Ngược Sủng Thiếp! Gả Giang Thần! Con Dâu Trưởng Hầu Phủ Trọng Sinh Muốn Ở Góa
Nàng Ta Là Ai
2024-09-11 22:01:56
Editor: Khả Kỳ
Ầm!
Trong đầu Giang Lâm Nguyệt lập tức trống rỗng.
Khuôn mặt nàng ta dữ tợn, một hơi nắm lấy bả vai Khiêm ca nhi, ánh mắt lộ ra âm u hỏi tới:
"Tỷ tỷ xinh đẹp nào?"
Nàng ta dùng lực mạnh nắm chặt khiến Khiêm ca nhi bị đau, khuôn mặt nhỏ nhắn của hắn nhăn nhó thành một nắm:
"Mẹ ơi, con đau quá! Mẹ mau buông con ra đi."
Nhưng hành động của Giang Lâm Nguyệt giống y như điên rồ vậy, nắm hắn thật chặt, thấy hắn không nói, trong mắt tràn ra từng tia từng tia máu:
"Mau nói cho mẹ biết đi, phụ thân con đã mang về một người à."
Khiêm ca nhi đều bị bộ dáng này của nàng ta dọa sợ, ngập ngừng nói:
"Là phụ thân trên đường cứu được một nữ tử, sau đó đem nàng ta mang về trong phủ."
Trong phủ truyền đi xôn xao, sau khi hắn nghe nói đã lặng lẽ chạy tới nhìn thoáng qua.
Hắn tự cho là đã làm một cách âm thầm, thật sự không biết nếu không phải Cố Nam Chi cố ý, hắn căn bản không thể ra khỏi Lãm Nguyệt Các dù chỉ một bước.
Cố Nam Chi rất thích điều chế hương, ngay lúc nàng đang điều chế hương, khóe miệng nhẹ nở một nụ cười nhàn nhạt. Giang Lâm Nguyệt nhẫn nhịn nhiều ngày như vậy, ngày ngày ngóng trông tin tức tốt từ Bùi Lạc Bạch, nàng liền mượn miệng Khiêm ca nhi đem cái tin tức tốt này nói cho nàng ta, để nàng ta thật cao hứng một phen.
"Nữ tử nào? Dung mạo của nàng ta rất đẹp sao?"
Giang Lâm Nguyệt dùng sức lung lay Khiêm ca nhi, nàng ta luôn xem thời gian gian nan nhất chính là lúc ở tại Lãm Nguyệt Các, chờ đến lúc này nàng ta mới biết được cái gì khiến người ta gọi là luyện ngục nhân gian.
Ngày ngày làm công việc vẩy nước quét nhà nặng nhọc, ăn không đủ no, mặc không đủ ấm, trên tay cũng đều là nứt da, cái này cũng coi như thôi đi, dày vò nhất chính là không gặp được Khiêm ca nhi, nghe không được tin tức Bùi Lạc Bạch.
Lúc mới ban đầu, Bùi Lạc Bạch vẫn còn có lúc cho người đưa cái thư cho nàng ta.
Thẳng đến mấy ngày nay, tin tức hoàn toàn không có, nàng ta giống như đã bị tất cả mọi người quên lãng, ngày ngày chờ đợi, ngóng trông, lại chờ được một tin tức như thế.
Khiêm ca nhi bị nàng ta dọa đến hốc mắt đều đỏ, thanh âm nho nhỏ:
"Đẹp, rất đẹp."
Giang Lâm Nguyệt cười lạnh một tiếng:
"So với Cố Nam Chi còn đẹp hơn sao?"
Khiêm ca nhi biết tên của mẫu thân, kỳ thật hắn muốn nói đều đẹp, chỉ là cái đẹp của mẫu thân cùng cái đẹp của vị cô nương kia khác nhau, nhưng cụ thể thì hắn vẫn nói không ra, chỉ gật một cái.
"Được lắm! Ta nói sao hắn bên kia vẫn luôn không có động tĩnh, thì ra là bên cạnh có người mới rồi!"
Giang Lâm Nguyệt cười đến có chút khiếp người, nàng ta lúc này mới buông Khiêm ca nhi ra.
Khiêm ca nhi cầm điểm tâm cũng không dám ăn, trong mắt của hắn tràn đầy vẻ kinh hãi, cách Giang Lâm Nguyệt xa thêm chút, vứt xuống một câu rồi xoay người chạy:
"Mẹ ơi, mấy ngày nữa con lại trở lại thăm mẹ."
Nhìn thấy tay mình trống rỗng, còn có thân ảnh Khiêm ca nhi đã đi xa, Giang Lâm Nguyệt thất thần ngồi sập xuống đất:
"Khiêm ca nhi, mẹ không phải cố ý......"
"Mẫu thân ơi, con đau quá."
Trở lại Lãm Nguyệt Các, Khiêm ca nhi khóc ầm lên nhào vào trong ngực Cố Nam Chi. Nàng quay đầu phân phó Hạ Linh đi mời phủ y tới, đáy mắt thoáng qua tia cười lạnh, kiên nhẫn hỏi thăm Khiêm ca nhi:
"Chỗ nào bị đau nói cho mẫu thân đi."
Khiêm ca nhi vừa khóc vừa nói:
"Cánh tay ạ."
Cố Nam Chi vén lên ống tay áo của hắn xem xét, chỉ thấy hai đầu cánh tay của hắn có thêm mấy dấu tay màu xanh:
"Là làm sao mà bị bị thương vậy? Mẫu thân thổi cho con một chút sẽ hết đau nha."
Ánh mắt Khiêm ca nhi trốn tránh:
"Không cẩn thận va vào một cái ạ."
Cố Nam Chi xem như hiện tại mắt mình mù, nàng ấm giọng thì thầm nói:
"Lần tiếp theo cẩn thận một chút nhé."
Khiêm ca nhi nhu thuận nhẹ gật đầu, hắn kinh ngạc nhìn Cố Nam Chi, mẫu thân thật ôn nhu a! Cho tới bây giờ đều chưa từng thương tổn hắn lần nào, nhìn qua Cố Nam Chi, hắn đột nhiên nhớ tới Giang Lâm Nguyệt.
Lần trước, cũng là bởi vì mẹ hắn mới ngã bệnh.
Lần này, lại là mẹ làm hắn bị thương.
Hắn giống như có chút không thích mẹ.
"Mẫu thân!"
Hắn gọi Cố Nam Chi một tiếng, ôm nàng thật chặt không chịu buông tay, trong lòng âm thầm nghĩ, may mắn hắn còn có mẫu thân.
Từ khi biết được Bùi Lạc Bạch đem về một nữ tử, Giang Lâm Nguyệt càng sinh ra đứng ngồi không yên Nàng ta không kịp chờ đợi muốn gặp Bùi Lạc Bạch, kỳ thật nàng ta càng giống như muốn đi xem một chút cái cô nương Bùi Lạc Bạch đem trở về kia.
Cố Nam Chi cho nàng ta một cơ hội.
Hai ngày sau, thừa dịp hai bà tử trông coi nàng ta đều ngủ thiếp đi, Giang Lâm Nguyệt thuận lợi tiến vào tiền viện. Không nghĩ tới Bùi Lạc Bạch vậy mà không ở đây, nàng ta tâm niệm vừa động, lần theo âm thanh tiếng đàn Không đi đến một chỗ viện tử yên tĩnh.
Quả nhiên, ở nơi đó gặp được Bùi Lạc Bạch.
Dưới gốc mai, nữ tử mặc áo trắng như tuyết đang đàn tấu đàn Không, Bùi Lạc Bạch đứng ở một bên, si ngốc nhìn nàng ta, ánh mắt ôn nhu triền miên không tả được, càng hơn với ánh mắt lúc trước nhìn Giang Lâm Nguyệt, ngay cả trong viện có thêm một người hắn cũng không có phát giác được.
Uyển Hề ngược lại là phát hiện được, đáy mắt nàng ta phất qua mỉm cười, chỉ xem như không có nhìn thấy cái gì cả, trong lòng nhất thời có tính toán.
"A......"
Đột nhiên, bàn tay nàng ta đang đánh đàn lại cứng đờ, nhịn đau không được kêu ra tiếng, đầu ngón tay chảy ra một vết máu nhỏ.
"Uyển Hề nàng làm sao vậy?"
Trên mặt Bùi Lạc Bạch tràn đầy đau lòng, nắm ngón tay của nàng ta lên ngậm trong miệng.
Một màn này như đâm thật sâu vào nhói tim Giang Lâm Nguyệt, nàng ta cũng nhịn không được nữa gầm nhẹ lên tiếng:
"Nàng ta là ai?"
Ầm!
Trong đầu Giang Lâm Nguyệt lập tức trống rỗng.
Khuôn mặt nàng ta dữ tợn, một hơi nắm lấy bả vai Khiêm ca nhi, ánh mắt lộ ra âm u hỏi tới:
"Tỷ tỷ xinh đẹp nào?"
Nàng ta dùng lực mạnh nắm chặt khiến Khiêm ca nhi bị đau, khuôn mặt nhỏ nhắn của hắn nhăn nhó thành một nắm:
"Mẹ ơi, con đau quá! Mẹ mau buông con ra đi."
Nhưng hành động của Giang Lâm Nguyệt giống y như điên rồ vậy, nắm hắn thật chặt, thấy hắn không nói, trong mắt tràn ra từng tia từng tia máu:
"Mau nói cho mẹ biết đi, phụ thân con đã mang về một người à."
Khiêm ca nhi đều bị bộ dáng này của nàng ta dọa sợ, ngập ngừng nói:
"Là phụ thân trên đường cứu được một nữ tử, sau đó đem nàng ta mang về trong phủ."
Trong phủ truyền đi xôn xao, sau khi hắn nghe nói đã lặng lẽ chạy tới nhìn thoáng qua.
Hắn tự cho là đã làm một cách âm thầm, thật sự không biết nếu không phải Cố Nam Chi cố ý, hắn căn bản không thể ra khỏi Lãm Nguyệt Các dù chỉ một bước.
Cố Nam Chi rất thích điều chế hương, ngay lúc nàng đang điều chế hương, khóe miệng nhẹ nở một nụ cười nhàn nhạt. Giang Lâm Nguyệt nhẫn nhịn nhiều ngày như vậy, ngày ngày ngóng trông tin tức tốt từ Bùi Lạc Bạch, nàng liền mượn miệng Khiêm ca nhi đem cái tin tức tốt này nói cho nàng ta, để nàng ta thật cao hứng một phen.
"Nữ tử nào? Dung mạo của nàng ta rất đẹp sao?"
Giang Lâm Nguyệt dùng sức lung lay Khiêm ca nhi, nàng ta luôn xem thời gian gian nan nhất chính là lúc ở tại Lãm Nguyệt Các, chờ đến lúc này nàng ta mới biết được cái gì khiến người ta gọi là luyện ngục nhân gian.
Ngày ngày làm công việc vẩy nước quét nhà nặng nhọc, ăn không đủ no, mặc không đủ ấm, trên tay cũng đều là nứt da, cái này cũng coi như thôi đi, dày vò nhất chính là không gặp được Khiêm ca nhi, nghe không được tin tức Bùi Lạc Bạch.
Lúc mới ban đầu, Bùi Lạc Bạch vẫn còn có lúc cho người đưa cái thư cho nàng ta.
Thẳng đến mấy ngày nay, tin tức hoàn toàn không có, nàng ta giống như đã bị tất cả mọi người quên lãng, ngày ngày chờ đợi, ngóng trông, lại chờ được một tin tức như thế.
Khiêm ca nhi bị nàng ta dọa đến hốc mắt đều đỏ, thanh âm nho nhỏ:
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
"Đẹp, rất đẹp."
Giang Lâm Nguyệt cười lạnh một tiếng:
"So với Cố Nam Chi còn đẹp hơn sao?"
Khiêm ca nhi biết tên của mẫu thân, kỳ thật hắn muốn nói đều đẹp, chỉ là cái đẹp của mẫu thân cùng cái đẹp của vị cô nương kia khác nhau, nhưng cụ thể thì hắn vẫn nói không ra, chỉ gật một cái.
"Được lắm! Ta nói sao hắn bên kia vẫn luôn không có động tĩnh, thì ra là bên cạnh có người mới rồi!"
Giang Lâm Nguyệt cười đến có chút khiếp người, nàng ta lúc này mới buông Khiêm ca nhi ra.
Khiêm ca nhi cầm điểm tâm cũng không dám ăn, trong mắt của hắn tràn đầy vẻ kinh hãi, cách Giang Lâm Nguyệt xa thêm chút, vứt xuống một câu rồi xoay người chạy:
"Mẹ ơi, mấy ngày nữa con lại trở lại thăm mẹ."
Nhìn thấy tay mình trống rỗng, còn có thân ảnh Khiêm ca nhi đã đi xa, Giang Lâm Nguyệt thất thần ngồi sập xuống đất:
"Khiêm ca nhi, mẹ không phải cố ý......"
"Mẫu thân ơi, con đau quá."
Trở lại Lãm Nguyệt Các, Khiêm ca nhi khóc ầm lên nhào vào trong ngực Cố Nam Chi. Nàng quay đầu phân phó Hạ Linh đi mời phủ y tới, đáy mắt thoáng qua tia cười lạnh, kiên nhẫn hỏi thăm Khiêm ca nhi:
"Chỗ nào bị đau nói cho mẫu thân đi."
Khiêm ca nhi vừa khóc vừa nói:
"Cánh tay ạ."
Cố Nam Chi vén lên ống tay áo của hắn xem xét, chỉ thấy hai đầu cánh tay của hắn có thêm mấy dấu tay màu xanh:
"Là làm sao mà bị bị thương vậy? Mẫu thân thổi cho con một chút sẽ hết đau nha."
Ánh mắt Khiêm ca nhi trốn tránh:
"Không cẩn thận va vào một cái ạ."
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Cố Nam Chi xem như hiện tại mắt mình mù, nàng ấm giọng thì thầm nói:
"Lần tiếp theo cẩn thận một chút nhé."
Khiêm ca nhi nhu thuận nhẹ gật đầu, hắn kinh ngạc nhìn Cố Nam Chi, mẫu thân thật ôn nhu a! Cho tới bây giờ đều chưa từng thương tổn hắn lần nào, nhìn qua Cố Nam Chi, hắn đột nhiên nhớ tới Giang Lâm Nguyệt.
Lần trước, cũng là bởi vì mẹ hắn mới ngã bệnh.
Lần này, lại là mẹ làm hắn bị thương.
Hắn giống như có chút không thích mẹ.
"Mẫu thân!"
Hắn gọi Cố Nam Chi một tiếng, ôm nàng thật chặt không chịu buông tay, trong lòng âm thầm nghĩ, may mắn hắn còn có mẫu thân.
Từ khi biết được Bùi Lạc Bạch đem về một nữ tử, Giang Lâm Nguyệt càng sinh ra đứng ngồi không yên Nàng ta không kịp chờ đợi muốn gặp Bùi Lạc Bạch, kỳ thật nàng ta càng giống như muốn đi xem một chút cái cô nương Bùi Lạc Bạch đem trở về kia.
Cố Nam Chi cho nàng ta một cơ hội.
Hai ngày sau, thừa dịp hai bà tử trông coi nàng ta đều ngủ thiếp đi, Giang Lâm Nguyệt thuận lợi tiến vào tiền viện. Không nghĩ tới Bùi Lạc Bạch vậy mà không ở đây, nàng ta tâm niệm vừa động, lần theo âm thanh tiếng đàn Không đi đến một chỗ viện tử yên tĩnh.
Quả nhiên, ở nơi đó gặp được Bùi Lạc Bạch.
Dưới gốc mai, nữ tử mặc áo trắng như tuyết đang đàn tấu đàn Không, Bùi Lạc Bạch đứng ở một bên, si ngốc nhìn nàng ta, ánh mắt ôn nhu triền miên không tả được, càng hơn với ánh mắt lúc trước nhìn Giang Lâm Nguyệt, ngay cả trong viện có thêm một người hắn cũng không có phát giác được.
Uyển Hề ngược lại là phát hiện được, đáy mắt nàng ta phất qua mỉm cười, chỉ xem như không có nhìn thấy cái gì cả, trong lòng nhất thời có tính toán.
"A......"
Đột nhiên, bàn tay nàng ta đang đánh đàn lại cứng đờ, nhịn đau không được kêu ra tiếng, đầu ngón tay chảy ra một vết máu nhỏ.
"Uyển Hề nàng làm sao vậy?"
Trên mặt Bùi Lạc Bạch tràn đầy đau lòng, nắm ngón tay của nàng ta lên ngậm trong miệng.
Một màn này như đâm thật sâu vào nhói tim Giang Lâm Nguyệt, nàng ta cũng nhịn không được nữa gầm nhẹ lên tiếng:
"Nàng ta là ai?"
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro