấy một chỗ nào đó như bị thổi qua một trận gió lạnh, giống như ngay lập tức sẽ rời bỏ hắn mà đi.
Tạ Nghịch lành lạnh liếc mắt nhìn hắn.
Hắn lập tức thao thao bất tuyệt, đem của tình huống của Bùi Lạc Bạch nói ra một cách rõ ràng, cuối cùng, bộ dáng tỏ vẻ khiêm tốn thỉnh giáo hỏi:
"Không biết ý của thủ phụ đại nhân là gì? Muốn để hắn khỏi, hay là muốn để hắn càng triệt để hư thêm một chút?"
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro